nông môn cay nữ mang theo không gian trăm tỷ đi chạy nạn

Chương 17: 17: Chúng Ta Có Gì Để Nói


“Tiểu Ngư, đa tạ muội cho ca ca đèn bàn.

” Tuy Khưu Văn Vũ toàn thân chật vật, nhưng dáng người thẳng tắp, nho nhã lễ độ.

Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư bị hắn ta gọi là Tiểu Ngư lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

“Đừng… Đây là ta cho Khưu Tiểu Thạch, hắn muốn cho người nào thì cho, nhưng ngàn vạn lần đừng cảm tạ ta.

” Khưu Tiểu Ngư không kiên nhẫn lui tới với loại người này nhất.

Sở dĩ lấy ra một bao tải đèn, chính là vì lo lắng cho Khưu Tiểu Thạch một cái đèn pin, sợ hắn ta không bảo vệ được.

Khưu Văn Vũ có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Khưu Tiểu Ngư, luôn cảm thấy nàng thay đổi quá nhiều.


Khưu Tiểu Ngư không sợ Khưu Văn Vũ tìm tòi nghiên cứu, cho dù biết nàng không phải là nguyên chủ thì thế nào, đánh thắng được nàng không?“Muội… Sau này có thứ gì vẫn nên đừng tùy tiện lấy ra thì hơn, cho dù là các hương thân cũng phải đề phòng cẩn thận.

” Khưu Văn Vũ nho nhã nói.

Cuối cùng Khưu Tiểu Ngư cũng biết văn nhân cổ đại trông như thế nào, chẳng lẽ người đọc sách ở cổ đại đều giống như Khưu Văn Vũ sao?Vậy thì đúng là không thú vị.

Không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nhớ tới Tiêu Mộc Trạch, người như hắn có lẽ cũng từng đọc sách, nếu từng đọc sách mà nói, vậy thì cũng coi như là có thể văn có thể võ, nhưng mà gọi là gì nhỉ?Khưu Tiểu Ngư lắc đầu, không nhớ rõ.

“Đã biết, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, ngươi vẫn nên nhanh đi nghỉ ngơi đi.

” Chậm trễ nàng ăn gì đó.

“Hai huynh muội chúng ta đã lâu không ngồi xuống nói chuyện với nhau.

” Khưu Văn Vũ không có ý muốn rời đi.

“Chúng ta có gì để nói?” Khưu Tiểu Ngư vô cùng mâu thuẫn.

Bởi vì nàng đã đói bụng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Khưu Văn Vũ, không phải là hắn ta muốn ở lại ăn ké đấy chứ, đúng là không biết xấu hổ.

Khưu Văn Vũ: … Trong đầu ngoại trừ ăn, có thể có chút chuyện khác hay không?Trương Tiểu Linh dẫn theo nhi tử Trương Thanh Sơn đến gần một vũng nước giết thỏ, đây là thỏ Khưu Tiểu Ngư lấy ra, vũng nước cũng là nàng phát hiện.

Hiện giờ thôn dân khác đều đi tìm rau dại, nấm dại, bên cạnh vũng nước chỉ có mấy người.

Nàng vốn muốn ăn mảnh, kết quả một con thỏ bị nàng nướng cháy, tuy ruột của nàng rất tốt, ăn cháy vẫn có thể tiêu hóa được.


Nhưng mà con thỏ này chỉ chín da, bên trong vẫn còn sống.

Lúc ấy cả người Khưu Tiểu Ngư sững sờ, rõ ràng khi ở mạt thế thịt nướng không nướng lâu như vậy, hơn nữa nướng to hơn vẫn có thể chín, sao đổi thành con thỏ lại không được?Không có khả năng vì nơi này không phải là mạt thế đúng không?Trương Tiểu Linh và Trương Thanh Sơn ra ngoài tìm rau dại, vừa vặn thấy được Khưu Tiểu Ngư vẻ mặt mơ hồ, lập tức không nhịn được bật cười.

Ngay khi Khưu Tiểu Ngư phát bực, Trương Tiểu Linh nhận lấy con thỏ đen trong tay Khưu Tiểu Ngư, cầm lấy dao nhỏ Khưu Tiểu Ngư đặt một bên, cắt tầng ngoài của con thỏ, sau đó tiếp tục nướng.

Vì thế Khưu Tiểu Ngư đợi một lúc lâu mới ăn được thỏ nướng bình thường, mới biết nướng thỏ cần thời gian dài như vậy.

Lúc này cuối cùng Khưu Tiểu Ngư cũng nhớ tới, có khả năng lửa nướng thỏ khác nhau.

Mạt thế bọn họ nướng thịt luôn là người dị năng hệ hỏa khống chế dị năng của mình nướng, đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn.

“Khụ khụ… Chuyện này vốn là chuyện các ngươi nên làm, nướng con thỏ này giúp ta, con gà rừng này cho các ngươi.

” Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo ngửa đầu nói.


Trương Tiểu Linh mím môi dưới, nói: “Vâng!”Sau đó dẫn theo Trương Thanh Sơn đến bên vũng nước giết gà giết thỏ, được rồi, vặt lông lột da, con thỏ và gà rừng đã sớm chết.

Sau đó Khưu Tiểu Ngư mới biết hóa ra Khưu Văn Vũ đang thử mình có phải nguyên chủ hay không.

Khưu Tiểu Ngư nói ra không ít chuyện của bọn họ khi còn nhỏ, Khưu Văn Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, chủ yếu vẫn là Khưu Tiểu Ngư thì tốt.

Không biết có loại xuyên qua gọi là xuyên qua kế thừa ký ức.

Khi Trương Tiểu Linh và Trương Thanh Sơn nướng thỏ xong mang tới cho Khưu Tiểu Ngư, thì bị người khác chú ý.

Hoàng Quế Phân đẩy Khưu Tiểu Thạch một cái, ý bảo hắn ta đi hỏi xin Khưu Tiểu Ngư.

.


Bình Luận