nhị tiểu thư, hôm nay lại chạy trốn sao?
Chương 8
Theo tấm rèm kéo lên, một luồng không khí lạnh ùa vào.
Ta ôm lò sưởi, theo phản xạ đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa, ai ngờ đứng dậy quá nhanh, lập tức đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa ngã xuống.
Trong tình huống nguy cấp, ta được ai đó đỡ lấy eo, bế lại vào trong xe ngựa.
Ta lắc đầu để tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên đầu: “Biểu thiếu gia làm gì vậy?”
Trán lạnh buốt, Dương Thầm nhíu mày: “Sao tự nhiên lại sốt cao như vậy?”
“Không sao, biểu thiếu gia cứ lo chuyện của mình đi.”
Ta đẩy hắn ra, bước xuống xe, chân yếu mềm nhưng bị gió lạnh thổi qua lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Thải Hoàn nhìn ta đầy lo lắng: “Tiểu thư, có chịu được không?”
Giờ ta sốt đến mức lưỡi cũng nóng, ta bèn há miệng hút một hơi lạnh, bước vào phủ Thái tử: “Không sao, đi thôi.”
Phủ Thái tử kiểm tra thiệp mời rất nghiêm ngặt, nhưng vì ta mang ngọc bội, Dương Thầm theo sau ta ung dung vào, không ai dám cản.
Lúc này tuyết trong phủ Thái tử đã được dọn sạch, nhìn những công tử tiểu thư thế gia, ta chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh ngồi một lát, bèn cúi đầu nói với Dương Thầm: “Biểu thiếu gia cứ tự nhiên.”
Nói xong ta quay vào đại sảnh, đi được vài bước quay đầu lại, người đã biến mất.
Một nhóm người uống rượu ấm trong vườn mai, ta ngồi trên tảng đá xa xa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, đột nhiên nghe tiếng reo hò, ta mở mắt ra, thấy Thẩm Sơ Ngưng đứng ở giữa, đang được một đám người vây quanh khen ngợi.
“Có chuyện gì vậy?”
Thải Hoàn khẽ nói: “Vừa rồi tiểu thư của phủ Ninh Viễn Hầu ra đề thơ về tuyết mai, đại tiểu thư lập tức làm một bài, quả là tài giỏi. Bình thường sao không thấy, đại tiểu thư còn có tài văn chương thế này?”
Ta cười lạnh, nàng ta tất nhiên không có.
Ta không để ý đến nàng ta làm trò, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, ai ngờ chưa kịp chợp mắt đã bị gọi tên.
“Từ lâu đã nghe nói Thẩm gia là gia đình thơ văn nhiều đời, đại tiểu thư Thẩm gia tài hoa tuyệt vời, không biết nhị tiểu thư thì thế nào?”
Ngẩng lên nhìn, nữ nhân bên cạnh Thái tử mặc một chiếc váy đỏ rực, tươi tắn lộng lẫy.
Lúc này nàng ta đang nhìn ta.
Nàng ta nói xong, Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày, một đám người cũng nhìn ta ngồi trên tảng đá. Ta vốn định từ chối, ai ngờ Thái tử lại cười lớn: “Thừa Huyên, nàng không biết đó thôi, nhị tiểu thư Thẩm gia là khách quen của Ngọc Hạc Đường, ông chủ gặp cũng phải nể vài phần.”
Lời này vừa ra, lập tức có vô số ánh mắt độc ác bắn về phía ta, ngay cả Thẩm Sơ Ngưng cũng không vui.
Ta thở dài, dính vào Thái tử không dễ thoát được.
Ta khẽ hỏi Thải Hoàn: “Ai là người ra đề?”
Thải Hoàn đáp: “Tiểu thư của Ninh Viễn Hầu, Lý Thừa Huyên.”
Ta giật mình, đây không phải Thái tử phi trong nguyên tác sao?
Ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của nàng ta, lại nhìn Thẩm Sơ Ngưng.
