cáo sa mạc
Chương 21
Thật nguy hiểm nếu có ai trông thấy hắn bước lên xe đi Mount Vemon vào lúc khuya khoắc như thế này. Những người bảo vệ ở bậc dưới chú ý canh chừng loại người như hắn, vì thế hắn phải rời Sharon và Neil lúc 23 giờ kém hai phút. Thật vậy, đúng 23 giờ sẽ có một chuyến tàu vào ga, hắn có thể đi lẫn vào đám đông khoảng tám hay mười hành khách để cùng họ đi lên bờ dốc nghiêng và lên tầng hầm.
Làm ra vẻ tự nhiên, hắn hòa nhập vào ba người trong số đám đông đi về phía cổng ra Đại lộ Yanderbilt, mấy người kia rẽ sang trái, hắn đi về bên phải. Hắn nhìn kỹ để dò đường, bỗng hắn dừng lại, trước mặt hắn có một chiếc xe chuyên bắt đồ buôn bán trái phép của sở cảnh sát. Họ móc dây xích vào một chiếc xe hơi cũ màu nâu đỏ và kéo chiếc xe đi.
Hắn đi về phía Bắc của thành phố, lòng vui như mở cờ. Hắn dự định đến gọi điện ở phòng điện thoại trước nhà hàng Bloomingdale. Đi bộ trên Đại lộ Lexington làm cho hắn khỏe khoắn và bình tĩnh trở lại. Hắn thấy lâng lâng vì hồi nãy hắn đã ôm hôn Sharon, hắn cảm thấy du͙ƈ vọиɠ trong người bốc lên như lửa đốt. Và chính nàng cũng muốn hắn. Hắn cảm thấy như thế.
Nếu không có thằng bé thì chắc hắn đã làʍ ŧìиɦ với Sharon rồi. Có thể hai con mắt dưới tấm vải sẽ thấy lờ mờ được, bỗng dưng hắn rùng mình lo sợ khi nghĩ đến thằng bé đã nhìn thấy.
Tuyết đã bớt rơi nhưng bầu trời vẫn còn mây đen xám xịt. Hắn cau mày, suy nghĩ đến lúc lấy tiền, đây là giây phút quan trọng, phải đợi cho đến lúc đường sá đã vắng hết xe.
Hắn dự tính sẽ gọi điện đến nhà Perry, nếu không có hai vợ chồng ông ta ở nhà, hắn sẽ gọi thẳng đến nhà Peterson, nhưng làm thế thì thật là liều lĩnh.
Hắn đã gặp may. Bà Perry nhấc máy liền, nghe giọng bà, hắn đoán bà rất căng thẳng. Có lẽ khi Peterson biết Sharon và Neil mất tích, thế nào anh ta cũng báo cho cặp vợ chồng này biết. Hắn đã nói lời nhắn với bà bằng giọng trầm trầm, khàn khàn, giọng mà hắn thường dùng khi làm việc bất chính. Chỉ đến khi bà ta không nghe rõ tên hắn, hắn mới nổi nóng và nói to lên. Thật bất cẩn! Ngốc thật! Nhưng có lẽ bà ta quá rối trí mà không nhận ra.
Hắn cười, gác ống nghe vào, hắn thầm nghĩ rằng: nếu cơ quan FBI được báo tin, thế nào họ cũng mắc máy nghe lén vào buồng điện thoại ở trạm xăng Esso. Vì thế, sáng mai gọi Peterson ở buồng điện thoại ấy, hắn biểu anh chuyển ngay sang buồng điện thoại ở trạm xăng tiếp theo. Họ sẽ không có thời gian để mắc máy nghe lén.
Khi ra khỏi buồng điện thoại, hắn cảm thấy sung sức, khoan khoái. Một cô gái đứng trước cửa một tiệm nhỏ bán áo quần, dù trời lạnh, cô ta vẫn mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn. Chân đi ủng, mình khoác chiếc áo lông trắng. Hắn thấy cách phục sức của cô ta rất khêu gợi, cô ta cươi với hắn, mái tóc dài uốn cong xõa quanh mặt. Cô ta còn trẻ, chứa quá 18 hay 19 tuổi, hắn thấy khoái cô ta. Hắn muốn nhìn cô ta cho rõ, hắn bước tới.
