họa gió tô mây
Chương 23: Người đầu tiên
Hai cô gái ngồi quanh đống lửa. Tâm trạng Chu Linh có chút thấp thỏm.
Ngoài trời đen kịt, tuyết cũng rơi dày đặc hơn, vì thế bộ quân phục này hoàn toàn không đủ che đi cái lạnh. Nếu như không có lửa, có lẽ bây giờ họ đã bị đóng băng mất rồi.
Cô có chút lo lắng cho những người kia, tuy nhiên khi nhìn thấy Đàm Vân Hi ngồi nghịch đá bên cạnh thì ý nghĩ đó lập tức tan biến.
Cô biết rõ tính cách của cô ấy, nếu như lúc đó mấy người đó nói chuyện lịch sự hơn thì chắc chắn cô ấy sẽ không tách nhóm rời đi, thậm chí còn sẽ hướng dẫn tận tình.
Tuy nhiên, trên đời làm gì có hai từ "nếu như".
Chu Linh đề nghị canh gác, nhưng Đàm Vân Hi không đồng ý. Có lẽ vì trong lòng không thoải mái lắm nên cô chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ánh mắt dán chặt vào những đốm lửa không ngừng nhảy nhót kia, những kí ức cũ bắt đầu trỗi dậy.
Ngày Đông Chí quả thật gắn liền với cuộc đời của cô mà. Năm đó, có một cô gái đáng yêu nhưng mạnh mẽ sẵn sàng tự sát để bảo vệ cô, bảo vệ bí mật cho đám người kia; mười năm sau, cô bị chính đám người đó giết chết trong tù. Đông Chí lần này, cô cùng một người bạn khác tham gia đặc huấn.
"Xin chào, tớ là Mộng Chi. Tớ rất thích ăn bánh quy vị dâu, và loài hoa tớ thích là hướng dương."
"Tớ sợ bóng tối lắm. Nhưng nếu Vân Hi ở đây, tớ không còn sợ nữa."
"Vân Hi, tớ không thể thực hiện lời hứa của chúng ta rồi. Tớ xin lỗi. Cậu phải sống thật hạnh phúc đấy, thay cả phần của tớ. Vĩnh biệt."
Đàm Vân Hi ngước mặt, một tay che đi đôi mắt. Men theo bàn tay, một chất lỏng trong suốt chảy xuống gò má, sau đó rơi xuống nền đá lạnh lẽo.
Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười, lầm bẩm: "Cậu đúng là không buông tha cho tớ mà."
Chốc lát đã đến sáng.
Những tia nắng đầu tiên chiếu vào hang động, xua đi phần nào sự lạnh lẽo u ám. Mặc dù cả đêm không ngủ, Đàm Vân Hi vẫn tỉnh táo vô cùng. Cô dập tắt đống lửa, sau đó lay Chu Linh tỉnh dậy, chuẩn bị rời đi.
Nếu như bọn họ được thả ở đây thì chắc chắn căn cứ quân sự không ở quá xa, vì thế nhất định trong ngày hôm nay cô phải đến nơi.
Hôm nay tuyết vẫn rơi nhưng không quá dày đặc, do đó tầm nhìn không còn bị cản trở. Hai người vừa ăn miếng lương khô trên tay để lấy sức vừa quan sát xung quanh.
Những nơi như thế này chắc chắn sẽ có thú dữ, đặc biệt là sói, chỉ cần không cần thận thì có thể sẽ bị tấn công.
Đàm Vân Hi không nói lời nào, một mạch đi thẳng về phía Đông. Khi mặt trời dừng trên đỉnh đầu thì hai cô gái cũng nở một cười hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Trước mặt họ là căn cứ quân sự.
Chu Linh không nhịn được rơi nước mắt.
Cuối cùng, sau một đêm lạnh thấu xương thì hôm nay họ đã được nằm trong chăn êm nệm ấm rồi.
Đàm Vân Hi tiến lại nói với người canh gác. Sau khi xác nhận đây là những người trong đợt đặc huấn mùa đông năm nay, anh ta mở cửa rồi đưa mọi người vào trong.
"Mấy cô là người đến đầu tiên đấy, giỏi thật."
Vốn dĩ họ nghe đồn rằng những nữ tân binh năm nay không phải hạng xoàng, thể lực lẫn trí óc đều xuất sắc, quả thật bây giờ có dịp chứng kiến mới biết họ tài giỏi như thế nào.
Hai người được đưa vào khu phòng dành riêng cho nữ. Tất cả đều đã mệt lã, mặc kệ phía sau có người mà nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Quả nhiên không có gì bằng một tấm chăn ấm vào lúc này.
Vì còn tận mười tám người chưa đến nên hai cô gái được thoải mái trong vài ngày, ít nhất là không phải luyện tập từ sáng sớm đến tối mịt. Riêng Đàm Vân Hi, vốn có khả năng ngoại giao rất tốt, hơn nữa ngoại hình lại nổi bật, do đó rất nhanh chiếm được cảm tình của những người quân nhân ở đây, từ đó cũng biết được kha khá những chuyện thú vị về đặc huấn cũng như một vài kế hoạch tương lai.
