không thể quay đầu
Chương 3
5.
"Chúng ta ly hôn đi."
Vài ngày sau, Đàm Gia Minh đệ đơn ly hôn đến trước mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.
Bàn tay đang trải ga giường của tôi khựng lại, chôn chân tại chỗ.
Vốn dĩ tôi đã cho rằng nếu chuẩn bị sẵn tinh thần thì dù ngày này có bất ngờ ập đến thì tôi vẫn có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Nhưng phải đến khi nó thực sự xảy ra, tôi mới biết là do tự tôi đề cao bản thân mình quá rồi.
Tôi thực sự rất muốn gầm lên, hỏi anh tại sao.
Nhưng khi mở miệng, tôi chỉ có thể thốt ra câu hỏi mà tôi để tâm nhất: "Vậy còn Manh Manh thì sao?"
"Tôi biết cô sẽ không có ý định bỏ lại Manh Manh, nhưng đã ba năm cô không làm việc, cô không còn khả năng cho Manh Manh một cuộc sống tốt đẹp được nữa rồi."
“Con bé đã quen với cuộc sống này rồi, chẳng bao lâu nữa là một thiếu nhi rồi. Quyền nuôi dưỡng và nhà cửa sẽ thuộc về tôi, còn căn nhà bố mẹ tôi đang ở sẽ thuộc về cô."
"Tiền tết kiệm lẫn khoản nợ hiện tại mỗi người một nửa, còn tiền trợ cấp nuôi con..."
Anh ta đứng trên danh nghĩa là một người chồng, thay tôi chia tài sản đâu vào đấy.
Tất cả đều được an bài quy củ từ đầu đến cuối.
Tôi chợt cảm thấy khó thở.
Anh ta đệ đơn ly hôn, lý do rất dễ đoán.
Một là anh ta không muốn tất cả những khách hàng và những thành công anh ta đang có hiện tại, hai là anh ta vẫn còn điều muốn tận dụng.
Một khi trái lệnh sẽ bị Triệu Mạn vạch mặt.
Hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc, mất đi cả những gì anh ta đang nắm chặt không buông, thậm chí là phải ngồi t ù.
“Có nghĩa là tôi buộc phải nghe theo sự sắp xếp của anh sao?" Tôi chậm rãi kéo thẳng lưng, quay sang hỏi anh ấy.
"Tư Duệ, chúng ta đến với nhau là tự nguyện, vậy nên hãy kết thúc trong hòa bình đi." Vẻ mặt anh ta hoàn toàn thờ ơ khi nói ra câu này.
Như thể tôi đối với anh ta chẳng là gì cả, hoàn toàn là một người lạ trong mắt anh ta.
“Đàm Gia Minh, anh ở bên ngoài có người khác rồi đúng không?”
Khoảnh khắc tôi thốt ra câu này, trong mắt anh là sự hoảng loạn khó che giấu.
Tôi im lặng nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
“Không.” Anh ta mím môi, mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.
“Vậy thì tốt.” Tôi hỏi câu khác: “Căn nhà bố mẹ anh bị đem đi thế chấp đã lấy lại được chưa?”
Anh ta rất chịu chi cho cuộc sống tinh thần của bản thân. Cùng nhau mua được một căn nhà không cần vay ngân hàng, chúng tôi liền tiêu xài một cách vô cùng hào phóng.
Tôi vừa nợ tiền, vừa không dư dả tiền tiết kiệm.
Chiếc xe hơi sang trọng của anh ta bây giờ là cũng mua trả góp sau khi mua nhà.
Có lẽ Đàm Gia Minh không ngờ đến tôi sẽ hỏi câu này nên sững sơ mất một lúc rồi mới trả lời: “Vẫn chưa…”
Tôi gần như cười lớn.
Triệu Mạn không những bắt chúng tôi phải ly hôn, bây giò còn muốn đem cả căn nhà của tôi đi thế chấp.
Nhưng tôi vẫn đáp lại một câu: "Không sao."
Anh ta từng hứa hẹn viển vông là sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn.
Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn buông bỏ cái "tương lai tốt đẹp hơn của anh ta."
Suy cho cùng, mười năm của chúng tôi cũng chẳng là gì so với hai năm của anh ta và Triệu Mạn.
“Tôi biết rồi, cho tôi chút thời gian.” Tôi cúi xuống tiếp tục dọn giường.
“Tối nay tôi sẽ ngủ trong thư phòng.” Đàm Gia Minh cầm bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Đi được vài bước, anh dừng lạ: "Đừng quên, em mắc ch ứng r ối l oạn lưỡng cực."
Một câu nói ngay lập tức x é nát trái tim tôi thành từng mảnh.
Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Ý của Đàm Gia Minh chính là: Tôi có "b ệnh", nên đừng cố gắng tranh giành quyền nuôi Manh Manh ở trên tòa nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lại trở thành v ũ kh í phản công của anh ta.
Anh ta nhắc đến chuyện này một cách nhẹ nhàng như thể người khiến tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực này không phải do anh ta và gia đình anh ta gây ra vậy.
Học vấn của bố mẹ của anh ta chẳng đi đến đâu nhưng lại luôn xen vào chuyện tôi giáo dục Manh Manh.
Vì muốn Đàm Gia Minh hoàn toàn đứng về phía họ mà không ít lần vấy bẩn thanh danh của tôi trước mặt anh ta.
Đương nhiên là hắn đứng về phía gia đình hắn rồi.
Càng tốt, sau chuyện này, bệnh tình của tôi cũng khá hơn rồi.
May mắn là b ệnh tình không nặng.
Tôi đã ch ữa khỏi b ệnh.
Thay vì tự tạo một vũng bùn rồi sa chân, lãng phí 10 năm chân thành nuôi một con ch ó.
Chi bằng gột sạch thứ hôi hám này, bắt đầu một tương lai hoàn toàn mới dành cho riêng mình...
6.
Mấy ngày tiếp theo, Đàm Gia Minh gần như thức trắng.
Nhưng dù anh ta có về phòng thì tôi cũng sẽ ngủ trong thư phòng.
Sống chung một nhà nên không thể tránh khỏi chạm mặt. Những lúc như thế, anh ta sẽ luôn né tránh ánh mắt của tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta lấy một cái.
Tôi giả vờ minh bạch.
Những lúc Manh Manh hỏi về ba con bé, tôi sẽ nói ba đang công việc, về nhà mới có thời gian chơi đùa cùng con bé.
Thế giới của trẻ thơ là một tờ giấy trắng, mọi dấu vết đều do người lớn để lại.
Điều tôi thích chính là lòng “rộng lượng” và sự “dũng cảm” của Triệu Mạn.
Đáng tiếc những thứ này đều chỉ là những viên đạn bọc đường, là nọc độc cho sự trưởng thành của cô ta.
Hiện tại cô ta còn trẻ, nhân sinh quan chưa rõ ràng, nếu sớm ngộ ra vẫn có thể quay đầu.
Tôi cũng có tự tin.
Đàm Gia Minh ưa nhẹ không ưa nặng tôi không can thiệp; nếu anh ta đã dứt khoát muốn ly hôn, tôi cũng sẽ không níu kéo.
Nhưng nếu hắn phản bội, còn lợi dụng Manh Manh như một món nợ, tôi tuyệt đối sẽ không thuận theo hắn.
Kẻ nào phản bội tôi, phá huỷ những gì tôi trân trọng, đều sẽ phải trả giá.
Vài ngày sau, Tôn Dịch nói là danh sách tôi yêu cầu có quá nhiều người, khuyên tôi nên gặp mặt trực tiếp để trao đổi rõ hơn.
Hôm tôi gặp Tôn Dịch, đột nhiên có người không mời mà đến.
Là Triệu Mẫn.
Cô ta trang điểm đậm, bộ đồ màu đỏ tía, đi giày cao gót.
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khiêu khích, còn cố tình hất tung mái tóc xoăn sóng.
Thực ra cũng có chút quyễn rũ.
Tôi không nhìn Tôn Dịch.
Cho dù cô ấy có bắt tay làm việc cho Triệu Mạn hay không, điều tôi cần làm chính là ổn định “tinh thần thép” của mình trước.
"Hàn, Tư, Duệ?" Triệu Mạn nhấn mạnh từng chữ tên của tôi.
Khinh miệt nhiều hơn là thắc mắc.
“Triệu Mạn.” Tôi nghịch nghịch điện thoại mấy lần, ngẩng đầu lên đáp lại một cách “lịch sự”.
“Tôi khá tò mò, làm cách nào mà cô biết đến sự tồn tại của tôi, qua Tiểu Đàm hay là…”
Cô ta ngước mắt nhìn về phía tôi: “Phóng viên Tôn?”
“Đoán xem.” Tôi đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Tôi không muốn đoán.”
Cô ta ngồi xuống ghế sofa đối diện, đặt gói thuốc lên bàn: "Hơn nữa, tôi muốn biết cô đang nghĩ gì."
Tôi cười nhẹ:
“Nghe nói có tiền mới là có tình yêu đích thực. Tôi hiểu cô muốn Đàm Gia Minh, nhưng Manh Manh, mua một tặng một?”
