không đời nào hai đứa tôi yêu nhau - dữu hủ
Chương 3
Trời tối, bố mẹ Hà Tỉnh quay về.
Rũ bỏ bao mệt mỏi của cả một ngày dài, Hà Khánh Lâm ngồi xuống thưởng trà, Tô Minh Tâm ngồi bên cạnh xem giáo án, Hà Lai liền vùng vằng như bà thím ôm đầy bụng uất ức mà không được an ủi, chạy ra tố cáo với bố mẹ, “Bố, hôm nay chị đánh con, con mách mẹ mà mẹ làm như không nghe thấy ý, bố phải ra mặt cho con.”
Hà Khánh Lâm rót cho Hà Lai một tách trà, “Nào, con trai uống chén trà đi.”
Hà Lai đẩy cái tách ra, “Con không uống.”, nó kéo dài âm điệu, “Chị con đánh con.”
Hà Khánh Lâm vỗ vai Hà Lai, “Con trai à, trong nhà mình bố có địa vị gì?”
Hà Lai ngẫm nghĩ, “Tầng chót trong chuỗi thức ăn.”
“Con nghĩ tìm một người ở tầng chót trong chuỗi thức ăn để tố tội, thì có tác dụng không?”
“…”
Hà Lai hắng giọng ho khan mấy tiếng, cặp mắt chẳng mấy to liếc sang Tô Minh Tâm, “Mẹ.”
Tô Minh Tâm vẫn đang xem giáo án, cất giọng nói mà đầu không ngẩng mắt không ngước: “Biến.”
Hà Lai: “…”
Rốt cuộc con có phải con cái trong nhà này không?
Hà Tỉnh ôm tập đề cương Toán đi từ trong phòng ra, đang định sang nhà Trình Triều Lạc hỏi bài, vừa bước ngang qua phòng khách thì bắt gặp cảnh tượng này. Cô liền đi vào, đặt tập đề xuống bàn, xách một cái ghế ngồi xuống cạnh Hà Lai, dọa cho Hà Lai phải trốn ra sau lưng Hà Khánh Lâm, “Bố, cùng cảnh sống ở đáy chuỗi thức ăn, bố con mình phải tương thân tương ái.”
“Chỉ giỏi mách lẻo, sao không kể vì sao tao đánh mày đi?”, câu Hà Lai hỏi Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh thấy khó mà mở miệng nói trước mặt bố mẹ được, cô chỉ vào Hà Lai, “Mày tự kể đi.”
Hà Lai trốn sau lưng bố, mà vẫn nghển cổ lên tranh luận với chị, “Em hỏi tại sao con chim anh Trình Lạc lại to hơn của em hồi nhỏ đấy? Thì làm sao nào?”
Tô Minh Tâm cuộn quyển giáo án trong tay lại, với ra đằng sau đánh Hà Lai, “Con hỏi cái kiểu gì thế hả? Sao không hỏi tại sao Trình Lạc đẹp trai hơn con, thông minh hơn con, còn học giỏi hơn con đi? Đầu óc suốt ngày nghĩ đến cái gì không biết? Kỳ sau mà còn đội sổ thì đừng có về nhà.”
“Hạ hỏa nào, Lai Lai chỉ hơi tò mò thôi mà.”, Hà Khánh Lâm duỗi tay ra yểm trợ cho con trai.
“Anh tránh ra.”, Tô Minh Tâm phát một cái cực mạnh lên cánh tay Hà Khánh Lâm, cơn tức giận trút hết từ con trai lên người chồng, “Tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm, còn là giáo viên nhân dân, thế mà sao lại đẻ ra một thằng con trai vừa chả có tí thành tích nào, vừa nghịch như giặc thế này? Tất cả là tại gen lặn nhà anh.”
“Gen lặn nhà anh kéo chân em lại, anh xin lỗi, bà xã uống hớp trà cho hạ hỏa nào.”, Hà Khánh Lâm một tay bưng tách trà lên cho Tô Minh Tâm, một tay vỗ lưng an ủi bà, “Tỉnh Tỉnh nhà mình thừa hưởng hết gen trội của em là đủ rồi, đừng giận nữa.”
Tô Minh Tâm nhìn ngắm cô con gái xinh đẹp nhà mình, mới tạm nở nụ cười, bà chỉ vào thằng con trai đang trốn sau lưng chồng và bảo: “Buổi sáng nó còn lôi cái ảnh Tỉnh Tỉnh giấu trong hòm khóa ra khoe đấy, không biết tôn trọng sự riêng tư của người khác, không dạy cho một trận thì không còn biết trời đất là gì.”
