sự cứu rỗi của thánh nữ

Chương 5

Ngừng ôm Wakayama Hiromi, Mashiba Ayane đưa ngón tay lên gạt nước mắt, khẽ nói, Em rất tiếc.

"Cô đã cố gắng kìm nén nhưng vừa nhìn thấy Hiromi thì đột nhiên không ngăn được cảm xúc. Nhưng cô bình tĩnh lại rồi. Thực sự không sao đâu."

Nhìn Ayane cố gắng nặn ra nụ cười, Kusanagi cảm thấy khổ sở. Anh muốn nhanh chóng để cô được ở một mình.

"Cô giáo, em có thể làm được gì không ạ?" Wakayama Hiromi nhìn Ayane và khiêm nhường hỏi.

Ayane lắc đầu.

"Em đến với cô là tốt rồi. Với lại, giờ cô cũng không suy nghĩ được gì. Em vào nhà đi đã. Cô muốn nghe em kể chi tiết mọi chuyện."

"Không, ừm, cô Mashiba này," Kusanagi nhìn hai người phụ nữ và vội vàng nói. "Thực ra thì chúng tôi cũng muốn hỏi chuyện cô Wakayama. Tối hôm qua lộn xộn quá nên chúng tôi không thể từ tốn trao đổi."

Ánh mắt Wakayama Hiromi dao động vẻ bối rối. Chẳng lẽ cô ta nghĩ 20 phút trình bày về thời điểm phát hiện thi thể là đủ và không cần phải nói gì thêm nữa?

"Tất nhiên là công an các anh ngồi nghe luôn cũng được." Ayane hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Kusanagi.

"Không, ý tôi là, chúng tôi muốn trao đổi riêng với cô Wakayama trước."

Nghe Kusanagi nói vậy, Ayane chớp mắt vẻ không bằng lòng.

"Sao thế ạ? Tôi cũng muốn nghe Hiromi nói. Bởi vì đó là lý do mà cô ấy đến đây."

"Phu nhân. Cô Mashiba." Không rõ Mamiya đã ở đó từ bao giờ và nói xen vào. "Vô cùng xin lỗi, nhưng công việc của công an chúng tôi cũng có nguyên tắc nhất định, cô có thể để nhóm Kusanagi làm việc trước được không? Trong mắt cô thì đó là việc làm hình thức nhưng nếu không tuân thủ hình thức đó thì có thể sẽ phát sinh rắc rối về sau."

Trước cách nói khách sáo thái quá này, Ayane có vẻ không thoải mái. Nhưng cô gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi nên đợi ở đâu?"

"Cô cứ ở đây. Tôi cũng có việc muốn hỏi cô." Mamiya nói rồi đưa mắt nhìn Kusanagi và Utsumi Kaoru. "Đưa cô Wakayama ra chỗ nào có thể bình tĩnh nói chuyện nhé."

"Vâng," Kusanagi đáp.

"Tôi đi lấy xe." Utsumi Kaoru mở cửa trước sảnh nhà và bước ra ngoài.

Khoảng 20 phút sau, nhóm Kusanagi đã ngồi trong góc một nhà hàng gia đình. Utsiimi Kaoru ngồi cạnh anh, đối diện hai người là Wakayama Hiromi đang cúi xuống, vẻ mặt căng thẳng.

"Tối hôm qua cô ngủ được không?" Kusanagi nhấp một ngụm cà phê và hỏi.

"Cũng không..."

"Việc phát hiện thi thể đúng là cú sốc lớn phải không?"

Wakayama Hiromi không trả lời. Cô vẫn cắn môi nhìn xuống.

Theo Utsumi Kaoru thì có vẻ cô gái đã khóc sau khi về nhà tối hôm qua. Tuy là quan hệ bất chính nhưng việc chứng kiến cái chết của người mình yêu chắc không phải một cú sốc bình thường.

"Tôi muốn hỏi một số câu mà hôm qua không trao đổi được, cô sẵn sàng chứ?"

Wakayama Hiromi hít sâu một hơi.

"Tôi không biết gì cả... Chắc không phải câu hỏi nào tôi cũng trả lời được đâu."

