sau khi dọn sạch kho địch, mang theo vật tư vượt qua năm tai họa
Trên đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân “lộp cộp” và tiếng khóc nức nở nho nhỏ, Tử Ngọc im lặng.
Nàng thật sự không muốn quản chuyện của hai hài tử này, cơ thể này cũng là của một hài tử chưa trưởng thành, cho dù có tiền nàng cũng không phải nhọc lòng như vậy.
Quả thật là tự tìm phiền phức tới cho mình, sau này nàng sẽ không quản chuyện sống chết của người trên đường nữa.
“Đừng khóc nữa, ngươi tên là gì?” Tử Ngọc bị tiếng khóc hu hu ồn ào tới phiền, giọng nói của nàng càng thêm nặng nề, hỏi.
“Công tử, ta tên là Trình Nguyên Câu, 10 tuổi, muội muội tên là Trình Nguyên Thục 5 tuổi, cha tên là Trình Bác Hậu.
”
Nam hài vô cùng chờ mong nhìn Tử Ngọc, đây là niềm hy vọng duy nhất của hắn và muội muội hiện giờ.
“Các ngươi không phải người của thôn Mai gia à? Tại sao không phải họ Mai?”
“Nhà của chúng ta tới từ bên ngoài, hơn phân nửa người trong thôn đều họ Mai, những người khác thì không rõ.
” Trình Nguyên Câu lập tức giải thích.
"Phù, không phải họ Mai thì tốt rồi.
"
"Các ngươi đi theo ta thì phải ký khế ước bán thân, ta không muốn có người tới gây phiền phức.
"
"Bước vào cổng nhà ta thì phải tuân thủ quy tắc của ta, trừ khi ta cho phép các ngươi được tự do, nếu các ngươi dám hai lòng, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn, đã hiểu chưa?"
"Hiểu, tạ công tử tác thành!"
Trình Nguyên Câu đứng lên rồi quỳ gối xuống, nặng nề khấu đầu 3 cái với Tử Ngọc.
Hơn nửa năm chịu đủ mọi khinh thường và khổ cực, điều này sớm đã khiến hắn hiểu rõ những gian khổ trong cuộc sống, sống được mới là điều quan trọng nhất.
Cứ như vậy, trong nhà Tử Ngọc lại có thêm 2 miệng ăn.
…
Xe la dừng lại ở cổng thành, xung quanh yên tĩnh không có âm thanh nào, Tử Ngọc cởi áo choàng bông trên người xuống đưa cho hai huynh muội làm thành chăn.
Nàng bước vào thùng xe sột soạt một hồi, mùi trà gừng bay ra, nàng vén chiếc rèm phía trước lên, nói.
“Tiểu tử, uống chén trà gừng này đi, để muội muội ngươi uống chút, lát nữa ta sẽ nướng cho các ngươi 2 chiếc bánh màn thầu ăn lót dạ.
”
Hai hài tử bị chiếc áo choàng bọc lại thành một khối màu đen, vừa nghe thấy có ăn, 2 cái đầu nhỏ liền chui ra, tiếng nuốt nước miếng vang lên khiến người ta muốn cười.
“Tạ công tử ban thưởng!”
“Tạ công tử ban thưởng!”
Ba người uống trà gừng giống nhau, ăn bánh màn thầu nướng nóng hổi, cầm lò than nhỏ sưởi ấm trong màn đêm tĩnh lặng.
Lúc trời gần sáng, bách tính khiêng đòn gánh xếp thành hàng dài đi vào thành.
Khi cửa thành vừa mới mở ra, Tử Ngọc đánh xe la là người đầu tiên đi vào trong thành.
Xe la chạy trên con đường mênh mông, những căn nhà mờ mờ ảo ảo trong lớp sương mù, trông có vài phần tiên khí.
Bên trong cửa viện rộng lớn, tiểu đậu đinh đang chạy ở cửa, thỉnh thoảng hắn lại thò đầu nhìn ra bên ngoài, khi thấy chiếc xe la bỗng nhiên xuất hiện, hắn vui mừng đến mức vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài viện.
“Ca ca… ca ca… Hu hu…”
“Chếc tiệc… không muốn sống nữa à!”
Tử Ngọc vội vàng kéo xe la lại, nàng nhảy xuống xe nhấc tên nhóc không muốn sống này lên.
Tử Lạc quấn quanh người Tử Ngọc như con bạch tuộc, khóc bù lu bù loa kể lại sự sợ hãi của mình vì không tìm được ca ca.
“Ca ca, đừng bỏ Tiểu Lạc lại, thật đáng sợ!”
“Quỷ nhát gan, đồ mít ướt, không được khóc!”
Tử Ngọc tức giận hét lên một tiếng, Tử Lạc sợ hãi lập tức nín khóc.
“Ca ca đừng hung dữ, Tiểu Lạc sẽ ngoan.
”
Gương mặt của tiểu tử kia dính chặt vào cổ Tử Ngọc, khiến nàng tức mà không thể phát ti3t, Tử Ngọc đành ôm tiểu tử kia đi vào trong viện.
Huynh muội Trình Nguyên Câu tò mò nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt Trình Nguyên Câu tràn ngập sự hâm mộ.
“Thiếu gia đã quay về!”
Cả nhà ba người Trần Đại nghe thấy tiếng động vội vàng ra nghênh đón.
“Mang hai người kia xuống rửa mặt, lúc Trần Vương thị lên phố mua đồ ăn, nhớ mua y phục để bọn hắn thay khi tắm rửa, đồng thời mua thêm ít vải về may cho mỗi người 1 bộ y phục mới.
”
“Trần Tiểu Sơn theo ta đi vào!” Tử Ngọc bình tĩnh liếc mắt nhìn ba người Trần gia, nói bằng giọng điệu khiến người ta không thể từ chối.
“Vâng, thiếu gia!”
Bình Luận