tây giang dưới ánh trăng
Chương 9
Lúc Kỳ Diễn An tỉnh lại, toát mồ hôi lạnh. Cả người nóng lạnh đan xen, bủn rủn không có sức, ngay cả đắp chăn cũng cảm thấy như nặng ngàn cân.
Sau đó hắn ngửi thấy một mùi thơm, là từ sau khi Kỳ Sóc đến phủ, hắn đã quen với cái mùi đến từ hoa kim ngân dính sương sớm này. Quả nhiên, bên gối vừa vặn có một cành hoa kim ngân như vậy. Những cánh hoa kim ngân trắng tinh khiết ở trong đám hoa khoe màu sắc không quá nổi bật, tản mát hương thơm cũng không quá ngào ngạt say lòng người, nhưng đúng lúc hương hoa hun người, sự sảng khoái này lại nhẹ nhàng đến lạ thường.
Kỳ Diễn An thoáng nhớ lại, nhớ được chuyện Kỳ Sóc cõng mình từ sơn động về nhà. Hắn mơ hồ nhớ giữa đường Kỳ Sóc bị ngã xuống bùn mà vẫn cực lực che chở mình, nhìn cậu lo lắng như vậy còn cứng rắn chống đỡ cười với mình, Kỳ Diễn An muốn chọc cậu một chút, gọi cậu là "Nhóc con bùn", nhưng ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Kỳ Diễn An cố sức ngồi dậy, từ xa đã ngửi thấy vị đắng của thuốc Đông y. Tử Trúc bưng thuốc tiến vào, vừa nhìn thấy Kỳ Diễn tỉnh lại thì vui mừng nhướng mày: "Tiểu thiếu gia, ngài ngủ một phát tới lúc mặt trời treo cao luôn rồi! ”
Tử Trúc múc một thìa canh thuốc rồi thổi, sau đó muốn đút cho hắn, Kỳ Diễn An lại cầm lấy bát thìa: "Ta tự uống. "Nói xong, bưng bát lên muốn đổ vào miệng, nhưng canh thuốc còn nóng, Kỳ Diễn An mới uống chưa được hai ngụm đã đặt bát xuống, nhíu mày hít hà.
Tử Trúc che miệng cười trộm: "Nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng. ”
Kỳ Diễn An hỏi nàng: "Tiểu Sóc đâu? ”
Tử Trúc đột nhiên xấu hổ: "Thiếu gia, ta. Ta có thể đã nói sai..."
Thần tiên sẽ không sinh bệnh chứ...
Nhưng nhìn thấy tiểu thần tiên của cậu cau mày không dễ chịu vì bệnh, cậu vô cùng lo lắng khổ sở, chỉ mong Kỳ Diễn An có thể nhanh chóng tốt lên, từ nay về sau không bệnh không tai, bình an vô sự.
Lão gia hình như cũng không thích cậu, có lẽ tháng ngày cậu ở trong Kỳ gia chẳng còn bao lâu.
Cho dù lão gia có thể chứa cậu, cậu làm hại thiếu gia bệnh nặng như vậy, cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nữa.
Kỳ Sóc nghĩ tới đây, mũi lại bắt đầu chua xót, giơ tay lau mắt.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Kỳ Diễn An ngủ gật mở mắt, vừa vặn thấy Kỳ Sóc ở cửa đang thò đầu vào dò xét không biết làm sao.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Kỳ Sóc hoảng sợ muốn chạy. Kỳ Diễn An lập tức gọi cậu lại: "Tiểu Sóc! Ngươi... Khụ khụ..."
Kỳ Sóc nghe thấy tiếng Kỳ Diễn An ho khan, không một chút do dự xoay người chạy đến bên giường Kỳ Diễn An. Thấy chén trà trống rỗng, cậu nói năng lộn xộn: "Ta, thiếu gia... Ta đi lấy trà đến..."
Thanh âm Kỳ Diễn An vài phần khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, sụt sịt lại rất dễ nghe: "Không vội, ta không khát. Có gì trong tay ngươi vậy?"