Nhưng bỗng hắn dừng lại, đứng yên, có lẽ cô ta là gái điếm, và cho dù cô ta thật sự có cảm tình với hắn đi chăng nữa, thì chắc cảnh sát cũng để ý theo dõi hai người và sẽ bắt cả hai. Hắn đã đọc được nhiều chuyện nói rằng vì một sai lầm nhỏ mà hỏng cả đại sự.
Hắn nghiêm nghị đi qua mặt cô, nhếch mép cười rồi bước ra ngoài trời giá lạnh, đi về hướng khách sạn Biltmore.
Cũng người tiếp tân khách sạn hôm qua nhìn hắn, cười khẩy, rồi đưa chìa khóa cho hắn. Hắn chưa ăn uống gì, nên đói meo, hắn sẽ gọi vài chai bia, từ lâu nay, hắn có thói quen thích uống bia.
Trong lúc chờ đợi người ta đem hai ổ mì kẹp thịt băm, khoai chiên và mứt táo lên, hắn duỗi người trong bồn tắm. Hắn đã nếm mùi ẩm mốc, lạnh lẽo và dơ bẩn trong căn phòng kia. Bây giờ hắn cảm thấy suиɠ sướиɠ. Sau khi lau khô người rồi, hắn mặc vào bộ pi-ja-ma mang theo để dùng trong chuyến hành trình này. Hắn nhìn khắp các đường may trên cái va-li, không có dấu vết gì khả nghi.
Hắn cho cậu bồi phòng tiền bo khá nhiều, hắn thấy trên xi nê người ta đều làm như thế. Hắn uống một hơi hết chai bia thứ nhất, lấy chai thứ hai để uống khi ăn bánh mì kẹp thịt băm, rồi uống chai thứ ba, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vừa xem tin tức buổi khuya. Lại có tin về Thompson: "Hy vọng cuối cùng có lệnh giảm án cho Ronald Thompson đã chấm dứt vào ngày hôm qua. Người ta đang chuẩn bị cho việc hành quyết sẽ diễn ra vào lúc 11 giờ 30 ngày mai như đã dự định..." Nhưng tin tức không nói gì về Neil và Sharon hết. Hắn rất sợ các cơ quan truyền thông quảng bá tin này, vì sẽ có kẻ ghép hai sự kiện này lại với nhau.
Vụ gϊếŧ hai cô gái vào tháng trước là một sai lầm, giá mà hắn kềm chế lòng mình được thì hay biết mấy. Hắn đã không muốn đi vì rất nguy hiểm. Nhưng khi hắn nghe tiếng họ kêu gọi trên máy vô tuyến điện thoại, thì có cái gì đó thúc đẩy hắn ra đi..
Nhớ đến hai cô gái, hắn cảm thấy bối rối và xao xuyến trong lòng, hắn tắt máy ra-đi-ô.
Đáng ra không nên thế... Hắn nóng nảy quá.
"Phải thế thôi".
Hắn lấy trong túi áo khoác cái máy ghi âm và mấy cuốn băng, hắn luôn luôn mang theo những thứ này bên mình. Hắn lắp một cuộn băng vào máy, nằm xuống, tắt đèn. Nằm co người dưới chăn ấm thật tuyệt, hắn đánh giá cao những tấm khăn trải giường sạch sẽ và ủi thẳng, hắn mơ ước hắn sẽ cùng Sharon thường xuyên đến ở khách sạn.
Hắn nhét ống nghe (Headphones) vào lỗ tai phải, rồi bấm nút "play" trên máy. Hắn chỉ nghe tiếng động của chiếc xe hơi một hồi lâu rồi mới nghe tiếng thắng kêu ken két, tiếng cánh cửa mở ra, và tiếng nói của hắn, giọng hắn nghe thật dễ thương, sẵn sàng giúp đỡ.
