dấu son màu hồng - lạc nhật bất vãn
Chương 3: Chỉ cảm ơn thế này?
9.
Tôi chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ, hy vọng may mắn gặp được Cố Hàn Châu.
Tôi nhắn tin cho chị Lan: "Chị Lan, không thuận lợi rồi, em vẫn chưa gặp được người."
Kèm theo một bức ảnh chụp chiếc ghế sofa.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
[Ứ ừ, không được đâu, nhiệm vụ tổ chức giao phó, nhất định phải hoàn thành!]
Tôi khẽ cười, tôi hiểu tính cách của chị Lan, ngay cả khi tôi không thể thực hiện cuộc phỏng vấn, chị ấy cũng sẽ không trách tôi.
Chỉ là... tôi siết chặt chiếc túi đựng áo vest trong tay. Chiếc áo này nhất định phải trả lại cho anh ấy, không thể nợ anh thêm nữa.
Trong lúc đang rối bời thì cửa thang máy riêng của Cố Hàn Châu mở ra. Ngay sau đó là người đàn ông kiêu ngạo lịch lãm bước ra.
Là Cố Hàn Châu.
Tôi nhanh chóng cầm túi lên rồi lao tới.
Anh không nhìn thấy tôi, bước đi rất nhanh, tôi không kịp dừng lại nên va vào lòng anh, theo quán tính ngã xuống đất.
"Ai da." Đau quá, tôi kêu lên.
Cố Hàn Châu lúc này mới nhận ra mình đã va phải người: "Xin lỗi..."
Anh định xin lỗi nhưng khi thấy tôi thì bỗng ngưng lại: "Sao em lại đến đây?"
Tại sao mỗi lần gặp anh tôi lại đều lúng túng như vậy...
Hôm qua là bị mưa bão, hôm nay lại ngã nhào xuống đất.
Tôi vội vàng xoa xoa chỗ bị đau rồi đứng dậy. Lo lắng siết chặt chiếc túi trong tay, nói năng lắp bắp.
"Em... em đến để trả áo vest cho anh."
Nhân viên lễ tân thấy vậy thì vội vàng đến xin lỗi, vẫn không quên lườm tôi một cái.
"Cố tổng, xin lỗi anh, vừa rồi cô ấy đến tìm anh, em đã bảo cô ấy đi rồi, không ngờ cô ấy lại ngồi đây chờ anh rồi còn va vào anh nữa!"
Cố Hàn Châu lướt qua nhân viên lễ tân nhìn tôi: "Anh đã nói em vứt đi là được rồi mà?"
Tôi càng lo lắng hơn: "Em... em còn có chuyện khác muốn gặp anh..."
"Một giọng nữ quyến rũ vang lên: "Anh Cố, cô ấy thực sự đang cầm áo của anh sao?"
Tôi mới nhận ra rằng cô gái họ Diệp kia cũng đang đứng cạnh Cố Hàn Châu, cô ấy đang khoác tay anh ấy một cách chiếm hữu.
Cố Hàn Châu khẽ nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa? Nếu anh không nhớ nhầm, hôm qua em gặp anh có vẻ không vui lắm."
Nói xong, anh nhìn cô gái bên cạnh với vẻ cưng chiều: "Lệ Lệ, đừng nghịch nữa."
Lúc này tôi mới nhận ra người đang khoác tay anh ấy là Diệp Lệ, một ngôi sao nổi tiếng. Chả trách, vẻ đẹp này không thể vì một cái kính râm mà che đi được.
Diệp Lệ thấy Cố Hàn Châu cưng chiều mình liền dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: "Anh Cố, cô ấy là ai vậy? Sao anh có thể đưa áo cho cô ấy mặc?"
Cố Hàn Châu nhìn tôi từ đầu đến chân rồi ra hiệu cho Tiểu Trần nhận lấy chiếc áo vest.
Anh nhìn tôi đầy vẻ thú vị, môi mỏng khẽ mở: "Mối tình đầu của anh."
Diệp Lệ bên cạnh nghe xong, giật mình đưa tay lên che miệng: "Trời ạ, cô ấy chẳng phải là người phụ nữ xấu xa đã bỏ rơi anh vì một chiếc Rolls-Royce sao?"
