hoàng đế của ta - nhất lê
Chương 14
25.
Ta gặp Hiền Phi ở ngoài Hưng Đức điện, nàng đi ra từ phía trong đang chuẩn bị hồi cung. Hiền Phi khẽ liếc qua ta, cuối cùng đoan trang dừng lại bên cạnh, thản nhiên nói: “Du Phi về đi, Hoàng thượng bôn ba hồi kinh, hạ lệnh ai cũng không được phép quấy rầy.”
Ta hành bình lễ xong trực tiếp bước vào trong.
“Hoàng hậu nương nương đang ở trong, Du Phi vẫn muốn vào sao?” Giọng Hiền Phi không lên không xuống, một lần nữa đâm vào tim ta.
Hiền Phi trước giờ không thích nói chuyện, kết quả vừa mở miệng đã vô cùng có hiệu quả trong việc khiến ta dừng bước.
“Dương Phụng thường có công hộ giá bị nghịch tặc đâm trọng thương khiến Hoàng hậu nương nương ngày đêm lo lắng. Hoàng thượng trấn an suốt cả dọc đường, lúc này Du Phi còn muốn tiến vào quấy rầy đế hậu nghỉ ngơi sao?” Hiền Phi thấy ta dừng lại liền đứng phía sau, lời nói nhẹ nhàng bay vào tai ta.
“Hoàng thượng chưa từng để phi tần ngủ lại Hưng Đức điện. Ta có thể đợi.” Cơ thể ta cứng ngắc. Nếu như Hoàng hậu ở trong đó thì ta quả thực không thể tiến vào. Trong lòng thầm day dứt, bất kể chân tướng ra sao, Dương Phụng thường cũng đã chịu tai hoạ một cách vô duyên vô cớ. Ta khó có thể mở miệng cầu tình trước mặt Hoàng hậu. Lúc này cũng mới qua trưa, ta đợi đến chiều Hoàng hậu rời đi là được.
“Cô và ta là phi tần.” Hiền Phi thông suốt, thong thả đến trước mặt ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoàng hậu là chính thê.”
“Hoàng thượng chưa từng để người khác ngủ lại Hưng Đức điện.” Ta sửa lại câu nói của mình, không rõ Hiền Phi lấy đâu ra rảnh rỗi để thoải mái hàn huyên với ta.
Hiền Phi nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn ta.
“Hoàng hậu nương nương cũng không phải người thường.” Một hồi sau Hiền Phi cười một tiếng, thì thầm với ta: “Nhớ năm đó từ một Tiệp dư nhỏ nhoi mà lại có thể một đường được sắc phong làm hậu. Nếu bàn về độ thức thời, bản cung cũng phải hổ thẹn không bằng.”
Hiền Phi hôm nay là con nhím sao, vừa mới đâm chọc ta xong lại ngầm mỉa mai Hoàng hậu. Ta nhìn Hiền Phi, trông thấy nụ cười lạnh xem thường trên khoé môi nàng ta.
“Ha ha, Dương Hoàng hậu thật cao tay.” Hiền Phi nhìn lên bầu trời. “Bản cung vẫn nhớ Dương gia trước đó cũng có mối quan hệ tốt với hai nhà Tề gia, Hàn gia. Hoàng hậu nương nương trước đó cũng thân thiết như tỷ muội với Kế Vương phi. Thế nhưng vừa rồi trong nội điện, Hoàng hậu nương nương lại không nể tình riêng chút nào, một chút lối thoát cũng không chịu để lại cho Kế Vương.”
“Dương Phụng thường dù sao cũng là nhị ca của Hoàng hậu nương nương. Người thân bỗng dưng bị thương, nàng ta tức giận cũng là lẽ thường…” Ta vịn tay Liên Nhị, trong lòng bỗng hụt hẫng.
“Cũng đúng, đều là người một nhà cả. Du Phi lần này không phải cũng vì tỷ tỷ nhà mình mới đến sao?” Hiền Phi hừ lạnh, hờ hững ngắm nhìn móng tay sơn đỏ rực của mình. “Nhưng bất kể là vô tình hay cố ý, Dương Phụng thường chịu một nhát đao ấy rất đáng giá. Nhát đao ấy đã chứng giám cho lòng trung thành của Dương gia. Cho dù Dương Hoàng hậu không có con thì địa vị của Dương Hoàng hậu trong lục cung cũng không hề bị lay chuyển. Một đời phú quý của Dương gia cũng được bảo toàn.”
Ta ngước nhìn Hiền Phi, không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vì sao lại “bất kể vô tình hay cố ý”? Nhị lang Dương gia sao lại cố ý để bị thương? Chẳng lẽ Dương gia lại cùng Hoàng thượng tính kế Kế Vương sao? Sao có thể!
“Du Phi, lúc này nhìn lại mối giao hảo ngày trước của hai nhà Dương – Tề, không biết phần tình cảm nào mới là thật, phần nào mới là giả đây.” Hiền Phi nhìn ta một chút, trong ánh mắt đều toả ra sự lạnh lẽo. Nàng ta cười lạnh một tiếng rồi vịn tay cung nhân rời đi.
