độc chiếm ánh trăng
Chương 5
Mấy chiếc xe lao vùn vụt qua, có con ma men được người phụ nữ đỡ loạng choạng đi ra từ trong quán, khoác vai bá cổ, nhân lúc trời tối, hôn hít tán tỉnh không coi ai ra gì.
Ở trên đường còn như vậy, có thể tưởng tượng ra tình hình trong phòng thuê của club sẽ phóng túng, xa hoa đồi trụy đến thế nào.
Điện thoại vang lên, Từ Lỗi liếc nhìn, quay đầu đưa cho Lục Thiệu Tu: “Là sếp Tần nhỏ gọi tới, chắc là giục anh đi vào.”
Lục Thiệu Tu nghiêng người về phía trước, sắc mặt lạnh nhạt nới lỏng cà vạt, áp suất không khí trên người hơi thấp, cầm cà vạt trong tay Từ Lỗi.
“Sau này không cần làm chuyên thừa thãi.” Nói xong, anh mở cửa xuống xe.
“Rầm” một tiếng, âm thanh ấy như làm chấn động trái tim Từ Lỗi, điên cuồng giẫm đạp.
Anh ấy bối rối gãi đầu, liếc mắt nhìn nhau với tài xế, bốn mắt mông lung.
Hình như sếp Lục… nổi giận?
Nhưng mà tại sao chứ?
Anh ấy làm chuyện gì đó thừa thãi sao?
Nhậm chức 5 năm, theo Lục Thiệu Tu cùng nhau liều mạng mới được vị trí trợ lý Từ vững chắc như hôm nay, lần điều tiên trong đời, bản thân cảm nhận được nguy cơ nghề nghiệp.
-
Trang trí bên trong club xa hoa huyền ảo, khá phù hợp với giới trẻ, tầng một là quầy bar kiểu mở, tầng hai đều là phòng thương vụ, mức tiêu thụ tăng vọt lên mấy cấp bậc.
Từ lúc vào cửa, Tống Huỳnh đã bắt đầu liên lạc với Đỗ Thịnh An, anh ta vẫn luôn không nhận điện thoại, cô tìm bừa một người đàn ông mặc đồng phục, có dáng dấp quản lý để hỏi.
“Cậu Đỗ hả, anh ta ở phòng 209, cần tôi dẫn cô đi không?”
“Không cần, cảm ơn.” Biết người ở đâu là được.
Bên tai vang lên âm nhạc điện tử mông lung mê say, thỉnh thoảng có người đàn ông say mèm, bước chân loạng choạng ập tới trước mặt. Ngay cả mùi thơm cao cấp được khuếch tán bởi máy điều hòa trung tâm trong phòng cũng không thể che giấu được mùi đồi bại nồng nặc.
Tống Huỳnh bịt mũi, liên tục tránh né các yêu ma quỷ quái bắt chuyện, cuối cùng cũng lên đến tầng hai.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Phòng 209...
Cô chỉ chú ý đến số trên cửa phòng, không để ý lúc đang rẽ, Tống Huỳnh suýt chút nữa không cẩn thận đâm vào người đối diện.
“Xin lỗi...”
“Cô không sao chứ...” Bên tai vang lên một giọng nam dịu dàng: “Cô Tống?”
Âm thanh có chút quen thuộc, Tống Huỳnh nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ lại có thể thấy Đỗ Thịnh Lâm ở đây.
Nơi này đúng là club của anh ta, nhưng tuần trước, trên bản tin nhanh của tập đoàn nói rằng Đỗ Thịnh Lâm theo chủ tịch sang Mỹ khảo sát hạng mục mới.
Không nghe nói bọn họ đã trở lại...
Tống Huỳnh mỉm cười với Đỗ Thịnh Lâm: “Anh Đỗ.”
Vì lập trường, cô không thể quá nhiệt tình với Đỗ Thịnh Lâm, càng không thể quá thờ ơ, nếu như dựa theo cách nói tùy hứng của Đỗ Thịnh An, cô phải nói năng lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, lập tức quay đầu đi ngay, không cho Đỗ Thịnh Lâm sắc mặt tốt.
Đô khó này quá cao.
Huống chi Đỗ Thịnh Lâm là người lịch thiệp, tràn đầy sự thu hút, hoàn toàn trái ngược với tính tình xàm xí kiểu động kinh của Đỗ Thịnh An, đời tư sạch sẽ, ngay cả những cổ đông cũ trong tập đoàn dù nhìn Đỗ Thịnh An lớn lên nhưng vẫn rất ưu ái Đỗ Thịnh Lâm.
