bảo vật trong lòng bàn tay

Chương 5

Chủ mẫu sai thiếp thất đến hầu bệnh, đây cũng là chuyện thường tình.

Cho nên, trong lòng Lý Hoạ Bình mặc dù không muốn nhưng vẫn phải để nha hoàn dìu rồi lả lướt đi đến chính phòng.

Tôn di nương là người thành thật lại lương thiện, vừa nghe thấy chủ mẫu bị bệnh thì ngay lập tức chạy sang “Đức Huệ Uyển”.

“Mời hai vị di nương đứng đợi một chút, lang trung đang ở bên trong bắt mạch chẩn đoán cho chủ mẫu.” Thải Nguyệt hành lễ, dâng trà rồi lui về một bên đứng.

Ước chừng một khắc sau, cuối cùng Hứa thị cũng dẫn một lang trung từ trong phòng đi ra.

“Chủ mẫu mời hai vị di nương vào.” Thải Phong cũng từ trong phòng đi ra.

Tôn di nương đứng dậy, vừa đi vừa hỏi: “Sao đột nhiên chủ mẫu lại ngã bệnh?”

“….Đại khái là do đêm qua trời mưa…” Lời vừa ra khỏi, Thải Phong lập tức ngậm chặt miệng, lời giải thích này gượng ép quá. Truyện Light Novel

“…” Lý Hoạ Bình hơi cau mày.

Mấy người họ vừa đi qua sáu bức bình phong lập tức nhìn thấy Tần thị đang ngồi trên tháp cạnh cửa sổ, trên người đắp chăn thêu phú quý, sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ nhu nhược.

“Chủ mẫu, người đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, chỉ là đầu vẫn còn đau nhức.” Tần thị nhìn Tôn di nương, cười nói.

Thải Phong đưa lên cho mỗi người một cái ghế, Tôn Hiểu Dung lập tức đón lấy bát thuốc trong tay nha hoàn, múc từng thìa thổi nguội rồi bón Tần thị uống.

Sau khi thỉnh an, Lý Hoạ Bình đứng ở một góc xa xa, nhìn thấy hành động của Tôn di nương cùng Tần thị, trái tim nàng ta đột nhiên đập căng thẳng, tại sao nàng lại không biết rằng quan hệ của hai người này tốt đến vậy.

“Nghe nói Lý di nương có nghiên cứu huyệt vị, vậy phiền người xoa bóp cho chủ mẫu một chút.” Nhũ mẫu Hứa thị vừa từ gian ngoài bước vào cười nói.

“Đương nhiên có thể… Ngươi không cần nhắc ta cũng đang định làm đây.” Lý Hoạ Bình cố gắng khắc chế nỗi khó chịu trong lòng, thong thả bước đến chỗ Tần thị. Nàng không ngờ được rằng một kẻ hạ nhân lại dám dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với mình, lại còn… đúng là thiếu dạy dỗ.

Lý Hoạ Bình đứng ở “Đức Huệ Uyển” liên tiếp hai canh giờ, đứng đến toàn thân nhức mỏi. Ngoài mặt nàng ta vẫn từ tốn, không hề tỏ ra khó chịu nhưng khi vừa về đến “Lê Hương Cư” thì lập tức quăng vỡ năm món đồ gốm thượng hạng.

Tần thị nghe nha đầu bẩm báo lại, cười lạnh nói: “Cứ để nàng ta quăng….Nếu còn dám động đến Hà nhi thì sẽ không đơn giản như lần này nữa đâu.”

“Ngươi đi nói cho nàng ta biết, nói đây là ý của ta, thủ pháp xoa bóp của nàng ta rất tốt, đầu ta cũng đỡ đau đi nhiều, để nàng ta ngày mai lại đến…”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.”

- ----

Từ chỗ mẫu thân đi về, Tân Hà đi dọc theo đường đá nhỏ trở về “Liên Uyển”.

