hoàng đế của ta - nhất lê

Chương 20
31.

Dương Hiên bệnh nặng có liên quan gì đến ta, dựa vào đâu mà bảo ta đi gặp hắn? Ta vừa kinh ngạc lại cảnh giác nhìn Hoàng hậu. Thế nhưng Hoàng hậu chỉ dập đầu quỳ lạy với Hoàng thượng, lặp lại lời thỉnh cầu một lần.

Hoàng thượng chấp bút phê duyệt tấu chương, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc, trong cổ hừ lạnh một tiếng: “Không cho phép.”

“Huynh trưởng của thần thiếp bị thương vì cứu Hoàng thượng.” Hoàng hậu quỳ nhưng thân trên lại thẳng tắp. Mỗi một câu, một chữ đều âm vang.

“Tự gây tội nghiệt thì không thể sống.” Hoàng thượng dừng bút, ngước mắt nhìn Hoàng hậu: “Nàng tưởng trẫm hoàn toàn không biết gì sao?”

“Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, dĩ nhiên sẽ biết huynh trưởng của thần thiếp hoàn toàn vô tội.” Hoàng hậu vẫn không biến sắc, chỉ là hai tay khẽ run rẩy một chút: “Vụ án ám sát ở Thái miếu, thần thiếp biết Hoàng thượng muốn điều tra manh mối. Thần thiếp có thứ mà Hoàng thượng vẫn luôn muốn có.”

Hoàng thượng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn xuống Hoàng hậu, cười lạnh: “Hoàng hậu có lòng, nhưng trẫm, không dùng được.”

“Nếu không có chứng cứ xác thực, cho dù trong lòng Hoàng thượng có tính toán thì làm sao mới có thể luận tội, làm sao để khiến mọi người khuất phục?” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Dưới ánh nến, ta lại có thể thấy vết thâm đen nhàn nhạt dưới mắt Hoàng hậu mà ngay cả son phấn cũng không thể che lại. Chẳng lẽ Hoàng hậu đúng thật mấy đêm không ngủ?

“Nếu đã hành sự, chắc chắn có vết tích. Trẫm có thể tìm dần.” Hoàng thượng lại phê duyệt tấu chương. Ngữ khí đã hơi mất kiên nhẫn: “Hoàng hậu lui xuống đi, đừng nhóm lửa tự thiêu.”

Hoàng hậu quỳ không nhúc nhích, chậm rãi quay đầu đánh giá ta: “Nếu như thần thiếp bằng lòng nhường ngôi vị Trung Cung thì sao đây?”

Hô hấp Hoàng thượng trì trệ, đột nhiên nhìn về phía Hoàng hậu. Ta cũng trợn trừng mắt nhìn Hoàng hậu. Dương Chiêu Nhi thân bất do kỷ bị người khác ức hiếp hay là bị kích động đến phát điên rồi?

Dương Chiêu Nhi vẫn lặng im nhìn Hoàng thượng, vẻ mặt quyết liệt.

“Ngôi vị Trung Cung?” Hoàng thượng nói một cách sâu xa, nhìn lướt qua Hoàng hậu rồi đứng dậy đến bên cạnh ta. Ánh mắt nhìn ta như thể có ngàn điều muốn nói nhưng lại nói không hết, mà cũng không thể nói rõ.

Ánh mắt Hoàng hậu men theo Hoàng thượng cũng rơi trên người ta.

Đây, đây là đang làm gì vậy? Ta lập tức giật mình, các người nhìn ta làm gì?

Này này này, Thừa Nguyên Chỉ, ngươi thu lại ánh mắt mập mờ không rõ của mình đi. Ngươi không thấy hai mắt Dương Chiêu Nhi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta sao?

“Thần thiếp cũng không cần.” Ta vội vàng phất tay. Ngôi vị Trung cung cái gì, ta còn không rõ bản thân có sức nặng bao nhiêu sao? Sự vụ trong lục cung rắc rối phức tạp. Mọi chuyện lớn nhỏ trong cung liên tục bị cắt xén và làm rối tung lên. Nếu ta ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu này, chắc chắn sẽ làm náo loạn hậu cung, không tập hợp đồng bọn tạo phản thì không được. Nghĩ đến đây ta bỗng nhìn Dương Chiêu Nhi, trong lòng lập tức sáng như gương. Ta liền biết Dương Chiêu Nhi đang đào hố chôn ta.

