chuyện xưa vị mật ong
Chương 5: Chó của em?
Nói xong Yến Hồi Ôn mới giật mình, chỉ muốn tát bản thân một cái, Lục Sơ Dương đã đến đây, chẳng lẽ có bạn gái mà lại rảnh rỗi đến vậy sao? Quả nhiên, anh cũng lười trả lời.
Yến Hồi Ôn lập tức sửa lại: "Thật ra em muốn hỏi anh có thiếu một người bạn gái không?" Ví dụ như.... loại bạn gái biết vẽ tranh á. Lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng, cô lập tức cầm lấy thực đơn muốn che mặt lại.
Cô vừa hỏi anh cái gì vậy, thiếu bạn gái hay không? Đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy, cô ra sức kiểm điểm.
Lục Sơ Dương lấy thực đơn cô đang che trên mặt xuống, lần này càng thêm lười
trả lời, bỏ thực đơn lên bàn ăn gõ gõ: “Câu hỏi cuối cùng rồi, có bạn gái hay không? Không có."
Yến Hồi Ôn suýt nữa "vụt" một cái bắn ra: " Vậy..."
"Cô gái nhỏ." Lục Sơ Dương cong môi ngắt lời cô, "Trái luật rồi."
Cô liền im lặng.
Lục Sơ Dương lại chỉ vào đĩa thức ăn, ra lệnh: "Ăn cơm đi."
Được rồi, cô cầm lấy cái nĩa, ngoan ngoãn nghe theo.
Thông thường ăn xong rồi nói tạm biệt đường ai nấy đi, Yến Hồi Ôn vẫn nắm lấy balo trên vai, chạy chậm theo sau lưng của Lục Sơ Dương đi đến bãi đỗ xe.
Hai người ra tới đại sảnh của nhà hàng, cô nhìn đường phố nhộn nhịp. Bên đường không biết có tiệm nào khai trương, ở trước cửa nhân viên cửa hàng ăn mặc thành người máy mèo, đeo vòng tay người máy mèo lên tay các bạn nhỏ qua đường, các bạn nhỏ cùng nhau vây quanh vô cùng hoạt bát.
Yến Hồi Ôn thấy rằng chúng nó cực kì đáng yêu, cô cũng muốn đi lại đó, lại cảm thấy xấu hổ. A? Có điện thoại? Cô theo bản năng bắt máy.
"Tỏ tình chưa?" Âm thanh trong di động bỗng nhiên vang lên, Tiết Kì hỏi cô.
Yến Hồi Cô: "Chưa. . . . . ."
"Vậy đã thêm wechat chưa?" Tiết Kì gấp gáp lại hỏi.
Yến Hồi Ôn: "Chưa. . . . . ."
"Vậy số điện thoại thì sao!"
. . . . . .
Tiết Kì dường như nghe thấy tiếng tim vỡ vụn ở đầu dây bên kia, cô ấy cười ha ha, trực tiếp an ủi không sao, cuối cùng rưng rưng bày tỏ: "Đại Đại, lấy ra dũng khí to lớn khi xông qua bốn châu tám biển của cậu đi!"
Yến Hồi Ôn kiên trì: "Việc đó, tớ đang muốn theo đuổi đây." Nói xong, cô vô cùng ngượng ngùng nâng ánh mắt, kết quả bị hành động của Lục Sơ Dương làm cho chấn động.
Lục Sơ Dương vai rộng thân thẳng đưa lưng về phía cô, đứng phía trước chiếc xe việt dã màu xanh quân đội ở xa xa, nhanh nhẹn mở cánh cửa ghế phụ.
Chờ người ngồi trong ghế phụ nhảy xuống, anh một tay bắt lấy cổ tay của người đó. Người nọ giãy giụa lung tung, nhưng không nhúc nhích được tí nào, hết vặn tay anh liền chuyển sang vặn bả vai.
Tim Yến Hồi Ôn đập mạnh một cái, hình như nghe thấy tiếng của Tiết Kì ở trong điện thoại có vẻ vô cùng lo lắng: "Đại Đại, tại sao cậu còn chưa đi?" Cô bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sau đó cô cúi thấp đầu, xoay người đem bản thân đập lên trên tường, móng tay vươn ra cào tường: "Xong rồi, anh ấy có thể căn bản sẽ không thích kiểu người như tớ." Lúc cô nói lời này, lông mi rũ xuống, ỉu xìu muốn chết.