Hôm nay dù thế nào, Thẩm gia cũng không thể thua, nếu không Thẩm Sơ Ngưng làm sao vào được phủ Thái tử?
Nàng ta không vào được, thỏa thuận giữa ta và Dương Thầm sẽ vô hiệu, ta làm sao có thể chạy được?
Ta hít sâu một hơi, mỉm cười bước tới, khẽ cúi mình: “Lý tiểu thư, xin ra đề.”
Thẩm Sơ Ngưng thấy ta thật sự đáp ứng, lập tức nhíu mày.
Lý Thừa Huyên mỉm cười: “Vừa rồi tỷ tỷ ngươi làm một bài thơ về tuyết mai, ngươi…”
Nàng ta nhìn quanh, sau đó cầm một cành mai đỏ trong tuyết cười nói: “Ngươi hãy tiếp nối bài thơ tuyết mai của tỷ tỷ ngươi đi.”
Thật là mưu mô.
Trước đó Thẩm Sơ Ngưng làm bài thơ được khen ngợi, bây giờ ta phải tiếp tục.
Bài thơ này không thể hay hơn của Thẩm Sơ Ngưng, cũng không thể quá tệ, mọi người đang nhìn ta như hổ đói, chỉ chờ cười nhạo ta.
Mắt ta nóng đến mức gần như không mở ra được, đầu óc cũng ong ong, ta đưa tay che mặt, nhưng là để làm mát mặt mình, giúp tỉnh táo hơn.
Ta suy nghĩ một lúc lâu, tuyết mai?
“…Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân bình tỷ phí tư lường.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.*”
{Tuyết Mai-kỳ một, Lư Mai Pha, thời nhà Tống}
(Dịch nghĩa
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm..” (Bản dịch Thi viện.net)
Lý Thừa Huyên gật đầu: “Đúng, đây là thơ tỷ tỷ ngươi làm, nhị tiểu thư xin tiếp tục.”
Đúng là bài thơ này.
Ta thở ra một hơi, bất đắc dĩ mở miệng:
“Hữu mai vô tuyết bất tinh thần,
Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân..*”
{Hai câu thơ đầu trong Tuyết Mai kì 2-Lư Việt}
(Dịch nghĩa:Nguồn dịch: Thi viện.net)
Có mai mà không có tuyết thì cũng thiếu cái thần,
Có tuyết mà không có thi nhân thì cũng thành cõi tục.
Một đám người sáng mắt, Thái tử nghe vậy là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi.
Lý Thừa Huyên: “Rồi sao nữa?”
Ta nhìn tuyết rơi lác đác trên trời, đưa tay hứng lấy:
“Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân..”
{Hai câu tiếp của Tuyết Mai kì 2}
(Dịch nghĩa:
Ngày tàn thơ vừa làm xong thì tuyết lại rơi nữa,
Cùng mai (thơ và tuyết) góp lại làm cho sắc xuân trọn vẹn)
Ta vừa nói xong, Thẩm Sơ Ngưng ngẩn người tại chỗ, đám người cũng im lặng.
Một lúc lâu, Thẩm Sơ Ngưng bất giác lùi lại một bước, không dám tin nhìn ta.
“Sao ngươi biết bài thơ này…”
Thái tử không để ý đến nàng ta, lập tức vỗ tay khen ba tiếng, theo lời Thái tử khen ngợi, đám người cũng hò reo.
Hay hay hay, sao không hay được, vì đâu phải ta viết.
Có người thì thầm: “Thẩm gia không hổ là gia đình thơ văn, hai tỷ muội thật tài giỏi.”
“Chứ sao nữa, vốn nghĩ đại tiểu thư lợi hại, không ngờ nhị tiểu thư cũng không kém.”
Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta ngày càng lạnh lùng, Lý Thừa Huyên thì nhìn ta với ánh mắt suy tư.
