nghe thời gian nói
Lộ Nhã Phân nhìn rất chật vật, quần áo trên người bà dính đầy máu, sắc mặt bà tái nhạt, có vẻ như bà rất kinh hãi và hoảng sợ.
Nhưng bây giờ Lộ Nhã Phân không nằm trong phòng cấp cứu, bà vẫn đứng vững, tinh thần nhìn qua vẫn còn tạm ổn, chứng tỏ máu trên người không phải là của bà.
Đường Lâm Thâm trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thực tập sinh tiểu Lưu thục giục Đường Lâm Thâm mau đi, cậu chưa bao giờ thấy Đường Lâm Thâm thất thố như vậy, "Thầy Đường, tôi đi đây, khoa cấp cứu vừa gọi điện thúc giục rồi."
Đường Lâm Thâm cố gắng ổn định cảm xúc, gật đầu nói được, giọng còn hơi run run.
Lộ Nhã Phân thất hồn lạc phách, nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn, lúc đầu không nhận ra là Đường Lâm Thâm.
"Chị Nhã Phân," Đường Lâm Thâm lại hỏi: "Đinh Đinh đâu rồi?"
Lộ Nhã Phân phản ứng lại hơi chậm: "Đường, Đường tiên sinh?"
"Là tôi."
"À, phải rồi." Lộ Nhã Phân nhớ ra Đường Lâm Thâm từng nói hắn là bác sĩ của bệnh viện Hoa Triều, "Thật trùng hợp."
Đường Lâm Thâm không hỏi ra được thông tin hữu ích gì, cũng không còn nhiều thời gian, không hỏi nữa, đi vào phòng cấp cứu.
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Lộ Nhã Phân muốn theo vào, nhưng đã bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.
"Đinh Đinh ở bên trong!" Lộ Nhã Phân chợt tỉnh táo lại, bà hét lên, nước mắt tuôn rơi, "Bác sĩ Đường, Đinh Đinh bị thương!"
Bây giờ nỗi sợ hãi khi đối mặt với người lạ của Lộ Đinh còn tệ hơn cả nỗi đau về thể xác, cậu không ngừng giãy giụa, giãy không thoát, chỉ có thể la hét, gọi mẹ.
"Mẹ ơi cứu con với"
Lộ Đinh không muốn ở đây, toàn thân cậu lạnh toát, giống như vừa được vớt ra từ trong núi tuyết, sự thù địch ở khắp mọi nơi.
Lộ Đinh rất sợ hãi, lãnh địa của cậu đã bị xâm chiếm, mở mắt ra đã không còn thấy những đám mây trên bầu trời, tối tăm và ngột ngạt.
Tuyệt vọng hơn cả cái chết.
"Mẹ tôi đâu?" Lộ Đinh hét lên "A! Tôi không muốn!"
Ba người đè Lộ Đinh lại, trong phòng cấp cứu thành một mớ hỗn độn.
Có người hỏi, nhưng không ai trả lời, tất cả đều đang bận rộn, "Tiêm thuốc an thần đi!"
Lộ Đinh càng giãy dụa kịch liệt hơn.
"Tôi muốn về nhà." Lộ Đinh hết sức lực, thứ cậu thấy không phải là kim tiêm, mà là con dao chuẩn bị lăng trì* cậu, cậu trốn không thoát, đành phải khóc lên cầu xin: "Đừng mà, cứu tôi với!"
*Lăng trì: hình phạt của thời xưa, xẻo từng miếng thịt trên người cho đến chết.
Tấm rèm che xung quanh giường cấp cứu được kéo ra, ánh đèn chói mắt, nhưng Lộ Đinh vẫn mở căng mắt, gần như làm chói cả hai con ngươi cậu, nhưng Lộ Đinh vẫn không chịu nhắm mắt!
Đúng lúc này, Đường Lâm Thâm như từ trên trời bay xuống.
Hắn giống như một vị thần, khi Lộ Đinh rơi vào vũng bùn, hắn đã chọc một lỗ thủng trong đêm đen, để Lộ Đinh có thể nhìn thấy đều là ánh sáng dịu dàng, màu vàng ấm áp.
Lộ Đinh dần bình tĩnh lại, dấu hiệu sinh tồn của cậu tạm thời cũng bình thường lại.
"Oa..." Lộ Đinh nức nở, vươn cánh tay phải cứng ngắc muốn bắt lấy Đường Lâm Thâm, "Đường, Đường Lâm Thâm, anh lại đây."
Đường Lâm Thâm đi tới, hắn nắm lấy ngón tay Lộ Đinh, nhẹ nhàng vuốt v e, cũng bị dính vết máu.
