thổi mộng về tây châu
Chương 5
13.
Có lẽ lời cảnh cáo của Tiêu Vân Khởi đã có tác dụng, Thẩm Tĩnh Đàn an phận hơn rất nhiều.
Không chỉ miễn buổi thỉnh an hằng ngày cho ta, còn dặn dò hạ nhân Thu Ngô Viện né xa ta ba thước.
Nàng ta không còn một lòng chăm chăm xem Tiêu Vân Khởi đi hay ở nữa, mà dồn hầu hết tâm tư giữ gìn hình tượng Nhị phu nhân Định Viễn Hầu phủ.
Mẹ Tiêu Vân Khởi là Đức Chiêu Trưởng công chúa rất hài lòng về nàng ta, nói nàng ta lanh lợi rộng lượng, có lòng bao dung.
Ngay cả Tiêu Vân Khởi cũng đến Thu Ngô Viện ăn vài bữa cơm, cho nàng ta chút vinh dự.
Động tác mài mực không hề dừng lại, ta khép hờ đôi mắt.
Nếu để Thẩm Tĩnh Đàn vững gót ở Hầu phủ, vậy chẳng phải sẽ khó đối phó hơn sao?
Phải nghĩ cách khuấy động dòng nước xuân này mới được.
…
Chưa được mấy ngày, Đức Chiêu Trưởng công chúa bất ngờ nghe được tin ta vũ nhục Thẩm Tĩnh Đàn trước mặt mọi người, cào mặt vú nuôi của nàng ta trước mặt chúng cơ thiếp từ miệng đám nha hoàn vẩy nước quét nhà.
Đức Chiêu Trưởng công chùa là tông thất hoàng tộc có tiếng đoan trang, coi trọng quy củ thể thống nhất, vừa nghe thấy lời này lập tức giận tím mặt.
Chân trước Tiêu Vân Khơi vừa ra khỏi phủ, chân sau ma ma bên cạnh Trưởng công chúa đã đến.
Đến tối khi hắn trở về, ta đang mặc độc mỗi chiếc áo đơn, chân trần quỳ gối trên thềm đá Thu Ngô Viện.
Lông mày và lông mi phủ đầy sương giá, hai má bị tát đến sưng đỏ.
Thẩm Tĩnh Đàn đem ghế dựa ra hành lang ngồi, cùng sưởi ấm cười đùa với nhóm cơ thiếp.
Ngày đó ta vả mặt nàng ta trước mặt đám cơ thiếp hạ nhân, không phải là nàng ta không ghi hận trong lòng.
Có điều, Tiêu Vân Khởi ra mặt đàn áp, nàng ta không thể không cúi đầu lấy lệ.
Bây giờ Trưởng công chúa đích thân chống lưng cho nàng ta, tất nhiên nàng ta chẳng kiêng nể gì nữa mà quay ra trả thù.
Tiêu Vân Khởi tức giận ngút trời.
Không tiện trút giận lên người ma ma bên cạnh Trưởng công chúa, đành vung roi quất lên người đám vú nuôi của Thẩm Tĩnh Đàn.
Hắn xuống tay tàn nhẫn, nhằm thẳng vào mặt mà quất.
Roi da quất xuống, đánh cho đối phương không kịp thở.
Máu từ đỏ chuyển thành đen, ồ ạt chảy xuống nền tuyết đọng.
Thẩm Tĩnh Đàn thấy cảnh tượng này, kinh hãi trắng bệch cả mặt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trưởng công chúa nghe tin chạy tới, nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trước mắt, nổi trận lôi đình.
“Vì một ả kỹ nữ mà ngươi muốn sủng thiếp diệt thê hay sao?”
Dưới cơn thịnh nộ, bà ta sai người trói tay chân ta lại, muốn bán ta ra ngoài.
Tiểu Vân Khởi đá tên bước lên trói ta, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, nổi giận đùng đùng:
“Ta xem ai dám?!”
Hai mẹ con giằng co trong Thu Ngô Viện, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng vẫn là thế tử vội vàng chạy tới, run rẩy ôm ngực, túm cổ hắn lôi ra ngoài.
Bấy giờ mới kết thúc màn đôi co giữa hai mẹ con.
Tiêu Vân Khởi cởi áo choàng, khoác lên người ta, bế ta lên.
Lông mày và lông mi ta đọng sương, bàn tay lạnh buốt vì gió lạnh, như vô tình cố ý mà đặt lên cổ hắn.
