là tôi đã giết cô ấy
Trans: Thanh Mai
Beta: Thuỷ Tiên
Tiếng khóc lóc thảm thiết phát ra từ một người phụ nữ trung niên, trông bà ấy thất tha thất thểu, đôi mắt ngập tràn hoảng sợ và đau khổ.
Lương Hi chưa kịp quan sát cẩn thận khuôn mặt của bà ấy thì bà ấy đã loạng choạng xông đến trước thi thể của người phụ nữ trẻ tuổi, “bịch” một tiếng mà quỳ xuống.
“Hà nhi à! Tên ác ôn [*] nào mang con đến chỗ này thế… Con tỉnh lại đi… Sao con nỡ bỏ lại mẹ mà đi thế này…” Tay người phụ nữ run rẩy khẽ vuốt gương mặt cô gái, rõ ràng là bà ấy không tài nào tin tưởng được sự thật trước mắt mình, miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở trầm thấp.
[*] Raw dùng “砍脑壳” là một từ dùng để mắng chửi người, thường được dùng ở khu vực Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, thường dùng để trù ẻo người khác sẽ xui xẻo, có báo ứng, sẽ không có kết cục tốt.
Đi theo sau lưng bà ấy là một người đàn ông với khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn, trên trán ông ấy đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái mét, nhưng thái độ bình tĩnh hơn người phụ nữ này rất nhiều, sau khi ông ấy khom lưng nhìn thử, cơ mặt lập tức co giật mạnh mấy cái, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hoắm hơn.
“Chị dâu, anh Binh, xin hãy nén bi thương.” Tào Quốc An ngoảnh lại an ủi hai bố mẹ đang đớn đau vì đã mất đi con gái.
Cha mẹ của người chết là người lao động nông thôn, họ là những bình thường nhất trong những người bình thường, làn da ngăm đen thô ráp, sống lưng bị đè ép đến nỗi không thẳng lên được vì phải lao động trong thời gian dài, bọn họ đang mang ủng đi mưa màu đen, trên đôi ủng thì dính đầy bùn đất màu vàng.
Lương Hi im lặng quan sát hết tất cả những thứ này.
Tứ nhi cũng đã đến, trông cậu ấy cực kỳ mệt nhọc, vừa đến đã ngồi xổm dưới một cây đào, thở hổn hển.
“Thế này… là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lâm Binh vừa nhỏ vừa chậm, như thể là ông ấy đã ngậm phải một miếng khoai lang rất rất nóng.
Tào Quốc An không trả lời câu hỏi của Lâm Binh, mà ông hỏi ngược lại: “Tối qua cô ấy không về nhà mà hai người không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”
Lâm Binh lắc lắc đầu: “Mấy ngày nay đầu óc nó rất tốt, chiều hôm qua còn nói là muốn đi tìm Vạn Lâm nên đã đi một mình, chúng tôi cũng không hỏi thêm gì.”
“Trương Vạn Lâm đang ở đâu?”
“Đang xúc cát ở nhà máy cát vịnh Trường Lưu.” Lâm Binh lo lắng: “Nếu như nó biết vợ nó chết rồi, hẳn là nó sẽ làm ầm làm ĩ với chúng tôi.”
Một người bệnh tâm thần mà lại có chồng? Cô ấy có năng lực tự chủ hành vi ư? Cô ấy bị điên trước khi gả cho chồng cô ấy ư? Hay là bị điên sau khi gả? Lẽ nào vết thương trên người cô ấy là do chồng cô ấy gây ra?
Lương Hi nghi hoặc liếc nhìn cả nhà ba người này.
“Lão Phương, anh đem người xuống đi, nằm ở chỗ này không ổn.” Tào Quốc An nói.
Lão Phương đáp một tiếng, ngoảnh lại gọi những người khác đến di chuyển thi thể.
Nhóm người đó cũng nghe lời, mỗi người một tay mà đỡ Lâm Tiểu Hà lên khỏi mặt đất.
Mọi người ầm ĩ huyên náo mà đi xuống dưới núi.
Lương Hi ngơ ngác nhìn bóng dáng nhóm người đó rời đi, trong đầu cô có vô số dấu chấm hỏi, cô học hành lâu đến vậy rồi mà chưa từng thấy ai xử lý vụ án như thế, há chẳng phải là đang xem mạng người như cỏ rác hay sao?
