hoàng đế của ta - nhất lê
Chương 1
Năm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà ta tổ chức vô cùng náo nhiệt. Cũng vào hôm đó, trưởng tỷ được đương kim Thánh thượng chỉ hôn cho Thái tử. Một lúc song hỉ lâm môn, mọi người trong phủ đều vui mừng, nở mày nở mặt.
Khi đó ta chỉ mới mười một tuổi, đi theo Vũ sư phụ học được chút võ công, leo tường, lùa gà, rất hay gây chuyện. Phụ thân đại nhân nhà ta vô cùng đau đầu. Đáng tiếc ta là con út trong nhà nên luôn được cưng chiều. Ông ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để ta tuỳ ý làm loạn, chỉ cần không gây ra rắc rối quá to là được, ước người ngoài vĩnh viễn không biết Tề gia còn có một mầm mống vặn vẹo là ta.
Ta tự nhận nếu phụ mẫu không yêu chiều như vậy, mầm cây vốn không thẳng của ta cũng không bị xiêu vẹo qua năm tháng. Đến mức vào năm mười một tuổi, ta đã hoàn toàn bôi nhọ gia phong của Tề gia. Văn không bằng trưởng tỷ, khiêu vũ không bằng nhị tỷ, biết chút võ nghệ mèo ba chân cũng không bằng một phần mười của huynh trưởng và nhị ca. Cho dù trên dưới Tề gia hễ trông thấy ta liền đau đầu nhưng ta sống vô cùng vui vẻ. Bởi vì họ tuy đau đầu nhưng trong lòng càng thương ta hơn. Từ nhỏ ta đã am hiểu đạo lý này nên sống không chút sợ hãi.
Nhưng vạn sự trên đời đều nghiêng về cái thiện, ác giả ác báo. Tề gia không thể nghiêm khắc quản giáo thì vẫn luôn có nguời khác thay trời hành đạo.
Chỉ là ta không ngờ ngày đó vội tới khiến ta không kịp chuẩn bị.
Lễ cập kê của trưởng tỷ, tất cả mọi người qua lại chào hỏi nên không thể để ý đến ta. Nhân dịp không ai chú ý, ta che mặt chạy ra Tề phủ từ con đường quen thuộc, cong lưng trèo lên tường của kinh thành. Ánh trăng hôm nay không đẹp lắm. Ta dương dương tự đắc ngồi trên tường thành, hơi vén mạng che mặt lên gặm cánh gà trộm được trên yến tiệc, nhổ vụn xương gà xuống dưới tường thành.
“Kẻ nào tự tiện trèo lên tường!”
Một giọng nói vừa nghiêm túc vừa trong trẻo đột nhiên vang lên sau lưng khiến ta sợ hãi suýt ngã xuống tường thành.
Một cánh tay cứng cáp bỗng kéo từ phía sau rồi quẳng ta ngã xuống nền đất. Cánh gà ta gặm một nửa bị văng đi thật xa.
Người ta dù sao cũng đã cứu cái mạng nhỏ của ta, theo lý thuyết thì ta nên có chút cảm kích nào đó. Đáng tiếc, ta lúc ấy là Tam tiểu thư Tề gia được lớn lên trong sự sủng ái vô bờ, trên đời không gì quan trọng bằng nửa cái cánh gà kia của ta.
Ta nheo mắt nhìn một góc khôi giáp loé sáng trước mặt, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một tiểu tốt giữ thành. Ta nhảy phốc lên, dùng sức lực vô cùng hung hăng cho đối phương một cái bạt tai.
Đối phương dĩ nhiên sững sờ vì bị đánh, đứng yên bất động nhìn ta. Năm ngón tay in dấu đỏ ửng trên gương mặt ngơ ngác vô tội của hắn.
Ta cũng hơi ngạc nhiên chút. Không phải vì sợ hãi thán phục bản thân lại tát vang dội đến vậy, mà bị kinh diễm bởi khuôn mặt tuấn tú đối diện. Nhất thời bị gương mặt phong thần tuấn lãng này làm mê mẩn tâm can.
Đến khi ta thấy lửa giận bùng lên trong cặp mắt xán lạn tinh hà kia thì đã muộn.