“Không cần?” Hoàng thượng lập tức thu hồi ánh mắt nóng rực, sắc mặt trầm xuống nhìn ta.

“Ý thần thiếp là không để ý những danh phận ngoài thân này, ha ha ha. Có thể làm phi tần của Hoàng thượng, thần thiếp đã vô cùng mãn nguyện rồi.” Ta gượng cười hai tiếng, vội vàng giải thích. Thừa Nguyên Chỉ là một bình dấm chua, lúc này nếu giải thích không xong thì cũng không cần Dương Chiêu Nhi tốn sức đào hố cho ta nữa. “Thần thiếp cảm thấy Du Phi đã rất tốt rồi, chữ “Du” vẫn là phong hào Hoàng thượng tự đặt, vinh hạnh biết bao. Thần thiếp vô cùng vô cùng thích, không cầu gì khác.”

Bảy năm vào cung, thời gian thôi thúc người, cuối cùng thôi thúc ta thành một kẻ nịnh hót.

“Hừ.” Biểu cảm của Hoàng thượng kiểu: Ta còn không biết trong lòng ngươi đang tính toán gì sao. Hắn quay lại ngồi trước thư án, mặt hướng về Hoàng hậu, ngữ khí lại tiếp tục lãnh đạm như ban đầu: “Hoàng hậu lui ra đi, ngồi vững ngôi vị Trung Cung của nàng thật tốt.”

“Tề Âm.” Dương Chiêu Nhi đột nhiên đứng dậy, ánh mắt vẫn dán chặt vào người ta: “Nhị ca ta đối với ngươi…”

“Hoàng hậu!” Hoàng thượng ngắt lời Hoàng hậu, ngữ khí đã ẩn chứa lửa giận: “Đừng chạm đến ranh giới cuối cùng của trẫm!”

Dương Chiêu Nhi không nói nữa, nàng ta mím chặt môi. Trên trán rủ xuống vài sợi tóc, vẫn nhìn ta không chớp.

Ta nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cùng đôi môi đỏ đã bị cắn đến bật máu của nữ tử đối diện, nhất thời ngây ngốc một hồi. Đây là Hoàng hậu Dương Chiêu Nhi lúc nào cũng cẩn thận tuân theo lễ nghi quy phạm, y phục nghiêm chỉnh, một sợi tóc cũng không thể loạn sao?

“Du Phi, trong tay bản cung có thứ mà ngươi sẽ rất hứng thú.” Hoàng hậu tỉ mẩn chỉnh lại sợi tóc tán loạn trên trán, nhẹ nhàng mở lời với ta. Ngữ khí đã không còn chút kích động thất thố vừa rồi, khuôn mặt lại quay trở lại vẻ thong dong ngày trước.

Được thôi, ta lập tức định thần lại. Nàng ta vẫn là Dương Chiêu Nhi cao ngạo có nội tâm sâu như biển.

“Là thứ gì?” Ta nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn mặt dày hỏi.

Hoàng thượng nhíu mày lườm ta, ta vờ như không thấy. Ta đương nhiên biết Dương Chiêu Nhi nói vậy là đang muốn ta tiếp tục hỏi, nhưng ta thật sự hiếu kỳ!

“Thư tuyệt bút của Hàn Giang Nguyệt.” Hoàng hậu giọng điệu bình thản, vẻ mặt nhìn ta lại như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Ta sững sờ, thư tuyệt bút của nhị tẩu, sao có thể?

Năm đó, vào ngày thứ ba sau khi Hàn gia bị chém đầu cả nhà, nhị tẩu mặc áo tang từ sợi đay, dùng lụa trắng treo cổ chết. Nhị tẩu dứt khoát đi theo nhà mẹ, không để lại một chữ nào. Dương Chiêu Nhi sao có thể biến từ hư vô ra một phong thư tuyệt bút của nhị tẩu?

