hoa hồng đỏ - túy phong lâm
Lăng Thương Bắc cúp điện thoại xong, sắc mặt trầm trọng, cho tới nay anh đảm đương vai trò đều là một trưởng tôn hoàn hảo. Tuân theo phong cách làm việc của Lăng Xương Khiếu, xử sự quả cảm lớn mật, cũng có mắt nhìn người, hiểu cách có thể dùng người tài, càng có thể căn cứ xu hướng thị trường, điều chỉnh nghiệp vụ của chính mình.
Mấy năm nay, anh ở Tập đoàn Lăng Duệ vẫn luôn rất xuất sắc, cơ hồ chưa từng xảy ra bất cứ sai xót gì, thận trọng cẩn trọng, làm hết trách nhiệm, cũng không làm việc gì vượt quá quyền hạn.
Khó khăn lắm mới duy trì ấn tượng lâu như vậy, thế mà lại bị một lần gặp gỡ tình cờ ngoài ý muốn phá hủy, Lăng Thương Bắc có miệng khó trả lời, anh không thể giải thích với ông nội rằng chính mình thường xuyên tới quán bar này tiêu tiền là vì một nữ nhân.
Mà Lăng Xương Khiếu có bệnh đa nghi nặng không thể nào tin tưởng lời nói từ một phía của anh, càng giải thích anh càng có vẻ chột dạ. Hiện tại anh khẳng định bị cho rằng là đang mơ ước cục thịt mỡ của tam phòng này, lợi dụng cơ hội, thật sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng trong im lặng, há miệng mắc quai, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.
Lăng Thiên Dục trông tất cả đều rất tự nhiên, không giống như đang bẫy người ta, ghi âm cũng là vì tránh cho anh hoài nghi nàng. Nhị muội này, quả nhiên cũng là người cẩn thận, không thể khinh thường, anh chưa bao giờ dám xem nhẹ cô em gái này, ngộ nhỡ cô giấu tài thì sao?
Lăng Thương Bắc lâm vào trầm tư, cả người đều trở nên căng thẳng cẩn thận từng li từng tí, như thể bốn phía đều là đôi mắt giám sát anh, anh gần đây quá buông lỏng, cảm giác giống như bị người khác lợi dụng sơ hở tính kế, đáng sợ chính là một chút sơ hở cũng tìm không thấy.
Bên này Lăng Thiên Dục vẻ mặt thả lỏng, đứng ở bên cạnh bàn bida xem ván cờ, thắng bại sắp được xác định, quyền chủ động ở trong tay Liễu Tư Dực, Vân Thư hứng thú bừng bừng, đã chuẩn bị sẵn sàng để thua, đã rất lâu không có đánh thỏa thích như vậy, thắng thua đối với cô ấy mà nói đã không còn quan trọng.
Liễu Tư Dực nắm gậy, trên bàn chỉ còn lại có bốn bóng, màu sắc và hoa văn mỗi màu một cái, hai bi trắng đen, đánh không đánh đã không có ý nghĩa. Nàng đặt cây cơ vào vị trí cũ, cười nói: "Coi như hoà đi, cô thua tôi không vui dù sao cô cũng là khách. Tôi thua thì chẳng còn mất mặt dù sao đây cũng là chỗ của tôi."
"Đối với tôi thật sự là một bước đi tốt, tôi bắt đâu cuộc chơi trước, thật ra thắng thua nhìn vào hiểu ngay, có điều xác thật không sao cả, hôm nay tôi rất vui." Vân Thư ho nhẹ hai tiếng, bị sặc mùi khói thuốc, cô ấy xoa xoa mũi, mày hơi nhăn lại, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Lăng Thương Bắc nhìn ra cô ấy có thể là dị ứng mùi nicotin hoặc là không thích, nhân cơ hội nói: "Vân tổng, không bằng đổi nơi khác tiếp tục chơi, ở đây nhiều người và hỗn tạp, vui vẻ là được, Cũng chừa cho nơi khác chút cơ hội."
Lăng Thiên Dục liếc mắt nhìn Lăng Thương Bắc, ngầm hiểu trong lòng, cô nhẹ ấn đầu vai Vân Thư, quan tâm hỏi: "Cô chịu không nổi mùi thuốc lá sao không nói sớm?"
"Không sao, trước kia cũng không mẫn cảm như vậy, lần trước bị viêm khí quản, có chút không khoẻ."
