hái lê - niệm tứ
Chương 7: Lê Vu An, đừng quá tham lam
Khi hai người đến nhà hàng là giờ ăn tối cao điểm.
Lê Vu An nhìn qua cửa sổ nhà hàng, thấy bên trong gần như đã ngồi đầy bàn, hơi nhíu mày nói: "Yến tổng, nhà hàng này còn chỗ không? Hình như khách đều đã ngồi đầy rồi."
Yến Sầm mỉm cười ra hiệu: " Cứ đi theo tôi."
Lê Vu An thấp giọng " a" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo.
"Hoan nghênh đã đến." nhân viên phục vụ kết quầy lễ tân ngay lập tức tiến lên tiếp đón: " Cho tôi hỏi nhà mình đi mấy người ạ?"
Yến Sầm không mặn không nhạt nói ra số điện thoại của mình: "Họ Yến."
Nhân viên quầy lễ tân lập tức phản ứng lại: "Ah, Yến tiên sinh chào ngài, chúng tôi đã sắp xếp một bàn trên tầng hai, mời hai vị —— "
Yến Sầm khẽ gật đầu, không quên nghiêng người ra hiệu cho Lê Vu An: "Đi thôi, lên tầng."
" Anh đã đặt chỗ rồi?"
Không phải nhất thời quyết định mời đi ăn sao?
Trên mi tâm Lê Vu An hiện lên tia hoang mang, còn có một chút mong chờ mà ngay cả y cũng không nhận ra: "Yến tổng, anh đặt chỗ khi nào vậy"
"..."
Bước chân Yến Sầm hơi dừng lại, tiếng đáp lại khó có được chút chậm: " Chủ nhà hàng này là bạn của tôi, vẫn luôn được đặt trước."
Lời này nửa thật nửa giả, nửa câu đầu là tật, nửa câu sau là giả ——
Hắn quả thật đã đặt chỗ sau khi biết Lê Vu An sẽ đến công ty ký hợp đồng, nhưng lời này không thể nói ra, để không tạo thành gánh nặng và cảnh giác không cần thiết cho Lê Vu An.
Yến Sầm không phủ nhận, hắn muốn thoát khỏi mối "quan hệ hợp tác" này, tận dụng khả năng muốn cùng Lê Vu An thiết lập " mối quan hệ bạn bè ".
Về phần những vấn đề về lâu dài hơn, hắn tạm thời không suy xét đến.
Thứ nhất là không thể đưa ra kết luận trong vấn đề tình cảm và quan hệ cá nhân, thứ hai là vô luận loại quan hệ ở chung kia ngươi tình ta nguyện.
Đối với mình cũng có trách nghiệm, cũng như là đối với người khác, miễn cho nhất thời nóng não tạo ra kết quả sai lầm.
Lê Vu An nghe thấy Yến Sầm trả lời, nghi hoặc cùng mong chờ trong lòng y tan biến.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, nhắc nhở Lê Vu An chú ý bậc thang dưới chân, nói sang chuyện khác: " Cậu thích ăn hải sản sao?"
Kỳ thật, Yến Sầm trước khi đặt chỗ đã cân nhắc rất nhiều.
Chỉ là hắn mới về nước được hai tháng, độ quen thuộc với mấy nhà hàng ở Đế Kinh quả thực còn chưa đủ, huống chi là khẩu vị chân chính của Lê Vu An.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền nghĩ đến bạn tốt Bạc Việt Minh và đối tượng liên hôn Bùi Ý, trước đó bọn hắn từng ngẫu nhiên gặp qua một lần khi ăn bữa tối trước đó, trên bàn Bùi Ý tỏ ra đặc biệt thích ăn hải sản.
Bùi Ý và Lê Vu An bằng tuổi nhau, cũng đều thích ăn ngọt, nói không chừng, cũng có sở thích ăn hải sản giống nhau.
Lê Vu An không biết nội tâm Yến Sầm rối như mấy sợi dây cuốn vào nhau, chỉ thành thật gật đầu: "Ừm, thích."
Yến Sầm thầm thở phào: " Nhà hàng này làm hải sản cũng không tệ lắm, lát nữa cậu có thể thử."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên đến tầng hai.
So với không gian ăn uống bình dân ở dưới tầng một, không gian ăn uống ở tầng hai thoáng đãng và yên tĩnh hơn, chỉ có sáu bàn riêng dành cho khách VIP.
Lúc này chỉ còn lại hai bàn trong cùng còn trống.
Yến Sầm hỏi Lê Vu An: " Cậu ngồi gần cửa sổ ngồi không? Ngồi đó cũng thoải mái hơn."
Lê Vu An chưa bao giờ quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nói: "Được."
Nhân viên phục vụ tầng hai đi đến, đưa ra thực đơn đặc biệt mỗi ngày: "Hai vị tiên sinh chào buổi tối, đây là thực đơn đặc biệt dành cho khách VIP của nhà hàng chúng tôi, xin hỏi hai vị muốn gọi gì?"
Yến Sầm không nhận, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hiểu ý, cầm menu đưa cho Lê Vu An: "Tiên sinh, cậu xem thử?"
Lê Vu An hơi kinh ngạc tiếp nhận: "VIP định chế*?"