Hắn bị khí lạnh k1ch thích, không khỏi rùng mình, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Ta cụp mắt xuống, cong môi cười lạnh.
Kỹ nữ thân phận nghèo hèn, nhưng nếu biết lợi dụng thì chính là yếu thế trời ban.
Sự thương hại là thứ dễ khơi dậy h@m muốn bảo vệ của nam tử nhất.
Trong mắt Tiêu Vân Khởi, ta không nơi nương tựa, không tiền không thế, chỉ có thể lệ thuộc vào hắn như sợi tơ hồng.
Còn Thẩm Tĩnh Đàn có địa vị lại nhà phú quý, bây giờ được cả Trưởng công chúa thương yêu.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết.
Hiện giờ Thẩm Tĩnh Đàn chiếm ưu thế, lại không màng cảnh cáo của hắn, ôm mối hận trong lòng, mượn tay Trưởng công chúa đuổi tận giết tuyệt ta.
Tiêu Vân Khởi trước nay luôn kiêu căng tự mãn, sao mà nhịn cho được?
Huống chi, nếu không phải Thẩm Tĩnh Đàn bụng dạ hẹp hòi, vô cớ gây sự dẫn đến phiền phức này thì sao Trưởng công chúa nhúng tay vào được?
Mẹ con bọn họ sao có thể bất hoà?
Sau này nàng ta có giải thích thế nào thì với hắn cũng chỉ là nguỵ biện mà thôi.
14.
Trở về Thuỳ Hương Tạ không bao lâu, Định Viễn Hầu gia đã phái người đến mời Tiêu Vân Khởi đến thư phòng một chuyến.
… Quá nửa là vì chuyện hắn chống đối Trưởng công chúa trước mặt mọi người.
Tiêu Vân Khởi điềm tĩnh, dặn dò ta không cần lo lắng, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm đi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Bóng dáng hắn biến mất ở cửa, ta bèn giơ tay đổ chén canh gừng giải hàn ra ngoài cửa sổ.
Khi ngủ lại cố ý mở toang cửa sổ, để gió lạnh khắc nghiệt mùa đông thổi suốt đêm.
Không thả con săn sắt, làm sao bắt được cá rô.
Cái loại như khổ nhục kế này, phải bỏ vốn ra thì mới làm được.
Quả nhiên nửa đêm ta đã lên cơn sốt.
Có điều bệnh tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Đầu ta đau như búa bổ, ý thức chìm vào mê mang.
Hình như bên cạnh có rất nhiều người đi tới đi lui, thỉnh thoảng có vài câu nói lọt vào tai.
“Chỉ e ảnh hưởng đến tính mạng…”
“Chữa! Không biết các ngươi dùng phương pháp gì, bất kể dùng thuốc quý bao nhiêu, phải chữa khỏi cho ta…”
“Ài, chỉ có thể tạm thời thử xem…”
Trong lúc mê mang, có người ôm ta vào lòng, đút từng muỗng thuốc.
Giống như lúc ta vừa được Tây Châu cứu về nhà, chìm trong hôn mê vậy.
Khi đó ta vẫn còn đề phòng, dù cho lúc đó hôn mê thì vẫn mím chặt miệng lại.
Chàng vụng về muốn cạy ra, lại sợ làm ta bị thương.
Đành phải chiết một cây cỏ lau rỗng ruột, muốn rót nước thuốc vào.
Kết quả đương nhiên là không thành.
Sau đó chàng lại buồn rầu hỏi Chu đại thẩm cách vách, hỏi bà ấy dỗ đứa con sáu tuổi nhà mình uống thuốc thế nào.
Được bày cho cách, chàng về cẩn thận đỡ ta lên, đưa khẽ cánh tay, miệng ngân nga bài đồng dao mới học.
Khó nghe quá.
Ta không chịu nổi quấy rầy, há miệng muốn mắng người.
Chiếc muỗng sứ thuận thế nhét vào miệng ta, nước thuốc đắng ngắt chảy xuống theo cổ họng.
Mặt ta nhăn nhó.
Bên tai truyền đến giọng vui sướng: “Ây da, cách của thím Chu hiệu quả thật.”
Mắt ta cay cay, ta giơ tay ôm lấy cánh tay hắn.
Dùng hết sức lực toàn thân.
Tựa như năm đó ôm lấy chân mẹ, cầu xin bà ấy đừng bỏ đi.