Phía trước chiếc xe việt dã màu xanh quân đội, Lâm Tại Ngôn kêu thảm thiết: "Đội trưởng xin anh nhẹ tay một chút, lưu lại cho tôi con đường sống đi. Đối tượng của anh nếu hiểu lầm anh thích cái kia, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội!" Cậu đường đường là một nam tử hán, vậy mà nước mắt sinh lý đều muốn tràn mi ngay giây tiếp theo đây.
"La hét cái gì, tôi không có hứng thú với cậu." Âm thanh quá ồn ào, Lục Sơ Dương lật tay, đặt xuống cổ cậu ta.
Đây là muốn diệt khẩu sao, Lâm Tại Ngôn sợ hãi né tránh: "Đội trưởng, vết thương của tôi tốt rồi, tuyệt đối không chậm trễ diễn tập quân sự trong hai tháng này, ngày mai mang cho tôi đi, được không?"
"Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc à, không nhìn ra?" Lục Sơ Dương giật lấy báo cáo sức khoẻ mà một đội viên khác đang hai tay trình lên, đọc lướt một chút.
"Thật sự tốt lên rồi, ngày mai. . . . . ."
"Ở lại trong đội." Lục Sơ Dương đơn giản trực tiếp vứt cho cậu bốn chữ, rồi lên xe.
"Đội trưởng!" Lâm Tại Ngôn suýt nữa đụng xe, tận 2 tháng đó!
******
Vì thế liên tiếp hơn 2 tháng, Yến Hồi Ôn cũng chưa dám liên hệ với Lục Sơ Dương, mỗi lần muốn nhấn số điện thoại của anh, đều sợ anh cảm thấy phiền.
Sau đó là thời gian mừng năm mới, cô dùng sức nhấc lên vali nhỏ màu trắng bằng hai tay, lạch cạch từ phòng ngủ lầu hai chạy xuống. Cô tranh thủ lên máy bay đến phía tây, ở đó là buổi kí tên cuối cùng trong năm.
Mẹ Yến trong phòng bếp bưng nem rán đi ra, chạy nhanh đút cho cô hai cái: "Hồi Ôn, ăn chút cơm tối rồi đi? Hôm nay trong nhà có khách đến, chính là lần trước. . . . . ."
Yến Hồi Ôn bận bịu rối loạn đi qua ôm mẹ cô, cọ vào người bà rồi vỗ nhẹ sau lưng. Mẹ Yến thoáng cái liền vui vẻ, nhanh chóng bỏ cánh tay đang bưng nem rán qua một bên, sợ làm cô bị bỏng.
"Con không kịp rồi, chúc mẹ năm mới vui vẻ, trở về con sẽ mang quà cho mọi người." Cô đứng xong, chỉnh lại cái nón nhỏ trên đầu, nắm lấy tay cầm vali rồi đi, mẹ Yến tiễn cô tới cửa.
"Mẹ mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm." Yến Hồi Ôn muốn mẹ Yến đi vào.
"Ở trên đường chú ý một chút, tới nơi rồi gọi điện thoại cho mẹ." Mẹ Yến kéo chặt khóa vẫn chưa kéo lên trên áo lông của cô: "Vậy mẹ đi chuẩn bị cơm tối, tý nữa mọi người bên dì Lưu sẽ tới ."
Cả người Yến Hồi Ôn thiếu chút nữa bị đốt cháy lên, chờ chút. . . . . . dì Lưu?! Mọi người?! Trong lòng có một chút chờ mong.
"Tất, tất cả có những ai ạ?" Ngón trỏ của cô gảy lên tay cầm vali, làm bộ như không quan tâm.
"Dì Lưu cùng chồng, còn có trung đội trưởng mà lần trước dì ấy giới thiệu cho nhà chúng ta."
Anh! Anh đến rồi! Yến Hồi Ôn cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Tại sao không có ai nói cho con biết chứ?" Ánh mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ ở cổ tay, trong lòng gấp đến độ xoay vòng vòng, nếu không đi nữa thì thực sự đến muộn.
