họa gió tô mây
Chương 3: Càng nhìn lại càng đau lòng
Những chiếc xe chạy không ngừng nghỉ, hết xăng thì đổ, cạn dầu thì thêm, ưu tiên của họ là nhanh chóng đưa Đàm Vân Hi trở về quân khu.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Đàm Hào Kiện lại dừng xe ven đường mua thức ăn cho con gái. Trong thâm tâm ông cho rằng con gái ít nói như thế là vì bị dọa sợ không ít, biết đâu chừng đồ ăn sẽ xoa dịu đi phần nào.
Mặc dù sự thật là Đàm Vân Hi không biết cách thể hiện sự nhiệt tình của mình.
Ở những chiếc xe phía sau, những người lính không ngừng ngưỡng mộ tình cảm của hai cha con. Có người còn nói: “Hay bên giờ tôi thôi làm lính để về với gia đình nhỉ?”
“Rồi cậu lấy gì nuôi họ?”
Người lính đó chỉ cười trừ. “Cũng phải, quả thật bây giờ tôi không có tiền.”
Đoàn xe mất ba ngày để trở về quân khu.
Quân khu được xây dựng cách huyện Tiêu Ly khoảng tầm một cây số. Trước đây nơi này từng là một thôn nhỏ giống như Cẩm Trúc, từ khi quân đội quyết định chọn vùng này để xây dựng quân khu, nó dần dần phát triển thành huyện như bây giờ.
Dù đi bên ngoài huyện vẫn thấy được vài chiếc xe qua lại, hơn nữa còn có mấy người đi đường nói cười qua lại. Vốn dĩ nơi này cũng được trời phú nên thu hút không ít người xứ khác đến cư trú.
Đoàn xe tiến vào bên trong quân khu. Đàm Hào Kiện cùng người của mình xuống xe, ông nói gì đó với những người khác rồi cùng nhau đến văn phòng.
Là một nhân chứng, Đàm Vân Hi cũng phải đi cùng.
Mọi người dành một ít thời gian hỏi thăm Đàm Vân Hi, sau đó bắt đầu ghi chép lời khai.
Cô kể toàn bộ ngọn ngành sự việc không sót một chi tiết nào, hơn nữa gương mặt không hề tỏ ra sợ hãi, điều này khiến cho tất cả những người ở đây vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó họ lại cho rằng đây hoàn toàn là điều bình thường.
Áp dụng suy nghĩ của quân nhân, thì sau sự việc lần này, vị tiểu thư họ Đàm đã trưởng thành, chẳng còn là cô nhóc mít ướt ngày nào.
"Được rồi, mọi việc cứ để ba lo, con về nhà với mẹ trước đi."
"Vâng ạ, vậy con đi đây. Cháu xin phép mọi người rời đi trước ạ."
"Ừm, tạm biệt."
Nhìn bóng lưng của cô gái, một vị cán bộ lên tiếng: "Nhóc con nhà ông lớn thật rồi. Hào Kiện, hay là để con gái ông nhập ngũ đi?"
"Tùy ý con bé." Là một quân nhân, đương nhiên ông muốn cống hiến cho nước nhà, nhưng đây là con gái cưng của ông, nếu con bé không muốn thì ông chả có lý nào cưỡng ép.
Hơn nữa, với năng lực và vị trí của mình, Đàm Hào Kiện hoàn toàn tự tin bản thân có thể nuôi con gái thêm vài chục năm nữa; hoặc thậm chí, nếu như con bé muốn lấy chồng, nhà bên kia cũng phải nhìn sắc mặt ông mà nể nang.
Vị cán bộ khác chen ngang: "Con bé cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ? Hào Kiện, thằng nhóc nhà tôi chẳng cách con bé bao nhiêu, hơn nữa nó lại còn tài giỏi, ông suy nghĩ như thế nào?"
"Đừng có gài bẫy tôi." Đàm Hào Kiện trừng mắt với ông bạn mình. "Ít nhất cũng phải đưa hình cho tôi xem đã."
"Ha ha được, lát sẽ cho ông xem."
…
Đàm Vân Hi không biết bản thân sắp sửa bị sắp xếp đi xem mắt, lúc này cô đang được một người lính đưa ra ngoài cổng quân khu. Sau đó cô dựa theo trí nhớ trở về nhà.
Vì Đàm Hào Kiện là Tư lệnh của quân khu này nên gia đình của ông được bố trí ở ngay cạnh bên ngoài quân khu, chỉ cần đi bộ vài bước là đến.
Nhìn căn nhà hai tầng trước mặt, Đàm Vân Hi hít một hơi thật sâu rồi mở cổng đi vào.
Tịnh Sương đang nấu cơm, nghe thấy âm thanh vội vàng chạy ra, quên luôn cả việc cởi tạp dề.