Chiếc quần hoa màu lam bà ấy mặc, ta nhớ cả đời.
Bụi mù mịt trên mặt đất khiến mắt ta nhoè đi.
Chiếc quần hoa màu lam đó càng đi càng xa, mờ dần thành một màu lam méo mó trong làm hơi nước dâng lên trước mắt ta.
Từ ấy, ta không bao giờ mặc màu lam.
Một giọng nói vang lên bên tai, loáng thoáng:
“Tương Tư, nàng chịu khổ rồi, ta sẽ bắt Thẩm Tĩnh Đàn trả giá hết thảy.”
Thẩm, Tĩnh, Đàn.
Ta đột nhiên giật mình.
Cảnh trong mơ gào thét tan vỡ vì cái tên này.
Không còn quần hoa màu lam, con hẻm Tế Liễu cũng không còn.
Ta đứng trên con đê, cỏ dại um tùm.
Ta nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, khí lạnh từ mắt cá chân lan tới tận đáy lòng.
Nơi này là nơi Hạ Tây Châu xảy ra chuyện.
15.
Ta bệnh triền miên một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng khoẻ lại.
Trong lúc này, Thẩm Tĩnh Đàn cũng bệnh.
Đại phu ra vào Thu Ngô Viện hết đợt này đến đợt khác.
Người gác cổng nói, theo những gì hắn ta trông thấy, sợ là nửa số đại phu của thành Kim Lăng đều tới cả rồi.
Khỏi phải nói còn có danh y được Thẩm gia mời từ nơi khác đến.
Thu Ngô Viện giấu tin tức kín như bưng, Trưởng công chúa cũng hạ lệnh không cho người trong phủ suy đoán bàn tán linh tinh.
Ta khoác áo lông chồn dạo bước đến trước cửa sổ.
Cây mai ngoài cửa sổ đương mùa nở rộ, trong đó có một cành gần như vươn cả vào phòng.
Ta nhướn mày một lát, vươn tay, bẻ rắc một tiếng…
Nhanh nhẹn bẻ gãy cành mai muốn vượt rào này.
Ta đánh giá cành trong tay, hài lòng mỉm cười.
Chân trái Thẩm Tĩnh Đàn què rồi.
Thời điểm ta sốt cao không giảm, đe doạ tới tính mạng, trong cơn thịnh nộ Tiêu Vân Khởi đã đến Thu Ngô Viện.
Hắn bảo Thẩm Tĩnh Đàn chân trần nhảy điệu Hồ Toàn trong tuyết suốt đêm.
Thuở còn ở Xuân Phong Lâu đã nghe nói Thẩm gia có một vị đích nữ nhảy điệu Hồ Toàn rất đẹp.
Thẩm gia là thương nhân giàu có ở Kim Lăng, việc kinh doanh đã mở rộng đến tận Tây Vực.
Người nhà đặc biệt mời người Tây Vực về làm khách, chuyên dạy văn hoá lễ nghi phong tục của người Tây Vực.
Thẩm Tĩnh Đàn đã học được điệu Hồ Toàn lúc ấy.
Nghe nói trong tiệc mừng thọ của Thẩm lão thái quân, nàng ta nhảy một điệu rúng động lòng người.
Các vị khách may mắn được chiêm ngưỡng đều tấm tắc khen ngợi, khen điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn có phong thái hơn cả điệu Lục Yêu của Nguỵ Tử.
Những người khác sôi nổi phụ hoạ.
Bọn họ nói Lục Yêu quá mềm mại, mất đi khí khái, không bằng sự mạnh mẽ như gió cuốn tuyết hoa của Hồ Toàn.
Đúng là kỹ nữ và quý nữ khác nhau.
Các nam nhân lời qua chén lại, trong mắt trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Cũng giống như cùng một điệu múa, quý nữ nhảy thì là khí khái, kỹ nữ nhảy lại là nịnh nọt.
Đáng tiếc tiểu thư Thẩm gia là quý nữ, chỉ nhảy khi nào nàng ta muốn mà thôi.
Dù có nhớ thương phong thái của điệu Hồ Toàn kia cũng không thể bắt người ta nhảy thêm một lần vì họ.
Lúc xoa cổ tay thở dài, có khách nhân say khướt hỏi ta có biết nhảy điệu Hồ Toàn hay không.
