lời nói dối của em cũng êm tai
Chương 2: Động đất ở thành phố Xuyên (2)
Trong mơ, Tần Phỉ đang ăn lẩu, cô vừa mới cho lá sách vào nồi thì bàn ghế bắt đầu rung lắc, nước lẩu đỏ sẫm trong nồi bắn ra tung tóe, cô vừa tránh nước lẩu vừa kêu “Lá sách của tôi” thì bị cơn rung chuyển dữ dội đánh thức. Tần Phỉ mơ màng nghĩ rằng mình vẫn còn trong giấc mơ thì Cà Phê đã xông vào phòng: “Chị ơi, mau dậy đi, động đất rồi…”
“Động đất?” Cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, mắt còn chưa kịp mở thì giá treo quần áo dựng trước cửa đã đổ “đùng” xuống đất. Tiếng động này làm cô tỉnh hẳn, đèn thủy tinh trên trần đang đong đưa qua lại, phát ra tiếng leng keng còn bàn ghế đã đổ lăn lóc khắp nơi, ngay cả giường ngủ cũng đang rung lắc.
Tần Phỉ không kịp suy nghĩ nhiều, cô tóm lấy quần áo quấn lên người, kéo Cà Phê trốn vào nhà vệ sinh.
“Chị ơi, chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Cà Phê sắp sợ đến phát khóc rồi.
“Tầm bậy tầm bạ, chết cái gì mà chết, chị còn chưa sống đủ đâu.” Cơn địa chấn vẫn đang tiếp tục, Tần Phỉ run cầm cập mở điện thoại ra gọi cho Nhậm Tư Tề. Cô phải gọi mấy cuộc thì mới nối máy được, chưa đợi cô kêu cứu Nhậm Tư Tề đã lên tiếng trước: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Biệt thự Long Để ở thành phố Xuyên. Xảy ra động đất rồi, tớ và…”
“Động đất ở huyện Lâm, thành phố Xuyên chỉ là dư chấn, cậu không cần lo lắng.”
Tần Phỉ ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thở xong lại nghe thấy bên kia điện thoại nói: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, tớ đã nói với người phụ trách hội chữ thập đỏ rồi, cậu sẽ đi cùng đoàn bác sĩ của họ tới huyện Lâm để cứu trợ.”
“Sếp à, cậu muốn đưa tớ vào chỗ chết à?” Tần Phỉ hét lớn.
Nhậm Tư Tề gằn giọng: “Đây là cơ hội duy nhất để cậu tẩy trắng đấy, thà chết vinh còn hơn sống nhục chứ. Đừng nói nhiều nữa, người phụ trách hội chữ thập đỏ là Uất Triết Thành bạn học cấp hai của tụi mình. Cậu cũng biết người này mà, ngày mai cậu ta sẽ đến đón cậu. Thay vì kêu gào thì cậu tranh thủ thời gian dọn dẹp đồ đạc đi.”
“Dọn dẹp cái gì chứ, với danh tiếng đó của hội chữ thập đỏ thì họ tẩy trắng cho tớ hay tớ tẩy trắng cho họ? Cho dù cậu muốn tớ đi chết cũng phải đưa đến tổ chức nào có danh tiếng tốt một chút chứ?”
“Tổ chức có danh tiếng tốt làm gì có thời gian để ý đến cậu, hội chữ thập đỏ chịu dẫn cậu đi là vì có quan hệ với bạn học cũ cộng thêm việc tôi dùng danh nghĩa của cậu quyên góp một ngàn cái lều và hơn một triệu vật tư y tế đấy. Cậu đừng nói gì nhiều nữa.” Chưa đợi Tần Phỉ kêu ca thì điện thoại đã ngắt máy.
Tần Phỉ khóc không ra nước mắt, túm tóc nhảy tâng tâng trong nhà vệ sinh.
“Ông chủ sai người đến đón chúng ta phải không chị?”
Tần Phỉ nhìn khuôn mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của Cà Phê, cô tàn nhẫn nói: “Sếp Nhậm không có tính người, sai người đến đón chúng ta vào chỗ chết.”
