động phòng hoa chúc sát vách

Chương 5: Lòng người khó đoán
Ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu, phó giáo sư đã giao cho Bạc Băng đề bài chính thức, trước hết cho cô quan sát hình dạng của một số tế bào ung thư và vi khuẩn, học làm quen với bối cảnh ban đầu.

Suốt một buổi sáng, Bạc Băng ở phòng thí nghiệm trên tầng năm quan sát quá trình phát triển của tế bào ung thư phổi, ghi chép thật cẩn thận quá trình thí nghiệm xong thì lưng cô đau nhức rã rời. Cô đứng lên vừa xoa xoa thắt lưng vừa bước ra hành lang hít thở không khí trong lành.

Ánh mắt đang lơ đãng trong không trung, đột nhiên bị thu hút về hành lang phía bên kia.

Hành lang bên ấy là gian phòng thí nghiệm vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ bằng kính cô thấy một người thanh niên mặc một chiếc áo blouse trắng, khẩu trang trắng tinh che khuất gương mặt của anh ta. Người thanh niên đó đang chăm chú khâu vết thương cho một con chuột bạch, người anh ta hơi nghiêng nghiêng, những ngón tay thon dài cầm chiếc kim bạc như đang múa lượn hết sức nhẹ nhàng trên miệng vết thương.

Bạc Băng chưa bao giờ trông thấy bóng dáng một người đàn ông khi mặc chiếc áo blouse trắng lại thanh thoát, phiêu diêu đến như thế, dáng vẻ cao ráo của anh ta trầm tĩnh gần như bất động, dường như ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm vẻ trang nghiêm của anh ta lúc này…

Cô cũng chưa từng được thấy ánh mắt như vậy, một ánh mắt tràn ngập vẻ tôn trọng và thương hại sinh mạng con vật bé nhỏ trong tay mình, đối với vết thương anh ta vô cùng nghiêm túc và cẩn thận…

Cứ mỗi lần mũi kim hạ xuống, con chuột bạch đáng thương lại có phản xạ run rẩy, mỗi lần như thế đôi mày anh ta nhíu lại, dường như mỗi một mũi kim xuyên qua vết thương không phải đang khâu cho một con chuột mà là đang khâu chính người anh ta yêu thương nhất.



Bạc Băng thất thần trong chốc lát, cô bất chợt nhớ đến Tần Tuyết, thế là cô lập tức gọi điện thoại mời cô ấy cùng đi ăn trưa ở căn tin.

Rất lâu sau Tần Tuyết mới nhận điện thoại, thanh âm khàn khàn: “Hôm nay tớ không được khỏe nên không đến trường.”

“Cậu không sao vậy? Bị cảm à? Có bị sốt không?” Bạc Băng khẩn trương hỏi.

“Không sao, tối qua không ngủ được, nên bị đau đầu…” khi nghe Tần Tuyết nói mấy lời ấy, trong đầu Bạc Băng hiện lên hình ảnh Tần Tuyết với đôi lông mày đang nhíu chặt, hai tròng mắt trong suốt long lanh như muốn khóc. Cô không kìm chế được sự xót xa trong lòng rồi than thầm: tội gì phải như vậy?!

“Cậu nên ăn gì đó rồi hãy uống thuốc giảm đau, sau đó thì đi ngủ, thức dậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Ừ! Tớ biết rồi, chào cậu!”

“Tiểu Tuyết! Chờ một chút…” Bạc Băng biết rõ không nên nhiều lời, nhưng vẫn nói: “Có những cơn đau đến một cách mãnh liệt, nhưng ra đi cũng sẽ rất nhanh… Cố gắng một chút sẽ nhanh chóng qua thôi!”

“Cám ơn!” không đợi cô nói thêm lời nào, Tần Tuyết cũng chẳng nói thêm gì nữa mà nhanh chóng ngắt điện thoại.

Có lẽ Tần Tuyết không hiểu ý của cô, cũng có lẽ cô ấy nghĩ rằng Bạc Băng đang xen vào việc riêng của mình, Tần Tuyết là người bạn duy nhất của cô tại nơi xa lạ này, cô thật sự đau lòng vì cô ấy.

Bạc Băng thở dài, cảm thấy mình quá bất lực.



“Em và Tần Tuyết là bạn sao?” Bạc Băng giật bắn người, cô hoảng sợ không phải vì âm thanh vừa phát ra, mà vì âm thanh đó chính là một câu tiếng Trung phát âm thật rõ ràng.