Kỳ Sóc cúi đầu do dự một lát, đi lên đưa thứ trong tay cho Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An lấy ra xem, là một chú chó nhỏ bằng lòng bàn tay, dùng lau sậy bện.
Kỳ Diễn An cầm chó con lau sậy trong tay chơi một hồi, khen ngợi: "Ngươi khéo thật đấy. ”
Kỳ Sóc lắc đầu, giơ tay lên lau đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thân hình nhỏ gầy xúc động đến run rẩy: "Đều là lỗi của ta... Là ta hại thiếu gia sinh bệnh..."
Kỳ Diễn An nở nụ cười: "Sao trước kia ta không biết ngươi có bản lĩnh lớn như vậy? Ngươi còn có thể quản chuyện ta bị bệnh hay không à? ”
Kỳ Sóc đang muốn mở miệng, Kỳ Diễn An lại giành trước hỏi cậu: "Ngươi rất nghe lời ta đúng không? ”
Kỳ Sóc nặng nề gật đầu vài cái.
Kỳ Diễn An nói, " Thế thì được rồi. Muốn ra ngoài thả diều là ta, muốn đi tìm diều là ta, muốn vào hang động trú mưa cũng là ta. Nói như vậy, chuyện ta sinh bệnh có liên quan gì đến ngươi đâu? Lại nói tiếp, kết quả diều vẫn chưa lấy được về..."
"Ta đi lấy!" Kỳ Sóc vội vàng nói, "Cánh diều mặt trăng mà thiếu gia vẽ đang ở trong phòng ta, ta cất rất kĩ. Ta sẽ mang nó đi..."
Giọng nói của Kỳ Sóc càng ngày càng nhẹ, cuối cùng giống như chỉ nói cho mình nghe. Kỳ Diễn An nghe xong lời của cậu, liền giả vờ không vui hù dọa: "Ngươi định mang đi đâu? Ta nói mỗi năm sẽ vẽ cho ngươi một con diều, ngươi muốn ta nuốt lời à? Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đây nhất định phải để cho ta làm kẻ tiểu nhân sao? ”
Kỳ Sóc nghe hắn nói như vậy, lập tức nghẹn đỏ mặt, nói không nên lời.
Kỳ Diễn An gọi cậu đến: "Ngươi gần ta một chút. ”
Kỳ Sóc đã đứng ở bên giường, đành phải cúi người.
Kỳ Diễn An vẫn không hài lòng: "Gần hơn tí nữa. ”
Kỳ Sóc làm theo. Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Kỳ Diễn An gần trong gang tấc, cho dù là bị bệnh bệnh, tiểu thần tiên của cậu vẫn đẹp như một đóa hoa phù dung.
Đang lúc Kỳ Sóc ngây ngô, trán đã bị Kỳ Diễn An nhanh chóng gõ một cái.
Sau đó, Kỳ Sóc càng thêm ngẩn người. Kỳ Diễn An mưu tính thành công, ngoan cố cười nói: "Nếu ngươi còn cảm thấy áy náy, vậy cường ngạnh mà nói ngươi không thoát khỏi quan hệ tới bệnh của ta, ta gõ ngươi lần này, chúng ta coi như thanh toán hết."
Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, Kỳ Sóc ngập ngừng nói: "Thiếu gia..."
Kỳ Diễn An đang đùa nghịch chó con lau sậy trong tay, nghiêng đầu cười với Kỳ Sóc, đôi mắt đượm ý cười lộ ra một đôi răng hổ: "Quỷ khóc nhè, đã nói lâu vậy rồi, giờ ta đang khát lắm đây, đi lấy cho ta ít nước trà đi! ”
Mắt Kỳ Sóc đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ, rốt cục cũng nở ra nụ cười từ tận đáy lòng với tiểu thần tiên của cậu, sau đó chạy tới sau bếp.
Đêm hè ấm áp mà ẩm ướt, tiếng ve kêu cũng không quá om sòm đáng ghét, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của ban đêm.