“Hàn Giang Nguyệt vì một phong thư của gia phụ nên mới tự sát. Phong thư tuyệt bút ấy được một mật thám của Dương gia ở Tề gia phát hiện, về sau đưa đến tay bản cung.” Hoàng hậu nhìn ta, tình cảm trong mắt khó phân biệt.

“Ngươi đang nói, là phụ thân ngươi ép chết nhị tẩu của ta?” Ta căm tức nhìn Dương Chiêu Nhi mặt vẫn không biến sắc, cuối cùng không nhịn được nỗi hận ngập trời trong lòng: “Nhị tẩu ta khi đó đã mang thai mấy tháng. Tề gia rốt cuộc có ân oán gì với Dương gia các người. Nhị tẩu lại có hận thù thâm sâu gì với Dương gia các người, đến nỗi để các người ép đến mức này!”

“Mối thù giết con, mối thù giết huynh có được tính là hận thù thâm sâu không?” Dương Chiêu Nhi vẫn bất động khi đối mặt với lời chất vấn của ta, chỉ là giọng nói hơi khàn khàn: “Đại ca ruột thịt của bản cung bị Hàn Giang Lê vũ nhục đến chết. Sau khi chết còn phải chịu oan khuất, ô danh khó tẩy. Mẫu thân vì sinh hạ bản cung mà ôm hận ra đi, chết không nhắm mắt, có thù oán gì? Dương gia vốn có huyết hải thâm thù với Hàn gia!”

Ta như chui vào hầm băng vì lời nói của Dương Chiêu Nhi. Huyết hải thâm thù? Đại ca ruột thịt của Dương Chiêu Nhi? Trưởng tử của Dương phủ nghe nói bị cuốn vào một chuyện phong lưu mà chết vô cùng khó xử? Trưởng tử của Dương phủ vì nguyên nhân chết do không chịu nổi, đã làm liên luỵ đến cả nhà Dương phủ bị hào môn quý tộc trong kinh xem thường phỉ nhổ nhiều năm? Cái chết của y lại có ẩn tình khác, lại có liên quan đến Hàn gia?

Ta bàng hoàng đến mức run rẩy hai chân, nhớ lại lúc ta đụng phải dáng vẻ đùa giỡn dân nữ bẩn thỉu của Hàn Giang Lê trên phố, sắc mặt chợt tái nhợt đi. Không ngờ Hàn Giang Lê lại không kị cả nam lẫn nữ, khốn khiếp đến tột cùng.

“Dương gia trước giờ không có ý nhằm vào Tề gia, chỉ là người của Hàn gia chắc chắn phải chết.” Dương Chiêu Nhi nhìn ta, nói từng chữ một. Không biết có phải chuyện cũ đã quá lâu hay không, ánh mắt khi nhắc lại chuyện xưa của Dương Chiêu Nhi đã không còn nhìn ra thấy quá nhiều hận ý, chỉ còn lại một khoảng lạnh hờ hững: “Bản cung biết trong lòng Tề Viễn có nút thắt khó giải vì cái chết của Hàn Giang Nguyệt. Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Thư tuyệt bút trong tay bản cung là thứ duy nhất trên đời có khả năng an ủi nỗi bi thương nhiều năm của Tề Viễn.”

Ta nhìn Dương Chiêu Nhi, mặc dù nổi nóng nhưng  lại biết lời đó không hề giả dối. Nếu như nhị tẩu đúng thật để lại cho nhị ca một bức thư tuyệt bút, nhị tẩu tâm địa lương thiện. Nếu trong như nhẹ nhàng khuyên bảo, từ biệt tử tế, có lẽ có thể khiến nhị ca được an ủi phần nào, thậm chí có thể bỏ qua khúc mắc.

Nhị ca, nhị ca nhà ta ơi.