10.
Nói xong lời này, cô ấy lại liếc nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lắc đầu: "Nhưng nhìn cô ấy bây giờ, chắc vẫn chưa được ngồi lên Rolls-Royce đâu nhỉ?"
Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y khoác lấy Cố Hàn Châu: "Hay là bây giờ cô ấy thấy anh Cố giàu có nên quay lại tìm anh?"
Tôi lo lắng nhìn Cố Hàn Châu.
Chợt nhận ra anh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt trầm ngâm.
"Không phải như vậy, em thực sự chỉ đến để trả áo vest, còn muốn làm một cuộc phỏng vấn với tổng giám đốc."
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Cố Hàn Châu chợt tối đi.
Anh không vui khi kéo Diệp Lệ ra: "Buổi tiệc tối nay, em tự đi một mình."
Diệp Lệ ngạc nhiên đứng yên tại chỗ: "Hả? Anh để em đi một mình sao?"
"Ừ."
"Không được đâu anh Cố, anh đã khó khăn lắm mới đồng ý đi cùng em mà!"
"Em không thấy là anh đang có việc sao?"
"Việc gì cơ?"
Cố Hàn Châu mở cúc áo tay áo sơ mi, quay đầu nhìn tôi một cái.
"Làm phỏng vấn." Sau đó nói với lễ tân đang đứng bên cạnh: "Sau này nếu có ai đến tìm tôi, có thể gọi điện hỏi tôi."
Anh quay người bước về phía thang máy riêng, chỉ để lại một bóng lưng.
Đi được hai bước, dường như anh phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn tôi: "Không phải muốn làm phỏng vấn sao?"
"Hả?" Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp, mọi chuyện thuận lợi vậy sao?
Anh đang mời tôi làm phỏng vấn sao?
"Ồ!" Tôi nhanh chóng chạy theo.
Tiếng lễ tân phàn nàn khẽ lọt vào tai tôi: "Rõ ràng là nói không cho những người phụ nữ kỳ lạ lên lầu..."
11.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng hét đầy điên cuồng của Diệp Lệ trong sảnh.
"Cố Hàn Châu! Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"
Tôi co mình trong một góc thang máy, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "À... chuyện của cô Diệp không vấn đề gì chứ?"
Ánh mắt của Cố Hàn Châu nhìn tôi đầy ẩn ý: "Sao, em lo lắng cho cô ấy à?"
"Không phải, em chỉ sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh với cô Diệp thôi."
Dù tôi có kém tinh ý đến đâu cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa anh và Diệp Lệ không phải là bình thường.
Cố Hàn Châu rất kỵ bẩn, anh sẽ không để ai đó khoác tay mình, trừ khi người đó có mối quan hệ rất thân thiết với anh...
"Lo lắng cho tình cảm của tôi và cô ấy? Chuyện của chúng tôi chưa đến lượt em phải lo." Giọng nói của anh cho tôi biết rằng anh bắt đầu khó chịu rồi.
Dù sao thì tình yêu giữa một doanh nhân lớn và một ngôi sao nổi tiếng không phải là thứ mà một phóng viên nhỏ như tôi có thể ảnh hưởng.
Đến văn phòng của anh, tôi lấy ra những câu hỏi mà chị Lan đã chuẩn bị để hỏi Cố Hàn Châu.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi đứng lên chào tạm biệt Cố Hàn Châu.
Nhưng người đàn ông trước mặt tôi lại tỏ ra không vui.
"Tần Mịch, phỏng vấn xong rồi mà em không nói một lời cảm ơn nào à?"
Lúc đó tôi mới nhận ra mình thất lễ, anh bây giờ đã không còn là chàng trai non nớt mà tôi từng biết nữa.
Người đang đứng trước mặt tôi bây giờ là Cố Hàn Châu, người sở hữu cả một đế chế thương mại.
Tôi lúng túng đứng trước mặt anh, không biết phải làm gì. Một lúc sau mới thốt ra được bốn chữ.
"Cảm ơn Cố tổng."
