con đường nam công viên - hạ đại vũ
Chương 4
Nửa đêm Vệ Đông bị hơi nóng đánh thức, anh mở mắt, nhìn cậu trai đang cuộn tròn bên cạnh ngủ như một chú chó con, trong lòng có chút hoang mang.
Lớn ngần này, kể cả khi ngủ ở lán công trường, anh cũng chưa từng ngủ chung giường với ai.
Hơi thở của cậu trai hơi gấp gáp, Vệ Đông nhìn cậu một lúc qua ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, đưa tay sờ lên trán cậu.
Nóng quá...
Vệ Đông nhíu mày.
"Dậy đi..." Anh chống người dậy, lay lay đối phương, "Cậu sốt rồi."
Cậu trai có vẻ mơ hồ, mở mắt ngơ ngác một lúc, theo bản năng bò dậy lấy áo mặc vào.
"Em đi ngay, đi ngay đây anh..."
Giọng khàn đặc như nuốt cả nắm cát.
"Không bảo cậu đi." Vệ Đông ấn tay cậu xuống, cậu nhóc sốt đến nỗi toàn thân nóng ran, khi bị đánh thức phản ứng đầu tiên vẫn nghĩ là người khác muốn đuổi cậu đi.
Vệ Đông cảm thấy chua xót trong lòng: "Khó chịu lắm không?"
Cậu trai lắc đầu: "Không... không cảm thấy gì."
Vệ Đông xuống giường bật đèn, đi tìm thuốc hạ sốt, kiểm tra chưa hết hạn, rồi rót một cốc nước mang lại.
"Uống thuốc trước xem sao, sáng mai không giảm sốt tôi đưa cậu đi tiêm."
Cậu trai nhận lấy, ngoan ngoãn bỏ thuốc vào miệng, tay cầm cốc hơi run.
Cơn sốt cao này đến dữ dội, rõ ràng cậu nhóc đã sốt đến mức hơi mê man.
Uống hết cốc nước lớn, cậu lau miệng nói: "...Cảm ơn anh." Răng run đến mức va vào nhau.
"Nằm xuống đi." Vệ Đông đắp chăn cho cậu, rồi cũng nằm nghiêng xuống.
Sốt thường có quá trình lên xuống, khi sốt cao thì lạnh, khi hạ sốt thì đổ mồ hôi, thân hình gầy gò của cậu trai co ro trong chăn run rẩy đáng thương, Vệ Đông thở dài trong lòng, đưa tay kéo cậu vào lòng, cậu trai mơ màng, úp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, thiếp đi.
Vệ Đông cả đêm không ngủ yên, cứ một lúc lại dậy kiểm tra, khẽ khàng vào phòng tắm lấy khăn ướt lau người cho cậu, đến sáng, cuối cùng cũng cảm thấy không còn nóng như trước nữa.
Khi cậu trai tỉnh dậy, Vệ Đông vừa bước vào cửa với cháo và bánh bao.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Anh hỏi.
Mặt cậu trai vẫn hơi đỏ, mắt đỏ hoe và long lanh, trông khá là dễ thương.
"Dậy ăn chút gì đi, sốt xong cơ thể yếu lắm, bồi bổ sức khỏe một tí." Vệ Đông mở nắp cháo, rồi mở túi nilon, mùi thơm nóng hổi của bánh bao bay ra.
Cậu trai xuống giường, đi dép mới vào phòng tắm rửa mặt.
Người vừa trải qua một đêm sốt cao, bước chân không vững, dù cậu rất sợ gây phiền phức cho Vệ Đông, giờ đã gây phiền rồi, khi ngồi xuống ghế nhựa nhỏ, cậu nhìn Vệ Đông có vẻ hơi dè dặt.
"Cậu ăn xong ngủ thêm một giấc." Vệ Đông ngậm một cái bánh bao trong miệng, lại đẩy túi bánh và cháo về phía cậu. "Công việc này của tôi không dễ xin nghỉ đột xuất, không thể ở nhà chăm sóc cậu được, trưa tôi sẽ tranh thủ mang cơm về cho cậu, cậu có điện thoại không?"
Cậu trai cầm bánh bao không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, "Em có thể... ở lại đây sao?"
"Có thể, nếu cậu không có việc gì, đợi khỏi bệnh hãy đi cũng được." Vệ Đông ăn nhanh một cái bánh bao, uống một ngụm cháo, rồi lấy thêm một cái nữa.
Bánh bao mua nhiều, Vệ Đông vốn ăn nhiều, sợ mua ít cậu nhóc không đủ no.
"Anh không sợ người như em, không rõ lai lịch, sẽ ăn trộm đồ của anh sao..."
"Trong phòng tôi có gì đáng để trộm à?" Vệ Đông chỉ vào phòng, cười: "Cậu thành ra như vậy... vốn là do tôi, tôi cũng có lỗi. Nếu cậu muốn thì cứ ở lại đây đi."