So sánh một chút.
Ông chủ dốt nát của cô quả thực là có vẻ hơi kém cỏi.
“Đến đây chơi à? Một mình?” Anh ta cười ấm áp, ôn hòa như vầng mặt trời.
Tống Huỳnh nương theo lời anh ta trả lời cho có lệ: “À, gần như vậy...”
Dù sao cũng đâu thể nói là đến tìm người em trai - đối thủ một mất một còn lại ưa gây rối của anh nhỉ?
Ngược lại là Đỗ Thịnh Lâm tự mình nói ra: “Tìm em trai tôi? Nó uống nhiều quá, tôi vừa ra khỏi phòng nó.”
Anh ta hơi nghiêng vai, Tống Huỳnh thấy chéo phía sau chính xác là phòng 209, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người này lại chạm mặt, thảo nào Đỗ Thịnh An uống nhiều thế.
Vậy câu trả lời vừa rồi của cô, có vẻ quá mức lấm la lấm lét…
Dường như Đỗ Thịnh An nhìn thấu tâm tư của cô, lại còn an ủi: “Không sao cả, tôi biết giữa tôi và Tiểu An có phần bất hòa, tôi không muốn khiến cô khó xử.”
Tống Huỳnh hơi ngạc nhiên, dưới ánh đèn vàng tối tăm, cô mở to đôi mắt, con ngươi màu hổ phách nhạt hơi phóng to, tựa như viên pha lê xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều thích lấy Đỗ Thịnh An để so sánh với Đỗ Thịnh Lâm, ngay cả Tống Huỳnh đôi khi cũng vậy.
Sự đối lập của hai người càng rõ ràng đến mức tàn khốc, Tống Huỳnh lại càng hiểu cách nghĩ của Đỗ Thịnh An.
Tất cả những gì anh ta có trước đây, bố, gia sản, người bên cạnh bao dung và xem trọng… đều bị chia cho Đỗ Thịnh Lâm.
Cho nên Đỗ Thịnh Lâm có, anh ta cũng muốn có.
Bao gồm cả bộ loa kia.
Tống Huỳnh vốn không định tìm Đỗ Thịnh Lâm giúp đỡ, nhưng bây giờ Lục Thiệu Tu nói rõ không thể nhường, cô cũng sẽ không cố chấp lao tới cho người ta vả mặt.
Chi bằng…
"Anh Đỗ, nghe nói trước đây anh từng mua một bộ loa của Kinoshita Shozo phải không?"
Đỗ Thịnh Lâm cười: “Đúng vậy, cô Tống cũng thấy hứng thú?”
“Cô ấy không thấy hứng thú, sếp Đỗ nghĩ nhiều rồi.” Đột nhiên một giọng nam lạnh lùng trầm thấp truyền đến từ phía sau.
Hai người đều quay đầu lại theo bản năng để nhìn.
Người đàn ông cao lớn đứng trong ánh sáng lờ mờ ở góc cầu thang, nửa người chìm trong bóng tối, không phải Lục Thiếu Tu thì là ai?
Khuôn mặt này, giọng nói này, Tống Huỳnh sẽ không bao giờ nhận nhầm.
“Sếp Lục cũng ở đây à?” Cùng là doanh nhân Lạc Thành, không có lý nào lại không nhận ra, sau một thoáng ngạc nhiên, Đỗ Thịnh Lâm khẽ cười, chào hỏi với Lục Thiệu Tu.
Lục Thiệu Tu nói một câu không mặn không nhạt: “Không dám, đã đứng ở đây được một lúc rồi.”
“Thật hả? Tôi lại không phát hiện ra.”
"Không sao, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, tôi cũng không làm phiền." Lục Thiệu Tu nhướng mày, vẻ mặt có hơi khó đoán.
Giọng điệu của anh càng khó hiểu hơn.
Cứ cảm giác bầu không khí có gì đó khá ngại ngùng, lấn át cả mùi thuốc lá, rượu trộn lẫn với nước hoa.
Chỗ này không nên ở lại lâu.
Tống Huỳnh chỉ nghĩ giữa hai người này có khúc mắc thương nghiệp nào đó, lùi về phía sau một bước: “Vậy các anh nói chuyện trước đi, tôi đi tìm sếp Đỗ.”
