làm rể hào môn? ông đây khinh!
Chương 4: Gia tài lớn thì đã sao?
“Không, không có.”
Tô Nhiên chợt hoàn hồn, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô nói: “Tôi bảo người ta chuẩn bị quần áo cho anh rồi, anh mặc xong thì đi ra đây, tôi có chuyện nói với anh.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh cũng không suy nghĩ nhiều.
Đi rửa mặt trước, mặc âu phục vào, phối hợp với khí chất sẵn có của bản thân, trông anh bỗng sáng sủa hẳn ra.
Thậm chí khiến Tô Nhiên còn có ảo giác.
Liệu có khi nào người đàn ông này là cậu ấm của gia tộc lớn lánh đời nào đó không?
Nhưng nghĩ lại thì chuyện này là không thể nào.
Nếu đúng là như vậy thì Lâm Thiên Sinh đã chướng mắt đám nhà giàu tầm cỡ thành phố như họ rồi.
Phải biết rằng, các gia tộc lớn lánh đời trong truyền thuyết chỉ cần động đầu ngón tay út là có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô.
Kết hợp với bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác khi gặp Lâm Thiên Sinh lần đầu, ý nghĩ này nhanh chóng bị Tô Nhiên gạt khỏi đầu.
Lâm Thiên Sinh ngồi vào bàn ăn, cầm bữa sáng đã bày sẵn lên, ăn ngấu nghiến, mục đích chính là để trải nghiệm.
Vừa ăn anh vừa nói với Tô Nhiên: “Nói đi, cô có chuyện gì?”
Thái độ của anh chẳng khác nào tổng giám đốc ngang ngược đang hỏi thư ký của mình.
Tô Nhiên cạn lời cực kỳ.
Cô không ngờ da mặt của Lâm Thiên Sinh lại dày tới mức này.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một chút yêu thích vừa sinh ra lập tức tan thành mây khói.
Tô Nhiên nghiêm mặt nói: “Lát nữa anh tới công ty với tôi, tôi bố trí công việc cho anh.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh sửng sốt.
Sau đó, anh tỏ ý không vui, hỏi Tô Nhiên: “Bố trí công việc cho tôi ư?”
“Nhà họ Tô có gia sản hơn chục tỷ mà còn bắt tôi phải đi làm à?”
Chuyện này không giống như Lâm Thiên Sinh nghĩ.
Vậy chẳng thà bọn họ cho anh một khoản rồi đuổi anh đi còn hơn.
Đôi bên đều nhẹ nhõm.
Tô Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức không vui.
Gia tài lớn thì đã sao?
Đó là công sức của mấy đời nhà họ Tô gom góp mới có.
Xưa nay nhà họ Tô không nuôi kẻ ăn bám!
Nghiêm túc mà nói, chẳng có nhà giàu nào lại nuôi kẻ ăn bám.
Tô Nhiên suýt thì tức quá hóa cười: “Anh là đàn ông mà lại định sau này chỉ ăn chơi cả ngày, không làm việc gì hết à?”
“Hiện tại anh là con rể trên danh nghĩa của nhà tôi, anh phải quyết chí tự cường chứ!”
Tô Nhiên cảm thấy, dù cho Lâm Thiên Sinh chỉ giả vờ đi làm thôi cũng được, nhất định không thể để người khác cười nhà cô được.
Cô muốn cho bọn họ thấy, dù chỉ là tên ăn mày ven đường nhưng vào tay Tô Nhiên cô cũng sẽ hóa phượng hoàng!
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh nhìn xoáy vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhiên.
Bắt Lâm Thiên Sinh tu hành mười ngàn năm ở Tiên Giới đi làm ư?
Bảo anh đi trảm yêu trừ ma, giết người cướp của thì còn được, những chuyện khác anh không biết làm.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thiên Sinh hỏi: “Tôi không biết làm gì cả thì cô định bố trí cho tôi làm gì?”
Bị Lâm Thiên Sinh hỏi như vậy, Tô Nhiên im lặng.
Sau đó cô bất đắc dĩ hỏi: “Trước đây anh làm gì?”
“Trừ ma vệ đạo.” Lâm Thiên Sinh gần như chững chạc trả lời ngay không cần suy nghĩ một giây nào.
“Trừ ma vệ đạo?” Nghe được câu trả lời này, Tô Nhiên giật mình rồi lại tức dở khóc dở cười một lần nữa,
Cô ôm trán, chống nạnh, hoàn toàn cạn lời: “Ha ha, ôi trời ơi, tôi thực sự…”
“Đúng là y hệt như thông tin điều tra được, anh trẻ trâu quá đấy, lại còn trừ ma vệ đạo nữa cơ!”