Ta đứng trong gió rét, bên tai vang vọng thật lâu giọng nói khinh thường của Hiền Phi, cảm thấy từng dòng máu trong người như đông lại.
Năm đó phe Thái tử bị sụp đổ, nhà mẹ Thái tử là Hàn gia vì mưu phản mà bị chém đầu cả nhà. Tề gia là môn phiệt lớn nhất của phe Thái tử năm đó, dù không theo phản nghịch nhưng vẫn có tội thường ngày mưu hại Ninh Vương nên bị Tiên hoàng đày đi lưu vong khổ sai. Bây giờ xem ra, năm đó Tề gia có thể may mắn giữ được tính mạng cũng là Tiên hoàng độ lượng.
Mà năm đó, Dương gia cũng là một trong những môn phiệt đông đảo dưới phe Thái tử.
Môn đệ thư hương của Dương phủ tuy không được xem như đại thế gia nhưng cũng là con nhà quyền quý. Đích trưởng tử của Dương phủ không hiểu sao bị cuốn vào một chuyện phong lưu, chết một cách vô cùng khó xử. Gia phong bại hoại, chớp mắt bị quý tộc hào môn trong kinh xem thường phỉ nhổ. Dương phu nhân vì con trai mang ô danh mà chết, cả ngày cũng thương tâm đầy muộn phiền. Vào mùa đông năm ấy, bà sinh hạ nữ nhi xong cũng bất hạnh qua đời. Điều này với Dương phủ mà nói không khác gì đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương. Nhưng nào ai đoán được vài năm sau, nhị tử của Dương phủ – Dương Hiên trưởng thành, tài hoa vô song, phong thái tuấn dật. Dần dần tài danh lan xa, cùng nhị ca Tề Viễn của ta được xưng thành song tài. Sừng lân cánh hổ, trở thành một đôi ngọc bích có một không hai trong kinh thành. Mà cô bé được Dương phu nhân hạ sinh năm đó tên Dương Chiêu Nhi. Chủ quân Dương phủ sau khi thê tử qua đời cũng không tiếp tục cưới chính thất, những người con khác đều do di nương trong phủ sinh ra. Cho nên Dương Chiêu Nhi là đứa trẻ dòng chính duy nhất của Dương phủ. Dương Chiêu Nhi mất mẹ từ nhỏ nhưng khi còn bé đã vô cùng đoan trang nho nhã, cầm kỳ thi hoạ không gì là không biết, ở kinh thành cũng dần được mang danh tài nữ. Chính một trai, một gái này đã làm cho Dương phủ trước đây từ một nơi bị xa lánh và khinh thường, biến thành một nơi tấp nập người ngựa đến chơi.
Từ nhỏ ta đã không để tâm đến những chuyện này, đều là từ trưởng tỷ và nhị ca cố ý hoặc vô tình nói ra để ta biết được. Thậm chí có vài chuyện là mẫu thân nói cho ta, vì năm đó Dương phủ và Tề gia thật sự thân thiết giống người trong nhà. Năm ấy khi tài danh của Dương Hiên mới nổi lên, đã từng có khoảng thời gian cùng nhị ca ta xem thường lẫn nhau, đấu văn đấu thơ không ai chịu nhường ai. Không biết có phải không đánh nhau thì không quen biết hay không, nhị ca và Dương Hiên dần thấu hiểu lẫn nhau, cũng ngày càng thân thiết. Dương phủ và Tề gia cũng dần qua lại. Dương Chiêu Nhi cũng nhiều lần đồng ý lời mời tới phủ chơi, thân với trưởng tỷ ta nhất. Nếu trưởng tỷ có tiểu hội thêu thùa hay hội thơ, hội hoa gì đó đều sẽ gọi Dương Chiêu Nhi. Họ đều là tài nữ tuyệt diễm trong kinh thành, cũng nảy sinh tình bạn cùng chung chí hướng. Mẫu thân cũng từng nói Dương Chiêu Nhi của Dương gia cũng trạc tuổi ta. Mặc dù từ nhỏ đã mất mẫu thân nhưng lại hết sức nghe lời, hiểu chuyện, tài năng về mọi mặt, rất được người ta yêu thương. Cũng vì thế mà ta khó chịu đến mức ganh tị, mẫu thân phải véo chóp mũi ta mà nói nhỏ “A Âm được mọi người thương yêu nhất” thì ta mới chịu bỏ qua.
Vì có Dương Hiên và Dương Chiêu Nhi mà Tề phủ và Dương phủ qua lại cũng nhiều hơn. Phụ thân rất tán thưởng Dương Hiên, cũng thân thiết gọi hắn là Dương Hiên Dương nhị lang, vì Tề gia ta có cách gọi thân mật là Nhị lang, Tam lang. Vào sinh nhật năm ta mười ba tuổi, phụ thân không chỉ mời Dương Chiêu Nhi mà còn mời Dương Hiên tới. Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp nhị lang Dương gia nổi danh cùng nhị ca ta. Dương Hiên mặc một chiếc áo màu bạc có hoa văn phía sau, lặng lẽ đứng đó như chi lan ngọc thụ. Tướng mạo, khí chất vô cùng xuất chúng.