Trán ta nóng bừng, không chịu nổi nữa, bèn cúi đầu nói với Thái tử: “Điện hạ thứ tội, có lẽ ra ngoài bị lạnh, Lăng Sương thân thể không khỏe, không thể làm mọi người mất hứng.”
Thái tử thấy vậy, khập khiễng bước tới xem, thấy ta quả thật mệt mỏi, nhíu mày nói: “Mau sai nha hoàn đến nhà bếp mang chút canh gừng, đám người các ngươi, đừng để ra khỏi phủ Thái tử đều ốm yếu cả.”
Thái tử nói xong, đám người lập tức cười nhẹ.
Thải Hoàn đành phải đi theo người hầu đến nhà bếp.
Thấy bên cạnh không còn ai, ta cảm thấy không ổn, đây là phủ Thái tử, sao hắn lại đuổi hầu hết mọi người đi!
Quả nhiên, Thải Hoàn vừa đi, Thái tử đã bước tới kéo ta: “Thật đáng thương, làm sao bây giờ, mau đưa nhị tiểu thư vào gian bên cạnh nghỉ ngơi…”
Gian bên cạnh! Ta vội nắm lấy tay áo Thẩm Sơ Ngưng trốn sau lưng nàng ta: “Tỷ tỷ…”
Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, hừ lạnh: “Coi như biết điều.”
Sau đó nàng ta bảo vệ ta sau lưng, cúi đầu nói với Thái tử: “Điện hạ thứ lỗi, nhị muội ta từ nhỏ thân thể yếu, giờ đứng ngoài một lát đã chịu không nổi, nếu không để muội ấy về nhà nghỉ, sợ rằng đến Tết cũng nằm trên giường bệnh. Thải Điệp, mau đưa nhị tiểu thư về phủ, đừng lây bệnh cho điện hạ.”
Ta núp sau lưng nàng ta vội gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng, Lăng Sương thân thể không khỏe, đã làm điện hạ mất hứng, xin điện hạ thứ lỗi.”
Nói đến mức này, giữa ban ngày ban mặt, Thái tử không tiện nói gì, đành không vui phất tay.
Thẩm Sơ Ngưng lập tức ra hiệu cho Thải Điệp, Thải Điệp vội đến đỡ ta rời đi.
Hai người đi đến nơi hẻo lánh trong vườn, ta chân yếu không đi nổi, đành dựa vào núi giả vẫy tay: “Ngươi về đi, cổng lớn cách đây không xa, ta tự đi đến chỗ xe ngựa đợi, ngươi gặp Thải Hoàn thì bảo nàng ấy ra cổng tìm ta.”
Thải Điệp nhìn cổng lớn xa xa, lại nhìn ta: “Nhưng tiểu thư…”
“Bên cạnh tỷ tỷ không thể thiếu người, đây là phủ Thái tử, vừa rồi điện hạ đuổi hết người hầu, nếu có người ra tay, chuyến này coi như vô ích, mau trở về.”
Thải Điệp giật mình, vội cúi đầu cảm ơn rồi chạy trở về.
Ta đầu óc choáng váng nhìn cổng lớn xa xa, đứng dậy định đi tiếp, nhưng vừa đi hai bước chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Ai ngờ cơn đau không đến, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lòng ai đó.
Dương Thầm không biết xuất hiện từ khi nào, đang nheo mắt nhìn ta: “Nhị muội, ta nợ muội một ân tình lớn.”
Ta chưa kịp thoát ra, đã bị hắn ôm lấy, ta vội nắm chặt áo hắn: “Không được, ở đây nhiều người qua lại, biểu thiếu gia lo chuyện của mình đi…”
Dương Thầm không để ý, ôm ta đi thẳng ra khỏi vườn: “Ồ? Nhị muội biết ta đang làm gì à?”
Ta đầu óc quay cuồng, theo phản xạ lắc đầu: “Không, ta không biết gì cả…”
Mơ màng nghe tiếng cười khẽ trên đầu, sau đó ta hoàn toàn ngất lịm.
