hoàng đế của ta - nhất lê
Chương 16
27.
“Tề gia đã thất bại thảm hại rồi, vì sao ngươi không buông tha cho ta. Vì sao còn muốn ức hiếp ta, giấu ta, lừa ta vào cung sinh con cho ngươi?” Ta cảm thấy ấm nóng trên mặt, lập tức vung tay lau nước mắt trên hai gò má. Sao ta có thể khóc, khóc lúc này quả thực vừa yếu đuối vừa nhục nhã! Nhưng ta không khống chế nổi nước mắt của mình, cảm giác trong mắt như tràn đầy một ao nước, không ngừng trào ra ngoài mà không thể kiểm soát. “Ngươi lợi dụng ta để chia ân sủng với Dương Chiêu Nhi, lợi dụng huynh trưởng ta áp chế binh quyền Lý gia. Bây giờ đã lợi dụng xong, hoàng vị của ngươi cũng đã vững vàng nên muốn giải quyết Kế Vương, giết tỷ tỷ của ta có phải không!”
“Ta vốn dĩ không muốn vào cung chút nào! Không muốn làm phi tử gì đó chút nào!” Ta dùng sức lau nước mắt. Đều trách ta vừa đần vừa ngu, bị người khác dùng làm quân cờ nhiều năm như vậy mà không hay biết. Nếu như sớm hiểu ra, sớm nhìn thấu thì há phải chật vật giống bây giờ. Vừa nói hùng hồn vừa lau nước mắt như này không chỉ mất hết khí thế mà còn thể hiện ta vừa già mồm còn ra vẻ. “Bây giờ ta đã nhìn thấu, không thể lại bị ngươi lừa gạt hay lợi dụng nữa. Phế bỏ ta hay giết ta thì tuỳ ngươi!”
“Ngươi là đồ khốn!” Ta nhẫn tâm giựt tấm ngọc bội đeo bên hông mình từng dùng một bát canh nấm rơm nấu chim sen để đổi lấy, mạnh mẽ ném xuống đất. Một tiếng vỡ vụn vang lên, khối ngọc hoàn hảo trong quá khứ vỡ thành nhiều mảnh, không còn mang ánh sáng như trước đây nữa.
Hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc nhìn ta. Cho đến khi ta ném vỡ ngọc bội, cảm xúc không ngừng cuộn trào trong mắt hắn mới dần chôn vùi. Chỉ còn lại cặp mắt ảm đạm như đêm đen, nhìn không ra hỉ nộ ái ố mà trở thành khoảng không sâu hun hút.
“Trẫm là đồ khốn?” Hoàng thượng bước từng bước tới gần, nhìn chăm chú ta. Ngữ khí lạnh lẽo đến đáng sợ. “Nàng vốn dĩ không muốn tiến cung, vốn dĩ không muốn làm phi tử của trẫm. Vậy nàng vốn dĩ định gả cho ai?”
Ta lùi về sau theo bản năng, lại hắn dùng tay giữ lại. Ta né tránh muốn chạy trốn, nhưng kết quả đều giống mấy lần trước. Ta không đánh lại hắn, càng không có cách tránh xa hắn nên chỉ có thể bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt Hoàng thượng vừa xa lạ vừa kích động mãnh liệt. Trong lòng ta run rẩy.
“Gả cho nhị lang Dương gia của nàng sao?” Hoàng thượng dùng sức trên tay, ta tuy đau nhưng lại cố nén mà không chịu lên tiếng. Ta chưa bao giờ dễ dàng nhượng bộ khi giằng co về sức lực. Vậy nên chỉ chuyên tâm chịu đựng cơn đau ở cổ tay, ngay cả những giọt nước mắt vừa rơi xối xả khi nãy cũng bị ta ghìm lại.
“Chẳng lẽ nàng gả vào Dương phủ là có thể sống tốt hơn sao? Là Dương gia phản bội Tề gia các nàng, không phải trẫm!” Ngữ khi của Hoàng thượng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhìn ta chằm chằm như thể đang kìm nén nỗi đau không thể chịu đựng được. “Trẫm đúng là muốn ép buộc nàng vào cung, trẫm đúng là muốn cùng nàng sinh con. Nàng sớm đã có hôn ước thì có sao, trẫm đúng là cố tình không muốn thành toàn cho nàng và Dương Hiên. Bất luận thế nào thì nàng cũng phải là người của trẫm, danh chính ngôn thuận làm người của trẫm!”