Người đàn ông chân dài, chỉ vài bước đã đi đến bên cạnh Tống Huỳnh, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn, vô hình trung đem đến cảm giác áp bức.
“Đừng vội đi, có chút chuyện muốn nói với cô.”
Tống Huỳnh theo bản năng lập tức ngoan ngoãn đứng lại, hai má chợt ửng hồng lên, lại bắt đầu cảm thấy hơi nóng.
Hệ thống sưởi ở đây có phải mở quá cao không?
Đỗ Thịnh Lâm là người rất nhạy bén, ánh mắt dừng lại một giây ở trên người Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu, im lặng rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại cô và Lục Thiệu Tu, còn có nhân viên phục vụ qua lại không ngớt, trai xinh gái đẹp đang chơi đùa.
Khí thế của người đàn ông quá mạnh, rõ ràng anh là không làm gì cả, Tống Huỳnh vẫn cứ cảm thấy căng thẳng vô cớ.
Anh giữ cô lại, là muốn nói gì?
Lẽ nào là vì cái quạt đó?
Cúng đúng, suy cho cùng là thứ đáng giá hai triệu tệ, dù sao cũng không thể thật sự tặng không cho cô, Lục Thiệu Tu cũng không phải là nhà từ thiện gì đó.
Tống Huỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Tu, ánh mắt hơi lấp lánh: “Sếp Lục, tôi sẽ trả lại cái quạt đó cho anh.”
Nét mặt Lục Thiệu Tu vẫn không bị lay động: “Tôi hỏi chuyện cái quạt à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói của anh ngay trên đỉnh đầu, khiến Tống Huỳnh nghĩ đến lúc giúp anh thử âu phục hôm đó, khoảng cách cũng gần giống như bây giờ, gần đến mức có thể nghe thấy rung động nhẹ trong lồng ngực anh.
Da đầu Tống Huỳnh tê dại, sợi tóc bị hơi thở của anh thổi đến mức khẽ lay động.
“Là ai cũng được à?” Lục Thiệu Tu cụp mắt, ánh mắt đảo qua trên người Tống Huỳnh, giọng điệu khó phân biệt vui hay giận.
“Gì cơ?” Tống Huỳnh khó hiểu: “Cái gì mà ai cũng được?”
Lục Thiệu Tu thờ ơ liếc nhìn về hướng mà Đỗ Thịnh Lâm vừa mới rời đi, khóe môi hiện lên một nét cười cực kỳ nhẹ, trông có vẻ không hề có độ ấm.
Anh chợt cảm thấy mất hết hứng thú, nhìn dáng vẻ lúng túng của Tống Huỳnh lúc này đây, dường như rất bài xích anh.
“Thôi vậy.” Lục Thiệu Tu xoa thái dương, tự động lùi một bước, khoảng cách giữa hai người lớn hơn.
Ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tống Huỳnh, cô cẩn thận quan sát Lục Thiệu Tu.
Luôn cảm thấy hôm nay anh hơi kỳ lạ.
Điện thoại Lục Thiệu Tu vang lên, là Tần Thượng gọi đến, anh liếc nhìn, lười nhận, vượt qua Tống Huỳnh, đi thẳng sang phía bên kia.
“Có phải là dù thế nào đi nữa anh cũng không đồng ý bán loa cho ông chủ tôi đúng không?”
Phía sau, giọng nói của cô gái trộn lẫn trong sự ồn ào của tiếng nhạc và tiếng người, nghe có vẻ rất yếu ớt, nhưng giọng điệu lại kiên định đến ngạc nhiên.
Đã mấy lần rồi vẫn không nản lòng, cô kiên định với việc này hơn anh tưởng.
Lục Thiệu Tu nhếch khóe miệng trong vô thức, dựa vào tường nhìn cô: “Không phải cô đã tìm được nhà tiếp theo?”
Tìm nhà tiếp theo?
Tống Huỳnh hiểu lời anh nói, là nghe được vừa rồi cô nói chuyện với Đỗ Thịnh Lâm sao?
Nhưng hình dung này sao lại có mùi như vậy nhỉ...
Trong lòng cô vẫn còn khó chịu, ngón tay quấn lấy dây xích túi, cô lẩm bẩm một câu bắc đắc dĩ: “Còn không phải bởi vì anh không chịu bán...”
