độc chiếm ánh trăng
Chương 7
“Chó là của tôi, không cho cô sờ chùa được.”
Vậy thế nào đây, sờ một lần 10 tệ à?
Tống Huỳnh không kìm lòng nổi bèn bĩu môi: “Anh không nói sớm, tôi đã sờ rất nhiều cái rồi.”
Lần này lại lộ ra vài phần trẻ con, cuối cùng không phải là thư ký Tống thận trọng chuyên nghiệp ấy nữa, trong mắt Lục Thiệu Tu hiện lên ý cười nhàn nhạt, như ngôi sao li ti lấp lánh.
“Ối! Sao lại chạy lung tung?” Một dì trung niên đeo tạp dề vội vàng đi tới, "Tiểu Lục về à? Con ăn cơm chưa? Dì làm gì đó cho con..."
Lúc này dì ấy mới chú ý đến Tống Huỳnh, một lát sau cười híp mắt nói: "Tiểu Lục dẫn bạn đến à?"
“Cháu ăn rồi, không ăn nữa.” Lục Thiệu Tu “ừm” một tiếng: “Tống Huỳnh, đây là dì Ngụy.”
“Dì Nguỵ.” Cô nhạy cảm liếc nhìn Lục Thiệu Tu.
Không ngờ anh lại biết tên của cô.
Có lẽ là Từ Lỗi nói nhỉ?
Lục Thiệu Tu vỗ đầu chú chó, trầm giọng ra lệnh: “Vào đi.” Anh sải bước vào trong nhà.
"Tiểu Tống, cháu cũng vào đi. Đừng đứng ngoài hứng gió, dì làm đồ ăn cho cháu." Dì Ngụy gọi Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh: “…”
Có vẻ dì Ngụy này đặc biệt say mê làm đồ ăn cho người khác.
Nhắc đến, cô thực sự hơi đói, tan làm liền đi thẳng đến club, đến giờ vẫn chưa uống một giọt nước nào.
Vừa đói vừa khát, tựa như bé đáng thương.
Tướng mạo dì Ngụy hiền lành, hở một tí là muốn làm đồ ăn cho người khác, rất giống mẹ, Tống Huỳnh cảm thấy vô cùng thân thiết, không khỏi khịt mũi.
Trước đây mẹ cũng sẽ dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay Huỳnh Huỳnh của chúng ta muốn ăn cái gì nào?”
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên quay đầu, khẽ nhăn mày lại: “Vào đi.”
Tống Anh “ừm” một tiếng từ trong mũi, kìm nén cảm giác chua chát, đi theo vào, thay đôi dép dùng một lần, đi qua huyền quan, vào trong phòng khách.
Nơi này có vẻ trống vắng, nhưng bài trí thì vô cùng xa hoa, gam màu tổng thể thiên về tông lạnh, ánh đèn phản chiếu trên gạch lát nền cẩm thạch như là ngôi sao đọng lại.
Không có cảm giác cuộc sống sinh hoạt gì cả, thường ngày Lục Thiệu Tu đều ở đây à?
Dì Ngụy rót cho Tống Huỳnh một li nước ấm, lải nhải một mình đi vào phòng bếp: “Tiểu Lục không ăn, vậy dì nấu cho con bát hoành thánh, đừng vội đi nhé...”
Tống Huỳnh: “…”
Nhìn ra được dì thật sự rất muốn đẩy mạnh tiêu thụ hoành thánh...
“Vậy con sẽ...” Không khách sáo ngồi xuống ăn một bát đó.
“Tay nghề nấu nướng của dì Ngụy rất tốt, từ nhỏ tôi đã ăn cơm dì ấy làm, cô nếm thử xem.” Giọng điệu Lục Thiệu Tu không có gì khác lạ.
Tống Huỳnh ngại ngùng liếm môi, vừa ngồi xuống sofa, chú chó đã sấn lại, thân mật đến bên cạnh Tống Huỳnh.