"Thật sự xin lỗi, lẽ ra nên gọi cho cô phòng riêng." Liễu Tư Dực không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuy rằng lạnh lùng, mỗi tiếng nói cử động đều là thể hiện EQ cao, hóa ra nàng cũng là cao thủ xã giao, rõ ràng là th ô tục, lời nàng nói ra lại gọi người nghe cực kỳ thoải mái.
Vân Thư tâm tình hớn hở, nhìn về phía Lăng Thiên Dục và Lăng Thương Bắc, vui vẻ ra mặt: "Hôm nay hai người cái gì cũng chưa làm, đều là công lao của Hồng tỷ, kế tiếp đi đâu đây? Tôi rất chờ mong đề cử của đại thiếu gia đây."
Cô ấy vốn không phải người thích xã giao, vì phối hợp diễn với Lăng Thiên Dục, thậm chí không tiếc giả vờ ra hình tượng trong truyền thuyết. Danh dự của Vân Thư trước giờ đều không tốt, có rất nhiều phiên bản về cô ấy, nhưng vậy thì có làm sao, cô ấy chưa bao giờ để ý những người đó đang ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lăng Thương Bắc cũng là nhận nhiệm vụ vào lúc lâm nguy, còn chưa có nghĩ xong đến cuối cùng như thế nào, chỉ là dựa vào bối cảnh chính mình điều tra, thông qua cuộc gặp mặt hôm nay đoán ra con người Vân Thư, phải thỏa mãn "phong lưu" của cô ấy, tìm tới chút trai xinh gái đẹp, đều là phàm phu tục tử, không tránh được những cái đó.
"Hoa Hồng, cô hẳn là quen biết một người trong ngành này, không bằng cô đề cử cho chúng tôi." Lăng Thương Bắc ra bài toán khó này cho Liễu Tư Dực, nàng là người ngoài cuộc, mặc kệ làm cái gì đều sẽ không liên lụy bên trong đó.
Bàn tính như ý đánh đến rất vang, muốn cho Vân Thư hài lòng, lại không cho chính mình dẫn đầu, hôm nay Liễu Tư Dực dỗ Vân Thư vui vẻ đến như vậy, thích hợp hay không nàng đều sẽ bán cho Liễu Tư Dực ba phần mặt mũi. Lăng Thiên Dục nhìn thấu triệt để, chỉ là không phá vỡ cục diện lập tức.
Liễu Tư Dực có tham gia vào hay không không quan trọng, nàng nhất định phải trông sạch sẽ, cùng phiền toái của tam phòng không có bất luận liên lụy gì.
"Mọi người muốn đi gần đây hay là..."
"Gần đây đi, không bằng cô cùng đi luôn." Vân Thư lôi kéo Liễu Tư Dực, sau đó lại liếc nhìn Lăng Thiên Dục, Lăng Thiên Dục vừa lúc ngước mắt lên, đối thượng đôi mắt mỉm cười của Vân Thư.
Mấy cái ý này? Kéo nàng đi làm gì??
Liễu Tư Dực dường như có thể ngầm hiểu được dụng ý của Vân Thư, nở nụ cười nhàn nhạt, "Không thích hợp đâu."
"Thích hợp thích hợp, hôm nay Vân tổng là khách, cô ấy vui vẻ đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì." Lăng Thương Bắc tích cực đáp lại, phản ứng đầu tiên của anh lại là có thể nhìn Liễu Tư Dực thêm một hồi, khi ý thức được vấn đề này, chính mình cũng kinh ngạc.
Liễu Tư Dực liếc mắt nhìn Lăng Thiên Dục, hy vọng từ miệng cô nghe được chút gì, nhưng cuối cùng Lăng Thiên Dục cũng chỉ có trầm mặc. Cô hoàn toàn không hiểu dụng ý của Vân Thư, hai nàng diễn trò đủ rồi, thế nào cũng phải ba nữ nhân cùng nhau hát?
Cũng tốt đi, hiện tại hiển lộ hai nàng có quan hệ tốt, vì tương lai đặt nền móng, đại ca cũng sẽ không quá mức hoài nghi.
"Sau phố có câu lạc bộ, tuy không lớn nhưng phục vụ rất tốt, cũng rất an tĩnh, chỉ nhắm đến đối tượng khách hàng cao cấp, tiêu phí cũng cao hơn một chút."
Lăng Thương Bắc trả lời: "Không sao, chỉ cần chỗ tốt, đắt một chút cũng không sao."
