âm quan minh thê
Chương 20
Huyện Tinh Thủy,là một trị trấn điển hình của miền nam
THị trấn không lớn,đi từ phía đông đến phía tây khoảng cách cũng chỉ tầm 30km
Dư Thiên Hòa là một đạo sĩ có tiếng của thị trấn Tinh Thủy,lúc ông ta lái máy cày đưa tôi đi vào trong trị trấn,có rất nhiều người vẫy tay chào hỏi ông ấy
Đi đường tầm một ngày,lúc hoàng hôn,máy cày của Dư Thiên Hòa dừng lại ở trước một căn nhà cũ phía đông của thị trấn
Đây là một căn nhà hai tầng được xây dựng vào thập niên 80,tuy là tọa lạc trong thị trấn,nhưng nhìn thế nào cũng giống một căn nhà dân bình thường ở quê,đá dát trên tường bên ngoài ngôi nhà đã bị tróc ra,lộ ra những mảng gạch đỏ phía dưới,trên tường cũng mọc từng lớp rêu phong rất dày,cảm giấc rất là cũ nát
ở cửa chính của căn nhà này,còn treo một tấm biến rất lớn “ Linh đạo thọ mộc điện”,đây chính là nhà của Dư Thiên Hòa,cũng là nơi tôi phải đến
ngoài đạo sĩ ra,Dư Thiên Hòa còn có một thân phận khác trong thị trấn này,chính là ông chủ tiệm hòm
xuống xe,Dư Thiên Hòa đưa tôi vào trong cửa hàng
lúc này thời gian đã là 6h chiều,trong cửa hàng gần như không có dấu hiệu tan làm
bên trái đại đường,có một anh chàng cao cao gầy gầy chừng 20 tuổi đang chôn vùi trong đống tiền vàng chất cao như núi,cầm lấy cái đục đúc tiền,sau lưng anh ta,đặt đầy các loại đồ lượm,vòng hoa cùng người giấy…
chính giữa cửa hàng đặt một cỗ quan tài vẫn chưa gia công xong,một anh chàng béo đang cầm một cái bào bào bên trên cỗ quan tài,bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu,trên chiếc ghế bên cạnh anh ta còn đặt một hộp sơn màu đen
nhìn thấy Dư Thiên Hòa quay về,hai người này lập tức dừng công việc trong tay chào hỏi Dư Thiên Hòa,đồng thời xưng Dư Thiên Hòa là sư phụ
sau đó,Dư Thiên Hòa giới thiệu tôi với hai người này
người thanh niên cao cao gầy gầy tên là Thiệu Vũ Cẩn,người béo kia tên là Trương Đào,hai người đều chỉ mới 20 tuổi,là cô nhi trước đây Dư Thiên Hòa thu nhận từ cô nhi viện,đồng thời cũng là đồ đệ của ông ta.Thiệu Vũ Cẩn là đại sư huynh,Trương Đào là nhị sư huynh,còn tôi vừa mới đến,cũng được họ gọi là tiểu sư đệ sau khi chào hỏi nhau,thời gian cũng không còn sớm nữa,sau khi ăn cơm tối,Dư Thiên Hòa đi đến bệnh viện trong thị trấn xử lí vết thương,còn Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào giúp tôi dọn dẹp phòng ở tầng hai,rồi cũng đi ngủ sớm
từ bé đến lớn,đây là lần đầu tiên tôi xa nhà,cũng không biết có phải là do lạ nhà hay không,nằm trên chiếc giường lạ lẫm này,quay đi quay lại,cho đến nửa đêm cũng không ngủ được
hihi!hihihi
nửa đêm,ánh trăng soi qua cửa sổ chiếu rọi lên mặt tôi,tôi mở mắt ra,thấp thoáng nghe thấy một tiếng cười của trẻ con,tôi còn cho rằng đang mộng du,dùng chăn trùm đầu lại,ngủ tiếp
hihi!hihihi
tiếng cười con nít rõ ràng như vậy,khiến tôi thức tỉnh một lần nữa,tôi dụi dụi mắt ngồi dậy trên giường,phát hiện tiếng cười đó vang lên từ ngoài cửa phòng
đã nửa đêm rồi,là con cái nhà ai đang nghịch vậy.