Vệ Đông uống xong cháo, lau miệng đứng dậy đi rửa tay.
Cậu trai ngẩn người một lúc, đặt bánh bao xuống đi đến cửa phòng tắm.
"Em bị rách dưới đó không phải vì anh, mà là mấy ngày trước khi bán thân bị người ta làm, họ hai người, làm em bị thương xong còn không trả tiền, em nằm trong bụi cỏ ở công viên đến sáng..."
Vệ Đông cầm khăn quên cả lau, anh trợn mắt nhìn cậu trai, lông mày nhíu chặt.
Nước mắt cậu trai lăn dài, ánh mắt đối diện với Vệ Đông.
Đôi đồng tử ngập trong nước mắt ấy, không có sự sợ hãi, không có xấu hổ, chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc, một mảng tro tàn của trái tim đã chết.
"Em nói với anh em không bẩn, thực ra là lừa anh đấy, làm sao em có thể không bẩn được... Em còn không bằng cả rác rưởi..."
Vệ Đông sững người rất lâu, cúi đầu, mở vòi nước giặt khăn, rồi vắt khô.
Anh bước lại, một tay đỡ gáy cậu trai, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
"Cậu tên gì?" Anh hỏi khẽ.
"Tần Du Du*." Cậu trai ngẩng mặt nhìn anh, những giọt nước mắt ấy lau không hết, cứ như suối trào ra không ngừng, "Tiếng đàn du dương**, ba em trước đây thích nghe mẹ em đánh đàn tranh, nên đặt tên em như vậy, mẹ em trước là giáo viên đàn tranh..."
"Tần Du Du." Vệ Đông gọi tên cậu: "Cậu rất tốt, không bẩn." Anh bỏ khăn ra, dùng ngón cái lau vết ướt ở khóe mắt cậu: "Nhìn này, sạch sẽ."
Hai chữ "sạch sẽ" không đem lại sự an ủi, mà như rắc một nắm muối lên vết thương, Tần Du Du rưng rưng cười thành tiếng, cậu cắn môi, khi buông răng ra vết cắn sâu đến phát tím.
"Em năm nay 19 tuổi, hai năm trước vô ý gây thương tích cho người ở trường, ba mẹ em bồi thường rất nhiều tiền, ba em trước khi em được thả ra, vì kiếm thêm thu nhập đi giao hàng bị tông chết, mẹ em rối loạn tâm thần, hiện đang ở viện điều dưỡng, mỗi tháng tốn hơn 3000... Em không tìm được việc, chỉ có thể đi làm việc tạm thời khắp nơi, em đến công viên đó... mỗi lần có thể kiếm vài trăm, em biết em bẩn, em chính là... dù sao có thể kiếm tiền là được..." Tần Du Du nói có chút nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn nói liên tục, như muốn giải thích điều gì, lại như chỉ đơn thuần là muốn nói cho nhẹ lòng.
"Tần Du Du, tôi đã nói cậu không bẩn." Vệ Đông nhìn cậu với vẻ mặt trầm tĩnh, giọng rất nhẹ, rất tự nhiên.
Tần Du Du ngẩn người, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
"Cậu không bẩn, nghe rõ chưa?" Vệ Đông lặp lại lần nữa.
Tần Du Du không trả lời, đứng im không nhúc nhích.
Vệ Đông sờ trán cậu, lại hơi nóng lên rồi.
Anh lấy khăn lau mặt cậu trai thêm vài lần nữa, treo lên móc, rồi đỡ vai cậu đi đến bàn ăn nhỏ, bảo cậu ngồi xuống.
"Ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất."
Anh quay người ra ban công lấy quần áo công nhân của mình, vào phòng tắm thay, rồi ra ngồi trước mặt Tần Du Du, nói: "Ăn xong không cần dọn dẹp, để đó tôi về sẽ làm, cậu ngủ thêm một giấc, trưa tôi sẽ về, cậu yên tâm ở đây, đừng nghĩ lung tung, biết chưa?"
Tần Du Du vừa rồi khóc quá dữ dội, mắt hơi sưng lên, cậu cúi đầu, "ừm" một tiếng, rồi ngẩng mặt lên, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Vệ Đông cười: "Cậu không có điện thoại, tôi để lại số cho cậu, có chuyện gì thì xuống cửa hàng tạp hóa đầu ngõ gọi cho tôi, được không?"
Tần Du Du gật đầu.
Vệ Đông đứng dậy, đưa tay xoa đầu cậu, cầm chìa khóa mở cửa đi ra.
Edit Beta: Ninh Hinh
Hết chương 4.
Chú thích:
*Tên em tiếng Trung viết là 秦悠悠, là chữ "du" trong "du dương".