“Hành Tri Chỉ, hợp đồng giữa anh và MSF đã hết hạn rồi, anh không cần thiết phải tham gia vào lần cứu trợ này đâu.”
Trận động đất cấp 8, cường độ lên đến 11 độ richter, cơn địa chấn đã làm rung chuyển một nửa Trung Quốc. Ngay lập tức, tổ chức từ thiện MSF đã liên lạc với hội chữ thập đỏ địa phương để thành lập đội cứu hộ y tế và quyết định tiến vào khu vực bị nạn nghiêm trọng nhất. Mọi người đều biết rõ, nhiệm vụ cứu trợ lần này khó khăn và nguy hiểm như thế nào, không biết họ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn hay không và ngay cả việc để an toàn tiến vào khu vực thiên tai cũng là thử thách khó.
“Tôi là bác sĩ.”
Hành Tri Chỉ chỉ trả lời vỏn vẹn bốn từ nhưng lại đánh mạnh vào lòng Bạch Mộng khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vì chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình. Nhưng lúc này không có thời gian để cô xấu hổ vì đoàn xe cứu trợ của hội chữ thập đỏ đã đến nơi. Tất cả bác sĩ phải xuất phát ngay lập tức, không được chậm trễ giây phút nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Mộng là một trong những người phụ trách nhiệm vụ lần này, cô vừa lên xe đã bàn bạc phương án cứu trợ với Uất Triết Thành - người phụ trách hội chữ thập đỏ, nhưng xe đi chưa xa đã dừng lại.
Uất Triết Thành giải thích: “Còn một tình nguyện viên nữa.”
Anh vừa dứt lời, Tần Phỉ đeo mắt kính và Cà Phê đeo balo vô cùng to bước lên xe. Hai người đứng ở ngay chỗ cửa xe, đối mặt với nhóm người bên trong, nhìn thế nào cũng không giống sẽ đi cùng nhau.
Uất Triết Thành cau mày: “Sao có tới hai người, bọn tôi chỉ đồng ý dẫn theo một người thôi.”
Cà Phê lập tức giơ tay: “Tôi sẽ tự túc mà.”
Tự túc gì chứ? Con bé nông thôn không có đầu óc này ở đây ra vậy?
“Cô định đi du lịch à? Lại còn tự túc nữa chứ? Chúng tôi đi cứu trợ, không phải đi chơi đâu.” Uất Triết Thành nổi giận hét lên.
Tần Phỉ làm thinh không để ý tới ai mà tìm chỗ ngồi. Cà Phê rụt cổ lại hành động như một tên vô lại nói rằng dù có chuyện gì cô cũng sẽ không xuống xe rồi ngồi xuống.
Uất Triết Thành tức giận đứng dậy định đuổi người nhưng vừa đi được một bước đã nghe thấy câu “thêm một ngàn cái lều nữa”.
Bước chân anh bỗng khựng lại vì khi thảm họa xảy ra thứ thiếu nhất chính là vật tư. Mặc dù bọn họ vẫn chưa đến khu vực thiên tai nhưng không cần nghĩ cũng biết chỗ đó thiếu nhất chính là nhu yếu phẩm hàng ngày và vật tư y tế.
Uất Triết Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô sẵn lòng đi chết, không ai ngăn cô được. Bác tài, lái xe đi.”
Xe tiếp tục đi nhưng bầu không khí trong xe trở nên hơi kỳ lạ vì có thêm sự xuất hiện của Tần Phỉ và Cà Phê. Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào hai người họ nhưng đều bỏ qua người kỳ lạ hơn.
Hành Tri Chỉ lúc này ngồi ở hàng ghế cuối siết chặt nắm đấm, nhìn Tần Phỉ ngồi trước, trong lòng anh như trải qua một trận động đất, núi lở đất nứt.
Tại sao cô ấy ở đây?
“Đây không phải là người mẫu quyến rũ chồng người ta đó sao? Cô ta muốn nhờ việc cứu trợ thiên tai để tẩy trắng bản thân à.” Y tá Mỹ Lan ở sau đã đưa ra đáp án.
Giọng nói của Mỹ Lan không nhỏ, một nửa người trên xe đều có thể nghe được, ánh mắt mọi người khi nhìn Tần Phỉ có thêm ý khinh bỉ và chán ghét.