“Ảnh nào cơ?”, Hà Khánh Lâm hỏi.
Hà Tỉnh cướp lời: “Ảnh con với Trình Triều Lạc hồi nhỏ.”
Cùng một lúc, Hà Lai cũng mở miệng: “Ảnh chị với anh Triều Lạc cởi truồng, lộ hết cả hàng, con chim của anh Triều Lạc to cực.”
Hà Khánh Lâm cười ha hả không ngừng, “Thằng bé mạnh hơn bố nó rồi, bố nó không được tí nào.”
“Im mồm.”, Tô Minh Tâm lườm Hà Khánh Lâm, “Có ra dáng bố chút nào không hả? Già mà còn mất nết.”
Hà Khánh Lâm ngượng nghịu, liếc sang giải thích với Hà Tỉnh, “Con gái rượu đừng hiểu nhầm nhé, ý bố là Triều Lạc học hành giỏi giang hơn bố nó thôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Bố mẹ Hà Tỉnh và bố mẹ Trình Triều Lạc là bạn thân hồi Đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn cùng một năm, hai gia đình mua nhà trong cùng một tiểu khu, ở đối diện nhau đã mười mấy năm, mối quan hệ thân thiết hơn cả họ hàng ruột thịt. Hà Khánh Lâm nhìn quyển sách cạnh tay Hà Tỉnh thì nhắc cô: “Định sang hỏi bài Triều Lạc cơ mà?”
Hà Tỉnh sực nhớ ra chuyện quan trọng, bèn cầm sách vở lên, lại nghe Tô Minh Tâm nói: “Có phải Triều Lạc sắp đi thi đấu rồi không? Bớt sang làm phiền thằng bé.”
“Chưa thi, chiều nay cậu ta vẫn còn xem phim cùng bọn con mà.”, Hà Tỉnh lê dép đi ra, chẳng mấy chốc từ nhà đối diện đã vọng vào tiếng đóng cửa.
So với sự ồn ào trong nhà họ Hà, nhà họ Trình yên tĩnh hơn rất nhiều, trong nhà chỉ có vài tiếng gõ bàn phím lách cách, Hà Tỉnh quen cửa quen nẻo đi thẳng vào phòng Trình Triều Lạc. Trình Triều Lạc đang ngồi trước bàn gõ chữ, trên màn hình máy tính là một hàng số liệu mà Hà Tỉnh không hiểu. Cậu không thích ngồi ườn ra ghế, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, hai chân mở rộng, tầm mắt nhìn thẳng vào màn hình, tư thế ngồi chuẩn như trong sách giáo khoa.
Trong lúc lập trình, Trình Triều Lạc không thích bị người khác làm gián đoạn dòng suy nghĩ, Hà Tỉnh không nói gì, ôm tập đề cương ngồi xuống chiếc sô pha đơn, lặng lẽ đợi. Quá nhàm chán, cô nhìn một lượt quanh phòng Trình Triều Lạc, trong phòng chỉ có giường, tủ quần áo, giá sách, bàn học bày mấy món đồ trang trí, sách trên giá được xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, vô cùng ngăn nắp.
Nửa trên của giá sách có kính trượt, được lắp thêm cả khóa dạng tròn. Ngăn kính này được khóa quanh năm suốt tháng, bên trong bày toàn bộ cúp Trình Triều Lạc giành được từ nhỏ đến lớn, hồi nhỏ thì có giải từ các cuộc thi máy tính trong nước, lớn lên lại có giải quốc tế, mỗi lần thi đấu đều đạt hạng nhất. Trình Triều Lạc xếp hết cúp vào bên trong, mỗi tầng một loại, phân theo cúp, huy chương, giấy chứng nhận, mỗi loại lại phân theo kích cỡ to nhỏ.
Mỗi một người đều có khu vực cấm, không để người khác động vào, giống như chiếc hòm Hà Tỉnh giấu dưới gầm giường, hay như cái tủ chứa đầy vinh quang của Trình Triều Lạc.
Bài trí trên chiếc bàn học cạnh tủ sách cũng rất đơn giản, chỉ có máy tính và sách, sách được phân theo độ dày, sau đó phân theo kích thước, mỗi một món đồ trên bàn đều có vị trí của riêng nó.