Ta cuối cùng cũng quyết định, nhìn sang Dương Chiêu Nhi rồi lao đến năn nỉ Hoàng thượng đã rất lâu không nói gì: “Hoàng thượng có thể…”

Hoàng thượng lạnh lùng không nhìn ta, chỉ chặn lại lời năn nỉ của ta, nói với Hoàng hậu: “Đêm đã khuya, Hoàng hậu định để phi tần của trẫm đêm khuya tới nhà thăm bề tôi thế nào đây?”

“Giống như lúc trước, đóng giả làm cung nữ…” Hoàng hậu dừng lại, vẻ bối rối loé lên trong mắt rồi nắm chặt tay lại, không nói nữa.

Ta kinh ngạc nhìn Dương Chiêu Nhi. Chuyện lúc trước ta đóng giả làm cung nữ xuất cung thăm phụ thân bệnh nặng vô cùng bí ẩn, ngay cả Huệ Phi ám sát ta thì Hoàng thượng cũng dùng tội danh khác để trừng phạt. Sao Hoàng hậu biết được? Lại còn định bắt chước năm đó, để ta giả thành cung nữ một lần nữa, đêm khuya xuất cung tới thăm Dương Hiên.

“Hoàng hậu không hổ là chủ nhân lục cung, đối với hậu cung của trẫm, đối với phi tử của trẫm, nhất cử nhất động đều rõ như lòng bàn tay.” Hoàng thượng đập tấu chương lên bàn nghe “ầm” một tiếng.

“Bản cung chưa từng muốn hại đến tính mạng của ngươi.” Lồng ngực Hoàng hậu chập trùng, trầm mặc nhìn ta thật lâu mới gằn từng chữ. Cuối cùng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn sang Hoàng thượng: “Đúng vậy, bản cung từng tiết lộ tin tức cho Lý Bảo lâm, nhưng bản cung chỉ muốn lợi dụng cô ta lan truyền chuyện này, mượn lời nói của người khác chèn ép Vĩnh An Cung, củng cố hậu vị của bản cung mà thôi. Bản cung quả thật chưa hề muốn làm hại tính mạng Du Phi.”

“Ngươi cho rằng nếu như ngươi đúng thật có lòng muốn hại đến tính mạng nàng, trẫm có thể cho phép ngươi ngồi tại ngôi vị hoàng hậu đến tận bây giờ sao?” Hoàng thượng hừ lạnh.

“Hoàng thượng thánh minh.” Nghe Hoàng thượng nói vậy, Hoàng hậu thở phào một hơi, lại nói với ta: “Chuyện đã đến nước này, bản cung cũng không ngại nói thẳng. Đêm nay muốn đến thăm gia huynh một lần, hay muốn để Tề Viễn một đời sống không bằng chết, Du Phi tự mình ước lượng.”

“Đủ rồi, lui xuống!” Hoàng thượng đứng phắt dậy nhìn Hoàng hậu, vẻ âm u trong đáy mắt đã không thể che giấu.

Hoàng hậu nặng nề liếc qua ta rồi dập đầu cáo lui với Hoàng thượng.

Hưng Đức điện yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi xào xạc ngoài điện. Hoàng thượng im lặng không nói câu nào, ánh nến chiếu bóng Hoàng thượng hắt lên tấm bình phong, không ngừng đung đưa trong mắt ta.

“Hoàng thượng.” Ta chọc chọc tay Hoàng thượng, mở lời trước. Trong ngữ khí vừa nghe liền biết là đang năn nỉ.

Dương Chiêu Nhi hạ mình vì nhị ca của nàng, dùng phong thư để áp chế ta. Mà ta cũng vì nhị ca của mình, không thể không nhảy vào cái bẫy của nàng ta. Ta nhất định phải đi một chuyến đến phủ của Dương Hiên.

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ đến phủ Dương Hiên thăm một chút. Trên đường về thần thiếp sẽ nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì, cũng không trì hoãn thời gian quá lâu, có được không?” Ta tiếp tục chọc cánh tay Hoàng thượng. “Hoàng thượng nếu không yên tâm, hay là thần thiếp đưa Gia Nghĩa đi cùng?”

“Nàng có biết Dương Hiên vì nàng mới cản đao cho trẫm không?” Hoàng thượng quay đầu nhìn ta, ngón tay đang chọc Hoàng thượng của ta lập tức cứng đờ.

