ta không làm thiếp

Chương 41: Chương 41


Mấy hôm sau, Thẩm Lan dùng xong bữa sáng, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ rằng Gia có một kiện áo sam viên lĩnh màu xanh đá phải không?”
Bảo Châu theo sau nàng ngẩn ra, sao đột nhiên lại nhắc đến xiêm y của Gia?
“Bẩm phu nhân, có ạ.” Thu Hạnh nói chen vào.
Bảo Châu nhíu mày, đáp: “Phu nhân, những quần áo này đều được thu lại để trong hòm, có cần lấy ra hay không ạ?”
Thẩm Lan không quá bận tâm việc đám nha hoàn liếc nhìn lẫn nhau, cố ý cạnh tranh, nàng chỉ đứng im, ỉu xìu nói: “Gia đã đi vài ngày, cũng chưa có tin tức gì truyền lại, ta chỉ muốn thu thập hành lý sớm ngày đi theo ngài ấy.”
Nói xong, lại ra lệnh: “Các em tìm bộ áo sam kia ra, lại lựa chút vải có màu sắc cùng chất liệu tương tự, dựa theo vóc người của ta để may một kiện như đúc.”
Trang phục tình lữ.
Thẩm Lan cười thẹn thùng: “Ít lâu nữa ta đi về phía Bắc theo Gia, ra ngoài mặc đồ nam cũng tiện hơn.

Lúc đó ta sẽ mặc bộ xiêm y ấy để đi gặp ngài.”
Bảo Châu hiểu ý, thấy khuôn mặt rực rỡ cùng dáng vẻ ngại ngùng mong đợi của Thẩm Lan, cười nói: “Vâng thưa phu nhân, nô tỳ lập tức tới phòng thêu, gọi Tôn nương tử quản sự phòng thêu tới làm.”
Thẩm Lan lắc đầu: “Việc riêng thôi, không nên giao cho phòng thêu làm gì, phiền em cùng Thu Hạnh giúp ta là đủ.” Nàng chỉ để lại trong phòng hai nha hoàn thân cận là Bảo Châu cùng Thu Hạnh.
Advertisement
Thu Hạnh đứng ra nói: “Khi nào thì phu nhân cần đến?”
“Nhanh nhanh chút, ta muốn có thể sớm ngày khởi hành đi gặp Gia.” Khóe miệng Thẩm Lan cong cong, mặt hoa nồng nàn xuân sắc.
Thu Hạnh cười nói: “Vậy nô tỳ làm ngay, bảo đảm chỉ cần hai ba ngày là xong.”
Thẩm Lan nhìn nàng một chút, thấy nàng ân cần như thế, cười: “Em đi chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, lại tìm một nương tử lái đò.

Ta cần dùng đến.”
Thu Hạnh thấy Thẩm Lan vậy mà chủ động giao nhiệm vụ cho mình, chứ không chỉ biết một mình Bảo Châu, liền luôn miệng đồng ý, vui vẻ rời đi.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Buổi chiều, Thẩm Lan đi tới hồ Trừng, trông thấy lá sen phủ tầng tầng trên mặt hồ, hai bên bờ sông liễu rủ mịt mờ sương ảnh.


Có một nương tử lái đò chờ sẵn, người này tuổi chừng ba bốn mươi, mặc bỉ giáp màu vàng, làn da trắng nõn, đôi tay chai sần.
Nương tử lái đò kia nhìn thấy Thẩm Lan dẫn theo hai nha hoàn nói nói cười cười tiến lại, vội bước tới đón: “Khấu kiến phu nhân.”
Thẩm Lan vẫy tay bảo bà đứng lên.
Nương tử lái đò đứng dậy cười nói: “Bẩm phu nhân, nô tỳ họ Tiền, phu nhân gọi ta Tiền nương tử là được.” Lại nói: “Phu nhân, mời sang bên này.” Dứt lời, chuẩn bị dẫn Thẩm Lan lên thuyền.
Thẩm Lan cười: “Hôm nay ta tới cũng không phải để đi dạo hồ.”
Thấy Tiền nương tử nhìn nàng đầy khó hiểu, Thẩm Lan nhẹ nhàng nói tiếp: “Trước đó vài ngày, Gia cũng dẫn ta đi chơi hồ, chèo thuyền cho ta.