Trình Triều Lạc tắt máy tính, quay đầu nhìn Hà Tỉnh, “Đang nghĩ gì đấy?”
Hà Tỉnh ngước mắt lên nhìn cậu, “Đang nghĩ nếu phá loạn đống sách trên bàn thì cậu sẽ thế nào.”
Trình Triều Lạc chuyển ghế ngồi xoay người lại, “Xếp lại lần nữa.”
Hà Tỉnh đánh liều hơn, “Quẳng đống cúp thưởng kia thì sao?”
“Cậu thử xem.”
Trình Triều Lạc quay lưng lại với Hà Tỉnh, chỉ có thể nghe được giọng điệu lạnh lùng. Tủ thành tích này là thứ mà Trình Triều Lạc nâng niu nhất, dù cho trước mặt cậu Hà Tỉnh có phách lối cỡ nào, thì cũng không dám động vào nó.
Hà Tỉnh lật đật ôm tập đề cương đến cạnh Trình Triều Lạc, nhón chân ngồi mớm lên mép bàn, một chân khác không chịu yên phận mà đá vào ghế của Trình Triều Lạc, “Tôi vào chuồng chó, mà lại không được động vào thẻ bài của chó.”
Trình Triều Lạc vốn đang giở sách, không thèm để ý đến cô.
Chữ “chó” vừa tuôn ra khỏi miệng Hà Tỉnh, thì Trình Triều Lạc ngẩng đầu, lia ánh mắt đầy sát khí với ý “câm miệng” tới, lập tức chặn hết những lời Hà Tỉnh định nói. Cô dùng sức đá vào ghế của Trình Triều Lạc, “Cậu cho tôi gọi cái tên kia thì tôi không gọi cậu là chó.”
Trình Triều Lạc kéo ghế sang bên cạnh, hờ hững nói: “Mơ đi.”
Hà Tỉnh nhảy xuống đất, nhích mấy bước về gần Trình Triều Lạc, rồi lại ngồi lên bàn, hậm hực bảo: “Thế thì cậu cứ làm chó đi, chó Trình, chó ngã ao.”
Trình Triều Lạc quẳng cuốn sách trong tay sang một bên mặt bàn, ngửa đầu dựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hà Tỉnh chằm chằm, “Nếu cậu không muốn hỏi đề Toán nữa thì cứ gọi tiếp đi.”
Một gáo nước lạnh dội xuống đầu, Hà Tỉnh quay về với thực tại rằng đang phải đi nhờ vả người ta, không dám lộng ngôn nữa. Cô giở tập đề cương ra, chỉ vào câu cuối cùng, “Câu này tôi tính kiểu gì cũng không đúng.”
Trình Triều Lạc cầm bút viết các bước giải xuống phần giấy trống, “Lối giải của cậu ngay từ đầu đã sai rồi, phải tính cái này trước…”
Qua sự hướng dẫn của cậu, đầu óc Hà Tỉnh như được khai sáng, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Tư duy của Trình Triều Lạc rất mạch lạc logic, cách giải đề không hề giống các thầy cô, cậu luôn biết dùng những câu từ đơn giản nhất, các bước đơn giản nhất để dạy cho Hà Tỉnh hiểu.
Những lúc thế này, Hà Tỉnh mới có cảm giác anh bạn trúc mã của mình không đến nỗi tệ, tính tình thì hơi chó má, nhưng logic đủ mạnh để giải đề.
Xong bài tập, Hà Tỉnh tia thấy trong tập đề cương của Trình Triều Lạc lòi ra một góc màu hồng, cô tóm vào góc đó rồi kéo ra một phong thư. Người nhận Trình Triều Lạc, sau mấy chữ đó còn vẽ thêm trái tim hồng, xem ra không phải là thư bình thường, Hà Tỉnh tiện tay ném thư vào người Trình Triều Lạc, “Thư tình cơ đấy.”
Trình Triều Lạc chẳng buồn xem, nhét thẳng phong thư vào cặp xách. Trên bàn, trong cặp, thậm chí là trong sách của cậu thường xuyên xuất hiện những bức thư hoặc những món quà kỳ lạ, lần nào cậu cũng để yên chỗ cũ, đợi có người tự mang đi, nếu mãi vẫn không có ai lấy, đến phiên trực nhật là cậu sẽ vứt hết. Dần dà, cả khối đều biết chuyện Trình Triều Lạc không nhận thư, nhưng vẫn có người tìm cách để gửi đi.
