hôm nay trời trong

Chương 4

Đàm Tiêu suýt chút nữa đã phun ngụm canh trong miệng ra.
Cô nàng giẫm lên chân Trần Mộc Tình cách chỗ ngồi, người phụ nữ này không biết hai chữ “rụt rè” viết thế nào sao?
Đúng vậy, cô không biết.
Đàm Tiêu thở dài từ tận đáy lòng, luôn cảm thấy Tần Thâm sắp gặp họa.
Con người Trần Mộc Tình có phần bướng bỉnh, không đạt được mục đích sẽ không dừng, mà càng không chiếm được, cô lại càng muốn có, tiếp đó sau khi đã đạt được rồi thì rất nhanh sẽ thấy chán.
Đánh giá mà cô nhận được trong mấy năm nay có thể tóm tắt như sau: Có mới nới cũ, chân trong chân ngoài, sáng nắng chiều mưa...v.v
Trần Mộc Tình nhận được câu trả lời phủ định, còn bị Tiếu Tiếu giẫm, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, cái loại khó chịu này không liên quan gì đến tức giận, chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, không thoải mái.
Nhưng cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại đôi chút, người quá nhiều, khó nói tiếp về chủ đề này, dừng tại chỗ hổng này là vừa vặn, tất cả coi như một trò đùa.
Dáng vẻ lạnh lùng bạc bẽo không dậy sóng ấy của Tần Thâm, hiển nhiên cũng chỉ cho rằng cô động kinh.
Nhưng chỉ có bản thân cô biết, cô thực sự ngo ngoe rục rịch, cô lấy lại tinh thần, cúi đầu lấy thìa múc miếng chè, tâm trạng rất không tốt, không nói được là thất vọng hay tiếc nuối, hoặc có cả hai, nhưng cô không cách nào tiến thêm bước nữa, thậm chí còn hơi mờ mịt thất thố, thế nên cô cầm thìa lên nhỏ giọng oán trách: “Keo kiệt.”
Giọng điệu ấy có chút đanh đá, giống như khi không giành được thì xỉa xói hồi còn nhỏ.
Tần Thâm lạnh lùng “hừ” một tiếng để thể hiện sự không hài lòng.
Đàm Nhị chờ được trả lời bên cạnh nhìn mà sững sờ, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn gương mặt của Tần Thâm, phát hiện anh vẫn đang bóc tôm, chẳng qua là không đưa tới miệng Trần Mộc Tình nữa, nhưng cũng không tự ăn, chỉ bóc từng chút một, bày ở trong mâm thức ăn.
Đàm Nhị nén lời muốn nói với Trần Mộc Tình lại, cứ nhìn chằm chằm tay của Tần Thâm một lát, không biết như thế nào, cậu ta luôn cảm thấy anh vẫn bóc tôm cho Trần Mộc Tình, nhưng khi anh bóc xong, lại không đưa cô, chỉ cởi găng tay dùng một lần, nhờ người mang khăn nóng đến lau tay, rồi dựa ở đó nghe Lý Úc nói chuyện.
Lý Úc khịa Trần Mộc Tình hai câu: “Trần Tiểu Hồng, cậu nghe xem bản thân cậu nói gì kìa, cậu tìm vịt (*) trong club à! Vậy cậu làm bạn gái mình hai ngày được không?”
(*)Vịt: Trai bao.
Trần Mộc Tình vô cùng buồn chán cúi đầu ăn canh, nghe vậy nhíu mày: “Được thôi! Đêm nay mình sẽ ở nhà cậu, thấy mẹ cậu thì khom lưng chín mươi độ gọi mẹ, dì Phương hỏi sao lại thế này, mình sẽ vừa khóc vừa lắc đầu, nói là không trách cá chép nhỏ, là con tự nguyện.”
Cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Lý Úc.
Với tính nết thường ngày của Lý Úc, có lẽ chú Lý sẽ đánh chết anh ta.
Lý Úc lạnh sống lưng, thở hắt ra: “Phụ nữ độc nhất ở tấm lòng.”
Nói xong còn lấy khuỷu tay đụng Tần Thâm: “Nghe thấy chưa, gọi cô Trần rồi học tập chút đi.”
Tưởng tượng một tí, lại còn thật sự có cái để coi, lấy hình tượng “đàn áp dân chúng” bình thường của Trần Mộc Tình, nếu Tần Thâm đi... Lòng áy náy của dì Tưởng Khiết sẽ không tránh được mà nổ tung.
