không đời nào hai đứa tôi yêu nhau - dữu hủ
Chương 14
Kỳ thi kết thúc, Hà Tỉnh đi ngủ từ sớm, đang lúc mơ màng thì bị tiếng cười của cô út đánh thức. Hà Khánh Nghiên xem show giải trí, cười khành khạch không ngừng, Hà Tỉnh nhắc hai lần mà cô ta chẳng thèm quan tâm, cực chẳng đã, cô đành phải ôm con thú bông sang phòng Trình Triều Lạc.
Nhà họ Trình ít người, lại nhiều phòng, chiếc sô pha gấp trong phòng sách còn thoải mái hơn cả giường ngủ của Hà Tỉnh, mà giường của Trình Triều Lạc thì mềm một cách kỳ lạ, quả là nơi lý tưởng để đi ngủ ké.
Hà Tỉnh buồn ngủ ríu mắt, không đợi Trình Triều Lạc tránh ra đã ngả xuống giường, nằm đè lên cả chăn.
Trình Triều Lạc ngồi dậy gọi cô: “Dậy đi, đắp chăn vào rồi ngủ.”
Hà Tỉnh ậm ừ hai tiếng nhưng không nhúc nhích.
Đồ ngủ mùa hè để lộ cả chân cả tay, Trình Triều Lạc muốn đẩy cô ra để lấy chăn, nhưng khi gần chạm tới thì chợt nhìn thấy cẳng tay trắng nõn nà của cô, nhất thời thất thần, cậu xoay người vớ lấy quyển sách ở đầu giường, cuộn tròn lại rồi dùng gáy sách để đẩy Hà Tỉnh, “Nghe lời nào.”
“Không đắp chăn.”, Hà Tỉnh làu bàu đáp.
Không gọi được cô nàng dậy, Trình Triều Lạc đành xuống giường tìm một tấm chăn mỏng đắp lên người Hà Tỉnh, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, tới cạnh cửa, đột nhiên Hà Tỉnh gọi cậu, “Tinh Tinh, tôi khát quá.”
“Đợi đấy.”, Trình Triều Lạc rót nước quay về, đưa cốc cho Hà Tỉnh.
Ngồi dậy uống nước, bỗng dưng cơn buồn ngủ của Hà Tỉnh bay sạch, cô tu hết cốc nước rồi trả cái cốc lại. Trình Triều Lạc nhận lấy định đi ra, thì từ phía sau, Hà Tỉnh chợt tóm lấy vạt áo cậu, “Tôi muốn xem phim.”
Trình Triều Lạc chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường, “Sắp 12 giờ rồi.”
“Nửa đêm xem phim mới thích chứ.”, Hà Tỉnh tóm áo cậu không buông.
“Bỏ ra.”, Trình Triều Lạc quay đầu lại nói.
Hà Tỉnh: “Không, cùng nhau thức đêm xem phim mới là bạn bè.”
Trình Triều Lạc: “Tôi đi lấy máy chiếu.”
Có thế Hà Tỉnh mới buông tay ra, thoải mái dựa vào thành giường, rồi nói như bà tướng: “Nhân thể lấy mấy gói đồ ăn vặt.”
Trình Triều Lạc: “…”
Tắt bỏ ngọn đèn trắng, bóng tối tĩnh lặng, ánh sáng nhạt từ máy chiếu hắt lên Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, lúc mờ lúc tỏ. Xem phim hài có thể giải tỏa áp lực rất tốt, Hà Tỉnh vừa ăn vừa cười khúc khích, xem được một nửa, cô gập tay huých Trình Triều Lạc, “Đợi qua kỳ thi Đại học, bọn mình sang Thái chơi đi?”
“Đi chuyển giới à?”, lúc Trình Triều Lạc nói, bàn tay đồng thời đưa lên búng một cái vào trán Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh đặt gói khoai tây chiên xuống, xoa xoa trán, trừng mắt nhìn Trình Triều Lạc, “Nói thì nói thôi sao phải động tay làm gì?”
“Tôi…”, Trình Triều Lạc búng cô là do bản năng, cũng không rõ nguyên nhân, cậu lấp liếm: “Cậu đánh tôi trước mà.”
“Đánh cậu thì cậu phải đánh trả à?”, Hà Tỉnh nhào tới, một tay ghì đầu Trình Triều Lạc, một tay búng liên tục vào trán cậu, khi thu tay về còn liếc xéo Trình Triều Lạc thêm lần nữa.
