hái lê - niệm tứ

Chương 18: Tôi có thể chính thức theo đuổi em được không?
Ba của Bùi Ý tráng niên mất sớm, Thư Uyển bởi vì xuất thân và gia đình nên không được Bùi lão gia tử chấp nhận, thậm chí còn cưỡng ép đưa Bùi Ý vẫn còn quấn trong tã lót đi.

Nhiều năm qua, Thư Uyển sống cùng cô con gái lớn Bùi Nguyện.

Chịu đau nhiều năm như vậy, cậu con trai bị coi là "ngu dại" bất ngờ hồi phục, gặp được người yêu xuất sắc như Bạc Việt Minh, lại thêm tiểu bối ưu tú Tần Dĩ Thuấn, Lê Vu An và Yến Sầm đi cùng.

Thư Uyển không thể quên được mình đã vui mừng thế nào khi được ăn bữa tối giao thừa sớm này.

Bà tri kỷ mà chuẩn bị cho bọn nhỏ những phong bao lì xì lớn, mỗi người một cái, ngay cả Yến Sầm tạm thời đến ăn chực cũng không bị bỏ lại.

Bữa tối kéo dài đến gần mười giờ mới kết thúc.

Bùi Ý nhớ tới số bậc thang trên tầng bốn, rồi nhớ đến vết thương ở chân bạn tốt: " Lê Viên, cậu vẫn nên tìm người cõng cậu xuống đi, đừng đi xuống lỡ đạp hụt lại khổ."

Mặc dù lời này là nói với Lê Vu An, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Yến Sầm.

Yến Sầm nhận được ánh mắt cần giúp đỡ của Bùi Ý, đáng tiếc thanh âm của hắn vẫn chậm một bước: "Tôi..."

" Để anh."

Tần Dĩ Thuấn từ trước đến nay luôn "bảo vệ em trai mình", bước tới trước mặt Lê Vu An, khom lưng ra hiệu: "Tiểu An, em lên đây."

Trên bàn ăn hai người không trò chuyện nhiều, Lê Vu An không ngờ khi mở miệng Tần Dĩ Thuấn lại gọi "Tiểu An", trong lúc nhất thời được sủng mà lo sợ.

Lê Vu An quen với việc một mình giải quyết nên không dám làm phiền Tần Dĩ Thuấn: " Em..em có thể tự mình đi được, không phiền..."

Tần Dĩ Thuấn quay đầu nhìn Lê Vu An: " Làm anh trai cõng em trai thì có phiền gì? Lúc Tiểu Ý bị thương, anh vẫn cõng thằng bé như thường thôi."

Kể từ khi thân thế của Bùi Hoán và Lê Vu An được tiết lộ, thân là "anh họ", Tần Dĩ Thuấn từ Bùi Ý bên kia hiểu rõ không ít chuyện của Lê Vu An.

Sâu trong nội tâm, anh tán thành nhân phẩm và tính cách của Lê Vu An.

Trong bữa tối này, Tần Dĩ Thuấn nhìn Lê Vu An dè dặt từ khi bước vào, đến nhận phong bao lì xì được sủng mà sợ, lại đến trên bàn cơm nhìn bọn hắn trò chuyện vừa hâm mộ vừa nhu thuận ——

Tần Dĩ Thuấn ngầm nảy sinh cảm khái đồng thời cũng có sự bảo vệ và yêu thương của một người làm anh trai.

Tần Dĩ Thuấn cố gắng giảm bớt nghiêm khắc đã học được trong quân đội, thấp giọng thúc giục: "Mau lên."

Lê Vu An mấp máy môi, khoé mắt không tự chủ liếc nhìn Yến Sầm ở phía sau.

Một giây tiếp theo, Lê Vu An nghe thấy Bùi Ý đặc biệt mở miệng: "Lê Viên, nhanh lên đi! Hay là, cậu muốn người khác cõng?"

Lê Vu An thề thốt phủ nhận: "Không có!"

