cáo sa mạc
Chương 27
Bà Glenda Perry ngủ một giấc đến 13 giờ, chính tiếng xe hơi của Marian Vogler nổ dưới nhà đã đánh thức bà dậy, bà vẫn nhắm hai mắt nằm yên lặng xem tình hình. Mỗi lần thức dậy, bà thường hay bị đau ê ẩm cả người, nhưng lần này bà không thấy đau. Bà đã trải qua một đêm rất tệ, tệ đến nỗi bà không dám nói cho ông Roger biết. Thế nhưng chắc ông ta cũng nhận thấy bà đau đớn, và bà biết ông bác sĩ rất lo về tình trạng tim của bà.
Bà không muốn nhập viện lại, vào bệnh viện, họ cũng cho bà uống thuốc an thần mà thôi, mà thuốc này thì cũng chẳng giúp ích gì cho bà sau đó. Bà biết lý do tại sao thời gian gần đây bà thường mắc chứng đau đớn như thế này. Đó là vì chuyện cậu bé Thompson, cậu ta còn nhỏ quá và việc bà làm chứng đã góp phần vào việc kết án nặng cho cậu ta.
- Thưa bà Perry, hắn đã xô bà nhào ngửa...
- Vâng, hắn chạy trốn khỏi nhà.
- Thưa bà Perry, khi ấy trời tối, bà không nghĩ có kẻ khác nào đấy chạy trốn à?
- Tôi cam đoan chính hắn, hắn ngần ngừ trước cửa một lát, rồi lấn vào tôi để chạy ra, đèn ở nhà bếp đang sáng mà.
Rồi hôm nay lại chuyện của Neil và Sharon. Ôi lạy Chúa, xin ngài giúp con nhớ được. Bà cắn chặt môi... đau đau... Không, đừng đau khổ nữa, không ích gì đâu. Vì tình thương của Thượng đế, hãy ráng suy nghĩ, bà chuồi một viên Trinitrine dưới lưỡi để đề phòng cơn đau đến thình lình. Cáo. Cách nó nói từ "Cáo" khiến cho bà nhớ - nhớ gì nhỉ? Chuyện ấy xảy ra mới đây thôi.
Cửa mở, bà thấy ông Roger đang nhìn bà. Bà lên tiếng:
- Vào đi, anh yêu, em dậy rồi.
- Em cảm thấy ra sao? - Ông cúi người nắm tay bà.
- Đỡ nhiều. Em đã ngủ lâu mau rồi hả anh?
- Hơn bốn giờ.
- Xe ai vừa chạy khỏi nhà thế?
- Xe của bà Vogler.
- Ôi, em quên mất! Chị ấy làm gì?
- Anh nghĩ chị ta làm việc ở nhà bếp, chị ta đứng trên ghế đẩu để lau chùi các thứ trên cao ở kệ.
- Thế là tốt, em rất sợ leo lên cao để lau bụi đồ đạc. Roger, đã có tin gì chưa? Steve đã nói chuyện vớỉ... Cáo chưa?
Roger đáp:
- Rồi. Chỉ nói với nhau vài lời, em có cảm thấy khỏe trong người để nghe được không?
- Khỏe.
Mười lăm phút sau, ngồi dựa bên chồng gối, tay bưng tách trà, bà Glenda nhìn ông Hugh đi vào phòng.
- Thưa bà Perry, bà thật tốt, tôi nghĩ bà đã hết sức cố gắng để giúp chúng tôi.
Bà huơ tay để ông ta khỏi ái ngại và nói:
- Thưa ông Taylor, tôi rất buồn là đã để mất cả buổi sáng. Bây giờ xin ông cho máy chạy đi.
Ông Hugh cho máy cát-sét chạy, bà ta lắng nghe.
- Ôi! Giọng nói trầm quá! Không thể nhận ra được...
