đừng sợ! anh bảo kê cưng!
Hôm ký xong hợp đồng, Thiệu Huân lập tức lên máy bay riêng trở về.
Lúc đó thư ký vẫn còn đang cười trò chuyện với mấy vị đối tác trên tầng cao nhất, thoáng thấy đằng xa có chiếc máy bay vọt mất dạng.
Ồ… dòm giống chiếc của tổng giám đốc ghê ta?
Chậc…
Thư ký tiếp tục bàn chuyện đối tác, lát sau bỗng giật bắn người, vội sải bước đến trước cửa sổ.
???
Phắc! Mả cha nó, tổng giám đốc lại chạy nữa rồi!
*
Buổi tối, Khúc Thuận về nhà thì thấy Thiệu Huân đang ngồi trên sô pha
Thiệu Huân: “Cậu về trễ vậy? Mau đi nấu cơm coi.”
Dứt câu còn ghét bỏ vứt bịch khoai tây chiên, nhìn bột cay còn dính trên tay thì càng bực, hắn đứng dậy đi rửa tay.
Lần đầu tiên ăn loại thực phẩm rác này, mùi vị cũng tạm nhưng ăn xong tay dính thấy ghê.
Khúc Thuận suýt bật khóc, lập tức nấu cho Thiệu Huân gói mì tôm, cắt hai cây xúc xích giăm bông và chần thêm trứng lòng đào.
Khúc Thuận: “Mấy hôm nay quên đi chợ, cậu ăn đỡ nhé.”
Thiệu Huân: “…”
Trải qua chuyện lần này, Khúc Thuận nhận ra bản thân quá thiếu chu đáo.
Hôm sau bèn dắt Thiệu Huân ra ngoài ăn rồi dẫn hắn đến Experience Center lựa cho Thiệu Huân một chiếc điện thoại.
Khúc Thuận đứng trước tủ kính nhập số của mình vào, vừa ngốc vừa ngầu nói: “Đây là điện thoại chuyên dùng để cậu liên lạc với tui, tui gọi là cậu phải có mặt nhen.”
Thiệu Huân đội quần đến mức muốn nhấn đầu Khúc Thuận vào tủ kính để trưng bày tên ngốc 25 tuổi này, may mắn Thiệu Huân được giáo dục tốt nên dằn xuống kích động.
Khúc Thuận: “Nhưng mà tui vẫn chưa biết số của cậu, cậu gọi cho tui đi.”
Thành công lấy được số của Thiệu Huân, Khúc Thuận vẫn chưa nhận ra điện thoại chẳng có gì đặc biệt trên tay hắn, dư sức mua mười mấy cái điện thoại chuyên dùng.
Chăm sóc cho Thiệu Huân mấy ngày Khúc Thuận không quên mục đích ban đầu của mình, bảo Thiệu Huân chuẩn bị, sau đó dẫn hắn tới Tản Nhân Cư.
Khúc Thuận lái chiếc xe mà bản thân cho rằng sang trọng nổi bật nhất, Thiệu Huân muốn nói lại thôi, để mặc cậu kéo mình đến Tản Nhân Cư.
Thiệu Huân mặc bộ lễ phục không vừa người mà Khúc Thuận đưa cho, chẳng biết vì đâu bản thân lại ra nông nỗi này.
Có cần phải vậy không?
Thiệu Huân kéo kéo chiếc cà vạt loè loẹt sặc sỡ, quyết định tối nay sẽ là đêm cuối cùng.
Hắn rất muốn biết giây phút hắn lật bài, tên ngốc này sẽ có biểu cảm như thế nào.
Khúc Thuận đang dốc hết lòng chuẩn bị tìm lại thể diện, nên không biết ý định của Thiệu Huân.
Hai người đến Tản Nhân Cư, tên bảo vệ hỗn xược thường ngày nay bỗng nhiên kính cẩn lạ thường.
Khúc Thuận hả dạ “hừ” một tiếng, ưỡn ngực hất tóc dắt Thiệu Huân vào.
Còn Thiệu Huân thì thấy, giờ đội chục cái quần cũng chưa hết quê.
Nom hai người đã đi xa, bảo vệ lau mồ hôi lạnh, không biết thằng nhóc nhà giàu đó có tài cán gì mà mời được ông chủ đến.
Đây là lần đầu tiên Khúc Thuận vào trong quán, ở đây không bát nháo lộn xộn xa hoa phung phí như cậu nghĩ mà lại giống bữa tiệc tư nhân hơn.
