họa gió tô mây
Chương 9: Ẩu đả trong ngày đầu tiên
Đàm Vân Hi chăm chú nhìn Lâm Phong, bất chợt sau lưng vang lên một giọng nói cợt nhả: “Đúng là đồ đàn bà chỉ nghĩ đến việc trèo cao.”
Cũng giống như khi nãy, cô hoàn toàn không để ý đến những kẻ khùng điên này. Mặc cho họ lảm nhảm phía sau, cô nghiêm túc đánh giá vị Đại tá trước mặt.
Đúng là khoác bộ quân phục mới thấy được vẻ hấp dẫn của anh ta. Cộng với gương mặt điển trai nhưng đậm vẻ gợi đòn và dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lâm Phong thật sự nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người ở đây.
Có vẻ như lần này lời nói của Lâm Phong có hiệu quả hơn nên mọi người nhanh chóng vào hàng ngũ. Anh quét mắt một lượt, sau đó nói sơ qua về kỷ luật trong quân đội.
Trong suốt thời gian đó, Lâm Phong hoàn toàn không nhìn Đàm Vân Hi một lần nào, hai người giống như những người xa lạ lần đầu gặp mặt.
“Hàng dọc thứ ba, người đứng thứ tư đến thứ sáu bước ra ngoài cho tôi!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về ba người được chỉ điểm. Cả ba có chút xấu hổ, nhưng dưới gương mặt nghiêm nghị của Lâm Phong, chỉ đành rời khỏi hàng.
“Ba người hít đất năm mươi cái. Những người còn lại nhìn họ mà noi gương, trong quân đội không phải chốn để mấy người đùa giỡn thiếu ý thức như thế.”
Đối với họ, năm mươi cái không phải vấn đề lớn gì, nhưng họ cảm thấy mặt mũi mình dần nóng ran trước ánh mắt cười cợt của những người còn lại. E là sau này mấy người kia sẽ đem chuyện này ra trêu chọc.
Đợi khi ba người kia hoàn thành hình phạt của mình rồi trở về vị trí, Lâm Phong đưa mọi người đến phòng.
Khu nam nữ hoàn toàn tách biệt nhau, ít nhất cũng khoảng năm trăm mét. Lâm Phong chỉ hướng dẫn cho hai cô gái, sau mình tự mình đưa những người kia đến phòng của họ.
Nhân lúc thoải mái, Chu Linh không kiềm được giọng: “Má ơi Đại Đội trưởng đẹp trai thế, nhưng mà dữ quá.”
“Cậu thấy anh ta đẹp à?” Đàm Vân Hi nghiêng đầu hỏi lại.
“Rất đẹp là đằng khác. Ở thôn của tớ chẳng có ai đẹp như thế đâu.”
“Hồng nhan họa thủy đó.”
Chu Linh chỉ học đến lớp hai, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của mấy câu thành ngữ, tục ngữ thâm sâu như thế. Đàm Vân Hi cũng nhận ra, vội vàng sửa lời: “Ý của tớ là người có nhan sắc thì thường nguy hiểm.”
“À, cái này thì tớ biết. Nhưng mà anh ta không phải kiểu tớ thích đâu. Người như thế hay ghẹo mấy cô gái lắm, ở quê của tớ có vài người y hệt.”
Chu Linh nhiệt tình kể lại những chuyện hóm hỉnh ở quê, còn không quên so sánh giữa Lâm Phong và mấy chàng trai trong thôn mình.
“...” Nghe xong, Đàm Vân Hi cố nén sự buồn cười. Nếu như Lâm Phong biết bản thân bị nói xấu thế này, đoán chừng sắc mặt của anh ta sẽ vô cùng hài hước.
…
Sau mười phút, toàn bộ mọi người tập trung ở sân. Lâm Phong chẳng hề chỉnh sửa hàng ngũ mà đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: chạy ba vòng sân, hai mươi người cuối cùng hít đất năm mươi cái.
Một vài người bắt đầu than thở, đinh ninh bản thân sẽ chết vì mệt mỏi mất thôi.
Ngay khi mệnh lệnh vừa dứt, Lâm Phong lập tức thổi còi. Hơn một trăm tân binh bắt đầu.