Nét hy vọng biến mất trên khuôn mặt ông Hugh, ông cất giọng năn nỉ nói:
- Thôi được, thưa bà Perry, cám ơn bà đã chịu khó nghe. Chúng tôi sẽ xúc tiến phân tích giọng nói bằng phương pháp đối chiếu. Phương pháp này không được chính xác lắm, nhưng khi nào chúng ta tóm được thằng bắt cóc rồi, chúng tôi sẽ dùng nó để xác nhận hắn. - Ông nói xong đưa tay lấy cái máy ghi âm.
- Khoan đã!... - Bà Glenda để tay lên máy - Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại này, ông chỉ có cuộn băng ghi âm này thôi à?
- Không. Chúng tôi vừa có cuộn băng ghi âm của máy điện thoại, vừa có cuộn băng cát-sét trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi này.
- Ông có thể để lại cho tôi cuộn này được không?
- Tại sao?
- Vì tôi biết kẻ nói với tôi tối hôm kia, tôi biết hắn, tôi sẽ cố nhớ lại tôi đã gặp hắn ở đâu trong mấy tuần vừa qua. Có lẽ tôi sẽ nghĩ ra. Tôi muốn nghe lại cuốn băng ghi âm này.
- Thưa bà Perry, nếu bà nhớ lại được... - Ông Hugh cắn môi. Ông Roger Perry nhìn ông ta, ánh mắt cảnh giác. Ông ta vội đi ra khỏi phòng, ông Roger đi theo.
Khi hai người xuống nhà dưới, ông Roger hỏi:
- Tại sao ông yêu cầu tôi canh chừng bà Vogler hôm nay? Ông không nghi ngờ gì chị ta chứ?...
- Chúng ta phải xem xét hết mọi khả năng có thể. Nhưng chị ta có vẻ đàng hoàng, dễ thương, gia đình hòa thuận, có tình cảm. Sự kiện chị ta nói chuyện với Neil sáng hôm nọ có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và dù sao thì chị ấy có bằng cớ ngoại phạm vào đêm ấy, cũng như chồng chị ta.
- Bằng cớ gì?
- Người thu ngân ở rạp xi nê thấy chị ta vào xem rồi đi ra. Xóm giềng chị đã thấy chồng chị ở nhà giữ con. Và sau 19 giờ một tí, họ có mặt ở đồn cảnh sát báo cáo mất xe.
- À, đúng rồi! Chị ta có nói với tôi, may mắn là họ đã tìm được chiếc xe.
- Phải, người ta tìm ra chiếc xe cà tàng, còn chúng tôi thì không tìm ra dấu vết nào của hai nạn nhân bị bắt cóc. Ông Perry này, ông nghĩ sao về Sharon Martin? Ông có tin cô ta có thể bày mưu lập kế ra chuyện này không?
Ông Roger suy nghĩ một lát rồi tiếp:
- Tự thâm tâm, tôi thì tôi nghĩ là không, chắc chắn không.
- Theo ý kiến của ông, mối liên hệ giữa cô ta với ông Peterson như thế nào?
Ông Roger nhớ lại lần Sharon và Steve đến nhà ông chơi vừa qua. Cô ấy không được vui, bà Glenda đã hỏi cô ta có chuyện gì khiến cô buồn bực. Trong khi ấy Steve xuống bếp lấy nước đá và Sharon đã đáp:
- "Ồ! Chỉ vì chuyện Neil không chấp nhận tôi!" - Sau đó, Steve trở lên nhà khi đi ngang qua cô, anh đã dùng tay vò đầu cô làm cho tóc cô bù xù lên. Khi ấy ông Roger nhìn thấy mặt của cả hai người. Ông đáp:
- Theo tôi thì họ... họ rất yêu nhau, yêu nhau rất say đắm. Tôi nghĩ Sharon buồn bực vì thái độ của Neil đối với cô ta, và đương nhiên là Steve cũng thế. Mặt khác, anh ta đang gặp cảnh tài chính ngặt nghèo. Anh đã bỏ hết vốn liếng vào tờ báo Biến Cố. Tôi tin thế nào anh ta cũng lấy lại được vốn. Tuy nhiên lúc nào anh ta cũng lo, anh ta đã nói với tôi nhiều lần như thế.