Có tiếng gõ cửa, một lúc sau, Kỳ Diễn An mới đi vào nói: "Phụ thân, mẫu thân. ”
Kỳ phu nhân vừa nghe thấy giọng của nhi tử, đứng dậy đi mở cửa cho hắn. Thấy con trai ăn mặc mỏng manh, lập tức đi vào trong phòng lấy một cái áo choàng: "An nhi, con còn bệnh, sao mặc ít vậy. Con nên mặc thêm đi."
Kỳ Diễn An mặc áo choàng vào, giọng mũi còn chưa tiêu tan, thần thái lại sáng láng: "Biết biết, mai là con khoẻ như vâm rồi, người đừng lo lắng. ”
Kỳ phu nhân mỉm cười, ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn thoáng qua trượng phu đang uống trà: "Lúc nãy ta với lão gia nói chuyện về con đấy. ”
Kỳ Diễn An nhìn mẫu thân, lại nhìn cha, cười nói: "Nói con cái gì? Ước chừng tám chín phần mười không phải là chuyện tốt rồi. ”
Kỳ Chính Tắc hỏi ngược lại: "Sao con lại tới đây? ”
Kỳ Diễn An nói: "Lúc trước con bệnh không nói chuyện được, phụ thân về nhà cũng không nói được một câu nào. Hiện tại vừa hay, muốn đến vấn an người. ”
Kỳ Chính Tắc ngoài cười trong không cười nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ranh con càng lớn, quỷ kế đa đoan càng nhiều, chẳng mấy cảm kích nói: "Ta khoẻ lắm. Ta và mẫu thân con còn có chuyện muốn nói, con đi nghỉ đi."
Kỳ Diễn An cố ý làm một đứa bé ngoan không thành công, ngược lại bị nghẹn họng, bất mãn bĩu môi: " Phụ thân không hài lòng với người con mang về sao? ”
Kỳ Chính Tắc lần này biết Kỳ Diễn An đang có chủ ý gì, vừa tức giận vừa buồn cười: "Mấy tháng không gặp, bản lĩnh của con càng ngày càng lớn nhỉ, họ Kỳ con tùy tiện muốn cho ai thì cho hửm? ”
Kỳ Diễn An đang muốn tranh luận, Kỳ Chính Tắc lại mở miệng: " Chắc muốn nói thêm nhiều lắm nhỉ, cứ nhất định con nói thì ai cũng phải theo con cơ. Mẫu thân con nghe con, con dỗ dành nàng vài câu là nàng mềm lòng, ta thì còn lâu nha thằng ranh. ”
Kỳ phu nhân ai oán liếc Kỳ Chính Tắc một cái.
Kỳ Chính Tắc thì cúi đầu nhẹ nhàng cười, lại làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt Kỳ phu nhân, nói với Kỳ Diễn An: "Cửa tiệm Tường Trai Hoàn ở thành đông còn thiếu nhân lực, ngày mai bắt đầu để đứa nhỏ kia đi cửa hàng thành đông học việc, có thể học được rất nhiều, có tiền đồ hơn là cứ tò tò theo con làm tùy tùng ”
Kỳ Diễn An lập tức lấy lại tinh thần: "Để Tiểu Sóc ở đây đi! Tiểu Sóc rất sợ người lạ, trong cửa hàng lại không có bạn bè cùng trang lứa có thể nói chuyện. Đã quen sống ở đây rồi thì cứ sống ở đây tốt hơn."
Kỳ Chính Tắc khoát tay áo, xem như ngầm đồng ý.
Kỳ Diễn An khó che giấu nụ cười nơi khóe miệng, mắt cũng uốn cong thành vầng trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn phụ thân. "
Khi Kỳ Diễn An đi rồi, Kỳ Chính Tắc nhớ ra gì đó nói với Kỳ phu nhân: "Nàng nói tối nó ăn rất ít, vừa hay tinh thần nó tốt vậy, bảo nhà bếp làm cho nó bát súp gà bồi bổ đi."