Tần Phỉ làm lơ còn Cà Phê thì tức giận quay đầu trừng mắt với Mỹ Lan. Mỹ Lan bị trừng mắt liền nói với giọng khiêu khích: “Mặt dày.”
“Cô nói ai mặt dày?” Cà Phê thay đổi dáng vẻ nhát gan khi ở với Tần Phỉ, lúc này khuôn mặt tròn trịa của cô ấy giống hệt một con cá nóc.
“Ai mặt dày thì tôi nói người đó, ai làm người thứ ba thì tự biết.” Mỹ Lan không chịu yếu thế mà đáp trả thì vị nhân viên y tế bên cạnh kéo lại, cô ta “hừ” một cái rồi quay đầu đi.
Cà Phê còn muốn tranh luận nhưng đã bị Tần Phỉ giữ tay lại, cô ấy ấm ức kêu một tiếng “chị”.
“Tiền đồ.” Tần Phỉ mắng nhỏ một tiếng, rồi ung dung lên tiếng: “Phụ nữ không giữ được chồng mình, không dám thừa nhận sự thất bại của bản thân thì chỉ đành vặt lá tìm sâu trên người người phụ nữ khác. Việc gì em phải cãi nhau với loại phụ nữ thất bại này chứ? Có rớt giá hay không?”
“Rớt giá!” Cà Phê ra sức đồng ý, quay đầu lại nhướng mày nhìn Mỹ Lan.
“Mấy người nói ai thất bại?” Lúc này Mỹ Lan nổi nóng thật rồi, cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hét lên.
Cà Phê cũng đứng dậy, không chịu yếu thế, đáp lại: “Ai thất bại thì nói người đó, ai không giữ được chồng thì người đó biết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô im đi.” Không đợi Mỹ Lan lên tiếng lần nữa, Uất Triết Thành đã đứng dậy.
“Sao anh không bảo cô ta im đi, cô ta khiêu khích tôi trước mà.” Cà Phê tỏ vẻ không phục, đi về phía Uất Triết Thành có ý định muốn tranh luận một phen.
“Trông chừng trợ lý của mình đi Tần Phỉ.” Uất Triết Thành tức đến đau đầu.
Tần Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, đứng dậy kéo Cà Phê: “Vậy cũng mời cậu quản lý tốt người của mình.”
“Cậu quản lý tốt mình… Á…” Lời còn chưa dứt, một tiếng động lớn vang lên, xe đã lao vùn vụt, lạng chỗ này lách chỗ kia. Uất Triết Thành chỉ kịp kéo Cà Phê đang ở gần anh nhất, giữ chặt cô trên ghế.
Tần Phỉ bị hất ra ngoài theo quán tính, lúc cô cho rằng mình sắp đụng vào vách xe thì cơ thể bị kéo mạnh lại, cả người bị giữ chặt trong cái ôm ấm áp. Một tiếng “đùng” lớn vang lên, một âm thanh khe khẽ vang bên tai.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh không ai có thời gian suy nghĩ, không ngừng tiếng đá và cây đổ vang lên phía sau, xe vẫn đang lao vun vút nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển mạnh mẽ từ mặt đất.
Mỗi lần đều cực kỳ rõ ràng và ngày càng rõ ràng hơn.
Tần Phỉ nhắm mắt, cơ thể run lên một cách không thể kiểm soát.
“Đừng sợ, chỉ là dư chấn.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, mang đến cho người ta cảm giác an toàn lạ kỳ.
Cô run rẩy mở mắt ra, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhẵn bóng và đôi môi mỏng mím chặt của anh, sạch sẽ lại quyến rũ. Tần Phỉ cảm thấy bản thân mình chắc bị điên rồi, ở thời khắc nguy hiểm này mà cô còn có tâm trạng đánh giá nét quyến rũ của một người đàn ông xa lạ.
“Chị ơi, hu hu hu. Chị ơi, chị không sao chứ?” Dư chấn qua đi, xe ổn định trở lại, tiếng khóc của Cà Phê cũng vang lên.