- Lại còn chuyện hành quyết Thompson nữa.
- Đúng. Glenda và cả tôi nữa, chúng tôi hy vọng Sharon sẽ cứu được nó. Glenda cứ ân hận mãi về chuyện này.
- Cô Sharon muốn Steve can thiệp với Thống đốc, phải không?
- Theo tôi thì cô ấy biết anh ta không làm thế. Chuyện xin giảm án vì lý do tình cảm sẽ làm cho Thống đốc bực mình mà thôi. Chắc ông còn nhớ chuyện bà Greene bị công kích vì đã hai lần tỏ ra bằng lòng xin giảm án cho Thompson.
- Ông Perry, ông nghĩ gì về vợ chồng ông Lufts? Ông có nghĩ đến chuyện họ có thể đã tham gia vào vụ bắt cóc này không? Họ tìm cách để có tiền dành dụm thêm, họ biết số điện thoại của ông. Có thể họ biết việc gởi tiền ở ngân hàng.
Ông Roger lắc đầu.
- Họ không dám đâu, khi Dora đi mua hàng gì đó cho Glenda, bà ấy bỏ ra 20 phút để tính toán cho vợ tôi biết bà ta đã mua đúng số tiền, và ông chồng cũng thế. Thỉnh thoảng ông ta chỉnh lại xe cho tôi, ông luôn mồm khuyên bảo tôi làm cái này cái nọ để tiết kiệm tiền bạc. Cả hai vợ chồng đều rất chân thật, họ chẳng làm việc này đâu.
- Tuyệt. Nếu bà Perry có gì muốn nói với chúng tôi, xin ông gọi đến nhà ông Peterson giúp.
Hank Laxnont đợi Hugh, thái độ của anh ta có vẻ như đã biết tin gì mới. Để tranh thủ thời gian, ông Hugh không chào hỏi dông dài, mà hỏi ngay:
- Anh có nhận được gì không?
- Có bà Thompson.
- Hả?
- Chuyện xảy ra đêm qua. Bà ấy có nói chuyện với cô Martin.
- Bà ta nói sao?
- Con bà ta nói chuyện cho chúng tôi biết. Don và Stan hỏi anh ta trong nhà lao. Họ kể cho hắn nghe về chuyện cậu bé Peterson đang lâm vào cảnh bị hăm dọa, họ báo cho hắn biết nếu bạn bè hắn định bày trò, thì tốt hơn là nên nói tên tuổi của chúng ra kẻo hối tiếc không kịp.
- Tôi chắc họ chưa nói cho họ biết chuyện Neil và Sharon đã bị bắt cóc?
- Đương nhiên là chưa.
- Thằng ấy nói gì?
- Nó thành thật nói rằng, trong năm nay chỉ có mẹ nó, luật sư của nó và ông linh mục ở giáo khu đến thăm nó mà thôi. Những đứa bạn thân nhất của nó bây giờ đã vào đại học rồi. Nó đưa tên những đứa ấy cho chúng tôi, chúng đều vắng mặt hết. Nhưng nó nói cô Sharon có gọi điện thoại đến cho mẹ nó.
- Các anh ấy có tiếp xúc với mẹ nó rồi chứ?
- Dạ rồi. Bà ấy ở trong khách sạn gần nhà lao, họ đã tìm gặp bà ấy.
- Gặp trong khách sạn à?
