thập niên 80 nữ nhà giàu số một
Bệnh viện trấn trên là gồm hai dãy nhà trệt tạo thành.
Ở giữa có một lối đi nhỏ, hai bên có lò than, đây chính là nơi để các hộ sĩ, bác sĩ có thể nấu cơm.Vị hỗ sĩ lúc nãy đang một bên quấy sữa bột trong nồi cho cô, một bên lắc đầu nói “ Người nhà cô cũng thật là, sao lại có thể yên tâm để cho một mình cô ở đây chiếu cố cho hai đứa nhỏ cùng một lúc vậy.”Chu Thu Bình hơi hé miệng, hỏi một câu: “Muốn ly hôn thì cần phải đi đâu làm giấy tờ?”Cô thật đúng là không được rõ ràng cho lắm, hiện tại các cơ quan hành chính ở đây là như thế nào.Lông mày của hộ sĩ đã được nâng cao, thanh âm cũng thoáng được nâng lên “ Cô là muốn ly hôn?”Chu Thu Bình còn chưa nói lời nào, thì cách đó không xa có người cùng hộ sĩ chào hỏi: “Phương lão sư, thật phiền toái cô.
Cô xem, trong nhà cũng không có đồ vật gì có thể lấy ra, đây là mấy con ve sầu do đứa nhỏ trong nhà làm, cho cô nếm thử món mới lạ.Hộ sĩ cùng người quen nhún nhường vài câu, rốt cuộc vẫn nhận lấy, lần nữa cường điệu mà nói: “Cô cũng quá khách khí, lần sau ngàn vạn đừng làm như vậy.”Chu Thu Bình nghe vậy liền biết, tâm tư khẽ nhúc nhích.
Sau khi hộ sĩ tiễn người quen liền truy vấn vài câu : “Phương lão sư, cô cũng biết ăn ve sầu?”Hộ sĩ thoải mái hào phóng nói: “Đúng vậy, tôi là người ở huyện Ninh An, lúc ở bên đo làm việc có được ăn qua món này.
Tôi nói cho cô biết, kỳ thật món này rất dinh dưỡng, khi xào lên mùi vị giống như là thịt heo, rất thơm.
Ai, cô đừng khách khí với tôi như chị lúc nãy, cô cố gắng chăm sóc thật tốt cho hai đứa nhỏ mới là chuyện quan trọng bây giờ.Chu Thu Bình trái tim đập bịch bịch, cô nghĩ đến món ăn có phí tổn không đồng hơn nữa lại nhanh chóng bán được hàng, chính là bán ve sầu.Đời trước, khi cô ở tỉnh thành cũng đã được ăn qua ve sầu.
Lúc đó cô mới biết ve sầu rất đáng giá, mọt con không sai biệt lắm bán được một đồng.
Hiện tại chỉ cần có người ăn loại đồ ăn này thì cô khẳng định mình có thể bán ra được..
Bình Luận