Nó vẫn còn nhận ra cô!
Lục Thiệu Tu cúp điện thoại của bạn xấu, chuyển thành tắt chuông, nhìn Tống Huỳnh và chó chăn cừu Đức cùng nhau chơi đùa, hỏi: “Đây là chó của cô?”
Tống Huỳnh nựng đầu chó, trả lời: “Không phải, nhưng tôi biết nó, trước đây chạy quanh hồ ở công viên vào ban đêm, nó luôn ở đó chạy cùng tôi, tôi chuẩn bị nuôi nó, tuần trước đột nhiên không thấy nó nữa, tôi còn tưởng nó được chủ tìm thấy rồi... Anh là chủ của nó sao?”
“Không phải.” Lục Thiệu Tu thầm thở dài: “Nó tự mình ăn vạ tôi, không thể không nhận nuôi nó.”
?
Cái gì gọi là nó ăn vạ anh?
Tống Huỳnh chợt nhớ ra, buổi tối ngày hôm đó sau khi trở về từ tiệc từ thiện, cô có nghe được tin đồn.
Nghe nói, xe của Lục Thiệu Tu vừa mới vào bãi đỗ xe, sau khi xuống xe, sao nữ nào đó cũng “vô cùng tình cờ” bước ra khỏi xe bảo mẫu(*), chưa nói được một từ nào, bỗng một con chó săn lớn từ trong góc vụt ra.
(*)Minh họa:
chapter content
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sao nữ sợ đến mức mặt biến sắc, một li cà phê hắt lên trên bộ âu phục của Lục Thiệu Tu.
Lúc này mới có sự kiện đưa âu phục sau đó.
Thật không ngờ, tên Lục Thiệu Tu lạnh lùng này lại rất giàu lòng yêu thương.
“Hóa ra chính là nhóc bự đáng yêu này, ăn vạ chị, lại đến ăn vạ người ta, nghịch ngợm!” Tống Huỳnh chọc chọc mũi của chó chăn cừu Đức, nói chuyện bằng giọng trẻ con, cực kỳ ỏn ẻn.
Chú chó chăn cừu Đức nghiêng đầu, hai tai to dựng thẳng lên, ve vẩy, ánh mắt ngu ngơ.
Rõ ràng là một chú chó to xác, lại có thể đáng yêu đến mức người ta phải rung động.
Lục Thiệu Tu cũng không ngờ rằng khi Tống Huỳnh nói chuyện với chó là tự động biến thành Tống ba tuổi, chỉ số thông minh đã rơi xuống hai bậc.
Ngay cả khi ăn hoành thánh, chú chó cũng ngoan ngoãn ghé vào bên chân cô chảy nước miếng, cũng không lộn xộn làm ồn, cực kỳ ngoan ngoãn.
Phòng ăn nhỏ rộng rãi sáng sủa, Tống Huỳnh yên lặng ngồi đối diện Lục thiệu Tu, ăn một mình, cô cảm thấy hơi ngại.
Cô không hiểu lắm, nếu anh không ăn, sao lại muốn ngồi đây?
Nhìn chằm chằm cô ăn, là sợ cô bỏ mứa thức ăn ư?
“Hay là, anh cũng ăn một chút đi?” Tống Huỳnh ngoài miệng có phần khách sáo, thực tế lại không hề hành động.
Lục Thiệu Tu hơi nhướng mày, sự kiêu ngạo như thiếu gia đó lại xuất hiện: “Ăn hoành thánh của cô đi, coi như tôi không tồn tại là được.”
Cái này e rằng rất khó.
Khí thế của anh quá mạnh, ngồi ở đây tựa như nhân viên phỏng vấn, đồ ăn có ngon đến mấy chỉ sợ đều khó tiêu.
“Ha ha, thực ra tôi cũng không đói lắm.” Vừa khách sáo xong, bụng lại chẳng hề hỗ trợ cô mà “ọc ọc” vang lên.