Hắn ta tự giễu ngày sau không có cơ hội xem tiểu thư Thẩm gia nhảy Hồ Toàn nữa, đành phải lui về lựa chọn thứ hai, xem người thay thế đỡ vậy.
Ta bị sự coi khinh trong mắt hắn ta khơi dậy lòng kiêu ngạo.
Ném chén rượu trong tay đi, tiện tay rút bội kiếm của vị khách bàn bên.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, ta tuỳ tiện vẽ một vòng kiếm, nhảy một điệu múa kiếm đã thất truyền từ lâu.
Xưa có giai nhân Công Tôn thị, một màn múa kiếm vang dội tứ phương.
Không phải muốn xem khí khái sao?
Điệu Hồ Toàn gì đó cũng chỉ là một thú vui vặt vãnh của người Hồ thôi, không thể coi là tao nhã.
Luận về khí khái, nào có gì so được với màn múa kiếm của Công Tôn thị?
Điệu múa kết thúc, Xuân Phong Lâu lặng ngắt như tờ, mặt mày ai nấy đều giật mình kinh hãi, hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.
Ta hừ nhẹ một tiếng, tra kiếm vào vò.
Không có ai nhắc lại điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn nữa.
Ta nhếch đôi môi đỏ mọng.
Không xem được Thẩm Tĩnh Đàn nên muốn gọi ta tới nhảy Hồ Toàn cho ngươi tưởng nhớ sao?
Khiến bọn họ mơ giữa ban ngày rồi!
Tương Tư ta không dễ làm người thay thế của bất kỳ ai.
Cô nhóc vẩy nước quét nhà ở Thu Ngô Viện nói hàng ngày Thẩm Tĩnh Đàn ngoài khóc ra thì là mắng ta cả ngày lẫn đêm.
Mắng ta quyến rũ Tiêu Vân Khởi tra tấn nàng ta, hại nàng ta từ đây mất đi một chân.
Ta sung sướng nhếch khoé môi.
Kẻ thù mắng, với ta mà nói là lời khen ngợi hay nhất.
Ta vò nát cánh hoa trong tay, ném vào bể cá.
Thích thú nhìn cánh hoa màu hồng tan tác, bị bầy cá xâu xé.
Ta búng mặt nước, bầy cá lập tức hoảng sợ chạy trốn.
Có lẽ lời cảnh cáo của Tiêu Vân Khởi đã có tác dụng, Thẩm Tĩnh Đàn an phận hơn rất nhiều.
Không chỉ miễn buổi thỉnh an hằng ngày cho ta, còn dặn dò hạ nhân Thu Ngô Viện né xa ta ba thước.
Nàng ta không còn một lòng chăm chăm xem Tiêu Vân Khởi đi hay ở nữa, mà dồn hầu hết tâm tư giữ gìn hình tượng Nhị phu nhân Định Viễn Hầu phủ.
Mẹ Tiêu Vân Khởi là Đức Chiêu Trưởng công chúa rất hài lòng về nàng ta, nói nàng ta lanh lợi rộng lượng, có lòng bao dung.
Ngay cả Tiêu Vân Khởi cũng đến Thu Ngô Viện ăn vài bữa cơm, cho nàng ta chút vinh dự.
Động tác mài mực không hề dừng lại, ta khép hờ đôi mắt.
Nếu để Thẩm Tĩnh Đàn vững gót ở Hầu phủ, vậy chẳng phải sẽ khó đối phó hơn sao?
Phải nghĩ cách khuấy động dòng nước xuân này mới được.
…
Chưa được mấy ngày, Đức Chiêu Trưởng công chúa bất ngờ nghe được tin ta vũ nhục Thẩm Tĩnh Đàn trước mặt mọi người, cào mặt vú nuôi của nàng ta trước mặt chúng cơ thiếp từ miệng đám nha hoàn vẩy nước quét nhà.
Đức Chiêu Trưởng công chùa là tông thất hoàng tộc có tiếng đoan trang, coi trọng quy củ thể thống nhất, vừa nghe thấy lời này lập tức giận tím mặt.
Chân trước Tiêu Vân Khơi vừa ra khỏi phủ, chân sau ma ma bên cạnh Trưởng công chúa đã đến.
Đến tối khi hắn trở về, ta đang mặc độc mỗi chiếc áo đơn, chân trần quỳ gối trên thềm đá Thu Ngô Viện.
Lông mày và lông mi phủ đầy sương giá, hai má bị tát đến sưng đỏ.
