ma tôn cũng muốn biết
Chương 7: Đại chiến với Tán Tiên
Từ nhỏ đến giờ Bách Lí Khinh Miểu không hay hoài nghi người khác, người ta nói cái gì nàng tin cái đấy. Tính cách này có liên quan đến thân phận kiếp trước của nàng. Kiếp trước làm gì có ai dám nói dối ở trước mặt nàng. Sức mạnh cường đại của Bách Lí Khinh Miểu khiến cho nàng không cần để ý lời nói của người khác là thật hay giả. Bởi vậy kiếp này nàng gần như không có năng lực phân biệt.
Nàng chưa bao giờ có suy nghĩ tiền bối sẽ hại mình. Tiền bối công lực cao thâm, muốn giết một tiểu bối như nàng dễ như trở bàn tay, việc gì mà phải âm mưu tính toán.
Lúc Hoả Vũ Sưởng biến mất, Bách Lí Khinh Miểu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vạn Lí Băng Nguyên quá lạnh, linh Khí của Hoả Vũ Sưởng hao hết rồi biến mất hoặc là bị yêu thú mạnh mẽ nào đó thấy được, thừa dịp mình không để ý cướp mất.
Nàng vận công sưởi ấm, tiến về phía sắc trắng bất tận.
Rối cuộc là phải đi về đâu tìm Tuyết Trung Diễm đây? Bách Lí Khinh Miểu không biết, nàng chỉ biết tiền bối bảo nàng cứ thích đi chỗ nào thì đi, một ngày nào đó sẽ tìm thấy.
Vạn Lí Băng Nguyên tuyết trắng xoá quanh năm, ban ngày trên trời đen đặc, ban đêm ánh sáng của tuyết lại chiếu rọi cả đất trời, ngày đêm hỗn loạn khó mà phân biệt.
Bách Lí Khinh Miểu không biết mình đã đi bao lâu, bật khóc bao nhiêu lần giữa con đường lạnh giá, nhưng nàng chưa một lần buông xuôi.
Thượng Thanh phái giáo dục môn nhân phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Bách Lí Khinh Miểu đã đồng ý với vị tiền bối kia, tuyệt sẽ không thất tín bội ước.
Không có Hoả Vũ Sưởng, rất nhanh Bách Lí Khinh Miểu đã ngã vào trong tuyết, trong không trung, những bông tuyết to như lông ngỗng vẫn bay loạn, nàng chậm rãi đưa bàn tay đã đông cứng lên, đón được một bông tuyết bay chậm.
Thượng Thanh phái ở đất Giang Nam, là nơi linh khí sung túc nhất Cửu Châu, bốn mùa như xuân, hiếm khi có tuyết rơi, trong ấn tượng của Bách Lí Khinh Miểu, chỉ có lần duy nhất sinh nhật 16 tuổi của nàng, trời đổ tuyết lớn. Tuyết rơi xuống đất đã tan thành nước, nàng lúc đó chưa thấy tuyết bao giờ, duỗi tay sờ, chỉ bốc được một nắm nước tuyết lạnh.
Bách Lí Khinh Miểu bĩu môi, hơi tức giận, ngồi ngẩn ngơ ở thềm đá môn phái. Sư huynh Hạ Văn Triều đến phiên đi làm việc, nhìn thấy tiểu sư muội ngồi ôm đầu gối giữa tuyết, vạt váy vàng nhạt đã dính bùn, không khỏi hỏi:
"Bách Lí sư muội sao lại ngồi ở đây?"
"Ngắm tuyết." Bách Lí Khinh Miểu không vui nói, "Tuyết đẹp như vậy lại mau tan, không ngắm ra cảnh gì cả, không vui."
Hạ Văn Triều cười cười, dừng bước, nói với các sư đệ sư muội đi tuần tra phía sau:
"Hàn Băng Quyết các ngươi tu luyện đến đâu rồi? Nhân dịp nay có tuyết rơi, hay là ôn tập một chút đi."
Dứt lời gã cùng mười mấy đệ tử cùng lúc thi triển Hàn Băng Quyết, trước cửa Thượng Thanh phái bị khí lạnh bao phủ, tuyết không tan nữa, đậu lên đầu vai của Bách Lí Khinh Miểu.
"Sư muội, sinh nhật vui vẻ." Hạ Văn Triều nói với Bách Lí Khinh Miểu, tươi cười ấm áp.
Bách Lí Khinh Miểu nghe được cả âm thanh tuyết rơi, và cả âm thanh trái tim mình nhảy nhót, khi đó nàng nhận ra mình thích sư huynh mất rồi.
Tuyết ở Vạn Lí Băng Nguyên dù không có Hàn Băng Quyết cũng sẽ không tan, chúng rơi rào rào, vùi Bách Lí Khinh Miểu vào trong, chấm màu vàng nhỏ bé biến mất giữa đất trời.
Bách Lí Khinh Miểu nằm trong tuyết nhắm mắt lại, nước mắt đông cứng trên mặt, thấp giọng khóc thút thít:
"Sư huynh, hu hu hu..."
Bỗng một giọng nói vang lên bên tai nàng:
"Thật là một cô bé si tình, nhớ người yêu sao?"
Thanh âm lạnh như băng, là một người phụ nữ.
Mặt Bách Lí Khinh Miểu đông cứng, nàng hơi há miệng, nói không ra tiếng:
"Sư huynh..."
Nàng dần mất ý thức, lúc này một tia sáng loé lên, ấm áp bao quanh người Bách Lí Khinh Miểu. Từ sâu trong tuyết trồi lên một ngọn lửa, Bách Lí Khinh Miểu mở to mắt, thấy một ngọn lửa xuất hiện trong tay mình, khắp người ấm lên, nhưng tuyết lại không vì thế mà tan ra.
Tuyết Trung Diễm!
Hoá ra đây là một ngọn lửa thần, chôn vùi sâu trong tuyết, chỉ khi cả người nàng bị chôn vùi mới phát hiện ra.
Linh khí của Bách Lí Khinh Miểu được khôi phục, bàn tay giữ ngọn lửa kia bò ra khỏi tuyết, nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng đứng trong gió tuyết. Nàng tóc bạc mi bạc, làn da mượt như tuyết, đôi mắt toàn màu trắng, không có lòng đen.
So với nói là người, chi bằng nói đây là một bức tượng băng.
Ngón tay trong suốt cọ lên gương mặt Bách Lí Khinh Miểu, giọng nói kia lại phát ra:
"Cô nương tốt, mang Tuyết Trung Diễm đi gặp người yêu của cô đi. Nhưng phải đồng ý với ta, nếu có một ngày người cô yêu bội bạc, cô phải tới đây với ta."
"Nằm mơ!" Một giọng nói truyền đến, theo giọng nói kia, Tuyết Trung Diễm trên tay Bách Lí Khinh Miểu cũng chuyển đến trên tay người nọ.
