điệp chiến gia thù
Sáng hôm sau, Phó Gia Du dẫn theo Hàn Tịnh đi tìm Lý Thừa Nghiệp, trong phòng còn có Kha Vũ.
Lý Thừa Nghiệp mặt lạnh nhìn Phó Gia Du hỏi:- Cô tới tìm ta có chuyện gì?Phó Gia Du đối diện với gương mặt lạnh tanh của Lý Thừa Nghiệp vô cùng bình tĩnh, ngồi xuống ghế, Hàn Tịnh tự giác đứng sau lưng của Phó Gia Du, sau đó Phó Gia Du mới lên tiếng:- Đội trưởng Lý, tôi nhận được tin tức, một kĩ sư hóa học của Nhật Bản Himanaya ba ngày sau sẽ tới Thượng Hải thi hành một nhiệm vụ bí mật trong âm mưu xâm lược Trung Quốc, bí mật đó là gì tạm thời tôi chưa điều tra được.- Kĩ sư hóa học? Hắn làm gì được chứ? – Kha Vũ khó hiểu hỏi.Phó Gia Du trừng mắt nhìn hắn một cái, không biết hắn làm sao có thể làm phó đội trưởng của đội hành động.
Lý Thừa Nghiệp lại suy nghĩ sâu xa hơn, gần đây người Nhật Bản có nhiều hành động không đúng dường như có âm mưu gì đó, bây giờ lại phái một kĩ sư hóa học bí mật tới Thượng Hải rõ ràng muốn làm chuyện gì đó, chuyện bọn họ cần làm là phá hủy âm mưu đó từ trong trứng nước hoặc điều tra xem rốt cuộc chúng đang âm mưu gì.
Nhưng có lẽ trừ khử tên Nhật Bản đó là tốt nhất, hắn không nghĩ họ sẽ khai thác gì được từ một tên kĩ sư hóa học.
Chỉ trong chốc lát, Lý Thừa Nghiệp đã suy nghĩ rất nhiều nhưng tâm tính trầm ổn mở miệng lại không có biểu hiện gì:- Được, tôi đã biết, cô quay về đi, chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lí – Dù hắn có tính toán gì cũng không định nói với Phó Gia Du, Phó Gia Du vừa tới đây, hắn không tin tưởng cô.Ý tứ trong lời của Lý Thừa Nghiệp sao Phó Gia Du lại không hiểu cũng không hề có chút cảm giác khó chịu nào nhưng Hàn Tịnh lại bất bình thay cho cô:- Đội trưởng Lý, anh làm vậy là có ý gì?- Hàn Tịnh, đừng nói nữa – Phó Gia Du nhắc nhở, Hàn Tịnh bất đắc dĩ đành câm miệng không quên trừng mắt với Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ, Phó Gia Du biết tính tình của Hàn Tịnh nghịch ngợm cũng không trách cứ cô, quay sang Lý Thừa Nghiệp tiếp tục nói – Được rồi, chuyện lần này giao cho Đội trưởng Lý – Đứng dậy dứt khoát quay người cùng Hàn Tịnh đi ra ngoài.Vừa bước vào phòng của Phó Gia Du, Hàn Tịnh đã không nhịn được bất mãn nói:- Chị Gia Du, tin tức này rõ ràng là do chúng ta tìm được, tại sao không cho chúng ta nhúng tay vào.
Trong lời nói rõ ràng có ý nghi ngờ chúng ta, em không phục, thật sự không phục – Nói một hồi chỉ thấy Phó Gia Du bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn cô mỉm cười nhợt nhạt, càng thêm bất mãn kêu lên – Chị Gia Du, chị cười cái gì chứ?Phó Gia Du lại trầm tĩnh đáp:- Em tức giận cái gì chứ? Chúng ta vừa mới đến bọn họ có thái độ như vậy là đúng thôi, bọn họ nếu lập tức tin tưởng chúng ta thì mới đáng lo đó – Ý của Phó Gia Du, Hàn Tịnh cũng cảm thấy xem ra khá đúng nhất thời trầm mặc lại nghe Phó Gia Du nói – Với lại bọn họ không cho chúng ta nhúng tay thì chúng ta không nhúng tay sao?- Chị Gia Du, chị định làm gì? – Hàn Tịnh háo hức hỏi, quá quen với tính cách của Phó Gia Du cô biết lời này là có trò hay để xem.Phó Gia Du không trả lời mà đứng lên nói:- Tìm Lý Khiêm, chúng ta cùng đến bến xe lửa coi thử.- Được – Hàn Tịnh lập tức đồng ý.Ba ngày sau, Himanaya đầu tiên phải đến Bắc Kinh sau đó mới đi tàu lửa đến Thượng Hải, người của Lý Thừa Nghiệp đã mai phục gần đó, mấy người Phó Gia Du mai phục cách đó không xa.
Phó Gia Du âm thầm quan sát mai phục của Lý Thừa Nghiệp đúng là giống với suy đoán của cô.
Một vài người giả làm dân thường mai phục, Kha Vũ vốn là tay thiện xạ mai phục trên cao vốn muốn bắn chết đối tượng.
Phó Gia Du liếc mắt nhìn Hàn Tịnh và Lý Khiêm một cái, bọn họ lập tức hiểu ý tản ra hành động.Chuyến xe lửa từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rốt cuộc dừng lại, người xuống vô cùng đông đúc, ánh mắt bốn phương tám hướng tập trung trên mấy người bước xuống.
Đợi một lát, ở một cánh cửa, một đám người mặc áo đen bước xuống, bốn bề bảo vệ một nam nhân tay xách cặp, đôi mắt đeo kính dường như thư sinh ra dáng một nhà khoa học, bọn họ bốn phía ngó nghiêng rồi mới cẩn thận chậm rãi đi từng bước.