Nhưng lúc đó ta rất nóng lòng, dù cảm thấy Dương Hiên cũng là một nam tử vô cùng tốt nhưng lại xách váy đến trước mặt hắn nói giòn tan: “Huynh chính là nhị lang Dương gia? So với nhị ca nhà ta thì còn kém xa nhiều lắm.” Ta vừa nói, trong lòng vừa cố gắng liệt kê ra rất nhiều điểm ưu tú của nhị ca để khi hắn phản bác thì ta sẽ bắt bẻ lại.
Trong mắt Dương Hiên lúc ấy chợt loé lên tia kinh ngạc nhưng lại ôn hoà nói: “Tiểu thư nói đúng, tại hạ so với nhị ca của tiểu thư cũng tự cảm thấy kém xa ngàn dặm.”
Kém xa ngàn dặm, chênh lệch nhiều vậy sao? Ta không kịp trở tay, trong kinh thành đều so sánh hai người họ với nhau, khoảng cách ngàn dặm này hơi xa một chút. Trong lòng ta thầm cảm thấy không ổn, kinh ngạc quay lại: “Cũng không đến ngàn dặm, trăm dặm, ừm, chung quy là khoảng mười dặm nhỉ?”
Dương Hiên không nói mà chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như hơi tổn thương nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng hoà nhã.
Chẳng lẽ mười dặm cũng oan cho hắn? Ta hơi bất an, nội tâm của tên văn nhân tài tử này lại yếu đuối không chịu được đả kích sao? Đành phải nhỏ giọng hỏi một cách thương lượng: “Vậy, kém một con hẻm Thiên Phúc được chứ?”
Hẻm Thiên Phúc vừa dài vừa rộng đối với ta đã là khoảng cách vô cùng xa rồi.
Dương Hiên nhìn ta thật lâu rồi bật cười nhẹ nhàng: “Ừm, kém một con hẻm Thiên Phúc.”
Ta gật đầu rất tán thành, nghĩ nhị lang Dương gia cũng rất biết phân biệt trái phải.
Buổi tối ngày sinh nhật, mẫu thân vào phòng ta nhàn nhã nói vài câu, đột nhiên lại không nhanh không chậm mỉm cười hỏi: “A Âm hôm nay cảm thấy nhị lang Dương gia thế nào? Có dễ nói chuyện không?”
Ta còn đang suy nghĩ ngày mai sẽ đưa Tề Nô Nhi đi hành hiệp trượng nghĩa ở đâu, liền lơ đãng gật đầu: “Là người biết phân rõ trái phải, cũng có thể nói chuyện được.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẫu thân mỉm cười gật đầu.
Đơn giản chỉ là người biết phân trái phải cũng có thể khiến mẫu thân vui vẻ như thế sao? Có điều ta chỉ hoài nghi một lát liền ném chuyện này ra sau đầu.
Mãi về sau ta mới biết hôm ấy phụ thân có ý định gả ta cho Dương Hiên. Vì sợ ta không thích nên mới đặc biệt mời Dương Hiên vào phủ hàn huyên cùng ta vài câu. Thấy ta cũng không dị nghị liền dự định sau khi ta tổ chức lễ cập kê sẽ kết làm thông gia với Dương phủ.
Thế nhưng chưa đến ngày ta cập kê mà Tề gia đã gặp nạn, ta cũng phụng chỉ vào cung. Mối hôn sự chưa thành này cũng từ từ biến mất tựa như gió thoảng mây trôi.
Chỉ là, dù ta không có duyên phận với nhị lang Dương gia nhưng muội muội hắn, đích nữ Dương phủ Dương Chiêu Nhi lại vào cung cùng ngày với ta. Ta làm Tài nhân, nàng ta làm Tiệp dư.
Dương gia năm đó có mối quan hệ tốt với Tề gia nên cũng xem như dựa dẫm vào Tề gia, dĩ nhiên cũng quy thuận theo phe Thái tử. Năm đó phe Thái tử bại trận, Tiên hoàng nhân từ chỉ thu dọn hai môn phiệt lớn là Tề gia và Hàn gia. Những môn hộ còn lại cũng chỉ khiển trách mấy vị quan viên quan trọng chứ không phạt nặng. Dương phủ cũng không hiển hách, chủ quân Dương gia lúc ấy đang làm chức Lễ quan đại phu, cũng không phải chức quan to. Chỉ vì mấy năm thân thiết với Tề gia ta nên mới càng lừng lẫy hơn trong kinh thành, sau cuộc tranh giành giữa hai phe lại tự bảo toàn được cả nhà. Vào lúc tân đế tuyển phi từ nhà các quan, Dương Chiêu Nhi – đích nữ duy nhất của Dương gia liền được tuyển vào hoàng cung của tân đế, phong làm Dương Tiệp dư.
Năm đó Dương gia không phải hứng chịu bất kỳ tai hoạ nào, đối với Dương gia mà nói cũng xem như có phúc lớn.
Hoàng thượng lúc còn là Ninh Vương không có chính phi. Sau khi đăng cơ cũng không lập hậu mà chỉ phong Lý Quân Xảo – nữ nhi của Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Nguy làm Huệ Phi, đứng đầu chúng phi.
