không thể quay đầu
Chương 5
9.
“Đàm Gia Minh, chúng ta dù sao cũng ở bên nhau mười năm."
"Chỉ vì tôi không muốn ly hôn nên bây giờ anh muốn ra tay với tôi sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, cười khẩy.
"Anh..."
Anh ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc buông tôi ra.
"Đàm Gia Minh, cuộc hôn nhân này anh không muốn duy trì nữa, tôi phối hợp với anh đi làm thủ tục."
"Nhưng Manh Manh còn nhỏ, chúng ta đều cần cho con bé thời gian, ly hôn không rời nhà là cách xử lý tốt nhất hiện nay, tôi không hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy."
Tôi ngước nhìn anh ta, bày ra thái độ xem xét: “Hay là, anh đang sợ điều gì?"
"Tôi có gì mà phải sợ."
Anh ta dời ánh mắt, nhìn trái nhìn phải: "Chỉ là cách này của em quá..."
"Nếu anh không thể chấp nhận, tôi còn một cách khác."
Tôi tỏ ra rất biết điều.
"Cái gì?" Anh ta lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Rất đơn giản." Giọng điệu của tôi dửng dưng như thường: "Điều chỉnh một chút phương án anh đưa ra trước đó."
Anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Em đây là muốn ỷ mạnh hiếp yếu!" Anh ta nổi trận lôi đình.
"Thật sao?" Tôi cong khóe môi: “Tiền đặt cọc căn nhà này là tôi trả, lúc anh muốn cướp đi, sao không thấy bản thân sói đói đội lốt cừu non?"
Đàm Gia Minh có lẽ bị sự mạnh mẽ của tôi dọa sợ, nửa ngày không nói nên lời.
Tôi lại nhịn không được bật cười.
Tôi kìm nén cảm xúc, học cách làm một mẹ hiền vợ đảm.
Nhưng chỉ vỏn vẹn ba năm, anh ta đã quên tôi từng "hiếu thắng" đến mức nào trên thương trường.
"Đàm Gia Minh, anh còn nhớ vì sao tôi nghỉ việc không?"
Tôi nhướng mày hỏi anh ta.
Môi anh ta mấp máy vài cái, không trả lời.
"Không nói nên lời? Vậy tôi nói thay anh."
Tôi cười nhạt nhẽo.
"Là do bố mẹ anh lâu ngày dùng nước luộc rau thay cho nước sôi để nguội cho Manh Manh uống, khiến con bé bị nhiễm trùng đường hô hấp trên cộng thêm phù toàn thân phải nhập viện, tôi thường xuyên xin nghỉ phép lãnh đạo có ý kiến, mới bất đắc dĩ nghỉ việc!"
Đầu Đàm Gia Minh cúi thấp hơn nữa.
Nói đến chuyện cũ, trong lòng tôi dâng lên vô số mảnh băng nhỏ sắc nhọn, dày đặc đau đớn.
Trong lòng nhuốm đầy uất ức, tôi hận không thể một hơi nói hết ra.
"Lúc mới kết hôn bố mẹ anh đã giục sinh con, còn lời thề son sắt đảm bảo sẽ giúp đỡ chăm sóc, tôi mới quyết định sinh."
"Sinh Manh Manh xong bọn họ nói tôi không có kinh nghiệm, tôi còn chưa hết thời gian nghỉ thai sản đã giục tôi đi làm, tôi không nói hai lời nào liền quay lại đi làm, nhưng tôi biết là bọn họ luyến tiếc số tiền lương tháng năm sáu vạn tệ của tôi."
"Bọn họ vừa mới chăm sóc Manh Manh mấy ngày đã đòi tôi tiền công, tôi không nói gì, mỗi tháng đưa cho bọn họ bốn nghìn."
"Bọn họ hại Manh Manh bị tổn thương thận, tôi chưa từng nói một câu trách móc nào."
