ta ở bắc đại đánh nhau với thanh hoa
Chương 2
Theo lịch trình thì hôm sau là ngày tuyển chọn tiết mục của hai trường Thanh- Bắc.
Đoàn Triết đã tới từ sớm. Cậu ngồi vào chỗ của mình, nhàm chán nghịch cây bút bi trên bàn.
Ban xét duyệt gồm bốn người, hai hội trưởng hội văn nghệ Thanh- Bắc cùng hai chủ tịch hội sinh viên.
Tô Dương lại sắp đến muộn nữa rồi.
Chủ tịch mà đến trễ thì còn ra thể thống gì nữa?
Đoàn Triết trong lòng lặng lẽ chửi Tô Dương một câu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Đoàn Triết hít sâu một hơi.
"Sao chủ tịch còn chưa tới nữa nhỉ?"- Hội trưởng nữ bên cạnh hỏi.
"Hay là do ngày hôm qua uống nhiều bia quá, còn chưa rời giường được?"- Hội trưởng nam nghi hoặc.
Tốt nhất là đừng đến! Đoàn Triết căm giận nghĩ.
"Để mình gọi điện thoại cho cậu ấy."- Hội trưởng nam nói, bấm vào dãy số của chủ tịch.
Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến. Tô Dương vội vàng từ ngoài cửa tiến vào.
Đoàn Triết thấy thời gian là 8h29", vừa vặn còn một phút nữa.
Vị đại thần này thật đúng là ngang ngược.
"Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua tôi uống hơi nhiều."- Tô Dương xin lỗi.
Hai hội trưởng đều tỏ vẻ không sao.
Tô Dương cười cười, ngồi bên cạnh Đoàn Triết, nhìn Đoàn Triết cười như không cười.
Đoàn Triết nhìn về phía trước, nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tao móc hai con mắt của mày ra xem hay không?
*
Người biểu diễn đầu tiên là nam sinh khoa báo chí, một thân tây trang đen lịch lãm bước lên sân khấu.
"Chào mọi người, mình là Trí Khang Viên đến từ khoa báo chí."- Chàng trai cất giọng hùng hồn giới thiệu.
Ngay sau đó, cậu nhẹ nhàng nói: "Hôm nay, mình sẽ biểu diễn cho mọi người tiết mục mang tên "Đại vương kêu ta tới tuần sơn"." (1)
Mọi người ngồi dưới khán đài đều sững sờ, cái gì? Tiết mục này có gì đó sai sai phải không?
Ngay lập tức cậu chàng không biết lấy từ đâu ra một cây gậy, vác lên vai, thực hiện các bước như không nhận ra lục thân (2) giống như giáo viên mẫu giáo đi cùng đám trẻ, và nhạc nổi lên "Đại vương kêu ta tới tuần sơn".
"Bệ hạ gọi ta đi tuần tra núi ~ Ta sẽ xoay chuyển thế giới ~"
Giọng hát này quả nhiên rất hùng hồn, rõ ràng, nhưng cũng chỉ là hùng hồn, rõ ràng mà thôi! Còn giai điệu bài hát phải chăng đã bị nam sinh này nuốt chửng vào bụng mất rồi? Thanh âm thô nhưng không trầm, phong tao nhưng không nho nhã.
Thanh âm này chỉ thích hợp với trời cao, vị đại ca này xin hãy dừng lại!
Mọi người thầm than một câu trong lòng.
Thanh âm này như ma âm, vì sao tiếng phổ thông của cậu lại tốt như vậy? (3) Giọng hát sao như sai Hắc Bạch Vô Thường đi đòi mạng người thế?
"Tiết mục đến đây là hết, xin cảm ơn."
Hát xong, nam sinh cúi chào khán giả.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Mọi người trong lòng chỉ có một thanh âm.
"Xin chào mọi người, em là Miêu Miêu đến từ khoa tiếng Anh, là người dân tộc Miêu."- Cô nàng với chiếc váy trắng dài, tóc búi cao, trang điểm nhẹ trông rất đáng yêu giới thiệu.
Bên phải, mời về! Chúng tôi muốn tiết mục! Không phải phong cách dân tộc!
Lại nghe cô nàng nói tiếp: "Tiếp theo đây, em sẽ biểu diễn vũ điệu lắc đầu cho mọi người cùng xem." Cô hất tóc một cách mãnh liệt, đầy khí phách. Làn tóc dài tung bay trong gió. Lúc này, nhìn cô y như Rapunzel.