Nói xong, Lê Vu An phi tốc trèo lên lưng Tần Dĩ Thuấn.

Yến Sầm nghe ra câu "không" của Lê Vu An, có chút mất khống chế, không phát ra tiếng cười nhạt, đưa tay đỡ lưng đối phương.

Tần Dĩ Thuấn tham gia quân ngũ hiểu nhất là điều tra, anh phát giác Yến Sầm và Lê Vu An có chút mờ ám, ánh mắt không tự giác mà trầm xuống, cõng Lê Vu An đi xuống cầu thang.

Như sợ Yến Sầm đi theo.

Lê Vu An nằm trên lưng không dám cử động, chỉ cúi đầu nhìn Tần Dĩ Thuấn đang cõng mình lần lượt bước xuống từng bậc cầu thang, trong lòng mơ hồ dâng lên một loại ỷ lại thuộc về tình cảm gia đình.

Từ nhỏ đến lớn, Lê Vu An đều lấy thân phận "con một" mà lớn lên, thiếu đi tiếng cười, sự giúp đỡ lẫn nhau của các anh chị em.

Trong thời gian nhà họ Lê khó khăn nhất, Lê Vu An tuyệt vọng bất lực cũng từng có một ý niệm nảy ra trong đầu.

Nếu là Lê Vu An có một người anh trai thì tốt rồi, có anh trai ngăn mọi bão tố phía trước, có lẽ sẽ không mệt mỏi như vậy.

Mà bây giờ, nguyện vọng dường như đã trở thành sự thật.

Một đám người đi xuống dưới tầng.

Tần Dĩ Thuấn cẩn thận từng li từng tí đặt Lê Vu An xuống mặt đất: "Tiểu An, em làm sao tới được đây?"

Yến Sầm thay Lê Vu An trả lời: "Ngồi xe của tôi đến."

Tần Dĩ Thuấn nghe thấy lời này, quay đầu nhìn chằm chằm Yến Sầm theo sát phía sau, phảng phất như đang nói: Tôi hỏi cậu à?

"..."

Yến Sầm khẽ đẩy một chút kính mắt, không dám cùng anh vợ tương lai tranh chấp.

Mặc dù mối quan hệ của hắn và Lê Vu An còn chưa ra gì, nhưng bởi vì hắn là bạn với Bạc Việt Minh nhiều năm, nên đã sớm biết ——

Tần Dĩ Thuấn từ bên trong ra bên ngoài, từ đầu tới cuối đều là cuồng bảo vệ em trai!

Trước đó Bạc Việt Minh "cướp đi" "cải trắng" là Bùi Ý, đoán chừng lúc này lại muốn đề phòng hắn "Trộm" đi cải trắng khác?

Tần Dĩ Thuấn quay đầu nhìn Lê Vu An: "Anh đưa em trở về, em..."

Bùi Ý cắt ngang: " Cậu tới kiểu gì, bây giờ về như nào?"

Cậu nghĩ biện pháp cho Lê Vu An và Yến Sầm ở chung, vẫn không quên biểu thị sự quan tâm: "Đi từ chỗ nào ra thì về chỗ ấy. Anh à, chỗ anh ở và chỗ bọn em ở hai hướng khác nhau, đừng đi qua đi lại, về nghỉ ngơi sớm đi."

Yến Sầm dưới đáy lòng yên lặng gật đầu, nhưng bề ngoài tuyệt đối không trêu chọc Tần Dĩ Thuấn.

Tần Dĩ Thuấn bị sự quan tâm của Bùi Ý ngăn chặn, đành phải đổi giọng: "Cũng được."

"Tiểu An, lát nữa hãy gửi địa chỉ nhà cho anh, vết thương ở chân rất bất tiện, nếu cần giúp đỡ bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh, em hiểu không?"

Mặt mày Lê Vu An lộ ra một tia cảm động: "Vâng."

...

Cửa xe đóng lại, khởi động mà lái đi.