Nhìn thấy con gái đứng trước mặt, bà đứng hình mất một giây, sau đó vội tiến đến ôm chầm lấy Đàm Vân Hi, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào lên tiếng: "Vân Hi…"
Đàm Vân Hi mỉm cười vỗ vai Tịnh Sương, nhẹ nhàng an ủi. "Con không sao đâu, xin lỗi vì đã khiến mẹ và ba lo lắng."
Thật lòng thì cô cực kỳ ghen tị với thân thể này. Cô cũng từng có một gia đình yêu thương mình vô điều kiện, chăm sóc và nâng niu cô như một cô công chúa nhỏ. Chỉ có điều, vào ngày sinh nhật lần thứ sáu, bức tranh hạnh phúc đó đã bị xé rách không thể nào vá lại.
Tịnh Sương khóc một lúc mới buông ra, bà đau lòng nhìn con gái. Mới một tuần thôi mà con bé gầy rồi, làn da vốn trắng trẻo cũng đã sạm đen một chút, hơn nữa con gái còn không nhiệt tình như lúc trước nữa.
“Cục cưng vào trong ngồi đi, để mẹ dọn thức ăn cho con.”
“Vâng ạ.”
Đàm Vân Hi ngoan ngoãn đi vào bếp, còn Tịnh Sương nhanh chóng mang thức ăn lên bàn. Tất cả trông thì có vẻ giản dị nhưng đầy đủ thành phần dinh dưỡng cần thiết.
Bà ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn con gái không ngừng động đũa, lại càng thêm đau lòng. Nhìn xem con bé mải mê ăn như thế kia, ắt hẳn là đói lắm rồi.
Nếu Đàm Vân Hi mà biết suy nghĩ này của bà, chắc chắn cô sẽ phủ nhận ngay lập tức. Trên đường đi, ông Đàm đã mua cho cô biết bao nhiêu là thức ăn, chỉ sợ không thể gom tất cả thế giới lại cho cô mà thôi. Bây giờ cô no lắm rồi, nhưng vì sự nhiệt tình của người mẹ nên cô phải ăn hết.
Người ta có câu: “Không nên phụ lòng người, càng không thể lãng phí thức ăn.”
“Con đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Rồi ạ, con vẫn khỏe mạnh bình thường, mẹ không tin thì con có thể chạy vài vòng cho mẹ xem.”
“Thôi thôi, ăn xong rồi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, để mẹ đưa cơm cho ba con.”
Đàm Vân Hi cảm thấy vô cùng sung sức, cô lập tức nói với bà để mình làm việc này nhưng vô hiệu, còn bị đuổi lên lầu. Thậm chí bà còn cảnh cáo cô: nếu bước xuống đây thì bà nhốt luôn trong phòng.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Đàm Hào Kiện lại dừng xe ven đường mua thức ăn cho con gái. Trong thâm tâm ông cho rằng con gái ít nói như thế là vì bị dọa sợ không ít, biết đâu chừng đồ ăn sẽ xoa dịu đi phần nào.
Mặc dù sự thật là Đàm Vân Hi không biết cách thể hiện sự nhiệt tình của mình.
Ở những chiếc xe phía sau, những người lính không ngừng ngưỡng mộ tình cảm của hai cha con. Có người còn nói: “Hay bên giờ tôi thôi làm lính để về với gia đình nhỉ?”
“Rồi cậu lấy gì nuôi họ?”
Người lính đó chỉ cười trừ. “Cũng phải, quả thật bây giờ tôi không có tiền.”
Đoàn xe mất ba ngày để trở về quân khu.
Quân khu được xây dựng cách huyện Tiêu Ly khoảng tầm một cây số. Trước đây nơi này từng là một thôn nhỏ giống như Cẩm Trúc, từ khi quân đội quyết định chọn vùng này để xây dựng quân khu, nó dần dần phát triển thành huyện như bây giờ.
Dù đi bên ngoài huyện vẫn thấy được vài chiếc xe qua lại, hơn nữa còn có mấy người đi đường nói cười qua lại. Vốn dĩ nơi này cũng được trời phú nên thu hút không ít người xứ khác đến cư trú.
Đoàn xe tiến vào bên trong quân khu. Đàm Hào Kiện cùng người của mình xuống xe, ông nói gì đó với những người khác rồi cùng nhau đến văn phòng.
Là một nhân chứng, Đàm Vân Hi cũng phải đi cùng.
Mọi người dành một ít thời gian hỏi thăm Đàm Vân Hi, sau đó bắt đầu ghi chép lời khai.
Cô kể toàn bộ ngọn ngành sự việc không sót một chi tiết nào, hơn nữa gương mặt không hề tỏ ra sợ hãi, điều này khiến cho tất cả những người ở đây vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó họ lại cho rằng đây hoàn toàn là điều bình thường.
Áp dụng suy nghĩ của quân nhân, thì sau sự việc lần này, vị tiểu thư họ Đàm đã trưởng thành, chẳng còn là cô nhóc mít ướt ngày nào.