**Bản gốc của câu này là 琴声悠悠.
***Chỗ này anh Đông dùng là 干干净净, bốn chữ.
Lớn ngần này, kể cả khi ngủ ở lán công trường, anh cũng chưa từng ngủ chung giường với ai.
Hơi thở của cậu trai hơi gấp gáp, Vệ Đông nhìn cậu một lúc qua ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, đưa tay sờ lên trán cậu.
Nóng quá...
Vệ Đông nhíu mày.
"Dậy đi..." Anh chống người dậy, lay lay đối phương, "Cậu sốt rồi."
Cậu trai có vẻ mơ hồ, mở mắt ngơ ngác một lúc, theo bản năng bò dậy lấy áo mặc vào.
"Em đi ngay, đi ngay đây anh..."
Giọng khàn đặc như nuốt cả nắm cát.
"Không bảo cậu đi." Vệ Đông ấn tay cậu xuống, cậu nhóc sốt đến nỗi toàn thân nóng ran, khi bị đánh thức phản ứng đầu tiên vẫn nghĩ là người khác muốn đuổi cậu đi.
Vệ Đông cảm thấy chua xót trong lòng: "Khó chịu lắm không?"
Cậu trai lắc đầu: "Không... không cảm thấy gì."
Vệ Đông xuống giường bật đèn, đi tìm thuốc hạ sốt, kiểm tra chưa hết hạn, rồi rót một cốc nước mang lại.
"Uống thuốc trước xem sao, sáng mai không giảm sốt tôi đưa cậu đi tiêm."
Cậu trai nhận lấy, ngoan ngoãn bỏ thuốc vào miệng, tay cầm cốc hơi run.
Cơn sốt cao này đến dữ dội, rõ ràng cậu nhóc đã sốt đến mức hơi mê man.
Uống hết cốc nước lớn, cậu lau miệng nói: "...Cảm ơn anh." Răng run đến mức va vào nhau.
"Nằm xuống đi." Vệ Đông đắp chăn cho cậu, rồi cũng nằm nghiêng xuống.
Sốt thường có quá trình lên xuống, khi sốt cao thì lạnh, khi hạ sốt thì đổ mồ hôi, thân hình gầy gò của cậu trai co ro trong chăn run rẩy đáng thương, Vệ Đông thở dài trong lòng, đưa tay kéo cậu vào lòng, cậu trai mơ màng, úp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, thiếp đi.
Vệ Đông cả đêm không ngủ yên, cứ một lúc lại dậy kiểm tra, khẽ khàng vào phòng tắm lấy khăn ướt lau người cho cậu, đến sáng, cuối cùng cũng cảm thấy không còn nóng như trước nữa.
Khi cậu trai tỉnh dậy, Vệ Đông vừa bước vào cửa với cháo và bánh bao.
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?" Anh hỏi.
Mặt cậu trai vẫn hơi đỏ, mắt đỏ hoe và long lanh, trông khá là dễ thương.
"Dậy ăn chút gì đi, sốt xong cơ thể yếu lắm, bồi bổ sức khỏe một tí." Vệ Đông mở nắp cháo, rồi mở túi nilon, mùi thơm nóng hổi của bánh bao bay ra.
Cậu trai xuống giường, đi dép mới vào phòng tắm rửa mặt.
Người vừa trải qua một đêm sốt cao, bước chân không vững, dù cậu rất sợ gây phiền phức cho Vệ Đông, giờ đã gây phiền rồi, khi ngồi xuống ghế nhựa nhỏ, cậu nhìn Vệ Đông có vẻ hơi dè dặt.
"Cậu ăn xong ngủ thêm một giấc." Vệ Đông ngậm một cái bánh bao trong miệng, lại đẩy túi bánh và cháo về phía cậu. "Công việc này của tôi không dễ xin nghỉ đột xuất, không thể ở nhà chăm sóc cậu được, trưa tôi sẽ tranh thủ mang cơm về cho cậu, cậu có điện thoại không?"
Cậu trai cầm bánh bao không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, "Em có thể... ở lại đây sao?"
"Có thể, nếu cậu không có việc gì, đợi khỏi bệnh hãy đi cũng được." Vệ Đông ăn nhanh một cái bánh bao, uống một ngụm cháo, rồi lấy thêm một cái nữa.
Bánh bao mua nhiều, Vệ Đông vốn ăn nhiều, sợ mua ít cậu nhóc không đủ no.
"Anh không sợ người như em, không rõ lai lịch, sẽ ăn trộm đồ của anh sao..."
"Trong phòng tôi có gì đáng để trộm à?" Vệ Đông chỉ vào phòng, cười: "Cậu thành ra như vậy... vốn là do tôi, tôi cũng có lỗi. Nếu cậu muốn thì cứ ở lại đây đi."
