rước hôn
Vấn đề này Thư Minh Yên vẫn chưa kịp nghĩ, nhưng dù sao cô cũng không thể ở trong phòng anh mãi được.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Thật sự không được thì ngày mai con sẽ tới xin ông nội, nhận lỗi với ông.”
“Lúc trước con lừa ông ấy chuyện hôn sự, bây giờ đến nhận lỗi, chẳng khác nào chọc ông ấy tức chết?”
Lời của Mộ Du Trầm chính là điều mà Thư Minh Yên lo lắng, nhất thời cảm thấy bối rối.
Nếu thật sự có cách nào dễ dàng thì đêm nay cô đã không chạy tới tìm anh.
Mộ Du Trầm hơi nghiêng người về phía trước, đặt ly nước xuống bàn, gõ nhẹ vào ly tạo nên những âm thanh rất nhỏ.
“Nếu lần sau bọn họ lại nhắc đến chuyện đính hôn, thì con cứ nói lúc trước còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, đến khi trưởng thành rồi mới nhận ra…” người đàn ông tạm dừng hai giây, ngước mắt: “Người con thích thật ra chính là ta và hiện tại chúng ta đang hẹn hò.”
“???”
Đồng tử Thư Minh Yên phóng to, giống như nghe được chuyện gì đó rất khó tin.
Mộ Du Trầm cau mày, sắc mặt có chút không vui: “Phản ứng này của con là sao? Chẳng lẽ người vừa nói muốn gả cho ta không phải con à?”
Hai mắt Thư Minh Yên loé lên tia sáng lấp lánh, vậy là Mộ Du Trầm đã đồng ý giúp cô?
Không đợi cô hỏi, Mộ Du Trầm nói tiếp: “Ta không đồng ý việc con lấy hôn nhân làm giao dịch, nhưng danh phận bạn gái, nếu con muốn thì ta có thể cho con.”
Kinh hỉ từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc Thư Minh Yên mơ hồ, đột nhiên không biết nên nói gì mới phải.
Cô cúi gập người trước Mộ Du Trầm: “Cảm ơn chú nhỏ!”
Mộ Du Trầm thản nhiên trả lời: “Về phòng ngủ đi.”
Thư Minh Yên vừa định xoay người rời đi thì Mộ Du Trầm nhớ tới một chuyện: “Tối nay trên bàn ăn, vì sao Hàng Lệ Cầm lại giục con kết hôn với Mộ Tri Diễn, con biết không?”
Thư Minh Yên lắc đầu, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng tạm thời vẫn chưa biết rõ tình hình.
Mộ Du Trầm nói: “Trước kia có người bảo rằng, một cô bạn gái từng qua lại với Mộ Tri Diễn đã mang thai, bây giờ xem ra, đó không phải là tin đồn vô căn cứ.”
Anh nhìn về phía Thư Minh Yên đang phát ngốc: “Sao Hàng Lệ Cầm có thể khoan dung cho phép người phụ nữ mang thai đứa nhỏ đó tiến vào nhà họ Mộ chứ, chuyện đính hôn của con và Mộ Tri Diễn, chắc chắn ngày mai bà ta sẽ tiếp tục nhắc lại với ông cụ.”
Tổ chức tiệc đính hôn rồi thì coi như ván đã đóng thuyền, Thư Minh Yên chính là cô con dâu của bà ta, như vậy mới càng thuận lợi hơn trong việc xử lý người phụ nữ kia.
Hiểu được ý đồ của Hàng Lệ Cầm, bỗng nhiên Thư Minh Yên có chút gấp gáp: “Chú nhỏ, bình thường con không tiếp xúc nhiều với chú, người trong nhà bao gồm cả bác gái đều biết, bà ta nóng lòng muốn con và Mộ Tri Diễn đính hôn, liệu có dễ dàng tin rằng chúng ta đang hẹn hò không? Lỡ bà ta làm ầm ĩ lên thì sao đây?”