Vân Linh đang ngồi ngẩn ngơ dưới gốc quế, vừa thấy đại tiểu thư trở về thì vui vẻ chạy ra nghênh đón.

“Tiểu thư… xảy ra việc gì vậy? Sao trên váy lại lấm lem bùn đất?”

Mặt Tân Hà đỏ lên, ngượng ngùng ho một tiếng rồi chạy vào phòng.

Vân Đoá khoát tay áo, nói nhỏ giải thích với Vân Linh: “Lúc từ chỗ chủ mẫu đi ra, tiểu thư không cẩn thận ngã một cái…”

“À.”

Thế mà là nói nhỏ à? Nàng ở trong phòng nghe rõ mồn một… Trong lòng Tân Hà xót xa.

“Tiểu thư, có một số việc ta không biết có nên nói hay không, là việc của Tứ gia…” Vân Linh vào giúp Vân Hà thay quần áo thì nói.

“Tứ thúc? Ý gì…”

“Sáng nay, sau khi cho nha hoàn quét tước xong xuôi ta chợt nhớ ra viện ta đã hết than rồi… Mà trời hôm nay nói lạnh liền lạnh, ta đang chuẩn bị sang chỗ quản gia lĩnh một ít về dự trữ… Không ngờ rằng đang đi nửa đường thì đụng phải tên sai vặt của Tứ gia, da hắn xanh xao, mặt sưng mắt đỏ.

Nói đến đấy Vân Linh ngừng lại thăm dò sắc mặt Tân Hà, rồi mới nói tiếp: “Ta hỏi thăm hắn, hắn nói hắn đi lĩnh một mì gạo …. Sau đó thì bị đánh.”

“Sao phải đi xin mì gạo? Chẳng nhẽ trong phủ không cho bọn họ đồ ăn sao?”

Vấn Đoá và Vân Linh liếc nhau, hơi cúi đầu xuống như đang kiêng kị điều gì đó.

Sắc mặt Tân Hà trở nên khó coi: “Nói đi! Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Tiểu thư… Điều này là do lão thái thái ngầm đồng ý, để bọn họ tự sinh tự diệt…” Vân Đoá ấp a ấp úng.

“Tự sinh tự diệt?” Tân Hà rùng mình, đây quả thực là tự tìm đường chết mà.

“Tiểu thư, người sao vậy? Sao tự dưng toát nhiều mồ hôi vậy?” Vân Linh cuống quýt lấy khăn tay định lau mồ hôi cho nàng.

Tân Hà khoát tay áo, ý nói không cần.

“Các ngươi có biết nơi tứ thúc ở không?”

“Tiểu thư, cái này…” Hai đại nha hoàn chần chừ, đưa mắt nhìn nhau.

“Nói!”

Vân Đoá thấy sắc mắt đại tiểu thư trầm xuống, vội vàng cười nói: “Nô tỳ biết, nhưng tiểu thư vẫn không nên đến đó thì hơn, dù sao trong phủ cũng đã hạ lệnh, nói không được vì Tứ gia…”

“Nói.”

“Nô tỳ không thể để tiểu thư đến nơi đó được, nếu như bị lão thái thái phát hiện…”

Lời của nàng còn chưa ra hết đã bị Tân Hà đánh gãy: “Ta còn không biết hoá ra ngươi đang làm chủ của “Liên Uyển” này đấy?”

Vừa nghe Tân Hà nói câu này, trong lòng Vân Đoá hoảng loạn, biết vừa rồi mình đã quá phận, mặc dù tuổi tác của tiểu thư còn nhỏ nhưng dù sao nàng cũng chủ tử, làm gì có đạo lý nào đảo lộn tôn ti trật tự. Nàng suy nghĩ thông suốt rồi nhanh nhẹn nhận sai: “Nô tì biết sai, nô tì không nên nhiều chuyện.”