"Không có chuyện đó đâu. Không có câu hỏi nào khó đến thế. Đó là, nếu cô có ý định trả lời thành thực."

Wakayama Hiromi liếc nhìn Kusanagi. Tuy gườm mắt nhìn anh nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên vẻ lương thiện.

"Tôi không nói dối."

"Thế là đủ rồi. Vậy tôi hỏi, cô phát hiện thi thể của anh Mashiba Yoshitaka vào khoảng 8 giờ tối hôm qua, còn lần trước đó cô đến nhà Mashiba là vào bữa tiệc tại gia tổ chức hôm thứ Sáu, chuyện đó không có gì sai chứ?"

"Không sai."

"Cô chắc không? Nhiều người vì quá sốc mà tâm lý hoảng loạn và ký ức trở nên lộn xộn. Cô bình tĩnh nghĩ lần nữa đi. Kể từ lúc chào ra về hôm thứ Sáu cho đến tối hôm qua, cô thực sự không đến biệt thự nhà Mashiba lần nào à?" Kusanagi hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn hàng lông mi dài của Wakayama Hiromi. Anh nhấn giọng khi nói chữ thực sự.

Sau một hồi im lặng, cô mấp máy đôi môi.

"Sao lại hỏi tôi việc đó? Tôi đã nói là không sai mà sao anh vẫn hỏi dai dẳng thế?"

Miệng Kusanagi giãn ra.

"Phía đang hỏi là tôi đấy."

"Nhưng..."

"Hãy nghĩ đơn giản là tôi chỉ xác nhận thôi. Nhưng, như cô vừa mới nói, chỉ có vậy thôi mà đã là dai dẳng hỏi thì tôi cũng muốn cô thận trọng trả lời. Nếu nói ra điều không hay lắm rồi sau đó cô lại thay đổi thì cũng khó cho chúng tôi lắm."

Wakayama Hiromi tiếp tục im lặng. Kusanagi cảm thấy cô ta đang thầm tính toán nhiều điều. Chắc chắn là đang cân nhắc về khả năng bại lộ chuyện nói dối cảnh sát và thú nhận mọi chuyện ở đây có phải là thượng sách hay không.

Nhưng dường như chiếc cân trong lòng vẫn không ngừng dao động nên cô ta tiếp tục im lặng. Kusanagi đã thấy sốt ruột.

"Tối hôm qua, khi đến hiện trường, chúng tôi thấy có một cốc cà phê và hai chiếc đĩa nằm trong bồn rửa. Khi được hỏi có biết gì về chúng không thì cô đáp là không. Tuy nhiên, chúng tôi đã xác nhận được dấu vân tay của cô ở đó. Cô đã chạm vào bộ cốc chén đó khi nào?"

Đôi vai Wakayama Hiromi hạ xuống cùng tiếng thở dài.

"Cô gặp anh Mashiba vào thứ Bảy đúng không? Tất nhiên là một Mashiba còn sống."

Cô gái đặt tay lên trán, cùi trỏ tì vào bàn. Có thể cô đang nghĩ cách quanh co nhưng Kusanagi tự tin sẽ không để cô lảng tránh.

Thả cánh tay đang đặt trên trán xuống, vẫn không ngước lên, cô gật đầu.

"Đúng như lời anh nói. Tôi xin lỗi."

"Cô đã gặp anh Mashiba phải không?"

"Vâng," cô đáp sau một chút ngập ngừng.

"Khi nào?"

Cô gái lại không định trả lời câu hỏi này ngay lập tức. Kusanagi đã thấy bực bội trước sự bướng bỉnh đó.

"Bắt buộc phải trả lời à?" Wakayama Hiromi ngẩng mặt lên, nhìn Kusanagi và Utsumi Kaoru. "Bởi vì đó là việc hoàn toàn không liên quan mà? Như vậy không phải là xâm phạm đời tư à?"

Khuôn mặt như sắp khóc nhưng ánh mắt cô thật sự tức giận. Khẩu khí cũng sắc sảo.