Sau khi tập hợp đầy đủ, mọi người sẽ ở đây huấn luyện ba tháng. Khu vực này khá gần biên giới, vì thể quân đội đặc biệt chọn nơi này tổ chức đợt đặc huấn, xem đây là một cách để mọi người tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Bên cạnh đó, không chỉ cánh đồng tuyết, núi cao và đảo hoang cũng là những địa điểm lý tưởng cho đợt huấn luyện. Tùy thuộc vào yêu cầu của bài kiểm tra mà người tham gia phơi bày ưu điểm cũng như khuyết điểm của bản thân.
Hai người Đàm Vân Hi ở đây khoảng hai ngày thì những người còn lại cũng đã đến nơi, nghe nói rằng có hai người bị thương, có lẽ là do thú dữ tấn công.
Một vài người nhìn thấy hai cô gái sống thoải mái thì trong lòng vô cùng ghen tị. Bọn họ lội tuyết vượt bão, thế mà mấy người này lại ăn sung mặc sướng, thiên vị đến thể là cùng.
Con người là thế, khi họ nhìn thấy ai hơn mình thì trong lòng luôn luôn xuất hiện sự đố ky. Họ dồn hết mọi tội lỗi cho người khác, phủ nhận sự yếu kém bản thân.
Tuy nhiên, những người này lại quên một điều: khi Đàm Vân Hi tốt bụng nhắc nhở, chính họ đã lộ bản chất thật của mình là người khinh thường phụ nữ.
Đây là lần hiếm hoi Thịnh Thưởng không nhìn Đàm Vân Hi, bởi vì trong lòng của anh chỉ toàn cảm giác tội lỗi.
Vì anh quên béng, không chịu nhìn la bàn mà khăng khăng đi tìm nơi nghỉ ngơi trước khiến cho tất cả lạc đường, phải đứng trong tuyết suốt một thời gian dài. Đến khi tìm được hang động thì lại thiếu lửa, do đó chỉ có thể chịu lạnh mấy tiếng đồng hồ.
Dù vậy nhưng vận xui vẫn không buông tha cho họ. Khi căn cứ xuất hiện trước mặt thì lại xuất hiện một đàn sói.
Có hai người không kịp leo cây nên bị tấn công, nếu không có quân đội xuất hiện thì có lẽ đôi chân của họ không còn giữ được nữa.
Sau chuyện này, chắc chắn hai người đó sẽ rời khỏi đây.
Ngoài trời đen kịt, tuyết cũng rơi dày đặc hơn, vì thế bộ quân phục này hoàn toàn không đủ che đi cái lạnh. Nếu như không có lửa, có lẽ bây giờ họ đã bị đóng băng mất rồi.
Cô có chút lo lắng cho những người kia, tuy nhiên khi nhìn thấy Đàm Vân Hi ngồi nghịch đá bên cạnh thì ý nghĩ đó lập tức tan biến.
Cô biết rõ tính cách của cô ấy, nếu như lúc đó mấy người đó nói chuyện lịch sự hơn thì chắc chắn cô ấy sẽ không tách nhóm rời đi, thậm chí còn sẽ hướng dẫn tận tình.
Tuy nhiên, trên đời làm gì có hai từ "nếu như".
Chu Linh đề nghị canh gác, nhưng Đàm Vân Hi không đồng ý. Có lẽ vì trong lòng không thoải mái lắm nên cô chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ánh mắt dán chặt vào những đốm lửa không ngừng nhảy nhót kia, những kí ức cũ bắt đầu trỗi dậy.
Ngày Đông Chí quả thật gắn liền với cuộc đời của cô mà. Năm đó, có một cô gái đáng yêu nhưng mạnh mẽ sẵn sàng tự sát để bảo vệ cô, bảo vệ bí mật cho đám người kia; mười năm sau, cô bị chính đám người đó giết chết trong tù. Đông Chí lần này, cô cùng một người bạn khác tham gia đặc huấn.
"Xin chào, tớ là Mộng Chi. Tớ rất thích ăn bánh quy vị dâu, và loài hoa tớ thích là hướng dương."
"Tớ sợ bóng tối lắm. Nhưng nếu Vân Hi ở đây, tớ không còn sợ nữa."
"Vân Hi, tớ không thể thực hiện lời hứa của chúng ta rồi. Tớ xin lỗi. Cậu phải sống thật hạnh phúc đấy, thay cả phần của tớ. Vĩnh biệt."
Đàm Vân Hi ngước mặt, một tay che đi đôi mắt. Men theo bàn tay, một chất lỏng trong suốt chảy xuống gò má, sau đó rơi xuống nền đá lạnh lẽo.
Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười, lầm bẩm: "Cậu đúng là không buông tha cho tớ mà."
Chốc lát đã đến sáng.