Bạc Băng quay đầu, người thanh niên mặc áo blouse trắng cô vừa thấy lúc nãy bước ra từ phòng vô khuẩn, đứng ngay phía sau cô. Anh khéo léo tháo chiếc bao tay plastic ra, rồi cởi bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống.

Một gương mặt nghiêng nghiêng, chân mày khẽ nhếch lên, đôi mắt dần dần nâng lên… Gương mặt đẹp trai kia suýt chút nữa đã lấy mạng cô.

“Diệp…” Do hoảng sợ quá mức, suýt chút nữa cô đã gọi thẳng tên anh, may mắn thay cô kịp thời sửa lại: “Sư huynh!”

Anh nhẹ nhàng gật đầu, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô. Bỗng nhiên Bạc Băng phát hiện, khi anh mặc áo blouse trắng, thần thái trên người anh đều thay đổi, nét mặt thì trở nên nghiêm túc, nụ cười cũng hoàn toàn mất đi vẻ xấu xa vốn có.

“À… Quan hệ khá tốt, khi vừa mới sang đây, Tiểu Tuyết giúp đỡ em rất nhiều.”

“Ừm, vậy thì phiền em khuyên cô ấy: Chứng đau đầu của cô ấy xuất phát từ việc suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần đau chỉ có thể tạm thời khống chế bằng thuốc giảm đau, cần phải chữa trị tận gốc mới dứt được…”

“Em hiểu rồi.” Bạc Băng nói.

Anh dường như có chút nghi ngờ: “Em thật sự hiểu sao?”

“Anh muốn em nói với cô ấy: Những suy nghĩ của cô ấy khiến cô ấy đau đầu, không nên ỷ lại vào thuốc, mà cô ấy nên điều tiết lại cảm xúc của mình…” Cô dừng một chút: “Đau dài không bằng đau ngắn! Đúng không?”

“Đúng rồi! còn nữa…” Anh bổ sung thêm một câu: “Đừng nói là anh nói.”

“Em biết rồi!”

Anh không thể hứa hẹn gì với Tần Tuyết, cũng không muốn cô ấy có bất kì hy vọng hư ảo nào. Chính vì thế anh mới tuyệt tình như vậy, chỉ như thế mới khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm vì anh.



“Bạc Băng.” Cô vừa có ý định trở về phòng nghiên cứu, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi cô lại. “Sáu giờ anh sẽ trở về nhà trọ, tiện đường anh sẽ ghé siêu thị Carrefour mua ít đồ dùng, em có muốn đi cùng với anh không?”

Bạc Băng suy nghĩ kỹ kế hoạch thí nghiệm vào chiều nay, cũng không tốn thời gian nhiều lắm.

“Được rồi, em…”

Bạc Băng đang muốn hỏi nên liên lạc với anh như thế nào thì giáo sư Tanaka đã từ thang máy bước đến, vừa lúc ông thấy Diệp Chính Thần thì lập tức nở một cụ cười tươi, chủ động chào hỏi anh.

Diệp Chính Thần hơi cúi người, dùng tiếng Anh chào hỏi ông: “Chào giáo sư Tanaka.”

Giáo sư Tanaka vuốt vuốt cằm, ánh mắt di chuyển về phía Bạc Băng, cô nhanh nhẹn cúi người 90 độ chào hỏi ông, trong lòng lại thầm mắng lễ tiết Nhật Bản thật là phiền phức.

Thân người cúi chào của cô vẫn chưa trở về tư thế ban đầu, thì bất ngờ cô nghe được Diệp Chính Thần nói một câu bằng tiếng Anh cực kì rõ ràng: “Đây là bạn gái của em, Bạc Băng.”

Hả??! Mặc dù, trong tiếng anh từ “Bạn gái” có rất nhiều nghĩa, nhưng mà… Quan hệ của anh và cô hiện nay, đơn giản là một phần ý nghĩa đó cũng chưa tới nha, đây là phương thức giới thiệu gì thế??

Giáo sư Tanaka vừa nghe như vậy, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Bạn gái?”

Một lần nữa, Diệp Chính Thần thay đổi một từ trong câu giới thiệu vừa rồi với thái độ rất bình tĩnh, mà thoáng nghe qua cô đã nhận ra từ đó có nghĩa là người yêu trong tiếng Trung.