Dẫn đầu là một nhóm thanh niên khá sôi nổi, tính cách lại tốt, nghe nói lúc những người khác nói xấu hai cô gái thì họ đã lập tức đáp trả.
Đàm Vân Hi và Chu Linh ở vị trí gần cuối. Khi nghe yêu cầu, cô đã dặn giữ sức cho hai vòng đầu tiên, sau khi đến vòng thứ ba hãy sử dụng toàn bộ sức lực của mình.
Điều quan trọng của một cuộc chạy đua marathon là sức bền. Nếu như lãng phí quá nhiều ở những bước đầu tiên thì chắc chắn kết quả là họ sẽ về cuối.
Lâm Phong đứng đó nhìn từng người, ánh mắt rõ ràng là hướng về Đàm Vân Hi, đầy sự tán thưởng. Chuyển động tốt, biết giữ sức, dường như điều này đã quá quen thuộc với cô ấy.
Đúng là ánh mắt nhìn người của anh không sai tẹo nào!
Trung Đội trưởng ở bên cạnh lên tiếng: “Lâm Phong, chúng ta không phải nên dạy họ điều lệnh trước sao?”
“Đến bài tập cơ bản còn không làm được thì cứu nước cái nỗi gì?”
Nhóm người sôi nổi nhanh chóng hoàn thành vòng chạy thứ nhất, đội hình sau đó cũng trở nên rời rạc như một mớ hỗn độn.
Kẻ trước người sau, dựa trên khoảng cách hiện tại có thể chia làm ba nhóm thể lực. Một là tốt, ví dụ như nhóm sôi nổi; thứ hai là nhóm giữ sức có thể lực trung bình, cụ thể là Đàm Vân Hi; còn lại… hoàn toàn chẳng muốn nói tới, tất cả thở hổn hển như sắp ngất.
Nhìn thấy mấy cô gái vượt mặt, một nhóm người không cam lòng bèn tăng tốc; tuy nhiên còn chưa được bao lâu thì bị bỏ lại.
“Cậu đánh giá thế nào Tiêu Sinh?”
Trung Đội trưởng Tiêu Sinh lập tức trả lời: “Chỉ tính riêng thể lực, chưa đến hai phần năm đạt chuẩn.”
Lâm Phong càng nhìn thì sắc mặt càng khó chịu, Tiêu Sinh đứng cạnh cũng vô thức lùi lại phía sau một chút.
Trong đợt nhập ngũ năm ngoái do đích thân Lâm Phong quản lý thì có đến tận bốn phần năm đạt chỉ tiêu, hơn nữa hầu như họ hoàn thành xuất sắc mọi hạng mục từ thể lực cho đến sử dụng vũ khí, trí tuệ.
Còn bây giờ nhìn xem, thật lòng thì không có hy vọng gì mấy. Như thế thì anh ấy chẳng thể nào hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
Có những chuyện càng ngâm lâu thì lại càng mang đến nhiều rắc rối.
Sau khi hoàn thành vòng thứ hai, nhóm của Đàm Vân Hi bắt đầu tăng tốc. Dù không thể đuổi theo sát nút nhóm sôi nổi nhưng họ vượt mặt hơn ba phần tư số người ở đây, kể cả những tên đánh giá thấp phụ nữ.
Một tên khó chịu lên tiếng: “Này, sao lũ đó chạy nhanh thế? Có thật tụi nó là đàn bà không vậy?”
“Chẳng biết, nhưng tao biết là mình đang bị vượt mặt rồi.”
Đối với họ, giữ thể diện là một điều vô cùng quan trọng. Vì thế, chỉ chốc lát sau, chúng tăng tốc qua mặt cả Đàm Vân Hi.
“Này cô em.” Gã huýt sáo một tiếng, giọng nói đầy vẻ cợt nhả.
Đàm Vân Hi chẳng mảy may quan tâm, vẫn tiếp tục chạy. Thấy đối phương không đáp lại, gã bắt đầu nhạo báng bằng những loại từ ngữ thô tục, thậm chí còn nói cô vào đây để dụ dỗ đám quân nhân thiếu hơi phụ nữ này.