Cánh tay vẫn luôn ôm chặt Tần Phỉ buông lỏng ra, không ngờ cô lại cảm thấy hơi hụt hẫng, người đàn ông chống tay lên ghế đứng dậy. Ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào đúng lúc chiếu lên người anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng bình thường, tay áo hơi xắn lên để lộ cánh tay. Anh duỗi tay về phía cô, mười ngón tay thon dài, móng tay được cắt giống hệt như con người anh vậy, ngay ngắn và sạch sẽ.
Tần Phỉ bỗng khựng lại một lúc, rồi mới đưa tay cho anh, đứng dậy theo lực kéo của anh.
“Cô không sao chứ?” Hành Tri Chỉ lo lắng hỏi cô.
“Không sao.” Tần Phỉ cong khóe môi: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Hành Tri Chỉ thở phào, khi chạm mắt với cô, vành tai anh nóng lên rồi trở về chỗ ngồi như đang bỏ trốn.
“Chị, chị không sao chứ, làm em hết hồn.” Cà Phê lao tới, kéo Tần Phỉ hỏi một tràng không ngừng.
“Không sao, không sao, chị không bị gì cả.” Tần Phỉ kiên nhẫn trả lời cô ấy, nhưng đầu vẫn không kìm được mà quay đi. Ánh mắt cô rơi vào “tia sáng kia”, khóe môi cô lại nhếch lên khi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh.
Không ngờ anh lại đỏ mặt, thật là ngây thơ.
Hành Tri Chỉ vừa ngẩng đầu, đúng lúc va phải ánh mắt nghiền ngẫm của cô, vành tai anh lại đỏ hơn nữa. Anh muốn trốn tránh theo bản năng nhưng nhìn thấy người đang nhìn mình hơi cử động đôi môi hồng hào, khẩu hình rõ ràng… Trùng hợp quá.
Hành Tri Chi ngẩn người, tim anh đập nhanh không biết là hưng phấn hay hoảng hốt.
Giây tiếp theo, đôi môi hơi nhếch lên kia lại khẽ mấp máy… Anh thích tôi.
“Đùng” một tiếng, anh chỉ cảm thấy trái tim mình lại gặp một trận động đất dữ dội, trong đầu đều là câu hỏi.
Cô ấy nhận ra mình rồi sao?
Cô ấy biết mình thích cô ấy sao?
“Động đất?” Cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, mắt còn chưa kịp mở thì giá treo quần áo dựng trước cửa đã đổ “đùng” xuống đất. Tiếng động này làm cô tỉnh hẳn, đèn thủy tinh trên trần đang đong đưa qua lại, phát ra tiếng leng keng còn bàn ghế đã đổ lăn lóc khắp nơi, ngay cả giường ngủ cũng đang rung lắc.
Tần Phỉ không kịp suy nghĩ nhiều, cô tóm lấy quần áo quấn lên người, kéo Cà Phê trốn vào nhà vệ sinh.
“Chị ơi, chúng ta sẽ chết ở đây sao?” Cà Phê sắp sợ đến phát khóc rồi.
“Tầm bậy tầm bạ, chết cái gì mà chết, chị còn chưa sống đủ đâu.” Cơn địa chấn vẫn đang tiếp tục, Tần Phỉ run cầm cập mở điện thoại ra gọi cho Nhậm Tư Tề. Cô phải gọi mấy cuộc thì mới nối máy được, chưa đợi cô kêu cứu Nhậm Tư Tề đã lên tiếng trước: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Biệt thự Long Để ở thành phố Xuyên. Xảy ra động đất rồi, tớ và…”
“Động đất ở huyện Lâm, thành phố Xuyên chỉ là dư chấn, cậu không cần lo lắng.”
Tần Phỉ ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thở xong lại nghe thấy bên kia điện thoại nói: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, tớ đã nói với người phụ trách hội chữ thập đỏ rồi, cậu sẽ đi cùng đoàn bác sĩ của họ tới huyện Lâm để cứu trợ.”
“Sếp à, cậu muốn đưa tớ vào chỗ chết à?” Tần Phỉ hét lớn.