Lương Hi cúi đầu, trên mặt đất – nơi thi thể từng nằm, có một mảng cỏ đã bị đè ngã.
Trong bụi cỏ thấp thoáng một vật thể màu xanh.
Lương Hi khom lưng, vén mở bụi cỏ ra rồi nhặt món đồ lên.
Đây là một chiếc kẹp tóc màu xanh, trông nó rất đỗi bình thường, hẳn là nó rơi từ trên người người chết xuống.
“Sao cô còn chưa đi?” Lâm Sinh Nguyên ở phía trước gọi Lương Hi.
“Đi ngay đây.” Lương Hi móc một chiếc túi ni lông nhỏ từ trong túi ra, nhét kẹp tóc vào trong.
Sau đó cô lại đưa máy ảnh lên chụp hình cây đào đó, rồi mới rời khỏi nơi này.
Không biết bên cạnh chiếc Santana đã có thêm một chiếc xe đẩy tự bao giờ, mọi người khiêng Lâm Tiểu Hà lên xe đẩy, lại sôi nổi bàn bạc một phen, chẳng bao lâu sau, Tứ nhi lấy một chuỗi dây pháo từ trên xe đẩy ra.
Lão Phương móc bật lửa ra rồi đốt cháy dây pháo.
“Đùng đùng… đùng đùng…”
Tiếng pháo vang dội khắp đồng ruộng, Tứ nhi và mấy thanh niên trẻ tuổi hò hét vài tiếng rồi kéo xe đẩy xuống núi.
Lương Hi chưa từng nhìn thấy cảnh này, cô kinh ngạc ngơ ngác.
“Sao thế? Chưa từng thấy người nông thôn tổ chức đám tang à?” Lâm Sinh Nguyên ở ngay bên cạnh Lương Hi, cậu hỏi.
Lương Hi lắc đầu, ngay sau đó cô mới phản ứng lại kịp: “Thế nhưng… chẳng phải chúng ta nên đem thi thể của cô ấy về à? Phải xác nhận nguyên nhân tử vong chứ…”
“Hả?” Lâm Sinh Nguyên nhìn Lương Hi một cách khó hiểu: “Xác nhận thế nào?”
“Giải… phẫu…?”
“Cô đừng đùa nữa.” Lâm Sinh Nguyên khua khua tay: “Chúng ta ở đây đâu có điều kiện để làm thế, hơn nữa, rõ ràng là do cô ấy tự sát, có gì đáng để giải phẫu đâu.”
“Không chừng là ngụy tạo thành tự sát.”
Lâm Sinh Nguyên cười đùa một tiếng: “Cô cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai sẽ giết cô ấy cơ chứ? Rảnh rỗi chắc?”
Nhà Lâm Tiểu Hà rất nghèo, chỉ có hai gian phòng gạch đất và một gian nhà cỏ tranh bé nhỏ, cửa sổ che vài miếng vải dầu rách, bãi phơi lúa lởm chởm, rất nhiều cỏ dại mọc hoang tàn, dưới mái hiên thì có mấy con gà mái già thong dong đi lang thang.
Lương Hi đứng trên bãi phơi lúa mà quan sát ngôi nhà này, trong mắt chỉ toàn là vẻ khó lòng mà tưởng tượng được.
“Người trong thành phố chưa từng trải, nhà này cũng được coi là nhà khá giả rồi đấy, còn có nhà nghèo hơn bọn họ nữa kìa.” Lâm Sinh Nguyên nói xong thì duỗi cổ nhìn nhìn vào trong nhà chính: “Chậc, sao nhiều bằng khen thế nhỉ.”
Lương Hi nhìn vào trong theo ánh mắt của Lâm Sinh Nguyên, bức tường trong nhà chính có màu vàng đất thuần túy nhất, chính giữa nhà chính đang treo một bức tranh Tết “Năm nào cũng dư dả”, trên tranh phủ đầy bụi bặm, bên dưới bức tranh thì treo kệ thờ cúng, hai ngọn nến màu đỏ đã đốt được một nửa được đặt ở đó trông như hai người lính gác vậy, trên bức tường bên phải treo mười mấy cái bằng khen vàng đỏ đan xen nhau.
“Của Lâm Tiểu Hà à?”
“Không chắc nữa, nhà này còn có một cậu con trai, thời gian này thì hẳn là đang học bù ở trường.”
Lương Hi cười nhạt, lại là một gia đình trọng nam khinh nữ.
Cô muốn vào nhà chính xem cho rõ.