Hà Tỉnh nhìn phong thư tình màu hồng bị nhét vào cặp một cách tàn nhẫn như tờ giấy nháp mà lại nghĩ, không hiểu đám con gái trong trường thích Trình Triều Lạc ở điểm gì, mặt mũi thì cũng được, nhưng tính tình thì thối thây, cái mồm độc địa, cô mà tìm bạn trai sẽ loại cái kiểu như Trình Triều Lạc đầu tiên.
“Cậu nói xem bọn nó thích gì ở cậu nhở? Mặt lạnh à? Hay là miệng lưỡi cay độc?”, Hà Tỉnh không thể hiểu nổi, bèn tung vấn đề ra để thảo luận với Trình Triều Lạc, “Thế không phải là tự ngược đãi mình à?”
Trình Triều Lạc không để ý đến cô, cậu đứng dậy bỏ đi, một lát sau thì cầm theo một chai nước lạnh và một cây kem chocolate vỏ giòn, kem cho Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh không nhận, mười ngón tay khum lại, giơ ra trước mặt Trình Triều Lạc, rồi nói với vẻ đáng thương, “Tôi cụt hết tay rồi, không bóc kem được.”
“…”
Trình Triều Lạc đã quen với chiêu trò này của Hà Tỉnh, cũng chẳng buồn vạch trần cô nàng, lẳng lặng bóc vỏ kem ra, đưa cây kem có thể ăn luôn cho cô. Mấy ngón tay tưởng như đã cụt mất của Hà Tỉnh lập tức mọc ra, cô hí hửng nhận lấy.
Hà Tỉnh cắn kem, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến vấn đề của Trình Triều Lạc. Từ góc độ bạn bè, cô nên vui cho Trình Triều Lạc, có người thích thì chí ít sẽ không cô đơn đến già, bằng không với tính cách của Trình Triều Lạc, khi luống tuổi rồi sẽ thành một lão già khó tính, ra quảng trường khiêu vũ cũng chẳng có bà nào chịu ghép cặp, tuổi già sức yếu mà lại lẻ loi đơn chiếc, quá đáng thương. Nghĩ thế, Hà Tỉnh nhếch miệng nói, “Thật ra có người thích cũng hay mà, bằng không đến lúc già, tôi thì con cháu đầy nhà, cậu lại nhá rau một mình.”
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Hà Tỉnh cũng thấy thương tâm, “Thảm quá, sớm cưới một cô vợ, tôi cũng được yên tâm”
Trình Triều Lạc nắm lấy chai nước, khẽ cười một tiếng, “Không bằng nghĩ thử xem, cậu làm thế nào mới tìm được bạn trai? Đừng để già rồi còn phải nhờ tôi bóc kem cho.”
Hà Tỉnh: “…”
Tiếng chuông báo thức cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Trình Triều Lạc nhấn nút tắt, đặt chai nước sang một bên, rút quyển sách chuyên ngành khoa học và công nghệ máy tính dày cộp ra, cúi đầu đọc, bất chợt, căn phòng im ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng giở sách.
Hà Tỉnh nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười giờ tối rồi.
Mười giờ mỗi tối, Trình Triều Lạc lại đều đặn đọc sách chuyên ngành khoa học và công nghệ máy tính, đọc đến mười một giờ thì đi ngủ, năm giờ sáng hôm sau dậy luyện viết thư pháp một tiếng đồng hồ, mười năm như một, sét đánh cũng không thay đổi được hai thói quen này. Từ những nét bút vụng về đến trình độ chuyên nghiệp, sách máy tính cũng từ bản vỡ lòng đến những bản chuyên nghiệp bằng tiếng Anh.
Hà Tỉnh cảm thấy kiểu kỉ luật như thế này đúng là không giống người bình thường.
Cô ôm tập đề cương định về nhà, trước khi đi, liếc nhìn Trình Triều Lạc đang chăm chú đọc sách, cái thói lo cho bạn thân lại nổi lên, cô bồn chồn hỏi: “Không lẽ đêm tân hôn, cậu cũng định ngồi đọc sách đấy chứ?”
—
Lời tác giả:
Trình Triều Lạc: Hẹn gặp lại vào đêm tân hôn.