Kusanagi nhớ đến những lời trước đây được nghe từ một đàn anh trong ngành. Đó là, dù trông có yếu đuối đến đâu thì một phụ nữ đang nɠɵạı ŧìиɦ sẽ luôn cứng rắn.

Tuy thế, không thể mất thì giờ ở đây được. Kusanagi đưa ra quân bài tiếp theo.

"Đã làm rõ được nguyên nhân cái chết của anh Mashiba: Trúng độc."

Wakayama Hiromi lộ vẻ dao động.

"Độc..."

"Chất độc được tìm thấy trong cà phê còn sót lại ở hiện trường."

Cô mở to mắt. "Tại sao... sao có thể..."

Kusanagi hơi rướn người lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô gái.

"Tại sao? Sao có thể? Ý cô là?"

"Bởi vì..."

"Vì khi cô uống trước đó thì không có gì bất thường phai không?"

Cô chớp mắt, dù hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu.

"Cô Wakayama. Vấn đề chính là ở chỗ đó. Nếu anh Mashiba tự bỏ thuốc độc vào, và nếu có dấu vết chứng minh điều đó thì chúng tôi hầu như không còn gì phải băn khoăn. Khi ấy đây chỉ là một vụ tự sát hoặc tai nạn. Nhưng, ở thời điểm hiện tại, khả năng đó là vô cùng thấp. Đây là tình huống chỉ có thể xét tới khả năng có người, với ý đồ nào đó, đã chủ động bỏ độc vào cà phê của anh Mashiba. Hơn nữa chất độc còn được tìm thấy trong giấy lọc cà phê đã qua sử dụng. Bây giờ, giả thiết hợp lý nhất là chất độc đã được trộn lẫn vào bột cà phê."

Wakayama Hiromi lộ rõ vẻ hoang mang, liên tục lắc đầu.

"Tôi không biết gì hết."

"Vậy thì, ít nhất hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi. Việc cô uống cà phê ở biệt thự nhà Mashiba là manh mối vô cùng quan trọng. Phạm tội... không, chưa thể khẳng định đó là phạm tội, nhưng lời khai của cô là yếu tố quan trọng để suy đoán đúng thời gian mà ai đó đã trộn chất độc vào cà phê."

"Được chứ?" Kusanagi hỏi dồn và cương quyết đứng dậy nhìn xuống cô. Anh định sẽ im lặng cho đến khi đối phương nói ra điều gì đó.

Wakayama Hiromi đưa hai tay lên che miệng. Điếm nhìn di chuyển bất định trên mặt bàn. Rồi cô bật lên từng tiếng rõ ràng.

"Không phải tôi."

"Sao?"

"Không phải là tôi," cô lắc đầu, ánh mắt khẩn cầu. "Tôi không cho chất độc vào. Đó là sự thật. Xin hãy tin tôi."

Kusanagi bất giác quay sang nhìn Utsumi Kaoru.

Quả thật Wakayama Hiromi là một trong những đối tượng tình nghi. Thậm chí có thể nói là người đáng nghi nhất. Có cơ hội để đầu độc. Nếu có mối quan hệ bất chính với Mashiba Yoshitaka thì hoàn toàn có thể nghĩ tới việc phát sinh động cơ vì cái gọi là rắc rối tình cảm. Và hoàn toàn có thể tự mình gϊếŧ người rồi đóng vai người phát hiện để đánh lừa.

Tuy nhiên, ở giai đoạn hiện tại thì Kusanagi tuyệt đối loại trừ định kiến đó khi tiếp cận với cô gái. Chắc chắn anh không nói một lời nào thể hiện sự nghi ngờ đối với cô. Anh chỉ hỏi cô đã uống cà phê với Mashiba Yoshitaka vào lúc nào. Tuy vậy, lời cô vừa nói thể hiện điều gì? Có thể chính vì bản thân là kẻ phạm tội nên nhìn thấu suy nghĩ của cảnh sát, cũng có thể đó chỉ là hành vi tự phát.