Hành động của thiếu niên đúng là nhanh như gió. Khi ta quay người định chạy thì sau lưng chịu một chưởng rất mạnh. Bất đắc dĩ chỉ có thể đánh trả lại một chưởng thì lại bị hắn giữ lại tay. Ta giơ chân muốn đá khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn dùng sức nắm chặt cổ tay ta. Ta lập tức đau đến cứng nhắc, nhưng lực trên chân vẫn không giảm đi chút nào, đón gió bay thẳng đến gương mặt hắn. Ai ngờ thân trên của hắn nhanh chóng nhận ra liền nhẹ nhàng tránh được một cước của ta. Cổ tay ta lúc này đã đau như bị bẻ gãy.
“Thả ta ra! Ta là nữ nhi của Hữu tướng! Tỷ tỷ của ta là đương kim Thái tử phi!”
Lực trên tay quả nhiên buông lỏng, ta thừa cơ vùng ra, chạy về phía trước mà không quay đầu lại.
“Ngươi đợi đấy! Sau này cha ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Ta vừa chạy vừa nói một cách đầy hận thù, đảo mắt liền trượt xuống thành lâu. Ta thở hồng hộc nhìn phía sau, phát hiện không có người đuổi theo mới bình ổn trái tim đang trực nhảy ra ngoài.
Lúc ấy, ta chỉ biết cái tát này khiến sau lưng đau âm ỉ cùng vết hằn đỏ trên cổ tay, lại không ngờ nó sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
1.
Tân Kiến nguyên niên, ta mười lăm tuổi. Tuyết rơi ròng rã ba ngày, toàn bộ kinh thành phủ lên một màu trắng xoá. Ta vào cung làm nô tỳ với thân phận nữ nhi của tội thần. Trên người lạnh run, trong lòng cũng không ngừng run rẩy. Ta không ngờ sau khi nhập cung bản thân lại được phong làm Tài nhân, ở trong Vĩnh An Cung. Làm một phi tần cấp thấp nhất, ở trong một cung điện hẻo lánh nhất. Nhưng đối với nữ nhi của tội thần mà nói, đây đã được xem là một ân điển lớn lao. Càng không ngờ ta lại là người đầu tiên thị tẩm trong số tất cả phi tần trong cung. Đêm đó vô cùng dài, ta ở trong cung đợi chờ phu quân trên danh nghĩa của mình.
Ta nghĩ, có lẽ ta có thể tranh đấu một phen, nhưng không biết vì sao đương kim bệ hạ lại phong ta làm Tài nhân. Cho dù ta chỉ lẻ loi không còn gì cả nhưng vẫn nổi lên một ý nghĩ xằng bậy. Nếu ta là người đầu tiên thị tẩm trong số những cung tần đông đảo ấy, vậy chẳng phải ta vẫn còn một tia hi vọng nhận được hoàng ân để cứu Tề gia thoát khỏi tai hoạ sao?
Cho đến khi ta trông thấy Hoàng thượng mặc long bào đen bước vào trong điện, thân người thẳng tắp, ánh mắt sống động như đang trêu chọc một người lưu lạc đáng thương. Khoé miệng còn mang theo một tia mỉa mai như có như không.
“Trẫm lại muốn xem vị phụ thân tốt của ngươi hiện giờ làm thế nào để tìm trẫm tính sổ đây?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, trong chớp mắt rơi vào mù mịt.
Hắn lại hơi tức giận.
Lửa giận trong cặp mắt kia cuối cùng kéo kí ức của ta về đêm hè bốn năm trước.
À, thì ra là hắn.
Thế nhưng khi nhận ra hắn, ta lại càng rơi vào mơ màng. Ta đã cho hắn một cái tát, vì sao hắn lại muốn phong ta làm Tài nhân?
“Ngươi lấy oán trả ơn, trẫm muốn trả thù ngươi.”
Hắn tựa như càng thêm nổi nóng, ánh mắt nhìn ta đã mang theo đao kiếm.
Ta nhất thời không biết phải nói gì. Ta từ trước đến nay không nói ngọt bằng nhị tỷ, nhưng ta cảm thấy nói xin lỗi lúc này e là đã quá muộn.