Rũ bỏ bao mệt mỏi của cả một ngày dài, Hà Khánh Lâm ngồi xuống thưởng trà, Tô Minh Tâm ngồi bên cạnh xem giáo án, Hà Lai liền vùng vằng như bà thím ôm đầy bụng uất ức mà không được an ủi, chạy ra tố cáo với bố mẹ, “Bố, hôm nay chị đánh con, con mách mẹ mà mẹ làm như không nghe thấy ý, bố phải ra mặt cho con.”
Hà Khánh Lâm rót cho Hà Lai một tách trà, “Nào, con trai uống chén trà đi.”
Hà Lai đẩy cái tách ra, “Con không uống.”, nó kéo dài âm điệu, “Chị con đánh con.”
Hà Khánh Lâm vỗ vai Hà Lai, “Con trai à, trong nhà mình bố có địa vị gì?”
Hà Lai ngẫm nghĩ, “Tầng chót trong chuỗi thức ăn.”
“Con nghĩ tìm một người ở tầng chót trong chuỗi thức ăn để tố tội, thì có tác dụng không?”
“…”
Hà Lai hắng giọng ho khan mấy tiếng, cặp mắt chẳng mấy to liếc sang Tô Minh Tâm, “Mẹ.”
Tô Minh Tâm vẫn đang xem giáo án, cất giọng nói mà đầu không ngẩng mắt không ngước: “Biến.”
Hà Lai: “…”
Rốt cuộc con có phải con cái trong nhà này không?
Hà Tỉnh ôm tập đề cương Toán đi từ trong phòng ra, đang định sang nhà Trình Triều Lạc hỏi bài, vừa bước ngang qua phòng khách thì bắt gặp cảnh tượng này. Cô liền đi vào, đặt tập đề xuống bàn, xách một cái ghế ngồi xuống cạnh Hà Lai, dọa cho Hà Lai phải trốn ra sau lưng Hà Khánh Lâm, “Bố, cùng cảnh sống ở đáy chuỗi thức ăn, bố con mình phải tương thân tương ái.”
“Chỉ giỏi mách lẻo, sao không kể vì sao tao đánh mày đi?”, câu Hà Lai hỏi Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh thấy khó mà mở miệng nói trước mặt bố mẹ được, cô chỉ vào Hà Lai, “Mày tự kể đi.”
Hà Lai trốn sau lưng bố, mà vẫn nghển cổ lên tranh luận với chị, “Em hỏi tại sao con chim anh Trình Lạc lại to hơn của em hồi nhỏ đấy? Thì làm sao nào?”
Tô Minh Tâm cuộn quyển giáo án trong tay lại, với ra đằng sau đánh Hà Lai, “Con hỏi cái kiểu gì thế hả? Sao không hỏi tại sao Trình Lạc đẹp trai hơn con, thông minh hơn con, còn học giỏi hơn con đi? Đầu óc suốt ngày nghĩ đến cái gì không biết? Kỳ sau mà còn đội sổ thì đừng có về nhà.”
“Hạ hỏa nào, Lai Lai chỉ hơi tò mò thôi mà.”, Hà Khánh Lâm duỗi tay ra yểm trợ cho con trai.
“Anh tránh ra.”, Tô Minh Tâm phát một cái cực mạnh lên cánh tay Hà Khánh Lâm, cơn tức giận trút hết từ con trai lên người chồng, “Tôi tốt nghiệp đại học trọng điểm, còn là giáo viên nhân dân, thế mà sao lại đẻ ra một thằng con trai vừa chả có tí thành tích nào, vừa nghịch như giặc thế này? Tất cả là tại gen lặn nhà anh.”
“Gen lặn nhà anh kéo chân em lại, anh xin lỗi, bà xã uống hớp trà cho hạ hỏa nào.”, Hà Khánh Lâm một tay bưng tách trà lên cho Tô Minh Tâm, một tay vỗ lưng an ủi bà, “Tỉnh Tỉnh nhà mình thừa hưởng hết gen trội của em là đủ rồi, đừng giận nữa.”
Tô Minh Tâm nhìn ngắm cô con gái xinh đẹp nhà mình, mới tạm nở nụ cười, bà chỉ vào thằng con trai đang trốn sau lưng chồng và bảo: “Buổi sáng nó còn lôi cái ảnh Tỉnh Tỉnh giấu trong hòm khóa ra khoe đấy, không biết tôn trọng sự riêng tư của người khác, không dạy cho một trận thì không còn biết trời đất là gì.”