"Tôi hỏi vậy không có nghĩa là nghi ngờ cô," anh cười. "Như tôi đã nói, giờ chúng tôi chỉ muốn làm rõ thời điểm xảy ra hành vi phạm tội. Nếu cô đã gặp anh Mashiba và uống cà phê thì đó là lúc nào và ai đã pha cà phê, pha như thế nào? Cô có thể nói được chứ?"

Wakayama Hiromi lộ vẻ khổ sở trên khuôn mặt trắng nhợt. Liệu có đơn giản là cô chỉ đang phân vân không biết có nên thú nhận chuyện nɠɵạı ŧìиɦ hay không, Kusanagi chưa thể đoan chắc.

"Cô Wakayama." Utsumi Kaoru bất ngờ lên tiếng.

Wakayama Hiromi ngạc nhiên ngước lên.

"Chúng tôi có hình dung nhất định về mối quan hệ giữa cô với Mashiba Yoshitaka." Utsumi Kaoru tiếp tục. "Dù cô có phủ nhận đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn phải xác minh lại điểm đó. Và khi công an đã để ý tới thì hầu hết câu chuyện sẽ được sáng tỏ. Hơn nữa trong quá trình tìm hiểu, sẽ có rất nhiều người đến hỏi về sự tình. Bây giờ, ở đây, nếu cô thành thật nói ra thì phía chúng tôi có thể sẽ xử lý được. Và chúng tôi sẽ cân nhắc nếu cô kiên quyết đề nghị không tiết lộ cho người khác biết."

Sau khi kiên nhẫn giải thích cán bộ điều tra sẽ tiến hành những thủ tục gì, Utsumi Kaoru mới nhìn sang Kusanagi và hơi cúi đầu xuống. Chắc cô có ý xin lỗi vì đã tùy tiện xen ngang.

Tuy nhiên, lời khuyên đó dường như có tác động đến tâm lý của Wakayama Hiromi. Có thể lời nói của người cùng giới tính cũng có trọng lượng hơn. Cô cúi đầu thấp hơn rồi lại ngẩng mặt lên, từ từ chớp mắt rồi thở hắt ra.

"Thực sự các vị có thể giữ bí mật cho tôi chứ?"

"Nếu là việc không liên quan đến vụ án thì chúng tôi sẽ không tùy tiện nói ra. Hãy tin chúng tôi." Kusanagi cũng tuyên bố.

Wakayama Hiromi gật đầu.

"Đúng như cô nói, tôi và anh Mashiba có mối quan hệ đặc biệt. Cuối tuần này đúng là tôi không chỉ đến nhà anh ấy vào tối hôm qua."

"Trước đó là khi nào?"

"Tối ngày thứ Bảy. Tôi nghĩ là 9 giờ tối."

Có vẻ Mashiba Ayane vừa ra khỏi nhà là cặp tình nhân đã tranh thủ hẹn hò.

"Hai người hẹn trước rồi à?"

"Không. Sau khi lớp học khâu ghép vải kết thúc thì anh Mashiba gọi điện cho tôi. Anh ấy bảo tôi đến nhà."

"Vì thế cô đã tới đó. Sau đó thì sao?"

Sau một thoáng phân vân, Wakayama Hiromi nhìn thẳng vào Kusanagi như đã quyết tâm.

"Tôi ở lại đêm hôm đó. Tôi rời khỏi nhà anh Mashiba vào sáng hôm sau."

Ngồi bên cạnh Kusanagi, Utsumi Kaoru bắt đầu ghi chép. Nhìn sang khuôn mặt cô anh không thể nắm bắt được bất cứ biểu cảm gì. Nhưng chắc chắn cô đang có những cảm nhận của riêng mình. Kusanagi dự định sẽ hỏi cô sau.

"Hai người uống cà phê vào lúc nào?"

"Sáng hôm qua. Tôi là người pha. À, nhưng tối hôm trước chúng tôi cũng uống."

"Tối thứ Bảy cũng uống? Vậy là uống hai lần à?"

"Đúng vậy."

"Lần đó cũng là cô pha?"