Yến Sầm nhìn Tần Dĩ Thuấn qua gương chiếu hậu, thở phào nhẹ nhõm nói đùa: "Tần tổng không hổ là quân nhân xuất ngũ, ánh mắt kia nhìn tôi như đang thẩm vấn tội phạm vậy."

Lê Vu An trong lúc nhất thời không hiểu được: "Thẩm vấn tội phạm?"

Yến Sầm hơi nhướng mày, nhân cơ hội bày tỏ thái độ của mình: "Ánh mắt của anh ta có độc, hẳn là nhìn ra tôi có tâm tư với em."

"..."

Mang tai nóng Lê Vu An như bị phỏng, không lên tiếng.

Yến Sầm đã đoán được Lê Vu An sẽ phản ứng như vậy, rất tự nhiên thay Lê Vu An nói sang chuyện khác: "Không phải mới vừa nhận tiền mừng năm mới của dì Thư sao? Không xem có bao nhiêu hả?"

Lê Vu An cũng có chút tò mò, lấy ra hồng bao được giữ kỹ trong túi, sau khi xác nhận số lượng Lê Vu An có chút kinh ngạc: "Năm trăm?"

Bùi Ý thoát khỏi cái tầng quan hệ này, bản thân Thư Uyển cũng không giàu có.

Bàn ăn hôm nay có sáu đứa nhỏ, chỉ riêng bọn họ đã phát mấy ngàn ra ngoài, đủ để thấy bà đối với nhóm người Bùi Ý rõ ràng nhất.

Yến Sầm cố ý gia tăng tiếp xúc giữa hai người: " Hồng bao cũng ở trong túi quần áo tôi, em giúp tôi mở ra xem được không?"

Ánh mắt Lê Vu An nhìn về phía quần áo của Yến Sầm, âm thanh từ chối dính chút nho nhỏ ngạo kiều: "Về đến nhà có thể bỏ ra xem."

Yến Sầm cười cười: "Số tiền hẳn là như nhau, để dì Thư tốn kém rồi."

"Ừm."

Lê Vu An cẩn thận từng li từng tí nhét tờ tiền lại, gấp nguyên dấu niêm phong, dùng đầu ngón tay cố ý nắn vuốt bốn phía của hồng bao,

đuôi mắt mang theo nhẩy cẫng nho nhỏ.

Yến Sầm khóe mắt nhìn thấy động tác nhỏ của Lê Vu An:"Sao lại cho vào rồi?"

Lê Vu An nghiêm túc trả lời: "Hồng bao sau khi nhận nên đặt dưới gối, sau đêm giao thừa mới có thể lấy ra."

Đây là những gì Lê Khiếu nói cho Lê Vu An, sau khi đối phương qua đời, Lê Vu An chưa bao giờ nhận được bất kì hồng bao nào từ " mẹ " mình.

Yến Sầm cười khẽ: "Còn có cái quy tắc này sao?"

"Ừm, nhà anh không phát hồng bao vào dịp tết sao?" Lê Vu An buột miệng thốt ra, ngay lập tức rơi vào im lặng——

Với bối cảnh của Yến Sầm, cho dù có tiền mừng tuổi, cũng có thể dùng thẻ ngân hàng, chi phiếu hoặc là đồ vật đắt đỏ lễ vật thay thế.

Yến Sầm cảm nhận được áp lực của Lê Vu An, ánh mắt thâm sâu.

Hắn không tận lực mở miệng làm dịu bầu không khí, mà không chút biến sắc tăng tốc tốc độ xe.

...

Xe dừng lại ở khu chung cư quen thuộc.

Lê Vu An tháo đai an toàn, mở cửa xe: "Cảm ơn, hôm nay xin lỗi đã làm phiền anh."

Giống y hệt những lời khách sáo trước đây.

Rõ ràng là đã tỏ tình với nhau, lớp giấy cửa sổ đã bị xuyên thủng, nhưng mối quan hệ của bọn họ không những không hề tiến lên mà ngược lại giống như quay trở về ban đầu.