Mọi người mời rượu nhau, giao tiếp bằng đủ loại ngôn ngữ.
Nhân viên phục vụ tao nhã lễ phép, hỏi xem Khúc Thuận muốn uống gì.
Khúc Thuận bỗng thấy mình hơi quê mùa, lắp ba lắp bắp nói “sao cũng được”, chợt có ánh mắt ai đó soi về phía này càng khiến cậu thêm chột dạ.
Người đó sửng sốt, ngạc nhiên bước tới.
Trước khi người đó mở miệng, Thiệu Huân đẩy Khúc Thuận lên trước: “Đây không phải cơ hội mà cậu mong đợi sao?”
Khúc Thuận bị Thiệu Huân đẩy thì hoảng hồn, mà thanh niên cũng ngơ ngác khó hiểu nhìn Thiệu Huân.
Khúc Thuận không biết làm sao, đành ngại ngùng chìa tay ra.
Thấy người Thiệu Huân dẫn theo khá nhiệt tình, người đó cũng niềm nở bắt tay chào hỏi: “Hân hạnh”.
Thế là Khúc Thuận cứ “hân hạnh” suốt cả buổi, sau khi bắt tay với người một anh trai cơ bắp cuối cùng thì cậu bóp bóp cái tay đã tê cứng, trong bụng khó hiểu sao người ở đây nhiệt tình xông xáo dữ vậy cà?
Khúc Thuận quay đầu dòm Thiệu Huân im lặng theo cậu nãy giờ, trông hắn có vẻ lơ đãng chẳng biết đang nghĩ gì, Khúc Thuận tưởng Thiệu Huân căng thẳng nên vội vàng an ủi.
“Cậu đừng lo, người ở đây chắc nhiệt tình ngấm vào máu rồi.”
Chưa đợi Thiệu Huân trả lời, chợt một thanh niên ăn mặc chải chuốt đi thẳng về phía này.
“Vui vẻ quá ta, đổi gu rồi hả? Lừa được bé yêu này ở đâu thế?”
Người này mắt hí như cọng chỉ, lúc cười chẳng biết đang nói chuyện với ai.
Khúc Thuận không quen anh ta, nhưng cũng không thể để mất mặt trước đối tượng bao dưỡng.
“Đây là Thiệu Huân, tui mới… quen hai tuần trước.”
Nói bao dưỡng thì quá thô thiển, Khúc Thuận tự cho mình thông minh đổi một từ khác.
Bầu không khí rơi vào im lặng quá, ngay cả anh chàng mắt hí cũng ráng trợn to mắt.
Thiệu Huân nghênh đón vẻ mặt như gặp ma của thanh niên, lúc nhìn xuống vẻ mặt đắc ý của Khúc Thuận thì như bị trúng ngải, quên sạch kế hoạch ban đầu.
Hoá ra trên đời này, thật sự có một tên ngốc như vậy.
Cuối cùng nhằm phá vỡ sự im lặng, Thiệu Huân kết luận: “Ừ.”
Mắt hí:!!!
Mắt hí: “Vậy cậu ta là… là…”
Thiệu Huân đoán được đối phương muốn nói gì nhưng hắn lười dò xét, giành trả lời trước.
“Ừ!”
Nâng cao âm mũi.
Khúc Thuận thấy mắt hí bước chân liêu xiêu, chốc chốc lại vấp chân, cậu lo lắng hỏi: “Anh ta cứ nhắm mắt, rồi sao thấy đường?”
Thiệu Huân phụt cười, nếu để tên doanh nhân mắt hí kia nghe thì không chừng còn đặc sắc hơn.
Khúc Thuận tiếp tục nói: “Anh ta chắc chắn là đầu cơ.”
Thiệu Huân bất ngờ: “Sao cậu biết?”
Khúc Thuận: “Cha tôi nói, mấy tên đầu cơ đi đường thường nhắm mắt nhắm mũi.
Tui nghĩ đúng rồi á, cậu dòm anh ta coi, lại té nữa kìa.”
Nom biểu cảm thương hại của Khúc Thuận, Thiệu Huân thấy mình trúng bùa rồi hay sao mà cũng bắt đầu nhìn thằng bạn kia bằng ánh mắt khác.
Khúc Thuận ăn nói vụng về, dắt Thiệu Huân lòng vòng ăn uống no nê.
Lúc đầu cậu tính ôm eo hắn nhưng tiếc là cậu thấp hơn Thiệu Huân một khúc, đành chuyển sang nắm tay vô cùng trẻ con.
Đám đông xung quanh thấy hai người tay trong tay mà sởn gai ốc.