"Không. Tối thứ Bảy thì khi tôi đến nơi, anh Mashiba đã pha xong rồi. Anh ấy pha sẵn luôn phần của tôi." Wakayama Hiromi tiếp tục cúi đầu. "Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy pha cà phê. Anh ấy cũng nói lâu rồi mới tự làm việc này."

"Khi đó hai người không dùng đến đĩa nhỉ." Utsumi Kaoru ngẩng mặt lên hỏi.

"Đúng vậy," Wakayama Hiromi đáp.

"Vậy là sáng hôm sau cô pha cà phê?" Kusanagi xác nhận thêm một lần nữa.

"Cà phê anh Mashiba pha hơi đắng nên anh ấy nói muốn tôi pha lần tiếp theo. Sáng hôm qua, anh ấy đã đứng bên cạnh chăm chú nhìn suốt khoảng thời gian tôi pha cà phê." Ánh mắt cô chuyển sang Utsumi Kaoru. "Lúc đó thì chúng tôi dùng đĩa. Đó chính là những cái đĩa bỏ trong bồn rửa."

Kusanagi gật đầu. Đến đây không có chi tiết nào mâu thuẫn.

"Tôi hỏi lại cho chắc chắn, cà phê sử dụng vào tối thứ Bảy và sáng Chủ nhật là loại vẫn dùng ở nhà Mashiba phải không?"

"Chắc chắn là thế. Tôi chỉ dùng bột cà phê có sẵn trong tủ lạnh thôi. Còn về cà phê anh Mashiba dùng để pha tối thứ Bảy thì tôi không rõ. Nhưng tôi nghĩ vẫn là loại đó."

"Cô từng pha cà phê ở nhà anh Mashiba rồi à?"

"Thỉnh thoảng tôi pha khi cô giáo nhờ. Cách pha cà phê tôi cũng học từ cô. Sáng hôm qua cũng vậy."

"Cô thấy có gì khác thường khi pha cà phê không? Vị trí để dụng cụ hay nhãn cà phê loại khác chẳng hạn."

Wakayama Hiromi khẽ nheo mắt rồi lắc đầu.

"Không. Tôi nghĩ tất cả mọi thứ đều như bình thường." Nói đoạn, cô mở to mắt và nghiêng đầu thắc mắc, "Với lại, lúc đó chẳng phải là không liên quan à?"

"Ý cô là sao?"

"Bởi vì," cô thu cằm lại, mắt vẫn hướng lên, "lúc đó thuốc độc chưa bị bỏ vào. Nếu có ai đó bỏ thuốc độc vào thì phải là sau đó đúng không?"

"Đúng vậy, có khả năng là thủ phạm đã sử dụng mánh khóe nào đó."

"Mánh khóe..." Cô gái có vẻ không đồng tình và nhắc lại. "Tôi không thấy gì khác thường cả."

"Uống cà phê xong thì sao?"

"Tôi rời khỏi đó ngay. Chủ nhật tôi dạy khâu ghép vải tại một trường văn hóa ở Ikebukuro."

"Lớp học bắt đầu và kết thúc lúc mấy giờ?"

"Buổi sáng từ 9 giờ đến 12 giờ, buổi chiều từ 3 giờ đến 6 giờ."

"Cô ở đâu giữa hai buổi học?"

"Tôi dọn dẹp sau giờ học, ăn trưa rồi chuẩn bị cho lớp buổi chiều."

"Cô ăn trưa ở ngoài à?"

"Vâng. Hôm qua thì tôi ăn ở một tiệm mì nằm trên phố ăn uống của khu bách hóa," cô nhíu mày. "Tôi nghĩ mình ra ngoài trong khoảng một tiếng. Chắc chắn không thể đến nhà anh Mashiba rồi lại quay lại đâu."

Được rồi, được rồi, Kusanagi cười khổ sở và nói lời trấn an.

"Chúng tôi có đang điều tra chứng cứ ngoại phạm đâu, cô đừng lo lắng. Theo lời kể ngày hôm qua thì cô đã gọi điện cho anh Mashiba sau khi lớp học kết thúc, cô có đính chính gì về việc này không?"

Wakayama Hiromi tránh ánh mắt của Kusanagi, vẻ mặt không thoải mái.