Tôi cố tình nhấn mạnh từ “mua”.
“Trước khi gặp chị, tôi còn nghĩ chị là một bà thím mập mạp, nhếch nhác.”
Cô ta che miệng cười: “Không ngờ lại khá xinh đẹp, còn rất hài hước nữa.”
Ý tứ khen ngợi rõ ràng, nhưng lại ám chỉ cho dù tôi “xinh đẹp hài hước” mà không thể giữ được trái tim của Đàm Gia Minh.
“Không phải, tôi và Gia Minh đi cùng nhau, bạn học đều khen chúng tôi là nam tài nữ sắc, trời sinh một cặp.”
“Nhưng tôi lại không thích bắt chước người ta làm ra vẻ trưởng thành quyến rũ.”
Cái nhìn của tôi rơi vào khoé mắt đối phương.
Có dấu vết của năm tháng, cho dù mỹ phẩm có đắt tiền đến đâu cũng không thể xoá mờ được.
“Cô…”
Triệu Mạn rõ ràng bị làm cho tức chec.
Ngay cả Tôn Dịch đang giả vờ vô hình ngồi một góc cũng không khỏi mỉm cười.
“Vậy cô có thể nói chuyện tử tế được hay không?” Tính tình tôi vẫn khá tốt.
“Chỉ nói chuyện thì nhạt nhẽo quá. Tôi cho cô xem thứ này thú vị hơn.”
Cô ta mở khoá điện thoại, bấm vào album ảnh, nghiêng người đẩy di động đến trước mặt tôi.
Ngay cả Tôn Nghị đang giả vờ vô hình trong góc cũng không khỏi mỉm cười.
Tôi chậm rãi nhặt nó lên, xem xét kỹ lưỡng.
Ngoài những bức ảnh thân mật của cô ta và Đàm Gia Minh, còn có rất nhiều bức ảnh chụp cùng Manh Manh.
Tôi vừa tức giận vừa buồn cười.
Tức giận vì sự vô sỉ của Đàm Gia Minh, vui mừng vì độ ngây thơ của Triệu Mạn.
Tôi còn lo bản thân không đủ bằng chứng Đàm Gia Minh là kẻ phản bội, bây giờ lại có người dâng đến trước mặt.
Thịt đưa đến miệng, ngốc mới chê.
"Chúng ta ly hôn đi."
Vài ngày sau, Đàm Gia Minh đệ đơn ly hôn đến trước mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.
Bàn tay đang trải ga giường của tôi khựng lại, chôn chân tại chỗ.
Vốn dĩ tôi đã cho rằng nếu chuẩn bị sẵn tinh thần thì dù ngày này có bất ngờ ập đến thì tôi vẫn có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Nhưng phải đến khi nó thực sự xảy ra, tôi mới biết là do tự tôi đề cao bản thân mình quá rồi.
Tôi thực sự rất muốn gầm lên, hỏi anh tại sao.
Nhưng khi mở miệng, tôi chỉ có thể thốt ra câu hỏi mà tôi để tâm nhất: "Vậy còn Manh Manh thì sao?"
"Tôi biết cô sẽ không có ý định bỏ lại Manh Manh, nhưng đã ba năm cô không làm việc, cô không còn khả năng cho Manh Manh một cuộc sống tốt đẹp được nữa rồi."
“Con bé đã quen với cuộc sống này rồi, chẳng bao lâu nữa là một thiếu nhi rồi. Quyền nuôi dưỡng và nhà cửa sẽ thuộc về tôi, còn căn nhà bố mẹ tôi đang ở sẽ thuộc về cô."
"Tiền tết kiệm lẫn khoản nợ hiện tại mỗi người một nửa, còn tiền trợ cấp nuôi con..."
Anh ta đứng trên danh nghĩa là một người chồng, thay tôi chia tài sản đâu vào đấy.
Tất cả đều được an bài quy củ từ đầu đến cuối.
Tôi chợt cảm thấy khó thở.
Anh ta đệ đơn ly hôn, lý do rất dễ đoán.
Một là anh ta không muốn tất cả những khách hàng và những thành công anh ta đang có hiện tại, hai là anh ta vẫn còn điều muốn tận dụng.
Một khi trái lệnh sẽ bị Triệu Mạn vạch mặt.
Hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc, mất đi cả những gì anh ta đang nắm chặt không buông, thậm chí là phải ngồi t ù.
“Có nghĩa là tôi buộc phải nghe theo sự sắp xếp của anh sao?" Tôi chậm rãi kéo thẳng lưng, quay sang hỏi anh ấy.