Còn cố tình vào đúng khoảnh khắc yên lặng...
Tống Huỳnh cảm thấy mặt hơi nóng, không khỏi cúi đầu, định dùng sự im lặng để lấy lại tôn nghiêm của bản thân.
Người nào đó nhất quyết muốn bổ thêm một đao: “Không sao, chưa ăn no lại bảo dì Ngụy làm thêm cho cô, đủ cho cô ăn no.”
Tống Huỳnh: “...”
“Tổng tài” đúng là “tổng tài”, ăn hoành thánh thôi mà cũng có thể có nói ra được vẻ bá đạo cưng chiều.
Đâu phải cô đến đây để ăn buffet.
Chẳng qua, tay nghề của dì Ngụy quả thực rất tốt, khó trách ngay cả Lục Thiệu Tu, người kén chọn như thế cũng khen ngợi. Nước dùng thơm ngon đậm đà, vỏ mỏng, nhân bánh ngon, ăn xong vị ngon vẫn còn đọng lại trong miệng, không ngấy một chút nào.
Muốn có được một dì Ngụy quá!
Chuyên tâm ăn cơm thì cũng không quá ngại, mười mấy phút không nói lời nào, Lục Thiệu Tu xem điện thoại, cô ăn của cô, vậy mà lại ở chung hòa thuận.
Chú chó chăn cừu Đức không nằm yên được nữa, lay đầu gối của Tống Huỳnh, thèm lắm rồi.
“Muốn ăn hả? Thiếu Tá ngoan… gọi một tiếng chị, chị sẽ cho em ăn.”
Thiếu Tá: Chị đang làm khó hổ béo em đấy.JPG(*)
(*)Minh họa:
chapter content
Nó rất nôn nóng, trong ánh mắt lộ ra vẻ trông mong, “ẳng ẳng” không ngừng.
Tống Huỳnh cảm thấy bản thân quá xấu xa, tiếp tục đùa nó: “Không phải ẳng, mà là chị, gọi sai thì không được ăn nhé!”
Chú chó tủi thân đến mức sắp khóc.
Ngay cả nhà tư bản vô lương tâm Lục Thiệu Tu cũng không nhìn nổi, anh cắt ngang cuộc trò chuyện trẻ trâu này, gõ bàn: “Tên là cô đặt? Thiếu Tá?”
“Đúng đó, anh không cảm thấy oai vệ à?”
Lục Thiệu Tu uống một ngụm trà: “Vậy tại sao không gọi là Tướng Quân?”
“Tướng Quân nghe hơi già, không bảnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
Ăn xong một cái hoành thánh cuối cùng, Thiếu Tá trông mòn con mắt, cảm thấy cuộc đời mình đã đến giai đoạn thoái trào.
Nó nằm dưới đất rên rỉ.
Tống Huỳnh sờ đầu nó: “Chó ngoan, chó thì nên ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, hôm nay chủ của em không cho em ăn hả?”
Ánh mắt người đàn ông đối diện bỗng dừng lại, sáng quắc mà nhìn cô, giọng điệu trầm hơn vài phần: “Cô muốn nuôi?”
“Hả?” Tống Huỳnh dừng một chút rồi nói: “Muốn thì muốn...”
“Tôi cho cô nuôi.”
“Gì cơ?”
Tống Huỳnh kinh ngạc mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, đuôi mắt hơi cụp xuống, dễ thương giống như đôi mắt đáng yêu ngớ ngẩn của chú chó đang nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt Lục Thiệu Tu nghiêm túc: “Tôi không có thời gian, cũng không có kiên nhẫn nuôi chó, không bằng cô giúp tôi nuôi, hai bên cùng có lợi.”
Nuôi con chó thôi sao lại nhắc đến việc cùng có lợi rồi?
Cái logic này...
Từ từ!
“Không phải dì Ngụy ở đây à? Có người chăm sóc mà.” Cô khẽ hỏi.