*đồ ăn đặt theo yêu cầu.
Yến Sầm lấy nước chanh nhân viên phục vụ đưa tới đưa cho Lê Vu An, thuận miệng giải thích: " Tầng hai ít bàn, đồ ăn cũng có hạn, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi nghe nói điểm tâm ngọt ở nhà hàng này cũng không tồi, lát nữa ăn xong cậu có thể thử."
Mỗi một câu nói, đều hoàn toàn chú trọng đến cảm thụ của Lê Vu An.
Lê Vu An nhớ tới lần "mất mặt" lúc trước ở quán trà, vẫn còn tỏ ra mạnh miệng: "Hải sản còn có thể, còn đồ ngọt, tôi không....thích mấy món đó."
Yến Sầm nín cười, theo lời y đáp lại: "Được, vậy xem như là cậu thích đi."
Âm cuối của lời nói nhẹ mà chậm, chọc đến đáy lòng Lê Vu An rung động.
Mũi giày Lê Vu An giấu ở dưới mặt bàn vểnh lên, nhưng trên mặt không tỏ ra bất cứ cái gì: "Yến tổng, không kiêng gì sao?"
Yến Sầm sợ y không buông nói: "Không cần, nếu là tôi mời thì tiểu Lê Tổng muốn gọi gì cũng được."
"... Được a."
Lê Vu An nhìn menu ngắn gọn, chọn ba món mà mình thích nhất, cuối cùng vẫn là ngước mắt hỏi ý kiến của Yến Sầm: "Yến tổng, anh không gọi món nào sao?"
Yến Sầm chậm rãi uống một hớp nước, không nghĩ đến việc gọi thêm đồ ăn nữa mà, ngược lại nghĩ đến làm thế nào để sửa đổi xưng hô giữa hai người.
Dù sao mở miệng gọi một tiếng Tiểu Lê Tổng, một tiếng Yến tổng, quan hệ hợp tác dù thân thiết đến đâu nhìn cũng thấy xa lạ trong mối quan hệ cá nhân.
Tốt xấu đều là tốt nghiệp ở đại học Đế Kinh, dù có học khác ngành thì cũng coi như học trưởng và học đệ có phải không?
"..."
Ngay lúc Yến Sầm đang nghĩ ngợi, một tiếng chào hỏi mang theo ngạc nhiên vang lên: "Học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?"
Bùi Hoán dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi đến, vốn định ngồi ở chiếc bàn trống cuối cùng nhưng khi gã nhưng thấy Yến Sầm, lập tức kinh hỉ đi đến chào hỏi: "Thật trùng hợp, em —— "
Cho đến khi phát hiện người ngồi đối điện Yến Sầm là Lê Vu An, bỗng nhiên tạm ngừng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Bùi Hoán cùng Lê Vu An không hẹn mà cùng dừng lại.
Vẫn là Bùi Hoán phản ứng đầu tiên, ý cười trở lại trên mô: "Vu An, hoá ra cậu cũng ở đây."
Mũi giày Lê Vu An giấu ở dưới bàn hơi trùng xuống, lịch sự đáp lại: "Ừm, nửa tháng không gặp."
Kể từ lần cạnh tranh lần trước, ba người đều không gặp lại nhau.
Có lẽ khi nhìn thấy Lê Vu An, trong đầu Bùi Hoán lại hiện lên cảnh đấu thầu thất bại lần trước ——
Vốn dĩ gã bị Kha Minh tạm thời kéo vào đội, đối với dự án của mình dốt đặc cán mai, để đến cuối cùng trong phòng họp nháo ra "sao chép nguyên xi" trò chơi của người khác rồi lại liên lụy đến cậu ta.
Sự việc này khiên Bùi Hoán nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.
Cậu ta thở ra một hơi, ánh mắt một lần nữa quay lại nhìn Yến Sầm: "Vốn chỉ tiện đường ghé qua dùng bữa nhanh, không ngờ còn có thể gặp được học trưởng cùng Vu An, thật khéo."
"Lần trước cạnh tranh là em không điều tra kỹ dẫn đến sai sót, dễ tin bọn người Kha Minh, suýt chút nữa đã tạo thành phiền tới cho anh, thực sự xin lỗi."
Yến Sầm không thích lật lại chuyện cũ, ổn định cảm xúc nói: "Không có gì, đã qua rồi."
Ánh mắt Lê Vu An buông thõng, yên lặng lắng nghe mà không trả lời.
Nhưng Bùi Hoán hết lần này tới lần khác muốn tiến thêm một bước: " Chủ nhà hàng này là bạn của em, như vậy đi, học trưởng, bữa cơm hôm nay em mời hai người?"
"Nếu như không ngại em có thể gộp bàn không? ăn một mình rất nhàm chán."
Bùi Hoán từ trước đến nay luôn rất biết cách nói chuyện.
Một thỉnh cầu lịch sự còn kèm theo ý cười, người bình thường rất khó có thể tìm lý do từ chối.
"..."
Yến Sầm nhìn ánh mắt cầu xin của Bùi Hoán, hai con ngươi giấu ở dưới tròng kính tràn ra một tia nhạt nhẽo kháng cự, trừ cái đó ra, còn có một tia dò xét người ngoài không thể phát hiện ra.
