không đời nào hai đứa tôi yêu nhau - dữu hủ
Chương 9
Sáng sớm, ánh nắng dìu dịu rải trên lọ bách hợp bên cửa sổ, mùi mộc hương thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, những đóa lan tử la trên bàn ăn đang đúng độ nở bung, Hà Tỉnh cùng em trai ngồi bên bàn ăn bữa sáng do đích thân Đổng Liên làm.
Từ nhỏ hai chị em đã thích sang nhà Trình Triều Lạc, thích nét dịu dàng trên người Đổng Liên và cuộc sống đầy lãng mạn ở bên này.
Đổng Liên và Tô Minh Tâm cùng học Trung Văn, cùng có niềm say mê với văn học. Nhưng khác nhau là, Đổng Liên mang sự lãng mạn của người học văn thấm vào tận máu thịt, một năm bốn mùa trong nhà không khi nào thiếu hoa tươi, mỗi một ngày lễ đều chuẩn bị vô cùng chu đáo, khiến cả nhà luôn cảm nhận được sự trang trọng của nghi thức; So sánh sang, Tô Minh Tâm lại rất xuề xòa, chẳng bàn đến hoa tươi, ngay cả hoa giả còn không có lấy một bông, lại chỉ biết nấu vài món, thay đổi lần lượt, dù sao thì không chết đói là được rồi.
Hôm nay Tô Minh Tâm có buổi họp mặt với bạn cùng phòng ký túc thời Đại học, Đổng Liên đã trang điểm thay đồ xong từ lâu, nên có thời gian giúp Tô Minh Tâm tút tát, Hà Tỉnh dẫn em trai sang theo ăn ké bữa sáng. Chỗ bên cạnh Hà Tỉnh vẫn còn một phần đồ ăn sáng, để lại cho Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc còn đang ở trong phòng lập trình, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của cậu, không ai dám vào gọi cậu ra ăn sáng. Thấy đồ ăn sắp nguội rồi, Hà Tỉnh ra hiệu cho Hà Lai, “Vào gọi Trình Triều Lạc ra ăn sáng.”
Hà Lai cầm đũa giả vờ kéo ngang qua cổ, “Thà chị giết em luôn đi còn hơn.”
Hà Tỉnh: “…”
Tô Minh Tâm và Đổng Liên đang trang điểm trong phòng để quần áo, Hà Lai nhất quyết không chịu đi gọi Trình Triều Lạc, nhiệm vụ nặng nề chỉ có thể đặt lên vai Hà Tỉnh. Cô chẳng mấy tình nguyện, nhăn nhăn nhó nhó đi vào phòng Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc đang ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, mười ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím.
Hà Tỉnh rón rén đi vào, khẽ khàng nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi.”
Trình Triều Lạc dừng tay, nhìn Hà Tỉnh với đầy vẻ hứng thú, cậu nhếch môi, “Cậu uống nhầm thuốc à?”
Chẳng mấy khi mới hiền thục được một chút, vậy mà Trình Triều Lạc chẳng biết tốt xấu, chọc cho Hà Tỉnh tức tối đá một phát vào chân ghế của cậu, “Cậu đúng là…”, cô chán nản bảo, “Ba ngày không ăn đòn là trèo lên dỡ cả ngói nhà.”[1]
[1] 三天不打, 上房揭瓦 – Ý nói những đứa trẻ hư không cho ăn đòn thì không trị được.
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Khánh Lâm và Trình Khiêm là bạn cùng phòng, đều học máy tính, ban đầu dự định làm lập trình viên, có điều sau này Trình Khiêm lập dự án tự kinh doanh, Hà Khánh Lâm thì vẫn đi làm công ăn lương như bình thường. Trình Triều Lạc chịu ảnh hưởng từ bố, tiếp xúc với máy tính từ khá sớm, khi các bạn đồng lứa còn đang học cộng trừ, thì cậu đã hiểu được nguyên lý hoạt động của máy tính rồi. Trong hoàn cảnh ấy, Hà Tỉnh cũng ít nhiều biết được một số câu lệnh cơ bản.
Cô chỉ vào một hàng mã trên màn hình máy tính và bảo: “Đây là câu lệnh điều kiện, nếu nameId=1003987…”, cô lại chỉ sang một dòng khác, “Đây là vòng lặp for, đúng không?”
Trình Triều Lạc duỗi tay đẩy đầu cô ra, “Đây là vòng lặp vô hạn.”
Hà Tỉnh sán lại giang cánh tay ngoắc cổ Trình Triều Lạc, giở giọng dọa dẫm: “Thế thì cậu đừng hòng thoát khỏi vòng lặp vô hạn, muốn tẽo thì bọn mình tẽo cùng nhau.”