Mộ Du Trầm gác khuỷu tay lên thành sô pha, khớp ngón tay rõ ràng chống cằm, trầm ngâm một hồi: “Có một cách có thể khiến bà ta không nghi ngờ nữa.”
Thư Minh Yên hỏi tới: “Là cách gì?”
Mộ Du Trầm hất cằm về phía chiếc sô pha dài bên cạnh: “Đêm nay con ngủ ở đây, ngày mai khi người giúp việc đến quét dọn thì con đi ra.”
Mộ Du Trầm chưa bao giờ dẫn người khác vào phòng mình, nếu sáng sớm ngày mai, người giúp việc nhìn thấy Thư Minh Yên bước ra từ phòng của Mộ Du Trầm, thì ít nhiều gì chuyện của họ cũng coi như đã có người chứng kiến.
Đến lúc đó, Hàng Lệ Cầm không tin cũng không được.
Thư Minh Yên thừa nhận cách này rất hay, nhưng đêm nay cô ngủ ở phòng Mộ Du Trầm, liệu có thể ngủ được không?
Cô nhìn sô pha, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Con ngủ ở đây sao?”
“Nếu không thì sao?” Mộ Du Trầm giương mắt: “Con còn muốn ngủ trên giường à?”
Thư Minh Yên nhanh chóng xua tay: “Không có không có, sô pha rất tốt.”
Mộ Du Trầm đứng dậy: “Được, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
Anh bước tới phòng để quần áo, lấy đồ thay rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Đương nhiên Mộ Du Trầm muốn đi tắm, lúc này Thư Minh Yên mới nhớ ra, đêm nay cô vẫn chưa tắm.
Nếu không thì cô lên lầu tắm rửa rồi xuống đây lại?
Nhưng chợt nghĩ lại, làm vậy thì mờ ám quá, nên cuối cùng đành từ bỏ.
Tình huống đặc biệt thì hành động đặc biệt, dù sao cũng chỉ ngủ trên sô pha một đêm, cứ vậy là được rồi.
Mộ Du Trầm giúp cô rất nhiều rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Hai mươi phút sau.
Mộ Du Trầm mặc quần áo ở nhà chỉnh tề bước ra từ phòng tắm, ánh sáng ở khoé mắt liếc nhìn bóng dáng trên sô pha.
Thư Minh Yên quấn chăn lông cừu màu trắng xám quanh người, từ đầu đến chân đều che kín, ngay cả một nhúm tóc cũng không lộ ra, cứ như làm vậy thì có thể giả vờ không ở chung phòng với anh.
Mộ Du Trầm không biết sao cô có thể nghĩ ra kế sách đi vào lòng đất thế này, anh chỉ khẽ cười, cũng không nói gì mà tắt đèn rồi lên giường nằm xuống.
Trước khi ngủ, Mộ Du Trầm tìm điện thoại cạnh gối nằm, anh lại nhận thêm vài điểm, trước đó Thư Minh Yên đã ấn like số bước đi của anh.
Ánh sáng nơi khoé mắt Mộ Du Trầm hướng về phía sô pha, anh nghĩ ngợi một lúc rồi buông điện thoại.
Màn đêm dày đặc, trong căn phòng im ắng, ngay cả một tiếng hô hấp cũng không thể nghe thấy.
-
Căn bản đêm nay Thư Minh Yên không thể nào ngủ được, đau nhức toàn thân.
Không phải do sô pha cứng mà do cô căng thẳng, muốn trở mình nhưng sợ phát ra tiếng động làm ồn đến Mộ Du Trầm.
Mãi đến khi trời hừng sáng, trong lúc mê man cô cảm giác được Mộ Du Trầm đã tỉnh dậy trên giường.
Thư Minh Yên vẫn cuộn mình trong chăn, dù chỉ là một cử động nhỏ cũng không dám.
Dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng anh rửa mặt thay quần áo xong xuôi rồi bước ra khỏi phòng để đồ, ngay sau đó cửa phòng đóng lại.