Mặc dù Dương gia và Tề gia từng thân thiết như người một nhà, nhưng ta và Dương Chiêu Nhi cũng không quá thân quen. Dương Chiêu Nhi có chuyện gì cũng nói với trưởng tỷ, nhưng với ta chẳng qua cũng chỉ quen biết qua loa. Năm đó ta là giang hồ đầu đường cuối ngõ bên ngoài Tề phủ, tất nhiên cũng vô cùng lười qua lại với các tiểu thư thế gia vọng tộc. Dù sao trách nhiệm nữ nhi của Tề gia cũng có trưởng tỷ và nhị tỷ đảm đương. Sau khi nhập cung, ta sống trong Vĩnh An Cung, một góc tầm thường nhất trong hoàng cung. Dương Chiêu Nhi sống trong Hạp Húc Cung cách Vĩnh An Cung cũng khá xa. Cho dù có ra ngoài tản bộ thì ta và Dương Tiệp dư cũng rất khó gặp được nhau. Điều càng quan trọng hơn là, ta là nữ nhi của tội thần, chỉ là một tài nhân nhỏ nhoi, đám người trong cung sợ tránh còn không kịp. Vì để không liên luỵ đến Dương Chiêu Nhi, không liên luỵ đến Dương gia, tất nhiên khi ta trông thấy Dương Tiệp dư cũng phải trốn đi từ xa.
Nhưng vào lúc người người đều coi việc Huệ Phi trở thành mẫu nghi thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian, Dương Chiêu Nhi lại đột nhiên nổi bật lên. Vì vừa thông minh động lòng người lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên rất được Thái hậu yêu quý, cũng lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã được tấn phong ba lần. Đầu tiên là thăng làm Dương Tu viện, sau sắc phong làm Dương Phi. Cuối cùng vào đầu năm Tân Kiến thứ hai được vào ở Phượng Nghi Cung, lập làm Hoàng hậu. Thần tốc như vậy, trong lịch sử hậu cung từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ. Năm đó những mưu kế giữa Huệ Phi và Dương Phi náo động đến mức còn hay hơn cả kịch bản. Cuối cùng Dương Phi vẫn đi trước một nước, dỗ dành khiến Thái hậu hễ nhìn thấy Huệ Phi liền trợn mắt ghét bỏ. Hoàng thượng dĩ nhiên là người con hiếu thuận, giữa Huệ Phi và Dương Phi, cuối cùng chọn Dương Phi. Dương Chiêu Nhi cứ như vậy vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó làm chủ lục cung, trở thành Dương Hoàng hậu của triều ta.
Dương Chiêu Nhi có thể trở thành Hoàng hậu thì ta vẫn rất vui vẻ. Không phải vì quan hệ trước kia giữa Dương gia và Tề gia, chỉ là ít nhiều có thể nhìn thấy cái bóng của trưởng tỷ Tề Yên ta trên người Dương Chiêu Nhi. Họ cùng cao ngạo đoan trang, tinh thông thi thư cầm nghệ giống nhau. Khi ta đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, ngay cả mùi vị thịt nướng tiêu dao của Phượng Nghi Cung cũng giống với hương vị mà trưởng tỷ làm năm đó. Mỗi sáng sớm đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, ta đều vô cùng vui sướng, tích cực không thiếu một ngày nào.
Về phần Dương Hoàng hậu đối đãi với ta tựa hồ cũng chỉ là quen biết sơ qua giống trước kia ở Tề gia mà thôi. Ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nàng đã là Hoàng hậu, ta lại càng không thể liên luỵ đến nàng.
Mà ta lại trải qua bao thăng trầm: đại náo thọ yến của Thái hậu, bị buộc phải mang thai Giác Nhi. Bắc Cảnh có chiến loạn, đại ca Tề Thương hồi kinh. Giác Nhi ra đời, Tề gia được cho phép quay về kinh đô. Tề gia ta mới dần dần được hồi sinh trở lại. Khi Duơng Hy – tam lang Dương gia cầu thân nhị tỷ Tề Linh của ta, Dương gia mới nối lại tình xưa nghĩa cũ với Tề gia một lần nữa. Có điều lúc này là Tề gia trèo cao bám lấy Dương gia. Sau khi Dương Chiêu Nhi được lập làm Hoàng hậu, cả phủ Dương gia lên như diều gặp gió. Phụ thân Dương Chiêu Nhi được thăng lên làm Tư không, cũng rất được Hoàng thượng tin cậy. Lúc đó Tề gia đã không thể so được với Dương gia nữa. Vì vậy vào mùa đông năm Tân Kiến thứ tư Dương gia cưới nhị tỷ ta vào cửa, ta đã vô cùng cảm kích.
Nhưng hôm nay ngẫm lại lời nói của Hiền Phi, Dương gia nhanh chóng ổn định căn cơ trong tân triều như vậy, đúng thật là không có ẩn tình gì sao?
Mấy phần chân tình, mấy phần giả ý.
Lời của Hiền Phi giống như lời nguyền, gây phiền nhiễu khiến đầu ta đau như muốn nổ tung.