Người trong thiên hạ đều biết trưởng tỷ bốn năm trước gả vào phủ Thái tử, Tề gia ta liền vào phe của Thái tử. Nếu như thuận lợi đăng cơ xưng đế, Tề gia ta sẽ có vinh quang vô hạn. Dù sao Thái tử cũng là con trai trưởng của Hoàng hậu. Cho dù Hoàng thượng sủng ái Nhu Phi, yêu chiều Lục tử Ninh Vương điện hạ, nhưng quy trình lễ pháp đều ở đây, Ninh Vương kia còn có thể lật trời hay sao?
Nhưng ai cũng không ngờ bên gối Nhu Phi gió lại thổi tốt đến vậy. Lão Hoàng đế yêu đương đến mù quáng, mà thanh danh của Ninh Vương rất được lòng triều đình. Trong một khoảng thời gian ngắn, phe Thái tử và phe Ninh Vương đấu nhau như nước với lửa. Chuyện liên quan đến tiền đồ gia tộc, Tề gia ta dĩ nhiên rất cố gắng, có thể nói là dốc hết sức trong cuộc chiến chống lại Ninh Vương. Dù ta không liên quan đến triều đình, nhưng cũng âm thầm cùng đám “huynh đệ giang hồ” của mình bịa ra không ít lời nói xấu Ninh Vương. Thậm chí còn soạn thành bài hát để trẻ con truyền nhau hát từ đầu phố đến cuối ngõ, cũng coi như ta dốc một phần sức lực cho Thái tử tỷ phu của mình.
Nhưng cho dù Tề gia có tận lực như nào, cho dù quy trình lễ pháp cho chu toàn ra sao, lão Hoàng đế vào lúc gần đất xa trời lại trở nên tuỳ hứng. Năm Cảnh Đức thứ mười bảy, Thái tử tỷ phu ta bị phế, Ninh Vương được lập làm Thái tử. Sau đó, vào đầu mùa đông năm nay, lão Hoàng đế cuối cùng cũng hài lòng nhắm mắt xuôi tay.
Tân Hoàng đăng cơ, Tân Kiến nguyên niên. Tề gia chúng ta bị lưu vong vì tội danh mưu hại Ninh Vương trước kia. Trưởng tỷ cùng phế Thái tử di dời đến Kế Châu xa xôi. Tề gia ta xem như rơi vào bước đường cùng. Vào lúc Tề gia sụp đổ, phụ thân chỉ có thể than một tiếng thắng làm vua, thua làm giặc. Mẫu thân nghe nói ta phải vào cung làm nô tỳ cũng chỉ đành rơi nước mắt trên khuôn mặt già nua.
Mà giờ khắc này ta lại đang lẻ loi đứng trong Vĩnh An Cung, bên cạnh có hai cung nữ đứng thẳng, nhìn tân hoàng đã từng bị ta bạt tai, cảm thấy Tề gia ta coi như hoàn toàn xong đời.
2.
Người người đều nói Ninh Vương là người có tài đức, chăm chỉ chính vụ, giỏi về khuyên can, đối xử với mọi người khoan dung hiền lành. Chỉ có ta biết, hắn là một tên tiểu nhân có lòng báo thủ cực nặng, tâm cơ trùng trùng.
Ta sớm đã không còn suy nghĩ muốn cứu Tề gia, vì ta ngay cả bảo vệ chính mình còn vô cùng khó khăn.
Vì ta là phi tần đầu tiên được chiêu hạnh, lại là nữ nhi của tội thần nên không chỉ rước về rất nhiều hận thù của đám người hậu cung, còn bị Thái hậu trước đây là Nhu Phi xách vào cung hung hăng dạy dỗ một phen. Dạy ta thế nào là tôn ti, thế nào là nữ đức, thế nào là hiền phi.
Thái hậu muốn ta không được mê hoặc chủ tử.
Ta nhìn vị Thái hậu dung mạo xinh đẹp mặc dù đã qua bốn mươi tuổi, nhớ tới câu “mê hoặc chủ tử” là từ mà phụ thân ta quen dùng khi thường dâng tấu lên Tiên hoàng vạch tội Nhu Phi. Ta sâu sắc cảm nhận Thái hậu cũng đang trả thù.