“Biết là tốt rồi.” Tân Hà nói cũng không quay đầu nhìn lại, nàng nhìn Vân Linh nói: “Ngươi dẫn ta đi gặp tứ thúc.”

“Vâng.” Vân Linh liếc qua sắc mặt tái nhợt của Vân Đoá, gật đầu.

Vân Đoá nhìn theo bóng dáng hai người xa dần, trong lòng không dễ chịu tí nào, nàng là đại nha hoàn do chính chủ mẫu chọn cho tiểu thư, bình thường làm việc đều có tôn trọng, thể diện. Mà bây giờ, tiểu thư lại khiến nàng lúng túng trước mặt nhiều bà mụ, tiểu nha hoàn như vậy… Trong lòng nàng cực kì nín nhịn, từ phòng tiểu thư lập tức trở về phòng mình.

Trên đường đi, Vân Linh cẩn thận quan sát sắc mặt Tân Hà: “Tiểu thư, không phải Vân Đoá cố ý làm trái lời tiểu thư mà nàng ấy lo nếu như bị phát hiện, lão thái thái sẽ làm khó tiểu thư….”

“Ta biết.”

Vân Đoá là người như nào đương nhiên Tân Hà hiểu rõ, tính tình nàng không xấu, luôn vì chủ tử mà tận tâm tận lực. Nhưng ban nãy, nàng lại tái phát tật xấu tự mình quyết định giống như kiếp trước, mà tất xấu này nhất định không được lưu lại…

Ở kiếp trước, nàng ta là nha hoàn được sủng nhất trong Liên Uyển, ở sau lưng nàng làm rất nhiều chuyện còn biện minh rằng tất thảy đều vì muốn tốt cho nàng… Cũng bởi vì tự mình làm chủ nên bị thím hai phát hiện và lợi dụng, cuối cùng thuận lý thành chương (*) đưa Minh Tuyên ca ca ra chiến trường… Đương nhiên, kiếp này nàng nhất định sẽ ngăn cản điều ấy xảy ra.

*Thuận lý thành chương: rõ ràng rành mạch, logic.

Tân Hà ngước nhìn Vân Linh đang đi bên cạnh, búi song kế, dung mạo thanh tú. Mặc dù tính tình nàng bộc trực nhưng cũng biết lui biến tiến. Người như vậy chỉ cần rèn luyện một chút thì cũng có thể dùng được.

Hai người băng qua hoa viên, đi về hướng đông bắc thêm một lúc nữa, trước mặt liền hiện ra ba gian nhà ngói cũ nát thấp bé. Tường được trát bằng bùn đất, có chỗ đã bung ra thành mảng, nhìn vô cùng nguy hiểm, có thể sập đổ bất cứ lúc nào. Vân Linh vẫn luôn dẫn đường phía trước, đi đến nơi này thì dừng lại.

“….Đây là nơi Tứ thúc ở?” Tân Hà ngẩn người hỏi.

“Vâng thưa tiểu thư.”

Đây là nơi mà thủ phụ tương lai phải sống ở Tân gia sao… Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Cố Vọng Thư có thể thờ ơ trơ mắt nhìn Tân gia bị diệt tộc như vậy… Chỗ ở như vậy suốt bao ngày tháng, hắn không quay lại làm khó Tân gia cũng đã coi như báo đáp ân tình rồi.

“Tứ gia có đây không?” Vân Linh hô to nhưng chẳng có ai đáp lại.

“Tiểu thư, phải làm gì bây giờ?” Nàng hỏi.

“Trực tiếp đi vào thôi.” Tân Hà đẩy cửa đi vào, tuy sân không lớn nhưng gọn gàng sạch sẽ, so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều.

Hổ Tự bị đánh đang ở gian Tây đun nước, chủ tử phát sốt, trong lòng hắn như lửa đốt. Mời đại phu không đến thì thôi, ngay cả cơm cũng không ăn được một miếng, phải làm sao bây giờ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là đến mạng cũng khó giữ.