Ta gặp Hiền Phi ở ngoài Hưng Đức điện, nàng đi ra từ phía trong đang chuẩn bị hồi cung. Hiền Phi khẽ liếc qua ta, cuối cùng đoan trang dừng lại bên cạnh, thản nhiên nói: “Du Phi về đi, Hoàng thượng bôn ba hồi kinh, hạ lệnh ai cũng không được phép quấy rầy.”
Ta hành bình lễ xong trực tiếp bước vào trong.
“Hoàng hậu nương nương đang ở trong, Du Phi vẫn muốn vào sao?” Giọng Hiền Phi không lên không xuống, một lần nữa đâm vào tim ta.
Hiền Phi trước giờ không thích nói chuyện, kết quả vừa mở miệng đã vô cùng có hiệu quả trong việc khiến ta dừng bước.
“Dương Phụng thường có công hộ giá bị nghịch tặc đâm trọng thương khiến Hoàng hậu nương nương ngày đêm lo lắng. Hoàng thượng trấn an suốt cả dọc đường, lúc này Du Phi còn muốn tiến vào quấy rầy đế hậu nghỉ ngơi sao?” Hiền Phi thấy ta dừng lại liền đứng phía sau, lời nói nhẹ nhàng bay vào tai ta.
“Hoàng thượng chưa từng để phi tần ngủ lại Hưng Đức điện. Ta có thể đợi.” Cơ thể ta cứng ngắc. Nếu như Hoàng hậu ở trong đó thì ta quả thực không thể tiến vào. Trong lòng thầm day dứt, bất kể chân tướng ra sao, Dương Phụng thường cũng đã chịu tai hoạ một cách vô duyên vô cớ. Ta khó có thể mở miệng cầu tình trước mặt Hoàng hậu. Lúc này cũng mới qua trưa, ta đợi đến chiều Hoàng hậu rời đi là được.
“Cô và ta là phi tần.” Hiền Phi thông suốt, thong thả đến trước mặt ta nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoàng hậu là chính thê.”
“Hoàng thượng chưa từng để người khác ngủ lại Hưng Đức điện.” Ta sửa lại câu nói của mình, không rõ Hiền Phi lấy đâu ra rảnh rỗi để thoải mái hàn huyên với ta.
Hiền Phi nhất thời nghẹn lời, trừng mắt nhìn ta.
“Hoàng hậu nương nương cũng không phải người thường.” Một hồi sau Hiền Phi cười một tiếng, thì thầm với ta: “Nhớ năm đó từ một Tiệp dư nhỏ nhoi mà lại có thể một đường được sắc phong làm hậu. Nếu bàn về độ thức thời, bản cung cũng phải hổ thẹn không bằng.”
Hiền Phi hôm nay là con nhím sao, vừa mới đâm chọc ta xong lại ngầm mỉa mai Hoàng hậu. Ta nhìn Hiền Phi, trông thấy nụ cười lạnh xem thường trên khoé môi nàng ta.
“Ha ha, Dương Hoàng hậu thật cao tay.” Hiền Phi nhìn lên bầu trời. “Bản cung vẫn nhớ Dương gia trước đó cũng có mối quan hệ tốt với hai nhà Tề gia, Hàn gia. Hoàng hậu nương nương trước đó cũng thân thiết như tỷ muội với Kế Vương phi. Thế nhưng vừa rồi trong nội điện, Hoàng hậu nương nương lại không nể tình riêng chút nào, một chút lối thoát cũng không chịu để lại cho Kế Vương.”
“Dương Phụng thường dù sao cũng là nhị ca của Hoàng hậu nương nương. Người thân bỗng dưng bị thương, nàng ta tức giận cũng là lẽ thường…” Ta vịn tay Liên Nhị, trong lòng bỗng hụt hẫng.
“Cũng đúng, đều là người một nhà cả. Du Phi lần này không phải cũng vì tỷ tỷ nhà mình mới đến sao?” Hiền Phi hừ lạnh, hờ hững ngắm nhìn móng tay sơn đỏ rực của mình. “Nhưng bất kể là vô tình hay cố ý, Dương Phụng thường chịu một nhát đao ấy rất đáng giá. Nhát đao ấy đã chứng giám cho lòng trung thành của Dương gia. Cho dù Dương Hoàng hậu không có con thì địa vị của Dương Hoàng hậu trong lục cung cũng không hề bị lay chuyển. Một đời phú quý của Dương gia cũng được bảo toàn.”
Ta ngước nhìn Hiền Phi, không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, vì sao lại “bất kể vô tình hay cố ý”? Nhị lang Dương gia sao lại cố ý để bị thương? Chẳng lẽ Dương gia lại cùng Hoàng thượng tính kế Kế Vương sao? Sao có thể!
“Du Phi, lúc này nhìn lại mối giao hảo ngày trước của hai nhà Dương – Tề, không biết phần tình cảm nào mới là thật, phần nào mới là giả đây.” Hiền Phi nhìn ta một chút, trong ánh mắt đều toả ra sự lạnh lẽo. Nàng ta cười lạnh một tiếng rồi vịn tay cung nhân rời đi.