Sau khi cười sấp cười ngửa xong, Tô Nhiên lại hòa nhã nói: “Được rồi, tôi không quan tâm trước đây anh làm gì nhưng từ nay anh phải nghe lời tôi, được chứ?”
Lâm Thiên Sinh trầm tư hồi lâu, sau đó hỏi: “Vậy tôi có lương không?”
Tô Nhiên nói: “Có, hơn nữa còn là lương cao.”
Lâm Thiên Sinh hài lòng, gật đầu: “Vậy được, nhưng phải là công việc tôi thích mới được, nếu không dù tiền lương có cao thế nào tôi cũng không làm đâu.”
Nghe vậy, Tô Nhiên hơi giận nhưng cô cũng không biết phải nổi giận với anh như thế nào.
Hiện tại cô đã hiểu sơ sơ tính cách của anh rồi.
Lười! Không có chút chí tiến thủ nào!
Hết thuốc chữa!
Kẻ thất bại!
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Vì mặt mũi của nhà họ Tô, thôi thì đành đào tạo lại Lâm Thiên Sinh từ đầu như huấn luyện một đứa trẻ vậy.
Sau đó, Tô Nhiên dẫn Lâm Thiên Sinh tới văn phòng công ty.
Sau khi chọn tới chọn lui suốt cả ngày.
Toàn bộ tập đoàn không hề có công việc nào phù hợp với Lâm Thiên Sinh.
“Không phải chứ? Chỉ bảo anh ngồi làm việc trong phòng, ký giấy tờ, thỉnh thoảng đi giám sát tiến độ công việc của cấp dưới thôi mà anh cũng không làm được sao?”
“Công việc này vừa thoải mái vừa tự do, bao nhiêu người nằm mơ còn chẳng được, thế mà anh lại không làm à?”
Trong phòng làm việc, Tô Nhiên hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Thiên Sinh, đồng thời cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Lúc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu.
Ngoài đẹp trai ra, Lâm Thiên Sinh thực sự không còn gì khác nữa!
Lâm Thiên Sinh phẩy tay, đáp: “Không được, không được, công việc này quá buồn tẻ, không thú vị, tôi không thích.”
Lúc ở Tiên Giới, anh đã ghét việc lục đục với nhau lắm rồi.
Giờ trở lại phàm trần lại bảo anh ở trong văn phòng cả ngày, còn thỉnh thoảng đi giám sát người khác làm việc ư?
Lâm Thiên Sinh cảm thấy, vậy thì thà bảo anh đi làm công nhân vệ sinh còn hay hơn.
Hơn nữa, trong lòng cô không thừa nhận tôi là chồng cô thì tại sao một trong những người có sức chiến đấu mạnh nhất Tiên Giới như anh lại phải giữ thể diện cho nhà họ Tô?
Tô Nhiên tức lắm, khuôn mặt nhỏ hết đỏ lại xanh.
Một lát sau, cô thất vọng nói: “Thôi được, tùy anh thích làm gì thì làm nhưng không thể không làm gì được, tôi không muốn người khác nghĩ chồng của Tô Nhiên là một gã ăn hại!”
Lâm Thiên Sinh sống mười ngàn năm, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tô Nhiên.
Cô muốn anh hãy cố gắng phấn đấu để những người cười chê nhà họ phải ngậm miệng lại.
Nhất là nhà họ Lăng, phải trả đũa lại bọn họ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Thiên Sinh phải chịu khó cố gắng phấn đấu.
“Tôi thấy làm bảo vệ khá hợp với tôi.”
Giữa lúc bầu không khí đang đông cứng lại, Lâm Thiên Sinh bỗng nói.
“Anh nói sao?”
“Bảo vệ?”
Anh không nói câu này ra còn đỡ.
Anh nói ra rồi, Tô Nhiên tức tới nỗi suýt thì nhảy dựng lên, đấm cho anh một cú.
Đường đường là con rể ở rể của nhà họ Tô mà lại chỉ muốn làm một tên bảo vệ thôi ư?
Lâm Thiên Sinh gật đầu.
Tô Nhiên tức đỏ cả mặt, mũi thở phì phò.
Nếu thế thì Lâm Thiên Sinh nghèo cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng nhất định cô sẽ không để Lâm Thiên Sinh đi làm bảo vệ.
Cho dù nhốt anh trong nhà, cô cũng không thể để Lâm Thiên Sinh ra ngoài làm cô mất mặt được.
Hiện tại không thể ly hôn được.
Vì khi đăng ký kết hôn, nhà họ Lăng đã gài bẫy nhà họ Tô.
Nếu họ ly hôn thì Lâm Thiên Sinh sẽ được chia một nửa gia tài của nhà họ Tô.
Chuyện này chắc chắn sẽ là một khoản thiệt hại lớn với gia đình họ.