Ma Tôn Văn Nhân Ách lấy được Tuyết Trung Diễm, trong lòng sáng tỏ. Hoá ra chỉ cần Bách Lí Khinh Miểu bị tuyết vùi, thể hiện tình yêu của mình với Hạ Văn Triều là Tuyết Trung Diễm sẽ xuất hiện. Có thân thể như hàn băng, tim lại ấm áp như mặt trời, một tia ấm áp như thế xuất hiện ở Vạn Lí Băng Nguyên mới dụ được Tuyết Trung Diễm đến.
Thế nhưng nữ nhân kia lại là chuyện gì? Vốn trong nội dung truyện không nói đến cô ta.
Nữ tử bạch sắc thấy Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang xuất hiện, một cách tay đột nhiên đứt ra, hoá thành tuyết bay đầy trời, xoáy tròn ngưng tụ lại, hoá thành một luồng gió lốc, đâm thẳng vào ngực Ân Hàn Giang.
Gió xoáy này tốc độ cực nhanh, khiến người ta rất khó đuổi kịp, Văn Nhân Ách vừa phất tay áo cản, gió lớn đã cuốn Ân Hàn Giang vào trong. Ân Hàn Giang áo đen bay lên không trung, tuyết kết thành dao băng, cứa lên mặt y từng vết máu.
"Tiền bối!" Bách Lí Khinh Miểu sợ hãi kêu lên, vôi kđi cầu xin nữ tử bạch sắc, "Tiền bối, hai người bọn họ là người đồng hành cùng ta, Tuyết Trung Diễm là ta giúp bọn họ tìm, không phải bị cướp."
Ân Hàn Giang bị tấn công, Văn Nhân Ách chưa mảy may động, Bách Lí Khinh Miểu đã lo lắng đến xoay vòng vòng.
Trên không, kiếm của Ân Hàn Giang đã ra khỏi vỏ, hợp nhất với cơ thể của y, nháy mắt cơ thể của Ân Hàn Giang tan ra, hoá thành vô số tia máu. Nhìn kĩ, những tia máu kia là những huyết kiếm đỏ rực, dưới sự công kích của những mũi kiếm nhọn hoắt, băng tuyết nứt ra từng khe.
Gió bão dùng lực thiên địa của Vạn Lí Băng Nguyên bị bổ ra. Sau khi phá tan băng tuyết, vô số huyết kiếm kia vây quanh Văn Nhân Ách, lay động, lúc này mới tụ lại sau lưng Văn Nhân Ách, một lần nữa biến thành Ân Hàn Giang khoác Hoả Vũ Sưởng.
"Hả?" Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy Hoả Vũ Sưởng trên người Ân Hàn Giang, mặt dại ra.
Nữ nhân bạch sắc đập đầu nàng một cái, chỉ vào Ân Hàn Giang nói:
"Sao ngươi ngu quá vậy? Hai tên này pháp lực cao thâm, muốn đến Vạn Lí Băng Nguyên còn cần ngươi dẫn sao? Rõ ràng là bọn chúng biết ta quý ngươi, dùng mạng của ngươi lừa ta ra. Ngươi nghĩ bọn chúng quan tâm đến sống chết của ngươi sao?"
"Không phải! Tiền bối, người hiểu lầm rồi!"
Bách Lí Khinh Miểu tin tưởng cả hai bên, cảm thấy bọn họ ai cũng là người tốt, chỉ là đang hiểu lầm thôi liền dang tay chắn trước người Ân Hàn Giang và Văn Nhân Ách, không để nữ nhân bạch sắc làm tổn thương họ.
Đại khái là nữ nhân bạch sắc lần đầu nhìn thấy một con bé ngu như vậy, tay áo vung lên đẩy Bách Lí Khinh Miểu sang một bên, quát:
"Biến xa ra đi."
Bách Lí Khinh Miểu ngã vào một bức tường băng, trở thành bích hoạ trên tường, vẫn duy trì tư thế hai tay bảo vệ người phía sau, vẻ mặt tận tuỵ quan tâm.
Văn Nhân Ách quan sát cẩn thận vẻ mặt và tư thế của Bách Lí Khinh Miểu, cuối cùng cũng giải được thêm một nghi vấn trong lòng.
Trong truyện nhiều lần xuất hiện tình tiết Bách Lí Khinh Miểu dang tay che chở Hạ Văn Triều, Văn Nhân Ách, Chung Ly Khiêm. Khi Ma Tôn đọc truyện cảm thấy không hiểu nổi mạch não của nữ chính. Mỗi lần Bách Lí Khinh Miểu muốn bảo vệ ai đấy, thì người đó pháp lực luôn cao hơn nàng rất nhiều. Có ai lại dùng sức mạnh của Trúc cơ kì bảo vệ cao thủ Đại thừa kì? So ra còn kém cả châu chấu đá xe.
Mãi đến khi Bách Lí Khinh Miểu thực sự làm ra hành động đó trước mặt mình, Văn Nhân Ách mới tin nữ chính thực sự có khả năng làm như thế.
Mà vẫn không hiểu được.
Áo đen bay bay trong gió, Ma Tôn hoá thành một luồng sáng, giây lát xuấy hiện trước mặt Bách Lí Khinh Miểu, vươn ngón tay chọc nhẹ, tường băng nát vụn ra, Bách Lí Khinh Miểu từ trong rơi xuống, ngã vào trong tuyết, sợ hãi ôm ngực nói với Văn Nhân Ách:
"Đa tạ tiền bối."
Văn Nhân Ách không cần nàng cảm ơn, nhìn xuống nàng hỏi:
"Biết thực lực của ta không vậy?"
"Bách Lí không rõ, phải chăng là Nguyên Anh kì?" Bách Lí Khinh Miểu chần chờ hỏi lại. Sư phụ nàng là Hoá thần kì, trong lòng Bách Lí Khinh Miểu, không ai mạnh hơn sư phụ. Cao thủ lắm thì cũng chỉ là Nguyên anh kì.
"Đại Thừa kì." Văn Nhân Ách từ từ nói.
Ánh mắt Bách Lí Khinh Miểu trống rỗng, không hiểu được cảnh giới theo như lời nói của Văn Nhân Ách.
"Một con nhóc Trúc cơ kì, sao lại muốn vệ Đại thừa kì như ta?" Văn Nhân Ách hỏi.
Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu: "Ta, ta lúc ấy không kịp, thì đã chạy qua rồi."
Văn Nhân Ách không đồng ý đáp án này lắm, nhưng nhìn bộ dáng Bách Lí Khinh Miểu quả thật không có đầu óc, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, phân phó:
"Lần sau mà muốn đi ra chắn đao ấy, cứ cho là không có thời gian suy nghĩ đi, cũng nên đếm một, hai, ba rồi hãy lao đến. Suy nghĩ kĩ rồi mới thực hiện, có lẽ ngươi không làm được đâu, tạm thời học đếm số đi."