Bùi Hoán cũng hỏi Lê Vu An: "Vu An, có được không?"
"Hả?"
Đột nhiên bị gọi tên Lê Vu An giật mình, vội vàng rời khỏi ánh mắt của Yến Sầm.
Trong hai ba giây ngắn ngủi, sự vui vẻ cùng chờ mong thu về không còn một mảnh: "Đương nhiên, tôi không có vấn đề."
Loại tình huống này, y có lý do gì mà không đồng ý? Cho dù không đồng ý, Bùi Hoán vẫn sẽ ngồi ở bàn trống bên cạnh nhìn bọn họ.
Y mới không muốn làm kẻ ác nhân hẹp hòi.
Trong một lời giây từ chối của Yến Sầm dừng ở trong miệng, bất đắc dĩ thuận theo Lê Vu An đổi giọng: "Ngồi đi, vừa vặn đồ ăn của chúng tôi còn chưa lên."
Bỏ đi, hắn tạm thời đoán không được tính cách của Lê Vu An, càng sợ đối phương sẽ cảm thấy xấu hổ và nhàm chán.
Có lẽ Bùi Hoán cùng tuổi ngồi cùng bàn với cậu ấy, Lê Vu An sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Lê Vu An đem thực đơn trong tay đưa tới tay Bùi Hoán: " Cậu xem qua một chút?"
"Được, cảm ơn."
Bùi Hoán tiếp nhận menu, tự nhiên mà trò chuyện: "Học trưởng, hai người gọi qua món gì chưa? Nhà hàng này làm hải sản rất ngon, có thể ăn thử một chút."
Yến Sầm khẽ vuốt cằm: "Ừ, gọi rồi."
Chủ nhà hàng này còn là một người bạn của chung hai người, còn đề cập đến những thứ như "có thể ăn thử hải sản ".
Hai người nói chuyện ăn ý, tựa như là trời sinh.
Lê Vu An uống một ngụm nước chanh ấm trên bàn, đột nhiên cảm giác chua đến kịch liệt.
"Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."
"Được."
Bùi Hoán ngồi bên ngoài nhường chỗ cho y, Lê Vu An tìm đúng phòng vệ sinh tầng hai nhanh chóng rời đi.
- -
Cạch!
Nước lạnh trong vòi xả xuống, làm lạnh nhiệt độ trong lòng bàn tay Lê Vu An, cũng tiêu tán hơi nóng dư thừa lẽ ra không nên tồn tại trong lòng y.
Từ sau khi Bùi Hoán xuất hiện, lực chú ý của Lê Vu An đều âm thầm tập trung trên người Yến Sầm, y tự nhiên nhận ra ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào Bùi Hoán.
Không biết làm sao, Lê Vu An đột nhiên nhớ tới cảnh họ gặp nhau trong bữa tiệc của nhà họ Bạc, đột nhiên trong lòng hiện lên một suy nghĩ chua chát——
Học trưởng hẳn là rất thích Bùi Hoán đi?
Bằng không thơi gian trôi qua năm năm như vậy, làm sao hắn còn nhớ tới học đệ Bùi Hoán kia?
Lê Vu An nhìn chính mình trong gương, cười khổ: " Mày có cái gì để ghen tị? hiện tại mày nên rời khỏi đây thôi."
Nếu như học trưởng thật sự thích Bùi Hoán, ít nhất còn có thể hỗ trợ một chút.
Lê Vu An đứng ngây người hồi lâu, cho đến khi có người trong nhà vệ sinh đi ra, y mới cầm khăn lau tay, đi ra ngoài ——
Yến Sầm và Bùi Hoán vẫn ngồi đối mặt nhau trong góc.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, Lê Vu An cảm thấy rụt rè khó tả, y cố gắng duy trì vẻ mặt, đến gần lên tiếng: "Yến tổng, thật xin lỗi."
Yến Sầm ngay lập tức dời sự chú ý lên người y: "Làm sao vậy?"
Lê Vu An nói ra cái cớ mà mình vừa nghĩ ra: " Tôi vừa nhận được điện thoại, trong nhà xảy ra chút việc, tôi phải trở về một chuyến."
Yến Sầm khẽ cau mày: " Có nghiêm trọng không?"
Lê Vu An hơi sửng sốt: "Không, không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi thật sự phải về trước, nếu không hai người ăn trước đi?"
Yến Sầm đứng dậy: " Tôi tiễn cậu."
Lê Vu An không rõ tâm tình của mình lúc này, có chút cứng nhắc từ chối: "Không cần, tôi lái xe."
Sắc mặt Yến Sầm cứng lại, hiếm khi không nói lên lời.
Bùi Hoán bên cạnh cho thấy sự tồn tại của mình: "Vu An, nếu trong nhà có việc gì thứ cứ giải quyết trước đi, chúng tôi bên này không có chuyện gì, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
Đang nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng đĩa hải sản đi tới.
Lê Vu An chớp chớp mắt, mặt ngoài lộ ra ý cười: " Hải sản ở nhà hàng này cũng không tệ, chúc Yến tổng và Bùi tiên sinh ăn vui vẻ, hẹn gặp lại."