“Ảnh nào cơ?”, Hà Khánh Lâm hỏi.
Hà Tỉnh cướp lời: “Ảnh con với Trình Triều Lạc hồi nhỏ.”
Cùng một lúc, Hà Lai cũng mở miệng: “Ảnh chị với anh Triều Lạc cởi truồng, lộ hết cả hàng, con chim của anh Triều Lạc to cực.”
Hà Khánh Lâm cười ha hả không ngừng, “Thằng bé mạnh hơn bố nó rồi, bố nó không được tí nào.”
“Im mồm.”, Tô Minh Tâm lườm Hà Khánh Lâm, “Có ra dáng bố chút nào không hả? Già mà còn mất nết.”
Hà Khánh Lâm ngượng nghịu, liếc sang giải thích với Hà Tỉnh, “Con gái rượu đừng hiểu nhầm nhé, ý bố là Triều Lạc học hành giỏi giang hơn bố nó thôi.”
Hà Tỉnh: “…”
Bố mẹ Hà Tỉnh và bố mẹ Trình Triều Lạc là bạn thân hồi Đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn cùng một năm, hai gia đình mua nhà trong cùng một tiểu khu, ở đối diện nhau đã mười mấy năm, mối quan hệ thân thiết hơn cả họ hàng ruột thịt. Hà Khánh Lâm nhìn quyển sách cạnh tay Hà Tỉnh thì nhắc cô: “Định sang hỏi bài Triều Lạc cơ mà?”
Hà Tỉnh sực nhớ ra chuyện quan trọng, bèn cầm sách vở lên, lại nghe Tô Minh Tâm nói: “Có phải Triều Lạc sắp đi thi đấu rồi không? Bớt sang làm phiền thằng bé.”
“Chưa thi, chiều nay cậu ta vẫn còn xem phim cùng bọn con mà.”, Hà Tỉnh lê dép đi ra, chẳng mấy chốc từ nhà đối diện đã vọng vào tiếng đóng cửa.
So với sự ồn ào trong nhà họ Hà, nhà họ Trình yên tĩnh hơn rất nhiều, trong nhà chỉ có vài tiếng gõ bàn phím lách cách, Hà Tỉnh quen cửa quen nẻo đi thẳng vào phòng Trình Triều Lạc. Trình Triều Lạc đang ngồi trước bàn gõ chữ, trên màn hình máy tính là một hàng số liệu mà Hà Tỉnh không hiểu. Cậu không thích ngồi ườn ra ghế, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, hai chân mở rộng, tầm mắt nhìn thẳng vào màn hình, tư thế ngồi chuẩn như trong sách giáo khoa.
Trong lúc lập trình, Trình Triều Lạc không thích bị người khác làm gián đoạn dòng suy nghĩ, Hà Tỉnh không nói gì, ôm tập đề cương ngồi xuống chiếc sô pha đơn, lặng lẽ đợi. Quá nhàm chán, cô nhìn một lượt quanh phòng Trình Triều Lạc, trong phòng chỉ có giường, tủ quần áo, giá sách, bàn học bày mấy món đồ trang trí, sách trên giá được xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, vô cùng ngăn nắp.
Nửa trên của giá sách có kính trượt, được lắp thêm cả khóa dạng tròn. Ngăn kính này được khóa quanh năm suốt tháng, bên trong bày toàn bộ cúp Trình Triều Lạc giành được từ nhỏ đến lớn, hồi nhỏ thì có giải từ các cuộc thi máy tính trong nước, lớn lên lại có giải quốc tế, mỗi lần thi đấu đều đạt hạng nhất. Trình Triều Lạc xếp hết cúp vào bên trong, mỗi tầng một loại, phân theo cúp, huy chương, giấy chứng nhận, mỗi loại lại phân theo kích cỡ to nhỏ.
Mỗi một người đều có khu vực cấm, không để người khác động vào, giống như chiếc hòm Hà Tỉnh giấu dưới gầm giường, hay như cái tủ chứa đầy vinh quang của Trình Triều Lạc.
Bài trí trên chiếc bàn học cạnh tủ sách cũng rất đơn giản, chỉ có máy tính và sách, sách được phân theo độ dày, sau đó phân theo kích thước, mỗi một món đồ trên bàn đều có vị trí của riêng nó.