Trình Triều Lạc: “…”
Đùa giỡn điên khùng đủ rồi, hai đứa cùng ra phòng ăn, Hà Tỉnh có lòng nhắc nhở: “Hay là hôm nay cậu ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi đi, đừng đi cùng mọi người.”
Trình Triều Lạc: “Thi cấp thành phố không cần chuẩn bị.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô không nên nói thì hơn.
Hà Lai đang cầm một tập giấy màu, học theo clip trên mạng để gấp sao, nhìn thì đơn giản, nhưng gấp trái gấp phải mà tờ giấy trong tay nó vẫn chẳng ra hình thù gì, nó bực tức vứt hết tờ này đến tờ khác.
“Gấp sao làm gì? Cô giáo giao bài tập thủ công à?”, Trình Triều Lạc ăn xong, ngồi xuống hỏi Hà Lai.
“Không ạ.”, Hà Lai tạm dừng đoạn clip, gấp một đường, lại phát một đoạn clip, “Em phải gấp 999 ngôi sao để tặng quà sinh nhật cho bạn cùng bàn.”
“Bạn cùng bàn của mày là con gái hả?”, Hà Tỉnh chen vào hỏi.
“Vầng.”, Hà Lai gấp một cách chăm chú, không muốn bị quấy rầy, “Đừng nói chuyện với em.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc không nhìn nổi nữa, cậu giật lấy tờ giấy trong tay nó, chỉ vài bước đã gấp xong, rồi bóp góc cho ra hình ngôi sao. Một ngôi sao màu xanh lục rơi xuống lòng bàn tay của Hà Lai, Trình Triều Lạc dạy lại cho nó từng bước một, “Đầu tiên là phải gấp năm góc của ngôi sao…”
“Uôi!”, Hà Lai trợn tròn hai mắt, “Anh Triều Lạc mà lại biết gấp sao á.”
Trình Triều Lạc rút một tờ giấy hình vuông từ sấp giấy bên cạnh Hà Lai, thong thả gấp, “Nhờ phúc chị em ban, anh không chỉ biết gấp sao, mà còn biết gấp hạc, gấp trái tim, gấp hoa hồng nữa đấy.”, cậu ngẫm nghĩ, “À, cả bít tất nữa.”
“Bít tất giấy?”, Hà Lai sửng sốt.
“Phải, chỉ có cái không nghĩ ra, chứ không có cái anh không gấp được.”, Trình Triều Lạc nói với vẻ cam chịu.
Hà Tỉnh: “…”
Con gái không thích mấy thứ đồ chơi như ô tô, dao, kiếm, chỉ thường hay làm thủ công, chơi búp bê. Hồi nhỏ, bố mẹ hai bên đều bận đi làm, thường xuyên để Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh ở nhà với nhau, không có ai chơi cùng, Hà Tỉnh chỉ đành ép Trình Triều Lạc cùng chơi trò của con gái. Ngoài gấp giấy ra, Trình Triều Lạc còn giúp Hà Tỉnh làm quần áo cho búp bê Barbie, thậm chí cả sơn móng tay…
Trình Triều Lạc biết làm mấy trò này, ngoài bởi sự ép buộc của Hà Tỉnh, còn vì tính chuyên chú thừa hưởng từ bố, tính cẩn thận lãng mạn của mẹ, làm gì cũng rất khéo kéo, bất kể là khó đến đâu, chỉ cần nhìn một lần là làm được.
Thật ra hồi bé Trình Triều Lạc không có sở thích như những cậu nhóc bình thường, cậu không thích đồ chơi dao kiếm, mà rất thích gỡ đồ đạc, đồng hồ báo thức trong nhà, đài nghe kịch của bà nội, hay cả đồng hồ đeo tay… đều từng bị cậu gỡ ra, gỡ xong, cậu lại lắp về nguyên trạng.
***
Ký túc xá của Đổng Liên có tám người, sau khi tốt nghiệp, hai người về quê, hai người lấy chồng ở nơi khác, chỉ còn bốn người ở lại thành phố này. Bao năm nay, bốn người vẫn thường xuyên tụ họp, có lúc dẫn cả gia đình theo, có lúc không, gần đây có người ly hôn, ba người còn lại ngầm hiểu với nhau nên chỉ đưa con đi cùng.
Mặc dù hai gia đình kia không sống cùng khu với Hà Tỉnh, nhưng năm nào cũng gặp, thành ra Hà Tỉnh đã quen với họ rồi.