Cố Hàn Châu bật cười vì tức giận, khẽ cười lạnh: "Tần Mịch, lời cảm ơn nàycủa em sao lại không có thành ý thế?"
Tôi ngây người trong giây lát, anh muốn tôi có thành ý gì?
Tôi vô thức hỏi lại anh: "Thành ý?"
Anh giơ tay lên xem đồng hồ: "Vì phỏng vấn của em mà tôi chưa ăn tối."
Thì ra là đói.
"Được rồi, Cố tổng muốn ăn gì?" Vừa hỏi xong tôi đã hối hận, nơi mà Cố Hàn Châu ăn chắc chắn không phải là nơi tôi có thể chi trả được.
Chẳng lẽ một bữa ăn sẽ khiến tôi phá sản?
"Mì hoành thánh."
Người có thể chi tiêu hàng trăm triệu một cách dễ dàng này chỉ cần ăn một bát mì hoành thánh thôi sao?
"Chỉ ăn cái này thôi à?"
Anh đã cầm sẵn chìa khóa xe và đứng ở cửa chờ tôi.
"Đúng, tôi chỉ muốn ăn cái này." Sau đó bổ sung bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Tôi rất dễ dỗ mà."
12.
Đến bãi đậu xe ngầm, Cố Hàn Châu dẫn tôi đến trước một chiếc Rolls-Royce.
Anh bấm chìa khóa, đèn xe sáng lên.
"Tần Mịch, lên xe đi."
Nhìn thấy chiếc xe này, đầu óc tôi như nổ tung, hồi ức về sáu năm trước như viên đạn trúng vào giữa trán.
Ban đầu đó chỉ là cái cớ để chia tay, nhưng Cố Hàn Châu đã tin là thật.
Dù bây giờ tôi ở rất gần anh, nhưng tôi biết giữa chúng tôi luôn có một hố sâu không thể vượt qua.
May mà cuộc phỏng vấn đã kết thúc, sau bữa ăn này, có lẽ chúng tôi sẽ không còn liên lạc nữa.
Tôi run rẩy mở cửa xe, ngồi vào xe mà không dám nhúc nhích.
Cố Hàn Châu chẳng quan tâm đến phản ứng của tôi, anh lái xe một cách quen thuộc đến quán mì hoành thánh nhỏ.
Đến nơi, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên: "Nơi này vẫn còn mở cửa à?"
"Ừ." Anh nhạt nhẽo đáp lại tôi, rồi bước vào quán: "Ông chủ, cho hai bát mì hoành thánh."
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, có vẻ quen biết với anh, niềm nở tiếp đón: "Hôm nay sao đến muộn thế?"
"Công ty có chút việc nên trễ." Cố Hàn Châu cũng lịch sự đáp lại.
Hiếm khi thấy anh thu lại vẻ sắc bén, dường như lúc này trước mặt tôi chỉ là một người bình thường.
Chẳng mấy chốc, mì đã được mang ra.
Ông chủ đặt bát mì lên bàn rồi trò chuyện với Cố Hàn Châu. Chỉ sau vài câu, ông chủ đã chuyển chủ đề sang tôi.
"Nhiều năm như vậy mới thấy cậu dẫn cô gái đến ăn mì, cô ấy là bạn gái của cậu à?"
Nghe câu này, tôi suýt chút nữa phun hết miếng mì vừa mới ăn vào miệng.
Ho sặc sụa.
Tôi vội vàng xua tay: "Không phải đâu, không phải đâu."
Ông chủ nhìn tôi bị nghẹn, mỉm cười rót cho tôi một cốc nước.
Vừa đưa cốc nước cho tôi, ông vừa nhìn kỹ tôi rồi nói: "Sao tôi thấy cô bé này trông quen quá."
Rồi như chợt hiểu ra điều gì, ông ấy mở to mắt nhìn Cố Hàn Châu: "Chẳng lẽ là..."
Cố Hàn Châu mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Ông chủ liền nở một nụ cười hài lòng.
Tôi ăn hết sạch bát mì, kể cả phần nước dùng cũng không chừa lại.
Tôi chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ, hy vọng may mắn gặp được Cố Hàn Châu.