Trình Triều Lạc cười với vẻ bất lực, “Ấu trĩ nhở?”
“Cậu mới ấu trĩ.”, Hà Tỉnh lại nhào đến đánh Trình Triều Lạc, nhưng tay còn chưa động được vào người thì đã bị Trình Triều Lạc tóm lấy. Một tay Trình Triều Lạc nắm trọn hai cổ tay Hà Tỉnh, tay còn lại thì tiếp tục búng trán cô.
Hà Tỉnh cuống đến mức giơ chân đá cậu, thể lực thì không bì lại nổi Trình Triều Lạc, nhưng khí thế thì không chịu thua, cái miệng không ngừng la lối, “Dám bắt nạt tổ tông à, Trình Triều Lạc, đồ con cháu bất hiếu…”
Trình Triều Lạc chỉ búng nhẹ một chút rồi buông tay, Hà Tỉnh vừa được giải phóng liền lập tức phản kích, Trình Triều Lạc trốn, cô nhanh chóng đuổi theo.
Thước phim đã chiếu được mười mấy phút, gói khoai rơi xuống đất, gối đầu cũng bị ném lung tung, hai cô cậu vẫn không phát hiện ra, vẫn tiếp tục cậu đánh tôi một cái thì tôi phải tẩn cậu một đòn như lũ trẻ ranh, mà khi Trình Triều Lạc gập khuỷu tay lại thì vô tình huých trúng ngực Hà Tỉnh.
Tốc độ nhanh, Hà Tỉnh cũng không kịp nhìn xem cậu động vào đâu, chỉ biết ôm ngực hét lên, “Đau quá.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả hai đồng thời nhìn về chỗ khuỷu tay Trình Triều Lạc huých vào, sau đó cùng ngượng chín mặt. Trình Triều Lạc vội thu tay lại rồi bảo: “Xin lỗi nhé.”
Hà Tỉnh gập chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, giấu cả cơ thể sau cẳng chân, cô lí nhí đáp: “Không sao.”
Chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra trước đây. Khi Hà Tỉnh mới bắt đầu dậy thì, chỉ chạm nhẹ vào là đau, hai đứa nô đùa, Trình Triều Lạc cũng vô tình huých phải, lúc ấy cả hai còn bé, Trình Triều Lạc không biết tại sao Hà Tỉnh lại đau, Hà Tỉnh cũng chỉ đau chứ không biết xấu hổ. Hiện giờ thì khác, cả hai đã lớn, đã hiểu về vấn đề sinh lý rồi.
Trong lòng đều hiểu, nhưng lại không thể mở miệng nói ra như với đám bạn cùng giới, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo, mỗi người ngồi một bên, không tiếp tục đối đáp qua lại nữa, sự thân thiết giữa đôi bạn thân cũng bay sạch.
Hà Tỉnh muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, bèn to gan nói: “Giờ thì biết là tôi không phẳng như tường rồi chứ hả?”
Trình Triều Lạc: “…”
Lúc ấy đang nô đùa, cậu không biết mình đụng trúng chỗ nào, vả lại bàn tay không chạm đến, căn bản là chẳng thể cảm nhận được cụ thể. Song, cảm giác bồn chồn khó chịu trong lòng lại dâng lên, cậu bèn xuống giường định bỏ đi.
“Sắp hết rồi.”, Hà Tỉnh nhắc cậu.
“Buồn ngủ rồi.”, Trình Triều Lạc mím môi đi ra ngoài.
Hà Tỉnh không rõ tại sao Trình Triều Lạc lại có vẻ mất hứng, thôi thì không nghĩ ngợi nữa, lấy một túi thịt bò cay, xé miệng túi rồi vừa ăn vừa xem nốt phần kết của phim.
***
Phòng sách rất rộng, chiếc ghế gấp được mở ra, vậy mà vẫn còn một khoảng trống lớn. Trình Triều Lạc nằm xuống, lăn bên nọ xoay bên kia mà mãi vẫn không ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ với Hà Tỉnh lúc nãy, khó lắm mới ngủ được, thì cả đêm lại chập chờn trong giấc mơ.