“Dì ấy vẫn phải về chỗ bố mẹ tôi, ngày mai sẽ đi, hôm nay tôi đến để bàn giao với dì ấy.”
Còn bàn giao, như thể Thiếu Tá giống một loại tài liệu nào đó.
Cô không hiểu, với thực lực của Lục Thiệu Tu, dù thuê người chuyên chăm sóc chó thì cũng không thành vấn đề mà?
Còn chưa kịp nói gì, Lục Thiệu Tu nhìn mặt đoán ý, thu hết nét mặt của cô vào tầm mắt, mắt hoa đào hơi nhếch lên, môi mỏng nói: “Thôi vậy, không làm khó cô, con chó này vẫn phải trả về với thiên nhiên, thả nó tự do.”
!?
Không phải chứ, đại ca, anh muốn vứt bỏ nó?
Không hổ là nhà tư bản, đến cả vứt bỏ động vật nhỏ cũng có thể nói đến mức trong sạch không dính bụi trần như vậy.
Chú chó cảm nhận được mối nguy, bất an bật dậy liếm mu bàn tay của Tống Huỳnh, “ẳng ẳng” trong cổ họng.
Tim cô lập tức mềm nhũn, tuyệt đối không thể vứt bỏ nhóc bự đáng yêu này!
“Tôi nuôi! Nuôi thì nuôi! Bảo vệ động vật nhỏ là trách nhiệm của mọi người!” Tống Huỳnh đứng dậy, thốt ra lời nói hùng hồn.
Cô khẽ cắn môi, nhìn Lục Thiệu Tu phong thái bình thản, anh không nói không rằng, như là đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô.
“Nhưng tôi có một điều kiện…” Giọng nói của Tống Huỳnh dần dần yếu đi, trong lòng thấp thỏm.
Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng, gọi tiếng “Thiếu Tá”, tai của chú chó dựng lên, nghe lời lủi đến bên chân người đàn ông, lè lưỡi với anh.
“Good Boy.” Dáng vẻ người đàn ông cười rộ lên cảnh đẹp ý vui, anh xoa đầu chú chó rồi nói: “Đêm nay sẽ bảo người đưa loa đến nhà ông chủ của cô, cô yên tâm.”
Tống Huỳnh chớp mắt, thế thôi hả? Mọi việc cứ thế giải quyết êm đẹp rồi?
“Sếp Lục là người giữ lời, đương nhiên tôi yên tâm.” Đừng đưa chiếc quạt xanh cho Đỗ Thịnh An như lần trước đưa cô là cảm tạ trời đất rồi.
Lục Thiệu Tu đứng lên: “Tất nhiên tôi cũng có yêu cầu của tôi, cô giúp tôi nuôi chó ba tháng, tính từ hôm nay trở đi, thiếu một ngày cũng tính là vi phạm giao ước.”
Trái tim Tống Huỳnh nói: Ngay cả hoàng thượng cô cũng nuôi rồi, chú chó ngoan như vậy nuôi quá dễ, có thể trông nhà, còn có thể vuốt ve miễn phí, công việc nhàn hạ!
“Không vấn đề gì.” Cô cười đến mức mắt cong cong.
Giống như một bé thỏ con ngây thơ, hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm sắp đến.
“Ngoài ra, tôi với tư cách là chủ, sẽ ghé thăm không định kì để xác nhận tình hình của Thiếu Tá, hình thức thăm hỏi bao gồm nhưng không giới hạn trong Wechat, điện thoại, video, đến nhà thăm, mong cô Tống hết sức phối hợp.”
Tống Huỳnh:???
Người vừa rồi còn muốn vứt bỏ con chó bây giờ lại làm ra vẻ chủ nhân tốt gì đây?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, cuối cùng sếp Lục của chúng ta cũng sử dụng tốt đạo cụ quan trọng trong giới thiệu.
Thiếu Tá: Tui chỉ là một chú chó công cụ.
Vậy thế nào đây, sờ một lần 10 tệ à?