tôi mở mắt rồi đi xuống giường,từ từ mở cửa ra
mở cửa xong,tôi nhìn thấy một cậu bé không đến 1 tuổi đang ngồi trước cửa phòng tôi,nhìn thấy tôi,cậu bé ngẩng đầu,nở một nụ cười ngây ngô
cậu bé mũm mĩm rất đáng yêu,làm cho người vốm đã rất thích con nít như tôi càng thêm yêu thương
“ anh bạn nhỏ,cha của em là ai vậy?”
tôi ngồi xuống hỏi cậu bé,trong cửa hàng này ngoài tôi ra,chỉ có Dư Thiên Hòa,Thiệu Vũ Cẩn cùng Trương Đào,tôi rất tò mò rốt cuộc đứa bé này là con ai
Cậu bé ngẩng đầu,đôi mắt sáng ngời tò mò nhìn tôi,cậu bé cười khì khì,sau đó nhân lúc tôi không chú ý,chui qua người tôi,chạy vào trong phòng
Sau khi chạy vào trong phòng của tôi,bắt đầu hiếu kì quan sát những đồ vật bên trong,một lúc thì cậu bé chui vào gầm giường của tôi,một luc thì chạy đến gõ vào tủ kính,vô cùng hoạt bát
“ được rồi anh bạn nhỏ,bây giờ đã muộn như vậy,phải quay về đi ngủ rồi,cha của em là ai,anh đưa em về phòng”
tôi đi đến định ôm cậu bé,nhưng tôi vừa dang tay ra,cậu bé đó giống như là con chạch,nhanh nhẹn luồn qua bên cạnh tôi
Lúc tôi ngoảnh đầu lại,thì nhìn thấy cậu bé nhón chân lên trước bàn,muốn lấy một cái bát ở trên bàn
Căn phòng bây giờ mà tôi ở,vốn dĩ là một nhà kho dùng để cất giữ đồ đạc,Dư Thiên Hòa chọn đây làm phòng ngủ của tôi
Tôi sợ cậu bé không cẩn thận bị đập đầu,vội vàng chạy lên,nhưng bàn tay của cậu bé đã sờ trúng cái bát rồi làm đổ nó,gạo bên trong bát lập tức đổ ra,rơi vãi cả nền nhà
Những hạt gạo này vừa dài vừa bé,nhìn là biết không phải gạo bình thường,mà là gạo nếp
Gạo nếp rơi vãi ra nền nhà,cậu bé giống như chịu phải đả kích gì đó lùi lại mấy bước,nơi cậu bé vừa nãy đặt chân,gạo nếp bên trên giống như bị lửa thiêu đốt,biến thành một vùng than đen,đồng thời còn tỏa ra khói đen
Nhìn thấy cảnh này,trong lòng tôi đột nhiên đập thình thịch
Lúc đầu,quỷ miêu dẫm phải bột gạo nếp để lại dấu chân mèo màu đen,bây giờ,dấu chân của cậu bé này lưu lại màu đen trên gạo nếp
Lẽ nào …đứa bé này là ma
Trên người tôi nổi hết da gà,đồng thời kinh hoàng sợ hãi
ở đây không phải là nhà của Dư Thiên Hòa sao,Dư Thiên Hòa là một đạo sĩ,nhà ông ta sao lại có ma làm loạn chứ
nhưng mà,cậu bé này không chú ý đến nỗi sợ trên mặt tôi,ngược lại giống như một người không có gì xảy ra,nghịch ngợm dẫm lên mặt đất toàn là gạo nếp,lúc những hạt gạo nếp lần lượt cháy đen và bốc khói,miệng cậu bé cũng vang lên tiếng cười chói tai
lúc này,cậu bé dường như phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị,giang tay ra,bò lên giường của tôi
cậu bé đứng trên giường,ánh trăng chiếu qua cửa sổ rọi lên người cậu bé,cơ thể của cậu bé lập tức giống như phát điên,bắt đầu co giật
tôi chưa từng nhìn thấy chuyện này bao giờ,một hồn ma lại cả gan chạy vào trong phòng tôi,thậm chí còn trèo lên trên giường của tôi,bước chân của tôi bất chợt lùi lại,muốn chạy ra ngoài cầu cứu Dư Thiên Hòa
nhưng lúc này,cậu bé ngừng co giật,một trận khói đen bốc ra từ người cậu bé,nó quay đầu nhìn tôi,đôi mắt sáng ngời của cậu bé không biết từ lúc nào biến thành đen ngòm,cậu bé nhìn tôi cười,một hàm răng sắc bén
“ ma..ma..”