“Rất đáng yêu.”

“Cám ơn.”

Giáo sư Tanaka vừa rời khỏi, Bạc Băng còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Diệp Chính Thần cũng không giải thích điều gì mà bảo cô lấy điện thoại của mình ra, sau đó anh dùng chức năng hồng ngoại lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của cô.

“Đây là số điện thoại của anh, nếu có gì thì em cứ gọi cho anh.”

Lúc đó, tâm trạng của Bạc Băng vẫn còn đang hoảng loạn, cô đang dùng tư duy để cân nhắc vì sao trong thời gian ngắn như vậy cô lại trở thành bạn gái của Diệp Chính Thần.

“Cám ơn!” Diệp Chính Thần nói.

Trong lúc chưa ổn định suy nghĩ, Bạc Băng cũng lịch sự đáp: “Đừng khách sáo.”

Diệp Chính Thần vui vẻ gật đầu rồi rời đi, Bạc Băng xoay người lại nhìn anh lần nữa, lúc này cô chợt nhận ra gương mặt kia cũng giống như chỉ số thông minh chủ nhân của nó, thực ra Diệp Chính Thần đang khéo léo muốn nói cho giáo sư Tanaka hiểu rằng, giữa anh và Tanaka Yuko hoàn toàn không có quan hệ đặc biệt nào cả.

Đây là nhận thức của Bạc Băng về Diệp Chính Thần vào ngày hôm sau. Bạc Băng phát hiện có nhiều điểm cô thật sự không hiểu anh.

Nếu đã đau lòng vì con chuột bạch bé nhỏ, thì tại sao lại có thể tàn nhẫn dùng dao cắt vào da thịt nó, làm cho nó chảy máu đầm đìa, rồi sau đó lại khâu vết thương cho nó.

Nếu anh biết thương hoa tiếc ngọc, vậy tại sao lại còn tổn thương thân thể họ, tổn thương tinh thần họ rồi sau đó lại dùng tất cả các biện pháp để giảm sự đau khổ của họ đến mức thấp nhất.

Những điều mà cô đã chứng kiến, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất lương thiện.

Diệp Chính Thần, anh là thiên thần khoác áo ma quỷ, hay chính là… Ma quỷ đội lốt thiên thần?!

Cô thật sự mơ hồ không thể nào biết được.

Nhưng có một việc mà cô không nhìn nhầm, anh thật sự là một người đàn ông sâu sắc, không thể nào hiểu được!

***

Siêu thị Carrefour ở Nhật Bản và Trung Quốc không có gì khác biệt, hầu như trưng bày đầy đủ các loại sản phẩm, khiến người xem lòng tràn đầy phấn khởi.

Diệp Chính Thần đẩy xe chứa đồ theo sau cô, Bạc Băng đi trước, cứ hễ thấy món nào đó không biết thì cô lại cầm lên xem, xem không hiểu cô quay sang nhờ anh giải thích.

Anh giống như một người chỉ dẫn cho cô, sau đó còn tiện thể dạy cô cách phát âm tiếng Nhật, nhiều thứ anh không biết thì cầm lên xem qua bảng hướng dẫn một chút, sau đó lại phiên dịch cho cô nghe.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên giọng nói của phụ nữ: “Anh ta tán gái rất cừ, từ trước đến nay chưa một lần thất bại…”

Anh đối xử tốt với cô như thế, không phải anh đang tán tỉnh cô đấy chứ?

Trong lòng Bạc Băng không khỏi run rẩy.

Tuổi cô còn trẻ, chưa từng có bạn trai, cô vẫn chưa kịp cởi cúc áo quân nhân, đừng bao giờ nghĩ cô và sắc lang này có quan hệ gì nha, đừng thế nha.

Nhớ đến những giọt nước mắt của Tần Tuyết, Bạc Băng không dám dừng lại, cô nhanh chóng chọn xong mấy món đồ dùng cần thiết, chạy nhanh ra ngoài.

Lúc thanh toán tiền, Diệp Chính Thần nhất quyết đòi trả, Bạc Băng có nói thế nào anh cũng không chịu để cô thanh toán, cuối cùng cô tức giận nói: “Rốt cuộc anh có muốn ăn lẩu không?”