Tống Huỳnh không kìm lòng nổi bèn bĩu môi: “Anh không nói sớm, tôi đã sờ rất nhiều cái rồi.”
Lần này lại lộ ra vài phần trẻ con, cuối cùng không phải là thư ký Tống thận trọng chuyên nghiệp ấy nữa, trong mắt Lục Thiệu Tu hiện lên ý cười nhàn nhạt, như ngôi sao li ti lấp lánh.
“Ối! Sao lại chạy lung tung?” Một dì trung niên đeo tạp dề vội vàng đi tới, "Tiểu Lục về à? Con ăn cơm chưa? Dì làm gì đó cho con..."
Lúc này dì ấy mới chú ý đến Tống Huỳnh, một lát sau cười híp mắt nói: "Tiểu Lục dẫn bạn đến à?"
“Cháu ăn rồi, không ăn nữa.” Lục Thiệu Tu “ừm” một tiếng: “Tống Huỳnh, đây là dì Ngụy.”
“Dì Nguỵ.” Cô nhạy cảm liếc nhìn Lục Thiệu Tu.
Không ngờ anh lại biết tên của cô.
Có lẽ là Từ Lỗi nói nhỉ?
Lục Thiệu Tu vỗ đầu chú chó, trầm giọng ra lệnh: “Vào đi.” Anh sải bước vào trong nhà.
"Tiểu Tống, cháu cũng vào đi. Đừng đứng ngoài hứng gió, dì làm đồ ăn cho cháu." Dì Ngụy gọi Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh: “…”
Có vẻ dì Ngụy này đặc biệt say mê làm đồ ăn cho người khác.
Nhắc đến, cô thực sự hơi đói, tan làm liền đi thẳng đến club, đến giờ vẫn chưa uống một giọt nước nào.
Vừa đói vừa khát, tựa như bé đáng thương.
Tướng mạo dì Ngụy hiền lành, hở một tí là muốn làm đồ ăn cho người khác, rất giống mẹ, Tống Huỳnh cảm thấy vô cùng thân thiết, không khỏi khịt mũi.
Trước đây mẹ cũng sẽ dịu dàng hỏi cô: “Hôm nay Huỳnh Huỳnh của chúng ta muốn ăn cái gì nào?”
Người đàn ông đi phía trước đột nhiên quay đầu, khẽ nhăn mày lại: “Vào đi.”
Tống Anh “ừm” một tiếng từ trong mũi, kìm nén cảm giác chua chát, đi theo vào, thay đôi dép dùng một lần, đi qua huyền quan, vào trong phòng khách.
Nơi này có vẻ trống vắng, nhưng bài trí thì vô cùng xa hoa, gam màu tổng thể thiên về tông lạnh, ánh đèn phản chiếu trên gạch lát nền cẩm thạch như là ngôi sao đọng lại.
Không có cảm giác cuộc sống sinh hoạt gì cả, thường ngày Lục Thiệu Tu đều ở đây à?
Dì Ngụy rót cho Tống Huỳnh một li nước ấm, lải nhải một mình đi vào phòng bếp: “Tiểu Lục không ăn, vậy dì nấu cho con bát hoành thánh, đừng vội đi nhé...”
Tống Huỳnh: “…”
Nhìn ra được dì thật sự rất muốn đẩy mạnh tiêu thụ hoành thánh...
“Vậy con sẽ...” Không khách sáo ngồi xuống ăn một bát đó.
“Tay nghề nấu nướng của dì Ngụy rất tốt, từ nhỏ tôi đã ăn cơm dì ấy làm, cô nếm thử xem.” Giọng điệu Lục Thiệu Tu không có gì khác lạ.
Tống Huỳnh ngại ngùng liếm môi, vừa ngồi xuống sofa, chú chó đã sấn lại, thân mật đến bên cạnh Tống Huỳnh.
Nó vẫn còn nhận ra cô!