Ta đứng trong gió rét, bên tai vang vọng thật lâu giọng nói khinh thường của Hiền Phi, cảm thấy từng dòng máu trong người như đông lại.
Năm đó phe Thái tử bị sụp đổ, nhà mẹ Thái tử là Hàn gia vì mưu phản mà bị chém đầu cả nhà. Tề gia là môn phiệt lớn nhất của phe Thái tử năm đó, dù không theo phản nghịch nhưng vẫn có tội thường ngày mưu hại Ninh Vương nên bị Tiên hoàng đày đi lưu vong khổ sai. Bây giờ xem ra, năm đó Tề gia có thể may mắn giữ được tính mạng cũng là Tiên hoàng độ lượng.
Mà năm đó, Dương gia cũng là một trong những môn phiệt đông đảo dưới phe Thái tử.
Môn đệ thư hương của Dương phủ tuy không được xem như đại thế gia nhưng cũng là con nhà quyền quý. Đích trưởng tử của Dương phủ không hiểu sao bị cuốn vào một chuyện phong lưu, chết một cách vô cùng khó xử. Gia phong bại hoại, chớp mắt bị quý tộc hào môn trong kinh xem thường phỉ nhổ. Dương phu nhân vì con trai mang ô danh mà chết, cả ngày cũng thương tâm đầy muộn phiền. Vào mùa đông năm ấy, bà sinh hạ nữ nhi xong cũng bất hạnh qua đời. Điều này với Dương phủ mà nói không khác gì đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương. Nhưng nào ai đoán được vài năm sau, nhị tử của Dương phủ – Dương Hiên trưởng thành, tài hoa vô song, phong thái tuấn dật. Dần dần tài danh lan xa, cùng nhị ca Tề Viễn của ta được xưng thành song tài. Sừng lân cánh hổ, trở thành một đôi ngọc bích có một không hai trong kinh thành. Mà cô bé được Dương phu nhân hạ sinh năm đó tên Dương Chiêu Nhi. Chủ quân Dương phủ sau khi thê tử qua đời cũng không tiếp tục cưới chính thất, những người con khác đều do di nương trong phủ sinh ra. Cho nên Dương Chiêu Nhi là đứa trẻ dòng chính duy nhất của Dương phủ. Dương Chiêu Nhi mất mẹ từ nhỏ nhưng khi còn bé đã vô cùng đoan trang nho nhã, cầm kỳ thi hoạ không gì là không biết, ở kinh thành cũng dần được mang danh tài nữ. Chính một trai, một gái này đã làm cho Dương phủ trước đây từ một nơi bị xa lánh và khinh thường, biến thành một nơi tấp nập người ngựa đến chơi.
Từ nhỏ ta đã không để tâm đến những chuyện này, đều là từ trưởng tỷ và nhị ca cố ý hoặc vô tình nói ra để ta biết được. Thậm chí có vài chuyện là mẫu thân nói cho ta, vì năm đó Dương phủ và Tề gia thật sự thân thiết giống người trong nhà. Năm ấy khi tài danh của Dương Hiên mới nổi lên, đã từng có khoảng thời gian cùng nhị ca ta xem thường lẫn nhau, đấu văn đấu thơ không ai chịu nhường ai. Không biết có phải không đánh nhau thì không quen biết hay không, nhị ca và Dương Hiên dần thấu hiểu lẫn nhau, cũng ngày càng thân thiết. Dương phủ và Tề gia cũng dần qua lại. Dương Chiêu Nhi cũng nhiều lần đồng ý lời mời tới phủ chơi, thân với trưởng tỷ ta nhất. Nếu trưởng tỷ có tiểu hội thêu thùa hay hội thơ, hội hoa gì đó đều sẽ gọi Dương Chiêu Nhi. Họ đều là tài nữ tuyệt diễm trong kinh thành, cũng nảy sinh tình bạn cùng chung chí hướng. Mẫu thân cũng từng nói Dương Chiêu Nhi của Dương gia cũng trạc tuổi ta. Mặc dù từ nhỏ đã mất mẫu thân nhưng lại hết sức nghe lời, hiểu chuyện, tài năng về mọi mặt, rất được người ta yêu thương. Cũng vì thế mà ta khó chịu đến mức ganh tị, mẫu thân phải véo chóp mũi ta mà nói nhỏ “A Âm được mọi người thương yêu nhất” thì ta mới chịu bỏ qua.
Vì có Dương Hiên và Dương Chiêu Nhi mà Tề phủ và Dương phủ qua lại cũng nhiều hơn. Phụ thân rất tán thưởng Dương Hiên, cũng thân thiết gọi hắn là Dương Hiên Dương nhị lang, vì Tề gia ta có cách gọi thân mật là Nhị lang, Tam lang. Vào sinh nhật năm ta mười ba tuổi, phụ thân không chỉ mời Dương Chiêu Nhi mà còn mời Dương Hiên tới. Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp nhị lang Dương gia nổi danh cùng nhị ca ta. Dương Hiên mặc một chiếc áo màu bạc có hoa văn phía sau, lặng lẽ đứng đó như chi lan ngọc thụ. Tướng mạo, khí chất vô cùng xuất chúng.