Lúc này ngài không có ở đây, ta cũng muốn học chèo thuyền, ngày sau lại có thể cùng ngài ấy đi dạo hồ Trừng.”
Nói rồi lại cúi đầu, thẹn thùng thỏ thẻ: “Lần này, ta sẽ chèo thuyền cho ngài ấy.”
Ai da, Tiền nương tử trông mà líu lưỡi, thấy Thẩm Lan mỹ miều rực rỡ, khuôn mặt xuân hồng, má thơm như tuyết, môi mọng đỏ thắm, nhan sắc như vậy, thật là làm cho hoa mai hoa đào cũng phải xấu hổ không bằng, vì bản thân nàng mới chính là loài hoa đẹp đẽ nhất.
Tiền nương tử ngây người nhìn chăm chú, thầm nghĩ thảo nào Thế tử cưng chiều nàng đến vậy, nghe đâu trang sức từng hộp từng hộp tuôn tới trước mặt nàng, lụa là gấm vóc mặc cho nàng lựa, sắc vóc thế này chỉ có thể là dùng bạc vàng châu báu ngọc ngà mới nuôi ra được.
Nghĩ đến đây, Tiền nương tử tươi cười nịnh nọt: “Phu nhân nếu muốn học chèo, cứ tìm lão nô là được.”
Thẩm Lan cười đáp: “Vậy bà lên thuyền cùng ta đi, trước tiên dạy ta đứng trên thuyền, cầm mái chèo ra sao đã.”
Tiền nương tử cười rộ lên, dạy Thẩm Lan tư thế cầm mái chèo, cách quơ mái chèo, rồi dạy nàng dùng sào trúc chống thuyền ra sao.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Lan đã chèo được thuyền cập bờ, đám nha hoàn hoan hô vài tiếng, ngay cả Thẩm Lan cũng hết sức kinh ngạc vui mừng: “Tiền nương tử mau nhìn xem.”
Tiền nương tử đang định khen, ngay sau đó, con thuyền bỗng xoay tròn liên tục trên mặt hồ, Thẩm Lan chèo một cái, thuyền liền quay nửa vòng, không hề theo ý muốn của nàng, dáng vẻ quýnh quáng ấy làm bọn nha hoàn khe khẽ bật cười.
Chính Thẩm Lan cũng tự bật cười, nhưng cảm giác bị cười chê thật không dễ chịu, nàng bỗng hơi xấu hổ bực dọc, quay sang nói với Tiền nương tử trên thuyền: “Tiền nương tử, ta cập bờ rồi, bà xuống khỏi thuyền trước đi.”
Tiền nương tử sửng sốt, vội khuyên nhủ: “Phu nhân, sao có thể để ngài ở lại một mình trên thuyền được?”
Thẩm Lan cố gắng biện giải: “Ta đã nhớ chín động tác rồi nhưng vẫn không chèo tốt, chắc là do thuyền chở thêm một người.”
Đây là lý lẽ kiểu gì vậy? Tiền nương tử nghẹn họng, cố gắng thuyết phục: “Phu nhân vừa học mười lăm phút đã nhớ rành động tác, chèo thuyền cập được bờ, có thể thấy ngài rất là thông minh.

Chỉ là thời gian học còn ngắn, mới chèo chưa được rành rẽ thôi, đâu có can hệ gì việc ta có ở trên thuyền hay không?”
Thẩm Lan khịt mũi: “Ta chèo thuyền chở theo một người, chắc chắn phải khó hơn ta tự chèo thuyền chở mình chứ.


Bà nói có đúng không?”
Tiền nương tử ngơ ngác, thế mà bỗng dưng thấy cũng hơi có lý.

Nhưng bà đâu dám để mặc Thẩm Lan trên thuyền một mình, sớ lỡ ngã vào hồ thì phải làm sao? Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thấy bà quýnh đến độ trán đổ mồ hôi, Thẩm Lan hơi không đành lòng, chỉ là nàng nhất định phải hành động một mình, thế là luôn miệng thúc giục: “Tiền nương tử, bà nhanh lên bờ đi! Đừng lề mề thêm nữa, đợi ta học chèo một người xong rồi sẽ lại đón bà lên, chở đi du ngoạn phong cảnh hồ Trừng một phen.”
Thẩm Lan là chủ, Tiền nương tử đâu dám dài tay, đành phải thở ngắn than dài mà bị đám nha hoàn dìu lên bờ.
Thẩm Lan thấy mọi người đều đứng trên bờ nhìn nàng, cười khanh khách nói: “Tiền nương tử, bà nhìn có phải thế này không? Hai chân đứng vững, hai tay nắm mái chèo, vai và khuỷu tay thả lỏng, tay phải giữ nguyên, tay trái nắm hờ……”
Thẩm Lan đọc lại kỹ thuật chèo thuyền mà Tiền nương tử vừa dạy, khiến Tiền nương tử gật đầu khen không ngớt: “Phu nhân thật là thông tuệ! Đúng là như vậy.