"Ba năm nay bố mẹ anh hoàn toàn một tay che trời, còn không ngừng trách móc tôi đáng làm một người mẹ, anh biết ba năm nay tôi sống như thế nào không?"
"Lúc anh nói tôi ba năm không đi làm, không có năng lực cung cấp cuộc sống sung túc cho Manh Manh, sao không sợ gió lớn cắt lưỡi hả?"
Tôi nhìn khuôn mặt đáng ghét của Đàm Gia Minh, nheo mắt cười.
"Đàm Gia Minh, anh dùng lương tâm mà nghĩ đi, nếu không có tôi thì anh mua được căn nhà này sao?"
"Từ khi con bé chào đời, lúc anh vui vẻ thì đến trêu chọc một chút, lúc không vui thì không hỏi han gì, dựa vào cái gì mà đòi quyền nuôi con?"
"Nếu Manh Manh đã ở đây quen rồi, vậy thì anh đi đi."
Cuối cùng, tôi đổi giọng: “Đúng rồi, nếu lương tâm anh bị ch/ó tha rồi, tôi không ngại chia cho anh một ít."
Điều kiện cuối cùng đàm phán không thành công, Đàm Gia Minh tức giận bỏ đi.
Tiếng động lớn đã đánh thức Manh Manh.
11.
“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với bố sao?"
Con bé ngây thơ hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút: “Nếu nói chuyện lớn tiếng một chút giống như cãi nhau, vậy thì đúng là như vậy."
Con bé chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: "Là vì mẹ mới sao?"
Tôi ngẩn người, giả vờ kinh ngạc: "Mỗi bạn nhỏ chỉ có một người mẹ, Manh Manh nhà chúng ta sao lại có hai người thế?"
"Ừm, con đã đồng ý với bố sẽ không nói..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nhăn lại, dường như rất xoắn xuýt.
"Vậy thì đừng nói, ngủ đi." Tôi nhét con bé vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận.
Con bé nhắm mắt lại, không bao lâu lại mở ra.
"Mẹ ơi mẹ có biết không, bố thường xuyên dẫn con đi gặp một người dì..."
Manh Manh cuối cùng cũng nhịn không được.
Tôi bày ra tư thế lắng nghe: “Sau đó thì sao?"
"Bố bảo con gọi dì ấy là mẹ, còn nói như vậy con có thể có thêm một người mẹ bảo vệ con."
"Con nói với bố, Lạc Lạc ở khu cư xá của chúng ta nói cậu ấy có hai người mẹ, các bạn nhỏ khác đều cười nhạo cậu ấy, không chơi với cậu ấy nữa."
"Bố nói những bạn nhỏ đó đều sai, bố nói bố và mẹ đều có hai người mẹ, một người là bà nội, một người là bà ngoại, cho nên Manh Manh cũng có thể có hai người mẹ."
"Lời bố nói hình như là đúng, nhưng con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
"Sau đó bố nói, nếu con chịu gọi dì đó là mẹ, bố có thể đồng ý với con một điều kiện..."
Manh Manh bĩu môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, "Thế là, con miễn cưỡng gọi dì ấy là "mẹ mới", dỗ dành bố một chút."
"Vậy thì Manh Manh nhà chúng ta đã đưa ra điều kiện gì với bố nào?" Tôi tỏ vẻ tò mò.
Con bé cười: “Con bảo bố tan làm về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."
"Vì sao lại đưa ra điều kiện này?" Tôi không biết xấu hổ hỏi tiếp.
"Bố luôn nói công việc bận rộn không có thời gian bồi chúng ta, nhưng mỗi lần bố về nhà ăn cơm với mẹ đều rất vui vẻ, cho nên con hy vọng bố có thể về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."
Trên mặt con bé nở một nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ càng thêm ngây thơ đáng yêu.
Tôi nhịn không được bật cười.
Trong lòng có một chỗ bị đóng băng, dần dần tan chảy.