Lục Thiệu Tu cúp điện thoại của bạn xấu, chuyển thành tắt chuông, nhìn Tống Huỳnh và chó chăn cừu Đức cùng nhau chơi đùa, hỏi: “Đây là chó của cô?”
Tống Huỳnh nựng đầu chó, trả lời: “Không phải, nhưng tôi biết nó, trước đây chạy quanh hồ ở công viên vào ban đêm, nó luôn ở đó chạy cùng tôi, tôi chuẩn bị nuôi nó, tuần trước đột nhiên không thấy nó nữa, tôi còn tưởng nó được chủ tìm thấy rồi... Anh là chủ của nó sao?”
“Không phải.” Lục Thiệu Tu thầm thở dài: “Nó tự mình ăn vạ tôi, không thể không nhận nuôi nó.”
?
Cái gì gọi là nó ăn vạ anh?
Tống Huỳnh chợt nhớ ra, buổi tối ngày hôm đó sau khi trở về từ tiệc từ thiện, cô có nghe được tin đồn.
Nghe nói, xe của Lục Thiệu Tu vừa mới vào bãi đỗ xe, sau khi xuống xe, sao nữ nào đó cũng “vô cùng tình cờ” bước ra khỏi xe bảo mẫu(*), chưa nói được một từ nào, bỗng một con chó săn lớn từ trong góc vụt ra.
(*)Minh họa:
chapter content
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sao nữ sợ đến mức mặt biến sắc, một li cà phê hắt lên trên bộ âu phục của Lục Thiệu Tu.
Lúc này mới có sự kiện đưa âu phục sau đó.
Thật không ngờ, tên Lục Thiệu Tu lạnh lùng này lại rất giàu lòng yêu thương.
“Hóa ra chính là nhóc bự đáng yêu này, ăn vạ chị, lại đến ăn vạ người ta, nghịch ngợm!” Tống Huỳnh chọc chọc mũi của chó chăn cừu Đức, nói chuyện bằng giọng trẻ con, cực kỳ ỏn ẻn.
Chú chó chăn cừu Đức nghiêng đầu, hai tai to dựng thẳng lên, ve vẩy, ánh mắt ngu ngơ.
Rõ ràng là một chú chó to xác, lại có thể đáng yêu đến mức người ta phải rung động.
Lục Thiệu Tu cũng không ngờ rằng khi Tống Huỳnh nói chuyện với chó là tự động biến thành Tống ba tuổi, chỉ số thông minh đã rơi xuống hai bậc.
Ngay cả khi ăn hoành thánh, chú chó cũng ngoan ngoãn ghé vào bên chân cô chảy nước miếng, cũng không lộn xộn làm ồn, cực kỳ ngoan ngoãn.
Phòng ăn nhỏ rộng rãi sáng sủa, Tống Huỳnh yên lặng ngồi đối diện Lục thiệu Tu, ăn một mình, cô cảm thấy hơi ngại.
Cô không hiểu lắm, nếu anh không ăn, sao lại muốn ngồi đây?
Nhìn chằm chằm cô ăn, là sợ cô bỏ mứa thức ăn ư?
“Hay là, anh cũng ăn một chút đi?” Tống Huỳnh ngoài miệng có phần khách sáo, thực tế lại không hề hành động.
Lục Thiệu Tu hơi nhướng mày, sự kiêu ngạo như thiếu gia đó lại xuất hiện: “Ăn hoành thánh của cô đi, coi như tôi không tồn tại là được.”
Cái này e rằng rất khó.
Khí thế của anh quá mạnh, ngồi ở đây tựa như nhân viên phỏng vấn, đồ ăn có ngon đến mấy chỉ sợ đều khó tiêu.
“Ha ha, thực ra tôi cũng không đói lắm.” Vừa khách sáo xong, bụng lại chẳng hề hỗ trợ cô mà “ọc ọc” vang lên.
Còn cố tình vào đúng khoảnh khắc yên lặng...