Tần Thâm bật cười không rõ ý tứ, nụ cười ấy chói đến nỗi cả trái tim của Trần Mộc Tình đều đang xao động.
Cô nói chẳng có uy lực gì: “Nếu cậu ấy tình nguyện, mình cũng không ngại dạy thêm hai chiêu.”
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người sẵn sàng dạy miễn phí để người ta tới đối phó mình.
Tần Thâm hơi cạn lời liếc nhìn cô, vẻ mặt có phần một lời khó nói hết.
Lý Úc buồn cười đến nỗi bả vai run run, nhưng cũng không nói thêm nữa, hai người này ở cùng nhau chính là tai họa, nếu một ngày nào đó Tần Thâm thực sự bị Trần Mộc Tình reo họa, cũng quá đáng thương rồi.
Một người tâm tư cực sâu, một người không tim không phổi.
Anh ta nghiêng đầu hỏi Tần Thâm về chuyện khai giảng.
Tần Thâm được tuyển thẳng vào đại học B, học Thiên Văn Học.
Nghỉ hè Tần Hạc Khanh còn dẫn Tần Thâm đ ến công ty để rèn luyện, nhưng thật ra không can thiệp vào việc anh chọn chuyên ngành, cũng không bắt buộc tương lai anh phải tới công ty hay là làm nghề nghiệp gì, ngay cả Lục Tư Việt cũng rất tôn trọng mong muốn của con trai.
Có thể nói là “tiến khả công, lui khả thủ” (*), con đường có thể lựa chọn rất nhiều, mà con đường nào cũng tươi sáng, mặc dù điều kiện gia đình của Lý Úc hoàn toàn không kém, cũng không thể không cảm thán một câu, con cưng của trời.

(*)Tiến khả công, lui khả thủ: Tiến lên để tấn công, rút lui để phòng thủ
Ấy vậy mà ánh mắt không tốt lắm.
Đôi khi Lý Úc nghi ngờ Tần Thâm có máu M (*), bị Trần Mộc Tình bắt nạt ức hiếp, thế mà lại bắt nạt ra tình cảm.
(*)Máu M: thích bị ngược tâm, ngược thân, ngược đãi.
Tần Thâm khai giảng sớm hơn Trần Mộc Tình một tuần, nói cách khác, tuần sau sẽ phải đi.
Hôm đó hẳn là Tần Hạc Khanh sẽ không đưa anh đi, Tần Thâm còn có một người mẹ kế, tên là Chu Thuần Ý, tính cách dịu dàng hiền lành, đối với Tần Thâm rất tốt, nhưng trước sau Tần Thâm đều không thân thiết với bà ta, cho nên nếu bà ta đi đưa, Tần Thâm cũng sẽ không đồng ý.
“Tài xế đưa mày đi à?” Lý Úc hỏi.
Tần Thâm “Ừ” một tiếng, không để ý lắm, chỉ là khó tránh khỏi mà tính toán, chỉ còn bảy ngày.
Không hề có tiến triển gì với Trần Mộc Tình.
Anh làm việc luôn có mục đích rất mạnh, nhưng lại hơi không thể xuống tay với cô.
Có lẽ do có chút lòng tham, cho nên hết sức cẩn thận.
Trần Mộc Tình không nhạy cảm về thời gian lắm, huống chi trường của cô và Tần Thâm cũng cách nhau không xa, thế nên chưa bao giờ có cảm xúc chia ly buồn bã gì, nhưng lúc này nghe hai người nói chuyện, khó tránh khỏi có hơi tức ngực.
Sau này thời gian gặp mặt sẽ càng ngày càng ít.
Cô muốn nói với anh vài lời, nhưng nghiêng đầu, tạm dừng vài giây lại cảm thấy không có gì đáng nói, ánh mắt rơi vào những con tôm anh đặt ngay ngắn trên mâm thức ăn, như để trút giận, cô đổi sang bên mình, chấm sốt ăn, không chừa lại cho anh miếng nào.
Đàm Nhị còn đang nhìn Tần Thâm, nhận ra anh chỉ hơi liếc cô, dường như không hề ngạc nhiên, vẫn nói chuyện cùng Lý Úc.
Không biết thế nào, cậu ta có loại cảm giác vỡ lẽ.
Có lẽ Tần Thâm đã sớm đoán chính xác, mặc dù anh không đưa, cô cũng sẽ chủ động lấy.
