ma tôn cũng muốn biết
Chương 5: Cao kiến của Tôn chủ
Văn Nhân Ách là một người vô tình, trong truyện cũng mô tả hắn luôn khinh thường nhìn mọi người trong thiên hạ. Hắn chỉ phục tùng một người duy nhất là Bách Lí Khinh Miểu. Trăng sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho Bách Lí Khinh Miểu. Kiểu nhân vật như vậy đọc mà phê gì đâu, mỗi lần viết đến đoạn hắn và Bách Lí Khinh Miểu cô nam quả nữ ở cạnh nhau, người đọc đều bị mê hoặc đến gào thét.
Có một màn kinh điển như này, đêm đại hôn của Hạ Văn Triều và Các chủ Tử Linh Các, Văn Nhân Ách bầu bạn với Bách Lí Khinh Miểu còn đang trọng thương chưa khỏi, nàng ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, chỉ vào sao Ngưu Lang bị chia cách với sao Chức Nữ bằng cả một ngân hà, nói:
"Một đôi tình nhân đẹp như vậy, vì sao lại cứ bị ngăn cách chứ?"
Vừa nói, một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt tái nhợt của nàng, thiếu nữ có đôi mắt trong sáng, nụ cười rạng rỡ lúc mới gặp đã không còn, cho dù tu giả sau Trúc cơ không bị lão hoá, nàng mang dáng vẻ của tuổi mười tám nhưng tâm hồn đã trở nên già cỗi.
Văn Nhân Ách che đi đôi mắt của Bách Lí Khinh Miểu:
"Trước khi ta thành thần, nàng đừng ngắm sao trời nữa."
"Vì sao chứ?" Bách Lí Khinh Miểu khó hiểu nói.
"Tương truyền sau khi tu giả thành thần, có thể tuỳ tay biến đổi vũ trụ ngân hà, ta sẽ dắt sao Ngưu Lang từ bên đầu kia về đây."
Bách Lí Khinh Miểu bị hắn chọc cười, gật đầu:
"Được, trước khi huynh thành thần, ta sẽ không ngắm bầu trời nữa."
Mà cho đến chết, Văn Nhân Ách cũng chưa thành thần. Nhưng hắn lại làm được điều đã hứa hẹn với Bách Lí Khinh Miểu. Bách Lí Khinh Miểu có thể tìm lại được thần cách là nhờ vào sắp xếp của Văn Nhân Ách khi còn sống. Khoảnh khắc nàng dung hợp thần cách, thiên địa chấn động, sao trời biến hoá, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ sát lại bên nhau, lực hút biến hoá khiến cho cả một lục địa biến thành đại dương mênh mông.
Sức mạnh của tiên thiên thần chính là mạnh mẽ như thế. Thần tai ách trở lại, thiên hạ đại loạn.
Nữ chính hoàn hồn, nhìn thấy bản thân mình đã huỷ diệt một đại lục, lại nhớ tới ngày thường sư huynh dạy bảo thế nào, rồi kiếp trước hậu thiên thần nhân kia nói thế nào. Nàng không muốn làm nữ thần gây nhiễu nhương, liền từ bỏ thần cách.
Hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ vẫn như thế không thay đổi nữa, sớm chiều bên nhau, như nam nữ chính cuối cùng chung sống hạnh phúc.
Đoạn truyện này, người đọc điên cuồng thảo luận về Văn Nhân Ách - người mà đến chết vẫn yêu nữ chính như lúc đầu, cho rằng người đàn ông này thật là chu đáo tinh tế, không để cho đối phương chịu một chút đau khổ nào, dù có chết cũng che chở người yêu đến phút cuối cùng.
Văn Nhân Ách đọc truyện, rồi xem cả bình luận đều không có cảm giác gì, bởi chỉ có mình hắn biết bản thân bạc tình đến mức nào.
Cấp dưới trung thành và tận tâm với Văn Nhân Ách ở Huyền Uyên Tông khó mà đếm hết, Văn Nhân Ách chưa bao giờ để trong lòng. Hắn hiểu được sự trung thành và tận tâm này là xây dựng trên cơ sở thực lực có thể nghiền ép tất thảy của mình. Đổi lại là một kẻ mạnh khác, những người này cũng sẽ trung thành và tận tâm như vậy. Sự trung thành của họ rất giống nhau, phần tận tâm này đối tượng hướng đến không phải Văn Nhân Ách mà công lực Đại thừa kì. Đến nỗi ngay khi ngộ đạo, người nhà thân thuộc, Văn Nhân Ách cũng buông bỏ rồi. 300 năm qua đi, thế gian này đã không còn huyết mạch thân thiết của hắn nữa.
Đối với Bách Lí Khinh Miểu là kết quả của Thiên đạo quấy phá, hắn không cho rằng đấy là tình yêu.
Hắn cô độc một mình, khi còn sống hay khi đã chết đều không có một chút quyến luyến gì với thế giới này. Duy chỉ sau khi đọc sách xong, hắn đối với Ân Hàn Giang sinh ra một cảm giác không giống thế.
Hắn đối với Ân Hàn Giang có ân cứu mạng, có tình dưỡng dục, là người truyền thụ. Sau khi hắn chết, cho dù Ân Hàn Giang giúp hắn báo thù hay hoàn thành di nguyện của hắn cũng là điều đương nhiên. Tan xương nát thịt vì Văn Nhân Ách chẳng qua cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng cố tình, Ân Hàn Giang lại chọn cách thức thảm thiết như vậy để biểu hiện chữ "trung" với Văn Nhân Ách.
Khi Văn Nhân Ách đọc truyện, từ đầu chưa biết Ân Hàn Giang và người mặt quỷ là một, đến khi sự thật bị vạch trần, nữ chính nhìn thấy mặt nạ quỷ trong túi của Ân Hàn Giang, đâu chỉ có Bách Lí Khinh Miểu khiếp sợ, Văn Nhân Ách đọc sách cũng kinh hồn bạt vía.
Trong sách có đoạn, có một nữ phụ đạt được một pháp bảo giúp người ta biến đổi hình dáng không ai nhận ra được, nàng ta liền biến thành Bách Lí Khinh Miểu đi quyến rũ Hạ Văn Triều, trên đường bị Ân Hàn Giang bắt được. Không có vầng sáng nữ chính, nàng ta đương nhiên bị ép mỡ.
Ân Hàn Giang tháo mặt nạ quỷ xuống, đi đến ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Tôn chủ, châm lửa thắp trường minh đăng, tự mình đi vào trong hầm mộ, ôm lấy trường bào hắc đế hoa văn kim sắc của Văn Nhân Ách, hạnh phúc an yên nhắm mắt lại.
Đoạn truyện ấy đọc mà rợn người, cứ như thể nháy mắt sau đó Ân Hàn Giang sẽ cùng với quần áo của Văn Nhân Ách mà tự bạo Nguyên anh.
Ai ngờ lúc này pháp bảo truy tìm tung tích nữ chính trên người Ân Hàn Giang phát sáng. Y thấy nữ chính thế mà vẫn còn sống, đang gặp nạn.