- Không, trong nhà thờ. Ông Hugh, bà ta chỉ còn biết nhờ Chúa giúp nữa mà thôi. Bà ta quỳ và cầu nguyện, bà không chịu tin rằng ngày mai con bà sẽ bị hành quyết. Bà ta không chịu tin, bà ta nói rằng Sharon đã gọi đến cho bà trước 18 giờ mấy phút. Cô ấy muốn biết cô có thể giúp gì được cho bà không. Bà Thompson thú nhận rằng khi ấy bà không được bình tĩnh, cho nên bà lên án cô ta đã rêu rao khắp nơi rằng con bà có tội. Bà ta đã hăm dọa cô ấy, tuyên bố vớỉ cô ấy rằng nếu con bà chết thì cô đừng trách bà. Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Ta hãy đưa ra một giả thuyết. Ví dụ cú điện thoại ấy đã làm cho Sharon bối rối, cô phân vân không biết bà Thompson nói có lý không. Cô ta thất vọng, rồi nhờ ai đấy đến bắt cô và đưa cậu bé đi. Cô đã chơi sát ván để mong có chiến thắng, cô đã dựng lên trò bắt cóc này, rồi dùng Neil làm con tin để đổi lấy sinh mạng của Thompson.
- Có thể như thế lắm. - Hank nói.
Mặt ông Hugh đanh lại:
- Chắc chắn như thế. Tôi nghĩ anh chàng Peterson khốn khổ này đã quá đau đớn, còn bà Perry thì bị nhồi máu, chỉ còn chờ Sharon nghĩ ra cách để có thể tác động đến luật pháp cho hợp theo ý muốn của mình.
- Bây giờ chúng ta làm gì?
- Tiếp tục theo dõi chương trình này thật kỹ lưỡng. Các anh báo cho tôi biết ngay số bạn bè quen biết của Sharon, nhất là những người ở khu vực này. Ước gì bà Perry nhớ được bà đã nghe giọng thằng ấy ở đâu, chúng ta sẽ thấy được vấn đề này rõ ràng biết bao.
o O o
Bà Glenda ngồi trong phòng nghe tới nghe lui đoạn ghi băng trong máy cát-sét: "Peterson phải không? Anh hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng kế cận trong vòng 10 phút, nằm ngay sau lối ra xa lộ 21". - Bà lắc đầu chán nản, bấm tắt máy. Không được, bà phải tìm cách mới được, phải nhớ lại những gì xảy ra trong hai tuần qua mới được. Nhưng có gì trên cuốn băng này đâu?
Hôm qua bà không đi đâu hết, bà điện thoại đến nhà thuốc, đến Agnès và đến Julie để hỏi về vấn đề thuốc men do bệnh viện cung cấp. Chip và Maria từ California cho gọi bà, rồi đưa máy cho đứa bé nói. Cuộc điện thoại của Cáo là cuộc nói chuyện cuối cùng trong ngày.
Hôm Chủ nhật, bà đi New York với ông Roger sau giờ bãi sở. Hai người đi ăn ở nhà hàng Pierre, rồi đi nghe Serkin hát ở Camegie Hall. Không có ai gọi điện thoại đến cho bà hết.
Ngày thứ Bảy bà đi chọn mua vải màn trong một cửa hàng bán đồ trang trí nội thất, rồi bà đi đến tiệm làm tóc. Còn hôm thứ Sáu thì sao nhỉ? Bà lắc đầu ngán ngẩm, bước xuống giường, từ từ đi đến bàn làm việc để lấy cuốn sổ ghi những buổi hẹn. Bà cũng nhờ ông Roger lấy cuốn lịch trong nhà bếp đem lên cho bà luôn. Thỉnh thoảng bà ghi vào cuốn lịch những điều cần thiết, về biên lai chi tiêu, bà cất tất cả cẩn thận, tất cả đều có ghi ngày tháng, nhờ thế mà bà luôn luôn biết bà đã làm gì ở đâu. Rồi còn số chi phiếu nữa. Bà lấy cuốn sổ trong tủ ra, lấy các tờ biên lai trong một ngăn kéo.