Lê Vu An từ đầu tới cuối vẫn luôn cách xa hắn, nguyên nhân vẫn chưa rõ.

Yến Sầm tháo đai an toàn, nói: "Tôi đưa em lên."

Lê Vu An thẳng thừng từ chối: "Trong chung cư có thang máy, tôi chỉ cần chống gậy trở về là được, không cần phiền phức như vậy."

Yến Sầm không thuận theo: "Phiền phức? Đã "Phiền phức" lâu như vậy, thêm vài phút nữa tôi cũng không ngại đâu."

Yến Sầm đi vòng qua tới chỗ Lê Vu An: "Tôi cõng em? Hay em muốn tôi ôm?"

Lê Vu An nhìn ánh mắt Yến Sầm dưới tròng kính không thể nghi ngờ, chọn phương án đầu tiên.

Nhắc tới cũng kỳ quái ——

Rõ ràng lưng Yến Sầm và Tần Dĩ Thuấn đều giống nhau, nhưng thể xác và tinh thần của Lê Vu An không cầm được căng cứng, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén hơn.

Chóp mũi sẽ thoang thoảng mùi hương tỏa ra từ cơ thể Yến Sầm, làn da sẽ tiếp xúc với nhiệt độ trên bề mặt cơ thể Yến Sầm, bên tai sẽ cảm nhận rõ ràng tiếng hít thở của Yến Sầm.

Mọi nhận thức đều tập trung vào não bộ, làm tê liệt cơ thể và tâm trí khiến của Lê Vu An, càng khiến Lê Vu An dần dần Chìm đắm.

Lê Vu An biết mình không nên, nhưng vẫn không nhịn được rung động, lén lút vòng tay ôm chặt lấy.

Kỳ thật không cần người khác nói, Lê Vu An cũng biết chính mình rất khó xử——

Lê Vu An biết mình có quá nhiều do dự, quá nhiều lo lắng, quá nhiều mặc cảm khi đối mặt với Yến Sầm, vì vậy Lê Vu A. đã chọn cách tránh né.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tình cảm tích lũy dưới đáy lòng nhiều năm không nghe lời, để Lê Vu An hết sức khát vọng Yến Sầm tới gần.

Lê Vu An cảm thấy mình giống như một sợi dây cao su kéo căng ra, một đầu là lý trí, một đầu là tình cảm. Nếu cứ tiếp tục bị kéo căng như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ đứt.

Thang máy dừng ở tầng ba, Yến Sầm đã sớm phát giác ra cơ thể Lê Vu An căng chặt.

Vừa bước ra khỏi thang máy, khống chế không nổi mở miệng: "Vì sao lại trốn tránh tôi?"

Lê Vu An nhỏ giọng phủ nhận: "Không có."

Yến Sầm im lặng dừng lại trước cánh cửa điện tử đang đóng chặt, nói ra cảm xúc từ lần đầu gặp mặt đến hôm nay: "Lê Vu An, tôi không hiểu."

Lê Vu An cảm nhận được tâm tình Yến Sầm đột nhiên thay đổi, sốt ruột muốn đi xuống: "Về đến nhà rồi, tôi..."

"Tại sao ngày sinh của tôi lại được đặt làm mật khẩu cửa?"

"..."

Lê Vu An cứng đờ, cảm giác máu khắp toàn thân đều đông cứng lại: "Cái...cái gì?"

Yến Sâm rút đi dịu dàng, lộ ra thế tấn công cường ngạch hiếm thấy, hắn nhanh chóng ấn số "0219" trên cánh cửa điện tử, thuận lợi mở cửa vào nhà.

Trong phòng một màu đen ngòm, chỉ có ánh sáng yếu ớt bên ngoài đường.

Nhưng Yến Sầm lại dễ dàng đưa Lê Vu An đến ghế sofa trong phòng khách. Hắn dùng sự cứng rắn bọc lấy sự dịu dàng, không nói một lời bao vây Lê Vu An ở trên ghế sofa.