"Mẹ ơi, con không hiểu, một người rốt cuộc có thể có mấy người mẹ?" Manh Manh nghi ngờ hỏi.
Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một lúc.
"Mỗi người khi sinh ra đều có một người mẹ, chính là mẹ ruột của chúng ta. Ví dụ như mẹ là mẹ ruột của Manh Manh, bà nội là mẹ ruột của bố, bà ngoại là mẹ ruột của mẹ."
"Mẹ ruột là một cách gọi cụ thể, là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay đổi."
"Nhưng một người cả đời không thể chỉ có một người mẹ, bởi vì chúng ta còn có "mẹ đất mẹ", "mẹ tổ quốc", "mẹ trái đất"..."
"Cho nên nói "mẹ" là một cách gọi, giống như tên của chúng ta, là để phân biệt những người khác nhau."
"Cũng giống như việc Manh Manh dùng "dì cả" "dì hai" để phân biệt hai người dì."
Tôi cố gắng dùng những từ dễ hiểu nhất để giải thích với con bé.
Con bé mở to đôi mắt tròn xoe chăm chú lắng nghe, nửa ngày không hề nhúc nhích.
"Manh Manh có thích mẹ mới không?" Tôi thừa cơ hỏi tiếp.
Con bé lắc đầu.
"Vì sao?" Tôi hỏi dò.
"Bởi vì bố là của Manh Manh và mẹ." Giọng con bé non nớt, ngữ khí lại kiên định.
"Thật sự không thích?" Tôi tỏ vẻ không tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lại nhăn nhó, "Cũng...không phải là hoàn toàn không thích."
Con bé len lén liếc tôi một cái, "Dì ấy sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt mà mẹ không cho con ăn..."
"Vậy thì, một người là mẹ không cho con ăn vặt, một người là mẹ mới sẽ mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, Manh Manh chọn ai?"
Tôi đưa ra câu hỏi lựa chọn.
“Đàm Gia Minh, chúng ta dù sao cũng ở bên nhau mười năm."
"Chỉ vì tôi không muốn ly hôn nên bây giờ anh muốn ra tay với tôi sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, cười khẩy.
"Anh..."
Anh ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kinh ngạc buông tôi ra.
"Đàm Gia Minh, cuộc hôn nhân này anh không muốn duy trì nữa, tôi phối hợp với anh đi làm thủ tục."
"Nhưng Manh Manh còn nhỏ, chúng ta đều cần cho con bé thời gian, ly hôn không rời nhà là cách xử lý tốt nhất hiện nay, tôi không hiểu vì sao anh lại tức giận như vậy."
Tôi ngước nhìn anh ta, bày ra thái độ xem xét: “Hay là, anh đang sợ điều gì?"
"Tôi có gì mà phải sợ."
Anh ta dời ánh mắt, nhìn trái nhìn phải: "Chỉ là cách này của em quá..."
"Nếu anh không thể chấp nhận, tôi còn một cách khác."
Tôi tỏ ra rất biết điều.
"Cái gì?" Anh ta lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Rất đơn giản." Giọng điệu của tôi dửng dưng như thường: "Điều chỉnh một chút phương án anh đưa ra trước đó."
Anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Em đây là muốn ỷ mạnh hiếp yếu!" Anh ta nổi trận lôi đình.
"Thật sao?" Tôi cong khóe môi: “Tiền đặt cọc căn nhà này là tôi trả, lúc anh muốn cướp đi, sao không thấy bản thân sói đói đội lốt cừu non?"
Đàm Gia Minh có lẽ bị sự mạnh mẽ của tôi dọa sợ, nửa ngày không nói nên lời.
Tôi lại nhịn không được bật cười.
Tôi kìm nén cảm xúc, học cách làm một mẹ hiền vợ đảm.
Nhưng chỉ vỏn vẹn ba năm, anh ta đã quên tôi từng "hiếu thắng" đến mức nào trên thương trường.