Tôi hét lớn,hoảng hốt chạy ra ngoài
Cậu bé nhảy từ trên giường xuống,một bước nhảy rất xa,nhảy từ giường đến cửa,xô tôi ngã ra nền nhà
Tôi ngã ra mặt đất,muốn đẩy cậu bé đang ngồi trên người tôi ra,nhưng sức mạnh của cậu bé này mạnh hơn tưởng tượng của tôi gấp nhiều lần,cơ thể của nó giống như nặng mấy trăm kí,đè cho tôi không thở nổi,nó nhe răng ra,muốn cắn vào cổ tôi
“ Linh Anh ( linh hồn trẻ con),sao con lại chạy ra rồi”
Lúc tôi đang vô cùng sợ hãi,thì cánh cửa đối diện được đẩy ra,tôi nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Thiệu Vũ Cẩn
Cậu bé dừng động tác lại,ngẩng đầu lên,dường như rất sợ người mới đến,lập tức nhảy xuống khỏi người tôi,chạy vào trong phòng
Thiệu Vũ Cẩn chạy theo,lúc cậu bé định trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài,thì bị Thiệu Vũ Cẩn túm chặt lại
Cậu bé bị Thiệu Vũ Cẩn ôm chặt trong lòng,kêu lên tiếng kêu thảm thiết,Thiệu Vũ Cẩn lập tức lôi một lá bùa từ trong túi áo ra,dán lên trán cậu bé,cậu bé lập tức im lặng
“ đại sư huynh..tiểu quỷ này có chuyện gì vậy?” tôi hỏi
Thiệu Vũ Cẩn lắc đầu: “ đứa trẻ này là Linh Anh,là hồn ma trẻ con mấy năm nay tôi thu nhận”
“ Linh Anh” tôi nghi hoặc
Thiệu Vũ Cẩn nói: “ bọn chúng đều là những đứa trẻ sơ sinh chưa ra đời,anh thấy bọn chúng đáng thương,nên nhận nuôi chúng”
Những lời Thiệu Vũ Cẩn nói làm tôi vô cùng khó hiểu,còn Thiệu Vũ Cẩn cũng biết giải thích nhiều với tôi cũng vô dụng,bèn bảo tôi đi theo anh ta
Tôi gật đầu,sau đó đi ra ngoài cùng Thiệu Vũ Cẩn
“ đại sư huynh,vừa nãy tiểu sư đệ bị sao vậy”
đã nửa đêm,nhưng nhị sư huynh Trương Đào vẫn làm việc trong cửa hàng,nghe trên tầng có động tĩnh,thì hét lên hỏi
“ không có gì,chỉ có một đứa trẻ không cẩn thận chạy ra,đi vào phòng tiểu sư đệ mà thôi”
Thiệu Vũ Cẩn nói xong,thì đưa tôi đi đến cuối hành lang tầng 2
ở cuối hành lang có một cánh cửa trông rất lâu năm,Thiệu Vũ Cẩn lôi ra một chiếc chìa khóa mở cửa,đưa tôi đi vào
vừa đi vào,lập tức có một mùi hôi thối xộc vào mũi,làm tôi suýt thì ngạt thở,tôi bịt mũi nhìn vào trong,thì thấy cửa sổ bịt kín mít,còn hai bên căn phòng đặt những chiếc giá gỗ,trên giá gỗ là những hũ sành không to không bé