Diệp Chính Thần vừa nghe đến ăn lẩu thì bỗng nhiên im lặng, sau đó anh thu hồi lại thẻ tín dụng lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trên đường trở về, anh nói cho cô biết: “Em là người con gái đầu tiên mời anh ăn cơm.”

“Anh cũng là người đàn ông đầu tiên mà em mời dùng bữa!” Hơn nữa, chỉ món lẩu thôi mà đã bằng mấy ngày ăn rồi, cô phải tiêu tốn rất nhiều nhân dân tệ. Thức ăn ở Nhật Bản đúng là giết người mà.



Trở về nhà trọ, Diệp Chính Thần nhanh nhẹn xung phong giúp cô làm thức ăn.

Nhìn dáng vẻ của anh cô cứ nghĩ là ngay cả rau anh cũng không biết rửa, kết quả là, lúc rửa rau anh đặc biệt cẩn thận… Một lá rau, một sợi rau anh đều chậm rãi rửa sạch, trông anh lúc này còn cẩn thận hơn cả phụ nữ.

“Sư huynh, anh đã từng rửa rau chưa?” Bạc Băng hoài nghi hỏi anh.

Diệp Chính Thần suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: “Anh đã từng rửa vết thương cho bệnh nhân.”

Bạc Băng sờ trán, cô đã quên mất anh là người lái xe thể thao đắt tiền, tán tỉnh phụ nữ rất giỏi, còn là thiếu gia nhà giàu.

“Thôi, vẫn là để em làm cho, anh vào trong ngồi đi.”

“Anh rửa không sạch sao?”

Thấy lòng tự trọng của đại thiếu gia bị đả kích, Bạc Băng lắc đầu: “Anh rửa sạch lắm, tiếp tục rửa đi.”

Cô và anh vừa làm vừa trò chuyện, Bạc Băng hỏi anh vì sao anh nói tiếng Nhật tốt như vậy, lại còn nói tiếng Anh với giáo sư Tanaka.

Anh nói cho cô biết: “Người Nhật Bản rất khiêm tốn, họ coi trọng những thứ người khác có và coi thường những thứ thuộc về mình. Em có thấy chữ viết của họ không? Trong đó, có một nửa là tiếng Hán một nửa là tiếng Anh.”

“Ồ…?”

“Bọn họ rất tôn sùng người ngoại quốc, họ không quan tâm em có biết nói tiếng Nhật hay không, chỉ cần em biết nói tiếng Anh, bọn họ sẽ tôn trọng em một cách kì lạ.”

“Văn hóa Nhật Bản thật là kì lạ. Tiếng Anh thực chất chỉ là một ngôn ngữ giao tiếp thôi, biết nói tiếng Anh đâu có chứng minh được điều gì?”

“Biết nói bao nhiêu ngôn ngữ cũng không chứng minh được gì, anh chỉ cảm thấy biết nói tiếng Trung Quốc một cách thành thạo, đó mới là người có năng lực!”

Bạc Băng cười nhìn Diệp Chính Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Sư huynh, xem ra anh rất yêu tổ quốc.”

“Không nói đến việc có yêu tổ quốc hay không, anh chỉ biết lúc học tiểu học, môn Ngữ Văn của anh rất tệ, cho nên đối với tiếng Trung Quốc anh rất là ngưỡng mộ.”

Hơi nóng bay lên, bọt nước sôi cuồn cuộn. Cuối cùng Diệp Chính Thần cũng đã rửa rau xong.

Anh mở một lon bia Nhật Bản chính hiệu hỏi cô: “Em có muốn uống thử không? Có hương cà phê đấy.”

Vừa nghe đến uống bia, Bạc Băng liền nghĩ đến tình tiết trong các cuốn tiểu thuyết, rất nhiều cô gái sau khi uống xong không điều khiển được bản thân. Nghĩ như vậy cô liền xua tay: “Em không uống bia, hôm tốt nghiệp đại học, em chỉ uống có một ít bia, sau đó ôm một đứa bạn thân khóc suốt một buổi.”

Diệp Chính Thần vừa nghe, lập tức đổi cho cô một ly nước táo, xem biểu hiện của anh dường như rất sợ cô sau khi uống bia lại làm loạn cả lên.

“Sư huynh, lúc ở Trung Quốc anh học đại học nào?” Cô và anh vừa ăn cơn vừa trò truyện.

“Học viện y học Bắc Đại.”