Chỉ là cần cảm nhận dòng nước, đừng cố chống lại nó.”
Thẩm Lan lại lặp lại lần nữa, thử lại một hồi đã có thể rành rẽ.

Mái chèo nhẹ nhàng khảy dòng nước trong vắt, thuyền nhỏ nháy mắt trôi tới một đoạn dài.
Đám người trên bờ bắt đầu hân hoan, nhảy nhót liên tục, mừng rỡ nịnh hót phu nhân thông tuệ, lại kêu Thẩm Lan nhanh chóng cập bờ.
Ai ngờ Thẩm Lan chừng như tìm được thú vui mới, cứ chèo mãi liên hồi, thuyền trôi ngày càng xa, nhanh như mũi tên rời cung, chớp mắt đã phóng vút vào giữa mười dặm hồ sen.
Người trên bờ bắt đầu hoang mang, mà Tiền nương tử run rẩy không ngừng, liên thanh hô lên: “Nhanh lên! Các ngươi nhanh đuổi theo phu nhân! Ta đi chèo thuyền! Ta đi chèo thuyền!”
Dứt lời, lảo đảo bò về hướng đông của hồ Trừng, ở đó có cái bến nhỏ dùng để neo những chiếc thuyền không dùng đến.
Bọn nha hoàn càng hoảng hốt không biết bắt đầu từ đâu, nghe Tiền nương tử dặn dò, vội đuổi theo hướng thuyền chạy, chỉ hận không thể lập tức trông thấy bóng dáng Thẩm Lan.
Thẩm Lan sinh ra ở vùng Giang Nam, dân chúng sinh hoạt sát hai bên bờ sông, mỗi khi tới kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, nàng sẽ theo chân cha mẹ về quê, do đó cũng vô cùng thông thạo việc trèo đèo lội suối.
Lúc này, dùng những tầng lá sen rậm rạp để che lấp, nàng cố hết sức chèo về hướng tây.

Đợi đến lúc nước hồ ngày càng cạn, thuyền đã bắt đầu khó chèo, Thẩm Lan mới dừng lại.
Nàng sợ con thuyền mắc cạn thì đẩy không được, thế là quyết định bỏ thuyền nhảy vào nước.


Lúc này mặt hồ đã vừa hẹp vừa nông, nước chỉ vừa xâm xấp đến eo.
Ngày mùa hè, hồ nước cũng không lạnh lắm, Thẩm Lan đi tới vài bước, nước cạn từ eo xuống đầu gối, diện tích hồ cũng càng thêm nhỏ hẹp, cho đến khi chỉ còn là một dòng suối cạn.
Thẩm Lan vén liễu mọc bên bờ lên đi qua, liền thấy một bức tường đá xanh cao chót vót chừng hai trượng.

Độ cao này, người bình thường không thể nào trèo qua được.
Thẩm Lan thở dài một tiếng, thấy dưới mảng tường đá kia có một dòng nước nhỏ, chợt nhìn chỉ như một dòng nước trong mương, quá nhỏ cũng quá cạn cho nên không ai để ý đến, trông như có thể cạn khô bất cứ lúc nào.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Vừa lúc hữu dụng với Thẩm Lan.
Bầu trời bây giờ đã là giờ Thân, Thẩm Lan đứng chờ chốc lát, liền thấy có cái túi da dê nhỏ chừng bàn tay trôi vào từ dưới chân tường.
Thẩm Lan lấy ra cây kéo cắt chỉ giấu trong túi tiền, cắt túi da dê lấy bao giấy dầu bên trong ra, nhìn thấy mấy gói vuông vuông được cột ngay ngắn, mở ra thì thấy thuốc viên đủ màu, mà bản thân tờ giấy gói thuốc lại là những bức tị hỏa đồ, những chỗ giấy trắng có ghi chú “Bảo Chân Cao”, “Yết Bị Hương”……
Thẩm Lan cười khẽ, lấy túi thuốc mê nhét vào trong ngực, số còn lại đem giấu vào túi tiền.
Thẩm Lan lội trở lại thuyền, đong đầy nước vào túi da dê rồi ném lên mặt hồ.

Túi quay mòng mòng, lục khục chìm xuống đáy hồ.
Biến mất không còn tăm hơi.
Thẩm Lan khe khẽ nhẩm hát, chèo thuyền quay ngược về.