Nhậm Tư Tề gằn giọng: “Đây là cơ hội duy nhất để cậu tẩy trắng đấy, thà chết vinh còn hơn sống nhục chứ. Đừng nói nhiều nữa, người phụ trách hội chữ thập đỏ là Uất Triết Thành bạn học cấp hai của tụi mình. Cậu cũng biết người này mà, ngày mai cậu ta sẽ đến đón cậu. Thay vì kêu gào thì cậu tranh thủ thời gian dọn dẹp đồ đạc đi.”
“Dọn dẹp cái gì chứ, với danh tiếng đó của hội chữ thập đỏ thì họ tẩy trắng cho tớ hay tớ tẩy trắng cho họ? Cho dù cậu muốn tớ đi chết cũng phải đưa đến tổ chức nào có danh tiếng tốt một chút chứ?”
“Tổ chức có danh tiếng tốt làm gì có thời gian để ý đến cậu, hội chữ thập đỏ chịu dẫn cậu đi là vì có quan hệ với bạn học cũ cộng thêm việc tôi dùng danh nghĩa của cậu quyên góp một ngàn cái lều và hơn một triệu vật tư y tế đấy. Cậu đừng nói gì nhiều nữa.” Chưa đợi Tần Phỉ kêu ca thì điện thoại đã ngắt máy.
Tần Phỉ khóc không ra nước mắt, túm tóc nhảy tâng tâng trong nhà vệ sinh.
“Ông chủ sai người đến đón chúng ta phải không chị?”
Tần Phỉ nhìn khuôn mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu của Cà Phê, cô tàn nhẫn nói: “Sếp Nhậm không có tính người, sai người đến đón chúng ta vào chỗ chết.”
“Hành Tri Chỉ, hợp đồng giữa anh và MSF đã hết hạn rồi, anh không cần thiết phải tham gia vào lần cứu trợ này đâu.”
Trận động đất cấp 8, cường độ lên đến 11 độ richter, cơn địa chấn đã làm rung chuyển một nửa Trung Quốc. Ngay lập tức, tổ chức từ thiện MSF đã liên lạc với hội chữ thập đỏ địa phương để thành lập đội cứu hộ y tế và quyết định tiến vào khu vực bị nạn nghiêm trọng nhất. Mọi người đều biết rõ, nhiệm vụ cứu trợ lần này khó khăn và nguy hiểm như thế nào, không biết họ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn hay không và ngay cả việc để an toàn tiến vào khu vực thiên tai cũng là thử thách khó.
“Tôi là bác sĩ.”
Hành Tri Chỉ chỉ trả lời vỏn vẹn bốn từ nhưng lại đánh mạnh vào lòng Bạch Mộng khiến cho cô cảm thấy xấu hổ vì chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình. Nhưng lúc này không có thời gian để cô xấu hổ vì đoàn xe cứu trợ của hội chữ thập đỏ đã đến nơi. Tất cả bác sĩ phải xuất phát ngay lập tức, không được chậm trễ giây phút nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bạch Mộng là một trong những người phụ trách nhiệm vụ lần này, cô vừa lên xe đã bàn bạc phương án cứu trợ với Uất Triết Thành - người phụ trách hội chữ thập đỏ, nhưng xe đi chưa xa đã dừng lại.
Uất Triết Thành giải thích: “Còn một tình nguyện viên nữa.”
Anh vừa dứt lời, Tần Phỉ đeo mắt kính và Cà Phê đeo balo vô cùng to bước lên xe. Hai người đứng ở ngay chỗ cửa xe, đối mặt với nhóm người bên trong, nhìn thế nào cũng không giống sẽ đi cùng nhau.
Uất Triết Thành cau mày: “Sao có tới hai người, bọn tôi chỉ đồng ý dẫn theo một người thôi.”
Cà Phê lập tức giơ tay: “Tôi sẽ tự túc mà.”
Tự túc gì chứ? Con bé nông thôn không có đầu óc này ở đây ra vậy?
“Cô định đi du lịch à? Lại còn tự túc nữa chứ? Chúng tôi đi cứu trợ, không phải đi chơi đâu.” Uất Triết Thành nổi giận hét lên.
