thập niên 70 từ tu sĩ thành quả phụ
Ngôi nhà này có kết cấu đối xứng, bước vào cửa là phòng khách, sau đó hai bên trái phải đều có căn phòng.
Phía sau phòng khách có một phòng bếp và một phòng tắm.
Phòng bếp còn có một cánh cửa nhỏ, cách cánh cửa nhỏ một đoạn là nhà vệ sinh và nhà chứa củi được xây bằng bùn trát gạch, bên cạnh phòng chứa củi là chuồng heo để không.Dĩ nhiên phòng chứa củi là dùng để chứa củi, còn nhà vệ sinh không giống với nhà vệ sinh hiện giờ.
Nhà vệ sinh này chỉ là một cái thùng nhỏ, trên đất còn mua được một cái vại lớn chôn xuống trong đất, sau đó vắt qua hai miếng gỗ để bạn phân biệt giải quyết chuyện đi nặng, đi nhẹ, điều kiện này đã là tốt lắm rồi.
Ví dụ như bên chỗ nhà của mấy người Trương Căn không có chỗ đi nặng, muốn đi thì chỉ có thể dùng nhà xí công cộng, cái mùi đó quá kinh hồn.Tất cả đều được dùng để làm phân bón, muốn lương thực tươi tốt phát triển hơn thì phải dựa vào cái này.
Một số người không muốn đi nặng ở đó, họ sẽ lén lút tìm một nơi trong nhà mình để dành bón cho phần đất phần trăm của mình.Có người đến nhà người khác làm khách, khi muốn đi vệ sinh cũng cố nhịn để về nhà vì họ không muốn làm lợi cho đất nhà người khác.Trừ khi bất đắc dĩ phải giải quyết gì đó bên ngoài đất hoang.
Không có đâu, làm sao có thể làm lợi không công cho hoa dại, cỏ dại ở bên đường được chứ?Nói những lời này chính là Trương Bảo Quốc, lúc ở trường cậu bé bảo rằng muốn về nhà một chuyến, khi Tô Hồi hỏi tại sao thì cậu bé trả lời như vậy.Thật sự Tô Hồi đã bị đáp án này làm cho sốc.***Nhà đã xây xong, tiếp theo đương nhiên là chuyển vào ở.
Mặc dù bây giờ không cho phép tính toán ngày giờ gì đó, nhưng vẫn lén nhờ người xem ngày lành tháng tốt mới chuyển vào.Vào ngày này, bọn họ không thiết đãi rượu mà chỉ mời bố mẹ chồng, nhà mẹ đẻ, còn có chú hai, đại đội trưởng và Tôn Cường người đã ra sức trong việc xây dựng ngôi nhà, mọi người ngồi chật kín hai bàn.Bữa ăn được chuẩn bị rất phong phú, nguyên liệu là nhờ Trương Căn mua giúp, trong đó có con gà rừng Trương Toàn bắt được ở trên núi.Không có ai chú ý đến tám món ăn một món canh, nhưng bên trong giữa bàn đầy ắp món thịt.Trương Căn đã dùng hết phiếu thịt trong nhà rồi, còn nợ thêm một ít nữa.
Đây là bữa ăn cuối cùng của người trong nhà, sau này ông với nhà của thằng hai đã chia làm hai gia đình rồi.Ông nhận được năm trăm tiền trợ cấp của đứa thứ hai, đưa hai trăm cho Tô Hồi xây nhà, ông vẫn còn rất nhiều tiền trong tay, bỏ ra một ít thịt cũng chẳng sao cả.Mặc dù Lý Mãn Phần đã bất mãn càm ràm rất lâu, nhưng Trương Căn đều phớt lờ.Tô Thiển Minh cảm thấy con gái mình quá hào phóng, thật sự không cần thiết phải làm nhiều như thế này.
Chi bằng mua một ít đồ đạc, mấy món đồ cũ trước đó của bọn họ đã chuyển vào hết rồi, nhưng những thứ còn thiếu vẫn nhiều, đồ ăn trên bàn mà họ ăn đều được mượn cả.Tôn Cường: “Chị dâu, trên thị trấn có một trạm phế liệu, chốc nữa em đi xem thử có đồ gia dụng nào dùng tạm được không.”Hết cách, trước đó không nghĩ đến việc làm đồ gia dụng, sau này nghĩ đến thì đồ gia dụng cũng không thể nào làm nhanh như vậy được.Tô Hồi cảm ơn: “Cảm ơn Cường Tử.” Đồ cũ cũng tốt, dùng được là được rồi.Hiện giờ, quả thật trong nhà quá trống trải.Mặc dù không đãi tiệc, nhưng những người đến ăn cơm đều chuẩn bị quà mừng.Tô Thiển Minh đã mua một ít bát đũa mới và còn mua thêm một cây dao bổ củi nữa, ngoài ra còn có một phong bao mười tệ nữa..
Bình Luận