Nhưng ta oan uổng biết bao. Rõ ràng đêm đó Hoàng thượng ngoại trừ lạnh nhạt cười nhạo ta một phen còn thưởng cho ta ánh nhìn khinh khỉnh, độc chiếm giường của ta. Không cho ta một ân sủng nào còn bất đắc dĩ trở thành tấm bia của tất cả mọi người, ta thật sự vô cùng oan uổng.
Nhưng ta có oan uổng cũng không dám nói. Vì cung nữ Thuý Tâm và Liên Nhị nói, nếu như ta nói ra, người trong hậu cung không chỉ hận ta mà còn cười nhạo, bảo ta nhất định phải nhịn không được nói ra. Ta liền một mực chịu đựng, kết quả càng thêm oan uổng.
Nhưng Hoàng thượng ngày càng tệ hại, thỉnh thoảng lại muốn chiêu hạnh ta, ở trong cung của ta nhìn ta nhẫn nhịn nghẹn đỏ mặt cũng không dám tát hắn. Hắn càng dương dương tự đắc hơn, chiếm giường của ta, chỉ ném cho ta một tấm chăn mềm để ngủ dưới đất.
Một năm trôi qua, hậu cung càng oán hận ta sâu sắc, mà ta càng có nỗi khổ khó nói.
Có thể thấy Hoàng thượng nói muốn trả thù ta là thật sự muốn trả thù ta. Đồng thời thủ đoạn ra tay vô cùng tàn độc, giết người không dao, tâm địa độc ác.
Thế nhưng người khác lại không thấy vậy. Ngay cả Thuý Tâm và Liên Nhị đều cảm thấy Hoàng thượng đến đây đã là ân điển lớn lao rồi.
Nhưng ta từ nhỏ đã không nhịn được tức giận, thay vì oan ức đến chết trong cung thì không bằng dùng một tấm lụa trắng thắt cổ còn hơn. Ta nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ chịu không nổi.
Mà ngày ta bộc phát lại không phải một ngày đẹp.
Khi đó ta chỉ mới mười một tuổi, đi theo Vũ sư phụ học được chút võ công, leo tường, lùa gà, rất hay gây chuyện. Phụ thân đại nhân nhà ta vô cùng đau đầu. Đáng tiếc ta là con út trong nhà nên luôn được cưng chiều. Ông ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để ta tuỳ ý làm loạn, chỉ cần không gây ra rắc rối quá to là được, ước người ngoài vĩnh viễn không biết Tề gia còn có một mầm mống vặn vẹo là ta.
Ta tự nhận nếu phụ mẫu không yêu chiều như vậy, mầm cây vốn không thẳng của ta cũng không bị xiêu vẹo qua năm tháng. Đến mức vào năm mười một tuổi, ta đã hoàn toàn bôi nhọ gia phong của Tề gia. Văn không bằng trưởng tỷ, khiêu vũ không bằng nhị tỷ, biết chút võ nghệ mèo ba chân cũng không bằng một phần mười của huynh trưởng và nhị ca. Cho dù trên dưới Tề gia hễ trông thấy ta liền đau đầu nhưng ta sống vô cùng vui vẻ. Bởi vì họ tuy đau đầu nhưng trong lòng càng thương ta hơn. Từ nhỏ ta đã am hiểu đạo lý này nên sống không chút sợ hãi.
Nhưng vạn sự trên đời đều nghiêng về cái thiện, ác giả ác báo. Tề gia không thể nghiêm khắc quản giáo thì vẫn luôn có nguời khác thay trời hành đạo.
Chỉ là ta không ngờ ngày đó vội tới khiến ta không kịp chuẩn bị.
Lễ cập kê của trưởng tỷ, tất cả mọi người qua lại chào hỏi nên không thể để ý đến ta. Nhân dịp không ai chú ý, ta che mặt chạy ra Tề phủ từ con đường quen thuộc, cong lưng trèo lên tường của kinh thành. Ánh trăng hôm nay không đẹp lắm. Ta dương dương tự đắc ngồi trên tường thành, hơi vén mạng che mặt lên gặm cánh gà trộm được trên yến tiệc, nhổ vụn xương gà xuống dưới tường thành.