Khi mở mắt ra, ta đã nằm trong xe ngựa lắc lư.
Xe ngựa? Hắn làm sao đưa ta ra ngoài được? Cổng lớn có binh lính của Thái tử mà! Ta muốn cử động, nhưng bị ai đó ôm chặt, không thể nhúc nhích.
Hơi ấm từ lồng ngực phía sau truyền đến, ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Không cần lo, dọc đường người đã bị đuổi đi, không ai thấy ta ôm ngươi ra ngoài.”
“Thải Hoàn…”
“Nha hoàn của ngươi đã được người của ta đưa về Thẩm gia rồi.”
Ta cố gượng dậy khỏi vòng tay hắn ta, nhưng bị hắn ta đè lại.
“Bài thơ “Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân..”
“Nhưng mùa xuân này chưa đến, nhị muội làm bài thơ này, không thấy sớm sao?”
Ta thở gấp, cố gắng mở mắt, nhìn thấy đường nét khuôn mặt của hắn.
Hắn cúi đầu, đôi mắt đen như hồ sâu: “Nhị muội thật sự nghĩa khí, sốt cao vẫn mang ta vào phủ Thái tử, khiến ta cảm thấy áy náy.”
Ta bất lực nhắm mắt: “Vương gia chỉ cần nhớ… lúc đó trả lại tự do cho Lăng Sương… là đủ…”
Bên tai truyền đến hơi ấm khàn khàn: “Tự do, ngươi thật sự muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy…”
“Nếu ta không muốn thì sao?”
“Ta mặc kệ ngươi…”
Trong mơ hồ, hơi thở nóng bỏng bị xâm chiếm bởi một chút lạnh lẽo.
Trong giấc mơ khô khốc kỳ quái, chỉ có sự lạnh lẽo đó khiến ta cảm thấy ấm áp.
Ta như rơi vào vực thẳm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Ta ôm lò sưởi, theo phản xạ đứng dậy bước ra khỏi xe ngựa, ai ngờ đứng dậy quá nhanh, lập tức đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa ngã xuống.
Trong tình huống nguy cấp, ta được ai đó đỡ lấy eo, bế lại vào trong xe ngựa.
Ta lắc đầu để tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên đầu: “Biểu thiếu gia làm gì vậy?”
Trán lạnh buốt, Dương Thầm nhíu mày: “Sao tự nhiên lại sốt cao như vậy?”
“Không sao, biểu thiếu gia cứ lo chuyện của mình đi.”
Ta đẩy hắn ra, bước xuống xe, chân yếu mềm nhưng bị gió lạnh thổi qua lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Thải Hoàn nhìn ta đầy lo lắng: “Tiểu thư, có chịu được không?”
Giờ ta sốt đến mức lưỡi cũng nóng, ta bèn há miệng hút một hơi lạnh, bước vào phủ Thái tử: “Không sao, đi thôi.”
Phủ Thái tử kiểm tra thiệp mời rất nghiêm ngặt, nhưng vì ta mang ngọc bội, Dương Thầm theo sau ta ung dung vào, không ai dám cản.
Lúc này tuyết trong phủ Thái tử đã được dọn sạch, nhìn những công tử tiểu thư thế gia, ta chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh ngồi một lát, bèn cúi đầu nói với Dương Thầm: “Biểu thiếu gia cứ tự nhiên.”
Nói xong ta quay vào đại sảnh, đi được vài bước quay đầu lại, người đã biến mất.
Một nhóm người uống rượu ấm trong vườn mai, ta ngồi trên tảng đá xa xa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, đột nhiên nghe tiếng reo hò, ta mở mắt ra, thấy Thẩm Sơ Ngưng đứng ở giữa, đang được một đám người vây quanh khen ngợi.
“Có chuyện gì vậy?”