“Àh.” Bạc Băng gật gật đầu, gương mặt cô mang chút vẻ thất vọng.

“Em cứ nghĩ anh tốt nghiệp Đại học quân y.”

Diệp Chính Thần bỗng nhiên mở to mắt rồi dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

“Không có gì, tự nhiên em nghĩ vậy thôi.”

“Em cảm thấy anh giống quân nhân à?”

“Em thấy phòng của anh rất sạch sẽ, tính cách của anh cũng rất tốt…” Hơn nữa, dáng người đặc biệt hoàn hảo. Cẩn thận suy nghĩ lại, may mà Diệp Chính Thần không phải quân nhân, nếu anh thật sự là quân nhân, bản thân cô không kiềm chế được… Không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa.

Anh lại liếc mắt nhìn cô, ánh mắt càng lộ rõ vẻ thâm trầm: “Có lẽ học y lâu rồi, nên bản tính sạch sẽ cũng bị ảnh hưởng.”

“Ờ.” Trong nồi, tôm đã biến thành màu đỏ, cô nhìn anh nói: “Anh ăn đi, đừng khách sáo nha.”

Một buổi cơm, vừa ăn vừa tán gẫu, anh và cô cùng nói chuyện về phòng nghiên cứu, anh nói về những kinh nghiệm sống anh đã có ở Nhật Bản. Anh nói không nhiều, nhưng lời nói rất hài hước, khiến cô cười mãi không ngừng, không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ.

Diệp Chính Thần: “Băng Băng”, “Tiểu Băng”, “Băng nhi”… Tất cả đều rất lạnh, cho nên anh muốn gọi cô là “Nha đầu” nghe có vẻ thân thiết hơn.

Sau đó, cô không hề ngại ngùng mà gọi anh là: “Sư huynh!”

Anh nói: “Chỉ cần em đừng gọi anh là ‘ông xã’, thì em muốn gọi sao cũng được.”

Nghe được hai từ “Ông xã”, mặt Bạc Băng ửng đỏ, cúi đầu ăn cơm, rất lâu sau cô vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh.

***

Sau ngày đó, Bạc Băng và Diệp Chính Thần không còn xa lạ nữa, mỗi khi cô làm thức ăn ngon thường mang cho anh nếm thử, mỗi lần anh đi siêu thị cũng không quên mua trái cây cho cô.

Người ta thường nói: Bà con xa không bằng láng giềng gần, điều đó hoàn toàn chính xác. Bất kể chuyện gì hai bên đều phối hợp rất ăn ý, cô và anh nhanh chóng trở thành bạn thân.

Những ngày gần đây, Bạc Băng vô cùng bận rộn. Phó giáo sư đưa cho cô một sắp tư liệu tiếng Nhật, hầu như suốt ngày cô đều ở phòng nghiên cứu hoặc là ở nhà chăm chỉ học lý thuyết, học lý thuyết bằng tiếng Nhật mấy ngày khiến Bạc Băng sắp ngất, rồi còn nuôi dưỡng tế bào khiến cô muốn hộc máu. Cuối cùng, cô thật sự không chịu được nữa liền chạy đến phòng trọ sát vách.

Diệp Chính Thần mở cửa, dường như anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, trên tóc anh vẫn còn đọng một vài giọt nước, anh nói: “Em vào đi.”

Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có một chàng trai và một cô gái trong phòng…

Dường như anh nhìn ra sự khó xử của cô, hiểu rõ cười: “Tìm anh có việc gì?”

Bạc Băng lập tức đưa ra một tập tư liệu tiếng Nhật, lật lật tờ giấy trong đó: “Những lời trong đây em xem mà không hiểu gì hết, nó nói gì vậy anh?”

Anh xem lướt qua, sau đó anh phiên dịch từng câu từng chữ tiếng Nhật cho cô nghe, có những câu thấy cô vẫn chưa hiểu ý, anh dừng lại giải thích thêm một chút.

Bỗng nhiên Bạc Băng phát hiện, anh chàng đẹp trai nào đó trình độ y học không phải tầm thường, trong lúc phấn khởi, cô quên bẵng đi lịch sử phong lưu của anh, đi theo anh vào phòng, từ từ học hỏi.

Đêm đó ánh trăng đặc biệt rất sáng, ánh sáng xuyên qua bức rèm màu xanh lục, tỏa ra một ánh sáng mờ mờ.