Lăng Thiên Dục nhún vai: "Đúng vậy, dù sao cũng là đại ca thanh toán, Vân Thư cô đừng khách khí với anh ấy, tôi ngày thường cũng không thấy đại ca có bao nhiêu hào phóng."
"Em nói linh tinh gì thế." Lăng Thương Bắc trừng mắt liếc nhìn cô, huynh hữu muội cung này nhìn có vẻ như hòa thuận, thật ra mọi người đều có tâm tư riêng, đều có mục đích riêng.
Liễu Tư Dực vốn cũng không có hứng thú tham gia hiện trường xã giao của người khác, nếu không phải vì nhiều lần nhìn hai kẻ ngốc, nàng cũng lười đến tranh nước đục này, nhiệm vụ của nàng không phải đúc kết nhũng cái đó, nghĩ đến Lăng Thiên Dục cũng không có kế hoạch để chính mình đi.
Làm sao nàng có thể biết người khác đang nghĩ gì, uổng công Vân Thư cũng kéo lại cảm giác tồn tại của nàng, luôn không thể uổng phí dụng tâm của cô ấy.
Câu lạc bộ Lưu Niên, cách Rose một con đường, đi tầm năm phút là có thể đến. Đường phố hoang vắng, thêm mấy cái thân ảnh, vệ sĩ đi theo duy trì khoảng cách 15 mét thích hợp, Vân Thư và Liễu Tư Dực vai sát vai đi tuốt đàng trước mặt, hai anh em đi theo sau.
Con đường thanh tịch, thỉnh thoẳng có tiếng còi xẹt qua bên tai, thỉnh thoảng thấy mấy tên say rượu và người ở thành phố về đêm, Lăng Thiên Dục kéo vạt áo, nhìn hai cái bóng dáng phía trước, ánh mắt dừng ở trên người Liễu Tư Dực.
Ánh trăng kéo dài bóng của nàng, cũng dừng hình ảnh tầm mắt của Lăng Thiên Dục, cô mơ màng mà nhớ tới đã từng. Ở mỗi một thời khắc cô tuyệt vọng, luôn có cái khuỷu tay cho cô dựa vào, trong ba người, chỉ có Liễu Tư Dực được cô thiên vị, cô chưa từng nghĩ tới vì sao, chỉ cảm thấy quá khứ làm khoảng cách giữa các nàng, muốn gần hơn những người khác.
Cô không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, luôn cảnh giác khi tiếp xúc với người khác, chỉ có Liễu Tư Dực có thể làm cô buông lỏng đề phòng, có thể đặt tất cả mọi tín nhiệm, không rõ nguyên do.
"Nhị muội."
Lăng Thiên Dục suy nghĩ bị giọng Lăng Thương Bắc kéo về, cô lãnh đạm đáp lại: "Anh nói."
"Em rốt cuộc hiểu biết Vân Thư bao nhiêu?"
"Vốn dĩ chỉ quen xã giao thôi, trước kia cũng vì từng hợp tác, không tính là quá quen thuộc, làm sao vậy?" Chuẩn bị tốt lý do thoái thác, chưa từng có từ do dự và quên.
Tay Lăng Thương Bắc đút vào túi, nhìn về phía trước, thả chậm bước chân, vẫn duy trì khoảng cách nói chuyện sẽ không bị nghe thấy. Anh đặc biệt cho điều tra lý lịch của Vân Thư, lúc này mới hiểu biết triệt để.
"Vân Thư, cũng không biết từ nơi nào vụt ra, rõ ràng là học chuyên ngành khiêu vũ nhưng lại gia nhập Minh Đức với tư cách là nhân viên bán hàng, thời gian ba năm liền leo tới tổng vị trí marketing, sau khi loại bỏ tất cả những người cản đường cô ta, cuộc đời tựa như bị hack, vượt qua khó khăn để tiến lên, ở tập đoàn Minh Đức như diều gặp gió, không chỉ trở thành phó giám đốc trẻ tuổi nhất tập đoàn, còn trở thành tiểu cổ đông. Trước đó trên lưng cô ta còn bị bêu danh là tiểu tam, xâm nhập vào gia đình lão sư, sau khi lão sư chết thượng vị làm mẹ nhỏ của người ta, cô con gái của lão sư chỉ nhỏ hơn cô ta vài tuổi. Hiện giờ ở tập đoàn Minh Đức, đồn đãi về cô ta rất nhiều, có người nói cô ta là ngủ đi lên, có người nói cô ta năng lực xuất chúng, mặc kệ thế nào, Minh Hướng Đông cô cùng coi trọng cô ta, bằng không sẽ không giao chuyện quản cọc này cho cô ta xử lý."