Thải Hoàn khẽ nói: “Vừa rồi tiểu thư của phủ Ninh Viễn Hầu ra đề thơ về tuyết mai, đại tiểu thư lập tức làm một bài, quả là tài giỏi. Bình thường sao không thấy, đại tiểu thư còn có tài văn chương thế này?”
Ta cười lạnh, nàng ta tất nhiên không có.
Ta không để ý đến nàng ta làm trò, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, ai ngờ chưa kịp chợp mắt đã bị gọi tên.
“Từ lâu đã nghe nói Thẩm gia là gia đình thơ văn nhiều đời, đại tiểu thư Thẩm gia tài hoa tuyệt vời, không biết nhị tiểu thư thì thế nào?”
Ngẩng lên nhìn, nữ nhân bên cạnh Thái tử mặc một chiếc váy đỏ rực, tươi tắn lộng lẫy.
Lúc này nàng ta đang nhìn ta.
Nàng ta nói xong, Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày, một đám người cũng nhìn ta ngồi trên tảng đá. Ta vốn định từ chối, ai ngờ Thái tử lại cười lớn: “Thừa Huyên, nàng không biết đó thôi, nhị tiểu thư Thẩm gia là khách quen của Ngọc Hạc Đường, ông chủ gặp cũng phải nể vài phần.”
Lời này vừa ra, lập tức có vô số ánh mắt độc ác bắn về phía ta, ngay cả Thẩm Sơ Ngưng cũng không vui.
Ta thở dài, dính vào Thái tử không dễ thoát được.
Ta khẽ hỏi Thải Hoàn: “Ai là người ra đề?”
Thải Hoàn đáp: “Tiểu thư của Ninh Viễn Hầu, Lý Thừa Huyên.”
Ta giật mình, đây không phải Thái tử phi trong nguyên tác sao?
Ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của nàng ta, lại nhìn Thẩm Sơ Ngưng.
Hôm nay dù thế nào, Thẩm gia cũng không thể thua, nếu không Thẩm Sơ Ngưng làm sao vào được phủ Thái tử?
Nàng ta không vào được, thỏa thuận giữa ta và Dương Thầm sẽ vô hiệu, ta làm sao có thể chạy được?
Ta hít sâu một hơi, mỉm cười bước tới, khẽ cúi mình: “Lý tiểu thư, xin ra đề.”
Thẩm Sơ Ngưng thấy ta thật sự đáp ứng, lập tức nhíu mày.
Lý Thừa Huyên mỉm cười: “Vừa rồi tỷ tỷ ngươi làm một bài thơ về tuyết mai, ngươi…”
Nàng ta nhìn quanh, sau đó cầm một cành mai đỏ trong tuyết cười nói: “Ngươi hãy tiếp nối bài thơ tuyết mai của tỷ tỷ ngươi đi.”
Thật là mưu mô.
Trước đó Thẩm Sơ Ngưng làm bài thơ được khen ngợi, bây giờ ta phải tiếp tục.
Bài thơ này không thể hay hơn của Thẩm Sơ Ngưng, cũng không thể quá tệ, mọi người đang nhìn ta như hổ đói, chỉ chờ cười nhạo ta.
Mắt ta nóng đến mức gần như không mở ra được, đầu óc cũng ong ong, ta đưa tay che mặt, nhưng là để làm mát mặt mình, giúp tỉnh táo hơn.
Ta suy nghĩ một lúc lâu, tuyết mai?
“…Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng,
Tao nhân bình tỷ phí tư lường.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.*”
{Tuyết Mai-kỳ một, Lư Mai Pha, thời nhà Tống}
(Dịch nghĩa
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm..” (Bản dịch Thi viện.net)
Lý Thừa Huyên gật đầu: “Đúng, đây là thơ tỷ tỷ ngươi làm, nhị tiểu thư xin tiếp tục.”
Đúng là bài thơ này.