Ta cảm thấy mình đã cắn môi đến bật máu. Đôi mắt Hoàng thượng bỗng dưng trở nên hoảng hốt, đột nhiên buông cổ tay ta ra. Ta cúi đầu nhìn xuống cổ tay tím bầm của mình rồi thở hắt ra, đau quá! Ta mới coi như hiểu ra mấy lần trước đánh nhau với Hoàng thượng đều là hắn đang chơi đùa. Lần này nếu như đánh thật, ta chẳng qua cũng chỉ là một con kiến bị giẫm dưới chân mà thôi. Liên Nhị nói không sai, trước mặt Thừa Nguyên Chỉ, bất kể là đấu trí hay đấu sức thì hắn đều áp chế ta trên mọi phương diện
“Nàng đau sao không nói.” Hoàng thượng thu hồi khí thế ác liệt vừa rồi, ngữ khí trở nên bình thản tựa như không có chút tình cảm nào.
Khốn khiếp, ta là người của Tề gia. Cho dù đánh không lại, người của Tề gia cũng tuyệt đối không thể cúi đầu trước vũ lực!
Nhưng không biết vì sao khi Hoàng thượng vừa nói, trên cổ tay cũng không có vũ lực áp chế mà nước mắt của ta lại không ngừng tuôn ra. Ta quả thực muốn đâm vào cột mà chết. Đâm vào cột ít nhất cũng được chết một cách oanh liệt, khóc sướt mướt thì giống thể loại gì! Ta vội vàng lấy tay áo lau nước mắt rơi đầy mặt nhưng càng lau lại càng khóc mãnh liệt hơn. Trong lòng ta bàng hoàng, nước mắt tích tụ hơn hai mươi năm chẳng lẽ lại tuôn rơi hết vào lúc này sao!
“Lại đây, trẫm bôi thuốc cho nàng.” Hoàng thượng kéo ta đi vào nội điện. Ta lau nước mắt đến mơ hồ liền bị hắn dắt một đường vào nội điện. Hắn tuỳ ý vén tay áo ta lên, xoa thuốc gì đó rồi chấm nhẹ vào cổ tay ta.
Ta bất giác rít vào một hơi, vừa rít xong lập tức đưa tay lên che miệng. Ta sao có thể rít lên được! Ta phải chịu đựng! Còn nữa, ta sao có thể tuỳ ý để tên Hoàng thượng khốn khiếp này xoa thuốc cho ta. Ai biết sau khi bôi xong thì cổ tay của ta có “danh chính ngôn thuận” bị phế hoặc bị gãy hay không.
Ta co rúm muốn rút tay về lại bị Hoàng thượng ấn chặt cánh tay: “Chịu đau một chút trước đã, lúc sau sẽ khỏi.”
Ngươi mới không chịu được chút đau ấy. Ta đang sợ bị ngươi ám lại! Đây rốt cuộc là thứ gì, bôi lên cổ tay ta đã lạnh buốt còn đau như muốn lấy mạng.
“Nàng tức trẫm, lần này trẫm sẽ không so đo với nàng.” Hoàng thượng vừa nói vừa bôi thuốc, tay bất giác dùng lực khiến ta lại rít lên một tiếng. Bàn tay xoa thuốc của hắn lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ta vô cùng hối hận bản thân vừa rồi vì sao không chịu được lại rít lên, nhưng Thừa Nguyên Chỉ mặt dày vô sỉ vẫn lấn át sự hối hận của ta, hắn nói hắn không so đo với ta? Hắn còn không so đo với ta sao. Ta bị hắn lừa gạt vào cung, ngu ngốc sinh cho hắn ba hoàng tử, Tề gia ta bị hắn lừa xoay vòng vòng. Hắn nói hắn không so đo với ta, ta quả thực nhịn không nổi nữa. Nhịn không nổi muốn mắng chửi tên Hoàng thượng vô sỉ khốn khiếp đầu toàn cỏ này.
“Nàng im lặng trước đã.” Tay Thừa Nguyên Chỉ không ngừng lại, thần sắc bất động, mở miệng muốn chặn họng ta: “Trẫm không ngờ lại bị nàng tức giận thêm lần nữa.”