"Rapunzel" chu môi một cách quyến rũ, âm nhạc nổi lên ngay lập tức, "Rapunzel" lúc này trông không khác gì một con đười ươi mẹ đi xuống núi, với hai tay chống trên đầu gối, rồi bắt đầu lắc đầu.
Mái tóc dài trên đầu quay cuồng như một cái chong chóng lớn, xếp thành từng lớp sóng lớn.
Cô gái! Cô gái! Xin hãy dừng lại! Dừng lại đi!
Nội tâm mọi người đều đang ra dấu bàn tay Nhĩ Khang.
Tuy nhiên, "Chong chóng lớn" vẫn chưa có ý định ngừng lại và "Rapunzel" vẫn đang đắm chìm trong thế giới của cô ấy.
"Cô gái! Cô gái! Đủ rồi, đủ rồi!"- Đoàn Triết vội vàng nói.
"Rapunzel" lúc này mới dừng lại, bởi vì quán tính nên mái tóc dài quấn quanh cổ cô hết vòng này đến vòng khác. "Rapunzel" gần như suýt ngất xỉu, loạng choạng bước xuống sân khấu. May thay được Tô Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Mọi người như tỉnh dậy từ trong cơn mơ, đây thực sự là con gái sao? Không phải là một con đười ươi cái đó chứ?
Người thứ ba lên sân khấu chính là hai chàng trai, "Xin chào mọi người, chúng tôi đến từ khoa tiếng Trung. Hôm nay chúng tôi sẽ biểu diễn tiết mục "Romeo và Juliet"."- Hai nam sinh nói.
"Chờ đã, chỉ có hai người ư?"- Đoàn Triết nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy."
Đoàn Triết bị thuyết phục: "Làm... Làm đi."
Ngay khi Đoàn Triết vừa nói xong, một chàng trai đã quỳ xuống thật mạnh trên mặt đất, "Ôi, Juliet, tại sao cuộc sống của chúng ta lại khó khăn đến vậy?"
Đoàn Triết có cảm giác đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ôi, Romeo!"- Một nam sinh khác mặt ngượng ngùng, "Cớ sao trên đời phải có hận thù? Cớ sao Thượng đế lại đối xử tệ bạc với chúng ta như vậy?"
Hai người đều trìu mến gọi "Thượng đế", liếc mắt đưa tình giống như Lương- Chúc (4), muốn bao nhiêu cay mắt, có bấy nhiêu cay mắt.
"Khụ, đủ rồi, đủ rồi."- Đoàn Triết cắt ngang bọn họ.
"Aiz, Chủ tịch, tại sao lại không để chúng tôi diễn hết vở kịch?"- Người nọ còn đang đắm chìm trong vai diễn.
Những người dưới khán đài đang cười đến run rẩy.
"Được rồi, cảm ơn hai người đã biểu diễn, hiện tại mời người tiếp theo."- Tô Dương cắt ngang.
Cả hai bước xuống sân khấu, bên cạnh có chàng trai mặc trang phục Mông Cổ bước lên. "Hôm nay tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem một màn phun lửa."
"Đủ rồi đủ rồi, bạn học này, không được phép chơi đùa với lửa trong khán phòng."
Người nọ không còn cách nào khác đành phải bước xuống sân khấu.
Sau đó, có người lên hát Rap, cứ luôn miệng yo yo yo.
"Yo, yo, ngày mai ông đây sẽ cúp học, yo."
Trùng hợp là đoạn hát này lại vô tình chỉ về phía chủ tịch Tô Dương.
Tô Dương khẽ cười: "Cậu dám?"
Người nọ sợ đến mức câm nín ngay lập tức, không dám hát tiếp, hậm hực bước xuống.
Tiếp theo đó là một cô gái, ngay khi cô vừa cất tiếng, Đoàn Triết suýt chút nữa đã quỳ xuống, "Xin chào mọi người! Tôi là Ngưu Nhị, đến từ khoa thể dục."
Đây đâu phải con gái? Đây là một thanh niên cường tráng cao 1m8 mà.
"Tôi sẽ biểu diễn cho mọi người tiết mục NicoNiconi." Nói xong, cô liền chụm hai chân lại với nhau, làm ra tư thế dễ thương cùng với giọng nói thô bạo.
"Nico, Nico, ni ~~"
Mọi người đều cảm thấy cay mắt, chủ tịch, tớ cần rửa mắt ngay lập tức.
Chủ tịch, tớ muốn rửa tai!