Tần Phỉ làm thinh không để ý tới ai mà tìm chỗ ngồi. Cà Phê rụt cổ lại hành động như một tên vô lại nói rằng dù có chuyện gì cô cũng sẽ không xuống xe rồi ngồi xuống.
Uất Triết Thành tức giận đứng dậy định đuổi người nhưng vừa đi được một bước đã nghe thấy câu “thêm một ngàn cái lều nữa”.
Bước chân anh bỗng khựng lại vì khi thảm họa xảy ra thứ thiếu nhất chính là vật tư. Mặc dù bọn họ vẫn chưa đến khu vực thiên tai nhưng không cần nghĩ cũng biết chỗ đó thiếu nhất chính là nhu yếu phẩm hàng ngày và vật tư y tế.
Uất Triết Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô sẵn lòng đi chết, không ai ngăn cô được. Bác tài, lái xe đi.”
Xe tiếp tục đi nhưng bầu không khí trong xe trở nên hơi kỳ lạ vì có thêm sự xuất hiện của Tần Phỉ và Cà Phê. Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào hai người họ nhưng đều bỏ qua người kỳ lạ hơn.
Hành Tri Chỉ lúc này ngồi ở hàng ghế cuối siết chặt nắm đấm, nhìn Tần Phỉ ngồi trước, trong lòng anh như trải qua một trận động đất, núi lở đất nứt.
Tại sao cô ấy ở đây?
“Đây không phải là người mẫu quyến rũ chồng người ta đó sao? Cô ta muốn nhờ việc cứu trợ thiên tai để tẩy trắng bản thân à.” Y tá Mỹ Lan ở sau đã đưa ra đáp án.
Giọng nói của Mỹ Lan không nhỏ, một nửa người trên xe đều có thể nghe được, ánh mắt mọi người khi nhìn Tần Phỉ có thêm ý khinh bỉ và chán ghét.
Tần Phỉ làm lơ còn Cà Phê thì tức giận quay đầu trừng mắt với Mỹ Lan. Mỹ Lan bị trừng mắt liền nói với giọng khiêu khích: “Mặt dày.”
“Cô nói ai mặt dày?” Cà Phê thay đổi dáng vẻ nhát gan khi ở với Tần Phỉ, lúc này khuôn mặt tròn trịa của cô ấy giống hệt một con cá nóc.
“Ai mặt dày thì tôi nói người đó, ai làm người thứ ba thì tự biết.” Mỹ Lan không chịu yếu thế mà đáp trả thì vị nhân viên y tế bên cạnh kéo lại, cô ta “hừ” một cái rồi quay đầu đi.
Cà Phê còn muốn tranh luận nhưng đã bị Tần Phỉ giữ tay lại, cô ấy ấm ức kêu một tiếng “chị”.
“Tiền đồ.” Tần Phỉ mắng nhỏ một tiếng, rồi ung dung lên tiếng: “Phụ nữ không giữ được chồng mình, không dám thừa nhận sự thất bại của bản thân thì chỉ đành vặt lá tìm sâu trên người người phụ nữ khác. Việc gì em phải cãi nhau với loại phụ nữ thất bại này chứ? Có rớt giá hay không?”
“Rớt giá!” Cà Phê ra sức đồng ý, quay đầu lại nhướng mày nhìn Mỹ Lan.
“Mấy người nói ai thất bại?” Lúc này Mỹ Lan nổi nóng thật rồi, cô ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hét lên.
Cà Phê cũng đứng dậy, không chịu yếu thế, đáp lại: “Ai thất bại thì nói người đó, ai không giữ được chồng thì người đó biết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô im đi.” Không đợi Mỹ Lan lên tiếng lần nữa, Uất Triết Thành đã đứng dậy.
“Sao anh không bảo cô ta im đi, cô ta khiêu khích tôi trước mà.” Cà Phê tỏ vẻ không phục, đi về phía Uất Triết Thành có ý định muốn tranh luận một phen.
“Trông chừng trợ lý của mình đi Tần Phỉ.” Uất Triết Thành tức đến đau đầu.
Tần Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, đứng dậy kéo Cà Phê: “Vậy cũng mời cậu quản lý tốt người của mình.”