Nắm tất cả giấy tờ trong tay, bà Glenda trở lại giường, miệng rên hừ hừ, ngực bà thắt lại, cơn đau dâng lên. Bà lấy một viên trinitrine, vừa bấm nút máy ghi âm cho cuộn băng chạy. Một lần nữa, giọng trịt trịt, khàn khàn cất lên bên tai bà: "Peterson phải không? Anh hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng kế cận trong vòng 10 phút, nằm ngay sau lối ra xa lộ 21".
Bà không muốn nhập viện lại, vào bệnh viện, họ cũng cho bà uống thuốc an thần mà thôi, mà thuốc này thì cũng chẳng giúp ích gì cho bà sau đó. Bà biết lý do tại sao thời gian gần đây bà thường mắc chứng đau đớn như thế này. Đó là vì chuyện cậu bé Thompson, cậu ta còn nhỏ quá và việc bà làm chứng đã góp phần vào việc kết án nặng cho cậu ta.
- Thưa bà Perry, hắn đã xô bà nhào ngửa...
- Vâng, hắn chạy trốn khỏi nhà.
- Thưa bà Perry, khi ấy trời tối, bà không nghĩ có kẻ khác nào đấy chạy trốn à?
- Tôi cam đoan chính hắn, hắn ngần ngừ trước cửa một lát, rồi lấn vào tôi để chạy ra, đèn ở nhà bếp đang sáng mà.
Rồi hôm nay lại chuyện của Neil và Sharon. Ôi lạy Chúa, xin ngài giúp con nhớ được. Bà cắn chặt môi... đau đau... Không, đừng đau khổ nữa, không ích gì đâu. Vì tình thương của Thượng đế, hãy ráng suy nghĩ, bà chuồi một viên Trinitrine dưới lưỡi để đề phòng cơn đau đến thình lình. Cáo. Cách nó nói từ "Cáo" khiến cho bà nhớ - nhớ gì nhỉ? Chuyện ấy xảy ra mới đây thôi.
Cửa mở, bà thấy ông Roger đang nhìn bà. Bà lên tiếng:
- Vào đi, anh yêu, em dậy rồi.
- Em cảm thấy ra sao? - Ông cúi người nắm tay bà.
- Đỡ nhiều. Em đã ngủ lâu mau rồi hả anh?
- Hơn bốn giờ.
- Xe ai vừa chạy khỏi nhà thế?
- Xe của bà Vogler.
- Ôi, em quên mất! Chị ấy làm gì?
- Anh nghĩ chị ta làm việc ở nhà bếp, chị ta đứng trên ghế đẩu để lau chùi các thứ trên cao ở kệ.
- Thế là tốt, em rất sợ leo lên cao để lau bụi đồ đạc. Roger, đã có tin gì chưa? Steve đã nói chuyện vớỉ... Cáo chưa?
Roger đáp:
- Rồi. Chỉ nói với nhau vài lời, em có cảm thấy khỏe trong người để nghe được không?
- Khỏe.
Mười lăm phút sau, ngồi dựa bên chồng gối, tay bưng tách trà, bà Glenda nhìn ông Hugh đi vào phòng.
- Thưa bà Perry, bà thật tốt, tôi nghĩ bà đã hết sức cố gắng để giúp chúng tôi.
Bà huơ tay để ông ta khỏi ái ngại và nói:
- Thưa ông Taylor, tôi rất buồn là đã để mất cả buổi sáng. Bây giờ xin ông cho máy chạy đi.
Ông Hugh cho máy cát-sét chạy, bà ta lắng nghe.
- Ôi! Giọng nói trầm quá! Không thể nhận ra được...
Nét hy vọng biến mất trên khuôn mặt ông Hugh, ông cất giọng năn nỉ nói:
- Thôi được, thưa bà Perry, cám ơn bà đã chịu khó nghe. Chúng tôi sẽ xúc tiến phân tích giọng nói bằng phương pháp đối chiếu. Phương pháp này không được chính xác lắm, nhưng khi nào chúng ta tóm được thằng bắt cóc rồi, chúng tôi sẽ dùng nó để xác nhận hắn. - Ông nói xong đưa tay lấy cái máy ghi âm.