Buổi họp mặt được tổ chức ở tầng năm của một trung tâm thương mại. Tô Minh Tâm được Đổng Liên trang điểm cho thành một người khác, hai cô bạn thân dắt tay nhau đi, ba đứa con theo sau. Vào phòng ăn, người lớn mải hàn huyên say sưa, còn lũ trẻ thì cúi gằm đầu xem điện thoại.
Đồ ăn được dọn lên, nhóm người lớn dồn hết ánh mắt vào lũ trẻ. Bà dì mới ly hôn có vóc dáng khá mập mạp, từ ngày trước đã bị đám trẻ gọi là dì béo, bao nhiêu năm nay đã gọi quen rồi, nên giữ luôn thành một cách xưng hô. Dì béo rất quý Trình Triều Lạc, chẳng cần biết người ta có ngại hay không, lần nào gặp cũng phải tâng bốc Trình Triều Lạc vòng vòng 360 độ.
“Đồng nghiệp nhìn thấy mấy chữ năm ngoái Triều Lạc viết tặng mình mà khen quá trời khen luôn, còn hỏi mình mua của thầy thư pháp nổi tiếng nào, lại khen là viết đẹp hơn cả Vương Hi Chi ấy[2].”
[2] Nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn
“Thằng con trai nhà anh họ mình cũng đi học lập trình nhưng chả hiểu gì, được hai hôm đã khóc mếu xin về, mai sau Triều Lạc kiểu gì cũng thành rường cột của đất nước.”
“Mình thấy bây giờ bọn con trai đứa nào trông cũng dặt dà dặt dẹo, không kiếm đâu ra đứa nào đẹp trai bằng Triều Lạc…”
Dì béo chẳng quan tâm đến cảm nhận của Trình Triều Lạc, cũng không cần biết người khác có thích nghe hay không, cứ bô lô ba la nói luôn mồm, nói đến mức khiến mặt Trình Triều Lạc tái cả đi. Hà Tỉnh cầm cốc lên để bên miệng, nghẹn cười tới nỗi muốn nội thương.
Dì béo chuyển giọng, quay ra nói với Đổng Liên: “Cậu hiền lành thế này, mai sau Triều Lạc có tìm vợ cũng phải tìm một đứa dịu dàng đấy, ngộ nhỡ tìm phải con quạ cắp nào thì cậu chỉ có tức chết thôi.”
Đổng Liên cười, “Thằng bé vẫn còn nhỏ mà.”, ý là hiện giờ nói đến mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
“Mười sáu mà còn nhỏ? Bọn bạn trong lớp con gái mình yêu đương hết cả rồi đấy.”, dì béo nhìn sang cô con gái nhà mình, “Mai Mai nhà mình chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái tính tình hiền dịu, giống y như cậu, con bé lại quý cậu nhất, hai dì cháu ở với nhau thì hợp quá đi.”
“Thích người như thế nào là chuyện của Triều Lạc, mình không can thiệp đâu.”, Đổng Liên nói.
Dì béo vẫn chưa tắt hy vọng, “Nói luyên thuyên cái gì đấy, cậu là mẹ thằng bé, nó tìm vợ thế nào cậu cũng phải để ý chứ, nhất định phải chọn đứa biết trên biết dưới. Haiz, bây giờ lắm đứa con gái thích đùa giỡn với chuyện tình cảm lắm, Mai Mai nhà mình nhu mì ngoan ngoãn, mình chỉ sợ sau này con bé bị đàn ông bắt nạt.”
Ý đồ của dì béo quá rõ ràng. Mai Mai không mập, dáng dấp không tệ, Hà Tỉnh rất hài lòng với cuộc mai mối này, lén nháy mắt với Trình Triều Lạc, lại đá một cái vào chân cậu ở dưới gầm bàn, ra hiệu cho cậu nhìn về phía Mai Mai.
Trình Triều Lạc vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, làm như không hề nhìn thấy ám hiệu của Hà Tỉnh.
Mai Mai cản mẹ tận mấy lần mà vẫn vô ích, tức quá phải bỏ ra nhà vệ sinh.
Con của một dì khác cũng ngại nên đi ra ngoài, đám trẻ còn lại chỉ có Hà Tỉnh đang hí hửng hóng chuyện, và một Hà Lai chẳng thiết tha nghe ngóng, tâm hồn tập trung cả vào bàn đồ ăn.
Dì béo vẫn tiếp tục nói: “Bọn mình đều đi qua tuổi trẻ rồi, cấp ba không yêu đương, thì lên Đại học cũng phải yêu thôi. Mai Mai nhà mình định thi vào cùng một trường với Triều Lạc đấy.”