Trong mơ, vẫn là trên chiếc giường trong phòng ngủ, cậu và Hà Tỉnh cũng đùa giỡn điên rồ như tối nay, nhưng cảnh tượng bỗng thay đổi, cậu đè Hà Tỉnh xuống, hôn lên môi cô, mà Hà Tỉnh thì ôm cổ cậu đáp lại, hơi thở quấn quýt đan vào nhau…
Trong mơ sảng khoái là thế, nhưng thực sự thì chưa đến năm giờ Trình Triều Lạc đã tỉnh. Cậu ngồi dậy, cúi đầu nhìn chính mình, rồi thầm chửi một câu thô tục. Cậu xuống giường vào nhà tắm xả nước lạnh, chỉ có nước lạnh mới có thể khiến cậu tỉnh táo được.
Nảy sinh ý nghĩ xấu xa này với bạn thân, nhất định là điên rồi, thời kỳ phát triển đến mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, mặc dù thế, cũng không nên có ý niệm đó với bạn tốt, lại còn nằm mơ nữa, thật quá đáng.
Quay lại phòng sách, Trình Triều Lạc lôi quyển “Tâm Kinh” ra, từng chữ từng chữ chép lên mặt giấy Tuyên Thành: Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Sau bữa sáng, người lớn đi làm hết, trong nhà chỉ còn Trình Triều Lạc và hai chị em Hà Tỉnh. Hà Lai ngồi trên sô pha xem tivi, Trình Triều Lạc ngồi cạnh nó, tay cầm một quyển sách, mười mấy phút mà không giở qua được một trang, trông như người mất hồn.
Hà Tỉnh thấy cậu ủ rũ, liền đi tới như mọi ngày, ngồi xuống rồi giơ tay khoác lên cổ Trình Triều Lạc, “Chiều đi công viên chơi tàu hải tặc đi?”
Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ xộc vào mũi, Trình Triều Lạc đứng phắt dậy khỏi sô pha, lùi lại mấy bước, tạo khoảng cách với Hà Tỉnh, “Đừng chạm vào tôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô nhìn cánh tay mình, “Trên người tôi có gai à?”
Trình Triều Lạc thấy mình hơi làm quá, bèn ngồi xuống, cố nghĩ ra một lý do sứt sẹo, “Dạo gần đây da tôi hơi nhạy cảm, không tiếp xúc được với người khác, chạm vào là ngứa.”
“Thế thôi tôi không chạm vào cậu nữa.”, Hà Tỉnh tự giác giãn khoảng cách với Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc thoáng thở phào, không thể ở cạnh Hà Tỉnh được nữa, nhất định phải giữ khoảng cách, cậu lấy cớ đi chơi bóng rổ để rời khỏi nhà.
Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ cũng từ nhà đến sân bóng rổ, lần này họ tìm thêm mấy người nữa chơi một trận ngoài trời, ba người lần lượt ném được cú ba điểm. Trước kia Trình Triều Lạc chưa từng ném trượt, vậy mà hôm nay lại ném không trúng rổ những mấy lần, cậu đập bóng xuống đất, xoay người đi đến khu nghỉ ngơi.
Châu Từ Dữ rút ra một điếu thuốc, ngồi xuống cạnh Trình Triều Lạc hút.
Trình Triều Lạc bỗng chìa tay, “Cho tôi thử phát.”
Châu Từ Dữ không cho, “Hôm nay cậu lạ lắm.”
“Có chút chuyện phiền phức.”, hai người bạn của Trình Triều Lạc ở hai thái cực khác nhau, Mạnh Thiên Sơn thì luôn mồm luôn miệng, còn Châu Từ Dữ lại quá trầm lặng, mà Mạnh Thiên Sơn cứ hở ra là lại nói đến chuyện nam nữ. Bỗng nhiên Trình Triều Lạc cảm thấy tò mò, cậu hỏi Châu Từ Dữ: “Cậu đã từng mơ kiểu giấc mơ với con gái chưa?”
“Cậu phiền muộn vì mộng xuân à?”, Châu Từ Dữ hỏi ngược lại.
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu dùng đáy chai nước thụi vào cánh tay Châu Từ Dữ, “Hỏi cậu thì trả lời đi, ở đâu ra mà lắm vấn đề thế.”
Châu Từ Dữ rít một hơi thuốc rồi cười, “Chưa.”, cậu ấy nhìn về phía Mạnh Thiên Sơn đang chơi bóng rổ, “Về mặt này, Thiên Sơn khá là có kinh nghiệm.”