*
(1) 《 Đại vương kêu ta tới tuần sơn 》là bài《大王叫我来巡山》, ai rảnh thì có thể nghe thử để hiểu bài này nó như thế nào:))))))))))))
(2) Lục thân là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh. Bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.
(3) "vì sao tiếng phổ thông của cậu lại tốt như vậy?", đoạn này là kiểu hát đã như đấm vào mặt người ta rồi mà sao lại rõ ràng khiến người nghe dù không muốn hiểu vẫn phải hiểu.
(4) Lương- Chúc là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài
*
Sau khi xét duyệt hết các tiết mục thì cũng đã đến giờ ăn tối.
"Chủ tịch ơi, tớ đói quá..."- Hội trưởng nữ ôm bụng, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Dương.
"Chủ tịch à, tớ đuối quá..."- Hội trưởng nam cũng rơm rớm nước mắt nhìn Đoàn Triết.
"Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, ngày mai chúng ta lại cùng bàn bạc đi."- Tô Dương dịu dàng nói.
Hai hội trưởng hét to muôn năm rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Đúng là ăn cây táo rào cây sung mà.
Đoàn Triết nhìn người hội trưởng đã vứt bỏ lại mình, tức giận nghĩ.
Có trời mới biết cậu không muốn ở một mình với Tô Dương đến nhường nào.
"Còn cậu thì sao?"- Tô Dương nhìn Đoàn Triết, Đoàn Triết lùi lại một bước, ngầm hiểu mà giữ khoảng cách.
"Cậu bị sao vậy?"- Tô Dương hỏi.
Đoàn Triết không thể tin được mà nhìn hắn, tối qua hắn uống say thật sao?
"Tối hôm qua cậu đưa tôi về à?"- Tô Dương hỏi, "Tối qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ rõ, không biết tôi có làm gì cậu không..."
"Không có! Ổn lắm!"- Đoàn Triết lập tức cắt lời hắn.
Có quỷ mới nói rằng mày đã cưỡng hôn tao đêm qua.
"Là thế đó, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, xem như cậu nợ tôi!"- Nói rồi Đoàn Triết chạy lẹ như bị thiếu nợ 8000 tệ.
Tô Dương thở dài nhìn Đoàn Triết biến mất khỏi tầm mắt.
Đoàn Triết đã tới từ sớm. Cậu ngồi vào chỗ của mình, nhàm chán nghịch cây bút bi trên bàn.
Ban xét duyệt gồm bốn người, hai hội trưởng hội văn nghệ Thanh- Bắc cùng hai chủ tịch hội sinh viên.
Tô Dương lại sắp đến muộn nữa rồi.
Chủ tịch mà đến trễ thì còn ra thể thống gì nữa?
Đoàn Triết trong lòng lặng lẽ chửi Tô Dương một câu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Đoàn Triết hít sâu một hơi.
"Sao chủ tịch còn chưa tới nữa nhỉ?"- Hội trưởng nữ bên cạnh hỏi.
"Hay là do ngày hôm qua uống nhiều bia quá, còn chưa rời giường được?"- Hội trưởng nam nghi hoặc.
Tốt nhất là đừng đến! Đoàn Triết căm giận nghĩ.
"Để mình gọi điện thoại cho cậu ấy."- Hội trưởng nam nói, bấm vào dãy số của chủ tịch.
Ngay sau đó, có tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa truyền đến. Tô Dương vội vàng từ ngoài cửa tiến vào.
Đoàn Triết thấy thời gian là 8h29", vừa vặn còn một phút nữa.
Vị đại thần này thật đúng là ngang ngược.
"Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua tôi uống hơi nhiều."- Tô Dương xin lỗi.
Hai hội trưởng đều tỏ vẻ không sao.
Tô Dương cười cười, ngồi bên cạnh Đoàn Triết, nhìn Đoàn Triết cười như không cười.
Đoàn Triết nhìn về phía trước, nhìn cái gì mà nhìn? Có tin tao móc hai con mắt của mày ra xem hay không?
*
Người biểu diễn đầu tiên là nam sinh khoa báo chí, một thân tây trang đen lịch lãm bước lên sân khấu.
"Chào mọi người, mình là Trí Khang Viên đến từ khoa báo chí."- Chàng trai cất giọng hùng hồn giới thiệu.