Những người xung quanh đều biết, Tần Thâm có ý với Trần Mộc Tình.
Nhưng Đàm Nhị không hiểu, vì sao Trần Mộc Tình đã mở miệng rồi mà anh lại không đồng ý.
*
“Tao tưởng mày sẽ đồng ý với Trần Tiểu Hồng, sợ tới mức tay đổ cả mồ hôi này.” Vẫn chưa cơm nước xong, Đàm Tiêu và Trần Mộc Tình không biết âm mưu gì, hai cô đi trước, anh trai Đàm Nhị gọi thế nên cậu ta cũng đi trước luôn, mấy cô gái ngại nán lại chỗ này, nên cũng lần lượt rời đi.
Không bao lâu sau, cũng chỉ còn lại hai người, trong khi chờ tài xế đón, Lý Úc mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tần Thâm, thực sự hơi khó hiểu.
Tần Thâm cụp mắt cười: “Tao cũng không đần.”
Lý Úc không hiểu: “Hả?”
Trong ấn tượng của anh ta, Tần Thâm luôn đối xử rất tốt với Trần Mộc Tình, nhưng có lẽ quả thực chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, quá quen thuộc. Tuy bình thường cà khịa nhau, nhưng đều đối xử với nhau khá tốt, cũng hoàn toàn không có vẻ kỳ quái. Vì vậy Lý Úc luôn không quá hiểu tình cảm của anh biến chất khi nào, đến lúc biết được, Tần Thâm đã vô phương cứu chữa.
“Bây giờ tao mà đồng ý, chính là đưa tới cửa...” Tần Thâm ngừng một hồi, mím môi dưới, nói với Lý Úc đang có vẻ mặt tò mò: “Chính là đưa tới cửa cho cậu ấy trêu đùa.”
Lý Úc phản ứng một chút, tiếp đó cười đến nỗi ngã trước ngã sau.
“Vẫn là mày hiểu cậu ấy.”
-
Đàm Tiêu căng thẳng đến mức suýt nôn ra, khi ngồi trên xe taxi, lòng bàn tay cô nàng toàn là mồ hôi, cả người run bần bật không thể khống chế được, Trần Mộc Tình xoa xoa Đàm Tiêu một chút, lập tức kề sát tim cô nàng, nhịp tim ấy cảm giác như cần phải gọi 120, thế là vẻ mặt của cô khiếp sợ: “Cậu lố thế!”
Trong ấn tượng, đêm nay có khá nhiều người, đoán chừng trong toàn bộ quá trình thì khoảng cách gần nhất của Đàm Tiêu và Lý Úc cũng phải hơn một mét.
Lúc ăn cơm, ngồi bên trái Trần Mộc Tình là Tần Thâm, bên phải là Đàm Tiêu, Lý Úc ngồi bên trái Tần Thâm, nói cách khác Lý Úc và Đàm Tiêu ngồi cách hai người, đoán chừng nếu không thò đầu ra, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.
Sao đến nỗi căng thẳng như vậy được, cơm ăn mới được một nửa đã kéo cô bỏ chạy.
Đàm Tiêu trợn mắt nhìn cô: “Người bình thường như bọn tớ khi thích một người thì tốc độ nhịp tim đập tính bằng giây, như ngồi trên chông, lo được lo mất. Chỉ có người kỳ lạ trong vũ trụ như cậu mới có thể không hề có bước đệm, vừa lên đã hỏi người ta có thể làm bạn trai cậu hai ngày không thôi. Tính tình Tần Thâm còn tốt, nếu là tớ thì tớ đã đánh cậu rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tớ...” Trần Mộc Tình không cãi lại, bất ngờ cảm thấy có hơi xúc phạm, có lẽ quá quen thuộc, nên cô mới nghĩ Tần Thâm sẽ không tức giận.
Đàm Tiêu: “Đừng gây họa cho người ta nữa, cái đó của cậu không gọi là thích, chẳng qua là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi, cậu đổi người đi! Ngày mai tớ giới thiệu cho cậu hai anh, cao, đẹp, lạnh lùng, giống Tần Thâm.”
Trần Mộc Tình: “...”
Sao trông cô như đồ chẳng ra gì thế!
