điệp chiến gia thù
Phó Gia Du nhăn mày khó hiểu hỏi:- Tại sao?- Chị không thấy sao, chuyện gì anh ta làm cũng khiến em gai mắt không chịu được, sao làm việc chung được chứ - Hàn Tịnh giải thích.Phó Gia Du phì cười, dù đôi môi của cô chỉ cong lên một chút nhưng Hàn Tịnh quá hiểu con người của Phó Gia Du, rõ ràng đang cười, bất mãn nghiêm túc kêu một tiếng:- Chị Gia Du.Phó Gia Du kìm nén ý cười, đứng lên khẽ búng vào trán của Hàn Tịnh nói:- Thứ nhất, chị bảo em cùng làm việc với anh ta chứ có phải yêu đương đâu thì gai mắt hay không có liên quan gì.
Thứ hai, Lý Khiêm quen thuộc ở đây hơn chúng ta, tạm thời phải dựa vào anh ta, em mới có thể hòa nhập.
Còn cuối cùng, Lý Khiêm đã được điều đến làm cấp dưới của chị, có nhiều chuyện một lần hai lần có thể giấu được kín kẽ nhưng về lâu về dài khó tránh bất trắc, vì thế em mới cần bên cạnh anh ta, nếu anh ta có thể tin được thì mới dùng được, hiểu không? Chuyện này chỉ có em mới làm được.
Đừng bướng bỉnh nữa nha cô nương.Phó Gia Du càng nói Hàn Tịnh càng cảm thấy có lí, đúng vậy vị trí Lý Khiêm nhạy cảm, trung hay gian cần phải cẩn thận suy xét, Hàn Tịnh không còn cách khác đành bất đắc dĩ đồng ý với Phó Gia Du.Ngân hàng Thân Thông, cách phòng của Phó Gia Du vài căn, hai nam tử đang thoải mái ngồi trên ghế nói chuyện.
Một nam tử lên tiếng:- Phó Gia Du về được điều tới đó, xem ra rất xinh đẹp, tuổi trẻ đã leo được lên chức đội trưởng đội trinh sát, không đơn giản, không đơn giản.- Mặc kệ cô ta xinh đẹp hay là ai, tốt nhất được việc, không được việc tôi lập tức đá cô ta ra khỏi đây – Thanh âm đáp lại vô cùng lạnh lùng tuyệt tình.Người nói chuyện với hắn quá quen với tính tình cứng nhắc của hắn, không hề sợ hãi hàn khí trên người của hắn, mỉm cười trêu chọc:- Thừa Nghiệp, hãy lấy thân phận đại thiếu gia của cậu đè chết cô ta đi.Người được gọi là Thừa Nghiệp cũng chính là Lý Thừa Nghiệp trừng mắt nhìn hắn nói:- Kha Vũ, cậu còn không rõ tôi là loại người nào sao? Cậu giúp tôi để ý cô ta.Người được gọi Kha Vũ chính là bạn thân của Lý Thừa Nghiệp cũng là cấp dưới kiêm phó đội trưởng đội hành động, thân phận giả bên ngoài là trưởng phòng hành chính ngân hàng Thân Thông thu lại nụ cười, nghiêm túc gật đầu đồng ý, chỉ là lời ra lại đùa giỡn cợt nhã:- Để ý cô gái xinh đẹp như vậy, tôi rất thích đó.- Cậu bớt bớt một chút cho tôi đi, trung hay gian còn chưa biết, đừng để bị người ta gài hồi nào không hay – Lý Thừa Nghiệp nghiêm nghị dặn dò.Kha Vũ đứng lên nhún nhún vai, gật đầu một cái rồi mới quay người ra ngoài.Khi công việc của Phó Gia Du dần dần đi vào quỹ đạo, Lý Kế Xương cũng có ý rất trọng dụng Phó Gia Du, yến hội Cẩn gia, gia tộc thư hương của Thượng Hải, ông không chỉ đưa Lý Thừa Nghiệp mà còn dẫn theo Phó Gia Du.Vừa bước vào cửa, Lý Kế Xương liền dẫn bọn họ đến giới thiệu cho chủ nhân của buổi tiệc Cẩn Thiên – Cẩn lão gia tử.
Không hổ xuất thân từ dòng dõi thư hương, gương mặt Cẩn Thiên trầm tĩnh, trải qua mưa gió, nụ cười hiền từ nhưng không hề dễ đoán ra thực chất ông đang nghĩ gì, mở miệng là lời khen:- Đây là con trai của ông chủ Lý sao, đúng là nhất biểu nhân tài, văn võ song toàn, Phó tiểu thư thì xinh đẹp tài giỏi, đúng là tuổi trẻ tài cao.- Cẩn lão gia đã quá khen, con trai của ta bất tài sao sánh được với đại thiếu gia, không biết đại thiếu gia đâu rồi? – Lý Kế Xương khách sáo đáp lại.- Nó đang ở trên lầu xử lí chút chuyện, lát nữa sẽ xuống.
Các vị cứ ăn uống tự nhiên, ta còn có khách phải tiếp – Cẩn Thiên ôn hòa nói.Lý Kế Xương gật đầu lia lịa vô cùng nịnh nọt đáp:- Được, lão gia cứ tự nhiên.Lý Kế Xương vô cùng thích những buổi tiệc như thế này tạo cơ hội cho ông ta kết giao sao có thể bỏ qua, nói chuyện người này người kia.
Lý Thừa Nghiệp với Phó Gia Du khó khi đồng suy nghĩ không quá thích những trường hợp như thế này, đồng thời lảng tránh nhưng họ cũng không hợp không lí gì đi chung.