Cái gì? Ta bị hắn chặn lại vẫn còn chưa định thần nên nhất thời á khẩu không đáp lại được. Mặt ta đỏ bừng, rốt cuộc sao ta lại cảm thấy mình như một kẻ vô sỉ không biết xấu hổ còn có lỗi với hắn?
“Cổ tay đợt này đừng để bị dính nước. Nàng cầm thuốc này về, mỗi ngày bôi ba lần.” Hoàng thượng bôi xong thuốc, cẩn thận kéo tay áo ta xuống. Hắn đẩy bình thuốc nhỏ màu trắng đến trước mặt ta, ngước mắt nhìn ta rồi nói: “Đi gọi Trịnh thái y vào đây.”
“Bôi xong thuốc rồi còn gọi thái y làm gì.” Ta ngồi bất động cầm bình sứ nhỏ lên. Đây là thuốc gì mà bôi đau chết người, còn phải mỗi ngày bôi ba lần.
“Trẫm, miếng băng quấn trên cánh tay bị tuột ra rồi.” Hoàng thượng giơ cánh tay phải vừa rồi mới giữ tay ta lên, lại hờ hững bồi thêm một câu: “Nếu cánh tay trẫm không khỏi được thì sẽ đưa cả nhà Kế Vương lên Tây Thiên.”
Ta đứng phắt dậy do dự một hồi, cắn răng quyết định tạm thời nhịn nhục, vẫn nên giải quyết tình huống quan trọng trước mắt đã: “Vậy, nếu khỏi thì sao.”
Trong lòng ta thấp thỏm nhìn cánh tay Hoàng thượng. Cánh tay vừa rồi có lực giống như không có gì bất thường. Ống tay áo cũng chỉnh tề sạch sẽ, chắc hẳn bị thương không nặng. Vậy vết thương trên cánh tay chắc cũng mau khỏi.
Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm mà không nói một lời.
Ta hít sâu một hơi, chạy cực nhanh ra ngoài điện. Mặc dù còn không rõ Hoàng thượng khỏi tay thì có thể tha cho một nhà Kế Vương không, nhưng nếu không khỏi thì cả nhà Kế Vương nhất định sẽ không có kết cục tốt. Ta đẩy cửa điện ra, trông thấy một đoàn người bao gồm Trịnh thái y, Thuý Tâm, Liên Nhị và Tiểu Hạ Tử đang run lẩy bẩy quỳ ngoài điện. Ta thở dài một hơi, vội vàng gọi Trịnh thái y vào trong điện. Nhìn gió bên ngoài lạnh thấu xương, ta không quên nói với ba người đang quỳ: “Mau, đừng quỳ nữa, tìm một nơi tránh gió đợi đi.”
“Hoàng thượng, đây…” Trịnh thái y vén tay áo Hoàng thượng lên, ngữ khí tràn đầy lo lắng. Mà vết máu rỉ ra từ trên cánh tay quấn vải trắng của Thừa Nguyên Chỉ cũng khiến ta lập tức cứng đờ.
“Ngươi chỉ cần thay thuốc một lần nữa thôi.” Ngữ khí Hoàng thượng vẫn nhàn nhạt như cũ, lườm ta: “Nàng tránh ra đi.”
Ta không cử động, nhìn chằm chằm từng lớp băng gạc nhuốm máu mà thái y đang gỡ ra. Trong lòng không ngăn được cảm giác đau xót. Hắn vừa rồi có thấy đau không? Cho đến khi vết thương đẫm máu dài ba tấc thình lình hiện ra, tim ta đã đau đến mức trước mắt chỉ thấy một tầng sương mù. Thừa Nguyên Chỉ vậy mà lại bị thương nặng vậy sao?
“Trịnh thái, thái y. Hoàng thượng, sao vậy?” Ta mơ hồ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp hỏi không theo trình tự nào.
“Bẩm nương nương, vết đao chém của Hoàng thượng rất sâu. Lúc đầu đã hơi khép miệng lại nhưng lần này lại tự dưng nứt ra, đúng thật là…” Thái y vừa bẩm báo với ta vừa tỉ mỉ xoa thuốc, lông mày chăm chú cau lại.