- Khoan đã!... - Bà Glenda để tay lên máy - Trong cuộc nói chuyện qua điện thoại này, ông chỉ có cuộn băng ghi âm này thôi à?
- Không. Chúng tôi vừa có cuộn băng ghi âm của máy điện thoại, vừa có cuộn băng cát-sét trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi này.
- Ông có thể để lại cho tôi cuộn này được không?
- Tại sao?
- Vì tôi biết kẻ nói với tôi tối hôm kia, tôi biết hắn, tôi sẽ cố nhớ lại tôi đã gặp hắn ở đâu trong mấy tuần vừa qua. Có lẽ tôi sẽ nghĩ ra. Tôi muốn nghe lại cuốn băng ghi âm này.
- Thưa bà Perry, nếu bà nhớ lại được... - Ông Hugh cắn môi. Ông Roger Perry nhìn ông ta, ánh mắt cảnh giác. Ông ta vội đi ra khỏi phòng, ông Roger đi theo.
Khi hai người xuống nhà dưới, ông Roger hỏi:
- Tại sao ông yêu cầu tôi canh chừng bà Vogler hôm nay? Ông không nghi ngờ gì chị ta chứ?...
- Chúng ta phải xem xét hết mọi khả năng có thể. Nhưng chị ta có vẻ đàng hoàng, dễ thương, gia đình hòa thuận, có tình cảm. Sự kiện chị ta nói chuyện với Neil sáng hôm nọ có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Và dù sao thì chị ấy có bằng cớ ngoại phạm vào đêm ấy, cũng như chồng chị ta.
- Bằng cớ gì?
- Người thu ngân ở rạp xi nê thấy chị ta vào xem rồi đi ra. Xóm giềng chị đã thấy chồng chị ở nhà giữ con. Và sau 19 giờ một tí, họ có mặt ở đồn cảnh sát báo cáo mất xe.
- À, đúng rồi! Chị ta có nói với tôi, may mắn là họ đã tìm được chiếc xe.
- Phải, người ta tìm ra chiếc xe cà tàng, còn chúng tôi thì không tìm ra dấu vết nào của hai nạn nhân bị bắt cóc. Ông Perry này, ông nghĩ sao về Sharon Martin? Ông có tin cô ta có thể bày mưu lập kế ra chuyện này không?
Ông Roger suy nghĩ một lát rồi tiếp:
- Tự thâm tâm, tôi thì tôi nghĩ là không, chắc chắn không.
- Theo ý kiến của ông, mối liên hệ giữa cô ta với ông Peterson như thế nào?
Ông Roger nhớ lại lần Sharon và Steve đến nhà ông chơi vừa qua. Cô ấy không được vui, bà Glenda đã hỏi cô ta có chuyện gì khiến cô buồn bực. Trong khi ấy Steve xuống bếp lấy nước đá và Sharon đã đáp:
- "Ồ! Chỉ vì chuyện Neil không chấp nhận tôi!" - Sau đó, Steve trở lên nhà khi đi ngang qua cô, anh đã dùng tay vò đầu cô làm cho tóc cô bù xù lên. Khi ấy ông Roger nhìn thấy mặt của cả hai người. Ông đáp:
- Theo tôi thì họ... họ rất yêu nhau, yêu nhau rất say đắm. Tôi nghĩ Sharon buồn bực vì thái độ của Neil đối với cô ta, và đương nhiên là Steve cũng thế. Mặt khác, anh ta đang gặp cảnh tài chính ngặt nghèo. Anh đã bỏ hết vốn liếng vào tờ báo Biến Cố. Tôi tin thế nào anh ta cũng lấy lại được vốn. Tuy nhiên lúc nào anh ta cũng lo, anh ta đã nói với tôi nhiều lần như thế.
- Lại còn chuyện hành quyết Thompson nữa.
- Đúng. Glenda và cả tôi nữa, chúng tôi hy vọng Sharon sẽ cứu được nó. Glenda cứ ân hận mãi về chuyện này.