Trình Triều Lạc không muốn hỏi Mạnh Thiên Sơn, chỉ cần cậu mở miệng, là y như rằng Mạnh Thiên Sơn sẽ nhắc đến Hà Tỉnh, rồi lại bảo cậu thích Hà Tỉnh, cậu dám chắc chuyện này không hề liên quan đến Hà Tỉnh.
“Cậu mơ thấy Hà Tỉnh à?”, Châu Từ Dữ hỏi.
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu cướp lấy điếu thuốc của Châu Từ Dữ rồi rít một hơi, không biết hút nên bị sặc một trận, vội vàng trả điếu thuốc lại cho Châu Từ Dữ. Hết ho rồi, cậu mới nói: “Sao các cậu cứ nhắc đến Hà Tỉnh thế nhỉ? Cả trường đầy con gái, tôi không thích người khác được à?”
“Cậu có quen người khác không?”
Một câu của Châu Từ Dữ khiến Trình Triều Lạc câm nín, bao nhiêu năm nay, bên cạnh cậu, ngoài Hà Tỉnh ra thì đúng là cậu chẳng thân thiết với cô gái nào.
“Cậu thích Hà Tỉnh rồi?”, Châu Từ Dữ lại hỏi.
“Sao có thể?”, Trình Triều Lạc bật cười.
Châu Từ Dữ: “Hà Tỉnh xinh xắn, tính tình tốt, sao mà không thể?”
Trình Triều Lạc: “Bọn tôi là bạn thân, sao tôi có thể thích bạn thân của mình chứ?”
“Thế ai lại có mộng xuân với bạn thân chứ?”, Châu Từ Dữ lại tung ra một câu hỏi khiến Trình Triều Lạc phải im lặng, “Cậu có mơ thấy đang lăn giường với hai bọn tôi không?”
Trình Triều Lạc đấm Châu Từ Dữ một phát, “Cút! Cậu là con trai, đâu có giống.”, cậu vặn nắp chai ra rồi lại xoáy vào, lại vặn ra rồi xoáy vào lần nữa, sau đó lẩm bẩm: “Không thể dựa vào giấc mơ để phán đoán là mình thích ai được.”
Châu Từ Dữ nhìn cậu bằng ánh mắt “đúng là kẻ trong cuộc thì u mê”, “Thân thể là phản ứng chuẩn nhất của những thay đổi trong cảm xúc, không lâu trước đây Thiên Sơn cũng nhắc đến vấn đề này, cậu còn chưa mơ thấy Hà Tỉnh, giờ tự nhiên lại mơ thấy, chứng tỏ trong khoảng thời gian này, tình cảm của cậu với Hà Tỉnh đã thay đổi.”
Im lặng một lát, Trình Triều Lạc nói: “Bọn tôi quá gần gũi, dù sao cũng là khác giới, thỉnh thoảng không tránh khỏi động chạm, tôi cảm thấy là do tiếp xúc chân tay hơi nhiều nên mới thế.”
“Thế thì dễ thôi, tách ra để kiểm chứng, cậu đến nhà tôi mấy hôm đi, xem xem có còn mơ thấy hay nhớ nhung cậu ấy không.”, Châu Từ Dữ ở một mình, từ lúc thi xong là Mạnh Thiên Sơn chưa từng về nhà, ngày nào cũng ở nhà Châu Từ Dữ, cậu ấy mượn chuyện này để mời cả Trình Triều Lạc sang.
“Được! Tối nay tôi về nhà lấy ít đồ, sáng mai sang.”, Trình Triều Lạc nói.
Chơi xong trận bóng, họ cùng đi ăn, về tới nhà thì đã muộn. Vận động cả nửa ngày, Trình Triều Lạc cũng thấm mệt, không còn thì giờ để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tắm rửa xong xuôi, lên giường chuẩn bị đi ngủ, điều hòa trong phòng để nhiệt độ thấp, cậu một tay cầm điện thoại đọc tin tức, một tay với lấy cái chăn phủ lên người.
Đắp chăn lên, bàn tay đặt trên giường bỗng chạm phải thứ gì đó, Trình Triều Lạc ngoắc ra xem. Vừa ngước mắt lên thì thấy luôn cảnh tượng, trên tay là chiếc áo lót viền ren hoa của con gái, cậu quăng cái áo đi như bị điện giật, trống ngực dồn thùm thụp dội vang cả tới tận màng tai.