“Đúng thật là… Thế nào?” Ta hơi thót tim, Thừa Nguyên Chỉ sao lại bị thương, còn bị vết đao chém nặng như vậy, là do thích khách gây nên sao? Nhưng Dương Phụng thường không phải cản cho Hoàng thượng nhát kiếm kia sao?
“Thần không dám lừa gạt nương nương. Mùa đông khắc nghiệt vốn không có lợi cho việc lành vết thương, Hoàng thượng lại bôn ba hồi kinh. Nếu như tiếp tục cử động làm vết thương nứt ra thì chẳng biết khi nào mới có thể khỏi.” Thái y cẩn thận từng chút rắc thuốc bột màu trắng, cúi đầu đáp lại lời ta.
“Vậy, vậy thái y, ngươi cứ điều trị thật tốt…” Giọng ta yếu dần.
“Có phải chỉ khi liên quan đến Tề gia của nàng thì nàng mới quan tâm đến trẫm hay không?” Hoàng thượng ngước mắt nhìn ta, trên mặt chợt loé lên vẻ cô đơn.
Ta kinh ngạc nhìn vào mắt Hoàng thượng. Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thái y đổ mồ hôi trên trán, buộc chắc tấm băng gạc trên tay Hoàng thượng một cách gọn gàng rồi dạ thưa cáo lui.
“Ta..” Trong điện vẫn yên tĩnh như cũ. Ánh mắt Hoàng thượng quanh quẩn dán trên người ta. Rõ ràng ban đầu ta hiên ngang tiến vào điện, giờ phút này lại bị Thừa Nguyên Chỉ nhìn đến mức căng thẳng. Ta khó khăn lắm mới cố giả bộ trấn tĩnh. Khi cảm xúc đã bình ổn, ta chuẩn bị mở miệng thì lại bị Hoàng thượng ngắt lời.
“Tiểu Hạ Tử.” Hoàng thượng bỗng cất cao giọng. “Hôm nay Du Phi ở lại Hưng Đức điện hầu hạ trẫm, bảo người của Trường Hy Cung trở về!”
“Trẫm hôm nay sẽ nói rõ ràng với nàng, trẫm có phải đồ khốn hay không.” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, tim ta lại đập thình thịch.
“Tề gia đã thất bại thảm hại rồi, vì sao ngươi không buông tha cho ta. Vì sao còn muốn ức hiếp ta, giấu ta, lừa ta vào cung sinh con cho ngươi?” Ta cảm thấy ấm nóng trên mặt, lập tức vung tay lau nước mắt trên hai gò má. Sao ta có thể khóc, khóc lúc này quả thực vừa yếu đuối vừa nhục nhã! Nhưng ta không khống chế nổi nước mắt của mình, cảm giác trong mắt như tràn đầy một ao nước, không ngừng trào ra ngoài mà không thể kiểm soát. “Ngươi lợi dụng ta để chia ân sủng với Dương Chiêu Nhi, lợi dụng huynh trưởng ta áp chế binh quyền Lý gia. Bây giờ đã lợi dụng xong, hoàng vị của ngươi cũng đã vững vàng nên muốn giải quyết Kế Vương, giết tỷ tỷ của ta có phải không!”
“Ta vốn dĩ không muốn vào cung chút nào! Không muốn làm phi tử gì đó chút nào!” Ta dùng sức lau nước mắt. Đều trách ta vừa đần vừa ngu, bị người khác dùng làm quân cờ nhiều năm như vậy mà không hay biết. Nếu như sớm hiểu ra, sớm nhìn thấu thì há phải chật vật giống bây giờ. Vừa nói hùng hồn vừa lau nước mắt như này không chỉ mất hết khí thế mà còn thể hiện ta vừa già mồm còn ra vẻ. “Bây giờ ta đã nhìn thấu, không thể lại bị ngươi lừa gạt hay lợi dụng nữa. Phế bỏ ta hay giết ta thì tuỳ ngươi!”
“Ngươi là đồ khốn!” Ta nhẫn tâm giựt tấm ngọc bội đeo bên hông mình từng dùng một bát canh nấm rơm nấu chim sen để đổi lấy, mạnh mẽ ném xuống đất. Một tiếng vỡ vụn vang lên, khối ngọc hoàn hảo trong quá khứ vỡ thành nhiều mảnh, không còn mang ánh sáng như trước đây nữa.
Hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc nhìn ta. Cho đến khi ta ném vỡ ngọc bội, cảm xúc không ngừng cuộn trào trong mắt hắn mới dần chôn vùi. Chỉ còn lại cặp mắt ảm đạm như đêm đen, nhìn không ra hỉ nộ ái ố mà trở thành khoảng không sâu hun hút.
“Trẫm là đồ khốn?” Hoàng thượng bước từng bước tới gần, nhìn chăm chú ta. Ngữ khí lạnh lẽo đến đáng sợ. “Nàng vốn dĩ không muốn tiến cung, vốn dĩ không muốn làm phi tử của trẫm. Vậy nàng vốn dĩ định gả cho ai?”
Ta lùi về sau theo bản năng, lại hắn dùng tay giữ lại. Ta né tránh muốn chạy trốn, nhưng kết quả đều giống mấy lần trước. Ta không đánh lại hắn, càng không có cách tránh xa hắn nên chỉ có thể bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt Hoàng thượng vừa xa lạ vừa kích động mãnh liệt. Trong lòng ta run rẩy.
“Gả cho nhị lang Dương gia của nàng sao?” Hoàng thượng dùng sức trên tay, ta tuy đau nhưng lại cố nén mà không chịu lên tiếng. Ta chưa bao giờ dễ dàng nhượng bộ khi giằng co về sức lực. Vậy nên chỉ chuyên tâm chịu đựng cơn đau ở cổ tay, ngay cả những giọt nước mắt vừa rơi xối xả khi nãy cũng bị ta ghìm lại.
“Chẳng lẽ nàng gả vào Dương phủ là có thể sống tốt hơn sao? Là Dương gia phản bội Tề gia các nàng, không phải trẫm!” Ngữ khi của Hoàng thượng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhìn ta chằm chằm như thể đang kìm nén nỗi đau không thể chịu đựng được. “Trẫm đúng là muốn ép buộc nàng vào cung, trẫm đúng là muốn cùng nàng sinh con. Nàng sớm đã có hôn ước thì có sao, trẫm đúng là cố tình không muốn thành toàn cho nàng và Dương Hiên. Bất luận thế nào thì nàng cũng phải là người của trẫm, danh chính ngôn thuận làm người của trẫm!”
Ta cảm thấy mình đã cắn môi đến bật máu. Đôi mắt Hoàng thượng bỗng dưng trở nên hoảng hốt, đột nhiên buông cổ tay ta ra. Ta cúi đầu nhìn xuống cổ tay tím bầm của mình rồi thở hắt ra, đau quá! Ta mới coi như hiểu ra mấy lần trước đánh nhau với Hoàng thượng đều là hắn đang chơi đùa. Lần này nếu như đánh thật, ta chẳng qua cũng chỉ là một con kiến bị giẫm dưới chân mà thôi. Liên Nhị nói không sai, trước mặt Thừa Nguyên Chỉ, bất kể là đấu trí hay đấu sức thì hắn đều áp chế ta trên mọi phương diện
“Nàng đau sao không nói.” Hoàng thượng thu hồi khí thế ác liệt vừa rồi, ngữ khí trở nên bình thản tựa như không có chút tình cảm nào.
Khốn khiếp, ta là người của Tề gia. Cho dù đánh không lại, người của Tề gia cũng tuyệt đối không thể cúi đầu trước vũ lực!
Nhưng không biết vì sao khi Hoàng thượng vừa nói, trên cổ tay cũng không có vũ lực áp chế mà nước mắt của ta lại không ngừng tuôn ra. Ta quả thực muốn đâm vào cột mà chết. Đâm vào cột ít nhất cũng được chết một cách oanh liệt, khóc sướt mướt thì giống thể loại gì! Ta vội vàng lấy tay áo lau nước mắt rơi đầy mặt nhưng càng lau lại càng khóc mãnh liệt hơn. Trong lòng ta bàng hoàng, nước mắt tích tụ hơn hai mươi năm chẳng lẽ lại tuôn rơi hết vào lúc này sao!
“Lại đây, trẫm bôi thuốc cho nàng.” Hoàng thượng kéo ta đi vào nội điện. Ta lau nước mắt đến mơ hồ liền bị hắn dắt một đường vào nội điện. Hắn tuỳ ý vén tay áo ta lên, xoa thuốc gì đó rồi chấm nhẹ vào cổ tay ta.