Sau đó hắn ngửi thấy một mùi thơm, là từ sau khi Kỳ Sóc đến phủ, hắn đã quen với cái mùi đến từ hoa kim ngân dính sương sớm này. Quả nhiên, bên gối vừa vặn có một cành hoa kim ngân như vậy. Những cánh hoa kim ngân trắng tinh khiết ở trong đám hoa khoe màu sắc không quá nổi bật, tản mát hương thơm cũng không quá ngào ngạt say lòng người, nhưng đúng lúc hương hoa hun người, sự sảng khoái này lại nhẹ nhàng đến lạ thường.
Kỳ Diễn An thoáng nhớ lại, nhớ được chuyện Kỳ Sóc cõng mình từ sơn động về nhà. Hắn mơ hồ nhớ giữa đường Kỳ Sóc bị ngã xuống bùn mà vẫn cực lực che chở mình, nhìn cậu lo lắng như vậy còn cứng rắn chống đỡ cười với mình, Kỳ Diễn An muốn chọc cậu một chút, gọi cậu là "Nhóc con bùn", nhưng ngay cả khí lực mở miệng cũng không có.
Kỳ Diễn An cố sức ngồi dậy, từ xa đã ngửi thấy vị đắng của thuốc Đông y. Tử Trúc bưng thuốc tiến vào, vừa nhìn thấy Kỳ Diễn tỉnh lại thì vui mừng nhướng mày: "Tiểu thiếu gia, ngài ngủ một phát tới lúc mặt trời treo cao luôn rồi! ”
Tử Trúc múc một thìa canh thuốc rồi thổi, sau đó muốn đút cho hắn, Kỳ Diễn An lại cầm lấy bát thìa: "Ta tự uống. "Nói xong, bưng bát lên muốn đổ vào miệng, nhưng canh thuốc còn nóng, Kỳ Diễn An mới uống chưa được hai ngụm đã đặt bát xuống, nhíu mày hít hà.
Tử Trúc che miệng cười trộm: "Nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng. ”
Kỳ Diễn An hỏi nàng: "Tiểu Sóc đâu? ”
Tử Trúc đột nhiên xấu hổ: "Thiếu gia, ta. Ta có thể đã nói sai..."
Thần tiên sẽ không sinh bệnh chứ...
Nhưng nhìn thấy tiểu thần tiên của cậu cau mày không dễ chịu vì bệnh, cậu vô cùng lo lắng khổ sở, chỉ mong Kỳ Diễn An có thể nhanh chóng tốt lên, từ nay về sau không bệnh không tai, bình an vô sự.
Lão gia hình như cũng không thích cậu, có lẽ tháng ngày cậu ở trong Kỳ gia chẳng còn bao lâu.
Cho dù lão gia có thể chứa cậu, cậu làm hại thiếu gia bệnh nặng như vậy, cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nữa.
Kỳ Sóc nghĩ tới đây, mũi lại bắt đầu chua xót, giơ tay lau mắt.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Kỳ Diễn An ngủ gật mở mắt, vừa vặn thấy Kỳ Sóc ở cửa đang thò đầu vào dò xét không biết làm sao.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Kỳ Sóc hoảng sợ muốn chạy. Kỳ Diễn An lập tức gọi cậu lại: "Tiểu Sóc! Ngươi... Khụ khụ..."
Kỳ Sóc nghe thấy tiếng Kỳ Diễn An ho khan, không một chút do dự xoay người chạy đến bên giường Kỳ Diễn An. Thấy chén trà trống rỗng, cậu nói năng lộn xộn: "Ta, thiếu gia... Ta đi lấy trà đến..."
Thanh âm Kỳ Diễn An vài phần khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, sụt sịt lại rất dễ nghe: "Không vội, ta không khát. Có gì trong tay ngươi vậy?"
Kỳ Sóc cúi đầu do dự một lát, đi lên đưa thứ trong tay cho Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An lấy ra xem, là một chú chó nhỏ bằng lòng bàn tay, dùng lau sậy bện.