những lọ gốm này dùng dây thừng đỏ quấn chặt,trên miệng hũ còn dán một lá bùa
Thiệu Vũ Cẩn ôm cậu bé gọi là Linh Anh kia,không ngừng tìm kiếm trên giá gỗ,không bao lâu,anh ta dừng lại trước một chiếc hũ
Chiếc hũ này đặt ở nơi cao nhất,bởi vì mấy ngày trước mưa to,trên trần nhà vẫn không ngừng nhỏ nước,vừa đúng nhỏ lên lá bàu dán trên miệng hũ
Thiệu Vũ Cẩn xé lá bùa rách trên miệng hũ ra,niệm pháp chú,linh anh trong lòng lập tức biến thành một đám khói đen,chui vào trong hũ
Sau đó,Thiệu Vũ Cẩn nhanh chóng lôi ra một lá bùa,dán lại lên miệng chiếc hũ
“ đại sư huynh,những linh anh này từ đâu đến?”
tôi chỉ vào những chiếc hũ linh anh hỏi
Thiệu Vũ Cẩn đặt chiếc hũ đó vào một chỗ khác,sau đó nói: “ tiểu sư đệ hôm nay mới đến,bây giờ anh có nói thì em cũng không hiểu,sau này đợi em ở lâu rồi,anh sẽ từ từ giải thích”
Tôi gật đầu,sau đó nhìn những chiếc hũ đó,không nói nhiều nữa
THị trấn không lớn,đi từ phía đông đến phía tây khoảng cách cũng chỉ tầm 30km
Dư Thiên Hòa là một đạo sĩ có tiếng của thị trấn Tinh Thủy,lúc ông ta lái máy cày đưa tôi đi vào trong trị trấn,có rất nhiều người vẫy tay chào hỏi ông ấy
Đi đường tầm một ngày,lúc hoàng hôn,máy cày của Dư Thiên Hòa dừng lại ở trước một căn nhà cũ phía đông của thị trấn
Đây là một căn nhà hai tầng được xây dựng vào thập niên 80,tuy là tọa lạc trong thị trấn,nhưng nhìn thế nào cũng giống một căn nhà dân bình thường ở quê,đá dát trên tường bên ngoài ngôi nhà đã bị tróc ra,lộ ra những mảng gạch đỏ phía dưới,trên tường cũng mọc từng lớp rêu phong rất dày,cảm giấc rất là cũ nát
ở cửa chính của căn nhà này,còn treo một tấm biến rất lớn “ Linh đạo thọ mộc điện”,đây chính là nhà của Dư Thiên Hòa,cũng là nơi tôi phải đến
ngoài đạo sĩ ra,Dư Thiên Hòa còn có một thân phận khác trong thị trấn này,chính là ông chủ tiệm hòm
xuống xe,Dư Thiên Hòa đưa tôi vào trong cửa hàng
lúc này thời gian đã là 6h chiều,trong cửa hàng gần như không có dấu hiệu tan làm