Tô Nhiên chợt hoàn hồn, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô nói: “Tôi bảo người ta chuẩn bị quần áo cho anh rồi, anh mặc xong thì đi ra đây, tôi có chuyện nói với anh.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh cũng không suy nghĩ nhiều.
Đi rửa mặt trước, mặc âu phục vào, phối hợp với khí chất sẵn có của bản thân, trông anh bỗng sáng sủa hẳn ra.
Thậm chí khiến Tô Nhiên còn có ảo giác.
Liệu có khi nào người đàn ông này là cậu ấm của gia tộc lớn lánh đời nào đó không?
Nhưng nghĩ lại thì chuyện này là không thể nào.
Nếu đúng là như vậy thì Lâm Thiên Sinh đã chướng mắt đám nhà giàu tầm cỡ thành phố như họ rồi.
Phải biết rằng, các gia tộc lớn lánh đời trong truyền thuyết chỉ cần động đầu ngón tay út là có thể tiêu diệt toàn bộ nhà họ Tô.
Kết hợp với bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác khi gặp Lâm Thiên Sinh lần đầu, ý nghĩ này nhanh chóng bị Tô Nhiên gạt khỏi đầu.
Lâm Thiên Sinh ngồi vào bàn ăn, cầm bữa sáng đã bày sẵn lên, ăn ngấu nghiến, mục đích chính là để trải nghiệm.
Vừa ăn anh vừa nói với Tô Nhiên: “Nói đi, cô có chuyện gì?”
Thái độ của anh chẳng khác nào tổng giám đốc ngang ngược đang hỏi thư ký của mình.
Tô Nhiên cạn lời cực kỳ.
Cô không ngờ da mặt của Lâm Thiên Sinh lại dày tới mức này.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Một chút yêu thích vừa sinh ra lập tức tan thành mây khói.
Tô Nhiên nghiêm mặt nói: “Lát nữa anh tới công ty với tôi, tôi bố trí công việc cho anh.”
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh sửng sốt.
Sau đó, anh tỏ ý không vui, hỏi Tô Nhiên: “Bố trí công việc cho tôi ư?”
“Nhà họ Tô có gia sản hơn chục tỷ mà còn bắt tôi phải đi làm à?”
Chuyện này không giống như Lâm Thiên Sinh nghĩ.
Vậy chẳng thà bọn họ cho anh một khoản rồi đuổi anh đi còn hơn.
Đôi bên đều nhẹ nhõm.
Tô Nhiên nghe vậy, sắc mặt lập tức không vui.
Gia tài lớn thì đã sao?
Đó là công sức của mấy đời nhà họ Tô gom góp mới có.
Xưa nay nhà họ Tô không nuôi kẻ ăn bám!
Nghiêm túc mà nói, chẳng có nhà giàu nào lại nuôi kẻ ăn bám.
Tô Nhiên suýt thì tức quá hóa cười: “Anh là đàn ông mà lại định sau này chỉ ăn chơi cả ngày, không làm việc gì hết à?”
“Hiện tại anh là con rể trên danh nghĩa của nhà tôi, anh phải quyết chí tự cường chứ!”
Tô Nhiên cảm thấy, dù cho Lâm Thiên Sinh chỉ giả vờ đi làm thôi cũng được, nhất định không thể để người khác cười nhà cô được.
Cô muốn cho bọn họ thấy, dù chỉ là tên ăn mày ven đường nhưng vào tay Tô Nhiên cô cũng sẽ hóa phượng hoàng!
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh nhìn xoáy vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhiên.
Bắt Lâm Thiên Sinh tu hành mười ngàn năm ở Tiên Giới đi làm ư?
Bảo anh đi trảm yêu trừ ma, giết người cướp của thì còn được, những chuyện khác anh không biết làm.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thiên Sinh hỏi: “Tôi không biết làm gì cả thì cô định bố trí cho tôi làm gì?”
Bị Lâm Thiên Sinh hỏi như vậy, Tô Nhiên im lặng.
Sau đó cô bất đắc dĩ hỏi: “Trước đây anh làm gì?”
“Trừ ma vệ đạo.” Lâm Thiên Sinh gần như chững chạc trả lời ngay không cần suy nghĩ một giây nào.
“Trừ ma vệ đạo?” Nghe được câu trả lời này, Tô Nhiên giật mình rồi lại tức dở khóc dở cười một lần nữa,
Cô ôm trán, chống nạnh, hoàn toàn cạn lời: “Ha ha, ôi trời ơi, tôi thực sự…”
“Đúng là y hệt như thông tin điều tra được, anh trẻ trâu quá đấy, lại còn trừ ma vệ đạo nữa cơ!”