Còn Khúc Thuận vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc không thể giải thích, vui vẻ muốn tình nhân nhỏ của cậu thừa nhận cậu là đại gia trước mặt mọi người.
Vui vẻ, mãn nguyện, nở mày nở mặt.
May mắn chẳng còn ai tới gần, Khúc Thuận đã thuận lợi kết thúc bước đầu vào giới thượng lưu.
Lái xe chở Thiệu Huân về nhà.
Trên đường về Thiệu Huân khá bực vì không hiểu sao mình lại im lặng để mặc mọi chuyện phát triển, quan trọng là còn im lặng tận hai lần! Nghiêng đầu nhìn Khúc Thuận đang hát nghêu ngao lái xe, Thiệu Huân khó chịu nhéo mặt Khúc Thuận.
“Ui da, sao cậu nhéo mặt tui?”
Dòm Khúc Thuận nhăn mặt, sự khó chịu trong lòng Thiệu Huân mới vơi chút đỉnh.
“Chấn bé đù.”
Hậu quả của việc bao dưỡng kia là đã biến thành tin giật gân.
Thiệu Huân vừa bước khỏi quán thì tin hắn bao dưỡng trai tơ đã trở thành đề tài nóng hổi của mọi người.
Khúc Thuận mới về nhà thì bị Thiệu Huân ‘bắt nạt’ sống dở chết dở, nước mắt chưa kịp khô đi ngủ thì toàn bộ thông tin cá nhân của cậu đã bị đào bới sạch sẽ.
Bao dưỡng chẳng có gì lạ, có điều Thiệu Huân trước nay chưa từng cho ai danh phận.
Trong mắt hắn bọn họ chỉ là đồ dùng một lần, hạn sử dụng trong một đêm ngắn ngủi nên hắn chưa từng dẫn ai ra ngoài.
Thân phận của ‘tân sủng’ Khúc Thuận khá gây chú ý, sau khi bới móc ra xuất thân của cậu thì dư luận bùng nổ thêm lần nữa.
Không phải idol hay người nổi danh, càng không phải con cháu quý tộc giàu có.
Mà chỉ là thằng nhóc nhà giàu nhờ trúng vé số.
Những kẻ xắn tay áo chuẩn bị giành Thiệu Huân bỗng nhiên chán ngang.
Tuy đây là chuyện đáng mừng vì Khúc Thuận quá yếu, dễ dàng bị loại ngay vòng giữ xe, nhưng chính là cái tên đến vòng 1 cũng không nhích chân vào nổi đó, đã ẵm luôn ‘giải đặc biệt’ Thiệu Huân, thậm chí còn được hắn công khai dẫn ra ngoài.
Chắc chắn trong chuyện này còn có ẩn tình, mọi người rơi vào suy tư lo lắng.
Cuối cùng, cả đám đưa ra một đáp án đầy đau thương.
Lẽ nào… đây là… real love trong truyền thuyết???
Ở Tản Nhân Cư tin tức có bùng nổ thế nào, mọi thứ hỗn loạn ra sao đều chẳng liên quan đến Khúc Thuận.
Bớt giỡn đi! Ngày nào cậu cũng lê cái eo đau nhức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho bé cưng của mình, lấy đâu ra thời gian để quan tâm đống lộn xộn đó?
Còn Thiệu Huân đã quen thích làm gì thì làm, chưa bao giờ đếm xỉa tới ánh mắt người khác.
Muốn đoán mò thế nào thì kệ bọn họ, đợi khi hắn chán đá Khúc Thuận thì mọi tin đồn cũng sẽ lắng xuống thôi.
Nhưng không ai ngờ chuyện này lại thu hút sự chú ý của một người, mạnh mẽ đến mức đêm đó anh đáp máy bay trở về thành phố nơi Thiệu Huân ở, sáng sớm mới 8 giờ 15 đã gõ cửa biệt thự nhỏ của Khúc Thuận.
Khúc Thuận đang đứng vớt trứng, nghe tiếng gõ cửa mà giật mình trượt tay, vỡ mất cái lòng đào làm cậu bực bội muốn xỉu.
Dòm lòng đỏ trứng chảy ra mà Khúc Thuận thở dài, đỡ cái eo đi mở cửa.
Bên ngoài là một người đàn ông cao lớn, nụ cười bừng sáng y hệt như vầng hào quang xung quanh anh ta vậy.
“Xin chào, cậu là cậu Khúc phải không? Tôi là anh của Thiệu Huân.”.
Bình Luận