Lăng Thiên Dục nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: "Ồ? Chưa nghe chuyện này bao giờ, cũng không điều tra qua nên cũng không rõ lắm."
"Cô ta không thiếu tiền, có thể nói cái gì cũng không thiếu, căn bản không biết cô ta thích cái gì, từ nơi nào xã giao tốt, có điều cô ta xinh đẹp như vậy, mặc kệ thích nam hay nữ, trông xinh đẹp sẽ luôn có hứng thú thôi, thử xem cũng được."
Lăng Thiên Dục thật sự muốn cười, tìm trai xinh gái đẹp xác thật là một cách bình thường, nhưng Lăng Thương Bắc thật đúng là chủ nghĩa Sô Vanh nam (1) ung thư.
"Em cảm thấy có thể thử xem sao, đại ca cảm thấy tốt là được, em không có ý kiến." Cô không làm bất kỳ quyền quyết định nào, nói chuyện khách quan, không chút sơ hở, không thể tìm ra bất kỳ nhược điểm nào.
Điều tra nhiều như vậy, có ích lợi gì? Không giống nhau ở điểm tử, người hiểu Vân Thư rất ít, cô ấy chưa bao giờ thích giải thích điều gì với người khác, cũng không dại gì. Bởi vì tính tình của cô, hai người tam quan tương hợp mới có thể trở thành bạn thân, bên trong kế hoạch thượng vị, Vân Thư trợ giúp cho cô rất nhiều, hai người cũng thành toàn cho nhau.
"Hồng Tâm này, thật là thần kỳ, người khó thu phục như Vân Thư thế mà lại vừa gặp đã thân với cô ấy." Lăng Thương Bắc lầm bầm lầu bầu, Lăng Thiên Dục cười mà không nói, không phải vừa gặp đã thân mà vốn dĩ đã quen biết.
Bị một đám nữ nhân chơi xoay quanh, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Lăng Thương Bắc, Lăng Thiên Dục liền muốn cười. Anh bị người ta che giấu lâu như vậy, tự cho là có thể bày mưu lập kế, không ngờ tới mấy nữ nhân anh gặp được này không có một ai là dạng vừa.
Câu lạc bộ Lưu Niên ở trong giới giải trí có chút danh tiếng, không chỉ bởi vì có quan niệm phục vụ khách hàng là thượng đế mà còn bởi vì bồi rượu bồi xướng bên trong không chỉ có giá trị nhan sắc cao, đều là bằng cấp khoa chính quy trở lên, thậm chí có không ít nghiên cứu sinh. Có thể chiêu đến người có bằng cấp cao tài mạo song toàn tới làm nghề bồi rượu, không có chút thực lực thì làm không được, khai không đến vị thù lao cũng làm không được, cho nên nơi này tiêu phí gấp mấy lần nơi khác khác.
Nhưng kẻ có tiền chưa bao giờ để ý nhũng cái đó, tiền với bọn họ là chỉ là sự biến hóa của những con số, ngàn vàng khó mua vui vẻ cho ta, huống chi đa số người đến đều là mang khách hàng đến tiêu phí, đàm phán thương vụ thành công, nhiều thì đơn trên trăm triệu, chậm thì đơn trăm vạn, sẽ sớm thu hồi những khoản chi đó vào trong túi.
Vân Thư dung mạo khí chất xuất chúng, muốn rơi vào tầm mắt của cô ấy cũng không dễ dàng. Liễu Tư Dực quen biết với quản lí cửa tiệm, giao đãi vài câu, vị quản lý kia mở cho bọn họ phòng riêng cao cấp nhất, bên trong có thể ca hát có thể hưởng dụng bữa ăn khuya.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, cửa phòng riêng đã được mở ra, có 3 nam bồi rượu cao ráo đẹp trai cười đi vào, theo sau 3 mỹ nữ cao gầy cũng tiến vào.