bên trái đại đường,có một anh chàng cao cao gầy gầy chừng 20 tuổi đang chôn vùi trong đống tiền vàng chất cao như núi,cầm lấy cái đục đúc tiền,sau lưng anh ta,đặt đầy các loại đồ lượm,vòng hoa cùng người giấy…
chính giữa cửa hàng đặt một cỗ quan tài vẫn chưa gia công xong,một anh chàng béo đang cầm một cái bào bào bên trên cỗ quan tài,bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu,trên chiếc ghế bên cạnh anh ta còn đặt một hộp sơn màu đen
nhìn thấy Dư Thiên Hòa quay về,hai người này lập tức dừng công việc trong tay chào hỏi Dư Thiên Hòa,đồng thời xưng Dư Thiên Hòa là sư phụ
sau đó,Dư Thiên Hòa giới thiệu tôi với hai người này
người thanh niên cao cao gầy gầy tên là Thiệu Vũ Cẩn,người béo kia tên là Trương Đào,hai người đều chỉ mới 20 tuổi,là cô nhi trước đây Dư Thiên Hòa thu nhận từ cô nhi viện,đồng thời cũng là đồ đệ của ông ta.Thiệu Vũ Cẩn là đại sư huynh,Trương Đào là nhị sư huynh,còn tôi vừa mới đến,cũng được họ gọi là tiểu sư đệ sau khi chào hỏi nhau,thời gian cũng không còn sớm nữa,sau khi ăn cơm tối,Dư Thiên Hòa đi đến bệnh viện trong thị trấn xử lí vết thương,còn Thiệu Vũ Cẩn và Trương Đào giúp tôi dọn dẹp phòng ở tầng hai,rồi cũng đi ngủ sớm
từ bé đến lớn,đây là lần đầu tiên tôi xa nhà,cũng không biết có phải là do lạ nhà hay không,nằm trên chiếc giường lạ lẫm này,quay đi quay lại,cho đến nửa đêm cũng không ngủ được
hihi!hihihi
nửa đêm,ánh trăng soi qua cửa sổ chiếu rọi lên mặt tôi,tôi mở mắt ra,thấp thoáng nghe thấy một tiếng cười của trẻ con,tôi còn cho rằng đang mộng du,dùng chăn trùm đầu lại,ngủ tiếp
hihi!hihihi
tiếng cười con nít rõ ràng như vậy,khiến tôi thức tỉnh một lần nữa,tôi dụi dụi mắt ngồi dậy trên giường,phát hiện tiếng cười đó vang lên từ ngoài cửa phòng
đã nửa đêm rồi,là con cái nhà ai đang nghịch vậy.
tôi mở mắt rồi đi xuống giường,từ từ mở cửa ra
mở cửa xong,tôi nhìn thấy một cậu bé không đến 1 tuổi đang ngồi trước cửa phòng tôi,nhìn thấy tôi,cậu bé ngẩng đầu,nở một nụ cười ngây ngô
cậu bé mũm mĩm rất đáng yêu,làm cho người vốm đã rất thích con nít như tôi càng thêm yêu thương
“ anh bạn nhỏ,cha của em là ai vậy?”