- Cô Sharon muốn Steve can thiệp với Thống đốc, phải không?
- Theo tôi thì cô ấy biết anh ta không làm thế. Chuyện xin giảm án vì lý do tình cảm sẽ làm cho Thống đốc bực mình mà thôi. Chắc ông còn nhớ chuyện bà Greene bị công kích vì đã hai lần tỏ ra bằng lòng xin giảm án cho Thompson.
- Ông Perry, ông nghĩ gì về vợ chồng ông Lufts? Ông có nghĩ đến chuyện họ có thể đã tham gia vào vụ bắt cóc này không? Họ tìm cách để có tiền dành dụm thêm, họ biết số điện thoại của ông. Có thể họ biết việc gởi tiền ở ngân hàng.
Ông Roger lắc đầu.
- Họ không dám đâu, khi Dora đi mua hàng gì đó cho Glenda, bà ấy bỏ ra 20 phút để tính toán cho vợ tôi biết bà ta đã mua đúng số tiền, và ông chồng cũng thế. Thỉnh thoảng ông ta chỉnh lại xe cho tôi, ông luôn mồm khuyên bảo tôi làm cái này cái nọ để tiết kiệm tiền bạc. Cả hai vợ chồng đều rất chân thật, họ chẳng làm việc này đâu.
- Tuyệt. Nếu bà Perry có gì muốn nói với chúng tôi, xin ông gọi đến nhà ông Peterson giúp.
Hank Laxnont đợi Hugh, thái độ của anh ta có vẻ như đã biết tin gì mới. Để tranh thủ thời gian, ông Hugh không chào hỏi dông dài, mà hỏi ngay:
- Anh có nhận được gì không?
- Có bà Thompson.
- Hả?
- Chuyện xảy ra đêm qua. Bà ấy có nói chuyện với cô Martin.
- Bà ta nói sao?
- Con bà ta nói chuyện cho chúng tôi biết. Don và Stan hỏi anh ta trong nhà lao. Họ kể cho hắn nghe về chuyện cậu bé Peterson đang lâm vào cảnh bị hăm dọa, họ báo cho hắn biết nếu bạn bè hắn định bày trò, thì tốt hơn là nên nói tên tuổi của chúng ra kẻo hối tiếc không kịp.
- Tôi chắc họ chưa nói cho họ biết chuyện Neil và Sharon đã bị bắt cóc?
- Đương nhiên là chưa.
- Thằng ấy nói gì?
- Nó thành thật nói rằng, trong năm nay chỉ có mẹ nó, luật sư của nó và ông linh mục ở giáo khu đến thăm nó mà thôi. Những đứa bạn thân nhất của nó bây giờ đã vào đại học rồi. Nó đưa tên những đứa ấy cho chúng tôi, chúng đều vắng mặt hết. Nhưng nó nói cô Sharon có gọi điện thoại đến cho mẹ nó.
- Các anh ấy có tiếp xúc với mẹ nó rồi chứ?
- Dạ rồi. Bà ấy ở trong khách sạn gần nhà lao, họ đã tìm gặp bà ấy.
- Gặp trong khách sạn à?
- Không, trong nhà thờ. Ông Hugh, bà ta chỉ còn biết nhờ Chúa giúp nữa mà thôi. Bà ta quỳ và cầu nguyện, bà không chịu tin rằng ngày mai con bà sẽ bị hành quyết. Bà ta không chịu tin, bà ta nói rằng Sharon đã gọi đến cho bà trước 18 giờ mấy phút. Cô ấy muốn biết cô có thể giúp gì được cho bà không. Bà Thompson thú nhận rằng khi ấy bà không được bình tĩnh, cho nên bà lên án cô ta đã rêu rao khắp nơi rằng con bà có tội. Bà ta đã hăm dọa cô ấy, tuyên bố vớỉ cô ấy rằng nếu con bà chết thì cô đừng trách bà. Chúng ta phải làm gì bây giờ?