Ngay sau đó, cậu nhẹ nhàng nói: "Hôm nay, mình sẽ biểu diễn cho mọi người tiết mục mang tên "Đại vương kêu ta tới tuần sơn"." (1)
Mọi người ngồi dưới khán đài đều sững sờ, cái gì? Tiết mục này có gì đó sai sai phải không?
Ngay lập tức cậu chàng không biết lấy từ đâu ra một cây gậy, vác lên vai, thực hiện các bước như không nhận ra lục thân (2) giống như giáo viên mẫu giáo đi cùng đám trẻ, và nhạc nổi lên "Đại vương kêu ta tới tuần sơn".
"Bệ hạ gọi ta đi tuần tra núi ~ Ta sẽ xoay chuyển thế giới ~"
Giọng hát này quả nhiên rất hùng hồn, rõ ràng, nhưng cũng chỉ là hùng hồn, rõ ràng mà thôi! Còn giai điệu bài hát phải chăng đã bị nam sinh này nuốt chửng vào bụng mất rồi? Thanh âm thô nhưng không trầm, phong tao nhưng không nho nhã.
Thanh âm này chỉ thích hợp với trời cao, vị đại ca này xin hãy dừng lại!
Mọi người thầm than một câu trong lòng.
Thanh âm này như ma âm, vì sao tiếng phổ thông của cậu lại tốt như vậy? (3) Giọng hát sao như sai Hắc Bạch Vô Thường đi đòi mạng người thế?
"Tiết mục đến đây là hết, xin cảm ơn."
Hát xong, nam sinh cúi chào khán giả.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Mọi người trong lòng chỉ có một thanh âm.
"Xin chào mọi người, em là Miêu Miêu đến từ khoa tiếng Anh, là người dân tộc Miêu."- Cô nàng với chiếc váy trắng dài, tóc búi cao, trang điểm nhẹ trông rất đáng yêu giới thiệu.
Bên phải, mời về! Chúng tôi muốn tiết mục! Không phải phong cách dân tộc!
Lại nghe cô nàng nói tiếp: "Tiếp theo đây, em sẽ biểu diễn vũ điệu lắc đầu cho mọi người cùng xem." Cô hất tóc một cách mãnh liệt, đầy khí phách. Làn tóc dài tung bay trong gió. Lúc này, nhìn cô y như Rapunzel.
"Rapunzel" chu môi một cách quyến rũ, âm nhạc nổi lên ngay lập tức, "Rapunzel" lúc này trông không khác gì một con đười ươi mẹ đi xuống núi, với hai tay chống trên đầu gối, rồi bắt đầu lắc đầu.
Mái tóc dài trên đầu quay cuồng như một cái chong chóng lớn, xếp thành từng lớp sóng lớn.
Cô gái! Cô gái! Xin hãy dừng lại! Dừng lại đi!
Nội tâm mọi người đều đang ra dấu bàn tay Nhĩ Khang.
Tuy nhiên, "Chong chóng lớn" vẫn chưa có ý định ngừng lại và "Rapunzel" vẫn đang đắm chìm trong thế giới của cô ấy.
"Cô gái! Cô gái! Đủ rồi, đủ rồi!"- Đoàn Triết vội vàng nói.
"Rapunzel" lúc này mới dừng lại, bởi vì quán tính nên mái tóc dài quấn quanh cổ cô hết vòng này đến vòng khác. "Rapunzel" gần như suýt ngất xỉu, loạng choạng bước xuống sân khấu. May thay được Tô Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Mọi người như tỉnh dậy từ trong cơn mơ, đây thực sự là con gái sao? Không phải là một con đười ươi cái đó chứ?
Người thứ ba lên sân khấu chính là hai chàng trai, "Xin chào mọi người, chúng tôi đến từ khoa tiếng Trung. Hôm nay chúng tôi sẽ biểu diễn tiết mục "Romeo và Juliet"."- Hai nam sinh nói.
"Chờ đã, chỉ có hai người ư?"- Đoàn Triết nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy."
Đoàn Triết bị thuyết phục: "Làm... Làm đi."
Ngay khi Đoàn Triết vừa nói xong, một chàng trai đã quỳ xuống thật mạnh trên mặt đất, "Ôi, Juliet, tại sao cuộc sống của chúng ta lại khó khăn đến vậy?"
Đoàn Triết có cảm giác đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ôi, Romeo!"- Một nam sinh khác mặt ngượng ngùng, "Cớ sao trên đời phải có hận thù? Cớ sao Thượng đế lại đối xử tệ bạc với chúng ta như vậy?"