***

Một ngày đêm khuya.

Bóng tối đang chiếu xuống mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cá đã lặn sâu dưới đáy nước, một nhánh liễu duy nhất còn sót lại trên cây đang buông thân xuống phất phơi nhè nhẹ trên mặt hồ.

Hơn mười một giờ khuya, vườn trường không một bóng người, Bạc Băng lê tấm thân rét lạnh mệt mỏi trở về nhà trọ, trong lòng cô lúc này đang thầm nghĩ đến hương vị của một ly sữa nóng, tưởng tượng bản thân đang nằm trên chiếc giường, ôm chiếc chăn mềm mại hưởng thụ không khí mát mẻ của máy điều hòa… Rồi đánh một giấc ngon lành. Nhưng cô không ngờ là, tìm mãi trong túi cũng không có chìa khóa phòng, cô trút ngược túi xuống đổ hết đồ dùng ra bên ngoài nhưng vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu cả.

Bạc Băng cẩn thận nhớ lại, đúng là buổi sáng cô đi quá vội, nên đã bỏ quên chiếc chìa khóa phòng trọ lại trên giường rồi.

Thật là chán nản quá đi!

Giờ này, văn phòng quản lí nhà trọ đã đóng cửa rồi, hầu hết các phòng trọ đều đã tắt đèn.

Đứng im lặng trước cửa phòng trọ, Bạc Băng tự nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ người bố nghiêm khắc, nhớ người mẹ hay la rầy, cô muốn bay về căn phòng công chúa đáng yêu của mình rồi lên giường khóc lớn một trận.

Bạc Băng chà chà hai bàn tay đang đông cứng vì lạnh vào nhau, không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về cánh cửa phòng bên cạnh.

“Diệp Chính Thần”… Cái tên trên cửa phòng cùng với ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng, đôi phần khiến đêm tối lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn.

Bạc Băng nhẹ nhàng nhấn chuông cửa hai cái, cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới, cửa mở ra…

Đập vào mắt cô là một vẻ mặt ấm áp, cùng với hỗn hợp hương trà Quan Âm.

Khi nhìn thấy cô, anh tỏ vẻ kinh ngạc.

“Có chuyện gì sao?”

Đương nhiên là có rồi! Không có chuyện gì nửa đêm cô gõ cửa phòng anh làm gì, với lại đối với anh, cô hoàn toàn không có ý đồ gì nha!

“Sư huynh…” Bạc Băng âm thầm liếc mắt vào phòng anh, cô muốn xác định chính xác là lúc này không có phụ nữ ở trong phòng, mới tiếp tục nói: “Em để quên chìa khóa ở trong phòng.”

Anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, sau đó lập tức nép thân người đang chắn trước cửa phòng sang một bên: “Em vào đi.”

Phòng của anh vẫn sạch sẽ như vậy, chiếc chăn chỉnh tề đang trải rộng trên giường, máy vi tính đặt ở góc bàn, ở giữa bàn học có rất nhiều tư liệu đang chất chồng lên nhau, Bạc Băng xem qua đề mục, toàn là đề tài về vi khuẩn…

“Em ngồi đi!” Anh dẹp dọn các sắp tư liệu, đưa cho cô một tách trà nóng: “Uống trà đi, nó sẽ làm em ấm áp một chút.”

“Cám ơn!” Bạc Băng đón nhận tách trà nóng đang lan tỏa hơi ấm trong lòng bàn tay, cảm giác ấm áp đang chảy khắp người cô. Bạc Băng thử tìm đề tài để nói chuyện, làm tăng thêm chút tình cảm đồng hương.

“Khuya như vậy mà anh vẫn xem tư liệu sao?”

“Uhm.”

Thấy anh không muốn nói nhiều, Bạc Băng cũng không hỏi thêm gì nữa, cô thẳng thắn đi vào vấn đề chính: “Em… Em có thể dùng ban công phòng anh để đi qua phòng em. Được không?”

Ban công lộ thiên phòng của Bạc Băng và Diệp Chính Thần cùng một khu, ở giữa được ngăn cách bởi một bức vách ngăn được tập hợp lại từ vài tấm ván gỗ cao chừng hai mét, Bạc Băng nghĩ cách duy nhất để vào phòng mình là nhảy qua bức vách đó.

