tây giang dưới ánh trăng

Chương 22
Lời nói thẳng thắn của Kỳ Sóc không thể nghi ngờ khiến Kỳ Diễn An lắp bắp kinh hãi: "Ngươi... Ngươi..."

Nhìn đôi mắt trong sáng của Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An đột nhiên hiểu được, chuyện giữa vợ chồng Kỳ Sóc nói chỉ sợ là luyện tập hôn môi hai người làm lúc trước mà thôi.

Lỗ tai Kỳ Diễn An đỏ như chảy máu: "Vậy... Cũng không chỉ là hôn môi..."

Kỳ Sóc mở to hai mắt, nghiêm túc hỏi: "Vậy Thiếu gia có cần luyện tập nữa không? ”

"Ta..."

Kỳ Diễn An rất hối hận. Lúc trước nhất thời xúc động, mới nói ra những lời hoang đường kia với Kỳ Sóc. Hắn sớm nên nghĩ đến Kỳ Sóc sẽ coi lời nói của hắn là thật, vốn không nên ở trước mặt Kỳ Sóc nói bậy. Mà trước mắt, chỉ cần nói với Kỳ Sóc không thể làm thật. Nói chuyện vợ chồng khác với những chuyện khác, không thể luyện tập, Kỳ Sóc sẽ hiểu. Nhưng… không biết sao không mở miệng được. Có lẽ là bởi vì không biết nên đáp lại những câu hỏi tiếp theo của Kỳ Sóc như thế nào. Tại sao thiếu gia lại hôn ta? Thiếu gia sao lại… thích đàn ông? Hoặc là do hắn tham lam sự dịu dàng Kỳ Sóc, phàm là có thể giúp được chuyện của Kỳ Diễn An, Kỳ Sóc luôn luôn cho tất cả. Cũng có thể là, khát vọng bí ẩn nhất trong lòng hắn, nếu như hai người vẫn làm chuyện thân mật như vậy, Kỳ Sóc không chừng một ngày nào đó sẽ hiểu được, khi đó Kỳ Sóc có thể thích hắn giống như hắn thích Kỳ Sóc, nếu có thể lưỡng tình tương duyệt...

Kỳ Sóc nhìn Kỳ Diễn An sững sờ, cho rằng Kỳ Diễn An nghi ngại, cho nên càng thêm kiên định, quyết tâm nói với Kỳ Diễn An: "Ta... Ta nhất định sẽ cố gắng trợ giúp thiếu gia luyện tập.”

Hai má Kỳ Sóc hơi phồng lên, giống như đang hứa hẹn một lời hứa trang nghiêm.

Lý trí nói, phải khắc chế, phải giải thích, phải nói sự thật cho đồ ngốc này, y không hiểu gì cả. Về mặt tình cảm là một vấn đề khác.

Ma xui quỷ khiến, Kỳ Diễn An mở miệng: "Vậy… Ngươi đến hôn ta một cái. ”

Kỳ Sóc gật đầu, hít sâu một hơi. Cậu coi đây là khảo nghiệm đối với cậu, cũng là một bài kiểm tra xem cậu có đủ trung thành hay không. Cậu muốn nói cho Kỳ Diễn An biết, vì thiếu gia cậu nguyện làm tất cả bất kể chuyện gì. Nguyện dâng hiến toàn bộ, chỉ cần Kỳ Diễn An cần.

Kỳ Sóc di chuyển một bước về phía Kỳ Diễn An, lại thêm một bước. Kỳ Diễn An nửa dựa vào thân cây, hơi cúi đầu nhìn Kỳ Sóc, thân hình có chút cứng ngắc. Hắn cũng căng thẳng giống như Kỳ Sóc.

Kỳ Sóc tới gần, đầu ngón tay chạm vào ngón tay Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An cảm thấy hơi nóng, như có ngọn lửa từ đầu ngón tay chạm vào ngực hắn.

Kỳ Sóc ngẩng đầu lên, Kỳ Diễn An hơi nghiêng người về phía trước. Gần trong gang tấc, Kỳ Sóc chớp chớp mắt, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, ta có thể sờ mặt thiếu gia được không? Ta sợ ta hôn nhầm chỗ. ”

Kỳ Diễn An cười đến bất lực, rồi lại cưng chiều. Hắn cầm kẹo trong tay Kỳ Sóc.

Hai tay Kỳ Sóc phủ lên hai má Kỳ Diễn An, lúc khoảng cách co lại, hai người lần lượt nhắm mắt lại. Nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào và ngắn ngủi. Giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ phát ra tiếng vang, một tiếng "tõm" nhẹ mà nhỏ. Còn chưa kịp cảm nhận cẩn thận, từng vòng tròn gợn sóng dư vị sâu sắc đã hiện ra.