Mộ Du Trầm đã ra ngoài.
Thư Minh Yên đợi thêm một lát mới chậm rãi kéo chăn xuống, cả người căng thẳng được thả lỏng một chút.
Rèm cửa trong phòng vẫn chưa kéo ra, ánh sáng bên trong mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn ra thời gian cụ thể.
Cô vươn tay kiếm điện thoại trên bàn.
Thoáng nhìn đồng hồ trên màn hình, năm giờ năm mươi phút.
Còn chưa đến sáu giờ mà Mộ Du Trầm đã dậy rồi ư.
Thậm chí cô còn chưa nghe được tiếng chuông báo thức, anh tự ràng buộc như vậy sao?
Quả nhiên là người bận rộn, đi sớm về muộn.
Chẳng qua Mộ Du Trầm không có ở đây, Thư Minh Yên không cần phải căng thẳng, cô nằm trên sô pha kéo giãn lại thắt lưng.
Giờ này chắc hẳn người giúp việc phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong nhà đã bắt đầu công việc, Thư Minh Yên trở người, nghĩ đến kế hoạch tối hôm qua.
Để người giúp việc nhìn thấy cô đi ra từ phòng anh, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Mộ Du Trầm.
Tốt nhất là cứ bàn luận sôi nổi đi, để ông cụ và Hàng Lệ Cầm nghe được tin tức, đến khi bà ta nhắc lại chuyện đính hôn, cô nói mình đang hẹn hò với Mộ Du Trầm thì chuyện này càng dễ dàng giải quyết hơn.
Nhưng vấn đề là, người giúp việc có thật sự cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường không?
Lỡ như sau khi nhìn thấy cô, vì thường ngày cảm thấy cô và Mộ Du Trầm rất thanh minh trong sạch, nên họ không bàn tán gì thì sao đây?
Thư Minh Yên ngồi dậy trên sô pha, đảo mắt, vắt hết óc nghĩ cách.
Trong lúc lơ đãng, cô thoáng nhìn thấy chiếc áo sơ mi vứt ở cuối giường.
Đây là chiếc áo sơ mi đêm qua Mộ Du Trầm mặc về nhà, có lẽ anh rất thích chiếc áo này nên trước đây cũng từng mặc qua vài lần, người giúp việc của nhà họ Mộ chắc chắn sẽ nhận ra.
Nếu cô cứ mặc quần áo hôm qua của mình rồi bước ra từ phòng Mộ Du Trầm thì người giúp việc không nhất thiết phải nghĩ theo hướng đó, nói không chừng họ còn tìm một lý do trong sạch giúp cô.
Vậy nếu cô mặc đồ của Mộ Du Trầm thì sao?
Dù sao Mộ Du Trầm cũng đã tới công ty, chuyện còn lại phải để cô tự mình phát huy.
Thư Minh Yên khẽ di chuyển tầm mắt, rón ra rón rén đi tới cầm lấy chiếc áo sơ mi của anh rồi chạy vào phòng tắm thay ra.
Áo sơ mi của Mộ Du Trầm rất rộng, sau khi Thư Minh Yên mặc vào thì nó che được cả bắp đùi.
Tay áo cũng vừa dài vừa rộng, đứng trước gương trông cứ như con nít lén mặc đồ người lớn vậy.
Cũng không hẳn là giống, mà vốn dĩ là cô đang mặc lén.
Dường như bên ngoài có động tĩnh, chắc là có người lên lầu hai quét dọn.
Thư Minh Yên luống cuống tay chân vò quần áo mình đã thay ra thành một cục rồi nhét vào trong áo sơ mi, tay đè trên bụng.
Cô đi chân trần tới trước ghế sô pha, cúi người cầm dép của mình lên, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Tay dừng trên tay nắm cửa, trước khi mở ra, cô dán tai lên cửa để nghe chút động tĩnh.
Bên ngoài có tiếng quét dọn và tiếng nói chuyện rất nhỏ.