“Ban công? Em có thể đi qua được không?” Anh nhìn cô đánh giá tổng thể, dường như anh đang nghi ngờ khả năng của cô.

“Chắc là không thành vấn đề!” Bạc Băng đặt tách trà xuống, đi đến ban công, đứng trước vách ngăn cao hai mét.

Cao như vậy à!

Bạc Băng cố gắng lấy dũng khí, xắn xắn tay áo lên, cố gắng nhảy thật cao, cô muốn dùng hai tay với lên tấm ván gỗ, nhưng thử vài lần kết quả đều thất bại, khó khăn lắm cô mới bắt được một lần, nhưng treo mình lủng lẳng ở không trung một lúc thì người đổ mồ hôi lạnh, căn bản không thể tiến xa hơn.

Bạc Băng nản lòng nhảy xuống đất, cô muốn nhờ Diệp Chính Thần đỡ giúp cô lên, vừa quay đầu lại, thì thấy anh đang dùng tay che miệng, ánh mắt nhìn xuống, hẳn là anh đang cười trộm cô.

Bạc Băng trừng mắt nhìn anh.

Cô xấu hổ vuốt vuốt mái tóc: “Có gì mà cười?”

“Không nên cười!” Anh lắc đầu, trong giọng điệu nói chuyện anh mang đậm ý cười.

“Em muốn anh giúp em không?”

“Anh làm được không? Rất cao đó.”

“Chắc là không thành vấn đề đâu.” Anh thật là đáng ghét, lặp lại lời nói lúc nãy của cô.

Bạc Băng đứng một bên chờ xem kịch vui! Hừ! Cao như vậy, cô không tin là anh có thể bay qua nha.

Diệp Chính Thần đi đến ban công, anh lui về sau vài bước chạy lấy đà,nhảy lên, hai tay anh giữa chặt tấm chắn đầu tiên, chân đạp lên tay vịn ban công mượn lực, sau đó tiện thể bay qua, gọn gàng linh hoạt.

Bạc Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, ngây ngốc tại chỗ.

Không phải chứ, anh ấy có võ công sao? Chẳng lẽ anh ấy chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

Bạc Băng vẫn chưa khôi phục trạng thái đờ đẫn, Diệp Chính Thần đã từ ngoài cửa bước vào.

“Cửa phòng của em đã được mở rồi kìa.”

“Anh, anh…?” Bạc Băng chỉ về tấm chắn ở ban công, cô nuốt nước bọt: “Anh đi qua dễ dàng như vậy sao?”

Bỗng nhiên, trong đầu Bạc Băng nảy sinh một ý niệm, không biết kiến trúc sư nào ngu ngốc lại thiết kế một loại ban công như thế, một người con trai chỉ mất có ba giây đã có thể nhảy qua phòng cô. Nhỡ trong lúc cô ngủ, anh ta có mưu đồ xấu xa gì thì sao, rất nguy hiểm nha!

Sắc lang không đáng sợ, chỉ sợ sắc lang giỏi võ công!

Lúc này, ý nghĩ nhỏ bé của cô không thể giấu được cặp mắt sắc sảo giỏi đọc tâm trạng phụ nữ của Diệp Chính Thần, ngay lập tức, anh đã đọc được suy nghĩ của cô.

“Em yên tâm, ngoại trừ trường hợp đặc biệt, nếu không anh sẽ chọn đi cửa chính.”

“Á…” Gương mặt Bạc Băng ửng đỏ, biết rõ là không thể, nhưng cô vẫn cố gắng che giấu.

“Ý của em là… Tài nghệ của anh tốt như vậy, có phải anh từng học võ, hay Teakwondo không?”

Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, vẫn là nụ cười xấu xa: “Không có! Anh chỉ luyện qua trò bắt…”

“Bắt?!”

“Phương thức như thế có thể dễ dàng chế ngự được phụ nữ, khiến cho cô ấy không thể phản kháng, thậm chí không thể cử động…” Âm thanh của anh dừng lại ngay đúng chỗ mơ hồ…

“Á…” Bạc Băng cúi đầu che giấu gương mặt đang nóng bừng của cô, nói: “Đã khuya rồi, em không làm phiền anh nghỉ ngơi. Chào anh!”

Cô đỏ mặt chạy ra khỏi phòng anh.

Đêm lạnh, không hiểu vì sao bỗng trở nên khô nóng?!

Bình Luận