Tôi nhắn tin cho chị Lan: "Chị Lan, không thuận lợi rồi, em vẫn chưa gặp được người."
Kèm theo một bức ảnh chụp chiếc ghế sofa.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
[Ứ ừ, không được đâu, nhiệm vụ tổ chức giao phó, nhất định phải hoàn thành!]
Tôi khẽ cười, tôi hiểu tính cách của chị Lan, ngay cả khi tôi không thể thực hiện cuộc phỏng vấn, chị ấy cũng sẽ không trách tôi.
Chỉ là... tôi siết chặt chiếc túi đựng áo vest trong tay. Chiếc áo này nhất định phải trả lại cho anh ấy, không thể nợ anh thêm nữa.
Trong lúc đang rối bời thì cửa thang máy riêng của Cố Hàn Châu mở ra. Ngay sau đó là người đàn ông kiêu ngạo lịch lãm bước ra.
Là Cố Hàn Châu.
Tôi nhanh chóng cầm túi lên rồi lao tới.
Anh không nhìn thấy tôi, bước đi rất nhanh, tôi không kịp dừng lại nên va vào lòng anh, theo quán tính ngã xuống đất.
"Ai da." Đau quá, tôi kêu lên.
Cố Hàn Châu lúc này mới nhận ra mình đã va phải người: "Xin lỗi..."
Anh định xin lỗi nhưng khi thấy tôi thì bỗng ngưng lại: "Sao em lại đến đây?"
Tại sao mỗi lần gặp anh tôi lại đều lúng túng như vậy...
Hôm qua là bị mưa bão, hôm nay lại ngã nhào xuống đất.
Tôi vội vàng xoa xoa chỗ bị đau rồi đứng dậy. Lo lắng siết chặt chiếc túi trong tay, nói năng lắp bắp.
"Em... em đến để trả áo vest cho anh."
Nhân viên lễ tân thấy vậy thì vội vàng đến xin lỗi, vẫn không quên lườm tôi một cái.
"Cố tổng, xin lỗi anh, vừa rồi cô ấy đến tìm anh, em đã bảo cô ấy đi rồi, không ngờ cô ấy lại ngồi đây chờ anh rồi còn va vào anh nữa!"
Cố Hàn Châu lướt qua nhân viên lễ tân nhìn tôi: "Anh đã nói em vứt đi là được rồi mà?"
Tôi càng lo lắng hơn: "Em... em còn có chuyện khác muốn gặp anh..."
"Một giọng nữ quyến rũ vang lên: "Anh Cố, cô ấy thực sự đang cầm áo của anh sao?"
Tôi mới nhận ra rằng cô gái họ Diệp kia cũng đang đứng cạnh Cố Hàn Châu, cô ấy đang khoác tay anh ấy một cách chiếm hữu.
Cố Hàn Châu khẽ nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa? Nếu anh không nhớ nhầm, hôm qua em gặp anh có vẻ không vui lắm."
Nói xong, anh nhìn cô gái bên cạnh với vẻ cưng chiều: "Lệ Lệ, đừng nghịch nữa."
Lúc này tôi mới nhận ra người đang khoác tay anh ấy là Diệp Lệ, một ngôi sao nổi tiếng. Chả trách, vẻ đẹp này không thể vì một cái kính râm mà che đi được.
Diệp Lệ thấy Cố Hàn Châu cưng chiều mình liền dùng giọng điệu nũng nịu hỏi: "Anh Cố, cô ấy là ai vậy? Sao anh có thể đưa áo cho cô ấy mặc?"
Cố Hàn Châu nhìn tôi từ đầu đến chân rồi ra hiệu cho Tiểu Trần nhận lấy chiếc áo vest.
Anh nhìn tôi đầy vẻ thú vị, môi mỏng khẽ mở: "Mối tình đầu của anh."
Diệp Lệ bên cạnh nghe xong, giật mình đưa tay lên che miệng: "Trời ạ, cô ấy chẳng phải là người phụ nữ xấu xa đã bỏ rơi anh vì một chiếc Rolls-Royce sao?"
10.