Ai ngờ, vừa mới bước lên bậc thềm thì đã bị Tào Quốc An đi từ trong nhà chính ra chặn lại.
Tào Quốc An trừng mắt với Lương Hi, khẽ nói: “Chẳng phải đã bảo các người nhanh chóng quay về rồi sao? Đi theo qua đây làm gì?”
Lương Hi cảm thấy Tào Quốc An có thành kiến với cô, bắt đầu từ lúc cô vào đồn cảnh sát thì ông đã nhăn mặt nhíu mày đủ kiểu với cô, rõ ràng là cô chẳng vi phạm lỗi gì cả.
Lẽ nào chỉ đơn giản là ông không vừa mắt cô thôi sao?
Lương Hi nén giận: “Đồn trưởng, chú không cảm thấy đáng nghi sao?”
Tào Quốc An không kiên nhẫn: “Đáng nghi cái gì?”
Lương Hi: “Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Tào Quốc An: “Sao tôi biết được chứ? Sao cô không đi mà hỏi cô ấy?”
Lương Hi suy tư một hồi rồi lại nói: “Có lẽ chúng ta nên kêu chồng cô ấy qua để điều tra, thường thì trong những trường hợp thế này, chồng là người có hiềm nghi lớn nhất.”
“Cô xem phim Hồng Kông nhiều quá rồi à?” Tào Quốc An hạ thấp giọng xuống rồi nói: “Tôi nói cho cô biết, bớt nói mấy lời lung tung lại đi, gây rắc rối thì tôi không bảo vệ được cô đâu.”
“Đồn trưởng.” Lương Hi tranh luận dựa theo lý lẽ: “Chú có ý kiến với tôi phải không?”
“Xàm xí!”
“Thế thì tại sao tôi đưa ra thắc mắc hợp lý mà cũng không được? Nếu như chú cảm thấy không cần tôi thì cứ nói thẳng ra đi, dù gì thì tôi cũng sẽ không rời đi đâu.” Lương Hi đã kích động rồi.
Tào Quốc An khiển trách: “Cô nhỏ tiếng lại một chút đi.”
Lương Hi: “Tôi cần một lời giải thích.”
Tào Quốc An hít sâu một hơi: “Lâm Tiểu Hà đã mang thai con của Trương Vạn Lâm, Trương Vạn Lâm đã hơn bốn mươi, què chân, lớn tuổi rồi mới lấy được một người vợ, đã thế, vợ cậu ta đang mang thai con của cậu ta, đó là con nối dõi của cậu ta, cô cảm thấy cậu ta nỡ giết chết cô ấy sao?”
Ừm… nghe ra thì có vẻ hoang đường nhưng cũng khá hợp lý, bấy giờ, Lương Hi không thể phản bác lại được.
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa, Lâm Sinh Nguyên, cậu nhanh chóng dẫn cô ấy quay về đi, chuyện ở đây thì cứ để cho tôi và lão Phương xử lý.”
Tào Quốc An tỏ ý muốn đuổi người, Lương Hi không thể nói thêm cái gì nữa nên ôm tâm trạng bực dọc mà theo Lâm Sinh Nguyên đi vào con đường quay về đồn cảnh sát.
Con đường nhỏ dưới quê rất hẹp, vừa hay chỉ đủ để hai người đi lướt qua nhau, Lâm Sinh Nguyên đi ở đằng trước, Lương Hi đi theo ở đằng sau.
“Tôi quên hỏi cô nữa.” Lâm Sinh Nguyên quay đầu nhìn, hỏi rằng: “Sao cô không sợ xác chết thế?”
“Là thi thể.”
“Hả?”
“Có tên có họ, là thi thể.” Lương Hi lại nói.
Lâm Sinh Nguyên lẩm bẩm: “Gần giống nhau.
Để tôi nói cho cô nghe, một khi cô gái này chết đi, thì rất nhiều người trên phố có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, bình thường cô ấy thường hay lên phố đòi ăn đòi uống, nhóm người đó mong sao cô ấy chết đi từ lâu lắm rồi.”
Lương Hi liếc xéo Lâm Sinh Nguyên, hỏi ngược lại: “Thế à?”
Lâm Sinh Nguyên: “Đúng vậy, cô vừa đến nên cũng không rõ khá nhiều chuyện ở đây, sau này cứ từ từ mà tìm hiểu.”
Lương Hi muốn nói rằng Lâm Sinh Nguyên rất vô cảm.