Hắn để máy chạy đến lúc hấp dẫn nhất, rồi hắn cho chạy lui chạy tới nhiều lần. Cuối cùng hắn tắt máy, lấy ống nghe ra ngủ. Bên tai văng vẳng tiếng khóc nức nở của Jean Carfolli. - "Đừng... tôi van ông... đừng".
Làm ra vẻ tự nhiên, hắn hòa nhập vào ba người trong số đám đông đi về phía cổng ra Đại lộ Yanderbilt, mấy người kia rẽ sang trái, hắn đi về bên phải. Hắn nhìn kỹ để dò đường, bỗng hắn dừng lại, trước mặt hắn có một chiếc xe chuyên bắt đồ buôn bán trái phép của sở cảnh sát. Họ móc dây xích vào một chiếc xe hơi cũ màu nâu đỏ và kéo chiếc xe đi.
Hắn đi về phía Bắc của thành phố, lòng vui như mở cờ. Hắn dự định đến gọi điện ở phòng điện thoại trước nhà hàng Bloomingdale. Đi bộ trên Đại lộ Lexington làm cho hắn khỏe khoắn và bình tĩnh trở lại. Hắn thấy lâng lâng vì hồi nãy hắn đã ôm hôn Sharon, hắn cảm thấy du͙ƈ vọиɠ trong người bốc lên như lửa đốt. Và chính nàng cũng muốn hắn. Hắn cảm thấy như thế.
Nếu không có thằng bé thì chắc hắn đã làʍ ŧìиɦ với Sharon rồi. Có thể hai con mắt dưới tấm vải sẽ thấy lờ mờ được, bỗng dưng hắn rùng mình lo sợ khi nghĩ đến thằng bé đã nhìn thấy.
Tuyết đã bớt rơi nhưng bầu trời vẫn còn mây đen xám xịt. Hắn cau mày, suy nghĩ đến lúc lấy tiền, đây là giây phút quan trọng, phải đợi cho đến lúc đường sá đã vắng hết xe.
Hắn dự tính sẽ gọi điện đến nhà Perry, nếu không có hai vợ chồng ông ta ở nhà, hắn sẽ gọi thẳng đến nhà Peterson, nhưng làm thế thì thật là liều lĩnh.
Hắn đã gặp may. Bà Perry nhấc máy liền, nghe giọng bà, hắn đoán bà rất căng thẳng. Có lẽ khi Peterson biết Sharon và Neil mất tích, thế nào anh ta cũng báo cho cặp vợ chồng này biết. Hắn đã nói lời nhắn với bà bằng giọng trầm trầm, khàn khàn, giọng mà hắn thường dùng khi làm việc bất chính. Chỉ đến khi bà ta không nghe rõ tên hắn, hắn mới nổi nóng và nói to lên. Thật bất cẩn! Ngốc thật! Nhưng có lẽ bà ta quá rối trí mà không nhận ra.
Hắn cười, gác ống nghe vào, hắn thầm nghĩ rằng: nếu cơ quan FBI được báo tin, thế nào họ cũng mắc máy nghe lén vào buồng điện thoại ở trạm xăng Esso. Vì thế, sáng mai gọi Peterson ở buồng điện thoại ấy, hắn biểu anh chuyển ngay sang buồng điện thoại ở trạm xăng tiếp theo. Họ sẽ không có thời gian để mắc máy nghe lén.
Khi ra khỏi buồng điện thoại, hắn cảm thấy sung sức, khoan khoái. Một cô gái đứng trước cửa một tiệm nhỏ bán áo quần, dù trời lạnh, cô ta vẫn mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn. Chân đi ủng, mình khoác chiếc áo lông trắng. Hắn thấy cách phục sức của cô ta rất khêu gợi, cô ta cươi với hắn, mái tóc dài uốn cong xõa quanh mặt. Cô ta còn trẻ, chứa quá 18 hay 19 tuổi, hắn thấy khoái cô ta. Hắn muốn nhìn cô ta cho rõ, hắn bước tới.