Không có cách nào trốn thoát, cũng không cho phép trốn.

Yến Sầm bắt lấy Lê Vu An không chịu buông: "Trả lời tôi, tại sao mật khẩu khóa cửa lại là sinh nhật của tôi?"

Lê Vu An bỗng nhiên cảm giác được hô hấp của mình đang phát run: "Yến Sầm."

Lê Vu An thậm chí còn không nhớ nổi làm sao đối phương biết được mật khẩu khóa cửa của mình!

Quang cảnh bên trong căn nhà rất tối.

Chính là bởi vì điều này, âm thanh hô hấp của hai người phóng đại vô hạn.

Lê Vu An nhắm mắt lại như muốn trốn chạy, cho đến giờ phút này, Lê Vu An vẫn chưa muốn bộc lộ tình cảm giấu kín bấy lâu trước mặt đối phương.

Càng đến thời điểm mấu chốt này, Lê Vu An càng không muốn dùng tình cảm bao năm của mình để bắt cóc ai đó.

"Tôi...tôi không biết con số đó là sinh nhật của anh, tôi chỉ tùy tiện đặt thôi."

Yến Sầm nghe được lý do dễ hiểu này, cảm nhận được thân thể căng cứng của Lê Vu An, trong lòng có câu trả lời rõ ràng——

Lê Vu An có tình cảm với hắn, dù là giờ phút này cũng không thừa nhận!

Yến Sầm tiếp tục hỏi vấn đề trước đó: "Sao em lại tránh mặt tôi?"

Lê Vu An trong bóng tối tìm rõ hình dáng Yến Sầm, muốn nói lại thôi, "Tôi..."

Nếu như có thể, Lê Vu An cũng muốn hỏi cho rõ.

Yến Sầm nhận thấy Lê Vu An đã thoáng thả lỏng, ép hỏi chuyển sang cầu xin: "Em có thể đừng trốn tránh tôi nữa được không?"

"Nếu có bất kỳ tâm tình hay thắc mắc gì, có thể bày tỏ trước mặt tôi."

"Vu An, tôi muốn biết em vui, giận, buồn. Tôi nói tôi thích em, không phải là nói dối."

Lại một tiếng tỏ tình rơi vào bên tai.

Tuyến phòng thủ bên trong Lê Vu An lại sụp đổ, Lê Vu An nhịn một chút, hỏi: "Anh đến cùng...thích cái gì ở tôi?"

"Tôi không phải người ưu tú, hoàn cảnh gia đình lại càng rối ren hơn, kể từ khi chúng ta quen biết đến nay, tôi luôn mất mặt, thất thố thậm chí còn bị suy sụp tinh thần trước mặt anh hai lần đến ba lần. "

"Anh nói anh thích tôi, nhưng anh không nói từ "thích" của anh bắt đầu từ khi nào?"

"Cho nên, tôi tự mình nghĩ —— "

Giọng nói Lê Vu An rất nhẹ, nhẹ đến mức dễ dàng bộc lộ yếu ớt và bất an trong bóng tối.

Yến Sầm nhớ tới lời tỏ tình trong đêm tết nguyên đán ngày hôm đó, bắt đầu nhận ra vấn đề.

Hắn ngừng thở, tiếp tục lắng nghe Lê Vu An hiếm hoi thẳng thắn: " Em đang nghĩ gì vậy?"

"Anh nói anh rất thưởng thức Bùi Hoán, dù đã năm năm, anh vẫn nhớ rõ tên của cậu ta, biết cậu ta là học đệ của anh."

"Thời điểm Bùi Hoán gọi anh là học trưởng, anh sẽ không bao giờ từ chối, những cái này tôi đều nhìn thấy."

"Tôi luôn cho rằng anh yêu thích Bùi Hoán, chí ít trước khi xảy ra chuyện, anh có ấn tượng tốt với cậu ta."

Yến Sầm như nghẹn ở cổ họng: "Tôi..."

