tây giang dưới ánh trăng

Chương 5
Đưa Kỳ Diễn An về, Kỳ Sóc vội vàng chạy đến sau bếp, không dám dừng làm việc một khắc nào. Dương bà bà khen cậu là đứa nhỏ cần cù, trong lòng Kỳ Sóc xấu hổ, chỉ có thể liên tục xua tay, quả thực muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Lúc ăn tối, Kỳ Sóc bám sát phía sau hàng đợi, hai tay cẩn thận cầm một đĩa rau cần. Chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng Kỳ phu nhân quở trách Kỳ Diễn An: "Con lớn thế này rồi, mà mặc quần áo cứ phá rách lỗ chỗ thôi. "Chẳng qua tính tình Kỳ phu nhân mềm mỏng, ngay cả tiếng mắng nghe cũng rất êm tai.

Kỳ Sóc nghĩ thầm, có lẽ là cành cây trinh đằng trên tường cọ vào xiêm y thiếu gia.

"Không phải quần áo dùng để mặc sao? Người mặc quần áo còn phải lo lắng quần áo có thể rách hay không, Cái này cũng dạy người ta cách mặc à?"

Kỳ Sóc bưng thức ăn lên bàn, khoé mắt nhìn Kỳ Diễn An đang nháy mắt với mình.

Khi Kỳ Sóc rời đi, nghe được Kỳ phu nhân bất lực lại dịu dàng nói: "Đứa nhỏ này sao cứ thích lý luận..."

Đợi qua mấy ngày, Thanh Ngọc lại tới quý phủ. Nàng thuần thục xe chỉ luồn kim, vết rách bất thường trên vải đều có thể biến thành một đám hoạ tiết tinh xảo sống động như thật dưới tay nàng, chỗ bị phá lặng yên không một tiếng động mất đi. Thanh Ngọc đột nhiên nghe thấy có người sợ hãi gọi nàng. Nhìn ra cửa, Kỳ Sóc đang đứng ở nơi đó, hay chính xác hơn là đang núp bên cửa, không biết phải nhìn vào đâu.

"Tiểu Sóc, vào đi!" Thanh Ngọc lúc đầu là kinh ngạc, sau đó cười tủm tỉm chào hỏi cậu, "Sao ngươi lại tới đây? ”

Kỳ Sóc đi vào phòng, ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến ai.

Kỳ Sóc đang muốn mở miệng, Thanh Ngọc đã bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ngươi sợ ta đem chuyện hôm đó ngươi lười biếng nói ra? Ta sẽ không làm thế đâu."

Đầu Kỳ Sóc lắc như trống bỏi, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Ta không có, không có suy nghĩ như vậy..."

Thanh Ngọc cảm thấy đứa nhỏ này rất buồn cười, liền hỏi cậu: "Vậy ngươi đang nghĩ gì vậy? ”

Kỳ Sóc nhéo nhéo góc áo, bùng lên dũng khí nhanh chóng chỉ vào kim chỉ trong tay Thanh Ngọc: "Ta muốn học..."

Thanh Ngọc nghẹn cười, nheo mắt giả bộ cao thâm khó lường, nói: "Ngươi muốn học nghề kiếm cơm của ta đấy à."

Kỳ Sóc không biết là đang giỡn, coi lời nàng nói là thật, đỏ bừng mặt quẫn bách giải thích: "Ta... Ta chỉ muốn học cách sửa quần áo..."

Thanh Ngọc nhìn cậu từ trên xuống dưới, kỳ quái hỏi: "Quần áo của ngươi bị rách ở đâu? Ta may cho ngươi. ”

"Không phải ta.." Nói xong câu này, Kỳ Sóc mím môi rũ mắt xuống không lên tiếng, một lúc lâu sau, cậu nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh sáng ngời, nhìn chằm chằm Thanh Ngọc không chớp mắt, sau mới bướng bỉnh nhỏ giọng nói, "Ta rất muốn học. Học một chút là có thể..."

Thanh Ngọc cười nói: "Đương nhiên là được rồi, ngươi lại đây xem, ta dạy ngươi."