"Dạ." Bách Lí Khinh Miểu bị giọng điệu bình tĩnh của Văn Nhân Ách đả kích đến không dám ngẩng đầu, ghi tạc lời nói này trong lòng.
Bên kia Ân Hàn Giang đánh nhau túi bụi với nữ tử bạch sắc. Văn Nhân Ách có thể nhẹ nhàng như thế đi đến cạnh Bách Lí Khinh Miểu cũng là nhờ Ân Hàn Giang giữ chân nữ tử bạch sắc.
Nữ tử bạch sắc biến thành vô số phong tuyết, quấn lấy Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang lại hoá thành vô số thanh kiếm, giao đấu với bà ta.
Vạn Lí Băng Nguyên nháy mắt biến thành địa ngục hàn băng. Bách Lí Khinh Miểu tận mắt nhìn thấy một mảnh quần áo của mình bị đông cứng rồi vỡ vụn. Nhiệt độ bây giờ còn thấp hơn lúc nàng bị chôn trong tuyết mấy chục lần.
Giữa gió tuyết thét gào, chỉ có chỗ Văn Nhân Ách đứng gió êm trời lặng như thế ngoại đào nguyên.
Trong tiếng gió hỗn loạn vang lên một tiếng thét, mượn cuồng phong đâm thẳng vào lỗ tai mọi người:
"Một tên nhãi Hợp thể kì, không biết lấy từ đâu ra một thanh Ma Kiếm cũng muốn đánh thắng ta? Cho dù là chủ nhân Đại thừa kì của ngươi cũng không làm gì được ta."
Nghe những lời này, huyết quang công kích càng sắc bén hơn. Kiếm khí vốn đang canh giữ bên người Văn Nhân Ách lại có một nửa tiến sâu vào trong tuyết. Khi nữ tử bạch sắc muốn điều động sức mạnh của Vạn Lí Băng Nguyên, băng tuyết trong cơ thể nàng bỗng nhiên phát nổ, trên mặt đất mênh mông tuyết tung bay như pháo hoa, nữ nhân bạch sắc kêu lên thảm thiết.
Trên cánh đồng tuyết, mưa máu rơi tí tách.
Văn Nhân Ách đưa tay đón được một giọt máu, nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh, huyết mạch kích động, từng mạch máu như thanh xà bò trên da.
Tức giận lan tràn trong lồng ngực, hắn cao giọng:
"Trở về."
Nghe được mệnh lệnh của hắn, huyết quang trên không bay trở về trước mặt Văn Nhân Ách, hạ xuống nền tuyết, biến thành Ân Hàn Giang nửa quỳ.
Văn Nhân Ách túm vai của y, chỉ thấy một tay một chân đã biến mất. Sau khi Ân Hàn Giang dung hợp với Ma kiếm, mỗi một thanh kiếm đều là máu thịt của y. Kiếm vừa nãy làm nổ tung băng tuyết, vừa hay là một chân một tay.
"Ôi, huynh bị thương rồi!" Bách Lí Khinh Miểu vội lấy khăn tay muốn băng miệng vết thương cho Ân Hàn Giang bị Văn Nhân Ách dùng chân nguyên gạt sang một bên.
"Hấp thụ Tuyết Trung Diễm đi, ta hộ pháp cho ngươi." Văn Nhân Ách mở tay ra, ngọn lửa xuất hiện trước mặt Ân Hàn Giang.
"Nhưng mà..." Ân Hàn Giang quét mắt nhìn gió tuyết đang có ý đồ ngưng tụ lần nữa, ánh mắt trầm xuống, một kích của y vừa rồi vẫn chưa giết chết được nữ nhân kia.
Văn Nhân Ách không cho Ân Hàn Giang cơ hội lằng nhằng nữa, một chưởng đập cho Tuyết Trung Diễm từ huyệt Bách Hội chui vào trong cơ thể Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang phải vận chuyển chân nguyên hấp thụ ngay, nếu không sẽ lãng phí tâm ý của Tôn chủ.
Y không được phép vi phạm mệnh lệnh của Tôn chủ, lập tức khoanh chân tu luyện.
Lúc này, bầu trời đầy tuyết biến thành một dáng người nhỏ hơn lúc nãy chút, giọng nói nhiều phẫn nộ hơn chút:
"Tên nhãi Hợp thể kì cũng dám đả thương ta."
Gió thổi tung vạt áo của Văn Nhân Ách, trong tay hắn loé lên tia sáng lạnh, một thanh trường kích màu đen xuất hiện, lấy khí thế phá trời đâm thẳng vào cơ thể của nữ nhân bạch sắc.
Nháy mắt Vạn Lí Băng Nguyên rung lên, băng sâu nứt ra khoảng một dặm, vạn tấn tuyết đọng bị hất lên trời rồi rơi mạnh xuống, cuốn lên làn sóng tuyết cao vạn trượng. Bách Lí Khinh Miểu dựa sát Ân Hàn Giang, cảm thấy mình như cánh chim nhỏ giữa đất trời, lông chim bị tuyết bứt ra, co rúm lại kêu oai oái giữa Vạn Lí Băng Nguyên.
Nàng thậm chí không nhìn rõ quang cảnh xung quanh, mưa tuyết làm nàng chỉ có thể nhìn thấy Ân Hàn Giang ngay bên cạnh. Nàng nhìn mưa tuyết trong chốc lát, cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, cái gì cũng không thấy nữa.
Là chứng quáng tuyết, nhìn chằm chằm vào tuyết lâu quá, đôi mắt bị tổn thương. Bách Lí Khinh Miểu vội vàng nhắm mắt, cuộn tròn người, nghe tiếng kêu khóc bên ngoài. Cũng không biết đã bao lâu, nàng nghe được âm thanh trầm ổn của Văn Nhân Ách:
"Tán tiên? Thật sự cho rằng Tán tiên là cao nhân hàng đầu sao? Rời khỏi băng nguyên này, ngươi chẳng là cái thá gì cả."
Tiếp theo lại là một trận khói súng gươm đao. Bách Lí Khinh Miểu vận công trị thương mắt, lúc sau cảm thấy đỡ rồi mới mở mắt ra, bị cảnh tưởng trước mắt làm cho khiếp sợ. Làm gì còn Vạn Lí Băng Nguyên và nữ tử bạch sắc, chỉ có Văn Nhân Ách và một cô gái mặc áo xanh giằng co trên không trung, bên dưới là dung nham nóng giãy.
Bách Lí Khinh Miểu:!!!
Tuyết, tuyết đâu rồi?
Cô gái áo xanh kia có gương mặt giống với nữ nhân trắng, nhưng bây giờ là một người sống có máu thịt, tóc mắt cũng màu đen, cô ta ôm ngực, trên khoé miệng dính máu, chắc là bị thương không nhẹ.