Lần đầu tiên trong đời, hắn ước mình có thể quay ngược thời gian, tự cho mình hai cái tát vào mặt khi "không nhận ra người".

"Bùi Hoán nói, anh cũng đã nói, hai người lần đầu tiên gặp nhau là ở lễ trao giải của cuộc thi năm đó, tôi nghĩ tất cả thưởng thức hay ấn tượng tốt của anh đối với Bùi Hoán đều bắt nguồn từ trận đấu kia."

"Lúc trước, tôi ở hành lang bệnh viện tiết lộ Bùi Hoán cướp đi vị trí của tôi, sau đó không lâu, anh lại đột nhiên nói thích tôi."

"..."

Trái tim Yến Sầm thắt lại, không ngờ Lê Vu An lại hiểu sai ý đến mức này.

Lê Vu An không hề đề cập đến một lời nào về tìm cảm đơn phương của mình, dù thích đến mấy cũng vẫn lựa chọn từ chối: "Yến Sầm, tôi không Lê Vu An phải năm đó, nếu bây giờ để tôi trở về tranh tài, tôi có khả năng bị loại ngay từ vòng đầu tiên, anh đừng bởi vì chuyện này mà thích tôi."

Loại tình cảm này không phải là điều Lê Vu An mong muốn.

Yến Sầm hít một hơi thật sâu, vừa bất đắc dĩ vừa áy náy: "Lê Vu An, em cho rằng tôi đang dừng lại trong quá khứ sao? Hay là em cho rằng tôi có thể tùy ý thay đổi tình cảm?"

Lê Vu An không trả lời, trong lòng lại đáp án ——

Không phải.

Yến Sầm không phải là người như thế.

Yến Sầm nói tiếp: "Em là em, Bùi Hoán là Bùi Hoán, tôi luôn phân biệt rõ ràng, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy hai người giống nhau chỗ nào cả."

"Dù em có tin hay không, tôi đã sớm phân rõ giới hạn với Bùi Hoán, để cậu ta đừng xưng hô "Học trưởng niên đệ", nếu quả thật, tôi muốn được nghe có người gọi tôi là "Học trưởng", tôi cũng hi vọng đó là em."

Lê Vu An nghe được nửa câu sau, hô hấp trở nên gấp gáp.

"Tôi vốn tưởng rằng mình đã nói rõ tình cảm với em, nhưng trên thực tế lời tỏ tình đó đến với em rất đột ngột, không thể giải thích, mà cho đến bây giờ tôi cũng không nhận ra đã làm cho em bối rối, thật xin lỗi."

Lê Vu An lẩm bẩm nói: "Anh không cần nói xin lỗi."

Yến Sầm trả lời: "Tôi muốn nói xin lỗi, mà tôi vẫn nên nói rõ với em."

"Lê Vu An, ở trong mắt tôi, em rất ưu tú, đặc biệt ưu tú."

"Tôi biết tôi nói như vậy rất không thỏa đáng, nhưng khi còn học đại học, thưởng thức của tôi lúc trước cho Bùi Hoán vốn nên thuộc về em, là tôi không biết nhìn người mới tạo thành sai lầm như vậy, em muốn đánh tôi, hận tôi, đều có thể."

"Nhưng tôi nhất định phải nói cho em, tôi không thích Bùi Hoán."

Khi đó, Yến Sầm sắp tốt nghiệp, dù là tốt nghiệp hay bắt đầu sự nghiệp đều bận rộn như nhau, làm sao có thể bị phân tâm bởi cái gọi là tình cảm?

Hắn không phủ nhận mình từng "Thưởng thức", nhưng khẳng định không đạt tới mức "Thích" đó.

Sau khi gặp nhau tại bữa tiệc nhà họ Bạc, Bùi Hoán xác thật đã thử hẹn Yến Sầm.

Nhưng trước khi hai người gặp nhau, Yến Sầm đã biết được một số thông tin nội bộ thông qua Bạc Việt Minh và Bùi Ý, đồng thời nghi ngờ phẩm hạnh của Bùi Hoán, sau này, càng biết rõ càng thất vọng cũng càng xa cách.