Ta thở ra một hơi, bất đắc dĩ mở miệng:
“Hữu mai vô tuyết bất tinh thần,
Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân..*”
{Hai câu thơ đầu trong Tuyết Mai kì 2-Lư Việt}
(Dịch nghĩa:Nguồn dịch: Thi viện.net)
Có mai mà không có tuyết thì cũng thiếu cái thần,
Có tuyết mà không có thi nhân thì cũng thành cõi tục.
Một đám người sáng mắt, Thái tử nghe vậy là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi.
Lý Thừa Huyên: “Rồi sao nữa?”
Ta nhìn tuyết rơi lác đác trên trời, đưa tay hứng lấy:
“Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân..”
{Hai câu tiếp của Tuyết Mai kì 2}
(Dịch nghĩa:
Ngày tàn thơ vừa làm xong thì tuyết lại rơi nữa,
Cùng mai (thơ và tuyết) góp lại làm cho sắc xuân trọn vẹn)
Ta vừa nói xong, Thẩm Sơ Ngưng ngẩn người tại chỗ, đám người cũng im lặng.
Một lúc lâu, Thẩm Sơ Ngưng bất giác lùi lại một bước, không dám tin nhìn ta.
“Sao ngươi biết bài thơ này…”
Thái tử không để ý đến nàng ta, lập tức vỗ tay khen ba tiếng, theo lời Thái tử khen ngợi, đám người cũng hò reo.
Hay hay hay, sao không hay được, vì đâu phải ta viết.
Có người thì thầm: “Thẩm gia không hổ là gia đình thơ văn, hai tỷ muội thật tài giỏi.”
“Chứ sao nữa, vốn nghĩ đại tiểu thư lợi hại, không ngờ nhị tiểu thư cũng không kém.”
Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta ngày càng lạnh lùng, Lý Thừa Huyên thì nhìn ta với ánh mắt suy tư.
Trán ta nóng bừng, không chịu nổi nữa, bèn cúi đầu nói với Thái tử: “Điện hạ thứ tội, có lẽ ra ngoài bị lạnh, Lăng Sương thân thể không khỏe, không thể làm mọi người mất hứng.”
Thái tử thấy vậy, khập khiễng bước tới xem, thấy ta quả thật mệt mỏi, nhíu mày nói: “Mau sai nha hoàn đến nhà bếp mang chút canh gừng, đám người các ngươi, đừng để ra khỏi phủ Thái tử đều ốm yếu cả.”
Thái tử nói xong, đám người lập tức cười nhẹ.
Thải Hoàn đành phải đi theo người hầu đến nhà bếp.
Thấy bên cạnh không còn ai, ta cảm thấy không ổn, đây là phủ Thái tử, sao hắn lại đuổi hầu hết mọi người đi!
Quả nhiên, Thải Hoàn vừa đi, Thái tử đã bước tới kéo ta: “Thật đáng thương, làm sao bây giờ, mau đưa nhị tiểu thư vào gian bên cạnh nghỉ ngơi…”
Gian bên cạnh! Ta vội nắm lấy tay áo Thẩm Sơ Ngưng trốn sau lưng nàng ta: “Tỷ tỷ…”
Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, hừ lạnh: “Coi như biết điều.”
Sau đó nàng ta bảo vệ ta sau lưng, cúi đầu nói với Thái tử: “Điện hạ thứ lỗi, nhị muội ta từ nhỏ thân thể yếu, giờ đứng ngoài một lát đã chịu không nổi, nếu không để muội ấy về nhà nghỉ, sợ rằng đến Tết cũng nằm trên giường bệnh. Thải Điệp, mau đưa nhị tiểu thư về phủ, đừng lây bệnh cho điện hạ.”
Ta núp sau lưng nàng ta vội gật đầu: “Tỷ tỷ nói đúng, Lăng Sương thân thể không khỏe, đã làm điện hạ mất hứng, xin điện hạ thứ lỗi.”