Sau khi cười sấp cười ngửa xong, Tô Nhiên lại hòa nhã nói: “Được rồi, tôi không quan tâm trước đây anh làm gì nhưng từ nay anh phải nghe lời tôi, được chứ?”
Lâm Thiên Sinh trầm tư hồi lâu, sau đó hỏi: “Vậy tôi có lương không?”
Tô Nhiên nói: “Có, hơn nữa còn là lương cao.”
Lâm Thiên Sinh hài lòng, gật đầu: “Vậy được, nhưng phải là công việc tôi thích mới được, nếu không dù tiền lương có cao thế nào tôi cũng không làm đâu.”
Nghe vậy, Tô Nhiên hơi giận nhưng cô cũng không biết phải nổi giận với anh như thế nào.
Hiện tại cô đã hiểu sơ sơ tính cách của anh rồi.
Lười! Không có chút chí tiến thủ nào!
Hết thuốc chữa!
Kẻ thất bại!
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hy vọng.
Vì mặt mũi của nhà họ Tô, thôi thì đành đào tạo lại Lâm Thiên Sinh từ đầu như huấn luyện một đứa trẻ vậy.
Sau đó, Tô Nhiên dẫn Lâm Thiên Sinh tới văn phòng công ty.
Sau khi chọn tới chọn lui suốt cả ngày.
Toàn bộ tập đoàn không hề có công việc nào phù hợp với Lâm Thiên Sinh.
“Không phải chứ? Chỉ bảo anh ngồi làm việc trong phòng, ký giấy tờ, thỉnh thoảng đi giám sát tiến độ công việc của cấp dưới thôi mà anh cũng không làm được sao?”
“Công việc này vừa thoải mái vừa tự do, bao nhiêu người nằm mơ còn chẳng được, thế mà anh lại không làm à?”
Trong phòng làm việc, Tô Nhiên hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Thiên Sinh, đồng thời cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Lúc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu.
Ngoài đẹp trai ra, Lâm Thiên Sinh thực sự không còn gì khác nữa!
Lâm Thiên Sinh phẩy tay, đáp: “Không được, không được, công việc này quá buồn tẻ, không thú vị, tôi không thích.”
Lúc ở Tiên Giới, anh đã ghét việc lục đục với nhau lắm rồi.
Giờ trở lại phàm trần lại bảo anh ở trong văn phòng cả ngày, còn thỉnh thoảng đi giám sát người khác làm việc ư?
Lâm Thiên Sinh cảm thấy, vậy thì thà bảo anh đi làm công nhân vệ sinh còn hay hơn.
Hơn nữa, trong lòng cô không thừa nhận tôi là chồng cô thì tại sao một trong những người có sức chiến đấu mạnh nhất Tiên Giới như anh lại phải giữ thể diện cho nhà họ Tô?
Tô Nhiên tức lắm, khuôn mặt nhỏ hết đỏ lại xanh.
Một lát sau, cô thất vọng nói: “Thôi được, tùy anh thích làm gì thì làm nhưng không thể không làm gì được, tôi không muốn người khác nghĩ chồng của Tô Nhiên là một gã ăn hại!”
Lâm Thiên Sinh sống mười ngàn năm, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tô Nhiên.
Cô muốn anh hãy cố gắng phấn đấu để những người cười chê nhà họ phải ngậm miệng lại.
Nhất là nhà họ Lăng, phải trả đũa lại bọn họ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Thiên Sinh phải chịu khó cố gắng phấn đấu.
“Tôi thấy làm bảo vệ khá hợp với tôi.”
Giữa lúc bầu không khí đang đông cứng lại, Lâm Thiên Sinh bỗng nói.
“Anh nói sao?”
“Bảo vệ?”
Anh không nói câu này ra còn đỡ.
Anh nói ra rồi, Tô Nhiên tức tới nỗi suýt thì nhảy dựng lên, đấm cho anh một cú.
Đường đường là con rể ở rể của nhà họ Tô mà lại chỉ muốn làm một tên bảo vệ thôi ư?
Lâm Thiên Sinh gật đầu.
Tô Nhiên tức đỏ cả mặt, mũi thở phì phò.
Nếu thế thì Lâm Thiên Sinh nghèo cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng nhất định cô sẽ không để Lâm Thiên Sinh đi làm bảo vệ.
Cho dù nhốt anh trong nhà, cô cũng không thể để Lâm Thiên Sinh ra ngoài làm cô mất mặt được.
Hiện tại không thể ly hôn được.
Vì khi đăng ký kết hôn, nhà họ Lăng đã gài bẫy nhà họ Tô.
Nếu họ ly hôn thì Lâm Thiên Sinh sẽ được chia một nửa gia tài của nhà họ Tô.
Chuyện này chắc chắn sẽ là một khoản thiệt hại lớn với gia đình họ.
Bình Luận