“Kẻ nào tự tiện trèo lên tường!”
Một giọng nói vừa nghiêm túc vừa trong trẻo đột nhiên vang lên sau lưng khiến ta sợ hãi suýt ngã xuống tường thành.
Một cánh tay cứng cáp bỗng kéo từ phía sau rồi quẳng ta ngã xuống nền đất. Cánh gà ta gặm một nửa bị văng đi thật xa.
Người ta dù sao cũng đã cứu cái mạng nhỏ của ta, theo lý thuyết thì ta nên có chút cảm kích nào đó. Đáng tiếc, ta lúc ấy là Tam tiểu thư Tề gia được lớn lên trong sự sủng ái vô bờ, trên đời không gì quan trọng bằng nửa cái cánh gà kia của ta.
Ta nheo mắt nhìn một góc khôi giáp loé sáng trước mặt, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một tiểu tốt giữ thành. Ta nhảy phốc lên, dùng sức lực vô cùng hung hăng cho đối phương một cái bạt tai.
Đối phương dĩ nhiên sững sờ vì bị đánh, đứng yên bất động nhìn ta. Năm ngón tay in dấu đỏ ửng trên gương mặt ngơ ngác vô tội của hắn.
Ta cũng hơi ngạc nhiên chút. Không phải vì sợ hãi thán phục bản thân lại tát vang dội đến vậy, mà bị kinh diễm bởi khuôn mặt tuấn tú đối diện. Nhất thời bị gương mặt phong thần tuấn lãng này làm mê mẩn tâm can.
Đến khi ta thấy lửa giận bùng lên trong cặp mắt xán lạn tinh hà kia thì đã muộn.
Hành động của thiếu niên đúng là nhanh như gió. Khi ta quay người định chạy thì sau lưng chịu một chưởng rất mạnh. Bất đắc dĩ chỉ có thể đánh trả lại một chưởng thì lại bị hắn giữ lại tay. Ta giơ chân muốn đá khuôn mặt tuấn tú của hắn, hắn dùng sức nắm chặt cổ tay ta. Ta lập tức đau đến cứng nhắc, nhưng lực trên chân vẫn không giảm đi chút nào, đón gió bay thẳng đến gương mặt hắn. Ai ngờ thân trên của hắn nhanh chóng nhận ra liền nhẹ nhàng tránh được một cước của ta. Cổ tay ta lúc này đã đau như bị bẻ gãy.
“Thả ta ra! Ta là nữ nhi của Hữu tướng! Tỷ tỷ của ta là đương kim Thái tử phi!”
Lực trên tay quả nhiên buông lỏng, ta thừa cơ vùng ra, chạy về phía trước mà không quay đầu lại.
“Ngươi đợi đấy! Sau này cha ta sẽ tìm ngươi tính sổ!”
Ta vừa chạy vừa nói một cách đầy hận thù, đảo mắt liền trượt xuống thành lâu. Ta thở hồng hộc nhìn phía sau, phát hiện không có người đuổi theo mới bình ổn trái tim đang trực nhảy ra ngoài.
Lúc ấy, ta chỉ biết cái tát này khiến sau lưng đau âm ỉ cùng vết hằn đỏ trên cổ tay, lại không ngờ nó sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình.
1.
Tân Kiến nguyên niên, ta mười lăm tuổi. Tuyết rơi ròng rã ba ngày, toàn bộ kinh thành phủ lên một màu trắng xoá. Ta vào cung làm nô tỳ với thân phận nữ nhi của tội thần. Trên người lạnh run, trong lòng cũng không ngừng run rẩy. Ta không ngờ sau khi nhập cung bản thân lại được phong làm Tài nhân, ở trong Vĩnh An Cung. Làm một phi tần cấp thấp nhất, ở trong một cung điện hẻo lánh nhất. Nhưng đối với nữ nhi của tội thần mà nói, đây đã được xem là một ân điển lớn lao. Càng không ngờ ta lại là người đầu tiên thị tẩm trong số tất cả phi tần trong cung. Đêm đó vô cùng dài, ta ở trong cung đợi chờ phu quân trên danh nghĩa của mình.