"Việc tôi gọi điện là sự thật. Nhưng lý do gọi điện thì hơi khác với những gì tôi đã nói."

"Hôm qua cô giải thích lý do gọi điện là vì lo lắng không biết anh ta có gì bất tiện khi vợ vắng nhà hay không."

"Sự thật là, lúc tôi rời khỏi nhà vào buổi sáng, anh Mashiba bảo tôi hãy gọi điện cho anh khi dạy học xong."

Đôi mắt Wakayama Hiromi hướng xuống, Kusanagi vừa nhìn cô vừa gật đầu.

"Anh ấy rủ cô đi ăn tối ở nhà hàng phải không?"

"Có vẻ như vậy."

"Hoàn toàn hợp lý. Tôi đã băn khoăn suốt, dù là cô giáo mà mình vô cùng tôn kính thì cũng có cần bận lòng đến thế hay không. Hơn nữa, chỉ vì đối phương không nghe điện thoại mà đến tận nhà."

Wakayama Hiromi nhún vai, không buồn phản đối.

"Tôi cũng biết nói vậy chắc sẽ bị nghi ngờ. Nhưng tôi không nghĩ ra lời giải thích nào khác..."

"Vì anh Mashiba không nghe máy nên cô thấy lo lắng và đến nhà họ. Phần lời khai này thì sao? Có cần chỉnh sửa gì không?"

"Không. Sau đó thì đúng như những gì hôm qua tôi đã nói. Xin lỗi vì đã nói dối." Đầu cô rũ xuống, đôi vai buông thõng.

Bên cạnh Kusanagi, Utsumi Kaoru vẫn đang ghi chép. Anh liếc nhanh sang đó rồi lại quan sát dáng vẻ của Wakayama Hiromi.

Đến giờ thì không có điểm nào đáng ngờ trong lời khai. Thậm chí hầu hết những nghi vấn tối hôm qua đã được giải quyết. Nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ cơ sở để hoàn toàn tin tưởng Wakayama Hiromi.

"Như tôi đã nói, chúng tôi càng lúc càng nghi ngờ vụ này là án mạng. Tối qua tôi cũng đã hỏi, trong trường hợp đó thì cô có nghĩ ra bất cứ manh mối nào không. Câu trả lời của cô là không. Cô còn nói bản thân không biết gì về anh Mashiba ngoài việc đó là chồng của cô giáo. Nhưng giờ cô đã thừa nhận mối quan hệ đặc biệt với anh Mashiba, vậy cô có điều gì có thể nói với chúng tôi không?"

Wakayama Hiromi có vẻ bối rối, đôi lông mày cụp xuống.

"Tôi không biết. Tôi không thể tin là anh ấy lại bị ai đó gϊếŧ hại."

Kusanagi nhận ra trước đó cô luôn gọi anh Mashiba nhưng giờ đã chuyển thành anh ấy.

"Cô hãy nhớ lại những lần nói chuyện gần đây với anh Mashiba. Nếu đây là một vụ án mạng thì rõ ràng là được lên kế hoạch. Tóm lại là sẽ có động cơ cụ thể. Thông thường trong các trường hợp như vậy, bản thân người bị hại cũng ý thức rất rõ về điều đó. Dù có ý định che giấu thì nhiều khi vẫn lỡ miệng nói ra."

Wakayama Hiromi ấn hai tay vào thái dương, lắc đầu.

"Tôi không biết. Công việc có vẻ thuận lợi, chẳng có nỗi lo lắng đặc biệt nào và anh ấy không bao giờ nói xấu ai."

"Cô cố gắng nghĩ thêm được không?"

Ngay lập tức, cô nhìn thẳng vào Kusanagi như muốn phản đối, ánh mắt đầy u buồn.

"Tôi đã nghĩ rất nhiều. Suốt cả đêm, tôi đã vừa khóc vừa nghĩ xem tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Anh ấy đã tự sát à? Hay là bị ai gϊếŧ? Tôi nghĩ rất rất nhiều. Nhưng tôi không biết. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần về những gì chúng tôi từng nói. Nhưng quả thực là tôi không biết. Anh cảnh sát, tại sao anh ấy lại bị gϊếŧ, tôi là người muốn biết nhất."