“Mới tờ mờ sáng, tôi đã thấy xe của Mộ tổng chạy ra ngoài, giờ đó đến công ty cũng quá sớm rồi?”
“Tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn Mộ tổng rất bận, tiền cũng không phải dễ kiếm mà.”
Hai người đang ung dung trò chuyện thì cửa phòng Mộ Du Trầm phát ra một tiếng “lạch cạch” rồi được mở ra từ bên trong.
Hai người giúp việc sửng sốt, lập tức ngó sang rồi lại liếc nhìn nhau.
Trong ánh mắt dường như muốn nói: “Chẳng phải cô nói Mộ tổng đến công ty rồi sao?”
“Tôi thật sự thấy ngài ấy ra ngoài mà, bây giờ cũng không hiểu là chuyện gì nữa.”
Lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi phòng, đồng tử của hai người giúp việc phóng to hệt như nhau.
Thư Minh Yên một tay cầm dép, một tay bụm quần áo được giấu dưới lớp áo sơ mi, cô đi chân trần xuất hiện từ trong phòng của Mộ Du Trầm, ló đầu ra ngoài ngó nhìn xung quanh.
Cách ăn mặc đó và động tác lén lút đó, khiến người ta phải suy nghĩ lung tung.
Sau khi chạm phải ánh mắt của người giúp việc, biểu cảm của cô có chút không được tự nhiên, sau đó cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, gật đầu mỉm cười, lật đật chạy về phía thang máy.
Thư Minh Yên đi thang máy lên lầu ba, chạy một hơi vào phòng ngủ của mình, khoá trái cửa lại.
Cô dựa lưng vào cửa, vẫn chưa hết hoảng hồn mà mở to miệng th ở dốc.
Nhìn biểu cảm của hai người giúp việc đó, e là cũng khá hoảng hốt, trong chốc lát chưa thể tiêu hoá được.
Hành động vừa rồi của cô, đúng thật là to gan!
Thư Minh Yên ngoan hiền sống ở nhà họ Mộ suốt mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện thế này.
Sau khi nhận ra điều đó, cô lại cảm thấy lo lắng và phấn khích.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng làm diễn viên trong chính kịch bản của mình, lần này diễn cũng tàm tạm đó chứ.
Thư Minh Yên nghĩ vui, lấy quần áo nhét trong bụng ra rồi vứt sang một bên. Đi tới phòng để đồ lấy một bộ quần áo sạch sẽ rồi tiến vào phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn nước lớn, cô thấy chiếc áo sơ mi của Mộ Du Trầm đã được treo lên tay nắm cửa, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa người giúp việc quét dọn xong rồi, cô sẽ len lén chuồn xuống phòng anh, để lại quần áo ở chỗ cũ, thần không biết quỷ không hay.
Chỉ là mượn một cái áo của anh để làm đạo cụ thôi, phân cảnh tự biên tự diễn này, cô sẽ không để Mộ Du Trầm biết.
Tắm rửa xong, Thư Minh Yên mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, quá trình trả lại áo cho anh diễn ra rất thuận lợi.
Lúc về phòng thấy giờ vẫn còn sớm, cô quay lại giường mình bổ sung thêm một giấc, đợi một lát Hàng Lệ Cầm tới, cô mới có sức để nghênh chiến.
-
Thư Minh Yên ngủ thẳng đến hơn tám giờ nhưng vẫn còn hơi buồn ngủ, tuy nhiên trạng thái lúc này vẫn tốt hơn hai tiếng trước rất nhiều.
Hiếm khi được trở về nhà, ngày mai cúng bái cha mẹ xong, cô sẽ về đoàn phim, hôm nay phải ở bên cạnh trò chuyện với ông nội Mộ nhiều hơn.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu, ông nội Mộ đang ngồi trong phòng khách lầu một, cười hỏi: “Minh Yên dậy rồi à, nghỉ ngơi khoẻ chưa?”
“Rất khoẻ ạ.”