Nhưng lúc đó ta rất nóng lòng, dù cảm thấy Dương Hiên cũng là một nam tử vô cùng tốt nhưng lại xách váy đến trước mặt hắn nói giòn tan: “Huynh chính là nhị lang Dương gia? So với nhị ca nhà ta thì còn kém xa nhiều lắm.” Ta vừa nói, trong lòng vừa cố gắng liệt kê ra rất nhiều điểm ưu tú của nhị ca để khi hắn phản bác thì ta sẽ bắt bẻ lại.
Trong mắt Dương Hiên lúc ấy chợt loé lên tia kinh ngạc nhưng lại ôn hoà nói: “Tiểu thư nói đúng, tại hạ so với nhị ca của tiểu thư cũng tự cảm thấy kém xa ngàn dặm.”
Kém xa ngàn dặm, chênh lệch nhiều vậy sao? Ta không kịp trở tay, trong kinh thành đều so sánh hai người họ với nhau, khoảng cách ngàn dặm này hơi xa một chút. Trong lòng ta thầm cảm thấy không ổn, kinh ngạc quay lại: “Cũng không đến ngàn dặm, trăm dặm, ừm, chung quy là khoảng mười dặm nhỉ?”
Dương Hiên không nói mà chỉ cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dường như hơi tổn thương nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng hoà nhã.
Chẳng lẽ mười dặm cũng oan cho hắn? Ta hơi bất an, nội tâm của tên văn nhân tài tử này lại yếu đuối không chịu được đả kích sao? Đành phải nhỏ giọng hỏi một cách thương lượng: “Vậy, kém một con hẻm Thiên Phúc được chứ?”
Hẻm Thiên Phúc vừa dài vừa rộng đối với ta đã là khoảng cách vô cùng xa rồi.
Dương Hiên nhìn ta thật lâu rồi bật cười nhẹ nhàng: “Ừm, kém một con hẻm Thiên Phúc.”
Ta gật đầu rất tán thành, nghĩ nhị lang Dương gia cũng rất biết phân biệt trái phải.
Buổi tối ngày sinh nhật, mẫu thân vào phòng ta nhàn nhã nói vài câu, đột nhiên lại không nhanh không chậm mỉm cười hỏi: “A Âm hôm nay cảm thấy nhị lang Dương gia thế nào? Có dễ nói chuyện không?”
Ta còn đang suy nghĩ ngày mai sẽ đưa Tề Nô Nhi đi hành hiệp trượng nghĩa ở đâu, liền lơ đãng gật đầu: “Là người biết phân rõ trái phải, cũng có thể nói chuyện được.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẫu thân mỉm cười gật đầu.
Đơn giản chỉ là người biết phân trái phải cũng có thể khiến mẫu thân vui vẻ như thế sao? Có điều ta chỉ hoài nghi một lát liền ném chuyện này ra sau đầu.
Mãi về sau ta mới biết hôm ấy phụ thân có ý định gả ta cho Dương Hiên. Vì sợ ta không thích nên mới đặc biệt mời Dương Hiên vào phủ hàn huyên cùng ta vài câu. Thấy ta cũng không dị nghị liền dự định sau khi ta tổ chức lễ cập kê sẽ kết làm thông gia với Dương phủ.
Thế nhưng chưa đến ngày ta cập kê mà Tề gia đã gặp nạn, ta cũng phụng chỉ vào cung. Mối hôn sự chưa thành này cũng từ từ biến mất tựa như gió thoảng mây trôi.
Chỉ là, dù ta không có duyên phận với nhị lang Dương gia nhưng muội muội hắn, đích nữ Dương phủ Dương Chiêu Nhi lại vào cung cùng ngày với ta. Ta làm Tài nhân, nàng ta làm Tiệp dư.
Dương gia năm đó có mối quan hệ tốt với Tề gia nên cũng xem như dựa dẫm vào Tề gia, dĩ nhiên cũng quy thuận theo phe Thái tử. Năm đó phe Thái tử bại trận, Tiên hoàng nhân từ chỉ thu dọn hai môn phiệt lớn là Tề gia và Hàn gia. Những môn hộ còn lại cũng chỉ khiển trách mấy vị quan viên quan trọng chứ không phạt nặng. Dương phủ cũng không hiển hách, chủ quân Dương gia lúc ấy đang làm chức Lễ quan đại phu, cũng không phải chức quan to. Chỉ vì mấy năm thân thiết với Tề gia ta nên mới càng lừng lẫy hơn trong kinh thành, sau cuộc tranh giành giữa hai phe lại tự bảo toàn được cả nhà. Vào lúc tân đế tuyển phi từ nhà các quan, Dương Chiêu Nhi – đích nữ duy nhất của Dương gia liền được tuyển vào hoàng cung của tân đế, phong làm Dương Tiệp dư.
Năm đó Dương gia không phải hứng chịu bất kỳ tai hoạ nào, đối với Dương gia mà nói cũng xem như có phúc lớn.
Hoàng thượng lúc còn là Ninh Vương không có chính phi. Sau khi đăng cơ cũng không lập hậu mà chỉ phong Lý Quân Xảo – nữ nhi của Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Nguy làm Huệ Phi, đứng đầu chúng phi.