Mẹ Yến nghĩ con gái bởi vì chuyện lần trước mà da mặt mỏng, cũng biết cô cùng trung đội trưởng kia không có liên hệ, vì thế liền dùng thái độ thuận theo tự nhiên. Nhưng bà sợ con gái mất tự nhiên, liền vỗ tay cô: " Mọi người bên dì Lưu là đến ăn một bữa cơm, thuận tiện đến thăm ông nội con, con đừng để trong lòng."
Yến Hồi Ôn cảm thấy có sợi roi da nhỏ đang đánh từng tiếng chát chát chát vào trong tim mình. Kể cả không nói gì với nhau, liếc mắt nhìn một cái cũng được đi! Cô nhìn đồng hồ, tìm các loại lý do kéo dài 5 phút, lại thêm 5 phút.
Thật sự không còn kịp rồi! Yến Hồi Ôn nước mắt rưng rưng hướng về cửa đại viện chạy.
Cô ra khỏi cửa nhà quẹo trái, phía trước là một con đường thẳng tắp, ngoại trừ hai hàng bạch dương treo đầy đèn lồng màu đỏ, bên cạnh còn có ba cái sân bóng rổ ngoài trời. Một con husky soái khí đang ngồi xổm trên bậc thang bên ngoài sân bóng rổ thở hổn hển, rõ ràng có thể nhìn ra, nó mới vừa trải qua một trận "lặn lội đường xa" đáng sợ, hơn nữa tâm tình không tốt.
Ai khi dễ nó vậy?
"Sôcôla!" Yến Hồi Cô ngoắc ngoắc tay với nó.
Chú husky bị gọi là Sôcôla nghe thấy giọng nói này, trong nháy mắt liền bật dậy, chân vẫn còn run lẩy bẩy, liền chạy tới ủy khuất kêu lên. Yến Hồi Ôn sờ sờ đầu của nó: "Ai khi dễ mày vậy?"
Đầu của Sôcôla nghiêng qua, ngao ngao hai tiếng.
Yến Hồi Ôn thuận theo hướng chỉ của nó, trước tiên nhìn thấy cặp chân, lại là giày quân nhân, quần rằn ri, có thể nhìn ra dáng người thon dài của anh ta. Sao lại giống như. . . . . . ? Tầm mắt của cô hướng lên trên, nhìn thấy người làm cô thật sự điên rồi.
Lục Sơ Dương thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, có vẻ không nhận ra anh sao? Nếu đã tình cờ gặp anh cũng thuận tiện chào hỏi: "Cô gái nhỏ, không nhớ tôi sao?"
Yến Hồi Ôn: " Hả. . . . . ." Anh nói gì? Cô không chú ý nghe, nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác, chỉ nhìn người hơn hai tháng không gặp kia, anh đang mặc đồ huấn luyện rằn ri, tắm mình trong nắng chiều yên tĩnh mà hưởng thụ.
Anh trêu đùa: "Chó của em?"
Yến Hồi Ôn tiếp tục ngẩn ngơ, gật đầu: "Chó của em. . . . . ." Cô nháy mắt mấy cái, phát hiện Lục Sơ Dương ngoắc ngón tay với Sôcôla, lúc anh làm động tác này, quả thật đẹp trai đến muốn mạng.
Không nghĩ tới, Sôcôla một phút trước còn đang ngạo kiều, lại trong một giây tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh chạy nhanh đến bên chân anh, ngồi xổm xuống.
Yến Hồi Ôn trợn mắt há mồm.
Chuyện gì vậy? Nhanh như vậy đã làm phản rồi!
Lục Sơ Dương cười cười, chậm rãi đi tới: "Tôi vừa mới đến nó đã đuổi theo tôi mà chạy, đi đến đâu đuổi đến đó."
Yến Hồi Ôn đã muốn che mặt, chú chó ngạo mạn của cô không thích khuất phục trước bất kỳ ai, thêm vào đó, nó thích tìm người chạy bộ, rồi chạy vượt qua người ta, khinh bỉ! Nhưng nó tìm ai không tìm, lại cố tình tìm tới Lục Sơ Dương.