Y sợ mình bị lộ, nên khi nói xong liền phi nhanh xuống tầng.
Tiếng giày giẫm lên cầu thang có chút nặng nề, nện vào trong lòng Lê Vu An, y tựa như một người lính đảo ngũ, thẳng đến khi rời khỏi nhà hàng mới đột nhiên thở ra một hơi.
Gió đêm thổi tới mang đến sự lạnh lẽo, cũng thổi đến khoé mắt ẩm ướt.
Lê Vu An nhanh chóng trở lại trong xe, trong tay vô thức nắm viên kẹo sữa trong túi.
Y trầm mặc một hồi, đắng chát cảnh cáo bản thân: "Lê Vu An, đừng quá tham lam."
—— Lê Vu An, cho tới bây giờ mày không có tư cách nổi lòng tham.
...
Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng hai, vừa vặn có thể thấy rõ vị trí bãi đỗ xe.
Bùi Hoán không quá xác định hỏi: "Học trưởng, anh đang nhìn gì vậy?"
Yến Sầm nhìn thấy Lê Vu An lái xe rời đi, quay đầu trở lại, cũng không trả lời câu hỏi của Bùi Hoán.
Hắn nhìn đĩa hải sản còn nguyên trên bàn, trong lòng cảm thấy ảo não, vốn muốn nhân cơ hội dùng bữa tối để hiểu rõ hơn về Lê Vu An.
Không ngờ tới tình huống thay đổi liên tục, cuối cùng người ngồi đối diện lại đổi thành Bùi Hoán.
Sở dĩ hắn không trực tiếp rời đi, đơn giản là bởi vì trong lòng hắn vẫn còn phép lịch sự.
Bùi Hoán nhìn ra biến hoá trong ánh mắt của Yến Sầm: "Học trưởng, anh..."
Yến Sầm ngắt lời gã, giọng nói luôn ôn hòa dính vào một chút nghiêm túc: "Bùi tiên sinh, thật xin lỗi tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ một chút chuyện."
Bùi Hoán sững sờ: "Cái gì?"
"Nếu như không phải Tiểu Lê Tổng đồng ý, tôi vừa rồi sẽ từ chối."
Yến Sầm thẳng thắn, giọng nói không còn ôn hòa nữa: " Bữa tối này vốn là tôi mời cậu ấy, trên thực tế không hi vọng có người thứ ba quấy rầy."
Ngay khi câu "người thứ ba" lạnh lùng thốt ra, nụ cười của Bùi Hoán cứng đờ.
"Nói thật, sự việc do Kha Minh gây ra trong cuộc đấu thầu vốn chỉ là chuyện nhỏ và đã kết thúc rồi, G.M của chúng tôi không xâm hại lợi ích đến các cậu, mà còn có được một đối tác ưu tú như Tiểu Lê Tổng.
"Cậu hẳn đã biết nhị thiếu gia nhà họ Bạc là bạn thân tôi, cho nên những chuyện cậu làm với Bùi Ý, tôi sau khi về nước cũng đã nghe qua."
Bùi Hoán cùng Bùi Ý là anh em họ, mà ở những gia đình hào môn luôn có sự cạnh tranh.
"..."
Bùi Hoán giống như là bị người đâm trúng ác ý giấu sâu trong đáy lòng, sắc mặt có chút không nhịn được.
Yến Sầm dừng lại: "Bữa ăn này tôi mời, Bùi tiên sinh có thể tùy ý hưởng thụ, hoặc là để y nguyên đồ ăn đó cho nhân viên, đừng lãng phí là được."
Bùi Hoán vô ý thức đứng dậy theo: "Học trưởng, em..."
Yến Sầm không cho gã cơ hội mở miệng giải thích: "Đã đều đã tốt nghiệp ra trường, hãy bỏ cách xưng hô "Học trưởng học đệ" này đi."
Yến Sầm không phủ nhận hắn đã từng rất thưởng thức học lực ưu tú của Bùi Hoán, cũng tán thưởng cách ứng xử của cậu thiếu niên này.
Nhưng thực lực là một chuyện, nhân phẩm lại là một chuyện khác.
Yến Sầm chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Bùi Hoán, hiện tại cũng không tâm tư đi tìm hiểu, cùng tiếp xúc.
Người ngoài đều nói Yến Sầm luôn ôn nhu dễ gần, nhưng chính hắn biết ——
Hắn có ranh giới xã giao rất rõ ràng, hắn sẽ không bởi vì nhất thời thưởng thức mà mặc cho đối phương vượt qua ranh giới cuối cùng.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm có: "Xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, mặc cho Bùi Hoán một thân một mình đứng tại chỗ.
...
Yến Sầm bước nhanh trở lại xe, lấy kính xuống, bất đắc dĩ xoá hai huyệt thái dương.
Hắn nhớ tới câu thất thố nhỏ trước khi Lê Vu An rời đi, không quá xác định nhíu nhíu mày lại, luôn cảm thấy "trong nhà có việc" của đối phương càng giống như là lấy cớ hơn.
Yến Sầm không thể biết được đáp án chuẩn xác, mà thở dài ——
Bạn nhỏ này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?