Kỳ Diễn An cầm chó con lau sậy trong tay chơi một hồi, khen ngợi: "Ngươi khéo thật đấy. ”
Kỳ Sóc lắc đầu, giơ tay lên lau đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thân hình nhỏ gầy xúc động đến run rẩy: "Đều là lỗi của ta... Là ta hại thiếu gia sinh bệnh..."
Kỳ Diễn An nở nụ cười: "Sao trước kia ta không biết ngươi có bản lĩnh lớn như vậy? Ngươi còn có thể quản chuyện ta bị bệnh hay không à? ”
Kỳ Sóc đang muốn mở miệng, Kỳ Diễn An lại giành trước hỏi cậu: "Ngươi rất nghe lời ta đúng không? ”
Kỳ Sóc nặng nề gật đầu vài cái.
Kỳ Diễn An nói, " Thế thì được rồi. Muốn ra ngoài thả diều là ta, muốn đi tìm diều là ta, muốn vào hang động trú mưa cũng là ta. Nói như vậy, chuyện ta sinh bệnh có liên quan gì đến ngươi đâu? Lại nói tiếp, kết quả diều vẫn chưa lấy được về..."
"Ta đi lấy!" Kỳ Sóc vội vàng nói, "Cánh diều mặt trăng mà thiếu gia vẽ đang ở trong phòng ta, ta cất rất kĩ. Ta sẽ mang nó đi..."
Giọng nói của Kỳ Sóc càng ngày càng nhẹ, cuối cùng giống như chỉ nói cho mình nghe. Kỳ Diễn An nghe xong lời của cậu, liền giả vờ không vui hù dọa: "Ngươi định mang đi đâu? Ta nói mỗi năm sẽ vẽ cho ngươi một con diều, ngươi muốn ta nuốt lời à? Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi đây nhất định phải để cho ta làm kẻ tiểu nhân sao? ”
Kỳ Sóc nghe hắn nói như vậy, lập tức nghẹn đỏ mặt, nói không nên lời.
Kỳ Diễn An gọi cậu đến: "Ngươi gần ta một chút. ”
Kỳ Sóc đã đứng ở bên giường, đành phải cúi người.
Kỳ Diễn An vẫn không hài lòng: "Gần hơn tí nữa. ”
Kỳ Sóc làm theo. Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Kỳ Diễn An gần trong gang tấc, cho dù là bị bệnh bệnh, tiểu thần tiên của cậu vẫn đẹp như một đóa hoa phù dung.
Đang lúc Kỳ Sóc ngây ngô, trán đã bị Kỳ Diễn An nhanh chóng gõ một cái.
Sau đó, Kỳ Sóc càng thêm ngẩn người. Kỳ Diễn An mưu tính thành công, ngoan cố cười nói: "Nếu ngươi còn cảm thấy áy náy, vậy cường ngạnh mà nói ngươi không thoát khỏi quan hệ tới bệnh của ta, ta gõ ngươi lần này, chúng ta coi như thanh toán hết."
Một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, Kỳ Sóc ngập ngừng nói: "Thiếu gia..."
Kỳ Diễn An đang đùa nghịch chó con lau sậy trong tay, nghiêng đầu cười với Kỳ Sóc, đôi mắt đượm ý cười lộ ra một đôi răng hổ: "Quỷ khóc nhè, đã nói lâu vậy rồi, giờ ta đang khát lắm đây, đi lấy cho ta ít nước trà đi! ”
Mắt Kỳ Sóc đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ, rốt cục cũng nở ra nụ cười từ tận đáy lòng với tiểu thần tiên của cậu, sau đó chạy tới sau bếp.
Đêm hè ấm áp mà ẩm ướt, tiếng ve kêu cũng không quá om sòm đáng ghét, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của ban đêm.