Hai người đều trìu mến gọi "Thượng đế", liếc mắt đưa tình giống như Lương- Chúc (4), muốn bao nhiêu cay mắt, có bấy nhiêu cay mắt.
"Khụ, đủ rồi, đủ rồi."- Đoàn Triết cắt ngang bọn họ.
"Aiz, Chủ tịch, tại sao lại không để chúng tôi diễn hết vở kịch?"- Người nọ còn đang đắm chìm trong vai diễn.
Những người dưới khán đài đang cười đến run rẩy.
"Được rồi, cảm ơn hai người đã biểu diễn, hiện tại mời người tiếp theo."- Tô Dương cắt ngang.
Cả hai bước xuống sân khấu, bên cạnh có chàng trai mặc trang phục Mông Cổ bước lên. "Hôm nay tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem một màn phun lửa."
"Đủ rồi đủ rồi, bạn học này, không được phép chơi đùa với lửa trong khán phòng."
Người nọ không còn cách nào khác đành phải bước xuống sân khấu.
Sau đó, có người lên hát Rap, cứ luôn miệng yo yo yo.
"Yo, yo, ngày mai ông đây sẽ cúp học, yo."
Trùng hợp là đoạn hát này lại vô tình chỉ về phía chủ tịch Tô Dương.
Tô Dương khẽ cười: "Cậu dám?"
Người nọ sợ đến mức câm nín ngay lập tức, không dám hát tiếp, hậm hực bước xuống.
Tiếp theo đó là một cô gái, ngay khi cô vừa cất tiếng, Đoàn Triết suýt chút nữa đã quỳ xuống, "Xin chào mọi người! Tôi là Ngưu Nhị, đến từ khoa thể dục."
Đây đâu phải con gái? Đây là một thanh niên cường tráng cao 1m8 mà.
"Tôi sẽ biểu diễn cho mọi người tiết mục NicoNiconi." Nói xong, cô liền chụm hai chân lại với nhau, làm ra tư thế dễ thương cùng với giọng nói thô bạo.
"Nico, Nico, ni ~~"
Mọi người đều cảm thấy cay mắt, chủ tịch, tớ cần rửa mắt ngay lập tức.
Chủ tịch, tớ muốn rửa tai!
*
(1) 《 Đại vương kêu ta tới tuần sơn 》là bài《大王叫我来巡山》, ai rảnh thì có thể nghe thử để hiểu bài này nó như thế nào:))))))))))))
(2) Lục thân là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh. Bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.
(3) "vì sao tiếng phổ thông của cậu lại tốt như vậy?", đoạn này là kiểu hát đã như đấm vào mặt người ta rồi mà sao lại rõ ràng khiến người nghe dù không muốn hiểu vẫn phải hiểu.
(4) Lương- Chúc là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài
*
Sau khi xét duyệt hết các tiết mục thì cũng đã đến giờ ăn tối.
"Chủ tịch ơi, tớ đói quá..."- Hội trưởng nữ ôm bụng, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Dương.
"Chủ tịch à, tớ đuối quá..."- Hội trưởng nam cũng rơm rớm nước mắt nhìn Đoàn Triết.
"Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, ngày mai chúng ta lại cùng bàn bạc đi."- Tô Dương dịu dàng nói.
Hai hội trưởng hét to muôn năm rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Đúng là ăn cây táo rào cây sung mà.
Đoàn Triết nhìn người hội trưởng đã vứt bỏ lại mình, tức giận nghĩ.
Có trời mới biết cậu không muốn ở một mình với Tô Dương đến nhường nào.
"Còn cậu thì sao?"- Tô Dương nhìn Đoàn Triết, Đoàn Triết lùi lại một bước, ngầm hiểu mà giữ khoảng cách.
"Cậu bị sao vậy?"- Tô Dương hỏi.
Đoàn Triết không thể tin được mà nhìn hắn, tối qua hắn uống say thật sao?
"Tối hôm qua cậu đưa tôi về à?"- Tô Dương hỏi, "Tối qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ rõ, không biết tôi có làm gì cậu không..."
"Không có! Ổn lắm!"- Đoàn Triết lập tức cắt lời hắn.
Có quỷ mới nói rằng mày đã cưỡng hôn tao đêm qua.
"Là thế đó, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, xem như cậu nợ tôi!"- Nói rồi Đoàn Triết chạy lẹ như bị thiếu nợ 8000 tệ.
Tô Dương thở dài nhìn Đoàn Triết biến mất khỏi tầm mắt.
Bình Luận