Ân Hàn Giang nhìn chằm chằm hình ảnh hiện ra trên không trung, nghiêng đầu, dùng sườn mặt cọ cọ lên quần áo của Văn Nhân Ách, rồi gấp gọn, vuốt phẳng đặt giữa hầm mộ. Y yên lặng đi ra khỏi hầm mộ, bàn tay không lấy chân nguyên bảo vệ đã trực tiếp đè lên ngọn đèn kia, dùng tâm chưởng bóp tắt đèn trường minh. Theo cánh tay vung lên, đèn lưu li đập vào tường cẩm thạch. Cây đèn vỡ vụn trên mặt sàn, dầu loang ra ngấm vào trong đất.
"Ha ha ha ha ha!" Ân Hàn Giang nhìn bàn tay bị bỏng của mình, đột nhiên cười vang, cười rồi lại lấy tay che miệng, âm thanh thống khổ tận lực ép xuống, giống như dùng toàn bộ sức lực để kìm nén tình cảm của mình.
Y cúi đầu thật sâu, mãi cho đến lúc sao mai đã lên, thời khắc u ám nhất trước bình minh, Ân Hàn Giang đeo mặt nạ quỷ lên, phía sau mặt nạ phát ra giọng nói rít qua từng kẽ răng:
"Bách. Lí. Khinh. Miểu!"
Đoạn truyện này làm người đọc sởn tóc gáy. Văn Nhân Ách đóng vai chính trốn trong truyện lại có cảm giác thật cạn lời. Hắn có thể nhận Ân Hàn Giang chết vì mình, nhưng không hiểu được vì sao y lại phát điên vì mình.
Từ vô cùng bình tĩnh biến thành cực đoan điên cuồng, phải trải qua nỗi đau đớn thế nào?
Ân Hàn Giang dùng gò má cọ nhẹ lên quần áo, giống như cọ vào lòng Văn Nhân Ách vậy. Khi tâm tư từ trong sách chuyển lên trên người Ân Hàn Giang, Văn Nhân Ách cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nhìn thẳng vào người bên dưới này. Cảm thấy những gì mình làm dường như không cân nổi với tấm lòng chân thành bậc ấy lại nghĩ bản thân phải đối xử với y tốt hơn một chút.
Thư Diễm Diễm không định hút Hạ Văn Triều thành xác khô, còn dùng bí pháp khiến cho công lực của Hạ Văn Triều tăng lên không ít, nên không cần dùng Tuyết Trung Diễm nữa, vừa hay để cho Ân Hàn Giang chữa bệnh.
Văn Nhân Ách làm Ma tôn Huyền Uyên Tông đã nhiều năm như vậy, trữ được không ít hàng. Hắn lôi ra từ tay áo càn khôn cho Bách Lí Khinh Miểu một ít tài liệu phù hợp với cảnh giới của nàng bây giờ. Đan dược, pháp bảo, còn một tấm Hoả Vũ Sưởng phòng ngừa hàn khí vào người, miễn cho nữ chính trở thành người con gái hoá đá ở Vạn Lí Băng Nguyên.
(Hoả Vũ Sưởng: áo khoác lông Hoả Vũ)
"Cái này... không nhận được, không nhận được."
Bách Lí Khinh Miểu nhìn vật phẩm thoáng cái chất thành núi nhỏ, mặt đỏ lên, xua tay từ chối.
Văn Nhân Ách còn tặng kèm một cây trâm đơn giản, đây là pháp bảo trữ vật, có thể bỏ đồ vật hắn cho vào đó. Hắn không cho Bách Lí Khinh Miểu cơ hội cự tuyệt, cùng Ân Hàn Giang rời đi ngay.
Bách Lí Khinh Miểu cầm trâm cài trong tay, nhìn về không trung phía Văn Nhân Ách đi, nghĩ vẩn vơ một lúc mới dậm chân nói:
"Sư huynh, Thư cô nương."
Nàng vội vàng gom bảo vật, nhét trâm ngọc vào trong ngực, bình bình tĩnh tĩnh bay về phía môn phái.
Đệ tử Thượng Thanh phái xuống núi đều được phát một phù chú cầu cứu, chỉ cần bóp nát ngọc phù, đệ tử sư môn quanh đó sẽ đến cứu viện. Nhưng đây là phù cấp cứu chỉ khi tính mạng bị đe doạ mới được dùng. Dùng tuỳ tiện bóp nát mời đến một đống đồng môn lại chả có cái việc gì quan trọng sẽ khiến các sư huynh sư tỷ bực mình. Sau Nguyên Anh kì mới có thể chế tác phù truyền tin, Bách Lí Khinh Miểu chưa đạt cản giới này, cuối cùng chỉ có thể chọn cách leo núi.
Bên kia, Thư Diễm Diễm mặt đỏ hồng hồng ngủ trên giường cỏ tranh, lộ ra một đầu vai như ngọc, Hạ Văn Triều vạt áo mở rộng ngồi ở mép giường ngẩn ngơ, kéo cái chăn mỏng đắp qua người Thư Diễm Diễm, động tác này vừa đúng đánh thức Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm mở mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của Hạ Văn Triều, cầm quần áo kéo lên che đại cơ thể, ngượng ngùng vặn ngón tay, nhỏ nhẹ nói:
"Hạ công tử không cần để ý, ta biết chàng và Bách Lí cô nương tâm đầu ý hợp, đây chỉ là ngoài ý muốn. Lúc ấy ta bị thương, Hạ công tử cũng chỉ là muốn chữa thương cho ta."
Có phải chữa thương hay không, trong lòng Hạ Văn Triều rất rõ. Gã nhìn Thư Diễm Diễm, một bên hối hận xanh ruột tại sao bản thân lại có thể làm ra việc như vậy, một bên hồi tưởng lại dư vị điên loan đảo phượng vừa rồi, nhìn về phía Thư cô nương dịu dàng ngoan ngoãn ánh mắt lộ ra thương tiếc:
"Ta, ta giúp nàng mua một ngôi nhà, phòng này cũ nát lắm rồi, không thích hợp để ở nữa." Hạ Văn Triều khô khan nói.
Thư Diễm Diễm trong lòng mắng mấy câu thằng chó, nhưng ngoài mặt chỉ lắc đầu cười nhạt:
"Hạ công tử làm như thế là coi thiếp như kẻ bán thân sao? Thiếp nếu muốn bán mình lấy tiền, còn phải chờ đến bây giờ làm gì?"
Hạ Văn Triều lại ngẩn ngơ.
"Thiếp là thân nghèo hèn, không thèm để ý người khác đối đãi mình thế nào. Nhưng công tử làm người nguyệt lãnh thanh cao, đâu phải người sẽ dùng tiền mua vui." Thư Diễm Diễm đổi giọng, đau lòng nhìn Hạ Văn Triều.
Nàng không lấy tiền, không phải chỉ do bản thân chính trực, còn là đau lòng thay Hạ Văn Triều, ôi sao mà tinh tế hiểu lòng người thế cơ chứ lại.