Đàm Tiêu tranh luận với cô một lát, cảm giác căng thẳng ấy mới biến mất, cô nàng không biết người khác thích một người thì thế nào, cô nàng chỉ biết mình nhìn thấy Lý Úc là cả người giống như mất kiểm soát, căng thẳng, sợ hãi, không biết làm sao, cho dù tự nhủ “Không sao đâu, căn bản anh chẳng để ý mình” cũng vô ích.
Nhưng bất kể ra sao, thích một người, chắc chắn không giống Trần Mộc Tình.
Khoảnh khắc đó, Trần Mộc Tình đã bị thuyết phục, đi trêu chọc Tần Thâm, quả thực rắc rối vô cùng.
Thích anh ư?
Không biết.
*
Trong căn phòng tối đen như mực, chân của hai người sát gần nhau, tiếng hít thở truyền vào tai, mang theo chút cảm giác mờ ảo mê hoặc.
Trần Mộc Tình quay người lại, chạm vào eo anh, anh tr@n truồng đến thắt lưng, cơ bắp hơi căng chặt không biết do căng thẳng, hay thế nào.
Cô xoay nửa người, leo lên cổ anh, chạm và hôn gò má của anh từng chút một.
Anh hơi chống cự, cô lập tức dùng tay giữ cổ anh, khiến anh không thể không đối mặt với cô.
“Cậu giãy giụa cũng vô ích.” Cô nói.
...
Một giấc mơ.
Khi Trần Mộc Tình rời giường đi ăn cơm vào buổi sáng, mắt cô xanh như thể bị người đánh.
Vừa xuống tầng Trần Mộc Dương đã cường điệu kêu một tiếng: “Ôi, người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất rồi à.”
Vị trước mắt này chính là em trai thân yêu của cô, biệt danh là cún con, do chính cậu đặt. Một người kỳ lạ khác bởi vì quá thích cún mà muốn biến thành cún.
Đến mức người khác nghe xong đều không khỏi thốt lên “chị em ruột”.
Trần Mộc Tình bóp cổ cậu, tiện thể lấy hai tờ một trăm đồng từ trong túi cậu ra: “Đúng vậy, người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất rồi.”
Trần Mộc Dương có ít tiền tiêu vặt đến nỗi còn chưa phản ứng lại với trò lấy tiền này, Trần Mộc Tình đã thay giày rồi trốn ra khỏi nhà. Lúc ra cửa cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gầm thét phẫn nộ của em trai thân yêu của mình.
Cô quen thuộc đi vào nhà họ Tần bên cạnh, mẹ kế của Tần Thâm đang ăn sáng, nhìn thấy cô tới, bà ta cười nói: “Tình Tình đến tìm A Thâm hả? Nó vẫn chưa dậy. Con ăn chưa, muốn cùng ăn sáng không?”
Anh luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không có chuyện giờ này vẫn chưa dậy, có lẽ là không muốn ăn cùng Chu Thuần Ý.
Do vậy Trần Mộc Tình mỉm cười: “Con không ăn đâu bác gái, chắc là cậu ấy sắp dậy rồi, con lên tìm cậu ấy.”
Chu Thuần Ý rất ít hỏi về chuyện của Tần Thâm, cũng biết quan hệ của Trần Mộc Tình và Tần Thâm tốt, cho nên chưa bao giờ can thiệp, nghe vậy bà ta chỉ gật đầu: “Được.”
Trần Mộc Tình một lần bước ba bậc lên lầu.
Phòng Tần Thâm gần cầu thang, cô trực tiếp gõ cửa ra hiệu, vừa gọi Tần Thâm, vừa đẩy cửa vào.
Cô đã thực hiện động tác nước chảy mây trôi này mười mấy năm rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên đẩy cửa vào nhìn thấy Tần Thâm tr@n trụi nửa người trên.
Giấc mơ tra tấn cô cả đêm quét đến, như một loại ám chỉ trong lúc hoảng hốt, càng giống như bản thân bừng tỉnh coi hiện thực như giấc mơ.
Vì thế cô nhịn không được hỏi: “Tối qua cậu có đến nhà tớ không?”
Tần Thâm đã luyện thành thói quen với việc cô nhào vào cửa, anh đang tìm quần áo để thay, sau khi bị cô cắt ngang thì sửng sốt vài giây, rồi mới rút một chiếc áo thun từ tủ quần áo ra, mặc vào, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô: “Không có.”
Trần Mộc Tình ngồi trên ghế gần đó nhìn anh: “Nhưng cậu đã đến trong giấc mơ của tớ.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Thâm: À, vậy thì thật không may.

Bình Luận