Nhưng bỗng hắn dừng lại, đứng yên, có lẽ cô ta là gái điếm, và cho dù cô ta thật sự có cảm tình với hắn đi chăng nữa, thì chắc cảnh sát cũng để ý theo dõi hai người và sẽ bắt cả hai. Hắn đã đọc được nhiều chuyện nói rằng vì một sai lầm nhỏ mà hỏng cả đại sự.
Hắn nghiêm nghị đi qua mặt cô, nhếch mép cười rồi bước ra ngoài trời giá lạnh, đi về hướng khách sạn Biltmore.
Cũng người tiếp tân khách sạn hôm qua nhìn hắn, cười khẩy, rồi đưa chìa khóa cho hắn. Hắn chưa ăn uống gì, nên đói meo, hắn sẽ gọi vài chai bia, từ lâu nay, hắn có thói quen thích uống bia.
Trong lúc chờ đợi người ta đem hai ổ mì kẹp thịt băm, khoai chiên và mứt táo lên, hắn duỗi người trong bồn tắm. Hắn đã nếm mùi ẩm mốc, lạnh lẽo và dơ bẩn trong căn phòng kia. Bây giờ hắn cảm thấy suиɠ sướиɠ. Sau khi lau khô người rồi, hắn mặc vào bộ pi-ja-ma mang theo để dùng trong chuyến hành trình này. Hắn nhìn khắp các đường may trên cái va-li, không có dấu vết gì khả nghi.
Hắn cho cậu bồi phòng tiền bo khá nhiều, hắn thấy trên xi nê người ta đều làm như thế. Hắn uống một hơi hết chai bia thứ nhất, lấy chai thứ hai để uống khi ăn bánh mì kẹp thịt băm, rồi uống chai thứ ba, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, vừa xem tin tức buổi khuya. Lại có tin về Thompson: "Hy vọng cuối cùng có lệnh giảm án cho Ronald Thompson đã chấm dứt vào ngày hôm qua. Người ta đang chuẩn bị cho việc hành quyết sẽ diễn ra vào lúc 11 giờ 30 ngày mai như đã dự định..." Nhưng tin tức không nói gì về Neil và Sharon hết. Hắn rất sợ các cơ quan truyền thông quảng bá tin này, vì sẽ có kẻ ghép hai sự kiện này lại với nhau.
Vụ gϊếŧ hai cô gái vào tháng trước là một sai lầm, giá mà hắn kềm chế lòng mình được thì hay biết mấy. Hắn đã không muốn đi vì rất nguy hiểm. Nhưng khi hắn nghe tiếng họ kêu gọi trên máy vô tuyến điện thoại, thì có cái gì đó thúc đẩy hắn ra đi..
Nhớ đến hai cô gái, hắn cảm thấy bối rối và xao xuyến trong lòng, hắn tắt máy ra-đi-ô.
Đáng ra không nên thế... Hắn nóng nảy quá.
"Phải thế thôi".
Hắn lấy trong túi áo khoác cái máy ghi âm và mấy cuốn băng, hắn luôn luôn mang theo những thứ này bên mình. Hắn lắp một cuộn băng vào máy, nằm xuống, tắt đèn. Nằm co người dưới chăn ấm thật tuyệt, hắn đánh giá cao những tấm khăn trải giường sạch sẽ và ủi thẳng, hắn mơ ước hắn sẽ cùng Sharon thường xuyên đến ở khách sạn.
Hắn nhét ống nghe (Headphones) vào lỗ tai phải, rồi bấm nút "play" trên máy. Hắn chỉ nghe tiếng động của chiếc xe hơi một hồi lâu rồi mới nghe tiếng thắng kêu ken két, tiếng cánh cửa mở ra, và tiếng nói của hắn, giọng hắn nghe thật dễ thương, sẵn sàng giúp đỡ.
Hắn để máy chạy đến lúc hấp dẫn nhất, rồi hắn cho chạy lui chạy tới nhiều lần. Cuối cùng hắn tắt máy, lấy ống nghe ra ngủ. Bên tai văng vẳng tiếng khóc nức nở của Jean Carfolli. - "Đừng... tôi van ông... đừng".
Bình Luận