Không phải cảnh tượng hoang đường trong mơ, mà là chấn động thật sự, cậu không biết trốn đi đâu nữa rồi.
Nhà họ Trình ít người, lại nhiều phòng, chiếc sô pha gấp trong phòng sách còn thoải mái hơn cả giường ngủ của Hà Tỉnh, mà giường của Trình Triều Lạc thì mềm một cách kỳ lạ, quả là nơi lý tưởng để đi ngủ ké.
Hà Tỉnh buồn ngủ ríu mắt, không đợi Trình Triều Lạc tránh ra đã ngả xuống giường, nằm đè lên cả chăn.
Trình Triều Lạc ngồi dậy gọi cô: “Dậy đi, đắp chăn vào rồi ngủ.”
Hà Tỉnh ậm ừ hai tiếng nhưng không nhúc nhích.
Đồ ngủ mùa hè để lộ cả chân cả tay, Trình Triều Lạc muốn đẩy cô ra để lấy chăn, nhưng khi gần chạm tới thì chợt nhìn thấy cẳng tay trắng nõn nà của cô, nhất thời thất thần, cậu xoay người vớ lấy quyển sách ở đầu giường, cuộn tròn lại rồi dùng gáy sách để đẩy Hà Tỉnh, “Nghe lời nào.”
“Không đắp chăn.”, Hà Tỉnh làu bàu đáp.
Không gọi được cô nàng dậy, Trình Triều Lạc đành xuống giường tìm một tấm chăn mỏng đắp lên người Hà Tỉnh, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, tới cạnh cửa, đột nhiên Hà Tỉnh gọi cậu, “Tinh Tinh, tôi khát quá.”
“Đợi đấy.”, Trình Triều Lạc rót nước quay về, đưa cốc cho Hà Tỉnh.
Ngồi dậy uống nước, bỗng dưng cơn buồn ngủ của Hà Tỉnh bay sạch, cô tu hết cốc nước rồi trả cái cốc lại. Trình Triều Lạc nhận lấy định đi ra, thì từ phía sau, Hà Tỉnh chợt tóm lấy vạt áo cậu, “Tôi muốn xem phim.”
Trình Triều Lạc chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường, “Sắp 12 giờ rồi.”
“Nửa đêm xem phim mới thích chứ.”, Hà Tỉnh tóm áo cậu không buông.
“Bỏ ra.”, Trình Triều Lạc quay đầu lại nói.
Hà Tỉnh: “Không, cùng nhau thức đêm xem phim mới là bạn bè.”
Trình Triều Lạc: “Tôi đi lấy máy chiếu.”
Có thế Hà Tỉnh mới buông tay ra, thoải mái dựa vào thành giường, rồi nói như bà tướng: “Nhân thể lấy mấy gói đồ ăn vặt.”
Trình Triều Lạc: “…”
Tắt bỏ ngọn đèn trắng, bóng tối tĩnh lặng, ánh sáng nhạt từ máy chiếu hắt lên Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc, lúc mờ lúc tỏ. Xem phim hài có thể giải tỏa áp lực rất tốt, Hà Tỉnh vừa ăn vừa cười khúc khích, xem được một nửa, cô gập tay huých Trình Triều Lạc, “Đợi qua kỳ thi Đại học, bọn mình sang Thái chơi đi?”
“Đi chuyển giới à?”, lúc Trình Triều Lạc nói, bàn tay đồng thời đưa lên búng một cái vào trán Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh đặt gói khoai tây chiên xuống, xoa xoa trán, trừng mắt nhìn Trình Triều Lạc, “Nói thì nói thôi sao phải động tay làm gì?”
“Tôi…”, Trình Triều Lạc búng cô là do bản năng, cũng không rõ nguyên nhân, cậu lấp liếm: “Cậu đánh tôi trước mà.”
“Đánh cậu thì cậu phải đánh trả à?”, Hà Tỉnh nhào tới, một tay ghì đầu Trình Triều Lạc, một tay búng liên tục vào trán cậu, khi thu tay về còn liếc xéo Trình Triều Lạc thêm lần nữa.
Trình Triều Lạc cười với vẻ bất lực, “Ấu trĩ nhở?”