Ta bất giác rít vào một hơi, vừa rít xong lập tức đưa tay lên che miệng. Ta sao có thể rít lên được! Ta phải chịu đựng! Còn nữa, ta sao có thể tuỳ ý để tên Hoàng thượng khốn khiếp này xoa thuốc cho ta. Ai biết sau khi bôi xong thì cổ tay của ta có “danh chính ngôn thuận” bị phế hoặc bị gãy hay không.
Ta co rúm muốn rút tay về lại bị Hoàng thượng ấn chặt cánh tay: “Chịu đau một chút trước đã, lúc sau sẽ khỏi.”
Ngươi mới không chịu được chút đau ấy. Ta đang sợ bị ngươi ám lại! Đây rốt cuộc là thứ gì, bôi lên cổ tay ta đã lạnh buốt còn đau như muốn lấy mạng.
“Nàng tức trẫm, lần này trẫm sẽ không so đo với nàng.” Hoàng thượng vừa nói vừa bôi thuốc, tay bất giác dùng lực khiến ta lại rít lên một tiếng. Bàn tay xoa thuốc của hắn lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ta vô cùng hối hận bản thân vừa rồi vì sao không chịu được lại rít lên, nhưng Thừa Nguyên Chỉ mặt dày vô sỉ vẫn lấn át sự hối hận của ta, hắn nói hắn không so đo với ta? Hắn còn không so đo với ta sao. Ta bị hắn lừa gạt vào cung, ngu ngốc sinh cho hắn ba hoàng tử, Tề gia ta bị hắn lừa xoay vòng vòng. Hắn nói hắn không so đo với ta, ta quả thực nhịn không nổi nữa. Nhịn không nổi muốn mắng chửi tên Hoàng thượng vô sỉ khốn khiếp đầu toàn cỏ này.
“Nàng im lặng trước đã.” Tay Thừa Nguyên Chỉ không ngừng lại, thần sắc bất động, mở miệng muốn chặn họng ta: “Trẫm không ngờ lại bị nàng tức giận thêm lần nữa.”
Cái gì? Ta bị hắn chặn lại vẫn còn chưa định thần nên nhất thời á khẩu không đáp lại được. Mặt ta đỏ bừng, rốt cuộc sao ta lại cảm thấy mình như một kẻ vô sỉ không biết xấu hổ còn có lỗi với hắn?
“Cổ tay đợt này đừng để bị dính nước. Nàng cầm thuốc này về, mỗi ngày bôi ba lần.” Hoàng thượng bôi xong thuốc, cẩn thận kéo tay áo ta xuống. Hắn đẩy bình thuốc nhỏ màu trắng đến trước mặt ta, ngước mắt nhìn ta rồi nói: “Đi gọi Trịnh thái y vào đây.”
“Bôi xong thuốc rồi còn gọi thái y làm gì.” Ta ngồi bất động cầm bình sứ nhỏ lên. Đây là thuốc gì mà bôi đau chết người, còn phải mỗi ngày bôi ba lần.
“Trẫm, miếng băng quấn trên cánh tay bị tuột ra rồi.” Hoàng thượng giơ cánh tay phải vừa rồi mới giữ tay ta lên, lại hờ hững bồi thêm một câu: “Nếu cánh tay trẫm không khỏi được thì sẽ đưa cả nhà Kế Vương lên Tây Thiên.”
Ta đứng phắt dậy do dự một hồi, cắn răng quyết định tạm thời nhịn nhục, vẫn nên giải quyết tình huống quan trọng trước mắt đã: “Vậy, nếu khỏi thì sao.”
Trong lòng ta thấp thỏm nhìn cánh tay Hoàng thượng. Cánh tay vừa rồi có lực giống như không có gì bất thường. Ống tay áo cũng chỉnh tề sạch sẽ, chắc hẳn bị thương không nặng. Vậy vết thương trên cánh tay chắc cũng mau khỏi.
Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm mà không nói một lời.