Thẩm Tĩnh Đàn đem ghế dựa ra hành lang ngồi, cùng sưởi ấm cười đùa với nhóm cơ thiếp.
Ngày đó ta vả mặt nàng ta trước mặt đám cơ thiếp hạ nhân, không phải là nàng ta không ghi hận trong lòng.
Có điều, Tiêu Vân Khởi ra mặt đàn áp, nàng ta không thể không cúi đầu lấy lệ.
Bây giờ Trưởng công chúa đích thân chống lưng cho nàng ta, tất nhiên nàng ta chẳng kiêng nể gì nữa mà quay ra trả thù.
Tiêu Vân Khởi tức giận ngút trời.
Không tiện trút giận lên người ma ma bên cạnh Trưởng công chúa, đành vung roi quất lên người đám vú nuôi của Thẩm Tĩnh Đàn.
Hắn xuống tay tàn nhẫn, nhằm thẳng vào mặt mà quất.
Roi da quất xuống, đánh cho đối phương không kịp thở.
Máu từ đỏ chuyển thành đen, ồ ạt chảy xuống nền tuyết đọng.
Thẩm Tĩnh Đàn thấy cảnh tượng này, kinh hãi trắng bệch cả mặt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trưởng công chúa nghe tin chạy tới, nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trước mắt, nổi trận lôi đình.
“Vì một ả kỹ nữ mà ngươi muốn sủng thiếp diệt thê hay sao?”
Dưới cơn thịnh nộ, bà ta sai người trói tay chân ta lại, muốn bán ta ra ngoài.
Tiểu Vân Khởi đá tên bước lên trói ta, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, nổi giận đùng đùng:
“Ta xem ai dám?!”
Hai mẹ con giằng co trong Thu Ngô Viện, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng vẫn là thế tử vội vàng chạy tới, run rẩy ôm ngực, túm cổ hắn lôi ra ngoài.
Bấy giờ mới kết thúc màn đôi co giữa hai mẹ con.
Tiêu Vân Khởi cởi áo choàng, khoác lên người ta, bế ta lên.
Lông mày và lông mi ta đọng sương, bàn tay lạnh buốt vì gió lạnh, như vô tình cố ý mà đặt lên cổ hắn.
Hắn bị khí lạnh k1ch thích, không khỏi rùng mình, lửa giận trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Ta cụp mắt xuống, cong môi cười lạnh.
Kỹ nữ thân phận nghèo hèn, nhưng nếu biết lợi dụng thì chính là yếu thế trời ban.
Sự thương hại là thứ dễ khơi dậy h@m muốn bảo vệ của nam tử nhất.
Trong mắt Tiêu Vân Khởi, ta không nơi nương tựa, không tiền không thế, chỉ có thể lệ thuộc vào hắn như sợi tơ hồng.
Còn Thẩm Tĩnh Đàn có địa vị lại nhà phú quý, bây giờ được cả Trưởng công chúa thương yêu.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết.
Hiện giờ Thẩm Tĩnh Đàn chiếm ưu thế, lại không màng cảnh cáo của hắn, ôm mối hận trong lòng, mượn tay Trưởng công chúa đuổi tận giết tuyệt ta.
Tiêu Vân Khởi trước nay luôn kiêu căng tự mãn, sao mà nhịn cho được?
Huống chi, nếu không phải Thẩm Tĩnh Đàn bụng dạ hẹp hòi, vô cớ gây sự dẫn đến phiền phức này thì sao Trưởng công chúa nhúng tay vào được?
Mẹ con bọn họ sao có thể bất hoà?
Sau này nàng ta có giải thích thế nào thì với hắn cũng chỉ là nguỵ biện mà thôi.
14.
Trở về Thuỳ Hương Tạ không bao lâu, Định Viễn Hầu gia đã phái người đến mời Tiêu Vân Khởi đến thư phòng một chuyến.
… Quá nửa là vì chuyện hắn chống đối Trưởng công chúa trước mặt mọi người.
Tiêu Vân Khởi điềm tĩnh, dặn dò ta không cần lo lắng, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi sớm đi.
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Bóng dáng hắn biến mất ở cửa, ta bèn giơ tay đổ chén canh gừng giải hàn ra ngoài cửa sổ.
Khi ngủ lại cố ý mở toang cửa sổ, để gió lạnh khắc nghiệt mùa đông thổi suốt đêm.
Không thả con săn sắt, làm sao bắt được cá rô.