"Em nói em đã thay đổi chuyên ngành, đổi phương hướng nghề nghiệp, em cho rằng thành tích hiện tại của mình chưa đủ để khiến mọi người đánh giá cao, nhưng tôi nghĩ em giỏi hơn bất kỳ ai trong chúng ta."

Kiên trì trong nghịch cảnh, tái sinh trong khó khăn.

Một người muốn cứng cỏi đến mức nào, cố gắng đến mức nào, mới có thể không chỗ nương tựa cắn răng sống qua những năm tháng này?

"Em không phải hỏi tôi, từ lúc nào tôi thích em sao?"

Yến Sầm cảm thấy Lê Vu An đã bình tĩnh lại, liền ném ra ngoài một lưỡi câu: "Trước khi trả lời vấn đề này, tôi nói cho em một bí mật, em có muốn nghe không?"

Lông mi Lê Vu An run lên một cái: "Cái gì?"

Yến Sầm thẳng thắn: "Khi tôi sắp tốt nghiệp, xác thật có ấn tượng tốt trong nháy mắt, chẳng qua không phải với Bùi Hoán."

Cảm xúc Lê Vu An vừa dâng lên đã Ngưng lại: "Ah."

Yến Sầm cười khẽ: "Đêm trước lễ tốt nghiệp, khi tôi đang lái xe đến đường, đột nhiên bị va chạm ở phía sau."

"Tôi xuống xe trước để kiểm tra tình huống, vấn đề không nghiêm trọng, trùng hợp chính là, biển số của tôi với đối phương chỉ khác nhau một chữ số, em nói có phải vừa khéo hay không?"

Lê Vu An bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc không cần nói cũng biết.

"Chủ xe đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi chai, hơn phân nửa đều được giấu cực kỳ chặt chẽ, chỉ để lại một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, đỏ hoe, vội vội vàng vàng."

"Tôi vừa nghĩ ra, hóa ra không phải rùa đen mà là thỏ."

Lê Vu An lẩm bẩm: "Mới không phải thỏ."

Yến Sầm không nghe rõ tiếng nói thầm, nhưng đoán chắc Lê Vu An đã nhớ ra, bật cười: "Hỏi một chút mới biết được là tiểu học đệ học cùng trường, cúi đầu xin lỗi rất thành khẩn, có điều, khả năng chính người đó cũng không biết —— "

Lê Vu An mím môi: "Không biết cái gì?"

" Tóc sau gáy của em ấy rối bời, xõa ra tứ phía, nhìn rất đáng yêu."

"..."

Hai má Lê Vu An đỏ bừng, may mà có bóng tối mới khiến Lê Vu An không bị lộ.

Lê Vu An vốn tưởng rằng Yến Sầm sẽ không quan tâm đến cuộc gặp gỡ "không mấy dễ chịu" như vậy.

Yến Sầm vẫn còn tiếp tục: "Trong lòng tôi lúc ấy nghĩ tiểu học đệ còn thật có ý tứ, nói không chừng đánh bậy đánh bạ còn có thể làm bạn bè."

"Có điều, tôi chưa kịp nói gì về việc trao đổi phương thức liên lạc thì em ấy đã vội vàng trả lời một cuộc điện thoại. Tôi thấy em ấy đang vội, tình cờ cũng có một cuộc điện thoại giục tôi."

Yến Sầm đổi chủ đề, hỏi lại: "Em có biết lúc đó tôi đang vội vã muốn làm gì không?"

Lê Vu An bị hắn câu mất sự tò mò: "Cái gì?"

Yến Sầm giải thích lý do tại sao ngay từ đầu hắn không nói cho Lê Vu An biết: "Bởi vì giải thưởng của cuộc thi đầu tư đó cuối cũng cũng sắp được trao giải, tôi vội vã đi gặp người đoạt giải nhì chưa từng gặp kia."