"Mấy sếp, muốn ca hát hay là uống rượu?" Một vị mỹ nữ trong đó đã mở miệng trước, mấy cô gái này trang điểm nhẹ nhàng, đẹp vừa phải, ngược lại cũng không làm người ta chán ghét. Mấy chàng trai trông cũng rất có thân sĩ phong độ, buồn cười nhất chính là bọn họ trước sau giới thiệu bằng cấp và chuyên ngành của chính mình, thậm chí còn báo cả tên trường đại học.
Xấu hổ chính là ở này còn có bạn cùng trường với Vân Thư, cô ấy vẫn duy trì nụ cười xã giao: "Đại thiếu gia hôm nay xem ra thật sự phải chi mạnh tay rồi."
"Vân tổng vui là được." Lăng Thương Bắc liếc mắt ra hiệu cho bọn họ, mấy người tự động vây quanh Vân Thư, cô ấy nhìn đám người này này mặt mũi cứ tựa tựa nhau, tức khắc cảm thấy ngột ngạt.
Chơi chơi thôi mà, làm dáng xíu là được, không cần thật sự tới chứ. Vân Thư cả người không được tự nhiên, đặc biệt là khi một nữ nhân trong đó tựa gần cô ấy một cách thân mật muốn kính rượu, cô ấy miễn cưỡng mà ứng phó uống một ly.
"Vân tổng, chúng ta hát một bài được không?" Một chàng trai trẻ tuổi thế mà lại chọn bài《 Đã lâu không gặp 》, đó là một bài hát cô ấy rất thích, cũng là nhạc chuông của người nào đó, nhưng ở trường hợp như vậy, cô ấy không muốn hát, quả thực chính là làm bẩn nội tâm thuần khiết của cô ấy.
Vân Thư đáp ứng không xuể, thường thường nhìn Lăng Thiên Dục với ánh mắt cầu cứu, tốt xấu giải vây cho cô ấy một chút, đây nếu như bị người khác thấy, có thể sẽ thật sự chùy thân phần "hồ ly tinh" của cô ấy.
Lăng Thiên Dục đỡ trán, đối với trường hợp như vậy, cô cũng nhức nhức cái đầu, may mắn mình không phải Vân Thư, chiêu đãi người khác thì có thể chứ chính mình thì ăn không tiêu.
Nhưng Vân Thư chính là xã giao gần mười phút, mệt đến cô ấy muốn bỏ chạy. Tàm tạm cũng coi như tiếp nhận ý tốt, nên để những hoa hoa thảo thảo đó rời đi, cô ấy đang muốn mở miệng, cửa phòng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ra.
Đẩy cửa chính là một cô gái, nụ cười của cô nàng hoàn toàn cứng đờ khi nhìn thấy Vân Thư, lông mi dài khẽ run, làn da trắng nõn lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, ba phần men say mông lung, làm cô nàng trông nhiều thêm vài phần phong tình.
"Vi Nhiên? Sao em lại ở đây?" Vân Thư đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ và kinh ngạc, khi nói chuyện vội vã kéo ra khoảng cách với người bên cạnh, không khéo điều đầu tiên cô nàng nhìn thấy khi đẩy cửa vào chính là Vân Thư bị người khác khoác vai bá cổ.
Khóe môi Cố Vi Nhiên giật giật, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen nhánh, dùng sức kéo kéo, làm chính mình tỉnh táo trong giây lát, cô nàng cười trừ: "Thật ngại quá, Vân tổng, quấy rầy ngài phong lưu khoái hoạt rồi."
Vốn là thua trò chơi, tới phòng bên cạnh kêu một câu hoặc là kính một ly rượu, không ngờ tới thế mà lại thấy cảnh như vậy, trái tim Cố Vi Nhiên giống bị đặt ở núi đao biển lửa, sau khi nóng lạnh luân phiên, còn có chút đau.
Cô nàng chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn đi, thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc khó giải thích này.
"Cố Vi Nhiên!" Vân Thư muốn gọi cô ấy lại, cũng đã quá muộn, cô ấy đẩy người bên cạnh ra, nhanh chóng đuổi theo, "Vi Nhiên!"
"Cô ấy là ai?" Lăng Thương Bắc hỏi một câu, bỗng nhiên nhớ tới cái tên quen thuộc khi điều tra, con gái của lão sư Vân Thư, kế nữ của cô ấy tên là Cố Vi Nhiên.
- --------------------------
Chú thích
(1) Chủ nghĩa Sô Vanh (chauvinism): là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh. Chủ nghĩa Sô Vanh nam là những người cho rằng đàn ông là bề trên của phụ nữ.
Bình Luận