Tống Huỳnh cảm thấy mặt hơi nóng, không khỏi cúi đầu, định dùng sự im lặng để lấy lại tôn nghiêm của bản thân.
Người nào đó nhất quyết muốn bổ thêm một đao: “Không sao, chưa ăn no lại bảo dì Ngụy làm thêm cho cô, đủ cho cô ăn no.”
Tống Huỳnh: “...”
“Tổng tài” đúng là “tổng tài”, ăn hoành thánh thôi mà cũng có thể có nói ra được vẻ bá đạo cưng chiều.
Đâu phải cô đến đây để ăn buffet.
Chẳng qua, tay nghề của dì Ngụy quả thực rất tốt, khó trách ngay cả Lục Thiệu Tu, người kén chọn như thế cũng khen ngợi. Nước dùng thơm ngon đậm đà, vỏ mỏng, nhân bánh ngon, ăn xong vị ngon vẫn còn đọng lại trong miệng, không ngấy một chút nào.
Muốn có được một dì Ngụy quá!
Chuyên tâm ăn cơm thì cũng không quá ngại, mười mấy phút không nói lời nào, Lục Thiệu Tu xem điện thoại, cô ăn của cô, vậy mà lại ở chung hòa thuận.
Chú chó chăn cừu Đức không nằm yên được nữa, lay đầu gối của Tống Huỳnh, thèm lắm rồi.
“Muốn ăn hả? Thiếu Tá ngoan… gọi một tiếng chị, chị sẽ cho em ăn.”
Thiếu Tá: Chị đang làm khó hổ béo em đấy.JPG(*)
(*)Minh họa:
chapter content
Nó rất nôn nóng, trong ánh mắt lộ ra vẻ trông mong, “ẳng ẳng” không ngừng.
Tống Huỳnh cảm thấy bản thân quá xấu xa, tiếp tục đùa nó: “Không phải ẳng, mà là chị, gọi sai thì không được ăn nhé!”
Chú chó tủi thân đến mức sắp khóc.
Ngay cả nhà tư bản vô lương tâm Lục Thiệu Tu cũng không nhìn nổi, anh cắt ngang cuộc trò chuyện trẻ trâu này, gõ bàn: “Tên là cô đặt? Thiếu Tá?”
“Đúng đó, anh không cảm thấy oai vệ à?”
Lục Thiệu Tu uống một ngụm trà: “Vậy tại sao không gọi là Tướng Quân?”
“Tướng Quân nghe hơi già, không bảnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
Ăn xong một cái hoành thánh cuối cùng, Thiếu Tá trông mòn con mắt, cảm thấy cuộc đời mình đã đến giai đoạn thoái trào.
Nó nằm dưới đất rên rỉ.
Tống Huỳnh sờ đầu nó: “Chó ngoan, chó thì nên ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, hôm nay chủ của em không cho em ăn hả?”
Ánh mắt người đàn ông đối diện bỗng dừng lại, sáng quắc mà nhìn cô, giọng điệu trầm hơn vài phần: “Cô muốn nuôi?”
“Hả?” Tống Huỳnh dừng một chút rồi nói: “Muốn thì muốn...”
“Tôi cho cô nuôi.”
“Gì cơ?”
Tống Huỳnh kinh ngạc mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, đuôi mắt hơi cụp xuống, dễ thương giống như đôi mắt đáng yêu ngớ ngẩn của chú chó đang nằm trên mặt đất.
Vẻ mặt Lục Thiệu Tu nghiêm túc: “Tôi không có thời gian, cũng không có kiên nhẫn nuôi chó, không bằng cô giúp tôi nuôi, hai bên cùng có lợi.”
Nuôi con chó thôi sao lại nhắc đến việc cùng có lợi rồi?
Cái logic này...
Từ từ!
“Không phải dì Ngụy ở đây à? Có người chăm sóc mà.” Cô khẽ hỏi.