Sáng nay cô bước ra từ phòng của Mộ Du Trầm, chắc hẳn là một cảnh tượng rất táo bạo, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được mà nói với người khác.
Nhưng quan sát tình hình lúc này của ông nội, Thư Minh Yên không dám chắc ông đã nghe được tin tức đó chưa.
Ông nội Mộ chống cây ba toong đứng lên, vô cùng hiền hoà: “Nghỉ ngơi khoẻ rồi thì mau tới đây ăn sáng với ông.”
Thư Minh Yên đỡ ông nội đến phòng ăn, nhìn thấy lượng đồ ăn phong phú trên bàn, cô có chút kinh ngạc.
“Ông nội, sáng nay còn có người nào khác sao?”
Ông nội ngồi ở ghế chủ vị, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Làm gì có ai, lúc không có đám nhỏ tụi con ở nhà, ngôi nhà này thật sự rất yên tĩnh. Những món này đều do ông dặn đầu bếp làm riêng cho con đấy, con xem, đây đều là món con thích.”
Thư Minh Yên có chút dở khóc dở cười, thông thường buổi sáng cũng không ăn uống gì, lần chuẩn bị này cũng quá phong phú rồi.
Thoạt nhìn hình như đều là đồ bổ, cô đang rất khoẻ mạnh, không nhất thích phải bồi bổ như vậy đâu nhỉ?
Ông cụ mặt mũi hiền từ, không ngừng gắp đồ ăn cho Thư Minh Yên: “Con xem con gầy thế nào rồi, ăn nhiều một chút.”
Thư Minh Yên không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn ngồi ăn.
Cuối cùng khi ăn no rồi, ông cụ lại múc cho cô một bát canh cá trích: “Cái này rất tốt cho cơ thể, con húp một ít đi.”
Thư Minh Yên gượng cười, lại có chút khó xử nói: “Ông nội, con thật sự ăn không nổi nữa.”
Ông cụ thấy cô đã no lắm rồi nên cũng không bắt ép, đặt bát canh xuống, thở dài: “Minh Yên, có phải con không thích thằng bé Tri Diễn không?”
Vẻ mặt Thư Minh Yên cứng nhắc, nhìn sang ông cụ Mộ.
Ông nói: “Lúc trước ông đã đồng ý với ông nội con, nhà họ Mộ sẽ che chở con cả đời. Ông nghĩ con và Tri Diễn là thanh mai trúc mã, nên chắc hẳn sẽ có chút tình cảm, nên bỗng nảy ra ý nghĩ nông nổi, nói rằng đến lúc trưởng thành sẽ cho hai đứa kết hôn. Khi đó con không từ chối nên ông tưởng rằng con nguyện ý như vậy.”
“Ông nội…” Thư Minh Yên muốn nói gì đó thì đã bị ông cụ xua tay cắt ngang.
“Minh Yên, ông nội phải có trách nhiệm trong chuyện này, tâm tư con nhạy cảm tinh tế, luôn là một đứa bé biết nghe lời, cho dù trong lòng không muốn thì cũng không làm trái lời ta. Còn thằng nhóc kia, chuyện bên ngoài của nó ông đã nghe quá nhiều rồi, là cháu trai của mình nên khó tránh khỏi thiên vị, trong lòng ông cứ nghĩ đến khi nó trưởng thành thì sẽ trở nên tốt hơn thôi, ngược lại ông đã không để ý đến cảm nhận của con.”
“Chẳng qua ông nội cũng không phải là kiểu người gia trưởng thời phong kiến, con không gật đầu thì ông cũng sẽ không dựa vào chút ân tình dưỡng dục con mà ép con gả cho nó. Nếu con nói ra suy nghĩ trong lòng mình từ sớm thì đã không cần lén lén lút lút hẹn hò với Mộ Du Trầm và giấu ông lâu như vậy, nếu không phải sáng nay ông nghe người giúp việc nói thì ông vẫn không hề hay biết chuyện này.”