“Cậu mới ấu trĩ.”, Hà Tỉnh lại nhào đến đánh Trình Triều Lạc, nhưng tay còn chưa động được vào người thì đã bị Trình Triều Lạc tóm lấy. Một tay Trình Triều Lạc nắm trọn hai cổ tay Hà Tỉnh, tay còn lại thì tiếp tục búng trán cô.
Hà Tỉnh cuống đến mức giơ chân đá cậu, thể lực thì không bì lại nổi Trình Triều Lạc, nhưng khí thế thì không chịu thua, cái miệng không ngừng la lối, “Dám bắt nạt tổ tông à, Trình Triều Lạc, đồ con cháu bất hiếu…”
Trình Triều Lạc chỉ búng nhẹ một chút rồi buông tay, Hà Tỉnh vừa được giải phóng liền lập tức phản kích, Trình Triều Lạc trốn, cô nhanh chóng đuổi theo.
Thước phim đã chiếu được mười mấy phút, gói khoai rơi xuống đất, gối đầu cũng bị ném lung tung, hai cô cậu vẫn không phát hiện ra, vẫn tiếp tục cậu đánh tôi một cái thì tôi phải tẩn cậu một đòn như lũ trẻ ranh, mà khi Trình Triều Lạc gập khuỷu tay lại thì vô tình huých trúng ngực Hà Tỉnh.
Tốc độ nhanh, Hà Tỉnh cũng không kịp nhìn xem cậu động vào đâu, chỉ biết ôm ngực hét lên, “Đau quá.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cả hai đồng thời nhìn về chỗ khuỷu tay Trình Triều Lạc huých vào, sau đó cùng ngượng chín mặt. Trình Triều Lạc vội thu tay lại rồi bảo: “Xin lỗi nhé.”
Hà Tỉnh gập chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, giấu cả cơ thể sau cẳng chân, cô lí nhí đáp: “Không sao.”
Chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra trước đây. Khi Hà Tỉnh mới bắt đầu dậy thì, chỉ chạm nhẹ vào là đau, hai đứa nô đùa, Trình Triều Lạc cũng vô tình huých phải, lúc ấy cả hai còn bé, Trình Triều Lạc không biết tại sao Hà Tỉnh lại đau, Hà Tỉnh cũng chỉ đau chứ không biết xấu hổ. Hiện giờ thì khác, cả hai đã lớn, đã hiểu về vấn đề sinh lý rồi.
Trong lòng đều hiểu, nhưng lại không thể mở miệng nói ra như với đám bạn cùng giới, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo, mỗi người ngồi một bên, không tiếp tục đối đáp qua lại nữa, sự thân thiết giữa đôi bạn thân cũng bay sạch.
Hà Tỉnh muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, bèn to gan nói: “Giờ thì biết là tôi không phẳng như tường rồi chứ hả?”
Trình Triều Lạc: “…”
Lúc ấy đang nô đùa, cậu không biết mình đụng trúng chỗ nào, vả lại bàn tay không chạm đến, căn bản là chẳng thể cảm nhận được cụ thể. Song, cảm giác bồn chồn khó chịu trong lòng lại dâng lên, cậu bèn xuống giường định bỏ đi.
“Sắp hết rồi.”, Hà Tỉnh nhắc cậu.
“Buồn ngủ rồi.”, Trình Triều Lạc mím môi đi ra ngoài.
Hà Tỉnh không rõ tại sao Trình Triều Lạc lại có vẻ mất hứng, thôi thì không nghĩ ngợi nữa, lấy một túi thịt bò cay, xé miệng túi rồi vừa ăn vừa xem nốt phần kết của phim.
***
Phòng sách rất rộng, chiếc ghế gấp được mở ra, vậy mà vẫn còn một khoảng trống lớn. Trình Triều Lạc nằm xuống, lăn bên nọ xoay bên kia mà mãi vẫn không ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ với Hà Tỉnh lúc nãy, khó lắm mới ngủ được, thì cả đêm lại chập chờn trong giấc mơ.
Trong mơ, vẫn là trên chiếc giường trong phòng ngủ, cậu và Hà Tỉnh cũng đùa giỡn điên rồ như tối nay, nhưng cảnh tượng bỗng thay đổi, cậu đè Hà Tỉnh xuống, hôn lên môi cô, mà Hà Tỉnh thì ôm cổ cậu đáp lại, hơi thở quấn quýt đan vào nhau…
Trong mơ sảng khoái là thế, nhưng thực sự thì chưa đến năm giờ Trình Triều Lạc đã tỉnh. Cậu ngồi dậy, cúi đầu nhìn chính mình, rồi thầm chửi một câu thô tục. Cậu xuống giường vào nhà tắm xả nước lạnh, chỉ có nước lạnh mới có thể khiến cậu tỉnh táo được.