Văn Nhân Ách cầm trường kích trong tay, vũ khí này giống trường bào của hắn, đều là hắc sắc hoa văn ám kim. Ngay lúc này, Bách Lí Khinh Miểu thấy hoa văn trên quần áo và vũ khí hợp lại thành Thất Sát tinh tượng, ánh kim sáng lên, sao Thất Sát trên bầu trời toả ánh kì dị.
Dẫu sao sức mạnh như đất trời, phá huỷ Vạn Lí Băng Nguyên này là sức mạnh của cao thủ Đại thừa kì, đưa tay nhấc chân đều khiến thiên địa biến đổi.
Vạn Lí Băng Nguyên khiến Bách Lí Khinh Miểu không thở nổi lại không chịu một kích toàn lực của Văn Nhân Ách.
Lúc này, Ân Hàn Giang hấp thụ Tuyết Trung Diễm đã tỉnh lại, khẽ gọi:
"Tôn chủ..."
Bách Lí Khinh Miểu nhìn lại, chân Ân Hàn Giang đã khôi phục như cũ, chỉ có tay trái vẫn chưa thấy đâu.
Nàng động tác nhẹ nhàng, trốn ra sau lưng Ân Hàn Giang, lộ nửa cái đầu, trộm nhìn về phía Văn Nhân Ách.
Bách Lí Khinh Miểu nhớ lại câu hỏi của tiền bối, tại sao phải che chở cho người khác. Thật ra nàng chỉ đáp một nửa, nửa còn lại vì ngại nên không dám nói ra. Nàng cho rằng bản thân ít ra cũng phải cản được một lúc.
Cho đến bây giờ, nàng thấy hai người chiến đấu bằng uy lực của đất trời, Bách Lí Khinh Miểu mới sâu sắc cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu như hạt bụi, toàn bộ thân mình che chở người khác cũng không bằng người ta thở một hơi.
Bách Lí Khinh Miểu muốn đạt Nguyên Anh kì là do sư huynh nói qua Nguyên Anh kì là có thể kết thành đạo lữ. Chứ nàng không có quá nhiều chấp niệm với đại đạo, một lòng nghĩ về tình yêu. Bây giờ thấy được sức mạnh của Văn Nhân Ách, mới hiểu ra người tu chân có ý nghĩa gì, sức mạnh đại diện cho điều gì?
Không phải tu đến Nguyên Anh để được công khai yêu đương mà là lấy thân thể của người phàm xé trời đi lên, đạp đổ hư không!
Bách Lí Khinh Miểu ngộ đạo, tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó lí giải, dù khôn có tâm pháp Kim Đan kì, chân khí trong đan điền cũng bắt đầu ngưng kết, lôi vân trên trời ngưng tụ, thiên lôi rền vang.
Bắt đầu từ kì Kim Đan, mỗi một cảnh giới người tu chân đều gặp kiếp nạn. Kim Đan kì là lôi kiếp loại nhỏ, Nguyên anh kì là tâm ma kiếp. Đây đều là chú định, không tránh khỏi.
Văn Nhân Ách bớt chút thì giờ liếc nhìn Bách Lí Khinh Miểu, thầm gật đầu, trẻ nhỏ dễ bảo, nếu từ đây có thể ngộ vô tình đạo thì không cần giết chết cho làm quỷ tu nữa.
Nữ tử áo xanh run tay, chất vấn:
"Ngươi rốt cuộc là người ở đâu tới, tại sao phá nhà của ta, huỷ hoại cơ thể của ta? Trước khi ta bế quan hoàn toàn chưa nghe qua tên ngươi."
Văn Nhân Ách nói:
"Hẳn không phải bế quan mà là ngươi tự giải thể, dùng bí pháp tu thành Tán tiên thì hơn nhỉ?"
Tu giả đến Đại thừa kì viên mãn sẽ phải nghênh đón thiên kiếp, độ kiếp xong có thể phi thăng thần giới. Nhưng cũng có không ít tu giả bỏ mạng ở lần độ kiếp này, thần hồn câu diệt. Có vài tu giả Đại thừa biết được số mệnh khó tránh, sẽ dùng bí pháp làm cho thân thể biến mất trước thiên lôi để lừa gạt thiên kiếp, mượn thời điểm thiên kiếp mở ra một luồng tiên khí để tu thành Tán tiên. Ở hạ giới tu hành xong có thể tiến vào Tiên giới, thuộc dạng trộm sức mạnh của trời, thực lực cũng cao hơn Đại thừa kì một chút.
Mấy môn phái chính đạo đều có Tán tiên áo trận, ngày thường không dễ lộ diện, chỉ khi môn phái gặp đại nạn mới ra tay.
Trong truyện, Văn Nhân Ách bị Tán tiên của Thượng Thanh phái làm bị thương, sau được Bách Lí Khinh Miểu cứu, Tán tiên kia cũng bị Văn Nhân Ách giết chết. Mất đi chiến lực mạnh nhất, môn phái dần xuống dốc.
"Bản tôn 300 năm trước ngộ đạo," Văn Nhân Ách nói, "Ngươi trốn thiên kiếp bao nhiêu năm rồi?"
Nữ tử áo xanh nghẹn lời, mới 300 năm đã Đại thừa kì? Nàng đã bế quan 800 năm rồi! Tu giả trẻ bây giờ đều ghê gớm vậy sao?
"Làm gì đến nỗi phá nhà của ngươi," Văn Nhân Ách đảo mắt nhìn Vạn Lí Băng Nguyên, "Ta chỉ muốn chờ lấy một ngọn Tuyết Trung Diễm, các hạ chẳng biết xanh đỏ trắng đen thế nào đã công kích thuộc hạ của ta nhỉ?"
"Còn không phải do các ngươi bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta, ta là do gặp chuyện bất bình mà thôi." Nữ tử áo xanh nói.
"Nàng đang tấn chức Kim Đan kì, cũng với lần sinh tử này có liên quan." Văn Nhân Ách nói, "Việc của chúng ta có liên quan gì đến các hạ đâu? Chỉ sợ là các hạ tu luyện thành công vừa xuất quan thì nhìn thấy ta, muốn thử sức luyện tay, xem mình mạnh mẽ tài giỏi đến mức nào nhỉ?"
Nữ tử áo xanh nghẹn lời.
Văn Nhân Ách vung kích, lạnh giọng:
"Cảm thấy bản thân mạnh mẽ thì vô lý công kích người khác, còn chọn người có cảnh giới thấp nhất. Phát hiện ra kẻ địch khủng đánh không lại thì bắt đầu rao giảng đạo đức. Đáng tiếc ngươi nhận định sai lầm một chỗ, bây giờ nói đạo lý hay không nói đạo lí, đều do Bản tôn định đoạt."