Còn khoảng hai mươi mét nữa là đến đích, Đàm Vân Hi nhanh chóng chạy đến chỗ của Lâm Phong. Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, cô quật ngã gã đó nằm dài trên sàn, hoàn toàn khiến gã không thể nào nhúc nhích.
“Có chuyện gì đó? Hai người kia, biết ở đây là nơi nào không?”
Tiêu Sinh biết đây là con gái của Tư lệnh Đàm, tuy nhiên anh không thể nào thiên vị một ai được, chỉ có thể quát lớn.
Lâm Phong lập tức trừng mắt với anh ta.
“Mày… con khốn…”
Tiếng của gã không nhỏ, đủ để mọi người ở đây nghe thấy. Một vài người ngăn cản, còn số đông vẫn bày ra tư thế xem kịch vui.
Từ đầu họ đã ngứa mắt với gã này rồi, bây giờ lại bị một cô gái xử đẹp như thế, đúng là đã mắt!
“Nh… cô thả hắn ra đi, cánh tay hắn sắp gãy rồi kìa.”
Lâm Phong quen miệng định gọi nhóc, cũng may là đổi lại kịp thời. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là chẳng có ý định tiến lên can ngăn.
Anh biết Đàm Vân Hi không phải là kiểu người chuyên đi gây sự, để cô nổi giận như thế, ắt hẳn tên này đã nói gì đó cực kỳ khó nghe.
Đàm Vân Hi cũng không làm gì thêm, buông cánh tay gã ra, sau đó ngoan ngoãn đứng vào hàng ngũ.
“Ngày đầu tiên đã gây sự rồi, coi chỗ này là chợ à? Còn cậu, muốn tôi bế cậu đứng lên đúng không?”
Gã đàn ông cảm thấy cánh tay mình như muốn đứt lìa ra, trong lòng ngập tràn cơn giận, nhưng vẫn phải trở lại hàng ngũ. Con khốn đó, nhất định có ngày hắn sẽ bắt cô ta trả giá!
“Hai người đánh nhau khi nãy, nam dọn nhà vệ sinh, nữ đến khu văn phòng dọn dẹp, còn lại đi ăn đi. Tất cả giải tán.”
Cũng giống như khi nãy, cô hoàn toàn không để ý đến những kẻ khùng điên này. Mặc cho họ lảm nhảm phía sau, cô nghiêm túc đánh giá vị Đại tá trước mặt.
Đúng là khoác bộ quân phục mới thấy được vẻ hấp dẫn của anh ta. Cộng với gương mặt điển trai nhưng đậm vẻ gợi đòn và dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lâm Phong thật sự nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người ở đây.
Có vẻ như lần này lời nói của Lâm Phong có hiệu quả hơn nên mọi người nhanh chóng vào hàng ngũ. Anh quét mắt một lượt, sau đó nói sơ qua về kỷ luật trong quân đội.
Trong suốt thời gian đó, Lâm Phong hoàn toàn không nhìn Đàm Vân Hi một lần nào, hai người giống như những người xa lạ lần đầu gặp mặt.
“Hàng dọc thứ ba, người đứng thứ tư đến thứ sáu bước ra ngoài cho tôi!”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều hướng về ba người được chỉ điểm. Cả ba có chút xấu hổ, nhưng dưới gương mặt nghiêm nghị của Lâm Phong, chỉ đành rời khỏi hàng.
“Ba người hít đất năm mươi cái. Những người còn lại nhìn họ mà noi gương, trong quân đội không phải chốn để mấy người đùa giỡn thiếu ý thức như thế.”
Đối với họ, năm mươi cái không phải vấn đề lớn gì, nhưng họ cảm thấy mặt mũi mình dần nóng ran trước ánh mắt cười cợt của những người còn lại. E là sau này mấy người kia sẽ đem chuyện này ra trêu chọc.
Đợi khi ba người kia hoàn thành hình phạt của mình rồi trở về vị trí, Lâm Phong đưa mọi người đến phòng.
Khu nam nữ hoàn toàn tách biệt nhau, ít nhất cũng khoảng năm trăm mét. Lâm Phong chỉ hướng dẫn cho hai cô gái, sau mình tự mình đưa những người kia đến phòng của họ.