"Sau đó, tôi mang nó chạy nhanh 1 km." Lục Sơ Dương đi đến trước người cô, dừng lại. Bởi vì thân hình cao lớn, cái bóng của anh hoàn toàn che khuất cô.
"Chạy nhanh?"
Anh "Ừm.”
Yến Hồi Ôn có chút phức tạp nhìn chằm chằm Sôcôla của cô, hình như thấy được hình ảnh nó về sau mỗi lần nhìn thấy Lục Sơ Dương, ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng không ngừng lắc đuôi.
"Em ra ngoài?"
"Anh muốn đến nhà em?"
Hai người gần như đồng thời mở miệng, Yến Hồi Ôn rất muốn dùng hai tay chà xát ở trên mặt mình, cô nhanh chóng hướng về phía sau chỉ: "Nhà của em đi thẳng, quẹo phải. Em phải đi phía Tây có buổi kí tặng, chuyến bay lúc 6 giờ, phải ở đó hai tuần."
Nói xong, cô thiếu chút nữa nổi giận! Cô sao lại tự mình đem câu hỏi cùng câu trả lời nói ra hết vậy, vậy anh còn gì để nói nữa?
Quả nhiên, anh không lên tiếng nữa.
Đôi mắt vô cùng có mị lực của Lục Sơ Dương, bị nắng chiều làm nhạt đi một chút sắc bén, bình thản đi không ít. Ánh mắt của anh chậm rãi di chuyển một vòng trên người Yến Hồi Ôn, gật đầu, liền cất bước chuẩn bị rời đi.
Đi rồi?! Trong đầu Yến Hồi Ôn chuyển động như compa đang di chuyển xung quanh một điểm nhất định, phản xạ có điều kiện mà đuổi theo anh nửa vòng. Lục Sơ Dương thuận miệng nhắc nhở: "Chỗ em đi hay có bão cát, nhớ xem dự báo thời tiết."
Cô ra sức gật đầu, nhớ kỹ nhớ kỹ.
Anh lại có ý tốt nhắc nhở: "Di động."
Di động? Cô cảm giác được chấn động bên trong túi, lấy ra, vừa nhìn thấy tên đột nhiên giật mình, sắp trễ máy bay! Lục Sơ Dương thấy cô bối rối, dùng ánh mắt hỏi, không cần nghe?
"Không cần." Yến Hồi Ôn quyết đoán lắc đầu, "Là điện thoại quảng cáo, không cần nghe." Cô khóa màn hình, không cần điện thoại gọi tới trong lúc này.
Lục Sơ Dương gật đầu, không để ý, lần này thật sự xoay người. Nhưng anh vừa mới xoay đi, điện thoại liền vang lên, Yến Hồi Ôn luống cuống tay chân mà tắt tiếng điện thoại rồi ôm ở trong ngực.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Sơ Dương bật cười: "Em thật sự không cần nghe?"
******
Sau đó, lúc Yến Hồi Ôn tới sân bay vẫn là bị phát thanh viên kêu tên, cũng may không lỡ mất chuyến bay. Xuống máy bay là bắt đầu bận rộn, cô ở trong một thành phố tỉnh lẻ phía tây trọ ba ngày, sau khi hoạt động kết thúc cô liền mang theo bàn vẽ, công cụ đi xuống thôn quê phía dưới phía Tây.
Nghe nói trời sao ở địa phương kia là trong trẻo nhất, Yến Hồi Ôn suy nghĩ thật lâu, quyết định đặt tên cho《Trên đường 6》là Trời Đầy Sao.
Ban đêm, Yến Hồi Ôn ngồi xếp bằng ở trên sân thượng trên nóc khách sạn, nơi này nói là nóc nhà, kỳ thật khách sạn cũng chỉ có hai tầng mà thôi. Cô ngửa đầu nhìn sa mạc Gobi cùng sao trời đang tỏa sáng, bên tay là giá ba chân của máy ảnh, chẳng qua lúc này lạnh muốn chết, cô rút hai tay vào bên trong áo lông còn tay áo để trống không.
Chưa đợi được tới lúc ấm lên, di động có cuộc gọi đến, một dãy số xa lạ.
"Xin chào?"