Kha Vũ ở phía trên nhận được tín hiệu Lý Thừa Nghiệp phát nhắm vào tên nam nhân đó nổ súng, một phát trúng đích chưa gì đã bắn chết hắn.
Phó Gia Du đứng từ đằng xa nhìn thấy tên nam nhân kia vừa chết, mấy người áo đen đó chẳng những không bắn trả mà lại chăm chăm bảo vệ một tên áo đen khác, còn tên đó lại vẻ mặt sợ sệt né tránh.
Cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, suy đoán một hồi bỗng nhiên từ trên người rút cây súng nhắm vào tên đó nổ súng.
Không giống phát súng đầu tiên, lần này mấy tên hộ tống đều biến sắc kinh sợ xả súng về chỗ của Phó Gia Du liên tục bắn trả.
Hàn Tịnh và Lý Khiêm từ hai hướng khác nhau xả súng hỗ trợ cho Phó Gia Du phân tán sự chú ý của kẻ địch.
Người dân sợ hãi ngồi sụp xuống người né trái né phải tản ra khắp nơi, trong miệng kêu la.
Nhìn thấy giữa làn mưa đạn có một đứa bé khóc nức nở đang tìm mẹ, Phó Gia Du biến sắc, liếc mắt nhìn Hàn Tịnh ra hiệu.
Hàn Tịnh lập tức hiểu ý của cô, vừa bắn trả vừa nhích tới gần Phó Gia Du, gật đầu một cái với cô.
Phó Gia Du liền tiến gần đến đứa bé, ôm lấy đứa bé lăn vài vòng trên đất, Hàn Tịnh theo sau Phó Gia Du liên tục nổ súng vào kẻ địch bảo hộ cho hai người bọn họ.
Phó Gia Du hành động trong chớp mắt ngồi dậy đỡ lấy đứa bé, đứng dậy ôm lấy đứa bé tìm chỗ nấp đi, không chỉ Lý Khiêm mà người của Lý Thừa Nghiệp cũng vội vàng hỗ trợ, thu hút sự chú ý của kẻ địch, Phó Gia Du và Hàn Tịnh nhanh chóng rút lui.Rút lui đến một chỗ không xa, Phó Gia Du thả đứa bé xuống, dùng tay nhẹ lau nước mắt trên gương mặt của đứa bé, nhỏ nhẹ nói:- Em bé, em đừng khóc nữa – Có lẽ lúc nãy Phó Gia Du đã cứu cậu, cậu tin tưởng cô, cũng có lẽ dáng điệu của cô quá ôn nhu hiền lành, đứa bé liền ngừng khóc khịt khịt mũi, nấc vài cái, Phó Gia Du lại hỏi – Em có biết đường về nhà không, chị cho người đưa em về nhà được không? – Đứa bé vội vàng gật gật đầu, Phó Gia Du liền ra lệnh – Hàn Tịnh, em đưa đứa bé về nhà trước đi.- Được – Hàn Tịnh lập tức đồng ý, nhẹ giọng nói với đứa bé – Em bé, chị dẫn em về nhà – Rồi dắt đứa bé về nhà trước.Hàn Tịnh vừa đi thì đám người Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ rốt cuộc đuổi theo tới chỗ của Phó Gia Du, vừa thấy mặt Kha Vũ đã mở miệng mắng Phó Gia Du:- Phó Gia Du, cô làm gì vậy? Rõ ràng bọn tôi đã hành xử gọn lẹ, nếu không phải cô tự tiện hành động ra tay vô lí sẽ thương vong nhiều người như vậy sao?Phó Gia Du nhìn hắn một cái lại không định mở miệng, cô trước giờ hành động đều không muốn giải thích với ai, quay người muốn bỏ đi.Thấy hành động này của Phó Gia Du, Kha Vũ càng thêm bất mãn mạnh tay kéo Phó Gia Du, cảm thấy cô đang coi thường hắn, mở miệng là tức giận mắng:- Phó Gia Du, cô đây là ý gì, coi thường tôi sao?Tính tình Phó Gia Du mạnh mẽ hất mạnh tay của hắn, Kha Vũ nóng nảy lập tức muốn ra tay với cô.
Nhưng lúc này Lý Thừa Nghiệp bỗng nhiên lên tiếng:- Dừng tay, Kha Vũ – Lại nắm chặt tay của Kha Vũ nhắc lại lần nữa – Dừng tay, không được đánh.Kha Vũ tuy vẫn còn tức giận bất mãn nhưng vẫn coi như nghe lời của Lý Thừa Nghiệp, thu lại tay của mình, Lý Thừa Nghiệp lại quay sang Phó Gia Du nói:- Phó Gia Du, cô đi trước đi.Phó Gia Du nhìn Lý Thừa Nghiệp một cái, xem ra hắn đã hiểu ý của cô, khá sâu sắc thông minh, người này nếu sau này là địch thủ cô phải dè chừng rồi, rồi mới quay đầu đi.Không ngờ Lý Thừa Nghiệp đã giúp đỡ mà Phó Gia Du một câu cảm tạ cũng không có, Kha Vũ lửa giận bốc cao chỉ thẳng sau lưng cô mà mắng:- Thừa Nghiệp, cậu xem cô ta…cô ta…đúng là ngang ngược mà.- Đúng, thái độ của Phó Gia Du không tốt nhưng lần này vốn là cậu sai – Lý Thừa Nghiệp nói.Kha Vũ ngớ người không tin được hỏi:- Cái gì? Tôi sai? Hành động của tôi đã thành công, còn cô ta rõ ràng gây rối.- Không, cậu đã giết sai người – Lý Thừa Nghiệp lại phán một câu.- Cái gì? – Kha Vũ kinh sợ trợn mắt kêu lên..
Bình Luận