ẩn tình tư
"Không có gì."
Tiêu Nhung ngồi xuống trước bàn, đợi một lát, thấy ta không có ý bảo hắn ăn cùng, liền tự mình lấy bát đũa.
Ta tự mình ăn cơm.
"Khụ khụ," Tiêu Nhung ho khan, vội vàng rót trà súc miệng, "Sao lại cay như vậy? Tỷ bắt đầu ăn cay bao giờ thế?"
Ta cười chế giễu, "Ta vẫn luôn thích ăn cay, chỉ là vì ngươi không ăn cay, cho nên ta làm món nào cũng không bỏ ớt thôi."
Động tác uống trà của Tiêu Nhung khựng lại, nâng mắt yên lặng nhìn ta, "Tỷ tỷ, ta rất sợ tỷ xảy ra chuyện, tỷ… không sao là tốt rồi."
Ta húp một ngụm canh, thản nhiên cười với hắn, "Ta sống rất tốt, ngươi lo thừa rồi."
Tiêu Nhung muốn cười, nhưng nụ cười thể hiện ra, có vẻ ngại ngùng và mất mát.
Ta dọn bát đũa đi vào nhà bếp, lúc rửa bát, Tiêu Nhung đứng bên ngoài, giọng nói rất nhỏ.
"Tỷ tỷ, hãy quên ta đi, ta tin tưởng với năng lực của tỷ, nhất định sẽ sống rất tốt."
Nếu như là kiếp trước, ta nhất định sẽ bắt hắn nhớ lại hơn ba nghìn ngày đêm, từng chút từng chút chúng ta ở bên nhau, bảo hắn đừng bỏ lại ta một mình, đối mặt với nhân thế lạnh lẽo này.
Ngoại trừ hắn, ta không còn người thân nào khác.
Nhưng bảy năm nằm liệt giường, đã mài mòn hết thảy ảo tưởng của ta.
Hiện tại, ta chỉ muốn tự do mà sống, bất luận kẻ nào đối với ta, đều không còn quan trọng nữa.
"Được!" Ta mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên nói, "Chúc ngươi bình an, vạn sự như ý."
Tiêu Nhung giật giật khóe miệng, có chút kinh ngạc, cũng có chút khó khăn.
Dọn dẹp xong đi ra, Tiêu Nhung đã rời đi, trên bàn để lại ba nghìn lượng ngân phiếu.
Giống hệt kiếp trước, hắn đưa cho ta đủ ngân lượng, bảo đảm ta cơm no áo ấm.
Ta cũng dựa vào ba nghìn lượng này mà ngắc ngoải bảy năm.
Kiếp này, ba nghìn lượng này ta vẫn sẽ nhận, hắn nói là báo đáp ơn ta nuôi dưỡng hắn, vậy ta đương nhiên sẽ không khách sáo.
Sau này ân tình đều xóa bỏ.
Ngủ một giấc thoải mái, ngày hôm sau ta đến tửu trang.
Ta tràn đầy tinh thần xuất hiện trước mắt mọi người, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
"Triệu đông gia không ngăn cản Tiêu đại nhân thành thân nữa sao?"
"Nhìn nàng ấy không khác gì trước kia, hơn nữa còn có vẻ vui vẻ hơn, chắc là không sao rồi."
"Hôm trước là ai thề son sắt nói Triệu đông gia sẽ nghĩ thông, còn bảo sẽ quỳ xuống ăn vữa tường cơ mà?"
Chuyện ta đeo bám Tiêu Nhung náo loạn ồn ào ba tháng trời, sau khi ta buông tay, mọi chuyện lặng lẽ chìm xuống.
Hàng ngày ta đều bận rộn giữa tửu trang và nhà.
Tay nghề nấu rượu của phụ thân là do tổ tiên truyền lại, nhưng năm đó người đi quá vội vàng, ta chưa kịp học được gì, sau này vẫn là dựa vào quyển "Phương pháp nấu rượu Triệu gia" mà người để lại, ta mới hiểu sơ sơ về một số loại rượu.
Mấy năm nay, ta không có tâm tư nghiên cứu, một lòng chăm sóc cho Tiêu Nhung, giúp hắn thực hiện ước nguyện thi đậu bảng vàng.
Giờ đây không còn để ý đến hắn nữa, ta lấy lại quyển "Phương pháp nấu rượu Triệu gia", tỉ mỉ nghiên cứu.
Ta hi vọng, khi còn sống có thể phát dương quang đại danh tiếng của tửu trang Lạc Thủy Triệu gia vang danh một thời.
Bận rộn qua ngày, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã xuân qua thu tới, tửu trang Triệu gia cho ra mắt sản phẩm mới là Trúc Hiệp Thanh.
Ta cho người bày một cái bàn dài trên phố để mọi người đến nếm thử.
Trúc Hiệp Thanh hương thơm thanh nhã, vị ngọt thanh, già trẻ đều thích hợp.
Bởi vậy, nó nhanh chóng được bán chạy, chúng ta vui mừng nhưng cũng bận rộn như con thoi.
Đang lúc cao hứng, một tờ đơn đặt hàng được đưa đến tửu trang.
"Đại tiểu thư phủ Thủ phụ thành thân, muốn đặt sáu mươi vò Trúc Hiệp Thanh, trước Trung thu phải giao hàng."
Đại tiểu thư phủ Thủ phụ thành thân, vậy là Tiêu Nhung sắp thành thân rồi sao.
Kiếp trước hình như hắn cũng thành thân trước Trung thu, khi đó ta còn nghĩ hắn sẽ đến báo cho ta một tiếng, nhưng thực tế, hắn chưa từng đến.
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, ta thản nhiên nói: "Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giao rượu đúng hạn."
Bình Luận