Vừa mở mắt ra, Kỳ Diễn An đã nhìn thấy Kỳ Sóc đang bối rối trước mặt mình, nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được nở nụ cười. Cười bày binh bố trận Kỳ Sóc cho đã, kết quả người ta chỉ nhẹ nhàng chu mỏ như một con chim nhỏ mổ miệng hắn mà thôi, lại cười sao lại vụng về như vậy, hai người họ đã hôn nhau rất nhiều lần, Kỳ Sóc vẫn giống như chưa từng làm chuyện này.

Kỳ Sóc biết Kỳ Diễn An đang chê cười mình, càng thêm xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi không tính, ta làm không tốt. ”

Trong lòng Kỳ Diễn An mềm mại như bông, tim như mặt hồ gợn sóng, nhưng ngoài miệng còn không tha cho người ta: "Ngươi cũng học được cách trêu người ta rồi à? Vừa rồi còn tức giận, tư thế lớn quá ha, ta tưởng ngươi quyết tâm thay đổi, kết quả lại là một con hổ giấy. ”

Kỳ Sóc bị hắn nói càng hổ thẹn, hận không thể tìm một khe hở chui vào trong, lại không thể không bảo Kỳ Diễn An nói chuyện, chỉ có thể khẩn cầu nói: "Thiếu gia..."

Kỳ Diễn An cười cong mắt, cắn một ngụm kẹo trong tay, thuận tay dính một cánh hoa anh đào rơi trên que kẹo lên mặt Kỳ Sóc, Kỳ Sóc lau cánh hoa xuống nhìn kỳ Diễn An, lúc này toàn thân Kỳ Diễn An đều dính đầy anh đào. Cánh hoa lưu lại giữa tóc đen nhánh, phiêu du rơi trên áo bào trắng, nhưng không có một chút bất ngờ nào, có lẽ là bởi vì Kỳ Diễn An vốn đã sáng láng đẹp đẽ hơn nhiều, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên động lòng người. Kỳ Sóc đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không phải vì bối rối, cũng không phải vì hổ thẹn. Gần đây cậu thường cảm thấy hoảng hốt như vậy, khi bọn họ hôn môi cậu sẽ cảm nhận được, khi cậu bị Kỳ Diễn An vuốt ve cũng sẽ cảm nhận được. Loại hoảng hốt này khiến toàn thân cậu nóng bừng, nóng đến mức cậu cảm thấy như có thứ gì đó trong lồng ngực săp phá gông cùm, những bông hoa đang chuẩn bị trồi ra khỏi mặt đất.

Bị Kỳ Sóc nhìn chằm chằm như vậy, Kỳ Diễn An đoán ý: "Sao thế, tiếc kẹo hở? ”

Kỳ Sóc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếm liếm môi.

Đối với Kỳ Sóc đây chỉ là hành động trong vô thức, nhưng đối với Kỳ Diễn An không khác gì trêu ghẹo lòng người: "Dường như…ngươi cần luyện tập nhiều hơn ta. ”

Dứt lời, giữ chặt gáy Kỳ Sóc hôn lên.

Khi nhắm mắt lại, phảng phất có thể nhìn thấy chùm ánh sáng màu trắng ấm áp, khiến người ta hoa mắt. Khi mở mắt lại là một khung cảnh tráng lệ không thuộc về nhân gian. Nước đường cuộn giữa môi và lưỡi, ngọt ngào và nhớp nháp, nhưng một khắc cũng không nỡ buông ra. Một chỉ đường kéo ra ăn đến cuối cùng, que gỗ trộn nước đường và nước bọt đều bị ném sang một bên, môi răng vẫn dán chặt vào nhau. Kỳ Sóc quỳ trên mặt đất ngửa đầu, Kỳ Diễn An nắm eo cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực.

Lúc tách ra, Kỳ Sóc thoát lực nằm trong lòng Kỳ Diễn An, nhỏ giọng nói: "Hết kẹo…kẹo rồi..."

Môi Kỳ Diễn An chạm vào trán cậu: "Không phải ngươi làm rất tốt à? Một que kẹo vẫn chưa đủ dạy ngươi sao?”

Kỳ Sóc nhíu mày suy nghĩ một chút, có chút uể oải nói: ". Ta chỉ nghĩ chỗ nào ngọt thì lè lưỡi liếm chỗ đó, đầu óc còn choáng váng, không có nhớ kỹ, có lẽ... Ta vẫn chưa học được nhiều."

Kỳ Diễn An nắm cằm cậu lên, môi lưỡi lại quấn lấy nhau, nhưng sau một khắc đã tách ra.

Kỳ Diễn An nháy mắt với cậu, tức giận nói bên tai Kỳ Sóc: "Giờ không ngọt à?"

Kỳ Sóc suy nghĩ một chút, nói nhỏ ở bên tai Kỳ Diễn An, khẳng định trả lời: "Vẫn ngọt."

Hai người lại lộn xộn một phen, hô hấp đan xen, Kỳ Diễn An nói: "Tối mai Mang bữa tối đến phòng ta. ”

Bình Luận