***
Tác giả nói:
Bách Lí Khinh Miểu bị lạnh chết, Ma Tôn: Ờ
thì làm quỷ tu.
Ân Hàn Giang bị thương, Ma Tôn: Tìm chết!
Nàng chưa bao giờ có suy nghĩ tiền bối sẽ hại mình. Tiền bối công lực cao thâm, muốn giết một tiểu bối như nàng dễ như trở bàn tay, việc gì mà phải âm mưu tính toán.
Lúc Hoả Vũ Sưởng biến mất, Bách Lí Khinh Miểu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vạn Lí Băng Nguyên quá lạnh, linh Khí của Hoả Vũ Sưởng hao hết rồi biến mất hoặc là bị yêu thú mạnh mẽ nào đó thấy được, thừa dịp mình không để ý cướp mất.
Nàng vận công sưởi ấm, tiến về phía sắc trắng bất tận.
Rối cuộc là phải đi về đâu tìm Tuyết Trung Diễm đây? Bách Lí Khinh Miểu không biết, nàng chỉ biết tiền bối bảo nàng cứ thích đi chỗ nào thì đi, một ngày nào đó sẽ tìm thấy.
Vạn Lí Băng Nguyên tuyết trắng xoá quanh năm, ban ngày trên trời đen đặc, ban đêm ánh sáng của tuyết lại chiếu rọi cả đất trời, ngày đêm hỗn loạn khó mà phân biệt.
Bách Lí Khinh Miểu không biết mình đã đi bao lâu, bật khóc bao nhiêu lần giữa con đường lạnh giá, nhưng nàng chưa một lần buông xuôi.
Thượng Thanh phái giáo dục môn nhân phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Bách Lí Khinh Miểu đã đồng ý với vị tiền bối kia, tuyệt sẽ không thất tín bội ước.
Không có Hoả Vũ Sưởng, rất nhanh Bách Lí Khinh Miểu đã ngã vào trong tuyết, trong không trung, những bông tuyết to như lông ngỗng vẫn bay loạn, nàng chậm rãi đưa bàn tay đã đông cứng lên, đón được một bông tuyết bay chậm.
Thượng Thanh phái ở đất Giang Nam, là nơi linh khí sung túc nhất Cửu Châu, bốn mùa như xuân, hiếm khi có tuyết rơi, trong ấn tượng của Bách Lí Khinh Miểu, chỉ có lần duy nhất sinh nhật 16 tuổi của nàng, trời đổ tuyết lớn. Tuyết rơi xuống đất đã tan thành nước, nàng lúc đó chưa thấy tuyết bao giờ, duỗi tay sờ, chỉ bốc được một nắm nước tuyết lạnh.
Bách Lí Khinh Miểu bĩu môi, hơi tức giận, ngồi ngẩn ngơ ở thềm đá môn phái. Sư huynh Hạ Văn Triều đến phiên đi làm việc, nhìn thấy tiểu sư muội ngồi ôm đầu gối giữa tuyết, vạt váy vàng nhạt đã dính bùn, không khỏi hỏi:
"Bách Lí sư muội sao lại ngồi ở đây?"
"Ngắm tuyết." Bách Lí Khinh Miểu không vui nói, "Tuyết đẹp như vậy lại mau tan, không ngắm ra cảnh gì cả, không vui."
Hạ Văn Triều cười cười, dừng bước, nói với các sư đệ sư muội đi tuần tra phía sau:
"Hàn Băng Quyết các ngươi tu luyện đến đâu rồi? Nhân dịp nay có tuyết rơi, hay là ôn tập một chút đi."
Dứt lời gã cùng mười mấy đệ tử cùng lúc thi triển Hàn Băng Quyết, trước cửa Thượng Thanh phái bị khí lạnh bao phủ, tuyết không tan nữa, đậu lên đầu vai của Bách Lí Khinh Miểu.
"Sư muội, sinh nhật vui vẻ." Hạ Văn Triều nói với Bách Lí Khinh Miểu, tươi cười ấm áp.
Bách Lí Khinh Miểu nghe được cả âm thanh tuyết rơi, và cả âm thanh trái tim mình nhảy nhót, khi đó nàng nhận ra mình thích sư huynh mất rồi.
Tuyết ở Vạn Lí Băng Nguyên dù không có Hàn Băng Quyết cũng sẽ không tan, chúng rơi rào rào, vùi Bách Lí Khinh Miểu vào trong, chấm màu vàng nhỏ bé biến mất giữa đất trời.
Bách Lí Khinh Miểu nằm trong tuyết nhắm mắt lại, nước mắt đông cứng trên mặt, thấp giọng khóc thút thít:
"Sư huynh, hu hu hu..."
Bỗng một giọng nói vang lên bên tai nàng:
"Thật là một cô bé si tình, nhớ người yêu sao?"
Thanh âm lạnh như băng, là một người phụ nữ.
Mặt Bách Lí Khinh Miểu đông cứng, nàng hơi há miệng, nói không ra tiếng:
"Sư huynh..."
Nàng dần mất ý thức, lúc này một tia sáng loé lên, ấm áp bao quanh người Bách Lí Khinh Miểu. Từ sâu trong tuyết trồi lên một ngọn lửa, Bách Lí Khinh Miểu mở to mắt, thấy một ngọn lửa xuất hiện trong tay mình, khắp người ấm lên, nhưng tuyết lại không vì thế mà tan ra.
Tuyết Trung Diễm!
Hoá ra đây là một ngọn lửa thần, chôn vùi sâu trong tuyết, chỉ khi cả người nàng bị chôn vùi mới phát hiện ra.
Linh khí của Bách Lí Khinh Miểu được khôi phục, bàn tay giữ ngọn lửa kia bò ra khỏi tuyết, nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng đứng trong gió tuyết. Nàng tóc bạc mi bạc, làn da mượt như tuyết, đôi mắt toàn màu trắng, không có lòng đen.
So với nói là người, chi bằng nói đây là một bức tượng băng.
Ngón tay trong suốt cọ lên gương mặt Bách Lí Khinh Miểu, giọng nói kia lại phát ra:
"Cô nương tốt, mang Tuyết Trung Diễm đi gặp người yêu của cô đi. Nhưng phải đồng ý với ta, nếu có một ngày người cô yêu bội bạc, cô phải tới đây với ta."
"Nằm mơ!" Một giọng nói truyền đến, theo giọng nói kia, Tuyết Trung Diễm trên tay Bách Lí Khinh Miểu cũng chuyển đến trên tay người nọ.
Ma Tôn Văn Nhân Ách lấy được Tuyết Trung Diễm, trong lòng sáng tỏ. Hoá ra chỉ cần Bách Lí Khinh Miểu bị tuyết vùi, thể hiện tình yêu của mình với Hạ Văn Triều là Tuyết Trung Diễm sẽ xuất hiện. Có thân thể như hàn băng, tim lại ấm áp như mặt trời, một tia ấm áp như thế xuất hiện ở Vạn Lí Băng Nguyên mới dụ được Tuyết Trung Diễm đến.