Để che đậy áo quần ướt đẫm, nàng tìm một chỗ nước cao tới ngực rồi ngâm cả người vào đó, giữ lấy chiếc thuyền, chờ đám nha hoàn tìm tới.
Xa xa nghe vẳng lại tiếng đám nha hoàn tản ra đi tìm, hô vang hai bên bờ: “Phu nhân —— ngài ở đâu?”, “Phu nhân ——”
Thẩm Lan hô lên đáp lại: “Cứu ta! Cứu ta!”
Bọn nha hoàn nghe động tĩnh, cuống quít tới tìm, thấy Thẩm Lan ngâm mình trong nước, cả đám mặt mũi trắng bệch.
“Đừng hoảng hốt!” Thẩm Lan thấy các nàng thét chói tai, vội vã muốn nhào xuống nước kéo nàng, lập tức ngăn lại: “Nhanh đi gọi Tiền nương tử tới cứu ta!”
Một tiểu nha hoàn vội vàng đi báo cho Tiền nương tử, chẳng mấy chốc, Tiền nương tử chèo thuyền tiến lại, cứu Thẩm Lan lên bờ.
Thẩm Lan lên tới bờ, sợ hãi ôm lấy Tiền nương tử khóc òa lên.

Trên người, trên mặt nàng toàn là nước hồ, nước mắt cũng chẳng cần chảy ra, lấy bọt nước giả thành là được.

“Ta không học nữa! Tiền nương tử ta sợ, ta sợ lắm!”
Nàng vừa khóc, Tiền nương tử dù vừa hoảng vừa bực, nhưng cũng không dám trách mắng nàng.

Có ai làm nô tài mà dám trách mắng chủ? Tiền nương tử vỗ về lưng nàng, còn an ủi mấy câu.
Thẩm Lan khóc một hồi, mới bình tĩnh lại, khoác thêm áo choàng mà mấy nha hoàn đem tới, che lại lớp quần áo ngày hè mỏng manh đã ướt đẫm, dựa vào nha hoàn nâng lấy, vội vàng trở về phòng.
Bảo Châu và Thu Hạnh đang ngồi trong phòng vùi đầu may vá, nghe nói Thẩm Lan dạo hồ rớt xuống nước, hoảng hốt sợ hãi, luôn miệng ra lệnh cho chúng nha hoàn.
“Nhanh đi bảo bếp đun nước ấm!”
“Canh gừng đâu? Đi đun canh gừng.”
“Đi lấy cái lò sưởi tay tới đây.”
Mọi người rối ren một hồi, Thẩm Lan lúc này mới vào phòng tắm, mở miệng: “Lui xuống cả đi.”
Thẩm Lan xưa nay lúc tắm không thích có người hầu cạnh bên, Bảo Châu cùng Thu Hạnh lập tức dẫn đầu lui ra.

Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan cẩn thận lấy thuốc mê ra, tắm gội xong lại đem cất vào trong lớp quấn ngực mới.
Thuốc mê tới tay, Thẩm Lan đứng trong nhà tắm hơi nước mịt mờ, nàng vẫn chưa dám thả lỏng, ngược lại càng trở nên căng thẳng thêm.
Còn thiếu bước cuối cùng, kiểm tra hiệu quả thuốc.
“Bảo Châu, lấy một bình rượu ấm tới, ta muốn uống cho nóng người.” Thẩm Lan ra lệnh.
Thấy Bảo Châu mang tới một bình Phù Ngọc Xuân, Thẩm Lan ngồi trên ghế hoa hồng, dịu dàng nói: “Hôm nay chắc là sợ hãi lắm đúng không?”
“Phu nhân.” Bảo Châu sắp chảy nước mắt: “Phu nhân sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Thẩm Lan cười khổ: “Xin lỗi các em, sau này ta sẽ không lại xuống nước nữa.”
Bảo Châu gật gật đầu, lúc này mới thay Thẩm Lan rót chén rượu: “Phu nhân, ngài dùng đi.”
Thẩm Lan cười cười, lại nói: “Gia không có nhà, ta tự uống một chén thôi, em lui xuống đi.”
Thấy nàng rõ ràng là đang cười, mà đôi mày nhíu lại, vẻ mặt tịch liêu.

Bảo Châu thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy thế gian này, luôn là những cảnh người nữ si tình gặp phải kẻ trai lạnh bạc!
Đợi Bảo Châu cáo lui, Thẩm Lan mới lấy thuốc mê ra, rắc một chút vào rượu, uống cạn một hơi..


Bình Luận