"Nhưng mà ta... chung quy cũng là mạo phạm cô nương." Hạ Văn Triều vươn tay giúp Thư Diễm Diễm chỉnh tóc mai bên tai, lơ đãng đụng tới gương mặt đỏ lựng của nàng, trong lòng lại run lên.
Thư Diễm Diễm dịu dàng cười nói:
"Trong thoại bản không phải hay nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao? Hạ công tử là đại anh hùng, thiếp theo Hạ công tử còn được làm mỹ nhân một lần đấy."
Nàng dùng lời nói, dần dần an ủi lòng áy náy của Hạ Văn Triều. Gã nghĩ đến mình giúp đỡ Thư cô nương nhiều lần như vậy, cô gái này chẳng có bản lĩnh gì, đại khái chỉ có thể dùng loại phương pháp đó để báo đáp. Huống hồ tình huống lúc đó, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nàng lại hoàn toàn tin tưởng mình, đàn ông nào cũng không chịu được đâu. Nếu nàng không phải một nữ tử chốn phong nguyệt, tình chàng ý thiếp bậc này, tất sẽ nên một giai thoại.
Chỉ là còn Bách Lí sư muội bên kia, phải làm thế nào mới tốt đây?
Nhưng sự tình thành ra thế này, không phải do Bách Lí sư muội đi cả nửa ngày vẫn chưa quay lại sao? Nàng mà về đến sớm một chút, gã cũng sẽ không phải vì cứu người mà mạo phạm giai nhân!
Hạ Văn Triều càng nghĩ càng cảm thấy mình chẳng sai ở đâu, chỉ là không biết giải thích thế nào với người trong lòng mình Bách Lí sư muội.
Gã thích Bách Lí Khinh Miểu, từ khi bọn họ là hai đứa trẻ ngây thơ, Bách Lí Khinh Miểu mới là bé gái bảy tám tuổi, Hạ Văn Triều đã chăm sóc nàng. Gã nhìn Bách Lí Khinh Miểu từ con nhóc béo trở thành một mỹ thiếu nữ nhường ấy, tình cảm này không phải Thư Diễm Diễm muốn là có thể chen ngang.
Thư Diễm Diễm cũng chẳng ham hố nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Văn Triều, hiểu lòng người nói:
"Công tử yên tâm, chuyện này ta biết chàng biết, sẽ không có ai khác nữa."
Đúng vậy, không ai biết, không phải được rồi sao. Thư cô nương vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, nàng sẽ hiểu thôi.
Hạ Văn Triều hoàn toàn không áy náy nữa, ôm Thư Diễm Diễm vào lòng. Thư Diễm Diễm mặc lại quần áo rồi nằm vật ra ngủ tiếp, làm bộ như bị điên đảo đến mệt chết rồi, mất sức cực điểm.
Hạ Văn Triều nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, vẫn là thương tiếc.
Ngây người trong chốc lát, Hạ Văn Triều nghĩ ra mình đã ngoài ý muốn mà phá nguyên dương chân thân. Sư phụ thường xuyên nhắc nhở đệ tử, chưa đến Nguyên anh kì không được tuỳ tiện song tu, rất dễ phá hỏng công lực có được. Hạ Văn Triều vội vàng kiểm tra bản thân, lại thấy công lực không giảm mà còn tăng một đống, từ Kim đan cấp bảy lên tận cấp chín.
Thư Diễm Diễm một cao thủ Cảnh hư cấp sáu, lại dựa vào phương pháp tu luyện, trợ giúp một tiểu bối Kim đan kì tăng thực lực lại chả nhẹ nhàng quá. Tuy nhiên nàng cũng hấp thụ lực lôi hoả và luồng lực thần bí trong cơ thể Hạ Văn Triều, chiếm được không ít chỗ tốt, còn đang chờ Hạ Văn Triều lượn nhanh rồi tu luyện đây.
Vì sao pháp lực lại tăng nhỉ? Hạ Văn Triều cực kì khó hiểu.
Gã nhìn Thư Diễm Diễm, nhớ tới một quyển công pháp song tu đã từng đọc ở Tàng Thư các. Khi gã nhận ra bản thân đã yêu tiểu sư muội của mình, liền đi tìm tâm pháp song tu, quyển sách kia cũng nói trước Nguyên Anh kì không nên song tu. Trừ những người mang hai loại thể chất: Cửu Âm Thể và Cửu Dương Thể.
Nữ tử mang Cửu Âm Thể nếu song tu với nam tử, cho dù nàng có là người bình thường cũng giúp người nam tăng không ít thực lực, rất nhiều ưu điểm, chẳng lẽ Thư cô nương là Cửu Âm Thể?
Hạ Văn Triều suy nghĩ miên man một lúc Bách Lí Khinh Miểu cuối cùng cũng đưa Diêu sư huynh tới, nàng thở hồng hộc nói:
"Sư huynh, xin lỗi ta đến muộn."
Hạ Văn Triều dịu dàng xoa đầu nàng:
"Sư muội đừng lo, Thư cô nương đã không sao rồi. Thế thành ra lại làm phiền Diêu sư huynh đi một chuyến tốn công."
Diêu sư huynh nhìn gương mặt như trái đào thơm của Thư Diễm Diễm ngủ trên giường, trong lòng nghi hoặc:
"Sao lại khoẻ lại luôn rồi?"
Hạ Văn Triều không ngờ hắn sẽ kiểm tra tình trạng của Thư cô nương, thấp giọng nói:
"Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."
Ba người ra khỏi nhà tranh, Hạ Văn Triều nói lúc ấy tình huống cấp bách, Thư Diễm Diễm suýt nữa hộc máu mà chết, gã liền nàng uống thuốc của tu giả, còn lấy bình thuốc thiếu một việc của mình ra làm chứng.
"Người bình thường có thể thừa nhận dược lực của loại thuốc này sao?" Diêu sư huynh ngửi ngửi thuốc trong bình, "Đây là đan dược Trúc cơ kì mới dùng được, người thường uống vào kinh mạch không chịu nổi linh khí cường đại, sẽ đứt hết kinh mạch mà chết."
"Ta dùng chân nguyên giúp nàng hấp thu."
Hạ Văn Triều đơn giản nói.
"Nhưng mà..." Diêu Văn Đan nhớ lại từng bước hấp thu đan dược, hắn chủ yếu tu tập phương pháp luyện dược, đương nhiên hiểu rõ làm như như vậy cần phải thịt liền thịt da liền da.
"Nhưng mà sao?" Bách Lí Khinh Miểu ngây thơ nhìn Diêu Văn Đan. Tuổi nàng còn nhỏ, chưa biết được kiến thức này.
Hạ Văn Triều nhìn chăm chằm Diêu Văn Đan, Diêu Văn Đan hiểu được ý gã:
"Ta đây là đang lo lắng sư huynh có điểm không biết về luyện dược, chữa trị sai cách. Mà lúc này Thư cô nương cũng đã khỏi hẳn rồi, không có nhưng mà gì nữa."