Ta nghĩ, có lẽ ta có thể tranh đấu một phen, nhưng không biết vì sao đương kim bệ hạ lại phong ta làm Tài nhân. Cho dù ta chỉ lẻ loi không còn gì cả nhưng vẫn nổi lên một ý nghĩ xằng bậy. Nếu ta là người đầu tiên thị tẩm trong số những cung tần đông đảo ấy, vậy chẳng phải ta vẫn còn một tia hi vọng nhận được hoàng ân để cứu Tề gia thoát khỏi tai hoạ sao?
Cho đến khi ta trông thấy Hoàng thượng mặc long bào đen bước vào trong điện, thân người thẳng tắp, ánh mắt sống động như đang trêu chọc một người lưu lạc đáng thương. Khoé miệng còn mang theo một tia mỉa mai như có như không.
“Trẫm lại muốn xem vị phụ thân tốt của ngươi hiện giờ làm thế nào để tìm trẫm tính sổ đây?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, trong chớp mắt rơi vào mù mịt.
Hắn lại hơi tức giận.
Lửa giận trong cặp mắt kia cuối cùng kéo kí ức của ta về đêm hè bốn năm trước.
À, thì ra là hắn.
Thế nhưng khi nhận ra hắn, ta lại càng rơi vào mơ màng. Ta đã cho hắn một cái tát, vì sao hắn lại muốn phong ta làm Tài nhân?
“Ngươi lấy oán trả ơn, trẫm muốn trả thù ngươi.”
Hắn tựa như càng thêm nổi nóng, ánh mắt nhìn ta đã mang theo đao kiếm.
Ta nhất thời không biết phải nói gì. Ta từ trước đến nay không nói ngọt bằng nhị tỷ, nhưng ta cảm thấy nói xin lỗi lúc này e là đã quá muộn.
Người trong thiên hạ đều biết trưởng tỷ bốn năm trước gả vào phủ Thái tử, Tề gia ta liền vào phe của Thái tử. Nếu như thuận lợi đăng cơ xưng đế, Tề gia ta sẽ có vinh quang vô hạn. Dù sao Thái tử cũng là con trai trưởng của Hoàng hậu. Cho dù Hoàng thượng sủng ái Nhu Phi, yêu chiều Lục tử Ninh Vương điện hạ, nhưng quy trình lễ pháp đều ở đây, Ninh Vương kia còn có thể lật trời hay sao?
Nhưng ai cũng không ngờ bên gối Nhu Phi gió lại thổi tốt đến vậy. Lão Hoàng đế yêu đương đến mù quáng, mà thanh danh của Ninh Vương rất được lòng triều đình. Trong một khoảng thời gian ngắn, phe Thái tử và phe Ninh Vương đấu nhau như nước với lửa. Chuyện liên quan đến tiền đồ gia tộc, Tề gia ta dĩ nhiên rất cố gắng, có thể nói là dốc hết sức trong cuộc chiến chống lại Ninh Vương. Dù ta không liên quan đến triều đình, nhưng cũng âm thầm cùng đám “huynh đệ giang hồ” của mình bịa ra không ít lời nói xấu Ninh Vương. Thậm chí còn soạn thành bài hát để trẻ con truyền nhau hát từ đầu phố đến cuối ngõ, cũng coi như ta dốc một phần sức lực cho Thái tử tỷ phu của mình.
Nhưng cho dù Tề gia có tận lực như nào, cho dù quy trình lễ pháp cho chu toàn ra sao, lão Hoàng đế vào lúc gần đất xa trời lại trở nên tuỳ hứng. Năm Cảnh Đức thứ mười bảy, Thái tử tỷ phu ta bị phế, Ninh Vương được lập làm Thái tử. Sau đó, vào đầu mùa đông năm nay, lão Hoàng đế cuối cùng cũng hài lòng nhắm mắt xuôi tay.