Những tia nắng đầu tiên chiếu vào hang động, xua đi phần nào sự lạnh lẽo u ám. Mặc dù cả đêm không ngủ, Đàm Vân Hi vẫn tỉnh táo vô cùng. Cô dập tắt đống lửa, sau đó lay Chu Linh tỉnh dậy, chuẩn bị rời đi.
Nếu như bọn họ được thả ở đây thì chắc chắn căn cứ quân sự không ở quá xa, vì thế nhất định trong ngày hôm nay cô phải đến nơi.
Hôm nay tuyết vẫn rơi nhưng không quá dày đặc, do đó tầm nhìn không còn bị cản trở. Hai người vừa ăn miếng lương khô trên tay để lấy sức vừa quan sát xung quanh.
Những nơi như thế này chắc chắn sẽ có thú dữ, đặc biệt là sói, chỉ cần không cần thận thì có thể sẽ bị tấn công.
Đàm Vân Hi không nói lời nào, một mạch đi thẳng về phía Đông. Khi mặt trời dừng trên đỉnh đầu thì hai cô gái cũng nở một cười hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Trước mặt họ là căn cứ quân sự.
Chu Linh không nhịn được rơi nước mắt.
Cuối cùng, sau một đêm lạnh thấu xương thì hôm nay họ đã được nằm trong chăn êm nệm ấm rồi.
Đàm Vân Hi tiến lại nói với người canh gác. Sau khi xác nhận đây là những người trong đợt đặc huấn mùa đông năm nay, anh ta mở cửa rồi đưa mọi người vào trong.
"Mấy cô là người đến đầu tiên đấy, giỏi thật."
Vốn dĩ họ nghe đồn rằng những nữ tân binh năm nay không phải hạng xoàng, thể lực lẫn trí óc đều xuất sắc, quả thật bây giờ có dịp chứng kiến mới biết họ tài giỏi như thế nào.
Hai người được đưa vào khu phòng dành riêng cho nữ. Tất cả đều đã mệt lã, mặc kệ phía sau có người mà nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Quả nhiên không có gì bằng một tấm chăn ấm vào lúc này.
Vì còn tận mười tám người chưa đến nên hai cô gái được thoải mái trong vài ngày, ít nhất là không phải luyện tập từ sáng sớm đến tối mịt. Riêng Đàm Vân Hi, vốn có khả năng ngoại giao rất tốt, hơn nữa ngoại hình lại nổi bật, do đó rất nhanh chiếm được cảm tình của những người quân nhân ở đây, từ đó cũng biết được kha khá những chuyện thú vị về đặc huấn cũng như một vài kế hoạch tương lai.
Sau khi tập hợp đầy đủ, mọi người sẽ ở đây huấn luyện ba tháng. Khu vực này khá gần biên giới, vì thể quân đội đặc biệt chọn nơi này tổ chức đợt đặc huấn, xem đây là một cách để mọi người tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Bên cạnh đó, không chỉ cánh đồng tuyết, núi cao và đảo hoang cũng là những địa điểm lý tưởng cho đợt huấn luyện. Tùy thuộc vào yêu cầu của bài kiểm tra mà người tham gia phơi bày ưu điểm cũng như khuyết điểm của bản thân.
Hai người Đàm Vân Hi ở đây khoảng hai ngày thì những người còn lại cũng đã đến nơi, nghe nói rằng có hai người bị thương, có lẽ là do thú dữ tấn công.
Một vài người nhìn thấy hai cô gái sống thoải mái thì trong lòng vô cùng ghen tị. Bọn họ lội tuyết vượt bão, thế mà mấy người này lại ăn sung mặc sướng, thiên vị đến thể là cùng.
Con người là thế, khi họ nhìn thấy ai hơn mình thì trong lòng luôn luôn xuất hiện sự đố ky. Họ dồn hết mọi tội lỗi cho người khác, phủ nhận sự yếu kém bản thân.
Tuy nhiên, những người này lại quên một điều: khi Đàm Vân Hi tốt bụng nhắc nhở, chính họ đã lộ bản chất thật của mình là người khinh thường phụ nữ.
Đây là lần hiếm hoi Thịnh Thưởng không nhìn Đàm Vân Hi, bởi vì trong lòng của anh chỉ toàn cảm giác tội lỗi.
Vì anh quên béng, không chịu nhìn la bàn mà khăng khăng đi tìm nơi nghỉ ngơi trước khiến cho tất cả lạc đường, phải đứng trong tuyết suốt một thời gian dài. Đến khi tìm được hang động thì lại thiếu lửa, do đó chỉ có thể chịu lạnh mấy tiếng đồng hồ.
Dù vậy nhưng vận xui vẫn không buông tha cho họ. Khi căn cứ xuất hiện trước mặt thì lại xuất hiện một đàn sói.
Có hai người không kịp leo cây nên bị tấn công, nếu không có quân đội xuất hiện thì có lẽ đôi chân của họ không còn giữ được nữa.
Sau chuyện này, chắc chắn hai người đó sẽ rời khỏi đây.
Bình Luận