Nhân lúc thoải mái, Chu Linh không kiềm được giọng: “Má ơi Đại Đội trưởng đẹp trai thế, nhưng mà dữ quá.”
“Cậu thấy anh ta đẹp à?” Đàm Vân Hi nghiêng đầu hỏi lại.
“Rất đẹp là đằng khác. Ở thôn của tớ chẳng có ai đẹp như thế đâu.”
“Hồng nhan họa thủy đó.”
Chu Linh chỉ học đến lớp hai, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của mấy câu thành ngữ, tục ngữ thâm sâu như thế. Đàm Vân Hi cũng nhận ra, vội vàng sửa lời: “Ý của tớ là người có nhan sắc thì thường nguy hiểm.”
“À, cái này thì tớ biết. Nhưng mà anh ta không phải kiểu tớ thích đâu. Người như thế hay ghẹo mấy cô gái lắm, ở quê của tớ có vài người y hệt.”
Chu Linh nhiệt tình kể lại những chuyện hóm hỉnh ở quê, còn không quên so sánh giữa Lâm Phong và mấy chàng trai trong thôn mình.
“...” Nghe xong, Đàm Vân Hi cố nén sự buồn cười. Nếu như Lâm Phong biết bản thân bị nói xấu thế này, đoán chừng sắc mặt của anh ta sẽ vô cùng hài hước.
…
Sau mười phút, toàn bộ mọi người tập trung ở sân. Lâm Phong chẳng hề chỉnh sửa hàng ngũ mà đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: chạy ba vòng sân, hai mươi người cuối cùng hít đất năm mươi cái.
Một vài người bắt đầu than thở, đinh ninh bản thân sẽ chết vì mệt mỏi mất thôi.
Ngay khi mệnh lệnh vừa dứt, Lâm Phong lập tức thổi còi. Hơn một trăm tân binh bắt đầu.
Dẫn đầu là một nhóm thanh niên khá sôi nổi, tính cách lại tốt, nghe nói lúc những người khác nói xấu hai cô gái thì họ đã lập tức đáp trả.
Đàm Vân Hi và Chu Linh ở vị trí gần cuối. Khi nghe yêu cầu, cô đã dặn giữ sức cho hai vòng đầu tiên, sau khi đến vòng thứ ba hãy sử dụng toàn bộ sức lực của mình.
Điều quan trọng của một cuộc chạy đua marathon là sức bền. Nếu như lãng phí quá nhiều ở những bước đầu tiên thì chắc chắn kết quả là họ sẽ về cuối.
Lâm Phong đứng đó nhìn từng người, ánh mắt rõ ràng là hướng về Đàm Vân Hi, đầy sự tán thưởng. Chuyển động tốt, biết giữ sức, dường như điều này đã quá quen thuộc với cô ấy.
Đúng là ánh mắt nhìn người của anh không sai tẹo nào!
Trung Đội trưởng ở bên cạnh lên tiếng: “Lâm Phong, chúng ta không phải nên dạy họ điều lệnh trước sao?”
“Đến bài tập cơ bản còn không làm được thì cứu nước cái nỗi gì?”
Nhóm người sôi nổi nhanh chóng hoàn thành vòng chạy thứ nhất, đội hình sau đó cũng trở nên rời rạc như một mớ hỗn độn.
Kẻ trước người sau, dựa trên khoảng cách hiện tại có thể chia làm ba nhóm thể lực. Một là tốt, ví dụ như nhóm sôi nổi; thứ hai là nhóm giữ sức có thể lực trung bình, cụ thể là Đàm Vân Hi; còn lại… hoàn toàn chẳng muốn nói tới, tất cả thở hổn hển như sắp ngất.
Nhìn thấy mấy cô gái vượt mặt, một nhóm người không cam lòng bèn tăng tốc; tuy nhiên còn chưa được bao lâu thì bị bỏ lại.
“Cậu đánh giá thế nào Tiêu Sinh?”
Trung Đội trưởng Tiêu Sinh lập tức trả lời: “Chỉ tính riêng thể lực, chưa đến hai phần năm đạt chuẩn.”