“Ha.” Người đàn ông khẽ cười, khoanh tay. Vải của âu phục ở phần thân trên hơi phồng lên do những đường nét cường tráng, trạng thái lại hết sức thư giãn: “Còn thành lỗi của tôi rồi?”
Dáng vẻ khi cười của anh trông anh tuấn nhưng lại mang theo vẻ gian tà, quyến rũ mà không hề tự biết, những cô gái đi ngang qua đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm, anh cũng không để ý.
Nếu như kết hợp với một cặp kính gọng vàng, nhất định rất giống một tên lưu manh giả danh tri thức.
Nhưng Tống Huỳnh còn nhớ thời học sinh Lục Thiệu Tu không hề bị cận, bởi vì vóc dáng quá cao mà quanh năm ngồi ở hàng phía sau.
Khi ấy, không ít nữ sinh thường hay lén đến lớp học nhìn anh.
Cô hơi khó xử nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: “Tôi không nói như vậy.”
“Không nói như vậy, nhưng là ý này.” Lục Thiệu Tu nói bóng gió: “Đỗ Thịnh An không có năng lực gì nhưng thật ra đã tìm được một thư ký tốt.”
Đúng rồi! Đỗ Thịnh An!
Nếu không phải anh nhắc nhở, cô suýt chút nữa quên mục đích mình đến đây.
Nhưng mà... Nghe ý của Lục Thiệu Tu, dường như rất coi thường sếp của cô.
À, Tống Huỳnh có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa Đỗ Thịnh An quả thực không có gì đáng để Lục Thiệu Tu đánh giá cao.
Nhưng cũng đâu thể thẳng thừng chế nhạo ông chủ ngay trước mặt người thư ký là cô chứ đúng không?
“Cái đó, sếp Lục, tôi muốn hỏi một vấn đề.” Tống Huỳnh xem xét giọng điệu: “Sếp Đỗ của bọn tôi đắc tội gì với anh hả?”
Là từng giành phụ nữ với anh? Nhổ tóc anh? Hay nói mấy lời quá đáng với anh?
Lục Thiệu Tu nhếch khóe miệng, có vẻ như chê cười, giọng điệu lại có phần bất lực:
“Không phải anh ta đắc tội tôi, mà là cô.”
Ở trên đường còn như vậy, có thể tưởng tượng ra tình hình trong phòng thuê của club sẽ phóng túng, xa hoa đồi trụy đến thế nào.
Điện thoại vang lên, Từ Lỗi liếc nhìn, quay đầu đưa cho Lục Thiệu Tu: “Là sếp Tần nhỏ gọi tới, chắc là giục anh đi vào.”
Lục Thiệu Tu nghiêng người về phía trước, sắc mặt lạnh nhạt nới lỏng cà vạt, áp suất không khí trên người hơi thấp, cầm cà vạt trong tay Từ Lỗi.
“Sau này không cần làm chuyên thừa thãi.” Nói xong, anh mở cửa xuống xe.
“Rầm” một tiếng, âm thanh ấy như làm chấn động trái tim Từ Lỗi, điên cuồng giẫm đạp.
Anh ấy bối rối gãi đầu, liếc mắt nhìn nhau với tài xế, bốn mắt mông lung.
Hình như sếp Lục… nổi giận?
Nhưng mà tại sao chứ?
Anh ấy làm chuyện gì đó thừa thãi sao?
Nhậm chức 5 năm, theo Lục Thiệu Tu cùng nhau liều mạng mới được vị trí trợ lý Từ vững chắc như hôm nay, lần điều tiên trong đời, bản thân cảm nhận được nguy cơ nghề nghiệp.
-
Trang trí bên trong club xa hoa huyền ảo, khá phù hợp với giới trẻ, tầng một là quầy bar kiểu mở, tầng hai đều là phòng thương vụ, mức tiêu thụ tăng vọt lên mấy cấp bậc.
Từ lúc vào cửa, Tống Huỳnh đã bắt đầu liên lạc với Đỗ Thịnh An, anh ta vẫn luôn không nhận điện thoại, cô tìm bừa một người đàn ông mặc đồng phục, có dáng dấp quản lý để hỏi.
“Cậu Đỗ hả, anh ta ở phòng 209, cần tôi dẫn cô đi không?”
“Không cần, cảm ơn.” Biết người ở đâu là được.