Bách Lí Khinh Miểu lúc này mới yên lòng, nói mau đến xem Thư cô nương. Hạ Văn Triều tỏ vẻ, hiện tại không còn là thời khắc nguy cấp nữa, trai đơn gái chiếc chung phòng không hợp lễ, để Bách Lí Khinh Miểu vào một mình.
Nàng vào rồi, Diêu Văn Đan nhướng mày, khuỷu tay thúc Hạ Văn Triều, cười xấu xa:
"Sư huynh, làm chuyện trái với lương tâm rồi à?"
Hạ Văn Triều nói đến hiên ngang chính trực:
"Chuyện có lúc nặng nhẹ sớm muộn, ta cũng là nghĩ kế sách tạm thời, lúc ấy ta đã che kín mắt."
Gã biểu hiện hùng hồn quá, Diêu Văn Đan bán tín bán nghi nói:
"Sao vừa nãy không nói cho sư muội?"
Hạ Văn Triều thở dài lắc đầu:
"Tính tình của sư muội có phải ngươi không biết đâu? Liễu sư muội đến tìm ta hỏi tâm pháp, nàng cũng phải quậy phá ầm ỹ. Ta là đại sư huynh của các ngươi, có nghĩa vụ trợ giúp tất cả các sư đệ sư muội tu luyện, lúc sư phụ bận quá lo không đến, ta cũng phải tay nuôi tay dạy. Đến cả tâm pháp nhập môn của ngươi cũng do ta truyền thụ, lẽ nào lại không giúp Liễu sư muội?"
"Nghe hợp lý đấy," Diêu Văn Đan nói, "Bách Lí sư muội cái gì cũng tốt, chỉ có điều là cái bình dấm chua quá."
"Hơn nữa, nói ra việc này cũng không tốt với Thư cô nương, chi bằng dừng ở đó, nhận được mệnh trời, ta làm thế cũng là vì công đức." Hạ Văn Triều nói.
Diêu Văn Đan đã tin Hạ Văn Triều. Chờ Bách Lí Khinh Miểu chắc chắn Thư Diễm Diễm không có việc gì, vẻ mặt đơn thuần trở ra, ba người liền quay về môn phái.
Bọn họ đi rồi, Thư Diễm Diễm xoay người ngồi dậy, xoa xoa làn da, đá tung cỏ tranh trên giường, cả giận:
"Cỏ tranh gì dặm ngom ngom, ngủ không nổi."
"Sao lúc nãy không nói cho Bách Lí Khinh Miểu việc của ngươi và Hạ Văn Triều?" Một âm thanh bỗng xuất hiện trong nhà tranh.
Thư Diễm Diễm thấy Tôn chủ và Ân hộ pháp không biết xuất hiện từ bao giờ, cười nói:
"Tôn chủ, người là nam tử thiết huyết, thật sự coi sắc đẹp như sỏi đá, làm sao hiểu được lòng dạ của đám nguỵ quân tử tỏ vẻ đạo mạo ấy. Bọn chúng ấy mà, lúc ở trên giường thì thả phanh lời ngon tiếng ngọt, mặc quần áo lên rồi thì trở mặt không quen biết. Nếu ta dám nói ra, ngày mai Hạ Văn Triều sẽ chửi mắng ta là yêu nữ ngay, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ta."
Văn Nhân Ách nghĩ ngợi, trong sách viết thế thật. Hạ Văn Triều khăng khăng là Thư Diễm Diễm bắt gã, gã đánh lại làm sao được Hữu hộ pháp của Ma tông?
"Thế bao giờ mới nói?" Văn Nhân Ách hỏi.
Hắn muốn sớm cho Bách Lí Khinh Miểu thấy được bộ mặt thật của Hạ Văn Triều, mau chóng tu luyện vô tình đạo thành thần, đợi đến khi nàng dung hợp thần cách xong, ơn dạy dỗ Văn Nhân Ách mới coi như trả hết.
"Đợi mấy nữa." Thư Diễm Diễm lười biếng dựa vào vách tường nói, "Hạ Văn Triều sau khi quay về, không đến mấy ngày nữa sẽ lại tìm ta. Hương vị này nếm qua một lần, có nam nhân nào lại không nhung nhớ. Huống hồ ta còn giúp gã tăng thực lực. Thường xuyên qua lại, lâu ngày quen mùi, lúc đó mới quên không được, đuổi không đi. Lần đầu tiên là bị ép buộc, đến lần thứ hai, thứ ba chẳng lẽ vẫn là bị éo buộc? Đến lúc đó gã muốn giảo biện, cũng đừng hòng ém nhẹm chuyện này xuống."
Nàng lại nhíu mày: "Nhưng mà không phải Tôn chủ muốn ta lung lạc Hạ Văn Triều, thả sợi dây dài câu con cá lớn, tìm hiểu tin tức về Đại chiến Chính Ma sao?"
"Ờ," Văn Nhân Ách gật đầu, "Chuyện đó thì phải làm rồi, mà chỗ Bách Lí Khinh Miểu kia, tốt nhất là cũng làm nàng ta hết hy vọng, phản bội sư môn, chuyển tu vô tình đạo."
"Hả?" Thư Diễm Diễm khó hiểu, Tôn chủ có ý gì? Coi trọng Bách Lí Khinh Miểu mà nói, hẳn là muốn nàng ta phản bội sư môn, đầu quân cho Ma đạo rồi nghĩ cách nắm chặt nàng trong lòng bàn tay? Sao lại có tu vô tình đạo gì ở đây?
"Ngươi cứ làm theo là được rồi." Văn Nhân Ách nói.
"Vậy để ta tìm mấy thuộc hạ tách Bách Lí Khinh Miểu ra, tạo cơ hội cho Hạ Văn Triều. Mỗi lần bọn chúng xuống núi đều dính lấy nhau, một tấc không rời, khoa có cơ hội." Thư Diễm Diễm nói.
"Không cần, ta sẽ khiến Bách Lí Khinh Miểu vắng mặt một thời gian." Văn Nhân Ách nói.
"Lại, lại là người tự mình ra tay sao?" Sắc mặt Thư Diễm Diễm cứng ngắc.
"Vấn đề gì?" Văn Nhân Ách nhướng mày.
"Làm sao mà có vấn đề được ạ." Thư Diễm Diễm cười gượng nói.
Ân Hàn Giang thấy nàng không tin Văn Nhân Ách, không vui nói:
"Tôn chủ đã sai Bách Lí Khinh Miểu đi lấy linh dược Tuyết Trung Diễm, có thể lấy bảo vật vào tay, lại còn giúp ngươi tiện dụ dỗ Hạ Văn Triều, đánh vào Thượng Thanh phái, một mũi tên trúng ba con nhạn."
"Thì ra là thế!" Thư Diễm Diễm trở nên trang nghiêm, quỳ một gối nói, "Tôn chủ cao minh."
"Ờ." Văn Nhân Ách mặt như tượng gỗ gật đầu.