Phó Gia Du tìm một góc đứng, nhâm nhi ly rượu, có một cô gái đáng yêu trông khá quen thuộc chạy đến gần cô, mỉm cười rất vui vẻ, giọng điệu cũng vô cùng quen thuộc nói:- Chị gái xinh đẹp, sao chị lại ở đây?Phó Gia Du trầm tư nhìn mặt của cô gái đó, suy nghĩ chốc lát liền nghĩ ra đây chính là cô gái cô đã giúp đỡ ở bến xe, có lẽ đôi mắt to tròn dễ thương, tính cách ngây thơ trong sáng cô không thể tìm thấy ở bản thân đã gây thiện cảm cho cô, khó khi Phó Gia Du nở nụ cười nhợt nhạt muốn đáp lại:- Tôi…Nhưng chưa hết câu thì có một thanh niên choàng lên vai của cô gái đó, giọng điệu cợt nhã:- Tiểu mĩ nhân, cười một cái coi.Thấy người trước mắt, Phó Gia Du nhíu mày, người đó chính là công tử hào hoa nổi tiếng bến Thượng Hải – Cẩn Gia Văn.
Lần trước nhìn thấy tay này ôm một cô, tay kia lại ôm một cô, Phó Gia Du đã chướng mắt.
Bây giờ Cẩn Gia Văn lại chòng ghẹo cô gái hợp mắt với cô, rõ ràng chán sống.
Trong chớp mắt, Phó Gia Du đã nghĩ kĩ cô sẽ lợi dụng thân phận vừa đến Thượng Hải giả vờ không biết Cẩn Gia Văn là ai dạy dỗ hắn một trận trước.
Chỉ cần không làm Cẩn Gia Văn bị thương quá mức, ắt hẳn Cẩn lão gia tử sẽ vui mừng nhìn cô dạy dỗ tên phá gia chi tử một trận.
Tưởng chừng rất lâu, Phó Gia Du đã lập tức ra tay bẻ cánh tay làm cho hắn la oai oái, giơ chân đạp tới.
Cẩn Gia Văn rốt cuộc phản ứng né tránh, Phó Gia Du cũng không thu tay, liên tiếp ra đòn đánh tới, bắt buộc Cẩn Gia Văn phải ra tay phản đòn, chỉ trong chớp mắt hai người đã đánh hơn mười chiêu, xem ra ngang tài ngang sức.
Cô gái vừa bị chòng ghẹo cũng là Cẩn Gia Tú đứng một bên thấy cảnh này giậm chân lo lắng kêu lên:- Khoan, khoan đã, đừng đánh nữa.Nhưng cả hai không hề nghe lọt tai.
Cẩn Gia Lạc đi từ trên lầu xuống, đập vào mắt chính là tình cảnh này, hắn hiểu tuy Cẩn Gia Văn ăn chơi đàng điếm nhưng võ nghệ thực sự không tồi, khó tìm được người có thể đáng ngang tay với hắn, cô gái này thật sự không đơn giản, hứng thú quan sát một lúc lâu.
Cảm thấy hẳn đã đến lúc, Cẩn Gia Lạc bước đến gần lớn tiếng kêu:- Dừng tay – Thanh âm vang vọng nghiêm túc làm cho người khác cảm thấy run sợ.Trong Cẩn gia, Cẩn Gia Văn có thể nói không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha của mình đều không sợ, thường xuyên chọc tức ông, duy chỉ có Cẩn Gia Lạc không giống.
Cẩn Gia Văn từ nhỏ theo sau lưng Cẩn Gia Lạc lớn lên, lễ nghi, chữ viết đầu tiên đều do Cẩn Gia Lạc dạy, đối với Cẩn Gia lạc, Cẩn Gia Văn vừa kính trọng vừa yêu thương.
Cẩn Gia Lạc đã lên tiếng, Cẩn Gia Văn chỉ đành dừng tay.Phó Gia Du cũng biết đủ mà dừng tay, huống chi hôm nay vốn là tiệc của Cẩn gia, phá hư không khí là cô không đúng rồi, không thể được một tấc tiến một thước.
Cẩn Gia Du chạy tới kéo tay của Cẩn Gia Văn, miệng lo lắng kêu:- Anh ba, đừng đánh, hôm trước chị gái xinh đẹp này đã giúp cho em, anh đừng đánh được không? – Giọng điệu cầu xin, ánh mắt long lanh ánh nước, cô thật sự rất sợ hãi.Hai chữ “anh ba” này khiến cho Phó Gia Du khẽ nhíu mày, trong lòng thầm kinh ngạc suy đoán thân phận của cô gái này hẳn là con gái duy nhất của Cẩn gia – Cẩn Gia Tú, trên vẻ mặt lại bình tĩnh, không hề có chút lo sợ nào.
Cẩn lão gia tử bước tới không trách Phó Gia Du một câu nào mà nghiêm khắc mắng Cẩn Gia Văn:- Văn nhi, người đến là khách, sao lại vô lễ như vậy?Cẩn Gia Văn không hề chống chế biện minh cho bản thân, chỉ bất mãn hừ một tiếng.
Hôm nay là đến dự tiệc, Phó Gia Du cũng không muốn làm quá căng, huống chi cô đã đoán được thân phận của cô gái đó, xem ra cô cũng có phần sai, nhỏ giọng nhận lỗi với Cẩn lão gia tử:- Cẩn lão gia, là do lỗi của tôi, chưa tìm hiểu rõ sự việc đã hành động, đắc tội với thiếu gia và tiểu thư, còn phá hỏng không khí của buổi tiệc, xin tạ lỗi với người – Đúng vậy, là nhận lỗi với Cẩn lão gia tử chứ không phải Cẩn Gia Văn, nói sao đi nữa cô vẫn vô cùng chướng mắt tên đào hoa phá gia này..
Bình Luận