"Tư Duệ, chúng ta đến với nhau là tự nguyện, vậy nên hãy kết thúc trong hòa bình đi." Vẻ mặt anh ta hoàn toàn thờ ơ khi nói ra câu này.
Như thể tôi đối với anh ta chẳng là gì cả, hoàn toàn là một người lạ trong mắt anh ta.
“Đàm Gia Minh, anh ở bên ngoài có người khác rồi đúng không?”
Khoảnh khắc tôi thốt ra câu này, trong mắt anh là sự hoảng loạn khó che giấu.
Tôi im lặng nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
“Không.” Anh ta mím môi, mất tự nhiên nhìn đi nơi khác.
“Vậy thì tốt.” Tôi hỏi câu khác: “Căn nhà bố mẹ anh bị đem đi thế chấp đã lấy lại được chưa?”
Anh ta rất chịu chi cho cuộc sống tinh thần của bản thân. Cùng nhau mua được một căn nhà không cần vay ngân hàng, chúng tôi liền tiêu xài một cách vô cùng hào phóng.
Tôi vừa nợ tiền, vừa không dư dả tiền tiết kiệm.
Chiếc xe hơi sang trọng của anh ta bây giờ là cũng mua trả góp sau khi mua nhà.
Có lẽ Đàm Gia Minh không ngờ đến tôi sẽ hỏi câu này nên sững sơ mất một lúc rồi mới trả lời: “Vẫn chưa…”
Tôi gần như cười lớn.
Triệu Mạn không những bắt chúng tôi phải ly hôn, bây giò còn muốn đem cả căn nhà của tôi đi thế chấp.
Nhưng tôi vẫn đáp lại một câu: "Không sao."
Anh ta từng hứa hẹn viển vông là sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn.
Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn buông bỏ cái "tương lai tốt đẹp hơn của anh ta."
Suy cho cùng, mười năm của chúng tôi cũng chẳng là gì so với hai năm của anh ta và Triệu Mạn.
“Tôi biết rồi, cho tôi chút thời gian.” Tôi cúi xuống tiếp tục dọn giường.
“Tối nay tôi sẽ ngủ trong thư phòng.” Đàm Gia Minh cầm bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Đi được vài bước, anh dừng lạ: "Đừng quên, em mắc ch ứng r ối l oạn lưỡng cực."
Một câu nói ngay lập tức x é nát trái tim tôi thành từng mảnh.
Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Ý của Đàm Gia Minh chính là: Tôi có "b ệnh", nên đừng cố gắng tranh giành quyền nuôi Manh Manh ở trên tòa nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lại trở thành v ũ kh í phản công của anh ta.
Anh ta nhắc đến chuyện này một cách nhẹ nhàng như thể người khiến tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực này không phải do anh ta và gia đình anh ta gây ra vậy.
Học vấn của bố mẹ của anh ta chẳng đi đến đâu nhưng lại luôn xen vào chuyện tôi giáo dục Manh Manh.
Vì muốn Đàm Gia Minh hoàn toàn đứng về phía họ mà không ít lần vấy bẩn thanh danh của tôi trước mặt anh ta.
Đương nhiên là hắn đứng về phía gia đình hắn rồi.
Càng tốt, sau chuyện này, bệnh tình của tôi cũng khá hơn rồi.
May mắn là b ệnh tình không nặng.
Tôi đã ch ữa khỏi b ệnh.
Thay vì tự tạo một vũng bùn rồi sa chân, lãng phí 10 năm chân thành nuôi một con ch ó.
Chi bằng gột sạch thứ hôi hám này, bắt đầu một tương lai hoàn toàn mới dành cho riêng mình...
6.
Mấy ngày tiếp theo, Đàm Gia Minh gần như thức trắng.
Nhưng dù anh ta có về phòng thì tôi cũng sẽ ngủ trong thư phòng.
Sống chung một nhà nên không thể tránh khỏi chạm mặt. Những lúc như thế, anh ta sẽ luôn né tránh ánh mắt của tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta lấy một cái.
Tôi giả vờ minh bạch.
Những lúc Manh Manh hỏi về ba con bé, tôi sẽ nói ba đang công việc, về nhà mới có thời gian chơi đùa cùng con bé.
Thế giới của trẻ thơ là một tờ giấy trắng, mọi dấu vết đều do người lớn để lại.
Điều tôi thích chính là lòng “rộng lượng” và sự “dũng cảm” của Triệu Mạn.
Đáng tiếc những thứ này đều chỉ là những viên đạn bọc đường, là nọc độc cho sự trưởng thành của cô ta.
Hiện tại cô ta còn trẻ, nhân sinh quan chưa rõ ràng, nếu sớm ngộ ra vẫn có thể quay đầu.