“Cậu quản lý tốt mình… Á…” Lời còn chưa dứt, một tiếng động lớn vang lên, xe đã lao vùn vụt, lạng chỗ này lách chỗ kia. Uất Triết Thành chỉ kịp kéo Cà Phê đang ở gần anh nhất, giữ chặt cô trên ghế.
Tần Phỉ bị hất ra ngoài theo quán tính, lúc cô cho rằng mình sắp đụng vào vách xe thì cơ thể bị kéo mạnh lại, cả người bị giữ chặt trong cái ôm ấm áp. Một tiếng “đùng” lớn vang lên, một âm thanh khe khẽ vang bên tai.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh không ai có thời gian suy nghĩ, không ngừng tiếng đá và cây đổ vang lên phía sau, xe vẫn đang lao vun vút nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển mạnh mẽ từ mặt đất.
Mỗi lần đều cực kỳ rõ ràng và ngày càng rõ ràng hơn.
Tần Phỉ nhắm mắt, cơ thể run lên một cách không thể kiểm soát.
“Đừng sợ, chỉ là dư chấn.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, mang đến cho người ta cảm giác an toàn lạ kỳ.
Cô run rẩy mở mắt ra, chỉ nhìn thấy chiếc cằm nhẵn bóng và đôi môi mỏng mím chặt của anh, sạch sẽ lại quyến rũ. Tần Phỉ cảm thấy bản thân mình chắc bị điên rồi, ở thời khắc nguy hiểm này mà cô còn có tâm trạng đánh giá nét quyến rũ của một người đàn ông xa lạ.
“Chị ơi, hu hu hu. Chị ơi, chị không sao chứ?” Dư chấn qua đi, xe ổn định trở lại, tiếng khóc của Cà Phê cũng vang lên.
Cánh tay vẫn luôn ôm chặt Tần Phỉ buông lỏng ra, không ngờ cô lại cảm thấy hơi hụt hẫng, người đàn ông chống tay lên ghế đứng dậy. Ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ vào đúng lúc chiếu lên người anh.
Anh mặc áo sơ mi trắng bình thường, tay áo hơi xắn lên để lộ cánh tay. Anh duỗi tay về phía cô, mười ngón tay thon dài, móng tay được cắt giống hệt như con người anh vậy, ngay ngắn và sạch sẽ.
Tần Phỉ bỗng khựng lại một lúc, rồi mới đưa tay cho anh, đứng dậy theo lực kéo của anh.
“Cô không sao chứ?” Hành Tri Chỉ lo lắng hỏi cô.
“Không sao.” Tần Phỉ cong khóe môi: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Hành Tri Chỉ thở phào, khi chạm mắt với cô, vành tai anh nóng lên rồi trở về chỗ ngồi như đang bỏ trốn.
“Chị, chị không sao chứ, làm em hết hồn.” Cà Phê lao tới, kéo Tần Phỉ hỏi một tràng không ngừng.
“Không sao, không sao, chị không bị gì cả.” Tần Phỉ kiên nhẫn trả lời cô ấy, nhưng đầu vẫn không kìm được mà quay đi. Ánh mắt cô rơi vào “tia sáng kia”, khóe môi cô lại nhếch lên khi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của anh.
Không ngờ anh lại đỏ mặt, thật là ngây thơ.
Hành Tri Chỉ vừa ngẩng đầu, đúng lúc va phải ánh mắt nghiền ngẫm của cô, vành tai anh lại đỏ hơn nữa. Anh muốn trốn tránh theo bản năng nhưng nhìn thấy người đang nhìn mình hơi cử động đôi môi hồng hào, khẩu hình rõ ràng… Trùng hợp quá.
Hành Tri Chi ngẩn người, tim anh đập nhanh không biết là hưng phấn hay hoảng hốt.
Giây tiếp theo, đôi môi hơi nhếch lên kia lại khẽ mấp máy… Anh thích tôi.
“Đùng” một tiếng, anh chỉ cảm thấy trái tim mình lại gặp một trận động đất dữ dội, trong đầu đều là câu hỏi.
Cô ấy nhận ra mình rồi sao?
Cô ấy biết mình thích cô ấy sao?
Bình Luận