Lê Vu An nhìn qua cửa sổ nhà hàng, thấy bên trong gần như đã ngồi đầy bàn, hơi nhíu mày nói: "Yến tổng, nhà hàng này còn chỗ không? Hình như khách đều đã ngồi đầy rồi."
Yến Sầm mỉm cười ra hiệu: " Cứ đi theo tôi."
Lê Vu An thấp giọng " a" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo.
"Hoan nghênh đã đến." nhân viên phục vụ kết quầy lễ tân ngay lập tức tiến lên tiếp đón: " Cho tôi hỏi nhà mình đi mấy người ạ?"
Yến Sầm không mặn không nhạt nói ra số điện thoại của mình: "Họ Yến."
Nhân viên quầy lễ tân lập tức phản ứng lại: "Ah, Yến tiên sinh chào ngài, chúng tôi đã sắp xếp một bàn trên tầng hai, mời hai vị —— "
Yến Sầm khẽ gật đầu, không quên nghiêng người ra hiệu cho Lê Vu An: "Đi thôi, lên tầng."
" Anh đã đặt chỗ rồi?"
Không phải nhất thời quyết định mời đi ăn sao?
Trên mi tâm Lê Vu An hiện lên tia hoang mang, còn có một chút mong chờ mà ngay cả y cũng không nhận ra: "Yến tổng, anh đặt chỗ khi nào vậy"
"..."
Bước chân Yến Sầm hơi dừng lại, tiếng đáp lại khó có được chút chậm: " Chủ nhà hàng này là bạn của tôi, vẫn luôn được đặt trước."
Lời này nửa thật nửa giả, nửa câu đầu là tật, nửa câu sau là giả ——
Hắn quả thật đã đặt chỗ sau khi biết Lê Vu An sẽ đến công ty ký hợp đồng, nhưng lời này không thể nói ra, để không tạo thành gánh nặng và cảnh giác không cần thiết cho Lê Vu An.
Yến Sầm không phủ nhận, hắn muốn thoát khỏi mối "quan hệ hợp tác" này, tận dụng khả năng muốn cùng Lê Vu An thiết lập " mối quan hệ bạn bè ".
Về phần những vấn đề về lâu dài hơn, hắn tạm thời không suy xét đến.
Thứ nhất là không thể đưa ra kết luận trong vấn đề tình cảm và quan hệ cá nhân, thứ hai là vô luận loại quan hệ ở chung kia ngươi tình ta nguyện.
Đối với mình cũng có trách nghiệm, cũng như là đối với người khác, miễn cho nhất thời nóng não tạo ra kết quả sai lầm.
Lê Vu An nghe thấy Yến Sầm trả lời, nghi hoặc cùng mong chờ trong lòng y tan biến.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, nhắc nhở Lê Vu An chú ý bậc thang dưới chân, nói sang chuyện khác: " Cậu thích ăn hải sản sao?"
Kỳ thật, Yến Sầm trước khi đặt chỗ đã cân nhắc rất nhiều.
Chỉ là hắn mới về nước được hai tháng, độ quen thuộc với mấy nhà hàng ở Đế Kinh quả thực còn chưa đủ, huống chi là khẩu vị chân chính của Lê Vu An.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền nghĩ đến bạn tốt Bạc Việt Minh và đối tượng liên hôn Bùi Ý, trước đó bọn hắn từng ngẫu nhiên gặp qua một lần khi ăn bữa tối trước đó, trên bàn Bùi Ý tỏ ra đặc biệt thích ăn hải sản.
Bùi Ý và Lê Vu An bằng tuổi nhau, cũng đều thích ăn ngọt, nói không chừng, cũng có sở thích ăn hải sản giống nhau.
Lê Vu An không biết nội tâm Yến Sầm rối như mấy sợi dây cuốn vào nhau, chỉ thành thật gật đầu: "Ừm, thích."
Yến Sầm thầm thở phào: " Nhà hàng này làm hải sản cũng không tệ lắm, lát nữa cậu có thể thử."
"Được."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lên đến tầng hai.
So với không gian ăn uống bình dân ở dưới tầng một, không gian ăn uống ở tầng hai thoáng đãng và yên tĩnh hơn, chỉ có sáu bàn riêng dành cho khách VIP.
Lúc này chỉ còn lại hai bàn trong cùng còn trống.
Yến Sầm hỏi Lê Vu An: " Cậu ngồi gần cửa sổ ngồi không? Ngồi đó cũng thoải mái hơn."
Lê Vu An chưa bao giờ quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này nói: "Được."
Nhân viên phục vụ tầng hai đi đến, đưa ra thực đơn đặc biệt mỗi ngày: "Hai vị tiên sinh chào buổi tối, đây là thực đơn đặc biệt dành cho khách VIP của nhà hàng chúng tôi, xin hỏi hai vị muốn gọi gì?"
Yến Sầm không nhận, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hiểu ý, cầm menu đưa cho Lê Vu An: "Tiên sinh, cậu xem thử?"
Lê Vu An hơi kinh ngạc tiếp nhận: "VIP định chế*?"
*đồ ăn đặt theo yêu cầu.