Bên tai vang lên âm nhạc điện tử mông lung mê say, thỉnh thoảng có người đàn ông say mèm, bước chân loạng choạng ập tới trước mặt. Ngay cả mùi thơm cao cấp được khuếch tán bởi máy điều hòa trung tâm trong phòng cũng không thể che giấu được mùi đồi bại nồng nặc.
Tống Huỳnh bịt mũi, liên tục tránh né các yêu ma quỷ quái bắt chuyện, cuối cùng cũng lên đến tầng hai.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Phòng 209...
Cô chỉ chú ý đến số trên cửa phòng, không để ý lúc đang rẽ, Tống Huỳnh suýt chút nữa không cẩn thận đâm vào người đối diện.
“Xin lỗi...”
“Cô không sao chứ...” Bên tai vang lên một giọng nam dịu dàng: “Cô Tống?”
Âm thanh có chút quen thuộc, Tống Huỳnh nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ lại có thể thấy Đỗ Thịnh Lâm ở đây.
Nơi này đúng là club của anh ta, nhưng tuần trước, trên bản tin nhanh của tập đoàn nói rằng Đỗ Thịnh Lâm theo chủ tịch sang Mỹ khảo sát hạng mục mới.
Không nghe nói bọn họ đã trở lại...
Tống Huỳnh mỉm cười với Đỗ Thịnh Lâm: “Anh Đỗ.”
Vì lập trường, cô không thể quá nhiệt tình với Đỗ Thịnh Lâm, càng không thể quá thờ ơ, nếu như dựa theo cách nói tùy hứng của Đỗ Thịnh An, cô phải nói năng lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, lập tức quay đầu đi ngay, không cho Đỗ Thịnh Lâm sắc mặt tốt.
Đô khó này quá cao.
Huống chi Đỗ Thịnh Lâm là người lịch thiệp, tràn đầy sự thu hút, hoàn toàn trái ngược với tính tình xàm xí kiểu động kinh của Đỗ Thịnh An, đời tư sạch sẽ, ngay cả những cổ đông cũ trong tập đoàn dù nhìn Đỗ Thịnh An lớn lên nhưng vẫn rất ưu ái Đỗ Thịnh Lâm.
So sánh một chút.
Ông chủ dốt nát của cô quả thực là có vẻ hơi kém cỏi.
“Đến đây chơi à? Một mình?” Anh ta cười ấm áp, ôn hòa như vầng mặt trời.
Tống Huỳnh nương theo lời anh ta trả lời cho có lệ: “À, gần như vậy...”
Dù sao cũng đâu thể nói là đến tìm người em trai - đối thủ một mất một còn lại ưa gây rối của anh nhỉ?
Ngược lại là Đỗ Thịnh Lâm tự mình nói ra: “Tìm em trai tôi? Nó uống nhiều quá, tôi vừa ra khỏi phòng nó.”
Anh ta hơi nghiêng vai, Tống Huỳnh thấy chéo phía sau chính xác là phòng 209, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người này lại chạm mặt, thảo nào Đỗ Thịnh An uống nhiều thế.
Vậy câu trả lời vừa rồi của cô, có vẻ quá mức lấm la lấm lét…
Dường như Đỗ Thịnh An nhìn thấu tâm tư của cô, lại còn an ủi: “Không sao cả, tôi biết giữa tôi và Tiểu An có phần bất hòa, tôi không muốn khiến cô khó xử.”
Tống Huỳnh hơi ngạc nhiên, dưới ánh đèn vàng tối tăm, cô mở to đôi mắt, con ngươi màu hổ phách nhạt hơi phóng to, tựa như viên pha lê xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều thích lấy Đỗ Thịnh An để so sánh với Đỗ Thịnh Lâm, ngay cả Tống Huỳnh đôi khi cũng vậy.
Sự đối lập của hai người càng rõ ràng đến mức tàn khốc, Tống Huỳnh lại càng hiểu cách nghĩ của Đỗ Thịnh An.
Tất cả những gì anh ta có trước đây, bố, gia sản, người bên cạnh bao dung và xem trọng… đều bị chia cho Đỗ Thịnh Lâm.
Cho nên Đỗ Thịnh Lâm có, anh ta cũng muốn có.
Bao gồm cả bộ loa kia.