- Ta hãy đưa ra một giả thuyết. Ví dụ cú điện thoại ấy đã làm cho Sharon bối rối, cô phân vân không biết bà Thompson nói có lý không. Cô ta thất vọng, rồi nhờ ai đấy đến bắt cô và đưa cậu bé đi. Cô đã chơi sát ván để mong có chiến thắng, cô đã dựng lên trò bắt cóc này, rồi dùng Neil làm con tin để đổi lấy sinh mạng của Thompson.
- Có thể như thế lắm. - Hank nói.
Mặt ông Hugh đanh lại:
- Chắc chắn như thế. Tôi nghĩ anh chàng Peterson khốn khổ này đã quá đau đớn, còn bà Perry thì bị nhồi máu, chỉ còn chờ Sharon nghĩ ra cách để có thể tác động đến luật pháp cho hợp theo ý muốn của mình.
- Bây giờ chúng ta làm gì?
- Tiếp tục theo dõi chương trình này thật kỹ lưỡng. Các anh báo cho tôi biết ngay số bạn bè quen biết của Sharon, nhất là những người ở khu vực này. Ước gì bà Perry nhớ được bà đã nghe giọng thằng ấy ở đâu, chúng ta sẽ thấy được vấn đề này rõ ràng biết bao.
o O o
Bà Glenda ngồi trong phòng nghe tới nghe lui đoạn ghi băng trong máy cát-sét: "Peterson phải không? Anh hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng kế cận trong vòng 10 phút, nằm ngay sau lối ra xa lộ 21". - Bà lắc đầu chán nản, bấm tắt máy. Không được, bà phải tìm cách mới được, phải nhớ lại những gì xảy ra trong hai tuần qua mới được. Nhưng có gì trên cuốn băng này đâu?
Hôm qua bà không đi đâu hết, bà điện thoại đến nhà thuốc, đến Agnès và đến Julie để hỏi về vấn đề thuốc men do bệnh viện cung cấp. Chip và Maria từ California cho gọi bà, rồi đưa máy cho đứa bé nói. Cuộc điện thoại của Cáo là cuộc nói chuyện cuối cùng trong ngày.
Hôm Chủ nhật, bà đi New York với ông Roger sau giờ bãi sở. Hai người đi ăn ở nhà hàng Pierre, rồi đi nghe Serkin hát ở Camegie Hall. Không có ai gọi điện thoại đến cho bà hết.
Ngày thứ Bảy bà đi chọn mua vải màn trong một cửa hàng bán đồ trang trí nội thất, rồi bà đi đến tiệm làm tóc. Còn hôm thứ Sáu thì sao nhỉ? Bà lắc đầu ngán ngẩm, bước xuống giường, từ từ đi đến bàn làm việc để lấy cuốn sổ ghi những buổi hẹn. Bà cũng nhờ ông Roger lấy cuốn lịch trong nhà bếp đem lên cho bà luôn. Thỉnh thoảng bà ghi vào cuốn lịch những điều cần thiết, về biên lai chi tiêu, bà cất tất cả cẩn thận, tất cả đều có ghi ngày tháng, nhờ thế mà bà luôn luôn biết bà đã làm gì ở đâu. Rồi còn số chi phiếu nữa. Bà lấy cuốn sổ trong tủ ra, lấy các tờ biên lai trong một ngăn kéo.
Nắm tất cả giấy tờ trong tay, bà Glenda trở lại giường, miệng rên hừ hừ, ngực bà thắt lại, cơn đau dâng lên. Bà lấy một viên trinitrine, vừa bấm nút máy ghi âm cho cuộn băng chạy. Một lần nữa, giọng trịt trịt, khàn khàn cất lên bên tai bà: "Peterson phải không? Anh hãy đến buồng điện thoại ở trạm xăng kế cận trong vòng 10 phút, nằm ngay sau lối ra xa lộ 21".
Bình Luận