Thế nhưng nữ nhân kia lại là chuyện gì? Vốn trong nội dung truyện không nói đến cô ta.
Nữ tử bạch sắc thấy Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang xuất hiện, một cách tay đột nhiên đứt ra, hoá thành tuyết bay đầy trời, xoáy tròn ngưng tụ lại, hoá thành một luồng gió lốc, đâm thẳng vào ngực Ân Hàn Giang.
Gió xoáy này tốc độ cực nhanh, khiến người ta rất khó đuổi kịp, Văn Nhân Ách vừa phất tay áo cản, gió lớn đã cuốn Ân Hàn Giang vào trong. Ân Hàn Giang áo đen bay lên không trung, tuyết kết thành dao băng, cứa lên mặt y từng vết máu.
"Tiền bối!" Bách Lí Khinh Miểu sợ hãi kêu lên, vôi kđi cầu xin nữ tử bạch sắc, "Tiền bối, hai người bọn họ là người đồng hành cùng ta, Tuyết Trung Diễm là ta giúp bọn họ tìm, không phải bị cướp."
Ân Hàn Giang bị tấn công, Văn Nhân Ách chưa mảy may động, Bách Lí Khinh Miểu đã lo lắng đến xoay vòng vòng.
Trên không, kiếm của Ân Hàn Giang đã ra khỏi vỏ, hợp nhất với cơ thể của y, nháy mắt cơ thể của Ân Hàn Giang tan ra, hoá thành vô số tia máu. Nhìn kĩ, những tia máu kia là những huyết kiếm đỏ rực, dưới sự công kích của những mũi kiếm nhọn hoắt, băng tuyết nứt ra từng khe.
Gió bão dùng lực thiên địa của Vạn Lí Băng Nguyên bị bổ ra. Sau khi phá tan băng tuyết, vô số huyết kiếm kia vây quanh Văn Nhân Ách, lay động, lúc này mới tụ lại sau lưng Văn Nhân Ách, một lần nữa biến thành Ân Hàn Giang khoác Hoả Vũ Sưởng.
"Hả?" Bách Lí Khinh Miểu nhìn thấy Hoả Vũ Sưởng trên người Ân Hàn Giang, mặt dại ra.
Nữ nhân bạch sắc đập đầu nàng một cái, chỉ vào Ân Hàn Giang nói:
"Sao ngươi ngu quá vậy? Hai tên này pháp lực cao thâm, muốn đến Vạn Lí Băng Nguyên còn cần ngươi dẫn sao? Rõ ràng là bọn chúng biết ta quý ngươi, dùng mạng của ngươi lừa ta ra. Ngươi nghĩ bọn chúng quan tâm đến sống chết của ngươi sao?"
"Không phải! Tiền bối, người hiểu lầm rồi!"
Bách Lí Khinh Miểu tin tưởng cả hai bên, cảm thấy bọn họ ai cũng là người tốt, chỉ là đang hiểu lầm thôi liền dang tay chắn trước người Ân Hàn Giang và Văn Nhân Ách, không để nữ nhân bạch sắc làm tổn thương họ.
Đại khái là nữ nhân bạch sắc lần đầu nhìn thấy một con bé ngu như vậy, tay áo vung lên đẩy Bách Lí Khinh Miểu sang một bên, quát:
"Biến xa ra đi."
Bách Lí Khinh Miểu ngã vào một bức tường băng, trở thành bích hoạ trên tường, vẫn duy trì tư thế hai tay bảo vệ người phía sau, vẻ mặt tận tuỵ quan tâm.
Văn Nhân Ách quan sát cẩn thận vẻ mặt và tư thế của Bách Lí Khinh Miểu, cuối cùng cũng giải được thêm một nghi vấn trong lòng.
Trong truyện nhiều lần xuất hiện tình tiết Bách Lí Khinh Miểu dang tay che chở Hạ Văn Triều, Văn Nhân Ách, Chung Ly Khiêm. Khi Ma Tôn đọc truyện cảm thấy không hiểu nổi mạch não của nữ chính. Mỗi lần Bách Lí Khinh Miểu muốn bảo vệ ai đấy, thì người đó pháp lực luôn cao hơn nàng rất nhiều. Có ai lại dùng sức mạnh của Trúc cơ kì bảo vệ cao thủ Đại thừa kì? So ra còn kém cả châu chấu đá xe.
Mãi đến khi Bách Lí Khinh Miểu thực sự làm ra hành động đó trước mặt mình, Văn Nhân Ách mới tin nữ chính thực sự có khả năng làm như thế.
Mà vẫn không hiểu được.
Áo đen bay bay trong gió, Ma Tôn hoá thành một luồng sáng, giây lát xuấy hiện trước mặt Bách Lí Khinh Miểu, vươn ngón tay chọc nhẹ, tường băng nát vụn ra, Bách Lí Khinh Miểu từ trong rơi xuống, ngã vào trong tuyết, sợ hãi ôm ngực nói với Văn Nhân Ách:
"Đa tạ tiền bối."
Văn Nhân Ách không cần nàng cảm ơn, nhìn xuống nàng hỏi:
"Biết thực lực của ta không vậy?"
"Bách Lí không rõ, phải chăng là Nguyên Anh kì?" Bách Lí Khinh Miểu chần chờ hỏi lại. Sư phụ nàng là Hoá thần kì, trong lòng Bách Lí Khinh Miểu, không ai mạnh hơn sư phụ. Cao thủ lắm thì cũng chỉ là Nguyên anh kì.
"Đại Thừa kì." Văn Nhân Ách từ từ nói.
Ánh mắt Bách Lí Khinh Miểu trống rỗng, không hiểu được cảnh giới theo như lời nói của Văn Nhân Ách.
"Một con nhóc Trúc cơ kì, sao lại muốn vệ Đại thừa kì như ta?" Văn Nhân Ách hỏi.
Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu: "Ta, ta lúc ấy không kịp, thì đã chạy qua rồi."
Văn Nhân Ách không đồng ý đáp án này lắm, nhưng nhìn bộ dáng Bách Lí Khinh Miểu quả thật không có đầu óc, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, phân phó:
"Lần sau mà muốn đi ra chắn đao ấy, cứ cho là không có thời gian suy nghĩ đi, cũng nên đếm một, hai, ba rồi hãy lao đến. Suy nghĩ kĩ rồi mới thực hiện, có lẽ ngươi không làm được đâu, tạm thời học đếm số đi."
"Dạ." Bách Lí Khinh Miểu bị giọng điệu bình tĩnh của Văn Nhân Ách đả kích đến không dám ngẩng đầu, ghi tạc lời nói này trong lòng.