“Dì ấy vẫn phải về chỗ bố mẹ tôi, ngày mai sẽ đi, hôm nay tôi đến để bàn giao với dì ấy.”
Còn bàn giao, như thể Thiếu Tá giống một loại tài liệu nào đó.
Cô không hiểu, với thực lực của Lục Thiệu Tu, dù thuê người chuyên chăm sóc chó thì cũng không thành vấn đề mà?
Còn chưa kịp nói gì, Lục Thiệu Tu nhìn mặt đoán ý, thu hết nét mặt của cô vào tầm mắt, mắt hoa đào hơi nhếch lên, môi mỏng nói: “Thôi vậy, không làm khó cô, con chó này vẫn phải trả về với thiên nhiên, thả nó tự do.”
!?
Không phải chứ, đại ca, anh muốn vứt bỏ nó?
Không hổ là nhà tư bản, đến cả vứt bỏ động vật nhỏ cũng có thể nói đến mức trong sạch không dính bụi trần như vậy.
Chú chó cảm nhận được mối nguy, bất an bật dậy liếm mu bàn tay của Tống Huỳnh, “ẳng ẳng” trong cổ họng.
Tim cô lập tức mềm nhũn, tuyệt đối không thể vứt bỏ nhóc bự đáng yêu này!
“Tôi nuôi! Nuôi thì nuôi! Bảo vệ động vật nhỏ là trách nhiệm của mọi người!” Tống Huỳnh đứng dậy, thốt ra lời nói hùng hồn.
Cô khẽ cắn môi, nhìn Lục Thiệu Tu phong thái bình thản, anh không nói không rằng, như là đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô.
“Nhưng tôi có một điều kiện…” Giọng nói của Tống Huỳnh dần dần yếu đi, trong lòng thấp thỏm.
Lục Thiệu Tu khẽ cười một tiếng, gọi tiếng “Thiếu Tá”, tai của chú chó dựng lên, nghe lời lủi đến bên chân người đàn ông, lè lưỡi với anh.
“Good Boy.” Dáng vẻ người đàn ông cười rộ lên cảnh đẹp ý vui, anh xoa đầu chú chó rồi nói: “Đêm nay sẽ bảo người đưa loa đến nhà ông chủ của cô, cô yên tâm.”
Tống Huỳnh chớp mắt, thế thôi hả? Mọi việc cứ thế giải quyết êm đẹp rồi?
“Sếp Lục là người giữ lời, đương nhiên tôi yên tâm.” Đừng đưa chiếc quạt xanh cho Đỗ Thịnh An như lần trước đưa cô là cảm tạ trời đất rồi.
Lục Thiệu Tu đứng lên: “Tất nhiên tôi cũng có yêu cầu của tôi, cô giúp tôi nuôi chó ba tháng, tính từ hôm nay trở đi, thiếu một ngày cũng tính là vi phạm giao ước.”
Trái tim Tống Huỳnh nói: Ngay cả hoàng thượng cô cũng nuôi rồi, chú chó ngoan như vậy nuôi quá dễ, có thể trông nhà, còn có thể vuốt ve miễn phí, công việc nhàn hạ!
“Không vấn đề gì.” Cô cười đến mức mắt cong cong.
Giống như một bé thỏ con ngây thơ, hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm sắp đến.
“Ngoài ra, tôi với tư cách là chủ, sẽ ghé thăm không định kì để xác nhận tình hình của Thiếu Tá, hình thức thăm hỏi bao gồm nhưng không giới hạn trong Wechat, điện thoại, video, đến nhà thăm, mong cô Tống hết sức phối hợp.”
Tống Huỳnh:???
Người vừa rồi còn muốn vứt bỏ con chó bây giờ lại làm ra vẻ chủ nhân tốt gì đây?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, cuối cùng sếp Lục của chúng ta cũng sử dụng tốt đạo cụ quan trọng trong giới thiệu.
Thiếu Tá: Tui chỉ là một chú chó công cụ.
Bình Luận