Đổng Liên gượng gạo cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Dì béo đang định mở miệng nói tiếp, thì bỗng Trình Triều Lạc cướp lời: “Cảm ơn ý tốt của dì ạ, thật ra không dám giấu gì, cháu có người mình thích rồi ạ, bọn cháu hẹn bao giờ thi Đại học xong sẽ chính thức yêu nhau.”
Câu này thành công bịt mồm dì béo, cũng khiến Hà Tỉnh ngây ngốc mất một lúc. Trình Triều Lạc có cuộc giao hẹn này, vậy mà lại không nói với cô, Hà Tỉnh quyết định sau khi tan cuộc sẽ cho Trình Triều Lạc một trận, còn giờ thì bưng nước lên uống một ngụm lấy lại bình tĩnh.
“Lãng mạn ghê nhỉ.”, dì béo giả vờ cười nói, “Con gái nhà ai mà có phúc thế?”
Trình Triều Lạc đưa mắt sang nhìn Hà Tỉnh, ẩn ý quá rõ ràng.
Hà Tỉnh: “…”
Tôi thank you cả nhà cậu.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ cả về phía Hà Tỉnh, báo hại cô chết sặc, phun hết cả nửa ngụm nước trong miệng xuống đất. Cô khom người, vừa lau nước dính trên quần áo, vừa nghĩ cách để vạch trần Trình Triều Lạc.
Còn chưa nghĩ ra cách, cô đã bị Trình Triều Lạc kéo dậy, “Đừng xấu hổ, các dì đều đi qua cái tuổi của bọn mình rồi, đều hiểu cả mà.”
Tô Minh Tâm cười tươi roi rói, lúc nói chuyện còn cố ý ra vẻ thu bớt lại, “Hai cái đứa này, các mẹ chẳng biết gì cả.”, sau đó lại giả vờ dặn Hà Tỉnh, “Bây giờ việc học vẫn là quan trọng nhất, đợi lên đại học rồi hai đứa cứ thoải mái yêu đương.”
Đổng Liên kéo tay Hà Tỉnh lại rồi bảo: “Dì thích Tỉnh Tỉnh nhất.”
Dì béo: “…”
Hà Tỉnh nở một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, khẽ gật đầu với mấy vị phụ huynh để tỏ ý cô đã biết, sau đó giẫm nghiến lên chiếc giày trắng của Trình Triều Lạc, còn trợn mắt lườm cậu, chỉ hận không thể kéo Trình Triều Lạc xuống khỏi bàn mà chà đạp.
Bữa cơm này Hà Tỉnh ăn không trôi, lấy cớ đi vệ sinh để tránh ánh mắt của mọi người.
Trình Triều Lạc đi ra theo, vừa chạm mặt, Hà Tỉnh đã cho cậu một phát đạp, “Dám lấy tôi ra làm bình phong, nghiện rồi hả?”
“Nếu không nói thế, dì béo còn lải nhải mãi không ngừng ấy, xin lỗi nhé.”, Trình Triều Lạc chân thành nói.
Hà Tỉnh không chấp nhận, “Cậu xâm phạm đến quyền danh dự của tôi.”
Trình Triều Lạc chuyển qua Wechat cho cô một vạn.
Chuyện nhận tiền này, Hà Tỉnh rất có nguyên tắc, nếu là việc nhỏ vụn vặt, cô sẽ thoải mái nhận tiền của Trình Triều Lạc, còn nếu thật sự không vui, có gửi mười vạn cũng không nhận, phải trút hết cơn tức trong lòng ra thì mới dễ chịu được.
Tình cờ nhìn thấy tiệm kem ở tầng dưới, cô chỉ xuống và bảo: “Tôi muốn ăn kem.”
“Mua.”, Trình Triều Lạc xoay người xuống lầu vào tiệm kem Haagen Dazs, một lúc sau, cậu cầm về một cây kem ốc quế, đưa cho Hà Tỉnh.
“Gây cho tôi tổn thương lớn như thế, mà lại chỉ mua được mỗi một cái kem, ki bo thật.”, Hà Tỉnh ăn cái kem ngon lành, nhưng vẫn giả vờ sầu khổ: “Cậu bốc phét như thế, sau này tôi làm sao có bạn trai được nữa?”
“…”
Một lát sau, Trình Triều Lạc xách về một túi đầy bánh kem lạnh, kem ốc quế, kem viên…, giơ ra trước mặt Hà Tỉnh, lời ít mà ý nhiều: “Ăn đi!”