Qua khoảng mười ngày, Kỳ Diễn An lại muốn lẻn tới kỳ quán. Mũi chân giẫm vài bước đã trèo lên đầu tường, coi như thư giãn gân cốt mà thôi, chẳng tốn sức tí nào, một bức tường cao như vậy cũng không cản được hắn. Kỳ Diễn An ngồi ở đầu tường nhìn phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành trước cửa nhà mình, đầu đường náo nhiệt rao bán ầm ĩ làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, muốn chạy đi tìm hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua nô lệ nhỏ ở trong tường sân yên tĩnh lẻ loi nhìn mình, vẻ mặt ngây thơ thuần túy, như là một chú cún con nhỏ vẫy đuôi canh giữ bên cạnh chủ nhân.

Kỳ Diễn An động lòng trắc ẩn, khoát tay áo với cậu: "Ngươi đừng ở đây chờ ta nữa, muốn viết chữ thì tới thư phòng của ta viết chữ đi! ”

Tâm trạng Kỳ Diễn An không tốt, khi chơi cờ liên tiếp mắc sai lầm, ảo não không thôi. Đại gia giao đấu với hắn cười nói: "Thắng bại là chuyện thường, nhóc con chớ tức giận.”

Kỳ Diễn An đang vào tuổi hiếu chiến hiếu thắng, đương nhiên không dễ dàng xem nhẹ thắng bại như vậy,nhưng hắn cũng không muốn người khác nhìn thấu cảm xúc của mình. Kỳ Diễn An cười nói: "Hôm nay xem ra không phải ngày chơi cờ của ta rồi, ngày khác đánh thêm mấy ván nữa với ngài sau. "Ra khỏi kỳ quán, Kỳ Diễn An có chút buồn bực, một mình đi dạo trên đường dài, nhìn cửa hiệu bên đường mấy lần, cuối cùng mua một túi kẹo sơn tra nhỏ ở cửa hàng kẹo.

Mặt trời sắp lặn, tiểu thương bán đèn lồng trên đường vừa đẩy xe vừa la hét, xung quanh xe có một vòng tròn những đứa bé còn nhỏ hơn hắn, hihi haha náo nhiệt làm sao. Lúc này Kỳ Diễn An trở về, đến bên ngoài tường sân nhà mình, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Kỳ Sóc không phải còn đang chờ hắn đấy chứ? Tuy rằng nói với Kỳ Sóc hôm nay không cần chờ, Kỳ Diễn An vẫn ngửa đầu, mang theo một chút chờ mong, ngập ngừng thăm dò nói: "Xuân phong đắc ý mã đề tật. ”

"Nhất nhật khán tận Trường An hoa.!"

Kỳ Diễn An "Phụt" một tiếng bật cười, buồn bực vì thua cờ vào khoảnh khắc này đều tan thành mây khói. Kỳ Diễn An an tâm nghĩ, cái tên nhóc này thật đúng là bó tay. Mình mới nói một lần bảo hoa kim ngân không tệ, thế là cậu chàng ngày nào cũng chạy đi hái hoa kim ngân còn dính sương sớm, đặt ở ngoài cửa sổ mình. Nói một lần bảo cậu chàng canh giữ bên tường chờ mình trở về, thế là canh thiệt luôn.

Kỳ Diễn An thuần thục trèo tường vào nhà, Kỳ Sóc nhẹ giọng gọi: "Thiếu gia."

Kỳ Sóc vẫn là bộ dáng sợ mình nói sai làm sai, nhưng Kỳ Diễn An có thể cảm giác được, nhìn thấy mình trở về, Kỳ Sóc hình như rất vui vẻ.

Cảm giác được người chờ đợi rất giống với cảm giác được người ta chờ mong, cũng không xấu. Mặc dù như thế, Kỳ Diễn An vẫn búng trán Kỳ Sóc một cái, ngoài miệng không tha cho người ta, nhưng ánh mắt lại cười thành trăng lưỡi liềm: "Sao ngươi lại ngốc như vậy! Nói rồi không cần chờ đợi. ”

Hắn lại liếc mắt nhìn cát bên cạnh, quả nhiên viết đầy chữ: "Nói với ngươi rồi, tập chữ thì tới thư phòng của ta. ”

Kỳ Sóc nhẹ nhàng lắc đầu, không biết là e ngại hay không dám, hay đều là cả hai.

"Cái này có gì phải do dự, chưa bao giờ nghe nói ham học hỏi là sai cả." Kỳ Diễn An tùy tiện ngồi xuống tảng đá, ánh mắt đảo qua chữ trên cát, " Kết cấu chữ trên dưới nhìn thoải mái không ít, còn cần luyện tập nhiều hơn. Có chỗ, ví dụ như ở đây, có thể nhìn ra được khi ngươi hạ bút hơi do dự, còn chưa đủ lưu loát mạch lạc."