"Đàm Gia Minh, anh còn nhớ vì sao tôi nghỉ việc không?"
Tôi nhướng mày hỏi anh ta.
Môi anh ta mấp máy vài cái, không trả lời.
"Không nói nên lời? Vậy tôi nói thay anh."
Tôi cười nhạt nhẽo.
"Là do bố mẹ anh lâu ngày dùng nước luộc rau thay cho nước sôi để nguội cho Manh Manh uống, khiến con bé bị nhiễm trùng đường hô hấp trên cộng thêm phù toàn thân phải nhập viện, tôi thường xuyên xin nghỉ phép lãnh đạo có ý kiến, mới bất đắc dĩ nghỉ việc!"
Đầu Đàm Gia Minh cúi thấp hơn nữa.
Nói đến chuyện cũ, trong lòng tôi dâng lên vô số mảnh băng nhỏ sắc nhọn, dày đặc đau đớn.
Trong lòng nhuốm đầy uất ức, tôi hận không thể một hơi nói hết ra.
"Lúc mới kết hôn bố mẹ anh đã giục sinh con, còn lời thề son sắt đảm bảo sẽ giúp đỡ chăm sóc, tôi mới quyết định sinh."
"Sinh Manh Manh xong bọn họ nói tôi không có kinh nghiệm, tôi còn chưa hết thời gian nghỉ thai sản đã giục tôi đi làm, tôi không nói hai lời nào liền quay lại đi làm, nhưng tôi biết là bọn họ luyến tiếc số tiền lương tháng năm sáu vạn tệ của tôi."
"Bọn họ vừa mới chăm sóc Manh Manh mấy ngày đã đòi tôi tiền công, tôi không nói gì, mỗi tháng đưa cho bọn họ bốn nghìn."
"Bọn họ hại Manh Manh bị tổn thương thận, tôi chưa từng nói một câu trách móc nào."
"Ba năm nay bố mẹ anh hoàn toàn một tay che trời, còn không ngừng trách móc tôi đáng làm một người mẹ, anh biết ba năm nay tôi sống như thế nào không?"
"Lúc anh nói tôi ba năm không đi làm, không có năng lực cung cấp cuộc sống sung túc cho Manh Manh, sao không sợ gió lớn cắt lưỡi hả?"
Tôi nhìn khuôn mặt đáng ghét của Đàm Gia Minh, nheo mắt cười.
"Đàm Gia Minh, anh dùng lương tâm mà nghĩ đi, nếu không có tôi thì anh mua được căn nhà này sao?"
"Từ khi con bé chào đời, lúc anh vui vẻ thì đến trêu chọc một chút, lúc không vui thì không hỏi han gì, dựa vào cái gì mà đòi quyền nuôi con?"
"Nếu Manh Manh đã ở đây quen rồi, vậy thì anh đi đi."
Cuối cùng, tôi đổi giọng: “Đúng rồi, nếu lương tâm anh bị ch/ó tha rồi, tôi không ngại chia cho anh một ít."
Điều kiện cuối cùng đàm phán không thành công, Đàm Gia Minh tức giận bỏ đi.
Tiếng động lớn đã đánh thức Manh Manh.
11.
“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với bố sao?"
Con bé ngây thơ hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút: “Nếu nói chuyện lớn tiếng một chút giống như cãi nhau, vậy thì đúng là như vậy."
Con bé chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: "Là vì mẹ mới sao?"
Tôi ngẩn người, giả vờ kinh ngạc: "Mỗi bạn nhỏ chỉ có một người mẹ, Manh Manh nhà chúng ta sao lại có hai người thế?"
"Ừm, con đã đồng ý với bố sẽ không nói..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nhăn lại, dường như rất xoắn xuýt.
"Vậy thì đừng nói, ngủ đi." Tôi nhét con bé vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận.
Con bé nhắm mắt lại, không bao lâu lại mở ra.