“Cút ra chỗ khác đi, hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu còn tìm ta gây chuyện ta sẽ liều mạng với các ngươi đấy…” Nghe trong sân có tiếng bước chân, hắn cứ nghĩ rằng lại là mấy tên sai vặt đến làm phiền, bây giờ chủ tử sống chết ra sao còn chưa rõ, hắn thực sự không nhịn nổi nữa.

“Ngươi nói ai cút?” Vân Linh nhướng mày.

“…” Hổ Tử nghe thấy giọng nữ, hắn liếc mắt lên nhìn một cái, nhanh như gió chạy vào trong sân “bùm” lập tức quỳ xuống trước mặt Tân Hà.

“Đại tiểu thư … xin người, xin người hãy cứu lấy chủ tử nhà ta, hắn bị bệnh sắp chết rồi.”

Vân Linh thấy hắn lỗ mãng như vậy đang định mở miệng trách mắng lại thấy hắn nước mắt nước mũi ròng ròng, lời nói cũng không nỡ thốt ra.

“Có chuyện gì vậy? Tứ thúc làm sao, mau đưa ta đi xem.”

“Vâng vâng…”

Hổ Tử dẫn họ vào gian chính, Cố Vọng Thư nằm trên giường gỗ tồi tàn sắc mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề. Hắn rõ ràng đã nhiễm phong hàn rất nặng. Trên người đắp một tấm chăn màu chàm đã được chắp vá nhiều mảnh, thoạt nhìn mỏng như tờ giấy. Thiếu niên trên giường nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, hàng mi dài khép lại tạo thành bóng trên mí mắt, càng tăng thêm vẻ yếu đuối nhu nhược, sườn mặt anh tuấn đầy ẩn nhẫn thống khổ.

Tân Hà nhắm mắt, nhìn xem Tân gia đã tạo nghiệt gì, ép thủ phụ tương lai đến bước đường này… Nàng run rẩy nói: “Mau, mau đi mời đại phu trong phủ đến đây.”

“Tiểu thư…” Vân Linh vẫn hơi chần chừ.

“Đi mời đi, nói rằng ta bị bệnh.”

“Vâng, nô tì đi ngay.” Nàng liếc nhìn thiếu niên nằm trên giường, lòng thương hại cũng trỗi dậy.

“Đội ơn đại tiểu thư, đội ơn đại tiểu thư…” Hồ Tử quỳ sụp xuống đất, dập đầu như giã tỏi. Tâm địa đại tiểu thư thiện lương như Bồ Tát, cuối cùng chủ tử cũng được cứu rồi.

“Ngươi đừng dập đầu nữa, mau đi nấu một ít cháo đi.”

“Đại tiểu thư … gạo… một hạt cũng chẳng còn.” Hắn run rẩy nói.

“Vậy bình thường các ngươi ăn cái gì?”

“Rau dại với cơm thừa canh cặn trong phủ…”

Tân Hà nhắm chặt mắt, đúng thật là… Nàng nói to với Vân Linh còn chưa đi xa: “Ngươi đi mời đại phu rồi thuận tiện lấy một ít gạo để ăn vài ngày qua đây.”

“Vâng.”

“Việc này phải giữ bí mật, đừng để lộ tin tức, nếu có ai hỏi cứ bảo là lấy cho ta.”

Nhìn chủ tử nhỏ nhắn nhưng lại rất cẩn trọng, Vân Linh cười đáp: “Tiểu thư, người yên tâm, nô tỳ biết nên làm thế nào.”

Nhìn Hổ Tử nước mắt nước mũi tùm lum khiến Tân Hà có chút khó chịu, cũng tránh để hắn triển khai tuyệt kĩ dập đầu, nàng đành giành nói trước: “Ngươi đi đun một nồi nước sôi, có khi cần dùng.”

“À vâng… nô tài đi ngay đây.”

Bình Luận