Yến Sầm lấy nước chanh nhân viên phục vụ đưa tới đưa cho Lê Vu An, thuận miệng giải thích: " Tầng hai ít bàn, đồ ăn cũng có hạn, cậu muốn ăn gì?"
"Tôi nghe nói điểm tâm ngọt ở nhà hàng này cũng không tồi, lát nữa ăn xong cậu có thể thử."
Mỗi một câu nói, đều hoàn toàn chú trọng đến cảm thụ của Lê Vu An.
Lê Vu An nhớ tới lần "mất mặt" lúc trước ở quán trà, vẫn còn tỏ ra mạnh miệng: "Hải sản còn có thể, còn đồ ngọt, tôi không....thích mấy món đó."
Yến Sầm nín cười, theo lời y đáp lại: "Được, vậy xem như là cậu thích đi."
Âm cuối của lời nói nhẹ mà chậm, chọc đến đáy lòng Lê Vu An rung động.
Mũi giày Lê Vu An giấu ở dưới mặt bàn vểnh lên, nhưng trên mặt không tỏ ra bất cứ cái gì: "Yến tổng, không kiêng gì sao?"
Yến Sầm sợ y không buông nói: "Không cần, nếu là tôi mời thì tiểu Lê Tổng muốn gọi gì cũng được."
"... Được a."
Lê Vu An nhìn menu ngắn gọn, chọn ba món mà mình thích nhất, cuối cùng vẫn là ngước mắt hỏi ý kiến của Yến Sầm: "Yến tổng, anh không gọi món nào sao?"
Yến Sầm chậm rãi uống một hớp nước, không nghĩ đến việc gọi thêm đồ ăn nữa mà, ngược lại nghĩ đến làm thế nào để sửa đổi xưng hô giữa hai người.
Dù sao mở miệng gọi một tiếng Tiểu Lê Tổng, một tiếng Yến tổng, quan hệ hợp tác dù thân thiết đến đâu nhìn cũng thấy xa lạ trong mối quan hệ cá nhân.
Tốt xấu đều là tốt nghiệp ở đại học Đế Kinh, dù có học khác ngành thì cũng coi như học trưởng và học đệ có phải không?
"..."
Ngay lúc Yến Sầm đang nghĩ ngợi, một tiếng chào hỏi mang theo ngạc nhiên vang lên: "Học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?"
Bùi Hoán dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi đến, vốn định ngồi ở chiếc bàn trống cuối cùng nhưng khi gã nhưng thấy Yến Sầm, lập tức kinh hỉ đi đến chào hỏi: "Thật trùng hợp, em —— "
Cho đến khi phát hiện người ngồi đối điện Yến Sầm là Lê Vu An, bỗng nhiên tạm ngừng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Bùi Hoán cùng Lê Vu An không hẹn mà cùng dừng lại.
Vẫn là Bùi Hoán phản ứng đầu tiên, ý cười trở lại trên mô: "Vu An, hoá ra cậu cũng ở đây."
Mũi giày Lê Vu An giấu ở dưới bàn hơi trùng xuống, lịch sự đáp lại: "Ừm, nửa tháng không gặp."
Kể từ lần cạnh tranh lần trước, ba người đều không gặp lại nhau.
Có lẽ khi nhìn thấy Lê Vu An, trong đầu Bùi Hoán lại hiện lên cảnh đấu thầu thất bại lần trước ——
Vốn dĩ gã bị Kha Minh tạm thời kéo vào đội, đối với dự án của mình dốt đặc cán mai, để đến cuối cùng trong phòng họp nháo ra "sao chép nguyên xi" trò chơi của người khác rồi lại liên lụy đến cậu ta.
Sự việc này khiên Bùi Hoán nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.
Cậu ta thở ra một hơi, ánh mắt một lần nữa quay lại nhìn Yến Sầm: "Vốn chỉ tiện đường ghé qua dùng bữa nhanh, không ngờ còn có thể gặp được học trưởng cùng Vu An, thật khéo."
"Lần trước cạnh tranh là em không điều tra kỹ dẫn đến sai sót, dễ tin bọn người Kha Minh, suýt chút nữa đã tạo thành phiền tới cho anh, thực sự xin lỗi."
Yến Sầm không thích lật lại chuyện cũ, ổn định cảm xúc nói: "Không có gì, đã qua rồi."
Ánh mắt Lê Vu An buông thõng, yên lặng lắng nghe mà không trả lời.
Nhưng Bùi Hoán hết lần này tới lần khác muốn tiến thêm một bước: " Chủ nhà hàng này là bạn của em, như vậy đi, học trưởng, bữa cơm hôm nay em mời hai người?"
"Nếu như không ngại em có thể gộp bàn không? ăn một mình rất nhàm chán."
Bùi Hoán từ trước đến nay luôn rất biết cách nói chuyện.
Một thỉnh cầu lịch sự còn kèm theo ý cười, người bình thường rất khó có thể tìm lý do từ chối.
"..."
Yến Sầm nhìn ánh mắt cầu xin của Bùi Hoán, hai con ngươi giấu ở dưới tròng kính tràn ra một tia nhạt nhẽo kháng cự, trừ cái đó ra, còn có một tia dò xét người ngoài không thể phát hiện ra.