Nhìn mạng sống của một người cùng tuổi mình biến mất ngay trước mắt, dù thế nào đi chăng nữa thì không ai có thể thoải mái như thế cho được, cho dù cô ấy là người bệnh tâm thần thì đó cũng là một mạng người cơ mà.
Tại sao lại mong cô ấy chết đi?
Ngay lúc Lương Hi đang buồn bực khôn nguôi, thì bỗng có một người đàn ông đi đến.
Chú ấy đang mặc một bộ đồ màu xanh quân đội không vừa người, vẻ mặt đầy nghiêm trọng và rất đỗi sốt ruột, bước đi khập khiễng.
Có thể thấy được rằng, chú ấy đang rất lo lắng, bởi vì lo lắng nên bước đi vốn đã không nhanh nhẹn gì cho cam trông lại càng buồn cười hơn nữa.
Lương Hi không cần suy nghĩ cũng nhận ra người này là ai… Trương Vạn Lâm, chồng của Lâm Tiểu Hà.
Lương Hi dừng bước, bình tĩnh nhìn Trương Vạn Lâm, lúc Trương Vạn Lâm đi ngang qua Lương Hi và Lâm Sinh Nguyên, chú ấy chỉ vội vã liếc nhìn hai người họ một cái, vẻ mặt vừa hèn mọn vừa buồn lo, không giống dáng vẻ của một người có thể xuống tay sát hại người khác.
Đợi chú ấy đi một đoạn khá xa, Lương Hi mới tiến lên phía trước mà kéo Lâm Sinh Nguyên lại, cô hỏi: “Cậu không quen chú ấy à?”
Lâm Sinh Nguyên không hiểu tình hình mà nhìn bóng lưng Trương Vạn Lâm, hỏi: “Ai cơ?”
Lương Hi: “Người vừa mới đi qua đó, là chồng của Lâm Tiểu Hà – Trương Vạn Lâm.”
Lâm Sinh Nguyên lắc lắc đầu: “Không biết, trong xã này nhiều người, sao tôi có thể quen biết hết tất cả mọi người cho được.
Có điều, nếu Lâm Tiểu Hà này là một người phụ nữ bình thường, thì e là chú ấy sẽ không bao giờ lọt vào mắt cô ấy được, người này rất kém cỏi, cũng chỉ có người điên mới đồng ý cuộc hôn nhân này.”
“Thế à?”
Sau khi về đến đồn cảnh sát, bụng Lương Hi đói kêu “ọc ọc”, cô đến nhà ăn của đồn cảnh sát để ăn cơm trưa, sau đó cô thay đồng phục rồi mới quay về chỗ ngồi của mình.
Kem que để trong bình giữ nhiệt đã tan thành nước từ lâu, có điều, nó vẫn còn vương lại chút hơi lạnh, Lương Hi uống một ngụm, xua đi sự nóng nực trên người mình.
Sau đó cô lấy chiếc kẹp tóc từ trong túi ni lông ra, mở sổ tay và bắt đầu tóm lược tình tiết vụ án tử vong của Lâm Tiểu Hà.
“Lâm Tiểu Hà, là họ Lâm giống họ của cậu sao?” Lương Hi hỏi Lâm Sinh Nguyên đang ngủ gục ngay bên cạnh.
Lâm Sinh Nguyên giật mình, cậu ậm ờ đáp: “Đúng vậy, tính ra thì mấy trăm năm trước chúng tôi còn là người một nhà, sao thế, cô muốn điều tra vụ án của cô ấy à?”
Lương Hi gật đầu: “Tên của cô ấy là Hiểu trong sáng sớm tinh mơ, Hà trong ráng chiều à?”
Lâm Sinh Nguyên: “Tiểu trong lớn nhỏ, Hà trong ráng chiều.”
Lương Hi cúi đầu viết tên của Lâm Tiểu Hà vào quyển sổ.
Lâm Sinh Nguyên: “Tôi nói này, cô đừng nhọc lòng vào chuyện này nữa, đây chính là một vụ án tự sát, hoàn toàn không có gì đáng để điều tra cả.
Hơn nữa, dựa theo tập tục của vùng nông thôn này, cô ấy thế này thì chắc là ngày mai sẽ được mang đi chôn đấy.”
“Ngày mai? Nhanh thế à?” Lương Hi kinh ngạc.
Lâm Sinh Nguyên: “Tự sát là không may mắn, không để được lâu.”