"Mẹ ơi mẹ có biết không, bố thường xuyên dẫn con đi gặp một người dì..."
Manh Manh cuối cùng cũng nhịn không được.
Tôi bày ra tư thế lắng nghe: “Sau đó thì sao?"
"Bố bảo con gọi dì ấy là mẹ, còn nói như vậy con có thể có thêm một người mẹ bảo vệ con."
"Con nói với bố, Lạc Lạc ở khu cư xá của chúng ta nói cậu ấy có hai người mẹ, các bạn nhỏ khác đều cười nhạo cậu ấy, không chơi với cậu ấy nữa."
"Bố nói những bạn nhỏ đó đều sai, bố nói bố và mẹ đều có hai người mẹ, một người là bà nội, một người là bà ngoại, cho nên Manh Manh cũng có thể có hai người mẹ."
"Lời bố nói hình như là đúng, nhưng con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
"Sau đó bố nói, nếu con chịu gọi dì đó là mẹ, bố có thể đồng ý với con một điều kiện..."
Manh Manh bĩu môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, "Thế là, con miễn cưỡng gọi dì ấy là "mẹ mới", dỗ dành bố một chút."
"Vậy thì Manh Manh nhà chúng ta đã đưa ra điều kiện gì với bố nào?" Tôi tỏ vẻ tò mò.
Con bé cười: “Con bảo bố tan làm về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."
"Vì sao lại đưa ra điều kiện này?" Tôi không biết xấu hổ hỏi tiếp.
"Bố luôn nói công việc bận rộn không có thời gian bồi chúng ta, nhưng mỗi lần bố về nhà ăn cơm với mẹ đều rất vui vẻ, cho nên con hy vọng bố có thể về nhà nhiều hơn để bồi mẹ."
Trên mặt con bé nở một nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ càng thêm ngây thơ đáng yêu.
Tôi nhịn không được bật cười.
Trong lòng có một chỗ bị đóng băng, dần dần tan chảy.
"Mẹ ơi, con không hiểu, một người rốt cuộc có thể có mấy người mẹ?" Manh Manh nghi ngờ hỏi.
Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ một lúc.
"Mỗi người khi sinh ra đều có một người mẹ, chính là mẹ ruột của chúng ta. Ví dụ như mẹ là mẹ ruột của Manh Manh, bà nội là mẹ ruột của bố, bà ngoại là mẹ ruột của mẹ."
"Mẹ ruột là một cách gọi cụ thể, là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay đổi."
"Nhưng một người cả đời không thể chỉ có một người mẹ, bởi vì chúng ta còn có "mẹ đất mẹ", "mẹ tổ quốc", "mẹ trái đất"..."
"Cho nên nói "mẹ" là một cách gọi, giống như tên của chúng ta, là để phân biệt những người khác nhau."
"Cũng giống như việc Manh Manh dùng "dì cả" "dì hai" để phân biệt hai người dì."
Tôi cố gắng dùng những từ dễ hiểu nhất để giải thích với con bé.
Con bé mở to đôi mắt tròn xoe chăm chú lắng nghe, nửa ngày không hề nhúc nhích.
"Manh Manh có thích mẹ mới không?" Tôi thừa cơ hỏi tiếp.
Con bé lắc đầu.
"Vì sao?" Tôi hỏi dò.
"Bởi vì bố là của Manh Manh và mẹ." Giọng con bé non nớt, ngữ khí lại kiên định.
"Thật sự không thích?" Tôi tỏ vẻ không tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé lại nhăn nhó, "Cũng...không phải là hoàn toàn không thích."
Con bé len lén liếc tôi một cái, "Dì ấy sẽ mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt mà mẹ không cho con ăn..."
"Vậy thì, một người là mẹ không cho con ăn vặt, một người là mẹ mới sẽ mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt, Manh Manh chọn ai?"
Tôi đưa ra câu hỏi lựa chọn.
Bình Luận