Kusanagi nhận thấy đôi mắt cô đang đỏ ngầu lên. Vành mắt thoáng chốc cũng chuyển sang màu hồng.

Tuy là nɠɵạı ŧìиɦ nhưng cô ta thật lòng yêu Mashiba Yoshitaka, Kusanagi nghĩ. Mặt khác anh cũng cảnh giác, nếu đây là diễn trò thì quả là ghê gớm.

"Mối quan hệ đặc biệt với anh Mashiba Yoshitaka bắt đầu từ khoảng thời gian nào?"

Wakayama Hiromi mở to đôi mắt đỏ hoe trước câu hỏi của anh.

"Việc đó, tôi nghĩ là không liên quan gì đến vụ án."

"Có liên quan hay không, phía nhận định không phải cô mà là chúng tôi. Như chúng tôi đã nói khi nãy, chúng tôi sẽ không cho người ngoài cuộc biết, nếu thấy đó là việc không liên quan thì về sau chúng tôi tuyệt đối không đặt những câu hỏi dạng này nữa."

Cô mím chặt đôi môi, hít một hơi thật sâu. Đưa tay ra với lấy cốc trà, nhấp một ngụm hồng trà có lẽ đã nguội ngắt.

"Từ khoảng ba tháng trước."

"Ra vậy," Kusanagi gật đầu. Anh muốn hỏi chuyện gì dẫn tới mối quan hệ ấy nhưng lại thôi. "Có ai biết về quan hệ giữa hai người không?"

"Không, chắc chắn là không."

"Nhưng những lúc hai người đi ăn riêng với nhau chẳng hạn, phải có chứ? Hoàn toàn có khả năng bị ai đó nhìn thấy."

"Chúng tôi khá cẩn thận về chuyện đó. Không bao giờ chúng tôi dùng bữa ở cùng một nhà hàng hơn một lần. Hơn nữa, anh ấy cũng hay ăn uống với người quen là phụ nữ hoặc với các cô tiếp viên nhà hàng nên dù có bắt gặp ngồi cùng tôi thì cũng không phải chuyện gì đặc biệt."

Mashiba Yoshitaka có vẻ là một tay ăn chơi. Biết đâu anh ta lại có tình nhân khác nữa ngoài Wakayama Hiromi. Nếu vậy thì ngay cả cô gái trước mặt cũng có thể nảy sinh động cơ hạ sát Mashiba Yoshitaka. Kusanagi thầm nghĩ.

Utsumi Kaoru ngừng ghi chép, ngẩng lên hỏi.

"Hai người có đến khách sạn tình yêu khi bí mật gặp nhau không?"

Kusanagi bất giác nhìn chằm chằm nữ đồng nghiệp, ngữ điệu trong câu hỏi của cô sặc mùi điều tra. Anh cũng muốn hỏi câu tương tự nhưng không định dùng lối nói trực tiếp đến vậy.

"Chuyện đó cũng cần thiết cho việc điều tra à?" Giọng cô gái hơi đanh lại.

Nhưng Utsumi Kaoru không hề thay đổi thái độ.

"Tất nhiên là cần thiết. Để giải quyết vụ án, chúng tôi phải tìm hiểu mọi sinh hoạt của anh Mashiba Yoshitaka. Phải làm rõ trong khả năng có thể xem anh ta đã làm gì, ở đâu. Cứ tiếp tục thế này thì rõ ràng sẽ phát sinh những khoảng trống trong hành động của anh Mashiba. Tôi sẽ không hỏi sâu về việc anh ta đã làm gì với cô nhưng ít nhất cô phải cho chúng tôi biết hai người đã đi những đâu."

Cứ hỏi xem họ đã làm gì thì sao nào? Kusanagi muốn nói xen vào nhưng cố kiềm chế.

Wakayama Hiromi nhếch môi đáp vẻ bực bội.

"Chúng tôi hay đến những khách sạn thông thường."