Cái loại như khổ nhục kế này, phải bỏ vốn ra thì mới làm được.
Quả nhiên nửa đêm ta đã lên cơn sốt.
Có điều bệnh tình nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Đầu ta đau như búa bổ, ý thức chìm vào mê mang.
Hình như bên cạnh có rất nhiều người đi tới đi lui, thỉnh thoảng có vài câu nói lọt vào tai.
“Chỉ e ảnh hưởng đến tính mạng…”
“Chữa! Không biết các ngươi dùng phương pháp gì, bất kể dùng thuốc quý bao nhiêu, phải chữa khỏi cho ta…”
“Ài, chỉ có thể tạm thời thử xem…”
Trong lúc mê mang, có người ôm ta vào lòng, đút từng muỗng thuốc.
Giống như lúc ta vừa được Tây Châu cứu về nhà, chìm trong hôn mê vậy.
Khi đó ta vẫn còn đề phòng, dù cho lúc đó hôn mê thì vẫn mím chặt miệng lại.
Chàng vụng về muốn cạy ra, lại sợ làm ta bị thương.
Đành phải chiết một cây cỏ lau rỗng ruột, muốn rót nước thuốc vào.
Kết quả đương nhiên là không thành.
Sau đó chàng lại buồn rầu hỏi Chu đại thẩm cách vách, hỏi bà ấy dỗ đứa con sáu tuổi nhà mình uống thuốc thế nào.
Được bày cho cách, chàng về cẩn thận đỡ ta lên, đưa khẽ cánh tay, miệng ngân nga bài đồng dao mới học.
Khó nghe quá.
Ta không chịu nổi quấy rầy, há miệng muốn mắng người.
Chiếc muỗng sứ thuận thế nhét vào miệng ta, nước thuốc đắng ngắt chảy xuống theo cổ họng.
Mặt ta nhăn nhó.
Bên tai truyền đến giọng vui sướng: “Ây da, cách của thím Chu hiệu quả thật.”
Mắt ta cay cay, ta giơ tay ôm lấy cánh tay hắn.
Dùng hết sức lực toàn thân.
Tựa như năm đó ôm lấy chân mẹ, cầu xin bà ấy đừng bỏ đi.
Chiếc quần hoa màu lam bà ấy mặc, ta nhớ cả đời.
Bụi mù mịt trên mặt đất khiến mắt ta nhoè đi.
Chiếc quần hoa màu lam đó càng đi càng xa, mờ dần thành một màu lam méo mó trong làm hơi nước dâng lên trước mắt ta.
Từ ấy, ta không bao giờ mặc màu lam.
Một giọng nói vang lên bên tai, loáng thoáng:
“Tương Tư, nàng chịu khổ rồi, ta sẽ bắt Thẩm Tĩnh Đàn trả giá hết thảy.”
Thẩm, Tĩnh, Đàn.
Ta đột nhiên giật mình.
Cảnh trong mơ gào thét tan vỡ vì cái tên này.
Không còn quần hoa màu lam, con hẻm Tế Liễu cũng không còn.
Ta đứng trên con đê, cỏ dại um tùm.
Ta nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, khí lạnh từ mắt cá chân lan tới tận đáy lòng.
Nơi này là nơi Hạ Tây Châu xảy ra chuyện.
15.
Ta bệnh triền miên một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng khoẻ lại.
Trong lúc này, Thẩm Tĩnh Đàn cũng bệnh.
Đại phu ra vào Thu Ngô Viện hết đợt này đến đợt khác.
Người gác cổng nói, theo những gì hắn ta trông thấy, sợ là nửa số đại phu của thành Kim Lăng đều tới cả rồi.
Khỏi phải nói còn có danh y được Thẩm gia mời từ nơi khác đến.
Thu Ngô Viện giấu tin tức kín như bưng, Trưởng công chúa cũng hạ lệnh không cho người trong phủ suy đoán bàn tán linh tinh.
Ta khoác áo lông chồn dạo bước đến trước cửa sổ.
Cây mai ngoài cửa sổ đương mùa nở rộ, trong đó có một cành gần như vươn cả vào phòng.
Ta nhướn mày một lát, vươn tay, bẻ rắc một tiếng…
Nhanh nhẹn bẻ gãy cành mai muốn vượt rào này.
Ta đánh giá cành trong tay, hài lòng mỉm cười.
Chân trái Thẩm Tĩnh Đàn què rồi.