Hà Tỉnh: “…”
Muốn tống tôi vào bệnh viện thì cứ nói thẳng.
Từ nhỏ hai chị em đã thích sang nhà Trình Triều Lạc, thích nét dịu dàng trên người Đổng Liên và cuộc sống đầy lãng mạn ở bên này.
Đổng Liên và Tô Minh Tâm cùng học Trung Văn, cùng có niềm say mê với văn học. Nhưng khác nhau là, Đổng Liên mang sự lãng mạn của người học văn thấm vào tận máu thịt, một năm bốn mùa trong nhà không khi nào thiếu hoa tươi, mỗi một ngày lễ đều chuẩn bị vô cùng chu đáo, khiến cả nhà luôn cảm nhận được sự trang trọng của nghi thức; So sánh sang, Tô Minh Tâm lại rất xuề xòa, chẳng bàn đến hoa tươi, ngay cả hoa giả còn không có lấy một bông, lại chỉ biết nấu vài món, thay đổi lần lượt, dù sao thì không chết đói là được rồi.
Hôm nay Tô Minh Tâm có buổi họp mặt với bạn cùng phòng ký túc thời Đại học, Đổng Liên đã trang điểm thay đồ xong từ lâu, nên có thời gian giúp Tô Minh Tâm tút tát, Hà Tỉnh dẫn em trai sang theo ăn ké bữa sáng. Chỗ bên cạnh Hà Tỉnh vẫn còn một phần đồ ăn sáng, để lại cho Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc còn đang ở trong phòng lập trình, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của cậu, không ai dám vào gọi cậu ra ăn sáng. Thấy đồ ăn sắp nguội rồi, Hà Tỉnh ra hiệu cho Hà Lai, “Vào gọi Trình Triều Lạc ra ăn sáng.”
Hà Lai cầm đũa giả vờ kéo ngang qua cổ, “Thà chị giết em luôn đi còn hơn.”
Hà Tỉnh: “…”
Tô Minh Tâm và Đổng Liên đang trang điểm trong phòng để quần áo, Hà Lai nhất quyết không chịu đi gọi Trình Triều Lạc, nhiệm vụ nặng nề chỉ có thể đặt lên vai Hà Tỉnh. Cô chẳng mấy tình nguyện, nhăn nhăn nhó nhó đi vào phòng Trình Triều Lạc.
Trình Triều Lạc đang ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, mười ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím.
Hà Tỉnh rón rén đi vào, khẽ khàng nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi.”
Trình Triều Lạc dừng tay, nhìn Hà Tỉnh với đầy vẻ hứng thú, cậu nhếch môi, “Cậu uống nhầm thuốc à?”
Chẳng mấy khi mới hiền thục được một chút, vậy mà Trình Triều Lạc chẳng biết tốt xấu, chọc cho Hà Tỉnh tức tối đá một phát vào chân ghế của cậu, “Cậu đúng là…”, cô chán nản bảo, “Ba ngày không ăn đòn là trèo lên dỡ cả ngói nhà.”[1]
[1] 三天不打, 上房揭瓦 – Ý nói những đứa trẻ hư không cho ăn đòn thì không trị được.
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Khánh Lâm và Trình Khiêm là bạn cùng phòng, đều học máy tính, ban đầu dự định làm lập trình viên, có điều sau này Trình Khiêm lập dự án tự kinh doanh, Hà Khánh Lâm thì vẫn đi làm công ăn lương như bình thường. Trình Triều Lạc chịu ảnh hưởng từ bố, tiếp xúc với máy tính từ khá sớm, khi các bạn đồng lứa còn đang học cộng trừ, thì cậu đã hiểu được nguyên lý hoạt động của máy tính rồi. Trong hoàn cảnh ấy, Hà Tỉnh cũng ít nhiều biết được một số câu lệnh cơ bản.
Cô chỉ vào một hàng mã trên màn hình máy tính và bảo: “Đây là câu lệnh điều kiện, nếu nameId=1003987…”, cô lại chỉ sang một dòng khác, “Đây là vòng lặp for, đúng không?”
Trình Triều Lạc duỗi tay đẩy đầu cô ra, “Đây là vòng lặp vô hạn.”
Hà Tỉnh sán lại giang cánh tay ngoắc cổ Trình Triều Lạc, giở giọng dọa dẫm: “Thế thì cậu đừng hòng thoát khỏi vòng lặp vô hạn, muốn tẽo thì bọn mình tẽo cùng nhau.”