Nói xong lời này, cô ấy lại liếc nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lắc đầu: "Nhưng nhìn cô ấy bây giờ, chắc vẫn chưa được ngồi lên Rolls-Royce đâu nhỉ?"
Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y khoác lấy Cố Hàn Châu: "Hay là bây giờ cô ấy thấy anh Cố giàu có nên quay lại tìm anh?"
Tôi lo lắng nhìn Cố Hàn Châu.
Chợt nhận ra anh cũng đang nhìn tôi với ánh mắt trầm ngâm.
"Không phải như vậy, em thực sự chỉ đến để trả áo vest, còn muốn làm một cuộc phỏng vấn với tổng giám đốc."
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt Cố Hàn Châu chợt tối đi.
Anh không vui khi kéo Diệp Lệ ra: "Buổi tiệc tối nay, em tự đi một mình."
Diệp Lệ ngạc nhiên đứng yên tại chỗ: "Hả? Anh để em đi một mình sao?"
"Ừ."
"Không được đâu anh Cố, anh đã khó khăn lắm mới đồng ý đi cùng em mà!"
"Em không thấy là anh đang có việc sao?"
"Việc gì cơ?"
Cố Hàn Châu mở cúc áo tay áo sơ mi, quay đầu nhìn tôi một cái.
"Làm phỏng vấn." Sau đó nói với lễ tân đang đứng bên cạnh: "Sau này nếu có ai đến tìm tôi, có thể gọi điện hỏi tôi."
Anh quay người bước về phía thang máy riêng, chỉ để lại một bóng lưng.
Đi được hai bước, dường như anh phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn tôi: "Không phải muốn làm phỏng vấn sao?"
"Hả?" Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp, mọi chuyện thuận lợi vậy sao?
Anh đang mời tôi làm phỏng vấn sao?
"Ồ!" Tôi nhanh chóng chạy theo.
Tiếng lễ tân phàn nàn khẽ lọt vào tai tôi: "Rõ ràng là nói không cho những người phụ nữ kỳ lạ lên lầu..."
11.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi vẫn kịp nghe thấy tiếng hét đầy điên cuồng của Diệp Lệ trong sảnh.
"Cố Hàn Châu! Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!"
Tôi co mình trong một góc thang máy, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "À... chuyện của cô Diệp không vấn đề gì chứ?"
Ánh mắt của Cố Hàn Châu nhìn tôi đầy ẩn ý: "Sao, em lo lắng cho cô ấy à?"
"Không phải, em chỉ sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh với cô Diệp thôi."
Dù tôi có kém tinh ý đến đâu cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa anh và Diệp Lệ không phải là bình thường.
Cố Hàn Châu rất kỵ bẩn, anh sẽ không để ai đó khoác tay mình, trừ khi người đó có mối quan hệ rất thân thiết với anh...
"Lo lắng cho tình cảm của tôi và cô ấy? Chuyện của chúng tôi chưa đến lượt em phải lo." Giọng nói của anh cho tôi biết rằng anh bắt đầu khó chịu rồi.
Dù sao thì tình yêu giữa một doanh nhân lớn và một ngôi sao nổi tiếng không phải là thứ mà một phóng viên nhỏ như tôi có thể ảnh hưởng.
Đến văn phòng của anh, tôi lấy ra những câu hỏi mà chị Lan đã chuẩn bị để hỏi Cố Hàn Châu.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi đứng lên chào tạm biệt Cố Hàn Châu.
Nhưng người đàn ông trước mặt tôi lại tỏ ra không vui.
"Tần Mịch, phỏng vấn xong rồi mà em không nói một lời cảm ơn nào à?"
Lúc đó tôi mới nhận ra mình thất lễ, anh bây giờ đã không còn là chàng trai non nớt mà tôi từng biết nữa.
Người đang đứng trước mặt tôi bây giờ là Cố Hàn Châu, người sở hữu cả một đế chế thương mại.
Tôi lúng túng đứng trước mặt anh, không biết phải làm gì. Một lúc sau mới thốt ra được bốn chữ.
"Cảm ơn Cố tổng."