Lâm Phong càng nhìn thì sắc mặt càng khó chịu, Tiêu Sinh đứng cạnh cũng vô thức lùi lại phía sau một chút.
Trong đợt nhập ngũ năm ngoái do đích thân Lâm Phong quản lý thì có đến tận bốn phần năm đạt chỉ tiêu, hơn nữa hầu như họ hoàn thành xuất sắc mọi hạng mục từ thể lực cho đến sử dụng vũ khí, trí tuệ.
Còn bây giờ nhìn xem, thật lòng thì không có hy vọng gì mấy. Như thế thì anh ấy chẳng thể nào hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
Có những chuyện càng ngâm lâu thì lại càng mang đến nhiều rắc rối.
Sau khi hoàn thành vòng thứ hai, nhóm của Đàm Vân Hi bắt đầu tăng tốc. Dù không thể đuổi theo sát nút nhóm sôi nổi nhưng họ vượt mặt hơn ba phần tư số người ở đây, kể cả những tên đánh giá thấp phụ nữ.
Một tên khó chịu lên tiếng: “Này, sao lũ đó chạy nhanh thế? Có thật tụi nó là đàn bà không vậy?”
“Chẳng biết, nhưng tao biết là mình đang bị vượt mặt rồi.”
Đối với họ, giữ thể diện là một điều vô cùng quan trọng. Vì thế, chỉ chốc lát sau, chúng tăng tốc qua mặt cả Đàm Vân Hi.
“Này cô em.” Gã huýt sáo một tiếng, giọng nói đầy vẻ cợt nhả.
Đàm Vân Hi chẳng mảy may quan tâm, vẫn tiếp tục chạy. Thấy đối phương không đáp lại, gã bắt đầu nhạo báng bằng những loại từ ngữ thô tục, thậm chí còn nói cô vào đây để dụ dỗ đám quân nhân thiếu hơi phụ nữ này.
Còn khoảng hai mươi mét nữa là đến đích, Đàm Vân Hi nhanh chóng chạy đến chỗ của Lâm Phong. Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, cô quật ngã gã đó nằm dài trên sàn, hoàn toàn khiến gã không thể nào nhúc nhích.
“Có chuyện gì đó? Hai người kia, biết ở đây là nơi nào không?”
Tiêu Sinh biết đây là con gái của Tư lệnh Đàm, tuy nhiên anh không thể nào thiên vị một ai được, chỉ có thể quát lớn.
Lâm Phong lập tức trừng mắt với anh ta.
“Mày… con khốn…”
Tiếng của gã không nhỏ, đủ để mọi người ở đây nghe thấy. Một vài người ngăn cản, còn số đông vẫn bày ra tư thế xem kịch vui.
Từ đầu họ đã ngứa mắt với gã này rồi, bây giờ lại bị một cô gái xử đẹp như thế, đúng là đã mắt!
“Nh… cô thả hắn ra đi, cánh tay hắn sắp gãy rồi kìa.”
Lâm Phong quen miệng định gọi nhóc, cũng may là đổi lại kịp thời. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là chẳng có ý định tiến lên can ngăn.
Anh biết Đàm Vân Hi không phải là kiểu người chuyên đi gây sự, để cô nổi giận như thế, ắt hẳn tên này đã nói gì đó cực kỳ khó nghe.
Đàm Vân Hi cũng không làm gì thêm, buông cánh tay gã ra, sau đó ngoan ngoãn đứng vào hàng ngũ.
“Ngày đầu tiên đã gây sự rồi, coi chỗ này là chợ à? Còn cậu, muốn tôi bế cậu đứng lên đúng không?”
Gã đàn ông cảm thấy cánh tay mình như muốn đứt lìa ra, trong lòng ngập tràn cơn giận, nhưng vẫn phải trở lại hàng ngũ. Con khốn đó, nhất định có ngày hắn sẽ bắt cô ta trả giá!
“Hai người đánh nhau khi nãy, nam dọn nhà vệ sinh, nữ đến khu văn phòng dọn dẹp, còn lại đi ăn đi. Tất cả giải tán.”
Bình Luận