Trình Triều Lạc: “…”
Đùa giỡn điên khùng đủ rồi, hai đứa cùng ra phòng ăn, Hà Tỉnh có lòng nhắc nhở: “Hay là hôm nay cậu ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi đi, đừng đi cùng mọi người.”
Trình Triều Lạc: “Thi cấp thành phố không cần chuẩn bị.”
Hà Tỉnh: “…”
Cô không nên nói thì hơn.
Hà Lai đang cầm một tập giấy màu, học theo clip trên mạng để gấp sao, nhìn thì đơn giản, nhưng gấp trái gấp phải mà tờ giấy trong tay nó vẫn chẳng ra hình thù gì, nó bực tức vứt hết tờ này đến tờ khác.
“Gấp sao làm gì? Cô giáo giao bài tập thủ công à?”, Trình Triều Lạc ăn xong, ngồi xuống hỏi Hà Lai.
“Không ạ.”, Hà Lai tạm dừng đoạn clip, gấp một đường, lại phát một đoạn clip, “Em phải gấp 999 ngôi sao để tặng quà sinh nhật cho bạn cùng bàn.”
“Bạn cùng bàn của mày là con gái hả?”, Hà Tỉnh chen vào hỏi.
“Vầng.”, Hà Lai gấp một cách chăm chú, không muốn bị quấy rầy, “Đừng nói chuyện với em.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc không nhìn nổi nữa, cậu giật lấy tờ giấy trong tay nó, chỉ vài bước đã gấp xong, rồi bóp góc cho ra hình ngôi sao. Một ngôi sao màu xanh lục rơi xuống lòng bàn tay của Hà Lai, Trình Triều Lạc dạy lại cho nó từng bước một, “Đầu tiên là phải gấp năm góc của ngôi sao…”
“Uôi!”, Hà Lai trợn tròn hai mắt, “Anh Triều Lạc mà lại biết gấp sao á.”
Trình Triều Lạc rút một tờ giấy hình vuông từ sấp giấy bên cạnh Hà Lai, thong thả gấp, “Nhờ phúc chị em ban, anh không chỉ biết gấp sao, mà còn biết gấp hạc, gấp trái tim, gấp hoa hồng nữa đấy.”, cậu ngẫm nghĩ, “À, cả bít tất nữa.”
“Bít tất giấy?”, Hà Lai sửng sốt.
“Phải, chỉ có cái không nghĩ ra, chứ không có cái anh không gấp được.”, Trình Triều Lạc nói với vẻ cam chịu.
Hà Tỉnh: “…”
Con gái không thích mấy thứ đồ chơi như ô tô, dao, kiếm, chỉ thường hay làm thủ công, chơi búp bê. Hồi nhỏ, bố mẹ hai bên đều bận đi làm, thường xuyên để Trình Triều Lạc và Hà Tỉnh ở nhà với nhau, không có ai chơi cùng, Hà Tỉnh chỉ đành ép Trình Triều Lạc cùng chơi trò của con gái. Ngoài gấp giấy ra, Trình Triều Lạc còn giúp Hà Tỉnh làm quần áo cho búp bê Barbie, thậm chí cả sơn móng tay…
Trình Triều Lạc biết làm mấy trò này, ngoài bởi sự ép buộc của Hà Tỉnh, còn vì tính chuyên chú thừa hưởng từ bố, tính cẩn thận lãng mạn của mẹ, làm gì cũng rất khéo kéo, bất kể là khó đến đâu, chỉ cần nhìn một lần là làm được.
Thật ra hồi bé Trình Triều Lạc không có sở thích như những cậu nhóc bình thường, cậu không thích đồ chơi dao kiếm, mà rất thích gỡ đồ đạc, đồng hồ báo thức trong nhà, đài nghe kịch của bà nội, hay cả đồng hồ đeo tay… đều từng bị cậu gỡ ra, gỡ xong, cậu lại lắp về nguyên trạng.
***
Ký túc xá của Đổng Liên có tám người, sau khi tốt nghiệp, hai người về quê, hai người lấy chồng ở nơi khác, chỉ còn bốn người ở lại thành phố này. Bao năm nay, bốn người vẫn thường xuyên tụ họp, có lúc dẫn cả gia đình theo, có lúc không, gần đây có người ly hôn, ba người còn lại ngầm hiểu với nhau nên chỉ đưa con đi cùng.
Mặc dù hai gia đình kia không sống cùng khu với Hà Tỉnh, nhưng năm nào cũng gặp, thành ra Hà Tỉnh đã quen với họ rồi.