Trình Triều Lạc tắt máy tính, quay đầu nhìn Hà Tỉnh, “Đang nghĩ gì đấy?”
Hà Tỉnh ngước mắt lên nhìn cậu, “Đang nghĩ nếu phá loạn đống sách trên bàn thì cậu sẽ thế nào.”
Trình Triều Lạc chuyển ghế ngồi xoay người lại, “Xếp lại lần nữa.”
Hà Tỉnh đánh liều hơn, “Quẳng đống cúp thưởng kia thì sao?”
“Cậu thử xem.”
Trình Triều Lạc quay lưng lại với Hà Tỉnh, chỉ có thể nghe được giọng điệu lạnh lùng. Tủ thành tích này là thứ mà Trình Triều Lạc nâng niu nhất, dù cho trước mặt cậu Hà Tỉnh có phách lối cỡ nào, thì cũng không dám động vào nó.
Hà Tỉnh lật đật ôm tập đề cương đến cạnh Trình Triều Lạc, nhón chân ngồi mớm lên mép bàn, một chân khác không chịu yên phận mà đá vào ghế của Trình Triều Lạc, “Tôi vào chuồng chó, mà lại không được động vào thẻ bài của chó.”
Trình Triều Lạc vốn đang giở sách, không thèm để ý đến cô.
Chữ “chó” vừa tuôn ra khỏi miệng Hà Tỉnh, thì Trình Triều Lạc ngẩng đầu, lia ánh mắt đầy sát khí với ý “câm miệng” tới, lập tức chặn hết những lời Hà Tỉnh định nói. Cô dùng sức đá vào ghế của Trình Triều Lạc, “Cậu cho tôi gọi cái tên kia thì tôi không gọi cậu là chó.”
Trình Triều Lạc kéo ghế sang bên cạnh, hờ hững nói: “Mơ đi.”
Hà Tỉnh nhảy xuống đất, nhích mấy bước về gần Trình Triều Lạc, rồi lại ngồi lên bàn, hậm hực bảo: “Thế thì cậu cứ làm chó đi, chó Trình, chó ngã ao.”
Trình Triều Lạc quẳng cuốn sách trong tay sang một bên mặt bàn, ngửa đầu dựa vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hà Tỉnh chằm chằm, “Nếu cậu không muốn hỏi đề Toán nữa thì cứ gọi tiếp đi.”
Một gáo nước lạnh dội xuống đầu, Hà Tỉnh quay về với thực tại rằng đang phải đi nhờ vả người ta, không dám lộng ngôn nữa. Cô giở tập đề cương ra, chỉ vào câu cuối cùng, “Câu này tôi tính kiểu gì cũng không đúng.”
Trình Triều Lạc cầm bút viết các bước giải xuống phần giấy trống, “Lối giải của cậu ngay từ đầu đã sai rồi, phải tính cái này trước…”
Qua sự hướng dẫn của cậu, đầu óc Hà Tỉnh như được khai sáng, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Tư duy của Trình Triều Lạc rất mạch lạc logic, cách giải đề không hề giống các thầy cô, cậu luôn biết dùng những câu từ đơn giản nhất, các bước đơn giản nhất để dạy cho Hà Tỉnh hiểu.
Những lúc thế này, Hà Tỉnh mới có cảm giác anh bạn trúc mã của mình không đến nỗi tệ, tính tình thì hơi chó má, nhưng logic đủ mạnh để giải đề.
Xong bài tập, Hà Tỉnh tia thấy trong tập đề cương của Trình Triều Lạc lòi ra một góc màu hồng, cô tóm vào góc đó rồi kéo ra một phong thư. Người nhận Trình Triều Lạc, sau mấy chữ đó còn vẽ thêm trái tim hồng, xem ra không phải là thư bình thường, Hà Tỉnh tiện tay ném thư vào người Trình Triều Lạc, “Thư tình cơ đấy.”
Trình Triều Lạc chẳng buồn xem, nhét thẳng phong thư vào cặp xách. Trên bàn, trong cặp, thậm chí là trong sách của cậu thường xuyên xuất hiện những bức thư hoặc những món quà kỳ lạ, lần nào cậu cũng để yên chỗ cũ, đợi có người tự mang đi, nếu mãi vẫn không có ai lấy, đến phiên trực nhật là cậu sẽ vứt hết. Dần dà, cả khối đều biết chuyện Trình Triều Lạc không nhận thư, nhưng vẫn có người tìm cách để gửi đi.