"Khách sạn có phải là cố định trong những lần đó không?"

"Có ba khách sạn chúng tôi thường lui tới. Nhưng tôi nghĩ không thể xác nhận được. Vì anh ấy luôn dùng tên giả."

"Để phòng khi cần, cô nói tên những khách sạn đó đi." Utsumi Kaoru đã sẵn sàng ghi chép.

Vẻ như đã buông xuôi, Wakayama Hiromi đọc tên ba khách sạn. Tất cả đều là khách sạn hạng sang ở nội thành, hơn nữa còn là những nơi có quy mô lớn. Dù khách có đến thường xuyên thì khả năng nhân viên có thể nhớ mặt là khá thấp.

"Những ngày gặp nhau có được quy định trước không?" Utsumi Kaoru hỏi tiếp.

"Không, chúng tôi trao đổi qua mail để xác nhận những hôm thuận tiện."

"Tần suất thì sao?"

Wakayama Hiromi nghiêng đầu.

"Một tuần một lần, tôi nghĩ vậy."

Ghi chép xong, Utsumi Kaoru nhìn sang Kusanagi và khẽ gật đầu.

"Cảm ơn cô. Hôm nay đến đây là đủ rồi." Anh nói.

"Tôi nghĩ mình cũng không thể nói gì hơn được nữa."

Wakayama Hiromi đáp vẻ khó chịu. Kusanagi mỉm cười với cô và cầm lấy hóa đơn.

Trên đường rời khỏi nhà hàng gia đình đi về bãi đỗ xe, Wayakama Hiromi bất

ngờ đứng lại.

"Tôi..."

"Sao thế?"

"Tôi có thể về được không?"

Kusanagi quay lại nhìn cô, trong lòng ngờ vực.

"Cô không đến nhà Mashiba nữa thì có ổn không? Cô được gọi đến mà?"

"Nhưng giờ tôi mệt quá và tâm trạng cũng không tốt. Các anh công an có thể báo lại với cô giáo giúp tôi được không?"

"Cũng được thôi."

Việc thẩm vấn đã xong, đối với nhóm Kusanagi thì không thành vấn đề.

"Vậy chúng tôi đưa cô về nhé?" Utsumi Kaoru nói.

"Không sao đâu. Tôi sẽ gọi taxi. Cảm ơn cô."

Wakayama Hiromi quay lưng bước đi. Vừa đúng lúc có một chiếc taxi còn trống ghé đến, cô vẫy xe và bước vào. Kusanagi nhìn theo đến khi chiếc xe đi khuất.

"Chắc cô ta nghĩ chúng ta sẽ nói với phu nhân Mashiba về chuyện dan díu."

"Tôi không chắc, nhưng sau khi kể cho chúng ta nghe thì hẳn là không muốn chúng ta thấy mình tiếp xúc với phu nhân như thể không có chuyện gì xảy ra, đúng không?"

"Cũng đúng, có thể là như vậy."

"Nhưng, phía kia thì sao nhỉ?"

"Phía kia?"

"Phu nhân Mashiba ấy. Có thật là không nhận ra chuyện nɠɵạı ŧìиɦ của chồng?"

"Chuyện đó thì không nhận ra đâu."

"Sao anh nghĩ vậy?"

"Cứ nhìn thái độ khi nãy là biết. Người ta chẳng ôm lấy Wakayama Hiromi mà khóc đấy thôi?"

"Thế à," Utsumi Kaoru nhìn xuống.

"Sao nào? Có gì muốn nói thì nói đi chứ."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kusanagi.

"Khi nhìn cảnh ấy, tôi bất giác nghĩ. Có khi nào người này muốn cho người khác thấy cảnh mình khóc lóc vật vã. Trước mặt người khác, vật vã khóc với một kẻ đúng ra không thể khóc với họ."

"Ý cô là...?"

"Xin lỗi. Tôi đã nói linh tinh rồi. Tôi đi lấy xe nhé." Kusanagi nhìn bóng Utsumi Kaoru chạy đi, lòng vẫn chưa hết ngạc nhiên. 

Bình Luận