Buổi họp mặt được tổ chức ở tầng năm của một trung tâm thương mại. Tô Minh Tâm được Đổng Liên trang điểm cho thành một người khác, hai cô bạn thân dắt tay nhau đi, ba đứa con theo sau. Vào phòng ăn, người lớn mải hàn huyên say sưa, còn lũ trẻ thì cúi gằm đầu xem điện thoại.
Đồ ăn được dọn lên, nhóm người lớn dồn hết ánh mắt vào lũ trẻ. Bà dì mới ly hôn có vóc dáng khá mập mạp, từ ngày trước đã bị đám trẻ gọi là dì béo, bao nhiêu năm nay đã gọi quen rồi, nên giữ luôn thành một cách xưng hô. Dì béo rất quý Trình Triều Lạc, chẳng cần biết người ta có ngại hay không, lần nào gặp cũng phải tâng bốc Trình Triều Lạc vòng vòng 360 độ.
“Đồng nghiệp nhìn thấy mấy chữ năm ngoái Triều Lạc viết tặng mình mà khen quá trời khen luôn, còn hỏi mình mua của thầy thư pháp nổi tiếng nào, lại khen là viết đẹp hơn cả Vương Hi Chi ấy[2].”
[2] Nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn
“Thằng con trai nhà anh họ mình cũng đi học lập trình nhưng chả hiểu gì, được hai hôm đã khóc mếu xin về, mai sau Triều Lạc kiểu gì cũng thành rường cột của đất nước.”
“Mình thấy bây giờ bọn con trai đứa nào trông cũng dặt dà dặt dẹo, không kiếm đâu ra đứa nào đẹp trai bằng Triều Lạc…”
Dì béo chẳng quan tâm đến cảm nhận của Trình Triều Lạc, cũng không cần biết người khác có thích nghe hay không, cứ bô lô ba la nói luôn mồm, nói đến mức khiến mặt Trình Triều Lạc tái cả đi. Hà Tỉnh cầm cốc lên để bên miệng, nghẹn cười tới nỗi muốn nội thương.
Dì béo chuyển giọng, quay ra nói với Đổng Liên: “Cậu hiền lành thế này, mai sau Triều Lạc có tìm vợ cũng phải tìm một đứa dịu dàng đấy, ngộ nhỡ tìm phải con quạ cắp nào thì cậu chỉ có tức chết thôi.”
Đổng Liên cười, “Thằng bé vẫn còn nhỏ mà.”, ý là hiện giờ nói đến mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
“Mười sáu mà còn nhỏ? Bọn bạn trong lớp con gái mình yêu đương hết cả rồi đấy.”, dì béo nhìn sang cô con gái nhà mình, “Mai Mai nhà mình chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái tính tình hiền dịu, giống y như cậu, con bé lại quý cậu nhất, hai dì cháu ở với nhau thì hợp quá đi.”
“Thích người như thế nào là chuyện của Triều Lạc, mình không can thiệp đâu.”, Đổng Liên nói.
Dì béo vẫn chưa tắt hy vọng, “Nói luyên thuyên cái gì đấy, cậu là mẹ thằng bé, nó tìm vợ thế nào cậu cũng phải để ý chứ, nhất định phải chọn đứa biết trên biết dưới. Haiz, bây giờ lắm đứa con gái thích đùa giỡn với chuyện tình cảm lắm, Mai Mai nhà mình nhu mì ngoan ngoãn, mình chỉ sợ sau này con bé bị đàn ông bắt nạt.”
Ý đồ của dì béo quá rõ ràng. Mai Mai không mập, dáng dấp không tệ, Hà Tỉnh rất hài lòng với cuộc mai mối này, lén nháy mắt với Trình Triều Lạc, lại đá một cái vào chân cậu ở dưới gầm bàn, ra hiệu cho cậu nhìn về phía Mai Mai.
Trình Triều Lạc vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích, làm như không hề nhìn thấy ám hiệu của Hà Tỉnh.
Mai Mai cản mẹ tận mấy lần mà vẫn vô ích, tức quá phải bỏ ra nhà vệ sinh.
Con của một dì khác cũng ngại nên đi ra ngoài, đám trẻ còn lại chỉ có Hà Tỉnh đang hí hửng hóng chuyện, và một Hà Lai chẳng thiết tha nghe ngóng, tâm hồn tập trung cả vào bàn đồ ăn.
Dì béo vẫn tiếp tục nói: “Bọn mình đều đi qua tuổi trẻ rồi, cấp ba không yêu đương, thì lên Đại học cũng phải yêu thôi. Mai Mai nhà mình định thi vào cùng một trường với Triều Lạc đấy.”