Bùi Hoán cũng hỏi Lê Vu An: "Vu An, có được không?"
"Hả?"
Đột nhiên bị gọi tên Lê Vu An giật mình, vội vàng rời khỏi ánh mắt của Yến Sầm.
Trong hai ba giây ngắn ngủi, sự vui vẻ cùng chờ mong thu về không còn một mảnh: "Đương nhiên, tôi không có vấn đề."
Loại tình huống này, y có lý do gì mà không đồng ý? Cho dù không đồng ý, Bùi Hoán vẫn sẽ ngồi ở bàn trống bên cạnh nhìn bọn họ.
Y mới không muốn làm kẻ ác nhân hẹp hòi.
Trong một lời giây từ chối của Yến Sầm dừng ở trong miệng, bất đắc dĩ thuận theo Lê Vu An đổi giọng: "Ngồi đi, vừa vặn đồ ăn của chúng tôi còn chưa lên."
Bỏ đi, hắn tạm thời đoán không được tính cách của Lê Vu An, càng sợ đối phương sẽ cảm thấy xấu hổ và nhàm chán.
Có lẽ Bùi Hoán cùng tuổi ngồi cùng bàn với cậu ấy, Lê Vu An sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Lê Vu An đem thực đơn trong tay đưa tới tay Bùi Hoán: " Cậu xem qua một chút?"
"Được, cảm ơn."
Bùi Hoán tiếp nhận menu, tự nhiên mà trò chuyện: "Học trưởng, hai người gọi qua món gì chưa? Nhà hàng này làm hải sản rất ngon, có thể ăn thử một chút."
Yến Sầm khẽ vuốt cằm: "Ừ, gọi rồi."
Chủ nhà hàng này còn là một người bạn của chung hai người, còn đề cập đến những thứ như "có thể ăn thử hải sản ".
Hai người nói chuyện ăn ý, tựa như là trời sinh.
Lê Vu An uống một ngụm nước chanh ấm trên bàn, đột nhiên cảm giác chua đến kịch liệt.
"Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."
"Được."
Bùi Hoán ngồi bên ngoài nhường chỗ cho y, Lê Vu An tìm đúng phòng vệ sinh tầng hai nhanh chóng rời đi.
- -
Cạch!
Nước lạnh trong vòi xả xuống, làm lạnh nhiệt độ trong lòng bàn tay Lê Vu An, cũng tiêu tán hơi nóng dư thừa lẽ ra không nên tồn tại trong lòng y.
Từ sau khi Bùi Hoán xuất hiện, lực chú ý của Lê Vu An đều âm thầm tập trung trên người Yến Sầm, y tự nhiên nhận ra ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào Bùi Hoán.
Không biết làm sao, Lê Vu An đột nhiên nhớ tới cảnh họ gặp nhau trong bữa tiệc của nhà họ Bạc, đột nhiên trong lòng hiện lên một suy nghĩ chua chát——
Học trưởng hẳn là rất thích Bùi Hoán đi?
Bằng không thơi gian trôi qua năm năm như vậy, làm sao hắn còn nhớ tới học đệ Bùi Hoán kia?
Lê Vu An nhìn chính mình trong gương, cười khổ: " Mày có cái gì để ghen tị? hiện tại mày nên rời khỏi đây thôi."
Nếu như học trưởng thật sự thích Bùi Hoán, ít nhất còn có thể hỗ trợ một chút.
Lê Vu An đứng ngây người hồi lâu, cho đến khi có người trong nhà vệ sinh đi ra, y mới cầm khăn lau tay, đi ra ngoài ——
Yến Sầm và Bùi Hoán vẫn ngồi đối mặt nhau trong góc.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, Lê Vu An cảm thấy rụt rè khó tả, y cố gắng duy trì vẻ mặt, đến gần lên tiếng: "Yến tổng, thật xin lỗi."
Yến Sầm ngay lập tức dời sự chú ý lên người y: "Làm sao vậy?"
Lê Vu An nói ra cái cớ mà mình vừa nghĩ ra: " Tôi vừa nhận được điện thoại, trong nhà xảy ra chút việc, tôi phải trở về một chuyến."
Yến Sầm khẽ cau mày: " Có nghiêm trọng không?"
Lê Vu An hơi sửng sốt: "Không, không nghiêm trọng lắm, nhưng tôi thật sự phải về trước, nếu không hai người ăn trước đi?"
Yến Sầm đứng dậy: " Tôi tiễn cậu."
Lê Vu An không rõ tâm tình của mình lúc này, có chút cứng nhắc từ chối: "Không cần, tôi lái xe."
Sắc mặt Yến Sầm cứng lại, hiếm khi không nói lên lời.
Bùi Hoán bên cạnh cho thấy sự tồn tại của mình: "Vu An, nếu trong nhà có việc gì thứ cứ giải quyết trước đi, chúng tôi bên này không có chuyện gì, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé."
Đang nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng đĩa hải sản đi tới.
Lê Vu An chớp chớp mắt, mặt ngoài lộ ra ý cười: " Hải sản ở nhà hàng này cũng không tệ, chúc Yến tổng và Bùi tiên sinh ăn vui vẻ, hẹn gặp lại."