Lương Hi: “Thế này… là đã vi phạm quy tắc rồi đấy.”
“Chỉ có những chỗ lớn mới để ý đến quy tắc.” Lâm Sinh Nguyên ra vẻ người từng trải: “Ở xó xỉnh nhỏ bé này của chúng tôi, đồn cảnh sát mới được thành lập có mấy năm, thiết bị và nhân viên cũng chẳng đủ đầy gì, có vài ba chuyện rõ rành rành ra đó nhưng chỉ đành phải xử lý thật đơn giản.”
Lòng Lương Hi chợt thấy khó chịu, cô cảm thấy cái chết của Lâm Tiểu Hà có điểm đáng ngờ, vết thương trên người cô ấy, và cả chiếc kẹp tóc đó nữa, tất cả đều làm cho người ta thấy nghi ngờ.
“Nhưng tôi vẫn muốn điều tra.
Không thể để cho cô ấy chết không rõ ràng như vậy được, cậu còn biết chuyện gì liên quan đến Lâm Tiểu Hà hay không?”
Lâm Sinh Nguyên lắc đầu.
Chợt, như thể là cậu đã nhớ ra chuyện gì đó, cậu đứng thẳng người dậy và nói: “À! Hai năm trước cô ấy từng vào đồn cảnh sát vì đánh người khác, ở lại một đêm.”
“Vậy à?” Lương Hi thấy phấn khởi ngay tức thì.
“Đúng vậy, suýt thì là tôi cũng quên béng đi chuyện này, lúc đó tôi vừa mới đến, tối đó cô ấy làm ầm làm ĩ cả đêm không ngủ, tôi cũng không ngủ được, tôi tức muốn chết! Kết quả là, ngày hôm sau cô ấy tỉnh táo trở lại thì không ngừng xin lỗi tôi.”
Từ lời nói của Lâm Sinh Nguyên, Lương Hi bỗng nghe ra chỗ bất thường, cô hỏi: “Vẫn có lúc cô ấy bình thường ư?”
“Ừm.” Lâm Sinh Nguyên giả vờ điềm tĩnh: “Thường thì người bị bệnh này sẽ có lúc khoẻ, có lúc phát bệnh, lúc khỏe thì chẳng khác người thường là bao, còn lúc phát bệnh thì lại khiến người ta thấy mệt mỏi.”
“Cho nên, rốt cuộc là cô ấy đã đánh ai thế?” Lương Hi truy hỏi.
“À, một người mở tiệm trên phố, Đĩa gì đó Đêm Mưa gì đó, trong hồ sơ của đồn cảnh sát có, cô muốn biết thì hãy tìm lão Phương, chìa khóa phòng hồ sơ ở chỗ chú ấy.”
Xem ra phải đợi lão Phương quay về thì mới có thể biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Lương Hi thở dài.
Lâm Sinh Nguyên đang ngủ gục ngon lành.
Mà bây giờ bị Lương Hi kêu dậy nên cậu cũng không buồn ngủ nữa, cậu quan sát Lương Hi, hỏi: “Cô đã hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy rồi, thế thì tôi cũng hỏi cô một vấn đề nhé?”
Lương Hi lơ đễnh: “Cậu hỏi đi.”
Lâm Sinh Nguyên tỏ vẻ hứng thú: “Tại sao cô muốn đến xã Lục Trình vậy?”
Lương Hi ngẩng đầu lên theo bản năng.
Lâm Sinh Nguyên để lộ ánh mắt ranh mãnh, cậu gõ gõ bàn, nói: “Tôi nghe nói, bố cô là lãnh đạo trong tỉnh, cô lại có học lực cao, hẳn là tìm một công việc trong tỉnh cũng không hề khó.
Tại sao cứ phải đến chỗ hoang vu hẻo lánh thế này? Muốn ăn gì uống gì cũng không có, không lẽ là cô đã cãi nhau với bố cô rồi à?”
“Không có!” Lương Hi phủ nhận thẳng thừng, cô cũng không muốn nói chuyện riêng của mình ra một chút nào: “Tôi cảm thấy nông thôn cũng khá tốt.”
“Khá tốt?” Lâm Sinh Nguyên kinh ngạc: “Là do tôi mù hay là cô mù thế, ở đây có gì khá tốt đâu chứ, tôi dám đánh cược rằng, hết ba ngày là cô sẽ thấy hối hận!”.
Bình Luận