Nảy sinh ý nghĩ xấu xa này với bạn thân, nhất định là điên rồi, thời kỳ phát triển đến mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, mặc dù thế, cũng không nên có ý niệm đó với bạn tốt, lại còn nằm mơ nữa, thật quá đáng.
Quay lại phòng sách, Trình Triều Lạc lôi quyển “Tâm Kinh” ra, từng chữ từng chữ chép lên mặt giấy Tuyên Thành: Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Sau bữa sáng, người lớn đi làm hết, trong nhà chỉ còn Trình Triều Lạc và hai chị em Hà Tỉnh. Hà Lai ngồi trên sô pha xem tivi, Trình Triều Lạc ngồi cạnh nó, tay cầm một quyển sách, mười mấy phút mà không giở qua được một trang, trông như người mất hồn.
Hà Tỉnh thấy cậu ủ rũ, liền đi tới như mọi ngày, ngồi xuống rồi giơ tay khoác lên cổ Trình Triều Lạc, “Chiều đi công viên chơi tàu hải tặc đi?”
Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ xộc vào mũi, Trình Triều Lạc đứng phắt dậy khỏi sô pha, lùi lại mấy bước, tạo khoảng cách với Hà Tỉnh, “Đừng chạm vào tôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô nhìn cánh tay mình, “Trên người tôi có gai à?”
Trình Triều Lạc thấy mình hơi làm quá, bèn ngồi xuống, cố nghĩ ra một lý do sứt sẹo, “Dạo gần đây da tôi hơi nhạy cảm, không tiếp xúc được với người khác, chạm vào là ngứa.”
“Thế thôi tôi không chạm vào cậu nữa.”, Hà Tỉnh tự giác giãn khoảng cách với Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc thoáng thở phào, không thể ở cạnh Hà Tỉnh được nữa, nhất định phải giữ khoảng cách, cậu lấy cớ đi chơi bóng rổ để rời khỏi nhà.
Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ cũng từ nhà đến sân bóng rổ, lần này họ tìm thêm mấy người nữa chơi một trận ngoài trời, ba người lần lượt ném được cú ba điểm. Trước kia Trình Triều Lạc chưa từng ném trượt, vậy mà hôm nay lại ném không trúng rổ những mấy lần, cậu đập bóng xuống đất, xoay người đi đến khu nghỉ ngơi.
Châu Từ Dữ rút ra một điếu thuốc, ngồi xuống cạnh Trình Triều Lạc hút.
Trình Triều Lạc bỗng chìa tay, “Cho tôi thử phát.”
Châu Từ Dữ không cho, “Hôm nay cậu lạ lắm.”
“Có chút chuyện phiền phức.”, hai người bạn của Trình Triều Lạc ở hai thái cực khác nhau, Mạnh Thiên Sơn thì luôn mồm luôn miệng, còn Châu Từ Dữ lại quá trầm lặng, mà Mạnh Thiên Sơn cứ hở ra là lại nói đến chuyện nam nữ. Bỗng nhiên Trình Triều Lạc cảm thấy tò mò, cậu hỏi Châu Từ Dữ: “Cậu đã từng mơ kiểu giấc mơ với con gái chưa?”
“Cậu phiền muộn vì mộng xuân à?”, Châu Từ Dữ hỏi ngược lại.
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu dùng đáy chai nước thụi vào cánh tay Châu Từ Dữ, “Hỏi cậu thì trả lời đi, ở đâu ra mà lắm vấn đề thế.”
Châu Từ Dữ rít một hơi thuốc rồi cười, “Chưa.”, cậu ấy nhìn về phía Mạnh Thiên Sơn đang chơi bóng rổ, “Về mặt này, Thiên Sơn khá là có kinh nghiệm.”
Trình Triều Lạc không muốn hỏi Mạnh Thiên Sơn, chỉ cần cậu mở miệng, là y như rằng Mạnh Thiên Sơn sẽ nhắc đến Hà Tỉnh, rồi lại bảo cậu thích Hà Tỉnh, cậu dám chắc chuyện này không hề liên quan đến Hà Tỉnh.