Đường Lâm Thâm không nhìn nổi máu trên người Lộ Đinh, quá chói mắt, không thích hợp.
Hắn nhíu mày, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, em ấy bị thương ở chỗ nào?"
Bác sĩ cấp cứu lật hồ sơ, nói với Đường Lâm Thâm một cách máy móc: "Tai nạn xe, bị thương ngoài da nhiều, bệnh nhân không phối hợp, không có cách nào xử lý."
Đường Lâm Thâm mặc dù lo lắng, nhưng suy nghĩ rất bình tĩnh— Khoa cấp cứu bảo hắn tới hội chẩn, chắc chắn không chỉ đơn giản là bị thương ngoài da.
"Còn gì nữa không?"
"Tay trái và chân trái có dấu hiệu bị gãy xương, xương chày* thì nghiêm trọng hơn, bị dập nát."
*xương chày: phần xương cẳng chân ngay dưới đầu gối, search google để có hình ảnh dễ hình dung hơn nha.
Lộ Đinh siết chặt lòng bàn tay của Đường Lâm Thâm, nằm bất động, run rẩy nhắm mắt lại.
Đường Lâm Thâm cúi đầu nhìn xuống, Lộ Đinh vẽ vòng tròn trong tay hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Đường Lâm Thâm siết chặt tay, trấn an Lộ Đinh, đồng thời cũng muốn truyền nhiệt độ qua cho cậu.
"Ngoại trừ xương bị gãy ra, nội tạng có bị chấn thương không?" Đường Lâm Thâm lại hỏi, mắt cụp xuống, giọng rất trầm.
"Nội tạng không vấn đề gì, chỉ bị vết thương bên ngoài, cậu ấy mất máu rất nhiều, miệng vết thương cần phải được xử lý." Bác sĩ cấp cứu tuy bận rộn nhưng vẫn nhìn ra, "Tôi hỏi này này Trưởng khoa Đường, hai quen biết nhau à? Vậy thì anh khuyên cậu ấy đi, đừng kích động như vậy nữa.
Đau một chút thôi, làm xong sẽ hết đau! Nếu ngày nào cũng phải tiêm thuốc an thần."
Bác sĩ cấp cứu cứ mải lo cằn nhằn, sắc mặt Đường Lâm Thâm không dao động gì nhiều, cho dù lo lắng ra sao cũng phải giấu nhẹm đi, phải giữ bình tĩnh.
"Không cần tiêm thuốc an thần," Đường Lâm Thâm mặt không chút thay đổi quay đầu lại nhìn, "Các người đừng chạm vào cậu ấy, để tôi."
"Gãy xương." Bác sĩ cấp cứu mua vui trong khổ, "Vốn là việc của anh mà!"
Đường Lâm cũng lười trả lời lại, cúi xuống khẽ sờ trán Lộ Đinh, đi xuống một chút, véo mặt cậu, nhẹ giọng mở miệng gọi: "Đinh Đinh."
Ngón tay đang vẽ vòng tròn của Lộ Đinh dừng lại, cậu chọc mạnh vào da thịt trong lòng bàn tay của Đường Lâm Thâm, cậu không ngừng được nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Anh ơi*, đau, em đau quá."
(edit: gốc là 哥 luôn đấy nhé muahahahahaahahahah
beta: 哥 = ca = anh đó mn)
Lộ Đinh không cần ai dạy cũng biết, một tiếng "anh" từ trong miệng cậu, vừa tinh tế lại đầy quyến rũ, dù là trong tình huống khẩn cấp như bây giờ.
Đường Lâm Thâm hơi sửng sốt, nhưng lập tức thu hồi tâm tư lại.
Hắn áp mặt lại gần hơn, lau nước mắt trên mặt Lộ Đinh, nhẹ giọng dỗ dành, "Không sao, anh ở đây với em."
Lộ Đinh lại hỏi: "Mẹ đâu rồi?"
"Bà ấy không sao, đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ vào xem em có khỏe không?"
Lộ Đinh chậm chạp gật đầu, muốn nói được, nhưng lại nói không ra, lại đau.
Lộ Đinh tuy lớn lên trong mưa gió, nhưng được bảo vệ tốt, cậu không quen với thế giới này, tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không phát triển tốt, rất gầy.
Lúc này nước mắt cậu cứ rơi không ngừng được, khiến người xót xa, đau lòng.
Đường Lâm Thâm như bị lấy dao róc thịt, "Đinh Đinh, em đau ở đâu?"