Nghe đến đây, Thư Minh Yên mới dám khẳng định, quả nhiên tin tức đã lọt vào tai ông.
Cô nghĩ sau khi ông nội biết chuyện này, thì chắc chắn sẽ nghiêm nghị hỏi cô sao lại như vậy, không ngờ sáng nay ông còn kêu người chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, bên cạnh đó, ông còn nói chuyện rất hoà hoãn mà không hề tức giận.
Lối phát triển của kịch bản này không nằm trong suy đoán của cô.
Ông cụ lại nói: “Con yên tâm, ông đã gọi điện cho nó rồi, kêu Mộ Du Trầm nhanh chóng quay về nhà, nhất định phải bắt nó cho con một công đạo.”
Thư Minh Yên nghe hiểu rằng, ông nội cảm thấy cô và Mộ Du Trầm đã phát triển đến mức độ đó thì anh cũng nên có trách nhiệm với cô.
Sẽ không kêu Mộ Du Trầm quay về kết hôn với cô chứ?
Thư Minh Yên hoảng hốt, nhanh chóng nói: “Ông nội, con và anh ấy là đôi bên đều có tình cảm, chuyện yêu đương là em tình anh nguyện, không cần kêu anh ấy cho con công đạo gì đâu.”
“Sao lại không cần?” Ông cụ cũng sốt ruột, đập mạnh xuống bàn: “Thằng nhóc Mộ Du Trầm đó, con đã mang thai rồi, tối hôm qua khi nhắc đến chuyện đính hôn của con và Tri Diễn, nó còn dám nói mình không có ý kiến gì, đó là thái độ chịu trách nhiệm của nó sao? Chờ nó quay về, ông nhất định phải dạy dỗ nó một trận.”
Thư Minh Yên: “???”
Mang thai???
Cảnh tượng người giúp việc nhìn thấy, lại truyền tai nhau thành cô đang mang thai đứa con của Mộ Du Trầm sao?
Thư Minh Yên cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, lại nhớ đến sáng nay khi mặc áo sơ mi của Mộ Du Trầm, cô đã nhét quần áo của mình vào bụng nên nó phình to ra.
Cuối cùng cô cũng biết, vì sao sáng nay chỉ toàn là đồ bổ như vậy.
Phân cảnh thêm vào kịch bản bị hỏng rồi, sao cô có thể ăn nói với Mộ Du Trầm đây.
Ông cụ còn an ủi Thư Minh Yên: “Con yên tâm, cả nhà sẽ làm chủ cho con, con mang thai cháu của ông, ông biết, hôm nay ông sẽ kêu Mộ Du Trầm dẫn con đi lĩnh chứng.”
Vừa dứt lời, Thư Minh Yên đã nghe được hàng loạt tiếng bước chân, Mộ Du Trầm mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên nửa cánh tay, rảo bước vào phòng ăn.
Thư Minh Yên chạm phải ánh mắt của Mộ Du Trầm, lập tức cảm thấy chột dạ.
Cô thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy, Mộ Du Trầm còn phải tìm kiếm chân ái đời mình, tuyệt đối không thể bị cô làm liên luỵ.
Cô mở miệng định nói gì đó, Mộ Du Trầm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn bụng cô một cái, ý tứ sâu xa nói: “Thư Minh Yên, con mang thai? Sao lại mang thai?”
Thư Minh Yên: “...”
Ông cụ trừng mắt nhìn anh: “Mộ Du Trầm, thái độ của con là sao, con bé mang thai mà con không biết sao? Con mau dẫn Thư Minh Yên đến cục dân chính đi, bây giờ phải đi ngay!”
Thư Minh Yên sợ tới mức bật dậy: “Ông nội ông hiểu lầm rồi, thật ra con…”
Ông cụ không hài lòng với cách xưng hô này của cô: “Minh Yên, sao con còn gọi là ông nội, sau này phải chỉnh lại.”
Thư Minh Yên: “...”
Bình Luận