Nói đến mức này, giữa ban ngày ban mặt, Thái tử không tiện nói gì, đành không vui phất tay.
Thẩm Sơ Ngưng lập tức ra hiệu cho Thải Điệp, Thải Điệp vội đến đỡ ta rời đi.
Hai người đi đến nơi hẻo lánh trong vườn, ta chân yếu không đi nổi, đành dựa vào núi giả vẫy tay: “Ngươi về đi, cổng lớn cách đây không xa, ta tự đi đến chỗ xe ngựa đợi, ngươi gặp Thải Hoàn thì bảo nàng ấy ra cổng tìm ta.”
Thải Điệp nhìn cổng lớn xa xa, lại nhìn ta: “Nhưng tiểu thư…”
“Bên cạnh tỷ tỷ không thể thiếu người, đây là phủ Thái tử, vừa rồi điện hạ đuổi hết người hầu, nếu có người ra tay, chuyến này coi như vô ích, mau trở về.”
Thải Điệp giật mình, vội cúi đầu cảm ơn rồi chạy trở về.
Ta đầu óc choáng váng nhìn cổng lớn xa xa, đứng dậy định đi tiếp, nhưng vừa đi hai bước chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Ai ngờ cơn đau không đến, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lòng ai đó.
Dương Thầm không biết xuất hiện từ khi nào, đang nheo mắt nhìn ta: “Nhị muội, ta nợ muội một ân tình lớn.”
Ta chưa kịp thoát ra, đã bị hắn ôm lấy, ta vội nắm chặt áo hắn: “Không được, ở đây nhiều người qua lại, biểu thiếu gia lo chuyện của mình đi…”
Dương Thầm không để ý, ôm ta đi thẳng ra khỏi vườn: “Ồ? Nhị muội biết ta đang làm gì à?”
Ta đầu óc quay cuồng, theo phản xạ lắc đầu: “Không, ta không biết gì cả…”
Mơ màng nghe tiếng cười khẽ trên đầu, sau đó ta hoàn toàn ngất lịm.
Khi mở mắt ra, ta đã nằm trong xe ngựa lắc lư.
Xe ngựa? Hắn làm sao đưa ta ra ngoài được? Cổng lớn có binh lính của Thái tử mà! Ta muốn cử động, nhưng bị ai đó ôm chặt, không thể nhúc nhích.
Hơi ấm từ lồng ngực phía sau truyền đến, ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Không cần lo, dọc đường người đã bị đuổi đi, không ai thấy ta ôm ngươi ra ngoài.”
“Thải Hoàn…”
“Nha hoàn của ngươi đã được người của ta đưa về Thẩm gia rồi.”
Ta cố gượng dậy khỏi vòng tay hắn ta, nhưng bị hắn ta đè lại.
“Bài thơ “Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết,
Dữ mai tịnh tác thập phần xuân..”
“Nhưng mùa xuân này chưa đến, nhị muội làm bài thơ này, không thấy sớm sao?”
Ta thở gấp, cố gắng mở mắt, nhìn thấy đường nét khuôn mặt của hắn.
Hắn cúi đầu, đôi mắt đen như hồ sâu: “Nhị muội thật sự nghĩa khí, sốt cao vẫn mang ta vào phủ Thái tử, khiến ta cảm thấy áy náy.”
Ta bất lực nhắm mắt: “Vương gia chỉ cần nhớ… lúc đó trả lại tự do cho Lăng Sương… là đủ…”
Bên tai truyền đến hơi ấm khàn khàn: “Tự do, ngươi thật sự muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy…”
“Nếu ta không muốn thì sao?”
“Ta mặc kệ ngươi…”
Trong mơ hồ, hơi thở nóng bỏng bị xâm chiếm bởi một chút lạnh lẽo.
Trong giấc mơ khô khốc kỳ quái, chỉ có sự lạnh lẽo đó khiến ta cảm thấy ấm áp.
Ta như rơi vào vực thẳm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Bình Luận