Ta hít sâu một hơi, chạy cực nhanh ra ngoài điện. Mặc dù còn không rõ Hoàng thượng khỏi tay thì có thể tha cho một nhà Kế Vương không, nhưng nếu không khỏi thì cả nhà Kế Vương nhất định sẽ không có kết cục tốt. Ta đẩy cửa điện ra, trông thấy một đoàn người bao gồm Trịnh thái y, Thuý Tâm, Liên Nhị và Tiểu Hạ Tử đang run lẩy bẩy quỳ ngoài điện. Ta thở dài một hơi, vội vàng gọi Trịnh thái y vào trong điện. Nhìn gió bên ngoài lạnh thấu xương, ta không quên nói với ba người đang quỳ: “Mau, đừng quỳ nữa, tìm một nơi tránh gió đợi đi.”
“Hoàng thượng, đây…” Trịnh thái y vén tay áo Hoàng thượng lên, ngữ khí tràn đầy lo lắng. Mà vết máu rỉ ra từ trên cánh tay quấn vải trắng của Thừa Nguyên Chỉ cũng khiến ta lập tức cứng đờ.
“Ngươi chỉ cần thay thuốc một lần nữa thôi.” Ngữ khí Hoàng thượng vẫn nhàn nhạt như cũ, lườm ta: “Nàng tránh ra đi.”
Ta không cử động, nhìn chằm chằm từng lớp băng gạc nhuốm máu mà thái y đang gỡ ra. Trong lòng không ngăn được cảm giác đau xót. Hắn vừa rồi có thấy đau không? Cho đến khi vết thương đẫm máu dài ba tấc thình lình hiện ra, tim ta đã đau đến mức trước mắt chỉ thấy một tầng sương mù. Thừa Nguyên Chỉ vậy mà lại bị thương nặng vậy sao?
“Trịnh thái, thái y. Hoàng thượng, sao vậy?” Ta mơ hồ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lắp bắp hỏi không theo trình tự nào.
“Bẩm nương nương, vết đao chém của Hoàng thượng rất sâu. Lúc đầu đã hơi khép miệng lại nhưng lần này lại tự dưng nứt ra, đúng thật là…” Thái y vừa bẩm báo với ta vừa tỉ mỉ xoa thuốc, lông mày chăm chú cau lại.
“Đúng thật là… Thế nào?” Ta hơi thót tim, Thừa Nguyên Chỉ sao lại bị thương, còn bị vết đao chém nặng như vậy, là do thích khách gây nên sao? Nhưng Dương Phụng thường không phải cản cho Hoàng thượng nhát kiếm kia sao?
“Thần không dám lừa gạt nương nương. Mùa đông khắc nghiệt vốn không có lợi cho việc lành vết thương, Hoàng thượng lại bôn ba hồi kinh. Nếu như tiếp tục cử động làm vết thương nứt ra thì chẳng biết khi nào mới có thể khỏi.” Thái y cẩn thận từng chút rắc thuốc bột màu trắng, cúi đầu đáp lại lời ta.
“Vậy, vậy thái y, ngươi cứ điều trị thật tốt…” Giọng ta yếu dần.
“Có phải chỉ khi liên quan đến Tề gia của nàng thì nàng mới quan tâm đến trẫm hay không?” Hoàng thượng ngước mắt nhìn ta, trên mặt chợt loé lên vẻ cô đơn.
Ta kinh ngạc nhìn vào mắt Hoàng thượng. Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thái y đổ mồ hôi trên trán, buộc chắc tấm băng gạc trên tay Hoàng thượng một cách gọn gàng rồi dạ thưa cáo lui.
“Ta..” Trong điện vẫn yên tĩnh như cũ. Ánh mắt Hoàng thượng quanh quẩn dán trên người ta. Rõ ràng ban đầu ta hiên ngang tiến vào điện, giờ phút này lại bị Thừa Nguyên Chỉ nhìn đến mức căng thẳng. Ta khó khăn lắm mới cố giả bộ trấn tĩnh. Khi cảm xúc đã bình ổn, ta chuẩn bị mở miệng thì lại bị Hoàng thượng ngắt lời.
“Tiểu Hạ Tử.” Hoàng thượng bỗng cất cao giọng. “Hôm nay Du Phi ở lại Hưng Đức điện hầu hạ trẫm, bảo người của Trường Hy Cung trở về!”
“Trẫm hôm nay sẽ nói rõ ràng với nàng, trẫm có phải đồ khốn hay không.” Hoàng thượng nhìn ta chằm chằm, tim ta lại đập thình thịch.
Bình Luận