Tống Huỳnh vốn không định tìm Đỗ Thịnh Lâm giúp đỡ, nhưng bây giờ Lục Thiệu Tu nói rõ không thể nhường, cô cũng sẽ không cố chấp lao tới cho người ta vả mặt.
Chi bằng…
"Anh Đỗ, nghe nói trước đây anh từng mua một bộ loa của Kinoshita Shozo phải không?"
Đỗ Thịnh Lâm cười: “Đúng vậy, cô Tống cũng thấy hứng thú?”
“Cô ấy không thấy hứng thú, sếp Đỗ nghĩ nhiều rồi.” Đột nhiên một giọng nam lạnh lùng trầm thấp truyền đến từ phía sau.
Hai người đều quay đầu lại theo bản năng để nhìn.
Người đàn ông cao lớn đứng trong ánh sáng lờ mờ ở góc cầu thang, nửa người chìm trong bóng tối, không phải Lục Thiếu Tu thì là ai?
Khuôn mặt này, giọng nói này, Tống Huỳnh sẽ không bao giờ nhận nhầm.
“Sếp Lục cũng ở đây à?” Cùng là doanh nhân Lạc Thành, không có lý nào lại không nhận ra, sau một thoáng ngạc nhiên, Đỗ Thịnh Lâm khẽ cười, chào hỏi với Lục Thiệu Tu.
Lục Thiệu Tu nói một câu không mặn không nhạt: “Không dám, đã đứng ở đây được một lúc rồi.”
“Thật hả? Tôi lại không phát hiện ra.”
"Không sao, thấy hai người trò chuyện vui vẻ, tôi cũng không làm phiền." Lục Thiệu Tu nhướng mày, vẻ mặt có hơi khó đoán.
Giọng điệu của anh càng khó hiểu hơn.
Cứ cảm giác bầu không khí có gì đó khá ngại ngùng, lấn át cả mùi thuốc lá, rượu trộn lẫn với nước hoa.
Chỗ này không nên ở lại lâu.
Tống Huỳnh chỉ nghĩ giữa hai người này có khúc mắc thương nghiệp nào đó, lùi về phía sau một bước: “Vậy các anh nói chuyện trước đi, tôi đi tìm sếp Đỗ.”
Người đàn ông chân dài, chỉ vài bước đã đi đến bên cạnh Tống Huỳnh, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn, vô hình trung đem đến cảm giác áp bức.
“Đừng vội đi, có chút chuyện muốn nói với cô.”
Tống Huỳnh theo bản năng lập tức ngoan ngoãn đứng lại, hai má chợt ửng hồng lên, lại bắt đầu cảm thấy hơi nóng.
Hệ thống sưởi ở đây có phải mở quá cao không?
Đỗ Thịnh Lâm là người rất nhạy bén, ánh mắt dừng lại một giây ở trên người Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu, im lặng rời đi.
Trên hành lang chỉ còn lại cô và Lục Thiệu Tu, còn có nhân viên phục vụ qua lại không ngớt, trai xinh gái đẹp đang chơi đùa.
Khí thế của người đàn ông quá mạnh, rõ ràng anh là không làm gì cả, Tống Huỳnh vẫn cứ cảm thấy căng thẳng vô cớ.
Anh giữ cô lại, là muốn nói gì?
Lẽ nào là vì cái quạt đó?
Cúng đúng, suy cho cùng là thứ đáng giá hai triệu tệ, dù sao cũng không thể thật sự tặng không cho cô, Lục Thiệu Tu cũng không phải là nhà từ thiện gì đó.
Tống Huỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Tu, ánh mắt hơi lấp lánh: “Sếp Lục, tôi sẽ trả lại cái quạt đó cho anh.”
Nét mặt Lục Thiệu Tu vẫn không bị lay động: “Tôi hỏi chuyện cái quạt à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói của anh ngay trên đỉnh đầu, khiến Tống Huỳnh nghĩ đến lúc giúp anh thử âu phục hôm đó, khoảng cách cũng gần giống như bây giờ, gần đến mức có thể nghe thấy rung động nhẹ trong lồng ngực anh.
Da đầu Tống Huỳnh tê dại, sợi tóc bị hơi thở của anh thổi đến mức khẽ lay động.
“Là ai cũng được à?” Lục Thiệu Tu cụp mắt, ánh mắt đảo qua trên người Tống Huỳnh, giọng điệu khó phân biệt vui hay giận.