Mặc dù Dương gia và Tề gia từng thân thiết như người một nhà, nhưng ta và Dương Chiêu Nhi cũng không quá thân quen. Dương Chiêu Nhi có chuyện gì cũng nói với trưởng tỷ, nhưng với ta chẳng qua cũng chỉ quen biết qua loa. Năm đó ta là giang hồ đầu đường cuối ngõ bên ngoài Tề phủ, tất nhiên cũng vô cùng lười qua lại với các tiểu thư thế gia vọng tộc. Dù sao trách nhiệm nữ nhi của Tề gia cũng có trưởng tỷ và nhị tỷ đảm đương. Sau khi nhập cung, ta sống trong Vĩnh An Cung, một góc tầm thường nhất trong hoàng cung. Dương Chiêu Nhi sống trong Hạp Húc Cung cách Vĩnh An Cung cũng khá xa. Cho dù có ra ngoài tản bộ thì ta và Dương Tiệp dư cũng rất khó gặp được nhau. Điều càng quan trọng hơn là, ta là nữ nhi của tội thần, chỉ là một tài nhân nhỏ nhoi, đám người trong cung sợ tránh còn không kịp. Vì để không liên luỵ đến Dương Chiêu Nhi, không liên luỵ đến Dương gia, tất nhiên khi ta trông thấy Dương Tiệp dư cũng phải trốn đi từ xa.
Nhưng vào lúc người người đều coi việc Huệ Phi trở thành mẫu nghi thiên hạ chỉ là vấn đề thời gian, Dương Chiêu Nhi lại đột nhiên nổi bật lên. Vì vừa thông minh động lòng người lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên rất được Thái hậu yêu quý, cũng lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã được tấn phong ba lần. Đầu tiên là thăng làm Dương Tu viện, sau sắc phong làm Dương Phi. Cuối cùng vào đầu năm Tân Kiến thứ hai được vào ở Phượng Nghi Cung, lập làm Hoàng hậu. Thần tốc như vậy, trong lịch sử hậu cung từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ. Năm đó những mưu kế giữa Huệ Phi và Dương Phi náo động đến mức còn hay hơn cả kịch bản. Cuối cùng Dương Phi vẫn đi trước một nước, dỗ dành khiến Thái hậu hễ nhìn thấy Huệ Phi liền trợn mắt ghét bỏ. Hoàng thượng dĩ nhiên là người con hiếu thuận, giữa Huệ Phi và Dương Phi, cuối cùng chọn Dương Phi. Dương Chiêu Nhi cứ như vậy vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó làm chủ lục cung, trở thành Dương Hoàng hậu của triều ta.
Dương Chiêu Nhi có thể trở thành Hoàng hậu thì ta vẫn rất vui vẻ. Không phải vì quan hệ trước kia giữa Dương gia và Tề gia, chỉ là ít nhiều có thể nhìn thấy cái bóng của trưởng tỷ Tề Yên ta trên người Dương Chiêu Nhi. Họ cùng cao ngạo đoan trang, tinh thông thi thư cầm nghệ giống nhau. Khi ta đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, ngay cả mùi vị thịt nướng tiêu dao của Phượng Nghi Cung cũng giống với hương vị mà trưởng tỷ làm năm đó. Mỗi sáng sớm đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, ta đều vô cùng vui sướng, tích cực không thiếu một ngày nào.
Về phần Dương Hoàng hậu đối đãi với ta tựa hồ cũng chỉ là quen biết sơ qua giống trước kia ở Tề gia mà thôi. Ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nàng đã là Hoàng hậu, ta lại càng không thể liên luỵ đến nàng.
Mà ta lại trải qua bao thăng trầm: đại náo thọ yến của Thái hậu, bị buộc phải mang thai Giác Nhi. Bắc Cảnh có chiến loạn, đại ca Tề Thương hồi kinh. Giác Nhi ra đời, Tề gia được cho phép quay về kinh đô. Tề gia ta mới dần dần được hồi sinh trở lại. Khi Duơng Hy – tam lang Dương gia cầu thân nhị tỷ Tề Linh của ta, Dương gia mới nối lại tình xưa nghĩa cũ với Tề gia một lần nữa. Có điều lúc này là Tề gia trèo cao bám lấy Dương gia. Sau khi Dương Chiêu Nhi được lập làm Hoàng hậu, cả phủ Dương gia lên như diều gặp gió. Phụ thân Dương Chiêu Nhi được thăng lên làm Tư không, cũng rất được Hoàng thượng tin cậy. Lúc đó Tề gia đã không thể so được với Dương gia nữa. Vì vậy vào mùa đông năm Tân Kiến thứ tư Dương gia cưới nhị tỷ ta vào cửa, ta đã vô cùng cảm kích.
Nhưng hôm nay ngẫm lại lời nói của Hiền Phi, Dương gia nhanh chóng ổn định căn cơ trong tân triều như vậy, đúng thật là không có ẩn tình gì sao?
Mấy phần chân tình, mấy phần giả ý.
Lời của Hiền Phi giống như lời nguyền, gây phiền nhiễu khiến đầu ta đau như muốn nổ tung.
Bình Luận