tôi ngồi xuống hỏi cậu bé,trong cửa hàng này ngoài tôi ra,chỉ có Dư Thiên Hòa,Thiệu Vũ Cẩn cùng Trương Đào,tôi rất tò mò rốt cuộc đứa bé này là con ai
Cậu bé ngẩng đầu,đôi mắt sáng ngời tò mò nhìn tôi,cậu bé cười khì khì,sau đó nhân lúc tôi không chú ý,chui qua người tôi,chạy vào trong phòng
Sau khi chạy vào trong phòng của tôi,bắt đầu hiếu kì quan sát những đồ vật bên trong,một lúc thì cậu bé chui vào gầm giường của tôi,một luc thì chạy đến gõ vào tủ kính,vô cùng hoạt bát
“ được rồi anh bạn nhỏ,bây giờ đã muộn như vậy,phải quay về đi ngủ rồi,cha của em là ai,anh đưa em về phòng”
tôi đi đến định ôm cậu bé,nhưng tôi vừa dang tay ra,cậu bé đó giống như là con chạch,nhanh nhẹn luồn qua bên cạnh tôi
Lúc tôi ngoảnh đầu lại,thì nhìn thấy cậu bé nhón chân lên trước bàn,muốn lấy một cái bát ở trên bàn
Căn phòng bây giờ mà tôi ở,vốn dĩ là một nhà kho dùng để cất giữ đồ đạc,Dư Thiên Hòa chọn đây làm phòng ngủ của tôi
Tôi sợ cậu bé không cẩn thận bị đập đầu,vội vàng chạy lên,nhưng bàn tay của cậu bé đã sờ trúng cái bát rồi làm đổ nó,gạo bên trong bát lập tức đổ ra,rơi vãi cả nền nhà
Những hạt gạo này vừa dài vừa bé,nhìn là biết không phải gạo bình thường,mà là gạo nếp
Gạo nếp rơi vãi ra nền nhà,cậu bé giống như chịu phải đả kích gì đó lùi lại mấy bước,nơi cậu bé vừa nãy đặt chân,gạo nếp bên trên giống như bị lửa thiêu đốt,biến thành một vùng than đen,đồng thời còn tỏa ra khói đen
Nhìn thấy cảnh này,trong lòng tôi đột nhiên đập thình thịch
Lúc đầu,quỷ miêu dẫm phải bột gạo nếp để lại dấu chân mèo màu đen,bây giờ,dấu chân của cậu bé này lưu lại màu đen trên gạo nếp
Lẽ nào …đứa bé này là ma
Trên người tôi nổi hết da gà,đồng thời kinh hoàng sợ hãi
ở đây không phải là nhà của Dư Thiên Hòa sao,Dư Thiên Hòa là một đạo sĩ,nhà ông ta sao lại có ma làm loạn chứ
nhưng mà,cậu bé này không chú ý đến nỗi sợ trên mặt tôi,ngược lại giống như một người không có gì xảy ra,nghịch ngợm dẫm lên mặt đất toàn là gạo nếp,lúc những hạt gạo nếp lần lượt cháy đen và bốc khói,miệng cậu bé cũng vang lên tiếng cười chói tai
lúc này,cậu bé dường như phát hiện ra một điều gì đó rất thú vị,giang tay ra,bò lên giường của tôi
cậu bé đứng trên giường,ánh trăng chiếu qua cửa sổ rọi lên người cậu bé,cơ thể của cậu bé lập tức giống như phát điên,bắt đầu co giật
tôi chưa từng nhìn thấy chuyện này bao giờ,một hồn ma lại cả gan chạy vào trong phòng tôi,thậm chí còn trèo lên trên giường của tôi,bước chân của tôi bất chợt lùi lại,muốn chạy ra ngoài cầu cứu Dư Thiên Hòa
nhưng lúc này,cậu bé ngừng co giật,một trận khói đen bốc ra từ người cậu bé,nó quay đầu nhìn tôi,đôi mắt sáng ngời của cậu bé không biết từ lúc nào biến thành đen ngòm,cậu bé nhìn tôi cười,một hàm răng sắc bén
“ ma..ma..”