“Gì cơ?” Tống Huỳnh khó hiểu: “Cái gì mà ai cũng được?”
Lục Thiệu Tu thờ ơ liếc nhìn về hướng mà Đỗ Thịnh Lâm vừa mới rời đi, khóe môi hiện lên một nét cười cực kỳ nhẹ, trông có vẻ không hề có độ ấm.
Anh chợt cảm thấy mất hết hứng thú, nhìn dáng vẻ lúng túng của Tống Huỳnh lúc này đây, dường như rất bài xích anh.
“Thôi vậy.” Lục Thiệu Tu xoa thái dương, tự động lùi một bước, khoảng cách giữa hai người lớn hơn.
Ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Tống Huỳnh, cô cẩn thận quan sát Lục Thiệu Tu.
Luôn cảm thấy hôm nay anh hơi kỳ lạ.
Điện thoại Lục Thiệu Tu vang lên, là Tần Thượng gọi đến, anh liếc nhìn, lười nhận, vượt qua Tống Huỳnh, đi thẳng sang phía bên kia.
“Có phải là dù thế nào đi nữa anh cũng không đồng ý bán loa cho ông chủ tôi đúng không?”
Phía sau, giọng nói của cô gái trộn lẫn trong sự ồn ào của tiếng nhạc và tiếng người, nghe có vẻ rất yếu ớt, nhưng giọng điệu lại kiên định đến ngạc nhiên.
Đã mấy lần rồi vẫn không nản lòng, cô kiên định với việc này hơn anh tưởng.
Lục Thiệu Tu nhếch khóe miệng trong vô thức, dựa vào tường nhìn cô: “Không phải cô đã tìm được nhà tiếp theo?”
Tìm nhà tiếp theo?
Tống Huỳnh hiểu lời anh nói, là nghe được vừa rồi cô nói chuyện với Đỗ Thịnh Lâm sao?
Nhưng hình dung này sao lại có mùi như vậy nhỉ...
Trong lòng cô vẫn còn khó chịu, ngón tay quấn lấy dây xích túi, cô lẩm bẩm một câu bắc đắc dĩ: “Còn không phải bởi vì anh không chịu bán...”
“Ha.” Người đàn ông khẽ cười, khoanh tay. Vải của âu phục ở phần thân trên hơi phồng lên do những đường nét cường tráng, trạng thái lại hết sức thư giãn: “Còn thành lỗi của tôi rồi?”
Dáng vẻ khi cười của anh trông anh tuấn nhưng lại mang theo vẻ gian tà, quyến rũ mà không hề tự biết, những cô gái đi ngang qua đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm, anh cũng không để ý.
Nếu như kết hợp với một cặp kính gọng vàng, nhất định rất giống một tên lưu manh giả danh tri thức.
Nhưng Tống Huỳnh còn nhớ thời học sinh Lục Thiệu Tu không hề bị cận, bởi vì vóc dáng quá cao mà quanh năm ngồi ở hàng phía sau.
Khi ấy, không ít nữ sinh thường hay lén đến lớp học nhìn anh.
Cô hơi khó xử nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình: “Tôi không nói như vậy.”
“Không nói như vậy, nhưng là ý này.” Lục Thiệu Tu nói bóng gió: “Đỗ Thịnh An không có năng lực gì nhưng thật ra đã tìm được một thư ký tốt.”
Đúng rồi! Đỗ Thịnh An!
Nếu không phải anh nhắc nhở, cô suýt chút nữa quên mục đích mình đến đây.
Nhưng mà... Nghe ý của Lục Thiệu Tu, dường như rất coi thường sếp của cô.
À, Tống Huỳnh có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa Đỗ Thịnh An quả thực không có gì đáng để Lục Thiệu Tu đánh giá cao.
Nhưng cũng đâu thể thẳng thừng chế nhạo ông chủ ngay trước mặt người thư ký là cô chứ đúng không?
“Cái đó, sếp Lục, tôi muốn hỏi một vấn đề.” Tống Huỳnh xem xét giọng điệu: “Sếp Đỗ của bọn tôi đắc tội gì với anh hả?”
Là từng giành phụ nữ với anh? Nhổ tóc anh? Hay nói mấy lời quá đáng với anh?
Lục Thiệu Tu nhếch khóe miệng, có vẻ như chê cười, giọng điệu lại có phần bất lực:
“Không phải anh ta đắc tội tôi, mà là cô.”
Bình Luận