***
Tác giả nói:
Ân Hàn Giang: Tôn chủ cao minh
Thư Diễm Diễm: Tôn chủ cao minh
Văn Nhân Ách: Nói các ngươi không tin chứ ta làm gì mà nghĩ được nhiều thế.
Có một màn kinh điển như này, đêm đại hôn của Hạ Văn Triều và Các chủ Tử Linh Các, Văn Nhân Ách bầu bạn với Bách Lí Khinh Miểu còn đang trọng thương chưa khỏi, nàng ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh, chỉ vào sao Ngưu Lang bị chia cách với sao Chức Nữ bằng cả một ngân hà, nói:
"Một đôi tình nhân đẹp như vậy, vì sao lại cứ bị ngăn cách chứ?"
Vừa nói, một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt tái nhợt của nàng, thiếu nữ có đôi mắt trong sáng, nụ cười rạng rỡ lúc mới gặp đã không còn, cho dù tu giả sau Trúc cơ không bị lão hoá, nàng mang dáng vẻ của tuổi mười tám nhưng tâm hồn đã trở nên già cỗi.
Văn Nhân Ách che đi đôi mắt của Bách Lí Khinh Miểu:
"Trước khi ta thành thần, nàng đừng ngắm sao trời nữa."
"Vì sao chứ?" Bách Lí Khinh Miểu khó hiểu nói.
"Tương truyền sau khi tu giả thành thần, có thể tuỳ tay biến đổi vũ trụ ngân hà, ta sẽ dắt sao Ngưu Lang từ bên đầu kia về đây."
Bách Lí Khinh Miểu bị hắn chọc cười, gật đầu:
"Được, trước khi huynh thành thần, ta sẽ không ngắm bầu trời nữa."
Mà cho đến chết, Văn Nhân Ách cũng chưa thành thần. Nhưng hắn lại làm được điều đã hứa hẹn với Bách Lí Khinh Miểu. Bách Lí Khinh Miểu có thể tìm lại được thần cách là nhờ vào sắp xếp của Văn Nhân Ách khi còn sống. Khoảnh khắc nàng dung hợp thần cách, thiên địa chấn động, sao trời biến hoá, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ sát lại bên nhau, lực hút biến hoá khiến cho cả một lục địa biến thành đại dương mênh mông.
Sức mạnh của tiên thiên thần chính là mạnh mẽ như thế. Thần tai ách trở lại, thiên hạ đại loạn.
Nữ chính hoàn hồn, nhìn thấy bản thân mình đã huỷ diệt một đại lục, lại nhớ tới ngày thường sư huynh dạy bảo thế nào, rồi kiếp trước hậu thiên thần nhân kia nói thế nào. Nàng không muốn làm nữ thần gây nhiễu nhương, liền từ bỏ thần cách.
Hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ vẫn như thế không thay đổi nữa, sớm chiều bên nhau, như nam nữ chính cuối cùng chung sống hạnh phúc.
Đoạn truyện này, người đọc điên cuồng thảo luận về Văn Nhân Ách - người mà đến chết vẫn yêu nữ chính như lúc đầu, cho rằng người đàn ông này thật là chu đáo tinh tế, không để cho đối phương chịu một chút đau khổ nào, dù có chết cũng che chở người yêu đến phút cuối cùng.
Văn Nhân Ách đọc truyện, rồi xem cả bình luận đều không có cảm giác gì, bởi chỉ có mình hắn biết bản thân bạc tình đến mức nào.
Cấp dưới trung thành và tận tâm với Văn Nhân Ách ở Huyền Uyên Tông khó mà đếm hết, Văn Nhân Ách chưa bao giờ để trong lòng. Hắn hiểu được sự trung thành và tận tâm này là xây dựng trên cơ sở thực lực có thể nghiền ép tất thảy của mình. Đổi lại là một kẻ mạnh khác, những người này cũng sẽ trung thành và tận tâm như vậy. Sự trung thành của họ rất giống nhau, phần tận tâm này đối tượng hướng đến không phải Văn Nhân Ách mà công lực Đại thừa kì. Đến nỗi ngay khi ngộ đạo, người nhà thân thuộc, Văn Nhân Ách cũng buông bỏ rồi. 300 năm qua đi, thế gian này đã không còn huyết mạch thân thiết của hắn nữa.
Đối với Bách Lí Khinh Miểu là kết quả của Thiên đạo quấy phá, hắn không cho rằng đấy là tình yêu.
Hắn cô độc một mình, khi còn sống hay khi đã chết đều không có một chút quyến luyến gì với thế giới này. Duy chỉ sau khi đọc sách xong, hắn đối với Ân Hàn Giang sinh ra một cảm giác không giống thế.
Hắn đối với Ân Hàn Giang có ân cứu mạng, có tình dưỡng dục, là người truyền thụ. Sau khi hắn chết, cho dù Ân Hàn Giang giúp hắn báo thù hay hoàn thành di nguyện của hắn cũng là điều đương nhiên. Tan xương nát thịt vì Văn Nhân Ách chẳng qua cũng là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng cố tình, Ân Hàn Giang lại chọn cách thức thảm thiết như vậy để biểu hiện chữ "trung" với Văn Nhân Ách.
Khi Văn Nhân Ách đọc truyện, từ đầu chưa biết Ân Hàn Giang và người mặt quỷ là một, đến khi sự thật bị vạch trần, nữ chính nhìn thấy mặt nạ quỷ trong túi của Ân Hàn Giang, đâu chỉ có Bách Lí Khinh Miểu khiếp sợ, Văn Nhân Ách đọc sách cũng kinh hồn bạt vía.
Trong sách có đoạn, có một nữ phụ đạt được một pháp bảo giúp người ta biến đổi hình dáng không ai nhận ra được, nàng ta liền biến thành Bách Lí Khinh Miểu đi quyến rũ Hạ Văn Triều, trên đường bị Ân Hàn Giang bắt được. Không có vầng sáng nữ chính, nàng ta đương nhiên bị ép mỡ.
Ân Hàn Giang tháo mặt nạ quỷ xuống, đi đến ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Tôn chủ, châm lửa thắp trường minh đăng, tự mình đi vào trong hầm mộ, ôm lấy trường bào hắc đế hoa văn kim sắc của Văn Nhân Ách, hạnh phúc an yên nhắm mắt lại.
Đoạn truyện ấy đọc mà rợn người, cứ như thể nháy mắt sau đó Ân Hàn Giang sẽ cùng với quần áo của Văn Nhân Ách mà tự bạo Nguyên anh.
Ai ngờ lúc này pháp bảo truy tìm tung tích nữ chính trên người Ân Hàn Giang phát sáng. Y thấy nữ chính thế mà vẫn còn sống, đang gặp nạn.