Có tiếng gõ cửa, một lúc sau, Kỳ Diễn An mới đi vào nói: "Phụ thân, mẫu thân. ”
Kỳ phu nhân vừa nghe thấy giọng của nhi tử, đứng dậy đi mở cửa cho hắn. Thấy con trai ăn mặc mỏng manh, lập tức đi vào trong phòng lấy một cái áo choàng: "An nhi, con còn bệnh, sao mặc ít vậy. Con nên mặc thêm đi."
Kỳ Diễn An mặc áo choàng vào, giọng mũi còn chưa tiêu tan, thần thái lại sáng láng: "Biết biết, mai là con khoẻ như vâm rồi, người đừng lo lắng. ”
Kỳ phu nhân mỉm cười, ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn thoáng qua trượng phu đang uống trà: "Lúc nãy ta với lão gia nói chuyện về con đấy. ”
Kỳ Diễn An nhìn mẫu thân, lại nhìn cha, cười nói: "Nói con cái gì? Ước chừng tám chín phần mười không phải là chuyện tốt rồi. ”
Kỳ Chính Tắc hỏi ngược lại: "Sao con lại tới đây? ”
Kỳ Diễn An nói: "Lúc trước con bệnh không nói chuyện được, phụ thân về nhà cũng không nói được một câu nào. Hiện tại vừa hay, muốn đến vấn an người. ”
Kỳ Chính Tắc ngoài cười trong không cười nhìn hắn một cái, nghĩ thầm ranh con càng lớn, quỷ kế đa đoan càng nhiều, chẳng mấy cảm kích nói: "Ta khoẻ lắm. Ta và mẫu thân con còn có chuyện muốn nói, con đi nghỉ đi."
Kỳ Diễn An cố ý làm một đứa bé ngoan không thành công, ngược lại bị nghẹn họng, bất mãn bĩu môi: " Phụ thân không hài lòng với người con mang về sao? ”
Kỳ Chính Tắc lần này biết Kỳ Diễn An đang có chủ ý gì, vừa tức giận vừa buồn cười: "Mấy tháng không gặp, bản lĩnh của con càng ngày càng lớn nhỉ, họ Kỳ con tùy tiện muốn cho ai thì cho hửm? ”
Kỳ Diễn An đang muốn tranh luận, Kỳ Chính Tắc lại mở miệng: " Chắc muốn nói thêm nhiều lắm nhỉ, cứ nhất định con nói thì ai cũng phải theo con cơ. Mẫu thân con nghe con, con dỗ dành nàng vài câu là nàng mềm lòng, ta thì còn lâu nha thằng ranh. ”
Kỳ phu nhân ai oán liếc Kỳ Chính Tắc một cái.
Kỳ Chính Tắc thì cúi đầu nhẹ nhàng cười, lại làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt Kỳ phu nhân, nói với Kỳ Diễn An: "Cửa tiệm Tường Trai Hoàn ở thành đông còn thiếu nhân lực, ngày mai bắt đầu để đứa nhỏ kia đi cửa hàng thành đông học việc, có thể học được rất nhiều, có tiền đồ hơn là cứ tò tò theo con làm tùy tùng ”
Kỳ Diễn An lập tức lấy lại tinh thần: "Để Tiểu Sóc ở đây đi! Tiểu Sóc rất sợ người lạ, trong cửa hàng lại không có bạn bè cùng trang lứa có thể nói chuyện. Đã quen sống ở đây rồi thì cứ sống ở đây tốt hơn."
Kỳ Chính Tắc khoát tay áo, xem như ngầm đồng ý.
Kỳ Diễn An khó che giấu nụ cười nơi khóe miệng, mắt cũng uốn cong thành vầng trăng lưỡi liềm: "Cảm ơn phụ thân. "
Khi Kỳ Diễn An đi rồi, Kỳ Chính Tắc nhớ ra gì đó nói với Kỳ phu nhân: "Nàng nói tối nó ăn rất ít, vừa hay tinh thần nó tốt vậy, bảo nhà bếp làm cho nó bát súp gà bồi bổ đi."
Bình Luận