"Hồi Ôn Hồi Ôn, là tôi, Triệu Tích!" Đây là giọng nói ngốc nghếch cô rất quen thuộc, Yến Hồi Ôn vừa nghe liền biết là cậu, đây là một trong hai người bạn từ nhỏ của cô, hiện giờ là phóng viên ở tòa soạn báo quân đội.
Giọng nói của Triệu Tích cùng tiếng khởi động máy tính: "Cậu xem weibo mà tớ đăng chưa, tuyệt đối sẽ kinh ngạc."
"Hả? Weibo của cậu?"
"À, không đúng, là weibo của tòa soạn chúng tớ."
Tòa soạn của bọn họ? Báo quân sự? Cho nên. . . . . . ? !
Yến Hồi Ôn co người trên nệm chống ẩm, ôm chặt cái mũ của áo lông phòng ngừa gió tiến vào, nhanh chóng hối thúc cậu ta: "Mạng ở đây của tớ không được tốt, cậu nói trước với tớ đi."
"Nghe nha, tớ đọc trước tiêu đề." Triệu Tích cũng không thừa nước đục thả câu, "Tiêu đề là -- mười ba năm gian khổ học tập, cho lý tưởng một câu trả lời."
"Không hiểu. . . . . ." Là kêu gọi nhập ngũ sao? Hình như thời gian không đúng.
Cậu ta la lên tiếng: "Phụ đề -- XX đội đặc chiến Tuần Ma Quỷ’ tập trung huấn luyện tân binh sắp diễn ra ở miền núi phía tây. Tớ muốn nhắc nhở cậu, cách chỗ cậu cũng không xa, nói không chừng cậu còn có thể thấy bóng xe đó."
"Ừm. . . . . ."
Cô phải suy nghĩ.
Vì thế, sau khi cúp điện thoại, Yến Hồi Ôn bắt đầu cân nhắc. Gió thổi vù vù, cô cũng không quan tâm tay lạnh, một bên sờ lông trên mũ áo lông, một bên rối rắm.
Ngồi xe bốn tiếng có thể tới rồi. Nhưng mấu chốt là anh lại không thích kiểu người như cô. . . . . . Cứ đi thử xem, mặc kệ cái khác?
Yến Hồi Ôn vù một cái đứng lên, đi chuẩn bị hành lý ngày mai xuất phát.
Ngày hôm sau, chờ đến lúc cô đem theo vali đã nhét đầy cùng với công cụ chụp ảnh đi tới trong thị trấn, đã là 2 giờ chiều. Yến Hồi Ôn phải từ thị trấn tìm xe đi thôn trong núi, lúc chờ xe, cô cóng đến co duỗi chân. Thật vất vả đến cửa thôn, chân của cô cứng ngắc giống như không còn là của mình nữa,
Thôn ở dưới chân núi, còn chưa sửa đường, Yến Hồi Ôn không thể không mang theo vali cùng công cụ đi trên con đường gập ghềnh. Đột nhiên, phía trước có người đang chạy như điên, còn rất ầm ĩ, là hướng đến chỗ cô mà chạy.
"Xin chào. . . . . ." Yến Hồi Ôn có chút khó hiểu, buông vali đứng ở đó hỏi người trong thôn. Tất cả mọi người trước sau vội vàng, cô vì không có mục tiêu nên giọng nói dần dần nhỏ xuống, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
. . . . . .
Cuối cùng, có người nhìn thấy cô: "Trâu xổng chuồng, trâu điên, có tới mấy con."
"Ừ, ngay ở phía trước đó." Có người nói chuyện, lại có người dừng lại chỉ cho cô, "Cây gãy rồi, đồ đạc này nọ đều bị đập hư, còn đâm bị thương vài người. Hơn 400 kg! Chỉ sợ trốn không được bị đâm chết."
"Ai da, cũng không biết con gái nhà tôi chạy đi đâu chơi, làm sao bây giờ?"
Người nọ: "Ngày hôm qua trên núi chúng ta không phải có vũ cảnh đến sao, chính phủ thỉnh cầu trợ giúp rồi."
. . . . . .
Hả? Yến Hồi Ôn khiếp sợ, cô nắm chặt tay cầm vali nhìn chằm chằm trên núi, bọn họ muốn anh đi bắt trâu? Cái này có nguy hiểm không?
Bình Luận