“Cậu mơ thấy Hà Tỉnh à?”, Châu Từ Dữ hỏi.
Trình Triều Lạc: “…”
Cậu cướp lấy điếu thuốc của Châu Từ Dữ rồi rít một hơi, không biết hút nên bị sặc một trận, vội vàng trả điếu thuốc lại cho Châu Từ Dữ. Hết ho rồi, cậu mới nói: “Sao các cậu cứ nhắc đến Hà Tỉnh thế nhỉ? Cả trường đầy con gái, tôi không thích người khác được à?”
“Cậu có quen người khác không?”
Một câu của Châu Từ Dữ khiến Trình Triều Lạc câm nín, bao nhiêu năm nay, bên cạnh cậu, ngoài Hà Tỉnh ra thì đúng là cậu chẳng thân thiết với cô gái nào.
“Cậu thích Hà Tỉnh rồi?”, Châu Từ Dữ lại hỏi.
“Sao có thể?”, Trình Triều Lạc bật cười.
Châu Từ Dữ: “Hà Tỉnh xinh xắn, tính tình tốt, sao mà không thể?”
Trình Triều Lạc: “Bọn tôi là bạn thân, sao tôi có thể thích bạn thân của mình chứ?”
“Thế ai lại có mộng xuân với bạn thân chứ?”, Châu Từ Dữ lại tung ra một câu hỏi khiến Trình Triều Lạc phải im lặng, “Cậu có mơ thấy đang lăn giường với hai bọn tôi không?”
Trình Triều Lạc đấm Châu Từ Dữ một phát, “Cút! Cậu là con trai, đâu có giống.”, cậu vặn nắp chai ra rồi lại xoáy vào, lại vặn ra rồi xoáy vào lần nữa, sau đó lẩm bẩm: “Không thể dựa vào giấc mơ để phán đoán là mình thích ai được.”
Châu Từ Dữ nhìn cậu bằng ánh mắt “đúng là kẻ trong cuộc thì u mê”, “Thân thể là phản ứng chuẩn nhất của những thay đổi trong cảm xúc, không lâu trước đây Thiên Sơn cũng nhắc đến vấn đề này, cậu còn chưa mơ thấy Hà Tỉnh, giờ tự nhiên lại mơ thấy, chứng tỏ trong khoảng thời gian này, tình cảm của cậu với Hà Tỉnh đã thay đổi.”
Im lặng một lát, Trình Triều Lạc nói: “Bọn tôi quá gần gũi, dù sao cũng là khác giới, thỉnh thoảng không tránh khỏi động chạm, tôi cảm thấy là do tiếp xúc chân tay hơi nhiều nên mới thế.”
“Thế thì dễ thôi, tách ra để kiểm chứng, cậu đến nhà tôi mấy hôm đi, xem xem có còn mơ thấy hay nhớ nhung cậu ấy không.”, Châu Từ Dữ ở một mình, từ lúc thi xong là Mạnh Thiên Sơn chưa từng về nhà, ngày nào cũng ở nhà Châu Từ Dữ, cậu ấy mượn chuyện này để mời cả Trình Triều Lạc sang.
“Được! Tối nay tôi về nhà lấy ít đồ, sáng mai sang.”, Trình Triều Lạc nói.
Chơi xong trận bóng, họ cùng đi ăn, về tới nhà thì đã muộn. Vận động cả nửa ngày, Trình Triều Lạc cũng thấm mệt, không còn thì giờ để nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tắm rửa xong xuôi, lên giường chuẩn bị đi ngủ, điều hòa trong phòng để nhiệt độ thấp, cậu một tay cầm điện thoại đọc tin tức, một tay với lấy cái chăn phủ lên người.
Đắp chăn lên, bàn tay đặt trên giường bỗng chạm phải thứ gì đó, Trình Triều Lạc ngoắc ra xem. Vừa ngước mắt lên thì thấy luôn cảnh tượng, trên tay là chiếc áo lót viền ren hoa của con gái, cậu quăng cái áo đi như bị điện giật, trống ngực dồn thùm thụp dội vang cả tới tận màng tai.
Không phải cảnh tượng hoang đường trong mơ, mà là chấn động thật sự, cậu không biết trốn đi đâu nữa rồi.
Bình Luận