Vệ Đông uống xong cháo, lau miệng đứng dậy đi rửa tay.
Cậu trai ngẩn người một lúc, đặt bánh bao xuống đi đến cửa phòng tắm.
"Em bị rách dưới đó không phải vì anh, mà là mấy ngày trước khi bán thân bị người ta làm, họ hai người, làm em bị thương xong còn không trả tiền, em nằm trong bụi cỏ ở công viên đến sáng..."
Vệ Đông cầm khăn quên cả lau, anh trợn mắt nhìn cậu trai, lông mày nhíu chặt.
Nước mắt cậu trai lăn dài, ánh mắt đối diện với Vệ Đông.
Đôi đồng tử ngập trong nước mắt ấy, không có sự sợ hãi, không có xấu hổ, chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc, một mảng tro tàn của trái tim đã chết.
"Em nói với anh em không bẩn, thực ra là lừa anh đấy, làm sao em có thể không bẩn được... Em còn không bằng cả rác rưởi..."
Vệ Đông sững người rất lâu, cúi đầu, mở vòi nước giặt khăn, rồi vắt khô.
Anh bước lại, một tay đỡ gáy cậu trai, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.
"Cậu tên gì?" Anh hỏi khẽ.
"Tần Du Du*." Cậu trai ngẩng mặt nhìn anh, những giọt nước mắt ấy lau không hết, cứ như suối trào ra không ngừng, "Tiếng đàn du dương**, ba em trước đây thích nghe mẹ em đánh đàn tranh, nên đặt tên em như vậy, mẹ em trước là giáo viên đàn tranh..."
"Tần Du Du." Vệ Đông gọi tên cậu: "Cậu rất tốt, không bẩn." Anh bỏ khăn ra, dùng ngón cái lau vết ướt ở khóe mắt cậu: "Nhìn này, sạch sẽ."
Hai chữ "sạch sẽ" không đem lại sự an ủi, mà như rắc một nắm muối lên vết thương, Tần Du Du rưng rưng cười thành tiếng, cậu cắn môi, khi buông răng ra vết cắn sâu đến phát tím.
"Em năm nay 19 tuổi, hai năm trước vô ý gây thương tích cho người ở trường, ba mẹ em bồi thường rất nhiều tiền, ba em trước khi em được thả ra, vì kiếm thêm thu nhập đi giao hàng bị tông chết, mẹ em rối loạn tâm thần, hiện đang ở viện điều dưỡng, mỗi tháng tốn hơn 3000... Em không tìm được việc, chỉ có thể đi làm việc tạm thời khắp nơi, em đến công viên đó... mỗi lần có thể kiếm vài trăm, em biết em bẩn, em chính là... dù sao có thể kiếm tiền là được..." Tần Du Du nói có chút nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn nói liên tục, như muốn giải thích điều gì, lại như chỉ đơn thuần là muốn nói cho nhẹ lòng.
"Tần Du Du, tôi đã nói cậu không bẩn." Vệ Đông nhìn cậu với vẻ mặt trầm tĩnh, giọng rất nhẹ, rất tự nhiên.
Tần Du Du ngẩn người, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
"Cậu không bẩn, nghe rõ chưa?" Vệ Đông lặp lại lần nữa.
Tần Du Du không trả lời, đứng im không nhúc nhích.
Vệ Đông sờ trán cậu, lại hơi nóng lên rồi.
Anh lấy khăn lau mặt cậu trai thêm vài lần nữa, treo lên móc, rồi đỡ vai cậu đi đến bàn ăn nhỏ, bảo cậu ngồi xuống.
"Ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất."
Anh quay người ra ban công lấy quần áo công nhân của mình, vào phòng tắm thay, rồi ra ngồi trước mặt Tần Du Du, nói: "Ăn xong không cần dọn dẹp, để đó tôi về sẽ làm, cậu ngủ thêm một giấc, trưa tôi sẽ về, cậu yên tâm ở đây, đừng nghĩ lung tung, biết chưa?"
Tần Du Du vừa rồi khóc quá dữ dội, mắt hơi sưng lên, cậu cúi đầu, "ừm" một tiếng, rồi ngẩng mặt lên, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Vệ Đông cười: "Cậu không có điện thoại, tôi để lại số cho cậu, có chuyện gì thì xuống cửa hàng tạp hóa đầu ngõ gọi cho tôi, được không?"
Tần Du Du gật đầu.
Vệ Đông đứng dậy, đưa tay xoa đầu cậu, cầm chìa khóa mở cửa đi ra.
Edit Beta: Ninh Hinh
Hết chương 4.
Chú thích:
*Tên em tiếng Trung viết là 秦悠悠, là chữ "du" trong "du dương".
**Bản gốc của câu này là 琴声悠悠.
***Chỗ này anh Đông dùng là 干干净净, bốn chữ.
Bình Luận