Y sợ mình bị lộ, nên khi nói xong liền phi nhanh xuống tầng.
Tiếng giày giẫm lên cầu thang có chút nặng nề, nện vào trong lòng Lê Vu An, y tựa như một người lính đảo ngũ, thẳng đến khi rời khỏi nhà hàng mới đột nhiên thở ra một hơi.
Gió đêm thổi tới mang đến sự lạnh lẽo, cũng thổi đến khoé mắt ẩm ướt.
Lê Vu An nhanh chóng trở lại trong xe, trong tay vô thức nắm viên kẹo sữa trong túi.
Y trầm mặc một hồi, đắng chát cảnh cáo bản thân: "Lê Vu An, đừng quá tham lam."
—— Lê Vu An, cho tới bây giờ mày không có tư cách nổi lòng tham.
...
Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng hai, vừa vặn có thể thấy rõ vị trí bãi đỗ xe.
Bùi Hoán không quá xác định hỏi: "Học trưởng, anh đang nhìn gì vậy?"
Yến Sầm nhìn thấy Lê Vu An lái xe rời đi, quay đầu trở lại, cũng không trả lời câu hỏi của Bùi Hoán.
Hắn nhìn đĩa hải sản còn nguyên trên bàn, trong lòng cảm thấy ảo não, vốn muốn nhân cơ hội dùng bữa tối để hiểu rõ hơn về Lê Vu An.
Không ngờ tới tình huống thay đổi liên tục, cuối cùng người ngồi đối diện lại đổi thành Bùi Hoán.
Sở dĩ hắn không trực tiếp rời đi, đơn giản là bởi vì trong lòng hắn vẫn còn phép lịch sự.
Bùi Hoán nhìn ra biến hoá trong ánh mắt của Yến Sầm: "Học trưởng, anh..."
Yến Sầm ngắt lời gã, giọng nói luôn ôn hòa dính vào một chút nghiêm túc: "Bùi tiên sinh, thật xin lỗi tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ một chút chuyện."
Bùi Hoán sững sờ: "Cái gì?"
"Nếu như không phải Tiểu Lê Tổng đồng ý, tôi vừa rồi sẽ từ chối."
Yến Sầm thẳng thắn, giọng nói không còn ôn hòa nữa: " Bữa tối này vốn là tôi mời cậu ấy, trên thực tế không hi vọng có người thứ ba quấy rầy."
Ngay khi câu "người thứ ba" lạnh lùng thốt ra, nụ cười của Bùi Hoán cứng đờ.
"Nói thật, sự việc do Kha Minh gây ra trong cuộc đấu thầu vốn chỉ là chuyện nhỏ và đã kết thúc rồi, G.M của chúng tôi không xâm hại lợi ích đến các cậu, mà còn có được một đối tác ưu tú như Tiểu Lê Tổng.
"Cậu hẳn đã biết nhị thiếu gia nhà họ Bạc là bạn thân tôi, cho nên những chuyện cậu làm với Bùi Ý, tôi sau khi về nước cũng đã nghe qua."
Bùi Hoán cùng Bùi Ý là anh em họ, mà ở những gia đình hào môn luôn có sự cạnh tranh.
"..."
Bùi Hoán giống như là bị người đâm trúng ác ý giấu sâu trong đáy lòng, sắc mặt có chút không nhịn được.
Yến Sầm dừng lại: "Bữa ăn này tôi mời, Bùi tiên sinh có thể tùy ý hưởng thụ, hoặc là để y nguyên đồ ăn đó cho nhân viên, đừng lãng phí là được."
Bùi Hoán vô ý thức đứng dậy theo: "Học trưởng, em..."
Yến Sầm không cho gã cơ hội mở miệng giải thích: "Đã đều đã tốt nghiệp ra trường, hãy bỏ cách xưng hô "Học trưởng học đệ" này đi."
Yến Sầm không phủ nhận hắn đã từng rất thưởng thức học lực ưu tú của Bùi Hoán, cũng tán thưởng cách ứng xử của cậu thiếu niên này.
Nhưng thực lực là một chuyện, nhân phẩm lại là một chuyện khác.
Yến Sầm chưa bao giờ thực sự hiểu rõ Bùi Hoán, hiện tại cũng không tâm tư đi tìm hiểu, cùng tiếp xúc.
Người ngoài đều nói Yến Sầm luôn ôn nhu dễ gần, nhưng chính hắn biết ——
Hắn có ranh giới xã giao rất rõ ràng, hắn sẽ không bởi vì nhất thời thưởng thức mà mặc cho đối phương vượt qua ranh giới cuối cùng.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm có: "Xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, mặc cho Bùi Hoán một thân một mình đứng tại chỗ.
...
Yến Sầm bước nhanh trở lại xe, lấy kính xuống, bất đắc dĩ xoá hai huyệt thái dương.
Hắn nhớ tới câu thất thố nhỏ trước khi Lê Vu An rời đi, không quá xác định nhíu nhíu mày lại, luôn cảm thấy "trong nhà có việc" của đối phương càng giống như là lấy cớ hơn.
Yến Sầm không thể biết được đáp án chuẩn xác, mà thở dài ——
Bạn nhỏ này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?
Bình Luận