Tôi hét lớn,hoảng hốt chạy ra ngoài
Cậu bé nhảy từ trên giường xuống,một bước nhảy rất xa,nhảy từ giường đến cửa,xô tôi ngã ra nền nhà
Tôi ngã ra mặt đất,muốn đẩy cậu bé đang ngồi trên người tôi ra,nhưng sức mạnh của cậu bé này mạnh hơn tưởng tượng của tôi gấp nhiều lần,cơ thể của nó giống như nặng mấy trăm kí,đè cho tôi không thở nổi,nó nhe răng ra,muốn cắn vào cổ tôi
“ Linh Anh ( linh hồn trẻ con),sao con lại chạy ra rồi”
Lúc tôi đang vô cùng sợ hãi,thì cánh cửa đối diện được đẩy ra,tôi nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Thiệu Vũ Cẩn
Cậu bé dừng động tác lại,ngẩng đầu lên,dường như rất sợ người mới đến,lập tức nhảy xuống khỏi người tôi,chạy vào trong phòng
Thiệu Vũ Cẩn chạy theo,lúc cậu bé định trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài,thì bị Thiệu Vũ Cẩn túm chặt lại
Cậu bé bị Thiệu Vũ Cẩn ôm chặt trong lòng,kêu lên tiếng kêu thảm thiết,Thiệu Vũ Cẩn lập tức lôi một lá bùa từ trong túi áo ra,dán lên trán cậu bé,cậu bé lập tức im lặng
“ đại sư huynh..tiểu quỷ này có chuyện gì vậy?” tôi hỏi
Thiệu Vũ Cẩn lắc đầu: “ đứa trẻ này là Linh Anh,là hồn ma trẻ con mấy năm nay tôi thu nhận”
“ Linh Anh” tôi nghi hoặc
Thiệu Vũ Cẩn nói: “ bọn chúng đều là những đứa trẻ sơ sinh chưa ra đời,anh thấy bọn chúng đáng thương,nên nhận nuôi chúng”
Những lời Thiệu Vũ Cẩn nói làm tôi vô cùng khó hiểu,còn Thiệu Vũ Cẩn cũng biết giải thích nhiều với tôi cũng vô dụng,bèn bảo tôi đi theo anh ta
Tôi gật đầu,sau đó đi ra ngoài cùng Thiệu Vũ Cẩn
“ đại sư huynh,vừa nãy tiểu sư đệ bị sao vậy”
đã nửa đêm,nhưng nhị sư huynh Trương Đào vẫn làm việc trong cửa hàng,nghe trên tầng có động tĩnh,thì hét lên hỏi
“ không có gì,chỉ có một đứa trẻ không cẩn thận chạy ra,đi vào phòng tiểu sư đệ mà thôi”
Thiệu Vũ Cẩn nói xong,thì đưa tôi đi đến cuối hành lang tầng 2
ở cuối hành lang có một cánh cửa trông rất lâu năm,Thiệu Vũ Cẩn lôi ra một chiếc chìa khóa mở cửa,đưa tôi đi vào
vừa đi vào,lập tức có một mùi hôi thối xộc vào mũi,làm tôi suýt thì ngạt thở,tôi bịt mũi nhìn vào trong,thì thấy cửa sổ bịt kín mít,còn hai bên căn phòng đặt những chiếc giá gỗ,trên giá gỗ là những hũ sành không to không bé
những lọ gốm này dùng dây thừng đỏ quấn chặt,trên miệng hũ còn dán một lá bùa
Thiệu Vũ Cẩn ôm cậu bé gọi là Linh Anh kia,không ngừng tìm kiếm trên giá gỗ,không bao lâu,anh ta dừng lại trước một chiếc hũ
Chiếc hũ này đặt ở nơi cao nhất,bởi vì mấy ngày trước mưa to,trên trần nhà vẫn không ngừng nhỏ nước,vừa đúng nhỏ lên lá bàu dán trên miệng hũ
Thiệu Vũ Cẩn xé lá bùa rách trên miệng hũ ra,niệm pháp chú,linh anh trong lòng lập tức biến thành một đám khói đen,chui vào trong hũ
Sau đó,Thiệu Vũ Cẩn nhanh chóng lôi ra một lá bùa,dán lại lên miệng chiếc hũ
“ đại sư huynh,những linh anh này từ đâu đến?”
tôi chỉ vào những chiếc hũ linh anh hỏi
Thiệu Vũ Cẩn đặt chiếc hũ đó vào một chỗ khác,sau đó nói: “ tiểu sư đệ hôm nay mới đến,bây giờ anh có nói thì em cũng không hiểu,sau này đợi em ở lâu rồi,anh sẽ từ từ giải thích”
Tôi gật đầu,sau đó nhìn những chiếc hũ đó,không nói nhiều nữa
Bình Luận