Bên kia Ân Hàn Giang đánh nhau túi bụi với nữ tử bạch sắc. Văn Nhân Ách có thể nhẹ nhàng như thế đi đến cạnh Bách Lí Khinh Miểu cũng là nhờ Ân Hàn Giang giữ chân nữ tử bạch sắc.
Nữ tử bạch sắc biến thành vô số phong tuyết, quấn lấy Ân Hàn Giang. Ân Hàn Giang lại hoá thành vô số thanh kiếm, giao đấu với bà ta.
Vạn Lí Băng Nguyên nháy mắt biến thành địa ngục hàn băng. Bách Lí Khinh Miểu tận mắt nhìn thấy một mảnh quần áo của mình bị đông cứng rồi vỡ vụn. Nhiệt độ bây giờ còn thấp hơn lúc nàng bị chôn trong tuyết mấy chục lần.
Giữa gió tuyết thét gào, chỉ có chỗ Văn Nhân Ách đứng gió êm trời lặng như thế ngoại đào nguyên.
Trong tiếng gió hỗn loạn vang lên một tiếng thét, mượn cuồng phong đâm thẳng vào lỗ tai mọi người:
"Một tên nhãi Hợp thể kì, không biết lấy từ đâu ra một thanh Ma Kiếm cũng muốn đánh thắng ta? Cho dù là chủ nhân Đại thừa kì của ngươi cũng không làm gì được ta."
Nghe những lời này, huyết quang công kích càng sắc bén hơn. Kiếm khí vốn đang canh giữ bên người Văn Nhân Ách lại có một nửa tiến sâu vào trong tuyết. Khi nữ tử bạch sắc muốn điều động sức mạnh của Vạn Lí Băng Nguyên, băng tuyết trong cơ thể nàng bỗng nhiên phát nổ, trên mặt đất mênh mông tuyết tung bay như pháo hoa, nữ nhân bạch sắc kêu lên thảm thiết.
Trên cánh đồng tuyết, mưa máu rơi tí tách.
Văn Nhân Ách đưa tay đón được một giọt máu, nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh, huyết mạch kích động, từng mạch máu như thanh xà bò trên da.
Tức giận lan tràn trong lồng ngực, hắn cao giọng:
"Trở về."
Nghe được mệnh lệnh của hắn, huyết quang trên không bay trở về trước mặt Văn Nhân Ách, hạ xuống nền tuyết, biến thành Ân Hàn Giang nửa quỳ.
Văn Nhân Ách túm vai của y, chỉ thấy một tay một chân đã biến mất. Sau khi Ân Hàn Giang dung hợp với Ma kiếm, mỗi một thanh kiếm đều là máu thịt của y. Kiếm vừa nãy làm nổ tung băng tuyết, vừa hay là một chân một tay.
"Ôi, huynh bị thương rồi!" Bách Lí Khinh Miểu vội lấy khăn tay muốn băng miệng vết thương cho Ân Hàn Giang bị Văn Nhân Ách dùng chân nguyên gạt sang một bên.
"Hấp thụ Tuyết Trung Diễm đi, ta hộ pháp cho ngươi." Văn Nhân Ách mở tay ra, ngọn lửa xuất hiện trước mặt Ân Hàn Giang.
"Nhưng mà..." Ân Hàn Giang quét mắt nhìn gió tuyết đang có ý đồ ngưng tụ lần nữa, ánh mắt trầm xuống, một kích của y vừa rồi vẫn chưa giết chết được nữ nhân kia.
Văn Nhân Ách không cho Ân Hàn Giang cơ hội lằng nhằng nữa, một chưởng đập cho Tuyết Trung Diễm từ huyệt Bách Hội chui vào trong cơ thể Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang phải vận chuyển chân nguyên hấp thụ ngay, nếu không sẽ lãng phí tâm ý của Tôn chủ.
Y không được phép vi phạm mệnh lệnh của Tôn chủ, lập tức khoanh chân tu luyện.
Lúc này, bầu trời đầy tuyết biến thành một dáng người nhỏ hơn lúc nãy chút, giọng nói nhiều phẫn nộ hơn chút:
"Tên nhãi Hợp thể kì cũng dám đả thương ta."
Gió thổi tung vạt áo của Văn Nhân Ách, trong tay hắn loé lên tia sáng lạnh, một thanh trường kích màu đen xuất hiện, lấy khí thế phá trời đâm thẳng vào cơ thể của nữ nhân bạch sắc.
Nháy mắt Vạn Lí Băng Nguyên rung lên, băng sâu nứt ra khoảng một dặm, vạn tấn tuyết đọng bị hất lên trời rồi rơi mạnh xuống, cuốn lên làn sóng tuyết cao vạn trượng. Bách Lí Khinh Miểu dựa sát Ân Hàn Giang, cảm thấy mình như cánh chim nhỏ giữa đất trời, lông chim bị tuyết bứt ra, co rúm lại kêu oai oái giữa Vạn Lí Băng Nguyên.
Nàng thậm chí không nhìn rõ quang cảnh xung quanh, mưa tuyết làm nàng chỉ có thể nhìn thấy Ân Hàn Giang ngay bên cạnh. Nàng nhìn mưa tuyết trong chốc lát, cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, cái gì cũng không thấy nữa.
Là chứng quáng tuyết, nhìn chằm chằm vào tuyết lâu quá, đôi mắt bị tổn thương. Bách Lí Khinh Miểu vội vàng nhắm mắt, cuộn tròn người, nghe tiếng kêu khóc bên ngoài. Cũng không biết đã bao lâu, nàng nghe được âm thanh trầm ổn của Văn Nhân Ách:
"Tán tiên? Thật sự cho rằng Tán tiên là cao nhân hàng đầu sao? Rời khỏi băng nguyên này, ngươi chẳng là cái thá gì cả."
Tiếp theo lại là một trận khói súng gươm đao. Bách Lí Khinh Miểu vận công trị thương mắt, lúc sau cảm thấy đỡ rồi mới mở mắt ra, bị cảnh tưởng trước mắt làm cho khiếp sợ. Làm gì còn Vạn Lí Băng Nguyên và nữ tử bạch sắc, chỉ có Văn Nhân Ách và một cô gái mặc áo xanh giằng co trên không trung, bên dưới là dung nham nóng giãy.
Bách Lí Khinh Miểu:!!!
Tuyết, tuyết đâu rồi?
Cô gái áo xanh kia có gương mặt giống với nữ nhân trắng, nhưng bây giờ là một người sống có máu thịt, tóc mắt cũng màu đen, cô ta ôm ngực, trên khoé miệng dính máu, chắc là bị thương không nhẹ.