Tân Hoàng đăng cơ, Tân Kiến nguyên niên. Tề gia chúng ta bị lưu vong vì tội danh mưu hại Ninh Vương trước kia. Trưởng tỷ cùng phế Thái tử di dời đến Kế Châu xa xôi. Tề gia ta xem như rơi vào bước đường cùng. Vào lúc Tề gia sụp đổ, phụ thân chỉ có thể than một tiếng thắng làm vua, thua làm giặc. Mẫu thân nghe nói ta phải vào cung làm nô tỳ cũng chỉ đành rơi nước mắt trên khuôn mặt già nua.
Mà giờ khắc này ta lại đang lẻ loi đứng trong Vĩnh An Cung, bên cạnh có hai cung nữ đứng thẳng, nhìn tân hoàng đã từng bị ta bạt tai, cảm thấy Tề gia ta coi như hoàn toàn xong đời.
2.
Người người đều nói Ninh Vương là người có tài đức, chăm chỉ chính vụ, giỏi về khuyên can, đối xử với mọi người khoan dung hiền lành. Chỉ có ta biết, hắn là một tên tiểu nhân có lòng báo thủ cực nặng, tâm cơ trùng trùng.
Ta sớm đã không còn suy nghĩ muốn cứu Tề gia, vì ta ngay cả bảo vệ chính mình còn vô cùng khó khăn.
Vì ta là phi tần đầu tiên được chiêu hạnh, lại là nữ nhi của tội thần nên không chỉ rước về rất nhiều hận thù của đám người hậu cung, còn bị Thái hậu trước đây là Nhu Phi xách vào cung hung hăng dạy dỗ một phen. Dạy ta thế nào là tôn ti, thế nào là nữ đức, thế nào là hiền phi.
Thái hậu muốn ta không được mê hoặc chủ tử.
Ta nhìn vị Thái hậu dung mạo xinh đẹp mặc dù đã qua bốn mươi tuổi, nhớ tới câu “mê hoặc chủ tử” là từ mà phụ thân ta quen dùng khi thường dâng tấu lên Tiên hoàng vạch tội Nhu Phi. Ta sâu sắc cảm nhận Thái hậu cũng đang trả thù.
Nhưng ta oan uổng biết bao. Rõ ràng đêm đó Hoàng thượng ngoại trừ lạnh nhạt cười nhạo ta một phen còn thưởng cho ta ánh nhìn khinh khỉnh, độc chiếm giường của ta. Không cho ta một ân sủng nào còn bất đắc dĩ trở thành tấm bia của tất cả mọi người, ta thật sự vô cùng oan uổng.
Nhưng ta có oan uổng cũng không dám nói. Vì cung nữ Thuý Tâm và Liên Nhị nói, nếu như ta nói ra, người trong hậu cung không chỉ hận ta mà còn cười nhạo, bảo ta nhất định phải nhịn không được nói ra. Ta liền một mực chịu đựng, kết quả càng thêm oan uổng.
Nhưng Hoàng thượng ngày càng tệ hại, thỉnh thoảng lại muốn chiêu hạnh ta, ở trong cung của ta nhìn ta nhẫn nhịn nghẹn đỏ mặt cũng không dám tát hắn. Hắn càng dương dương tự đắc hơn, chiếm giường của ta, chỉ ném cho ta một tấm chăn mềm để ngủ dưới đất.
Một năm trôi qua, hậu cung càng oán hận ta sâu sắc, mà ta càng có nỗi khổ khó nói.
Có thể thấy Hoàng thượng nói muốn trả thù ta là thật sự muốn trả thù ta. Đồng thời thủ đoạn ra tay vô cùng tàn độc, giết người không dao, tâm địa độc ác.
Thế nhưng người khác lại không thấy vậy. Ngay cả Thuý Tâm và Liên Nhị đều cảm thấy Hoàng thượng đến đây đã là ân điển lớn lao rồi.
Nhưng ta từ nhỏ đã không nhịn được tức giận, thay vì oan ức đến chết trong cung thì không bằng dùng một tấm lụa trắng thắt cổ còn hơn. Ta nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ chịu không nổi.
Mà ngày ta bộc phát lại không phải một ngày đẹp.
Bình Luận