Lộ Đinh nói không nên lời, chỗ nào cũng đau hết, đau đến tê dại.
Bác sĩ cấp cứu nhìn không nổi nữa, "Sau lưng cậu ấy có một vết thương, thịt nát hết rồi, anh mau lên đi, cẩn thận bị nhiễm trùng."
Lộ Đinh vẫn sợ hãi, nói không cần, kéo tay Đường Lâm Tham không buông.
Đường Lâm Thâm ra quyết định thật nhanh, bảo người đưa Lộ Đinh đến khoa chỉnh hình, "Tôi đưa người này đi."
Bác sĩ cấp cứu họ Vương, tên là Vương Đại Bác, là bạn học đại học của Đường Lâm Thâm, anh biết xu hướng tính dục của hắn, nhưng anh không biết kinh nghiệm tình cảm của hắn ra sao, bây giờ như được mở rộng tầm mắt.
Hơi ngăn lại, không cho người đi.
Anh kéo Đường Lâm Thâm tán gẫu một chút, "Lão Đường, cậu ấy gọi cậu là anh? Cậu ấy là em trai cậu à? Cậu có em trai sao?"
Đường Lâm Thâm không muốn nói chuyện với anh ta, hắn đang rất khó chịu, "Cậu không bận à?"
Vương Đại Bác nói: "Bận chứ, tôi muốn sứt đầu mẻ trán rồi!"
Đường Lâm Thâm nhướng mi, "Vậy thì nhường đường, đừng có cản đường tôi, chúng ta ai bận việc nấy, được rồi đi thôi."
Mặc dù Vương Đại Bác rất tò mò, nhưng cũng không dám chọc tức Đường Lâm Thâm nữa, nếu trưởng khoa chỉnh hình không làm cấp cứu, thì anh ta sẽ là người phải nhận trách nhiệm.
Vương Đại Bác nói được, lại dặn dò Đường Lâm Thâm làm thủ tục.
Đường Lâm Thâm tạm thời không đi làm thủ tục được, Lộ Đinh đang bám lấy hắn.
"Anh ơi! Oa...!Đau quá."
Người Lộ Đinh đổ mồ hôi lạnh từ đợt này đến đợt khác, hết lần này đến lần khác gọi Đường Lâm Thâm, gọi hắn là anh.
Ở đây cậu chỉ biết mỗi Đường Lâm Thâm, cậu nắm lấy cảm giác an toàn duy nhất, đó là cọng rơm cứu mạng cậu.
Đường Lâm Thâm đau lòng muốn chết, hắn khom lưng, môi ghé sát vào tai Lộ Đinh, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên bị người từ phía sau xô đẩy một chút, đụng phải, một cái chạm như hôn mà không phải hôn.
Trong phòng cấp cứu lộn xộn, Đường Lâm Thâm căn bản không dám suy nghĩ nhiều.
"Đừng sợ." Đường Lâm Thâm thuận thế điều chỉnh hô hấp, nói:" Tôi không đi đâu."
Cảm giác của Lộ Đinh đã trở lại một chút, cậu cảm thấy hơi ngứa tai, vô thức gật đầu, nói được.
Cảnh tượng này mang theo lưu luyến, khiến Vương Đại Bác trợn mắt há hốc mồm, "Tôi ổn mà."
Vết thương sau lưng Lộ Đinh nhìn rất đáng sợ, máu me đầm đìa, nhưng may mắn chỉ là vết thương ngoài da.
Vết thương như này không được tiêm thuốc tê, Lộ Đinh chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
May mắn là có Đường Lâm Thâm ở đây, hắn sẽ đích thân chữa cho Lộ Đinh, Lộ Nhã Phân cũng được Đường Lâm Thâm đưa vào phòng phẫu thuật.
Có hai người này ở cùng, Lộ Đinh cực kỳ đau đớn nhưng cũng chỉ nhỏ giọng r3n rỉ.
Vẫn còn khóc, nhưng đã không la hét nữa, tâm trạng cũng đã ổn định hơn rất nhiều.
"Còn chân của Đinh Đinh thì sao bây giờ?" Lộ Nhã Phân sửa lại xưng hô, gọi bác sĩ Đường.
"Cần phải phẫu thuật ngay bây giờ," Đường Lâm Thâm đang gắp nốt những mảnh vỡ cuối cùng ra, hắn làm rất thuần thục, điều này cũng làm cho Lộ Nhã Phân bớt lo lắng hơn, "Tôi sẽ làm điều đó."
Lộ Nhã Phân nói được, bà rất khổ sở, nhưng vẫn cố kìm lại nước mắt.