Cố Hàn Châu bật cười vì tức giận, khẽ cười lạnh: "Tần Mịch, lời cảm ơn nàycủa em sao lại không có thành ý thế?"
Tôi ngây người trong giây lát, anh muốn tôi có thành ý gì?
Tôi vô thức hỏi lại anh: "Thành ý?"
Anh giơ tay lên xem đồng hồ: "Vì phỏng vấn của em mà tôi chưa ăn tối."
Thì ra là đói.
"Được rồi, Cố tổng muốn ăn gì?" Vừa hỏi xong tôi đã hối hận, nơi mà Cố Hàn Châu ăn chắc chắn không phải là nơi tôi có thể chi trả được.
Chẳng lẽ một bữa ăn sẽ khiến tôi phá sản?
"Mì hoành thánh."
Người có thể chi tiêu hàng trăm triệu một cách dễ dàng này chỉ cần ăn một bát mì hoành thánh thôi sao?
"Chỉ ăn cái này thôi à?"
Anh đã cầm sẵn chìa khóa xe và đứng ở cửa chờ tôi.
"Đúng, tôi chỉ muốn ăn cái này." Sau đó bổ sung bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Tôi rất dễ dỗ mà."
12.
Đến bãi đậu xe ngầm, Cố Hàn Châu dẫn tôi đến trước một chiếc Rolls-Royce.
Anh bấm chìa khóa, đèn xe sáng lên.
"Tần Mịch, lên xe đi."
Nhìn thấy chiếc xe này, đầu óc tôi như nổ tung, hồi ức về sáu năm trước như viên đạn trúng vào giữa trán.
Ban đầu đó chỉ là cái cớ để chia tay, nhưng Cố Hàn Châu đã tin là thật.
Dù bây giờ tôi ở rất gần anh, nhưng tôi biết giữa chúng tôi luôn có một hố sâu không thể vượt qua.
May mà cuộc phỏng vấn đã kết thúc, sau bữa ăn này, có lẽ chúng tôi sẽ không còn liên lạc nữa.
Tôi run rẩy mở cửa xe, ngồi vào xe mà không dám nhúc nhích.
Cố Hàn Châu chẳng quan tâm đến phản ứng của tôi, anh lái xe một cách quen thuộc đến quán mì hoành thánh nhỏ.
Đến nơi, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên: "Nơi này vẫn còn mở cửa à?"
"Ừ." Anh nhạt nhẽo đáp lại tôi, rồi bước vào quán: "Ông chủ, cho hai bát mì hoành thánh."
Ông chủ là một người đàn ông trung niên, có vẻ quen biết với anh, niềm nở tiếp đón: "Hôm nay sao đến muộn thế?"
"Công ty có chút việc nên trễ." Cố Hàn Châu cũng lịch sự đáp lại.
Hiếm khi thấy anh thu lại vẻ sắc bén, dường như lúc này trước mặt tôi chỉ là một người bình thường.
Chẳng mấy chốc, mì đã được mang ra.
Ông chủ đặt bát mì lên bàn rồi trò chuyện với Cố Hàn Châu. Chỉ sau vài câu, ông chủ đã chuyển chủ đề sang tôi.
"Nhiều năm như vậy mới thấy cậu dẫn cô gái đến ăn mì, cô ấy là bạn gái của cậu à?"
Nghe câu này, tôi suýt chút nữa phun hết miếng mì vừa mới ăn vào miệng.
Ho sặc sụa.
Tôi vội vàng xua tay: "Không phải đâu, không phải đâu."
Ông chủ nhìn tôi bị nghẹn, mỉm cười rót cho tôi một cốc nước.
Vừa đưa cốc nước cho tôi, ông vừa nhìn kỹ tôi rồi nói: "Sao tôi thấy cô bé này trông quen quá."
Rồi như chợt hiểu ra điều gì, ông ấy mở to mắt nhìn Cố Hàn Châu: "Chẳng lẽ là..."
Cố Hàn Châu mỉm cười gật đầu ra hiệu.
Ông chủ liền nở một nụ cười hài lòng.
Tôi ăn hết sạch bát mì, kể cả phần nước dùng cũng không chừa lại.
Bình Luận