Văn Nhân Ách cầm trường kích trong tay, vũ khí này giống trường bào của hắn, đều là hắc sắc hoa văn ám kim. Ngay lúc này, Bách Lí Khinh Miểu thấy hoa văn trên quần áo và vũ khí hợp lại thành Thất Sát tinh tượng, ánh kim sáng lên, sao Thất Sát trên bầu trời toả ánh kì dị.
Dẫu sao sức mạnh như đất trời, phá huỷ Vạn Lí Băng Nguyên này là sức mạnh của cao thủ Đại thừa kì, đưa tay nhấc chân đều khiến thiên địa biến đổi.
Vạn Lí Băng Nguyên khiến Bách Lí Khinh Miểu không thở nổi lại không chịu một kích toàn lực của Văn Nhân Ách.
Lúc này, Ân Hàn Giang hấp thụ Tuyết Trung Diễm đã tỉnh lại, khẽ gọi:
"Tôn chủ..."
Bách Lí Khinh Miểu nhìn lại, chân Ân Hàn Giang đã khôi phục như cũ, chỉ có tay trái vẫn chưa thấy đâu.
Nàng động tác nhẹ nhàng, trốn ra sau lưng Ân Hàn Giang, lộ nửa cái đầu, trộm nhìn về phía Văn Nhân Ách.
Bách Lí Khinh Miểu nhớ lại câu hỏi của tiền bối, tại sao phải che chở cho người khác. Thật ra nàng chỉ đáp một nửa, nửa còn lại vì ngại nên không dám nói ra. Nàng cho rằng bản thân ít ra cũng phải cản được một lúc.
Cho đến bây giờ, nàng thấy hai người chiến đấu bằng uy lực của đất trời, Bách Lí Khinh Miểu mới sâu sắc cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu như hạt bụi, toàn bộ thân mình che chở người khác cũng không bằng người ta thở một hơi.
Bách Lí Khinh Miểu muốn đạt Nguyên Anh kì là do sư huynh nói qua Nguyên Anh kì là có thể kết thành đạo lữ. Chứ nàng không có quá nhiều chấp niệm với đại đạo, một lòng nghĩ về tình yêu. Bây giờ thấy được sức mạnh của Văn Nhân Ách, mới hiểu ra người tu chân có ý nghĩa gì, sức mạnh đại diện cho điều gì?
Không phải tu đến Nguyên Anh để được công khai yêu đương mà là lấy thân thể của người phàm xé trời đi lên, đạp đổ hư không!
Bách Lí Khinh Miểu ngộ đạo, tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó lí giải, dù khôn có tâm pháp Kim Đan kì, chân khí trong đan điền cũng bắt đầu ngưng kết, lôi vân trên trời ngưng tụ, thiên lôi rền vang.
Bắt đầu từ kì Kim Đan, mỗi một cảnh giới người tu chân đều gặp kiếp nạn. Kim Đan kì là lôi kiếp loại nhỏ, Nguyên anh kì là tâm ma kiếp. Đây đều là chú định, không tránh khỏi.
Văn Nhân Ách bớt chút thì giờ liếc nhìn Bách Lí Khinh Miểu, thầm gật đầu, trẻ nhỏ dễ bảo, nếu từ đây có thể ngộ vô tình đạo thì không cần giết chết cho làm quỷ tu nữa.
Nữ tử áo xanh run tay, chất vấn:
"Ngươi rốt cuộc là người ở đâu tới, tại sao phá nhà của ta, huỷ hoại cơ thể của ta? Trước khi ta bế quan hoàn toàn chưa nghe qua tên ngươi."
Văn Nhân Ách nói:
"Hẳn không phải bế quan mà là ngươi tự giải thể, dùng bí pháp tu thành Tán tiên thì hơn nhỉ?"
Tu giả đến Đại thừa kì viên mãn sẽ phải nghênh đón thiên kiếp, độ kiếp xong có thể phi thăng thần giới. Nhưng cũng có không ít tu giả bỏ mạng ở lần độ kiếp này, thần hồn câu diệt. Có vài tu giả Đại thừa biết được số mệnh khó tránh, sẽ dùng bí pháp làm cho thân thể biến mất trước thiên lôi để lừa gạt thiên kiếp, mượn thời điểm thiên kiếp mở ra một luồng tiên khí để tu thành Tán tiên. Ở hạ giới tu hành xong có thể tiến vào Tiên giới, thuộc dạng trộm sức mạnh của trời, thực lực cũng cao hơn Đại thừa kì một chút.
Mấy môn phái chính đạo đều có Tán tiên áo trận, ngày thường không dễ lộ diện, chỉ khi môn phái gặp đại nạn mới ra tay.
Trong truyện, Văn Nhân Ách bị Tán tiên của Thượng Thanh phái làm bị thương, sau được Bách Lí Khinh Miểu cứu, Tán tiên kia cũng bị Văn Nhân Ách giết chết. Mất đi chiến lực mạnh nhất, môn phái dần xuống dốc.
"Bản tôn 300 năm trước ngộ đạo," Văn Nhân Ách nói, "Ngươi trốn thiên kiếp bao nhiêu năm rồi?"
Nữ tử áo xanh nghẹn lời, mới 300 năm đã Đại thừa kì? Nàng đã bế quan 800 năm rồi! Tu giả trẻ bây giờ đều ghê gớm vậy sao?
"Làm gì đến nỗi phá nhà của ngươi," Văn Nhân Ách đảo mắt nhìn Vạn Lí Băng Nguyên, "Ta chỉ muốn chờ lấy một ngọn Tuyết Trung Diễm, các hạ chẳng biết xanh đỏ trắng đen thế nào đã công kích thuộc hạ của ta nhỉ?"
"Còn không phải do các ngươi bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta, ta là do gặp chuyện bất bình mà thôi." Nữ tử áo xanh nói.
"Nàng đang tấn chức Kim Đan kì, cũng với lần sinh tử này có liên quan." Văn Nhân Ách nói, "Việc của chúng ta có liên quan gì đến các hạ đâu? Chỉ sợ là các hạ tu luyện thành công vừa xuất quan thì nhìn thấy ta, muốn thử sức luyện tay, xem mình mạnh mẽ tài giỏi đến mức nào nhỉ?"
Nữ tử áo xanh nghẹn lời.
Văn Nhân Ách vung kích, lạnh giọng:
"Cảm thấy bản thân mạnh mẽ thì vô lý công kích người khác, còn chọn người có cảnh giới thấp nhất. Phát hiện ra kẻ địch khủng đánh không lại thì bắt đầu rao giảng đạo đức. Đáng tiếc ngươi nhận định sai lầm một chỗ, bây giờ nói đạo lý hay không nói đạo lí, đều do Bản tôn định đoạt."
***
Tác giả nói:
Bách Lí Khinh Miểu bị lạnh chết, Ma Tôn: Ờ
thì làm quỷ tu.
Ân Hàn Giang bị thương, Ma Tôn: Tìm chết!
Bình Luận