Ân Hàn Giang nhìn chằm chằm hình ảnh hiện ra trên không trung, nghiêng đầu, dùng sườn mặt cọ cọ lên quần áo của Văn Nhân Ách, rồi gấp gọn, vuốt phẳng đặt giữa hầm mộ. Y yên lặng đi ra khỏi hầm mộ, bàn tay không lấy chân nguyên bảo vệ đã trực tiếp đè lên ngọn đèn kia, dùng tâm chưởng bóp tắt đèn trường minh. Theo cánh tay vung lên, đèn lưu li đập vào tường cẩm thạch. Cây đèn vỡ vụn trên mặt sàn, dầu loang ra ngấm vào trong đất.
"Ha ha ha ha ha!" Ân Hàn Giang nhìn bàn tay bị bỏng của mình, đột nhiên cười vang, cười rồi lại lấy tay che miệng, âm thanh thống khổ tận lực ép xuống, giống như dùng toàn bộ sức lực để kìm nén tình cảm của mình.
Y cúi đầu thật sâu, mãi cho đến lúc sao mai đã lên, thời khắc u ám nhất trước bình minh, Ân Hàn Giang đeo mặt nạ quỷ lên, phía sau mặt nạ phát ra giọng nói rít qua từng kẽ răng:
"Bách. Lí. Khinh. Miểu!"
Đoạn truyện này làm người đọc sởn tóc gáy. Văn Nhân Ách đóng vai chính trốn trong truyện lại có cảm giác thật cạn lời. Hắn có thể nhận Ân Hàn Giang chết vì mình, nhưng không hiểu được vì sao y lại phát điên vì mình.
Từ vô cùng bình tĩnh biến thành cực đoan điên cuồng, phải trải qua nỗi đau đớn thế nào?
Ân Hàn Giang dùng gò má cọ nhẹ lên quần áo, giống như cọ vào lòng Văn Nhân Ách vậy. Khi tâm tư từ trong sách chuyển lên trên người Ân Hàn Giang, Văn Nhân Ách cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nhìn thẳng vào người bên dưới này. Cảm thấy những gì mình làm dường như không cân nổi với tấm lòng chân thành bậc ấy lại nghĩ bản thân phải đối xử với y tốt hơn một chút.
Thư Diễm Diễm không định hút Hạ Văn Triều thành xác khô, còn dùng bí pháp khiến cho công lực của Hạ Văn Triều tăng lên không ít, nên không cần dùng Tuyết Trung Diễm nữa, vừa hay để cho Ân Hàn Giang chữa bệnh.
Văn Nhân Ách làm Ma tôn Huyền Uyên Tông đã nhiều năm như vậy, trữ được không ít hàng. Hắn lôi ra từ tay áo càn khôn cho Bách Lí Khinh Miểu một ít tài liệu phù hợp với cảnh giới của nàng bây giờ. Đan dược, pháp bảo, còn một tấm Hoả Vũ Sưởng phòng ngừa hàn khí vào người, miễn cho nữ chính trở thành người con gái hoá đá ở Vạn Lí Băng Nguyên.
(Hoả Vũ Sưởng: áo khoác lông Hoả Vũ)
"Cái này... không nhận được, không nhận được."
Bách Lí Khinh Miểu nhìn vật phẩm thoáng cái chất thành núi nhỏ, mặt đỏ lên, xua tay từ chối.
Văn Nhân Ách còn tặng kèm một cây trâm đơn giản, đây là pháp bảo trữ vật, có thể bỏ đồ vật hắn cho vào đó. Hắn không cho Bách Lí Khinh Miểu cơ hội cự tuyệt, cùng Ân Hàn Giang rời đi ngay.
Bách Lí Khinh Miểu cầm trâm cài trong tay, nhìn về không trung phía Văn Nhân Ách đi, nghĩ vẩn vơ một lúc mới dậm chân nói:
"Sư huynh, Thư cô nương."
Nàng vội vàng gom bảo vật, nhét trâm ngọc vào trong ngực, bình bình tĩnh tĩnh bay về phía môn phái.
Đệ tử Thượng Thanh phái xuống núi đều được phát một phù chú cầu cứu, chỉ cần bóp nát ngọc phù, đệ tử sư môn quanh đó sẽ đến cứu viện. Nhưng đây là phù cấp cứu chỉ khi tính mạng bị đe doạ mới được dùng. Dùng tuỳ tiện bóp nát mời đến một đống đồng môn lại chả có cái việc gì quan trọng sẽ khiến các sư huynh sư tỷ bực mình. Sau Nguyên Anh kì mới có thể chế tác phù truyền tin, Bách Lí Khinh Miểu chưa đạt cản giới này, cuối cùng chỉ có thể chọn cách leo núi.
Bên kia, Thư Diễm Diễm mặt đỏ hồng hồng ngủ trên giường cỏ tranh, lộ ra một đầu vai như ngọc, Hạ Văn Triều vạt áo mở rộng ngồi ở mép giường ngẩn ngơ, kéo cái chăn mỏng đắp qua người Thư Diễm Diễm, động tác này vừa đúng đánh thức Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm mở mắt, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của Hạ Văn Triều, cầm quần áo kéo lên che đại cơ thể, ngượng ngùng vặn ngón tay, nhỏ nhẹ nói:
"Hạ công tử không cần để ý, ta biết chàng và Bách Lí cô nương tâm đầu ý hợp, đây chỉ là ngoài ý muốn. Lúc ấy ta bị thương, Hạ công tử cũng chỉ là muốn chữa thương cho ta."
Có phải chữa thương hay không, trong lòng Hạ Văn Triều rất rõ. Gã nhìn Thư Diễm Diễm, một bên hối hận xanh ruột tại sao bản thân lại có thể làm ra việc như vậy, một bên hồi tưởng lại dư vị điên loan đảo phượng vừa rồi, nhìn về phía Thư cô nương dịu dàng ngoan ngoãn ánh mắt lộ ra thương tiếc:
"Ta, ta giúp nàng mua một ngôi nhà, phòng này cũ nát lắm rồi, không thích hợp để ở nữa." Hạ Văn Triều khô khan nói.
Thư Diễm Diễm trong lòng mắng mấy câu thằng chó, nhưng ngoài mặt chỉ lắc đầu cười nhạt:
"Hạ công tử làm như thế là coi thiếp như kẻ bán thân sao? Thiếp nếu muốn bán mình lấy tiền, còn phải chờ đến bây giờ làm gì?"
Hạ Văn Triều lại ngẩn ngơ.
"Thiếp là thân nghèo hèn, không thèm để ý người khác đối đãi mình thế nào. Nhưng công tử làm người nguyệt lãnh thanh cao, đâu phải người sẽ dùng tiền mua vui." Thư Diễm Diễm đổi giọng, đau lòng nhìn Hạ Văn Triều.
Nàng không lấy tiền, không phải chỉ do bản thân chính trực, còn là đau lòng thay Hạ Văn Triều, ôi sao mà tinh tế hiểu lòng người thế cơ chứ lại.
"Nhưng mà ta... chung quy cũng là mạo phạm cô nương." Hạ Văn Triều vươn tay giúp Thư Diễm Diễm chỉnh tóc mai bên tai, lơ đãng đụng tới gương mặt đỏ lựng của nàng, trong lòng lại run lên.