Đường Lâm Thâm nghiêng đầu, nhìn Lộ Nhã Phân, lại tiếp tục chuyên tâm xử lý việc trước mắt, hỏi "Chị Nhã Phân, chị không sao chứ? Chị có bị thương ở đâu không?"
"Không có."
Lộ Nhã Phân vừa rồi rất hoảng sợ, cái gì cũng không muốn nói, nhưng giờ bà đã thả lỏng một chút, bà thể hiện sự sợ hãi, muốn tìm một nơi để trút ra.
Đường Lâm Thâm đột nhiên mở miệng nói trước: "Lúc tôi đi vẫn còn ổn mà."
"Chúng tôi..."
Lộ Nhã Phân vừa mới bắt đầu nói chuyện, Lộ Đinh lại choáng váng rầm rì một tiếng, khuôn mặt cậu đẫm nước mắt, lấm lem như mèo.
Giống như một món đồ sứ quý giá, khi đặt trên bục thì rất đẹp mắt nhưng cần được bảo vệ cẩn thận vì rất dễ bị vỡ.
Lộ Đinh khiến cho mọi người không thể quan tâm điều gì khác ngoài cậu.
"Đinh Đinh?" Đường Lâm Thâm thận trọng hỏi, "Sao vậy?"
Lộ Đinh không thể mở mắt được, dụi đầu vào gối, xoay người về phía Đường Lâm Thâm, bị hắn đè lại, "Đừng cử động, em muốn gì? Nói cho tôi biết."
"Muốn, muốn uống nước."
Đường Lâm Thâm nói: "Bây giờ em không thể uống nước."
Lộ Đinh cảm thấy rất tủi thân, thần trí bây giờ cũng không được minh mẫn lắm, nước mắt lăn dài từ trên khoé mắt xuống tới vành tai.
Sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, Đường Lâm Thâm tháo găng tay ra, không kiềm được mà nhéo nhéo vành tai và lau nước mắt cho cậu.
Vì thế tai cậu lại càng đỏ hơn.
"Phải làm phẫu thuật trước," Đường Lâm Thâm kiên nhẫn dỗ dành cậu, "Chờ phẫu thuật xong rồi uống nước nhé, được không?"
Lộ Đinh như bị đầu độc, cậu thích nguồn năng lượng này, rất ấm áp, cậu không tự chủ được mà gật đầu đồng ý.
Lộ Nhã Phân ngây người một lát, bà cảm thấy bầu không khí có chút không đúng lắm, nhưng lại không biết sai chỗ nào, nhưng khi nghe thấy hai chữ phẫu thuật, lòng càng nóng như lửa đốt.
"Bác sĩ Đường," Lộ Nhã Phân hỏi: "Khi nào làm phẫu thuật?"
"Chờ đến khi có kết quả xét nghiệm trước phẫu thuật" Đường Lâm Thâm nhìn đồng hồ, "Sẽ nhanh thôi."
Lộ Nhã Phân ừ một tiếng, bà rất lo, muốn dặn dò Đường Lâm Thâm vài câu.
Nhưng nhớ ra Đường Lâm Thâm là bác sĩ, hắn chuyên nghiệp hơn bất cứ ai, vì thế lời của Lộ Nhã Phân vừa đến bên miệng lại nuốt trở về.
Bàn tay phải của Lộ Đinh cứng đơ như khúc gỗ, ngón cái quay vào trong, ngón trỏ và ngón giữa uốn cong theo một góc độ trái với cấu trúc s1nh lý, nhìn rất đau.
Nếu cố sức bẻ thẳng lại sẽ dễ làm tổn thương xương và dây thần kinh.
Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, trước tiên hắn thử vẽ một vòng tròn quanh lòng bàn tay Lộ Đinh, cố gắng làm cho cậu thả lỏng, sau vài lần, cảm thấy lòng bàn tay Lộ Đinh nóng lên, vì thế từ đầu ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng ấn xuống, dùng sức một chút ở khớp ngón tay, cuối cùng bao bọc toàn bộ xương bàn tay Lộ Đinh.
So với mười ngón tay siết chặt nhau thì nó còn mang nhiều cảm xúc hơn.
Đường Lâm Thâm cảm nhận được nhịp tim không rõ ràng của Lộ Đinh, đột nhiên cười cười, hắn hỏi: "Chị Nhã Phân, tôi làm như vậy, Đinh Đinh có cảm thấy thoải mái không?"
"Có," Lộ Nhã Phân nói, "Thằng bé rất thích như vậy.".
Bình Luận