Đổng Liên gượng gạo cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Dì béo đang định mở miệng nói tiếp, thì bỗng Trình Triều Lạc cướp lời: “Cảm ơn ý tốt của dì ạ, thật ra không dám giấu gì, cháu có người mình thích rồi ạ, bọn cháu hẹn bao giờ thi Đại học xong sẽ chính thức yêu nhau.”
Câu này thành công bịt mồm dì béo, cũng khiến Hà Tỉnh ngây ngốc mất một lúc. Trình Triều Lạc có cuộc giao hẹn này, vậy mà lại không nói với cô, Hà Tỉnh quyết định sau khi tan cuộc sẽ cho Trình Triều Lạc một trận, còn giờ thì bưng nước lên uống một ngụm lấy lại bình tĩnh.
“Lãng mạn ghê nhỉ.”, dì béo giả vờ cười nói, “Con gái nhà ai mà có phúc thế?”
Trình Triều Lạc đưa mắt sang nhìn Hà Tỉnh, ẩn ý quá rõ ràng.
Hà Tỉnh: “…”
Tôi thank you cả nhà cậu.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ cả về phía Hà Tỉnh, báo hại cô chết sặc, phun hết cả nửa ngụm nước trong miệng xuống đất. Cô khom người, vừa lau nước dính trên quần áo, vừa nghĩ cách để vạch trần Trình Triều Lạc.
Còn chưa nghĩ ra cách, cô đã bị Trình Triều Lạc kéo dậy, “Đừng xấu hổ, các dì đều đi qua cái tuổi của bọn mình rồi, đều hiểu cả mà.”
Tô Minh Tâm cười tươi roi rói, lúc nói chuyện còn cố ý ra vẻ thu bớt lại, “Hai cái đứa này, các mẹ chẳng biết gì cả.”, sau đó lại giả vờ dặn Hà Tỉnh, “Bây giờ việc học vẫn là quan trọng nhất, đợi lên đại học rồi hai đứa cứ thoải mái yêu đương.”
Đổng Liên kéo tay Hà Tỉnh lại rồi bảo: “Dì thích Tỉnh Tỉnh nhất.”
Dì béo: “…”
Hà Tỉnh nở một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, khẽ gật đầu với mấy vị phụ huynh để tỏ ý cô đã biết, sau đó giẫm nghiến lên chiếc giày trắng của Trình Triều Lạc, còn trợn mắt lườm cậu, chỉ hận không thể kéo Trình Triều Lạc xuống khỏi bàn mà chà đạp.
Bữa cơm này Hà Tỉnh ăn không trôi, lấy cớ đi vệ sinh để tránh ánh mắt của mọi người.
Trình Triều Lạc đi ra theo, vừa chạm mặt, Hà Tỉnh đã cho cậu một phát đạp, “Dám lấy tôi ra làm bình phong, nghiện rồi hả?”
“Nếu không nói thế, dì béo còn lải nhải mãi không ngừng ấy, xin lỗi nhé.”, Trình Triều Lạc chân thành nói.
Hà Tỉnh không chấp nhận, “Cậu xâm phạm đến quyền danh dự của tôi.”
Trình Triều Lạc chuyển qua Wechat cho cô một vạn.
Chuyện nhận tiền này, Hà Tỉnh rất có nguyên tắc, nếu là việc nhỏ vụn vặt, cô sẽ thoải mái nhận tiền của Trình Triều Lạc, còn nếu thật sự không vui, có gửi mười vạn cũng không nhận, phải trút hết cơn tức trong lòng ra thì mới dễ chịu được.
Tình cờ nhìn thấy tiệm kem ở tầng dưới, cô chỉ xuống và bảo: “Tôi muốn ăn kem.”
“Mua.”, Trình Triều Lạc xoay người xuống lầu vào tiệm kem Haagen Dazs, một lúc sau, cậu cầm về một cây kem ốc quế, đưa cho Hà Tỉnh.
“Gây cho tôi tổn thương lớn như thế, mà lại chỉ mua được mỗi một cái kem, ki bo thật.”, Hà Tỉnh ăn cái kem ngon lành, nhưng vẫn giả vờ sầu khổ: “Cậu bốc phét như thế, sau này tôi làm sao có bạn trai được nữa?”
“…”
Một lát sau, Trình Triều Lạc xách về một túi đầy bánh kem lạnh, kem ốc quế, kem viên…, giơ ra trước mặt Hà Tỉnh, lời ít mà ý nhiều: “Ăn đi!”
Hà Tỉnh: “…”
Muốn tống tôi vào bệnh viện thì cứ nói thẳng.
Bình Luận