Thư Diễm Diễm dịu dàng cười nói:
"Trong thoại bản không phải hay nói, ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao? Hạ công tử là đại anh hùng, thiếp theo Hạ công tử còn được làm mỹ nhân một lần đấy."
Nàng dùng lời nói, dần dần an ủi lòng áy náy của Hạ Văn Triều. Gã nghĩ đến mình giúp đỡ Thư cô nương nhiều lần như vậy, cô gái này chẳng có bản lĩnh gì, đại khái chỉ có thể dùng loại phương pháp đó để báo đáp. Huống hồ tình huống lúc đó, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nàng lại hoàn toàn tin tưởng mình, đàn ông nào cũng không chịu được đâu. Nếu nàng không phải một nữ tử chốn phong nguyệt, tình chàng ý thiếp bậc này, tất sẽ nên một giai thoại.
Chỉ là còn Bách Lí sư muội bên kia, phải làm thế nào mới tốt đây?
Nhưng sự tình thành ra thế này, không phải do Bách Lí sư muội đi cả nửa ngày vẫn chưa quay lại sao? Nàng mà về đến sớm một chút, gã cũng sẽ không phải vì cứu người mà mạo phạm giai nhân!
Hạ Văn Triều càng nghĩ càng cảm thấy mình chẳng sai ở đâu, chỉ là không biết giải thích thế nào với người trong lòng mình Bách Lí sư muội.
Gã thích Bách Lí Khinh Miểu, từ khi bọn họ là hai đứa trẻ ngây thơ, Bách Lí Khinh Miểu mới là bé gái bảy tám tuổi, Hạ Văn Triều đã chăm sóc nàng. Gã nhìn Bách Lí Khinh Miểu từ con nhóc béo trở thành một mỹ thiếu nữ nhường ấy, tình cảm này không phải Thư Diễm Diễm muốn là có thể chen ngang.
Thư Diễm Diễm cũng chẳng ham hố nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Văn Triều, hiểu lòng người nói:
"Công tử yên tâm, chuyện này ta biết chàng biết, sẽ không có ai khác nữa."
Đúng vậy, không ai biết, không phải được rồi sao. Thư cô nương vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, nàng sẽ hiểu thôi.
Hạ Văn Triều hoàn toàn không áy náy nữa, ôm Thư Diễm Diễm vào lòng. Thư Diễm Diễm mặc lại quần áo rồi nằm vật ra ngủ tiếp, làm bộ như bị điên đảo đến mệt chết rồi, mất sức cực điểm.
Hạ Văn Triều nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng, vẫn là thương tiếc.
Ngây người trong chốc lát, Hạ Văn Triều nghĩ ra mình đã ngoài ý muốn mà phá nguyên dương chân thân. Sư phụ thường xuyên nhắc nhở đệ tử, chưa đến Nguyên anh kì không được tuỳ tiện song tu, rất dễ phá hỏng công lực có được. Hạ Văn Triều vội vàng kiểm tra bản thân, lại thấy công lực không giảm mà còn tăng một đống, từ Kim đan cấp bảy lên tận cấp chín.
Thư Diễm Diễm một cao thủ Cảnh hư cấp sáu, lại dựa vào phương pháp tu luyện, trợ giúp một tiểu bối Kim đan kì tăng thực lực lại chả nhẹ nhàng quá. Tuy nhiên nàng cũng hấp thụ lực lôi hoả và luồng lực thần bí trong cơ thể Hạ Văn Triều, chiếm được không ít chỗ tốt, còn đang chờ Hạ Văn Triều lượn nhanh rồi tu luyện đây.
Vì sao pháp lực lại tăng nhỉ? Hạ Văn Triều cực kì khó hiểu.
Gã nhìn Thư Diễm Diễm, nhớ tới một quyển công pháp song tu đã từng đọc ở Tàng Thư các. Khi gã nhận ra bản thân đã yêu tiểu sư muội của mình, liền đi tìm tâm pháp song tu, quyển sách kia cũng nói trước Nguyên Anh kì không nên song tu. Trừ những người mang hai loại thể chất: Cửu Âm Thể và Cửu Dương Thể.
Nữ tử mang Cửu Âm Thể nếu song tu với nam tử, cho dù nàng có là người bình thường cũng giúp người nam tăng không ít thực lực, rất nhiều ưu điểm, chẳng lẽ Thư cô nương là Cửu Âm Thể?
Hạ Văn Triều suy nghĩ miên man một lúc Bách Lí Khinh Miểu cuối cùng cũng đưa Diêu sư huynh tới, nàng thở hồng hộc nói:
"Sư huynh, xin lỗi ta đến muộn."
Hạ Văn Triều dịu dàng xoa đầu nàng:
"Sư muội đừng lo, Thư cô nương đã không sao rồi. Thế thành ra lại làm phiền Diêu sư huynh đi một chuyến tốn công."
Diêu sư huynh nhìn gương mặt như trái đào thơm của Thư Diễm Diễm ngủ trên giường, trong lòng nghi hoặc:
"Sao lại khoẻ lại luôn rồi?"
Hạ Văn Triều không ngờ hắn sẽ kiểm tra tình trạng của Thư cô nương, thấp giọng nói:
"Ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."
Ba người ra khỏi nhà tranh, Hạ Văn Triều nói lúc ấy tình huống cấp bách, Thư Diễm Diễm suýt nữa hộc máu mà chết, gã liền nàng uống thuốc của tu giả, còn lấy bình thuốc thiếu một việc của mình ra làm chứng.
"Người bình thường có thể thừa nhận dược lực của loại thuốc này sao?" Diêu sư huynh ngửi ngửi thuốc trong bình, "Đây là đan dược Trúc cơ kì mới dùng được, người thường uống vào kinh mạch không chịu nổi linh khí cường đại, sẽ đứt hết kinh mạch mà chết."
"Ta dùng chân nguyên giúp nàng hấp thu."
Hạ Văn Triều đơn giản nói.
"Nhưng mà..." Diêu Văn Đan nhớ lại từng bước hấp thu đan dược, hắn chủ yếu tu tập phương pháp luyện dược, đương nhiên hiểu rõ làm như như vậy cần phải thịt liền thịt da liền da.
"Nhưng mà sao?" Bách Lí Khinh Miểu ngây thơ nhìn Diêu Văn Đan. Tuổi nàng còn nhỏ, chưa biết được kiến thức này.
Hạ Văn Triều nhìn chăm chằm Diêu Văn Đan, Diêu Văn Đan hiểu được ý gã:
"Ta đây là đang lo lắng sư huynh có điểm không biết về luyện dược, chữa trị sai cách. Mà lúc này Thư cô nương cũng đã khỏi hẳn rồi, không có nhưng mà gì nữa."
Bách Lí Khinh Miểu lúc này mới yên lòng, nói mau đến xem Thư cô nương. Hạ Văn Triều tỏ vẻ, hiện tại không còn là thời khắc nguy cấp nữa, trai đơn gái chiếc chung phòng không hợp lễ, để Bách Lí Khinh Miểu vào một mình.