Hà Tỉnh nhìn phong thư tình màu hồng bị nhét vào cặp một cách tàn nhẫn như tờ giấy nháp mà lại nghĩ, không hiểu đám con gái trong trường thích Trình Triều Lạc ở điểm gì, mặt mũi thì cũng được, nhưng tính tình thì thối thây, cái mồm độc địa, cô mà tìm bạn trai sẽ loại cái kiểu như Trình Triều Lạc đầu tiên.
“Cậu nói xem bọn nó thích gì ở cậu nhở? Mặt lạnh à? Hay là miệng lưỡi cay độc?”, Hà Tỉnh không thể hiểu nổi, bèn tung vấn đề ra để thảo luận với Trình Triều Lạc, “Thế không phải là tự ngược đãi mình à?”
Trình Triều Lạc không để ý đến cô, cậu đứng dậy bỏ đi, một lát sau thì cầm theo một chai nước lạnh và một cây kem chocolate vỏ giòn, kem cho Hà Tỉnh.
Hà Tỉnh không nhận, mười ngón tay khum lại, giơ ra trước mặt Trình Triều Lạc, rồi nói với vẻ đáng thương, “Tôi cụt hết tay rồi, không bóc kem được.”
“…”
Trình Triều Lạc đã quen với chiêu trò này của Hà Tỉnh, cũng chẳng buồn vạch trần cô nàng, lẳng lặng bóc vỏ kem ra, đưa cây kem có thể ăn luôn cho cô. Mấy ngón tay tưởng như đã cụt mất của Hà Tỉnh lập tức mọc ra, cô hí hửng nhận lấy.
Hà Tỉnh cắn kem, trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến vấn đề của Trình Triều Lạc. Từ góc độ bạn bè, cô nên vui cho Trình Triều Lạc, có người thích thì chí ít sẽ không cô đơn đến già, bằng không với tính cách của Trình Triều Lạc, khi luống tuổi rồi sẽ thành một lão già khó tính, ra quảng trường khiêu vũ cũng chẳng có bà nào chịu ghép cặp, tuổi già sức yếu mà lại lẻ loi đơn chiếc, quá đáng thương. Nghĩ thế, Hà Tỉnh nhếch miệng nói, “Thật ra có người thích cũng hay mà, bằng không đến lúc già, tôi thì con cháu đầy nhà, cậu lại nhá rau một mình.”
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Hà Tỉnh cũng thấy thương tâm, “Thảm quá, sớm cưới một cô vợ, tôi cũng được yên tâm”
Trình Triều Lạc nắm lấy chai nước, khẽ cười một tiếng, “Không bằng nghĩ thử xem, cậu làm thế nào mới tìm được bạn trai? Đừng để già rồi còn phải nhờ tôi bóc kem cho.”
Hà Tỉnh: “…”
Tiếng chuông báo thức cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Trình Triều Lạc nhấn nút tắt, đặt chai nước sang một bên, rút quyển sách chuyên ngành khoa học và công nghệ máy tính dày cộp ra, cúi đầu đọc, bất chợt, căn phòng im ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng giở sách.
Hà Tỉnh nhìn đồng hồ, vậy mà đã mười giờ tối rồi.
Mười giờ mỗi tối, Trình Triều Lạc lại đều đặn đọc sách chuyên ngành khoa học và công nghệ máy tính, đọc đến mười một giờ thì đi ngủ, năm giờ sáng hôm sau dậy luyện viết thư pháp một tiếng đồng hồ, mười năm như một, sét đánh cũng không thay đổi được hai thói quen này. Từ những nét bút vụng về đến trình độ chuyên nghiệp, sách máy tính cũng từ bản vỡ lòng đến những bản chuyên nghiệp bằng tiếng Anh.
Hà Tỉnh cảm thấy kiểu kỉ luật như thế này đúng là không giống người bình thường.
Cô ôm tập đề cương định về nhà, trước khi đi, liếc nhìn Trình Triều Lạc đang chăm chú đọc sách, cái thói lo cho bạn thân lại nổi lên, cô bồn chồn hỏi: “Không lẽ đêm tân hôn, cậu cũng định ngồi đọc sách đấy chứ?”
—
Lời tác giả:
Trình Triều Lạc: Hẹn gặp lại vào đêm tân hôn.
Bình Luận