Thời điểm ta sốt cao không giảm, đe doạ tới tính mạng, trong cơn thịnh nộ Tiêu Vân Khởi đã đến Thu Ngô Viện.
Hắn bảo Thẩm Tĩnh Đàn chân trần nhảy điệu Hồ Toàn trong tuyết suốt đêm.
Thuở còn ở Xuân Phong Lâu đã nghe nói Thẩm gia có một vị đích nữ nhảy điệu Hồ Toàn rất đẹp.
Thẩm gia là thương nhân giàu có ở Kim Lăng, việc kinh doanh đã mở rộng đến tận Tây Vực.
Người nhà đặc biệt mời người Tây Vực về làm khách, chuyên dạy văn hoá lễ nghi phong tục của người Tây Vực.
Thẩm Tĩnh Đàn đã học được điệu Hồ Toàn lúc ấy.
Nghe nói trong tiệc mừng thọ của Thẩm lão thái quân, nàng ta nhảy một điệu rúng động lòng người.
Các vị khách may mắn được chiêm ngưỡng đều tấm tắc khen ngợi, khen điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn có phong thái hơn cả điệu Lục Yêu của Nguỵ Tử.
Những người khác sôi nổi phụ hoạ.
Bọn họ nói Lục Yêu quá mềm mại, mất đi khí khái, không bằng sự mạnh mẽ như gió cuốn tuyết hoa của Hồ Toàn.
Đúng là kỹ nữ và quý nữ khác nhau.
Các nam nhân lời qua chén lại, trong mắt trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.
Cũng giống như cùng một điệu múa, quý nữ nhảy thì là khí khái, kỹ nữ nhảy lại là nịnh nọt.
Đáng tiếc tiểu thư Thẩm gia là quý nữ, chỉ nhảy khi nào nàng ta muốn mà thôi.
Dù có nhớ thương phong thái của điệu Hồ Toàn kia cũng không thể bắt người ta nhảy thêm một lần vì họ.
Lúc xoa cổ tay thở dài, có khách nhân say khướt hỏi ta có biết nhảy điệu Hồ Toàn hay không.
Hắn ta tự giễu ngày sau không có cơ hội xem tiểu thư Thẩm gia nhảy Hồ Toàn nữa, đành phải lui về lựa chọn thứ hai, xem người thay thế đỡ vậy.
Ta bị sự coi khinh trong mắt hắn ta khơi dậy lòng kiêu ngạo.
Ném chén rượu trong tay đi, tiện tay rút bội kiếm của vị khách bàn bên.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, ta tuỳ tiện vẽ một vòng kiếm, nhảy một điệu múa kiếm đã thất truyền từ lâu.
Xưa có giai nhân Công Tôn thị, một màn múa kiếm vang dội tứ phương.
Không phải muốn xem khí khái sao?
Điệu Hồ Toàn gì đó cũng chỉ là một thú vui vặt vãnh của người Hồ thôi, không thể coi là tao nhã.
Luận về khí khái, nào có gì so được với màn múa kiếm của Công Tôn thị?
Điệu múa kết thúc, Xuân Phong Lâu lặng ngắt như tờ, mặt mày ai nấy đều giật mình kinh hãi, hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.
Ta hừ nhẹ một tiếng, tra kiếm vào vò.
Không có ai nhắc lại điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn nữa.
Ta nhếch đôi môi đỏ mọng.
Không xem được Thẩm Tĩnh Đàn nên muốn gọi ta tới nhảy Hồ Toàn cho ngươi tưởng nhớ sao?
Khiến bọn họ mơ giữa ban ngày rồi!
Tương Tư ta không dễ làm người thay thế của bất kỳ ai.
Cô nhóc vẩy nước quét nhà ở Thu Ngô Viện nói hàng ngày Thẩm Tĩnh Đàn ngoài khóc ra thì là mắng ta cả ngày lẫn đêm.
Mắng ta quyến rũ Tiêu Vân Khởi tra tấn nàng ta, hại nàng ta từ đây mất đi một chân.
Ta sung sướng nhếch khoé môi.
Kẻ thù mắng, với ta mà nói là lời khen ngợi hay nhất.
Ta vò nát cánh hoa trong tay, ném vào bể cá.
Thích thú nhìn cánh hoa màu hồng tan tác, bị bầy cá xâu xé.
Ta búng mặt nước, bầy cá lập tức hoảng sợ chạy trốn.
Bình Luận