Nàng vào rồi, Diêu Văn Đan nhướng mày, khuỷu tay thúc Hạ Văn Triều, cười xấu xa:
"Sư huynh, làm chuyện trái với lương tâm rồi à?"
Hạ Văn Triều nói đến hiên ngang chính trực:
"Chuyện có lúc nặng nhẹ sớm muộn, ta cũng là nghĩ kế sách tạm thời, lúc ấy ta đã che kín mắt."
Gã biểu hiện hùng hồn quá, Diêu Văn Đan bán tín bán nghi nói:
"Sao vừa nãy không nói cho sư muội?"
Hạ Văn Triều thở dài lắc đầu:
"Tính tình của sư muội có phải ngươi không biết đâu? Liễu sư muội đến tìm ta hỏi tâm pháp, nàng cũng phải quậy phá ầm ỹ. Ta là đại sư huynh của các ngươi, có nghĩa vụ trợ giúp tất cả các sư đệ sư muội tu luyện, lúc sư phụ bận quá lo không đến, ta cũng phải tay nuôi tay dạy. Đến cả tâm pháp nhập môn của ngươi cũng do ta truyền thụ, lẽ nào lại không giúp Liễu sư muội?"
"Nghe hợp lý đấy," Diêu Văn Đan nói, "Bách Lí sư muội cái gì cũng tốt, chỉ có điều là cái bình dấm chua quá."
"Hơn nữa, nói ra việc này cũng không tốt với Thư cô nương, chi bằng dừng ở đó, nhận được mệnh trời, ta làm thế cũng là vì công đức." Hạ Văn Triều nói.
Diêu Văn Đan đã tin Hạ Văn Triều. Chờ Bách Lí Khinh Miểu chắc chắn Thư Diễm Diễm không có việc gì, vẻ mặt đơn thuần trở ra, ba người liền quay về môn phái.
Bọn họ đi rồi, Thư Diễm Diễm xoay người ngồi dậy, xoa xoa làn da, đá tung cỏ tranh trên giường, cả giận:
"Cỏ tranh gì dặm ngom ngom, ngủ không nổi."
"Sao lúc nãy không nói cho Bách Lí Khinh Miểu việc của ngươi và Hạ Văn Triều?" Một âm thanh bỗng xuất hiện trong nhà tranh.
Thư Diễm Diễm thấy Tôn chủ và Ân hộ pháp không biết xuất hiện từ bao giờ, cười nói:
"Tôn chủ, người là nam tử thiết huyết, thật sự coi sắc đẹp như sỏi đá, làm sao hiểu được lòng dạ của đám nguỵ quân tử tỏ vẻ đạo mạo ấy. Bọn chúng ấy mà, lúc ở trên giường thì thả phanh lời ngon tiếng ngọt, mặc quần áo lên rồi thì trở mặt không quen biết. Nếu ta dám nói ra, ngày mai Hạ Văn Triều sẽ chửi mắng ta là yêu nữ ngay, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ta."
Văn Nhân Ách nghĩ ngợi, trong sách viết thế thật. Hạ Văn Triều khăng khăng là Thư Diễm Diễm bắt gã, gã đánh lại làm sao được Hữu hộ pháp của Ma tông?
"Thế bao giờ mới nói?" Văn Nhân Ách hỏi.
Hắn muốn sớm cho Bách Lí Khinh Miểu thấy được bộ mặt thật của Hạ Văn Triều, mau chóng tu luyện vô tình đạo thành thần, đợi đến khi nàng dung hợp thần cách xong, ơn dạy dỗ Văn Nhân Ách mới coi như trả hết.
"Đợi mấy nữa." Thư Diễm Diễm lười biếng dựa vào vách tường nói, "Hạ Văn Triều sau khi quay về, không đến mấy ngày nữa sẽ lại tìm ta. Hương vị này nếm qua một lần, có nam nhân nào lại không nhung nhớ. Huống hồ ta còn giúp gã tăng thực lực. Thường xuyên qua lại, lâu ngày quen mùi, lúc đó mới quên không được, đuổi không đi. Lần đầu tiên là bị ép buộc, đến lần thứ hai, thứ ba chẳng lẽ vẫn là bị éo buộc? Đến lúc đó gã muốn giảo biện, cũng đừng hòng ém nhẹm chuyện này xuống."
Nàng lại nhíu mày: "Nhưng mà không phải Tôn chủ muốn ta lung lạc Hạ Văn Triều, thả sợi dây dài câu con cá lớn, tìm hiểu tin tức về Đại chiến Chính Ma sao?"
"Ờ," Văn Nhân Ách gật đầu, "Chuyện đó thì phải làm rồi, mà chỗ Bách Lí Khinh Miểu kia, tốt nhất là cũng làm nàng ta hết hy vọng, phản bội sư môn, chuyển tu vô tình đạo."
"Hả?" Thư Diễm Diễm khó hiểu, Tôn chủ có ý gì? Coi trọng Bách Lí Khinh Miểu mà nói, hẳn là muốn nàng ta phản bội sư môn, đầu quân cho Ma đạo rồi nghĩ cách nắm chặt nàng trong lòng bàn tay? Sao lại có tu vô tình đạo gì ở đây?
"Ngươi cứ làm theo là được rồi." Văn Nhân Ách nói.
"Vậy để ta tìm mấy thuộc hạ tách Bách Lí Khinh Miểu ra, tạo cơ hội cho Hạ Văn Triều. Mỗi lần bọn chúng xuống núi đều dính lấy nhau, một tấc không rời, khoa có cơ hội." Thư Diễm Diễm nói.
"Không cần, ta sẽ khiến Bách Lí Khinh Miểu vắng mặt một thời gian." Văn Nhân Ách nói.
"Lại, lại là người tự mình ra tay sao?" Sắc mặt Thư Diễm Diễm cứng ngắc.
"Vấn đề gì?" Văn Nhân Ách nhướng mày.
"Làm sao mà có vấn đề được ạ." Thư Diễm Diễm cười gượng nói.
Ân Hàn Giang thấy nàng không tin Văn Nhân Ách, không vui nói:
"Tôn chủ đã sai Bách Lí Khinh Miểu đi lấy linh dược Tuyết Trung Diễm, có thể lấy bảo vật vào tay, lại còn giúp ngươi tiện dụ dỗ Hạ Văn Triều, đánh vào Thượng Thanh phái, một mũi tên trúng ba con nhạn."
"Thì ra là thế!" Thư Diễm Diễm trở nên trang nghiêm, quỳ một gối nói, "Tôn chủ cao minh."
"Ờ." Văn Nhân Ách mặt như tượng gỗ gật đầu.
***
Tác giả nói:
Ân Hàn Giang: Tôn chủ cao minh
Thư Diễm Diễm: Tôn chủ cao minh
Văn Nhân Ách: Nói các ngươi không tin chứ ta làm gì mà nghĩ được nhiều thế.
Bình Luận