"Được rồi, mọi việc cứ để ba lo, con về nhà với mẹ trước đi."
"Vâng ạ, vậy con đi đây. Cháu xin phép mọi người rời đi trước ạ."
"Ừm, tạm biệt."
Nhìn bóng lưng của cô gái, một vị cán bộ lên tiếng: "Nhóc con nhà ông lớn thật rồi. Hào Kiện, hay là để con gái ông nhập ngũ đi?"
"Tùy ý con bé." Là một quân nhân, đương nhiên ông muốn cống hiến cho nước nhà, nhưng đây là con gái cưng của ông, nếu con bé không muốn thì ông chả có lý nào cưỡng ép.
Hơn nữa, với năng lực và vị trí của mình, Đàm Hào Kiện hoàn toàn tự tin bản thân có thể nuôi con gái thêm vài chục năm nữa; hoặc thậm chí, nếu như con bé muốn lấy chồng, nhà bên kia cũng phải nhìn sắc mặt ông mà nể nang.
Vị cán bộ khác chen ngang: "Con bé cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ? Hào Kiện, thằng nhóc nhà tôi chẳng cách con bé bao nhiêu, hơn nữa nó lại còn tài giỏi, ông suy nghĩ như thế nào?"
"Đừng có gài bẫy tôi." Đàm Hào Kiện trừng mắt với ông bạn mình. "Ít nhất cũng phải đưa hình cho tôi xem đã."
"Ha ha được, lát sẽ cho ông xem."
…
Đàm Vân Hi không biết bản thân sắp sửa bị sắp xếp đi xem mắt, lúc này cô đang được một người lính đưa ra ngoài cổng quân khu. Sau đó cô dựa theo trí nhớ trở về nhà.
Vì Đàm Hào Kiện là Tư lệnh của quân khu này nên gia đình của ông được bố trí ở ngay cạnh bên ngoài quân khu, chỉ cần đi bộ vài bước là đến.
Nhìn căn nhà hai tầng trước mặt, Đàm Vân Hi hít một hơi thật sâu rồi mở cổng đi vào.
Tịnh Sương đang nấu cơm, nghe thấy âm thanh vội vàng chạy ra, quên luôn cả việc cởi tạp dề.
Nhìn thấy con gái đứng trước mặt, bà đứng hình mất một giây, sau đó vội tiến đến ôm chầm lấy Đàm Vân Hi, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào lên tiếng: "Vân Hi…"
Đàm Vân Hi mỉm cười vỗ vai Tịnh Sương, nhẹ nhàng an ủi. "Con không sao đâu, xin lỗi vì đã khiến mẹ và ba lo lắng."
Thật lòng thì cô cực kỳ ghen tị với thân thể này. Cô cũng từng có một gia đình yêu thương mình vô điều kiện, chăm sóc và nâng niu cô như một cô công chúa nhỏ. Chỉ có điều, vào ngày sinh nhật lần thứ sáu, bức tranh hạnh phúc đó đã bị xé rách không thể nào vá lại.
Tịnh Sương khóc một lúc mới buông ra, bà đau lòng nhìn con gái. Mới một tuần thôi mà con bé gầy rồi, làn da vốn trắng trẻo cũng đã sạm đen một chút, hơn nữa con gái còn không nhiệt tình như lúc trước nữa.
“Cục cưng vào trong ngồi đi, để mẹ dọn thức ăn cho con.”
“Vâng ạ.”
Đàm Vân Hi ngoan ngoãn đi vào bếp, còn Tịnh Sương nhanh chóng mang thức ăn lên bàn. Tất cả trông thì có vẻ giản dị nhưng đầy đủ thành phần dinh dưỡng cần thiết.
Bà ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn con gái không ngừng động đũa, lại càng thêm đau lòng. Nhìn xem con bé mải mê ăn như thế kia, ắt hẳn là đói lắm rồi.
Nếu Đàm Vân Hi mà biết suy nghĩ này của bà, chắc chắn cô sẽ phủ nhận ngay lập tức. Trên đường đi, ông Đàm đã mua cho cô biết bao nhiêu là thức ăn, chỉ sợ không thể gom tất cả thế giới lại cho cô mà thôi. Bây giờ cô no lắm rồi, nhưng vì sự nhiệt tình của người mẹ nên cô phải ăn hết.
Người ta có câu: “Không nên phụ lòng người, càng không thể lãng phí thức ăn.”
“Con đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Rồi ạ, con vẫn khỏe mạnh bình thường, mẹ không tin thì con có thể chạy vài vòng cho mẹ xem.”
“Thôi thôi, ăn xong rồi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, để mẹ đưa cơm cho ba con.”
Đàm Vân Hi cảm thấy vô cùng sung sức, cô lập tức nói với bà để mình làm việc này nhưng vô hiệu, còn bị đuổi lên lầu. Thậm chí bà còn cảnh cáo cô: nếu bước xuống đây thì bà nhốt luôn trong phòng.
Bình Luận