ám luyến thành hôn, cô vợ đầu tiên của tổng tài
Niệm Thanh lên lầu, thay một bộ váy dài hàng hiệu, lại dùng cái kẹp kéo thẳng mái tóc xoăn của mình.
Hình ảnh một cô gái thanh thuần ngoan ngoãn, kín đáo, thích hợp làm nền cho hoa tươi.
Sau khi sửa soạn xong, Niệm Thanh đứng trước gương, hài lòng nở một nụ cười.
cô mở cửa bước ra khỏi phòng, vừa đúng lúc cửa phòng của Niệm Tử mở rộng.
“Niệm Thanh, vào đây một lát.” Người chị xinh đẹp ngồi trước bàn trang điểm, chiếc váy xòe siêu ngắn làm nổi bật cặp đùi trắng nõn, chiếc áo sa mỏng ôm sát phác họa thân hình trưởng thành của cô.
Niệm thanh bất động thanh sắc nhìn chăm chú, sau khi cô tiến vào thì mỉm cười nhìn Niệm Tử.
Niệm Tử hỏi cô: “Hôm nay thấy chị thế nào?”
Niệm thanh nhanh nhẹn trả lời: “Đẹp, đẹp hơn bình thường”.
Niệm Tử ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp hơn thường ngày.
Rõ ràng, cô ta rất để ý, muốn lấy lòng vị hôn phu của mình.
Niệm Tử thoáng hiện lên một tia vui vẻ, cô ta đem hộp trang sức đưa cho Niệm Thanh: “Đeo cho chị”.
Bên trong là một chiếc vòng cổ gắn đủ chín mươi chín viên kim cương, rất có giá trị.
Niệm Thanh cẩn thận cầm lên, đeo cho Niệm Tử.
“Là anh ấy tặng” Niệm Tử rất hài lòng nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, sáng sủa, thông minh.
Anh ấy? hẳn là chỉ vị hôn phu tương lai của Niệm Tử.
Thực ra, Niệm Thanh chưa từng gặp người đàn ông này.
Lúc Niệm Tử đính hôn, Niệm gia không cho cô tham gia.
Có điều, cô cầu còn không được, cô một chút cũng không muốn xã giao.
Một năm trước, cô cùng Niệm Hải ra ngoài xã giao một lần.
Sau đó ông ta liền đem bán cô đính hôn với một Nhị thiếu gia nhà quan.
Một lần nữa ông ta chưa biết chừng còn có thể đưa cô lên giường người khác?
Niệm Tử đeo lên hai chiếc nhẫn, trong lòng dường như có điều gì đó, cô ta nắm lấy tay Niệm Thanh, cười lạnh: “Trên tay em một món đồ trang sức cũng không có, Quan Thiếu Nghiên không tặng quà cho em sao?”
Niệm Thanh thành thực nói: “Không có”
Niệm Tử nâng mặt Niệm Thanh lên như nhìn một món hàng, phụ nữ mà Quan Thiếu Nghiên thích chỉ có hai loại: thuần khiết, lãng mạn.
Nếu em không lãng mạn thì tốt xấu gì trông cũng thanh thuần.
Tại sao lại không đấu lại mấy gái hồng lâu bên cạnh anh ta?”
“Lần sau em sẽ nỗ lực”.
Niệm Thanh nhẹ nhàng nói, trong lòng thế nhưng không cho là đúng.
Quan Thiếu Nghiên không tặng quà cho cô mới là điều tốt, tặng rồi những ngày tháng sau này cô lại phải trả lại.
Lúc này, điện thoại trên bàn trang điểm vang lên.
Niệm Tử cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại sắc mặt liền trở nên vui vẻ, bước ra ngoài giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Anh tới rồi.
Vâng! em bây giờ sẽ xuống”.
Niệm Thanh an tĩnh bước theo sau, xuống lầu, chỉ thấy Niệm Tử vừa đặt điện thoại xuống, người hầu vừa mở cửa lớn, người đàn ông bước vào, bộ tây trang bao lấy thân hình cao lớn của anh ta, nho nhã mà tôn quý.
Anh ta ngẩng đầu, cùng Niệm Thanh bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt sáng ngời và một đôi mắt vô cùng khiếp sợ.
Trong đầu Niệm Thanh, ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu Niệm Thanh tất nhiên là anh ta không đeo kính trông càng tuấn tú.
Bình Luận