Đầu óc Lê Vu An nhất thời trống rỗng.

"Vu An, em biết không?"

"Có lẽ cuộc gặp gỡ đầu tiên xác thật không tính gây "ấn tượng tốt", nhưng nếu quả thực muốn nói về nó, thì đó là một trong số ít lần ở trường đại học mà tôi nảy sinh hứng thú với một người."

"Một người là em, một người khác cũng chính là "em"."

Về sau, sau khi tốt nghiệp, Yến Sầm bận rộn với sự nghiệp, nên chỉ có thể chôn vùi " cảm thấy hứng thú " nhàn nhạt này ra sau đầu, cho đến khi bọn họ gặp lại nhau trong bữa tiệc nhà họ Bạc.

"Lúc đầu nhìn thấy em trong hành lang, em thoạt nhìn rất quen mắt, đáng tiếc nhiều năm như vậy, tôi không thể lập tức nghĩ tới em."

"Về sau, khi em đại biểu cho « Mạt Vụ » đến tham gia, tôi lại chú ý đến biển số xe của em, khi em đổi kẹo lấy thuốc lá, em lại lộ ra ánh mắt bối rối giống như lúc trước, lúc đó tôi suy nghĩ —— "

"Thật tốt, khi được gặp lại nhau."

Hốc mắt Lê Vu An tràn ngập chua xót.

Lê Vu An chưa bao giờ nghĩ mối tình thầm mến kéo dài 6 năm mà Lê Vu An cho là không thể giải quyết được của mình lại trở thành một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy dưới góc nhìn của Yến Sầm.

"Em hỏi tôi khi nào tôi bắt đầu thích em? Thật có lỗi, tôi thực sự không thể nói ngày cụ thể."

Yến Sầm thẳng thắn nói, lặp lại càng kiên định: "Nhưng mong em tin tưởng, tôi nhất định so với em nhận biết thích sớm hơn nhiều."

"Phần này thích này, không phải căn cứ vào em có bao nhiêu xuất sắc."

"Tôi thích Lê Vu An, tôi thích em có thể để tóc rối bời, có thể mặc bộ âu phục dính bột phấn, có thể trốn hút thuốc khi cảm thấy căng thẳng, có thể thể hiện một mặt trẻ con của mình khi đối mặt với món tráng miệng."

"Ở trước mặt tôi, em có thể tức giận, có thể chật vật, có thể đau khổ, cũng có thể kiểm soát, nhưng điều duy nhất là em không được phủ nhận chính mình."

"..."

Lê Vu An thật sự không ngăn được nước mắt sắp trào ra, khó khăn kiềm chế, nhưng vẫn tràn ra tiếng nức nở run rẩy.

Yến Sầm trong bóng tối sờ soạng cọ lên khóe mắt Lê Vu An lau đi nước mắt: "Thật xin lỗi, nhất thời không dừng được nói nhiều như vậy, nhưng tôi hi vọng —— "

"Em là từ trong miệng tôi xác thực ý nghĩ, mà không phải tại trời tối mà suy nghĩ lung tung."

Lê Vu An lộ vẻ xúc động, thở một hơi thật dài.

"Yến Sầm."

"Tôi đây."

"Anh không gạt tôi sao?"

"Tôi sẽ không lừa em."

Yến Sầm thu tay lại, một lần nữa nói: " Lê Vu An, tôi thật sự không ép em cho tôi đáp án, nhưng có một việc tôi muốn cùng em làm rõ."

Lê Vu An ngước mắt, xuyên qua ẩm ướt nhìn thấy rõ Yến Sầm: "Sao vậy?"

Yến Sầm thu hẹp khoảng cách giữa hai người: "Từ giờ trở đi, tôi có thể chính thức theo đuổi em được không?"

Tiếng hít thở quấn lấy nhau, trong đáy mắt phản chiếu lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Lê Vu An mới Tự do khát vọng sâu trong nội tâm mình, vừa nhẹ lại vừa mềm ——

"Được."

Bình Luận