Kỳ Sóc nghe rất nghiêm túc, nghe Kỳ Diễn An nói xong, còn trầm ngâm gật gật đầu. Kỳ Diễn An giương mắt nhìn cậu, Kỳ Sóc lập tức căng thẳng, thẳng lưng như đứng phạt.

Kỳ Diễn An kỳ quái nói: "Ta làm ngươi sợ thế à? ”

"Không phải..." Kỳ Sóc lắc đầu, hết sức nghiêm túc nói, "Là…là tôn kính."

Bị cậu dùng từ ngữ trang trọng như vậy hình dung, Kỳ Diễn An không khỏi sửng sốt. Người trong phủ phần lớn đều cưng chiều hắn như con nít, chứ đừng nói đến "tôn kính". Mặc dù "tôn kính" nghe có vẻ không được tự nhiên, còn kỳ kỳ, nhưng cảm giác không bị đối xử như một đứa con nít….cũng không tồi.

Kỳ Diễn An cười rộ lên, giữa hai hàng lông mày tràn đầy khí thế non nớt ở tuổi thiếu niên: "Chữ càng viết càng tốt."

Nói xong, Kỳ Diễn An nhớ tới cái gì đó lấy ra một túi kẹo sơn tra kia. Hắn nhét hai viên vào tay Kỳ Sóc: "Không được từ chối, cất lấy. ”

Kỳ Sóc dùng khăn tay cẩn thận bọc đường lại, sau đó mím môi, ngay khi Kỳ Diễn An tưởng cậu cười, còn chưa bắt được ý cười kia, Kỳ Sóc lại cúi đầu.

Kỳ Diễn An nói: "Mỗi lần khen ngươi là ngươi cúi đầu. Lúc nào cũng cúi đầu, không biết ngươi đang biểu lộ cái gì."

Kỳ Sóc nghe vậy thoáng ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau, lại bối rối cúi đầu xuống, cực kỳ giống cún con muốn gần người lại sợ hãi. Kỳ Diễn An nở nụ cười, cũng không quá để ý, cất bước trở về phòng, đột nhiên nghe được Kỳ Sóc ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia. Quần. ”

Kỳ Diễn An cúi đầu nhìn, mới nhìn thấy ống quần bị vạch một vết rách không dài không ngắn, nếu không đi thì sẽ không thấy rõ, đi đường sẽ nổi bật hơn rất nhiều.

Kỳ Diễn An cau mày nhìn trong chốc lát, trái phải không che được, thở dài nói: "Quên đi, nghe mẫu thân dong dài thêm vài câu vậy. ”

Kỳ Sóc muốn nói lại dừng lại mấy lần, vẫn là hạ quyết tâm, thanh âm khẽ run lên nói: "Ta khâu lại giúp thiếu gia nhé. Chỉ mất một lúc thôi. ”

Kỳ Diễn An ngạc nhiên nói: "Ngươi còn có thể may vá? ”

Kỳ Sóc thành thành thật thật đáp: "Ta học với Thanh Ngọc. ”

Kỳ Diễn An suy nghĩ một lát, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Không phải ngươi sợ ta bị mẫu thân mắng, mới đi hỏi Thanh Ngọc học cách may xiêm y đấy chứ? ”

Kỳ Sóc nhu thuận gật đầu, hoàng hôn chiếu đến hai má cậu đỏ bừng.

Câu trả lời bất ngờ còn hợp lý. Kỳ Diễn An không nhịn được cười: "Ngươi thật đúng là... Đủ trung thực. ”

Vừa dứt lời, Kỳ Sóc lại bị búng trán. Kỳ Sóc càng hoang mang. Kỳ Diễn An cao hứng sẽ búng trán cậu, mất hứng cũng sẽ búng trán. Kỳ Sóc hơi nghiêng đầu nhìn cề phía Kỳ Diễn An, đôi mắt tròn trịa ướt át càng thêm ngây thơ vô tội.

Kỳ Diễn An cười đến phô trương: "Đừng ngây người nữa, lại đây giúp ta khâu lại đi."

Kỳ Sóc gật đầu thật mạnh, vội vàng đi nhanh vài bước đuổi theo Kỳ Diễn An.

Vào lúc hoàng hôn ngày đêm giao hoà, hồ nước truyền tới vài tiếng ếch kêu. Bóng hình hai thiếu niên một cao một thấp, một trước một sau hết sức ăn ý.

Bình Luận