Tôi cũng có tự tin.
Đàm Gia Minh ưa nhẹ không ưa nặng tôi không can thiệp; nếu anh ta đã dứt khoát muốn ly hôn, tôi cũng sẽ không níu kéo.
Nhưng nếu hắn phản bội, còn lợi dụng Manh Manh như một món nợ, tôi tuyệt đối sẽ không thuận theo hắn.
Kẻ nào phản bội tôi, phá huỷ những gì tôi trân trọng, đều sẽ phải trả giá.
Vài ngày sau, Tôn Dịch nói là danh sách tôi yêu cầu có quá nhiều người, khuyên tôi nên gặp mặt trực tiếp để trao đổi rõ hơn.
Hôm tôi gặp Tôn Dịch, đột nhiên có người không mời mà đến.
Là Triệu Mẫn.
Cô ta trang điểm đậm, bộ đồ màu đỏ tía, đi giày cao gót.
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khiêu khích, còn cố tình hất tung mái tóc xoăn sóng.
Thực ra cũng có chút quyễn rũ.
Tôi không nhìn Tôn Dịch.
Cho dù cô ấy có bắt tay làm việc cho Triệu Mạn hay không, điều tôi cần làm chính là ổn định “tinh thần thép” của mình trước.
"Hàn, Tư, Duệ?" Triệu Mạn nhấn mạnh từng chữ tên của tôi.
Khinh miệt nhiều hơn là thắc mắc.
“Triệu Mạn.” Tôi nghịch nghịch điện thoại mấy lần, ngẩng đầu lên đáp lại một cách “lịch sự”.
“Tôi khá tò mò, làm cách nào mà cô biết đến sự tồn tại của tôi, qua Tiểu Đàm hay là…”
Cô ta ngước mắt nhìn về phía tôi: “Phóng viên Tôn?”
“Đoán xem.” Tôi đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Tôi không muốn đoán.”
Cô ta ngồi xuống ghế sofa đối diện, đặt gói thuốc lên bàn: "Hơn nữa, tôi muốn biết cô đang nghĩ gì."
Tôi cười nhẹ:
“Nghe nói có tiền mới là có tình yêu đích thực. Tôi hiểu cô muốn Đàm Gia Minh, nhưng Manh Manh, mua một tặng một?”
Tôi cố tình nhấn mạnh từ “mua”.
“Trước khi gặp chị, tôi còn nghĩ chị là một bà thím mập mạp, nhếch nhác.”
Cô ta che miệng cười: “Không ngờ lại khá xinh đẹp, còn rất hài hước nữa.”
Ý tứ khen ngợi rõ ràng, nhưng lại ám chỉ cho dù tôi “xinh đẹp hài hước” mà không thể giữ được trái tim của Đàm Gia Minh.
“Không phải, tôi và Gia Minh đi cùng nhau, bạn học đều khen chúng tôi là nam tài nữ sắc, trời sinh một cặp.”
“Nhưng tôi lại không thích bắt chước người ta làm ra vẻ trưởng thành quyến rũ.”
Cái nhìn của tôi rơi vào khoé mắt đối phương.
Có dấu vết của năm tháng, cho dù mỹ phẩm có đắt tiền đến đâu cũng không thể xoá mờ được.
“Cô…”
Triệu Mạn rõ ràng bị làm cho tức chec.
Ngay cả Tôn Dịch đang giả vờ vô hình ngồi một góc cũng không khỏi mỉm cười.
“Vậy cô có thể nói chuyện tử tế được hay không?” Tính tình tôi vẫn khá tốt.
“Chỉ nói chuyện thì nhạt nhẽo quá. Tôi cho cô xem thứ này thú vị hơn.”
Cô ta mở khoá điện thoại, bấm vào album ảnh, nghiêng người đẩy di động đến trước mặt tôi.
Ngay cả Tôn Nghị đang giả vờ vô hình trong góc cũng không khỏi mỉm cười.
Tôi chậm rãi nhặt nó lên, xem xét kỹ lưỡng.
Ngoài những bức ảnh thân mật của cô ta và Đàm Gia Minh, còn có rất nhiều bức ảnh chụp cùng Manh Manh.
Tôi vừa tức giận vừa buồn cười.
Tức giận vì sự vô sỉ của Đàm Gia Minh, vui mừng vì độ ngây thơ của Triệu Mạn.
Tôi còn lo bản thân không đủ bằng chứng Đàm Gia Minh là kẻ phản bội, bây giờ lại có người dâng đến trước mặt.
Thịt đưa đến miệng, ngốc mới chê.
Bình Luận