Cái gì? Vì ta? Hắn không phải vì để Dương Hoàng hậu có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu sao?

“Trước khi Tề gia lưu vong, Dương Tư không năm đó đã tiến cung cầu xin trẫm, nói nhị tử Dương Hiên trước kia đã có hôn ước với nàng, hi vọng có thể đón nàng về phủ, tránh bị lưu đày.” Giọng nói của Hoàng thượng vang vọng trong Hưng Đức điện điện trống trải nghe vừa xa xăm lại không thân thiết. “Nhưng trẫm đã sớm quyết định nạp nàng vào cung nên đã nói với ông ta rằng oán hận chất chứa của trẫm với Tề gia quá sâu, phải phạt nàng vào cung làm nô tỳ. Vốn cho rằng như vậy sẽ hoàn toàn chặt đứt chút vọng tưởng cuối cùng của Dương Hiên đối với nàng.”

“Nhưng hắn vẫn còn tình cảm. Cho dù nàng đã là phi tần của trẫm thì hắn tơ tưởng người của trẫm.” Giọng điệu Hoàng thượng trầm thấp, trong mắt thấp thoáng vài sợi tơ máu. “Hắn quả thật có tài, phân nhà xây phủ. Toàn tâm toàn ý dành cho triều đình, từng bước leo lên chức vị phụng thường. Sau đó từng phong tấu chương đưa tới tay trẫm, mỗi lần đều nói bóng gió trẫm là vị vua nhân từ, hi vọng trẫm buông bỏ ân oán ngày xưa, tha thứ cho Tề gia, đối xử khoan dung với nàng.”

“Nhưng nàng là người của trẫm. Trẫm yêu nàng, bảo vệ nàng, dựa vào đâu mà cần hắn khoa tay múa chân?” Hoàng thượng nắm chặt hai tay. Ta khó khăn nuốt ngụm nước bọt, trong miệng khô rát. “Trẫm xem hắn còn tơ tưởng nữ nhân của trẫm đến khi nào!”

“Sau khi Thừa Giác ra đời, hắn cuối cùng cũng an tĩnh.” Tay trái Hoàng thượng nắm chặt chiếc nhẫn bằng ngọc Dương Chi trên ngón cái tay phải, gân xanh dần nổi lên. Toàn bộ cánh tay cũng hơi run rẩy. “Trẫm tưởng rằng hắn cuối cùng cũng biết thức thời, nhưng trẫm lại sai. Ở Thái miếu, hắn không quan tâm điều gì mà xông đến trước người trẫm. Đến khi máu tràn khắp đất, trước khi hôn mê lại bắt lấy tay trẫm, muốn trẫm đối tốt với nàng.”

“Hắn có tư cách gì mà nói như vậy? Chỉ dựa vào mối hôn ước không thành sao?” Hoàng thượng nhìn ta chăm chú, trong mắt có sự nổi nóng. “Trẫm lại cần một tên quan văn gầy yếu như hắn cản đao sao? Trẫm còn không chê hắn vướng víu chân tay hại trẫm bị thương cánh tay phải. Hắn lại muốn trẫm đối tốt với nàng. Trẫm không cho phép nàng đến gặp hắn, không cho phép hắn thổ lộ hết nỗi lòng với nàng. Càng không cho phép hắn trước khi chết để lại trong lòng nàng một dấu tích!”

“Trẫm đã mời thái y tốt nhất tới chữa trị cho hắn, dùng thuốc trân quý nhất bảo đảm tính mạng hắn. Hắn chắc chắn không thể chết được, nàng không cần đến gặp hắn. Trẫm đã nói hết với nàng những lời hắn muốn nói rồi, nàng ở bên cạnh trẫm không được phép đi đâu.” Ngón tay Hoàng thượng đã bị bóp đến chảy máu. Ta cuống quít cầm tay Hoàng thượng, từng chút gỡ bàn tay đang nắm chặt của hắn, trông thấy lòng bàn tay Hoàng thượng hiện lên một tầng mồ hôi.

Bình Luận